Chương : 133
– Ha ha, Thân Nhược Lưu Ly, thú vị!
Đột nhiên Lý Vân Tiêu ngửa mặt lên trời cười to, thầm nghĩ: Chẳng trách lúc trước Bá Thiên có thể dùng Bất Diệt Kim Thân mạnh mẽ chống đỡ Kiếm Trảm Tinh Thần của ta, nguyên lai cường hãn như vậy!
Chi!
Lâm Vũ hút vào ngụm khí lạnh, phảng phất bị kích thích rất lớn, kéo trường thương liền lùi mấy bước, ngơ ngác không biết làm sao.
Giờ khắc này ở trên Diễn Võ Trường, La Lan Đóa cũng ghi danh tòng quân, hiện tại trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vạn phần phức tạp, dại ra nhìn về bóng người cao ngạo độc lập, ngửa mặt lên trời cười to kia, trong đầu một mảnh trống không.
Nàng nỗ lực nuốt ngụm nước miếng, một vài bức hình ảnh bắt đầu hiện ra ở trước mắt.
– Trượng phu của ta nhất định phải là anh hùng đỉnh thiên lập địa, tương lai nhất định có thể lên làm Trấn quốc Thần vệ! Dù cho thân thế của ngươi hiển hách làm sao, chung quy là rác rưởi võ đạo, trừ khi có một ngày ngươi có thể đánh bại ta, ta mới sẽ thoáng cân nhắc.
Giờ khắc này nhìn thiếu niên trên đài quân lâm thiên hạ, phong thái phảng phất như Vũ Đế Cổ Phi Dương, La Lan Đóa cay đắng nở nụ cười. Nàng biết, từ nay về sau, hai người sẽ không bao giờ có bất kỳ gặp nhau.
Hắn chỉ có thể càng ngày càng mạnh, càng chạy càng xa, mà mình chỉ có thể ở phía sau xa xôi, trơ mắt nhìn hắn bước lên đỉnh phong.
Có khi, ngay cả bóng lưng cũng nhìn không thấy.
– Lâm huynh, chúng ta đồng loạt ra tay!
Đột nhiên Bạch Thành Phong cũng nhảy tiến lên, quát to:
– Đừng tiếp tục lo lắng, liên thủ mới có tỷ lệ thắng!
Lý Vân Tiêu mạnh mẽ, để hai vị thiên chi kiêu tử triệt để thả xuống mặt mũi, trong mắt chỉ có niềm tin thủ thắng, bắt đầu dung toàn lực.
– Cửu Tử Liên Hoàn Phích Lịch Châu, tán!
Bạch Thành Phong hét lớn một tiếng, hai tay ném ra, nhất thời mấy chục hạt châu bé nhỏ ở trên không trung, như lưới đánh cá mở ra, phảng phất như màn trời bắn thẳng đến Lý Vân Tiêu, tư thế phá không này, tựa hồ ngay cả Kim Cương thạch cũng có thể xuyên thủng. Huống chi...
Hai con ngươi của Bạch Thành Phong thu nhỏ lại, ngay thời điểm hạt châu bắn tới trước mặt Lý Vân Tiêu, trong miệng quát lên:
– Bạo!
Mấy chục viên Cửu Tử Liên Hoàn Phích Lịch Châu trong nháy mắt nổ tung lên, lực lượng xung kích một làn sóng nối tiếp một làn sóng, liên hoàn nổ tung, cuối cùng lực lượng xung kích ầm ầm nối liền nhau, nổ ra một ánh lửa trùng thiên!
Uy lực này, coi như là Đại vũ sư trúng một đòn, cũng là chắc chắn phải chết!
Nhưng Bạch Thành Phong còn cảm thấy không đủ, ở trong nháy mắt Cửu Tử Liên Hoàn Phích Lịch Châu nổ tung, bóng người của hắn lấp lóe, hai bao tay hợp lại cùng nhau, dĩ nhiên hợp hai làm một, hình thành một cái bàn đá hình tròn, trên bầu trời hình thành một bóng mờ, hướng về chỗ của Lý Vân Tiêu chụp xuống!
– Thanh Sát Ma Bàn, trấn áp cho ta!
– Long Hổ Bào Hao Thương, một đòn toàn lực!
Lâm Vũ đối với Bạch Thành Phong cực kỳ quen thuộc, ở trong nháy mắt hắn ra tay cũng nắm đúng thời cơ, hung hãn ra tay.
Hai đại thiên tài hợp lực ra chiêu, hơn nữa mấy chục hạt Cửu Tử Liên Hoàn Phích Lịch Châu, coi như là nhất tinh Đại vũ sư, cũng khó thoát khỏi cái chết!
Thời khắc mọi người ở đây cho rằng hai đại thiên tài tất thắng, đột nhiên từ chỗ Lý Vân Tiêu đứng phóng ra từng đạo từng đạo ánh sáng, như từng đoá từng đoá hoa sen liên tiếp nở rộ, mỗi một đóa hoa sen đều hiện lên sắc thái khác nhau, giống như một thế giới nhỏ bé.
Một âm thanh từ trong miệng Lý Vân Tiêu khẽ vang lên.
– Thanh Liên Kiếm Ca!
Như mộng như ảo, bóng người của Lý Vân Tiêu phảng phất đặt mình trong từng đạo từng đạo ánh sáng, có vẻ mê huyễn không chân thực như vậy. Hết thảy công kích đều bị ngăn cản ở ngoài vòng sáng, tùy ý tiêu tan, bất luận làm sao cũng không thương tổn tới bóng người kia.
– Hiện tại, đến phiên ta công kích.
Con ngươi của Lý Vân Tiêu thu nhỏ lại, Hắc Nữu đại kiếm trong tay đột nhiên mở rộng, một luồng lực vô hình nhộn nhạo lên, nguyên khí quanh thân mấy mét tựa hồ bị hấp thu hết sạch, áp súc ở trên thân kiếm, mơ hồ hiện lên, tựa như là thật!
Khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười lạnh lùng, một cước nhẹ nhàng bước ra, trong miệng khẽ nói:
– Thanh Liên Kiếm Ca, thập bộ sát nhân!
Đại kiếm hoành lập quét ra, lực lượng nguyên khí áp súc đến mức tận cùng kia ầm ầm nổ tung, mang theo khí thế quét ngang ngàn quân, bao phủ mà lên!
Lâm Vũ cùng Bạch Thành Phong giật nảy cả mình, thời điểm bóng người không có việc gì của Lý Vân Tiêu xuất hiện, bọn họ liền biết triệt để thua! Đợi lúc Thanh Liên Kiếm Ca mang theo kiếm thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi chém xuống, hai người biến sắc, vội vàng lui về phía sau.
– Muốn chạy trốn? Gấp trăm lần trọng lực, ngưng!
Ầm ầm!
Hai người vừa định bay lên không, hai chân cách mặt đất mấy tấc, lập tức bị trọng lực gấp trăm lần gia thân, cả người ầm ầm té xuống, võ đài bị ép tới nứt nẻ ra, hai người dưới sự kinh hãi, chỉ có thể mạnh mẽ giơ lên Huyền Binh chống đối kiếm thế như lôi đình kia.
Ầm!
Kiếm thế đánh vào trên người hai người, đá vụn tung toé, toàn bộ võ đài bị đập ra một cái hố to. Hai người máu me đầy mình nằm ở trong hố sâu, sinh tử chưa biết.
Chi!
Tất cả mọi người đều hút vào ngụm khí lạnh, dồn dập lui về phía sau, trong mắt đều là sợ hãi cùng hoảng sợ.
Ngay cả Lý Thuần Dương cùng Bạch Mâu, cũng ngơ ngác há to mồm! Sức chiến đấu của Lý Vân Tiêu dĩ nhiên cường hãn như vậy, chẳng trách có thể chém xuống một cánh tay của Lý Dật. Chiêu thức uy năng như thế, hoàn toàn đạt đến trình độ Đại vũ sư.
Tuy rằng nội tâm của Chung Ly Sơn chấn động không ngớt, nhưng dù sao cũng hơi chuẩn bị tâm lý, vẫn có thể thản nhiên tiếp thu. Lấy ánh mắt vạn phần đố kị liếc nhìn Lý Thuần Dương, nội tâm căm giận không thôi.
Lý Vân Tiêu thu kiếm mà đứng, ánh mắt như đao ở trên người hơn hai ngàn học viên đảo qua, lạnh giọng nói:
– Còn có ai không phục? Cùng tiến lên đi!
Hết thảy học viên “Xoạt” một hồi, lần thứ hai lui về phía sau, cùng hắn kéo dài một đoạn khoảng cách.
Lúc này Lý Vân Tiêu mới thoả mãn cười cợt, ngưng tiếng nói:
– Tuy rằng các ngươi là lâm thời nhập ngũ, nhưng phải có dáng vẻ quân nhân! Hôm nay học viện sẽ phân phát vật tư quân dụng cho các ngươi, giữa trưa ngày mai, trên điểm tướng đài, ta hi vọng chư vị đến đúng giờ!
Sau trận chiến này, hình tượng của Lý Vân Tiêu ở trong lòng chúng học viên đã đạt đến trình độ cao nhất. Hắn vừa nói, liền giống như quân lệnh, không người dám không phục tùng!
Điểm tướng đài ở phía nam thủ đô, cùng vương cung đối diện, chính là chỗ trước khi đại quân xuất chinh, do quốc vương bệ hạ điểm tướng duyệt binh.
Nhưng ngày hôm nay hiển nhiên tâm tình của Tần Chính không tốt lắm, nên không xuất hiện ở trên điểm tướng đài. Chỉ có Lý Thuần Dương cầm điều quân lệnh lẻ loi một người ngồi ở trên đài nhắm mắt dưỡng thần. Ở dưới hắn là đám người Tần Nguyệt cùng Lý Vân Tiêu.
Dưới Điểm tướng đài, ngoại trừ hai ngàn học sinh chỉnh tề, mặc giáp chuẩn bị ra. Mặt khác là hình thành sự chênh lệch rõ ràng, chỉ có lẻ loi hơn mười tướng lĩnh cùng hai, ba ngàn binh sĩ già nua yếu ớt.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu ngửa mặt lên trời cười to, thầm nghĩ: Chẳng trách lúc trước Bá Thiên có thể dùng Bất Diệt Kim Thân mạnh mẽ chống đỡ Kiếm Trảm Tinh Thần của ta, nguyên lai cường hãn như vậy!
Chi!
Lâm Vũ hút vào ngụm khí lạnh, phảng phất bị kích thích rất lớn, kéo trường thương liền lùi mấy bước, ngơ ngác không biết làm sao.
Giờ khắc này ở trên Diễn Võ Trường, La Lan Đóa cũng ghi danh tòng quân, hiện tại trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vạn phần phức tạp, dại ra nhìn về bóng người cao ngạo độc lập, ngửa mặt lên trời cười to kia, trong đầu một mảnh trống không.
Nàng nỗ lực nuốt ngụm nước miếng, một vài bức hình ảnh bắt đầu hiện ra ở trước mắt.
– Trượng phu của ta nhất định phải là anh hùng đỉnh thiên lập địa, tương lai nhất định có thể lên làm Trấn quốc Thần vệ! Dù cho thân thế của ngươi hiển hách làm sao, chung quy là rác rưởi võ đạo, trừ khi có một ngày ngươi có thể đánh bại ta, ta mới sẽ thoáng cân nhắc.
Giờ khắc này nhìn thiếu niên trên đài quân lâm thiên hạ, phong thái phảng phất như Vũ Đế Cổ Phi Dương, La Lan Đóa cay đắng nở nụ cười. Nàng biết, từ nay về sau, hai người sẽ không bao giờ có bất kỳ gặp nhau.
Hắn chỉ có thể càng ngày càng mạnh, càng chạy càng xa, mà mình chỉ có thể ở phía sau xa xôi, trơ mắt nhìn hắn bước lên đỉnh phong.
Có khi, ngay cả bóng lưng cũng nhìn không thấy.
– Lâm huynh, chúng ta đồng loạt ra tay!
Đột nhiên Bạch Thành Phong cũng nhảy tiến lên, quát to:
– Đừng tiếp tục lo lắng, liên thủ mới có tỷ lệ thắng!
Lý Vân Tiêu mạnh mẽ, để hai vị thiên chi kiêu tử triệt để thả xuống mặt mũi, trong mắt chỉ có niềm tin thủ thắng, bắt đầu dung toàn lực.
– Cửu Tử Liên Hoàn Phích Lịch Châu, tán!
Bạch Thành Phong hét lớn một tiếng, hai tay ném ra, nhất thời mấy chục hạt châu bé nhỏ ở trên không trung, như lưới đánh cá mở ra, phảng phất như màn trời bắn thẳng đến Lý Vân Tiêu, tư thế phá không này, tựa hồ ngay cả Kim Cương thạch cũng có thể xuyên thủng. Huống chi...
Hai con ngươi của Bạch Thành Phong thu nhỏ lại, ngay thời điểm hạt châu bắn tới trước mặt Lý Vân Tiêu, trong miệng quát lên:
– Bạo!
Mấy chục viên Cửu Tử Liên Hoàn Phích Lịch Châu trong nháy mắt nổ tung lên, lực lượng xung kích một làn sóng nối tiếp một làn sóng, liên hoàn nổ tung, cuối cùng lực lượng xung kích ầm ầm nối liền nhau, nổ ra một ánh lửa trùng thiên!
Uy lực này, coi như là Đại vũ sư trúng một đòn, cũng là chắc chắn phải chết!
Nhưng Bạch Thành Phong còn cảm thấy không đủ, ở trong nháy mắt Cửu Tử Liên Hoàn Phích Lịch Châu nổ tung, bóng người của hắn lấp lóe, hai bao tay hợp lại cùng nhau, dĩ nhiên hợp hai làm một, hình thành một cái bàn đá hình tròn, trên bầu trời hình thành một bóng mờ, hướng về chỗ của Lý Vân Tiêu chụp xuống!
– Thanh Sát Ma Bàn, trấn áp cho ta!
– Long Hổ Bào Hao Thương, một đòn toàn lực!
Lâm Vũ đối với Bạch Thành Phong cực kỳ quen thuộc, ở trong nháy mắt hắn ra tay cũng nắm đúng thời cơ, hung hãn ra tay.
Hai đại thiên tài hợp lực ra chiêu, hơn nữa mấy chục hạt Cửu Tử Liên Hoàn Phích Lịch Châu, coi như là nhất tinh Đại vũ sư, cũng khó thoát khỏi cái chết!
Thời khắc mọi người ở đây cho rằng hai đại thiên tài tất thắng, đột nhiên từ chỗ Lý Vân Tiêu đứng phóng ra từng đạo từng đạo ánh sáng, như từng đoá từng đoá hoa sen liên tiếp nở rộ, mỗi một đóa hoa sen đều hiện lên sắc thái khác nhau, giống như một thế giới nhỏ bé.
Một âm thanh từ trong miệng Lý Vân Tiêu khẽ vang lên.
– Thanh Liên Kiếm Ca!
Như mộng như ảo, bóng người của Lý Vân Tiêu phảng phất đặt mình trong từng đạo từng đạo ánh sáng, có vẻ mê huyễn không chân thực như vậy. Hết thảy công kích đều bị ngăn cản ở ngoài vòng sáng, tùy ý tiêu tan, bất luận làm sao cũng không thương tổn tới bóng người kia.
– Hiện tại, đến phiên ta công kích.
Con ngươi của Lý Vân Tiêu thu nhỏ lại, Hắc Nữu đại kiếm trong tay đột nhiên mở rộng, một luồng lực vô hình nhộn nhạo lên, nguyên khí quanh thân mấy mét tựa hồ bị hấp thu hết sạch, áp súc ở trên thân kiếm, mơ hồ hiện lên, tựa như là thật!
Khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười lạnh lùng, một cước nhẹ nhàng bước ra, trong miệng khẽ nói:
– Thanh Liên Kiếm Ca, thập bộ sát nhân!
Đại kiếm hoành lập quét ra, lực lượng nguyên khí áp súc đến mức tận cùng kia ầm ầm nổ tung, mang theo khí thế quét ngang ngàn quân, bao phủ mà lên!
Lâm Vũ cùng Bạch Thành Phong giật nảy cả mình, thời điểm bóng người không có việc gì của Lý Vân Tiêu xuất hiện, bọn họ liền biết triệt để thua! Đợi lúc Thanh Liên Kiếm Ca mang theo kiếm thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi chém xuống, hai người biến sắc, vội vàng lui về phía sau.
– Muốn chạy trốn? Gấp trăm lần trọng lực, ngưng!
Ầm ầm!
Hai người vừa định bay lên không, hai chân cách mặt đất mấy tấc, lập tức bị trọng lực gấp trăm lần gia thân, cả người ầm ầm té xuống, võ đài bị ép tới nứt nẻ ra, hai người dưới sự kinh hãi, chỉ có thể mạnh mẽ giơ lên Huyền Binh chống đối kiếm thế như lôi đình kia.
Ầm!
Kiếm thế đánh vào trên người hai người, đá vụn tung toé, toàn bộ võ đài bị đập ra một cái hố to. Hai người máu me đầy mình nằm ở trong hố sâu, sinh tử chưa biết.
Chi!
Tất cả mọi người đều hút vào ngụm khí lạnh, dồn dập lui về phía sau, trong mắt đều là sợ hãi cùng hoảng sợ.
Ngay cả Lý Thuần Dương cùng Bạch Mâu, cũng ngơ ngác há to mồm! Sức chiến đấu của Lý Vân Tiêu dĩ nhiên cường hãn như vậy, chẳng trách có thể chém xuống một cánh tay của Lý Dật. Chiêu thức uy năng như thế, hoàn toàn đạt đến trình độ Đại vũ sư.
Tuy rằng nội tâm của Chung Ly Sơn chấn động không ngớt, nhưng dù sao cũng hơi chuẩn bị tâm lý, vẫn có thể thản nhiên tiếp thu. Lấy ánh mắt vạn phần đố kị liếc nhìn Lý Thuần Dương, nội tâm căm giận không thôi.
Lý Vân Tiêu thu kiếm mà đứng, ánh mắt như đao ở trên người hơn hai ngàn học viên đảo qua, lạnh giọng nói:
– Còn có ai không phục? Cùng tiến lên đi!
Hết thảy học viên “Xoạt” một hồi, lần thứ hai lui về phía sau, cùng hắn kéo dài một đoạn khoảng cách.
Lúc này Lý Vân Tiêu mới thoả mãn cười cợt, ngưng tiếng nói:
– Tuy rằng các ngươi là lâm thời nhập ngũ, nhưng phải có dáng vẻ quân nhân! Hôm nay học viện sẽ phân phát vật tư quân dụng cho các ngươi, giữa trưa ngày mai, trên điểm tướng đài, ta hi vọng chư vị đến đúng giờ!
Sau trận chiến này, hình tượng của Lý Vân Tiêu ở trong lòng chúng học viên đã đạt đến trình độ cao nhất. Hắn vừa nói, liền giống như quân lệnh, không người dám không phục tùng!
Điểm tướng đài ở phía nam thủ đô, cùng vương cung đối diện, chính là chỗ trước khi đại quân xuất chinh, do quốc vương bệ hạ điểm tướng duyệt binh.
Nhưng ngày hôm nay hiển nhiên tâm tình của Tần Chính không tốt lắm, nên không xuất hiện ở trên điểm tướng đài. Chỉ có Lý Thuần Dương cầm điều quân lệnh lẻ loi một người ngồi ở trên đài nhắm mắt dưỡng thần. Ở dưới hắn là đám người Tần Nguyệt cùng Lý Vân Tiêu.
Dưới Điểm tướng đài, ngoại trừ hai ngàn học sinh chỉnh tề, mặc giáp chuẩn bị ra. Mặt khác là hình thành sự chênh lệch rõ ràng, chỉ có lẻ loi hơn mười tướng lĩnh cùng hai, ba ngàn binh sĩ già nua yếu ớt.