Chương : 144
Hắn tức giận trùng thiên, chỉ vào Trọng Thái quát lên:
– Cổ Vinh ta biết, hắn lúc nào có đồ đệ như ngươi!
Trọng Thái sững sờ.
– Tuy rằng không phải Cổ đại sư tự mình thu ta làm đồ đệ. Nhưng ta cùng đệ tử của hắn Sử Nguyên là bạn tri kỉ, hai người thường xuyên thảo luận Thuật Luyện chi đạo, vì lẽ đó cũng coi như là nửa cái đệ tử của Cổ đại sư.
Hắn ngờ vực quan sát bốn người.
– Các ngươi cũng có thể nhận thức Cổ Vinh đại sư?
Ngô Quang ở một bên từ lâu đã thiếu kiên nhẫn.
– Trọng Thái, cùng đám quê mùa này nói những chuyện kia làm gì?
Hắn chỉ vào Lý Vân Tiêu nói:
– Bao nhiêu tiền chuyển nhượng Cổ Lan Diệp cùng cô nàng này, mau mau nói.
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu ngưng lại, một đạo sát khí ở trong con ngươi xẹt qua, cười lạnh nói:
– Tiện nghi, dùng đầu của hai người các ngươi đổi là được.
– Cái gì? Lớn mật!
Ngô Quang giận tím mặt.
– Ngươi không nghe thấy ta là ai sao?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Phiến hắn, còn có vị ‘Đại sư’ kia đồng thời phiến!
Đùng!
Cổ Vinh là cái thứ nhất nhảy ra ngoài, một cái tát phiến ở trên mặt Ngô Quang, tiếp theo nhằm về phía Trọng Thái, cuồng đánh lên. Tu vi của hắn vốn là Võ sĩ, đánh Trọng Thái là thừa sức, nội tâm của hắn đại hận a, dựa vào tên tuổi của mình rêu rao cũng thôi, sao một mực trêu chọc chính là Vân thiếu! Để cho mình ở trong lòng Vân thiếu hảo cảm giảm nhiều, nhất thời giận không nhịn nổi.
Tỷ đệ Mộng Vũ thì quay về Ngô Quang cuồng đánh không ngớt, hai người đều là Võ sĩ, hơn nữa sau khi tu luyện Sát Khí Quyết, trên người mơ hồ mang theo một luồng sát khí cực liệt, khiến người ta không rét mà run.
Chưởng quỹ nhìn mà sững sờ, vội vàng chạy tới gào khóc nói:
– Chư vị, không được đánh, không được đánh a! Van cầu chư vị khách quan, tuyệt đối đừng đánh nữa!
Nhi tử của Thành chủ đại nhân cùng Trọng Thái đại sư ở trong tiểu điếm của mình bị đánh, trách nhiệm này có thể to lắm! Nếu bốn người này bị chộp tới đại lao còn tốt, nếu như bọn họ đánh xong trực tiếp chạy, vậy mình là triệt để xong đời. Vì lẽ đó đánh vào trên người hai người, lại đau tim chưởng quỹ a!
– Được rồi, lại đánh sẽ chết người.
Lý Vân Tiêu thấy cũng vừa đủ, lúc này mới kêu ngừng.
Ba người vẫn “binh binh” đánh thêm mấy cái, lại phun một ngụm nước bọt, lúc này mới hả giận theo Lý Vân Tiêu rời đi.
– Ngô Quang thiếu gia, Ngô Quang thiếu gia, ngươi không sao chứ?
Chưởng quỹ bị dọa sợ, vội vàng đi tới nâng người dậy, nhưng mà nhìn thấy hai cái đầu heo, tất cả đều không có hình người, hắn ngơ ngác khóc rống nói:
– Các ngươi vị nào là Ngô Quang thiếu gia a?
Đầu heo bên trái chỉ mình, dùng thanh âm khàn khàn nói:
– Ta, là ta.
Hắn giẫy giụa từ trong lòng lấy ra một đạn tín hiệu, đưa cho chưởng quỹ nói:
– Cản, mau mau, gửi thư báo! Ta, ta, ta muốn giết bọn họ!
Chưởng quỹ run cầm cập cầm lấy đạn tín hiệu, chạy đến ngoài cửa bắn ra, nhất thời một đạo yên hỏa phóng lên trời, ở trên trời nổ bung, dị thường đẹp đẽ. Nhưng chưởng quỹ không có tâm tư xem yên hỏa, chỉ cầu người của phủ thành chủ mau mau lại đây, chỉ cần bắt bốn người Lý Vân Tiêu, hắn phỏng chừng sẽ không sao.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu dừng bước lại, nhìn khói hoa trên trời. Cổ Vinh cũng cau mày nói:
– Thật giống như là từ tiệm bán thuốc thả ra, phỏng chừng phiền phức đến rồi.
– Phiền phức?
Lý Vân Tiêu nở nụ cười, hắn không phải người yêu thích gây phiền phức, thế nhưng phiền phức tìm hắn, hắn cũng không sợ.
Quả nhiên, bốn người còn chưa đi ra khỏi thành, thì có rất nhiều quân đội từ bốn phương tám hướng vọt tới, đem bốn người bao quanh vây nhốt. Ngô Quang cùng Trọng Thái tốc độ cũng rất nhanh, dùng băng gạc đem đầu heo bao vây chặt chẽ, chỉ lưu lại hai con ngươi.
Dẫn đầu chính là một tướng lĩnh trung niên, mắt sáng như đuốc, uy phong lẫm lẫm, hắn nhìn xuống bốn người một chút, lạnh lùng nói:
– Từ đâu tới bốn tên tiểu quỷ, gia trưởng của các ngươi đâu?
Hắn nhìn lại một chút, tất cả đều là thiếu niên chừng mười lăm tuổi, chỉ có Cổ Vinh lớn tuổi một chút, chừng hai mươi. Vì lẽ đó hắn nói chuyện cũng là nhằm vào Cổ Vinh mở miệng. Thân là thống lĩnh Phổ Dương Thành vệ nhiều năm, nhãn lực của Ban Binh Bạch tự nhiên so với người bình thường cao hơn rất nhiều. Tuy rằng bốn người này ăn mặc không kém, nhưng vẫn chưa thể vào pháp nhãn của hắn, mấu chốt nhất chính là bốn người đều là Võ sĩ, một người trong đó thậm chí còn là bát tinh đỉnh cao Võ sĩ.
Mười lăm tuổi bát tinh đỉnh cao Võ sĩ, điều này có ý vị gì? Chí ít phía sau đám thiếu niên này tất nhiên có bối cảnh không nhỏ. Vì lẽ đó hắn cũng không có lỗ mãng trực tiếp hạ lệnh bắt.
Cổ Vinh sững sờ, trên trán lập tức hiện ra một tia hắc tuyến, lạnh giọng nói:
– Cút!
Ngô Quang giận tím mặt.
– Ban thống lĩnh, phí lời với bọn hắn làm gì, toàn bộ bắt treo lên đánh chết! Nữ nhân kia thì đưa tới trong phòng ta, ta cũng sẽ làm cho nàng sống không bằng chết!
Ban Binh Bạch đầu óc choáng váng, đụng một hoàn khố đại thiếu như thế, hắn thật hận không thể một cái tát đập tới! Trước mặt nhiều người như vậy cũng không biết thu liễm một ít. Nhưng thân là Thành chủ vệ đội, hắn cũng thân bất do kỷ, mặt âm trầm nhìn Cổ Vinh nói:
– Các ngươi biết mình phạm vào tội gì sao? Nếu không gọi gia trưởng của các ngươi lại đây, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Cổ Vinh xem thường lạnh lùng nói:
– Các ngươi lại không tránh ra, hậu quả càng nghiêm trọng!
Ban Binh Bạch biết nhiều lời vô ích, vung tay xuống, nhất thời một loạt binh lính rút đao ra thương xúm lại.
– Chậm đã!
Đột nhiên Lý Vân Tiêu kêu lên:
– Các ngươi muốn nhiều người bắt nạt ít người đúng không?
Ngô Quang dữ tợn hét lớn:
– Chính là bắt nạt các ngươi ít người, làm sao? Không phục? Không phục ta đánh đến khi các ngươi phục mới thôi!
Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu, trong những vệ đội này cũng không thiếu Nhất Nguyên cảnh cao thủ, vị thống lĩnh ở trên ngựa kia càng là Đại vũ sư. Bản thân hắn tự nhiên không sợ, tới lui tự nhiên ai cũng đừng muốn ngăn cản, nhưng bọn người Mộng Vũ sẽ thảm. Hắn lẳng lặng nói:
– Các ngươi không phải muốn tìm gia trưởng của chúng ta tới sao, vậy chờ năm phút.
Ban Binh Bạch vung tay lên, đám thị vệ kia nhất thời ngừng lại, chỉnh tề nghiêm chính chờ lấy, hiển nhiên là có huấn luyện.
Lý Vân Tiêu từ trong lồng ngực lấy ra một nhánh ám tiễn, trực tiếp bắn vào bầu trời. Nhất thời nổ tung thành tám chi tiểu tiễn, mang ra khói đặc cùng ánh lửa mãnh liệt, hướng về bốn phương tám hướng bay đi.
– Xuyên Vân tiễn!
Ban Binh Bạch thất thanh kêu lên, con ngươi hầu như lồi đi ra, trên trán hắn bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh, khiếp sợ quan sát bốn người.
Hắn từng ở trong quân đội, tự nhiên biết lai lịch của Xuyên Vân tiễn, chính là tín hiệu triệu tập cấp bậc cao nhất của quân đội, mỗi một chi đều là do tinh cương chế tạo, bên trong ẩn chứa một loại vật chất gọi là Diễm Lân phấn, thời điểm nổ tung có thể bùng nổ ra khói đặc cùng ánh sáng mãnh liệt, Xuyên Vân tiễn nội hàm tám chi tiểu tiễn, bắn về bốn phương tám hướng. Bất luận ở trong hoàn cảnh nào, đều có thể định vị chuẩn xác!
– Cổ Vinh ta biết, hắn lúc nào có đồ đệ như ngươi!
Trọng Thái sững sờ.
– Tuy rằng không phải Cổ đại sư tự mình thu ta làm đồ đệ. Nhưng ta cùng đệ tử của hắn Sử Nguyên là bạn tri kỉ, hai người thường xuyên thảo luận Thuật Luyện chi đạo, vì lẽ đó cũng coi như là nửa cái đệ tử của Cổ đại sư.
Hắn ngờ vực quan sát bốn người.
– Các ngươi cũng có thể nhận thức Cổ Vinh đại sư?
Ngô Quang ở một bên từ lâu đã thiếu kiên nhẫn.
– Trọng Thái, cùng đám quê mùa này nói những chuyện kia làm gì?
Hắn chỉ vào Lý Vân Tiêu nói:
– Bao nhiêu tiền chuyển nhượng Cổ Lan Diệp cùng cô nàng này, mau mau nói.
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu ngưng lại, một đạo sát khí ở trong con ngươi xẹt qua, cười lạnh nói:
– Tiện nghi, dùng đầu của hai người các ngươi đổi là được.
– Cái gì? Lớn mật!
Ngô Quang giận tím mặt.
– Ngươi không nghe thấy ta là ai sao?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Phiến hắn, còn có vị ‘Đại sư’ kia đồng thời phiến!
Đùng!
Cổ Vinh là cái thứ nhất nhảy ra ngoài, một cái tát phiến ở trên mặt Ngô Quang, tiếp theo nhằm về phía Trọng Thái, cuồng đánh lên. Tu vi của hắn vốn là Võ sĩ, đánh Trọng Thái là thừa sức, nội tâm của hắn đại hận a, dựa vào tên tuổi của mình rêu rao cũng thôi, sao một mực trêu chọc chính là Vân thiếu! Để cho mình ở trong lòng Vân thiếu hảo cảm giảm nhiều, nhất thời giận không nhịn nổi.
Tỷ đệ Mộng Vũ thì quay về Ngô Quang cuồng đánh không ngớt, hai người đều là Võ sĩ, hơn nữa sau khi tu luyện Sát Khí Quyết, trên người mơ hồ mang theo một luồng sát khí cực liệt, khiến người ta không rét mà run.
Chưởng quỹ nhìn mà sững sờ, vội vàng chạy tới gào khóc nói:
– Chư vị, không được đánh, không được đánh a! Van cầu chư vị khách quan, tuyệt đối đừng đánh nữa!
Nhi tử của Thành chủ đại nhân cùng Trọng Thái đại sư ở trong tiểu điếm của mình bị đánh, trách nhiệm này có thể to lắm! Nếu bốn người này bị chộp tới đại lao còn tốt, nếu như bọn họ đánh xong trực tiếp chạy, vậy mình là triệt để xong đời. Vì lẽ đó đánh vào trên người hai người, lại đau tim chưởng quỹ a!
– Được rồi, lại đánh sẽ chết người.
Lý Vân Tiêu thấy cũng vừa đủ, lúc này mới kêu ngừng.
Ba người vẫn “binh binh” đánh thêm mấy cái, lại phun một ngụm nước bọt, lúc này mới hả giận theo Lý Vân Tiêu rời đi.
– Ngô Quang thiếu gia, Ngô Quang thiếu gia, ngươi không sao chứ?
Chưởng quỹ bị dọa sợ, vội vàng đi tới nâng người dậy, nhưng mà nhìn thấy hai cái đầu heo, tất cả đều không có hình người, hắn ngơ ngác khóc rống nói:
– Các ngươi vị nào là Ngô Quang thiếu gia a?
Đầu heo bên trái chỉ mình, dùng thanh âm khàn khàn nói:
– Ta, là ta.
Hắn giẫy giụa từ trong lòng lấy ra một đạn tín hiệu, đưa cho chưởng quỹ nói:
– Cản, mau mau, gửi thư báo! Ta, ta, ta muốn giết bọn họ!
Chưởng quỹ run cầm cập cầm lấy đạn tín hiệu, chạy đến ngoài cửa bắn ra, nhất thời một đạo yên hỏa phóng lên trời, ở trên trời nổ bung, dị thường đẹp đẽ. Nhưng chưởng quỹ không có tâm tư xem yên hỏa, chỉ cầu người của phủ thành chủ mau mau lại đây, chỉ cần bắt bốn người Lý Vân Tiêu, hắn phỏng chừng sẽ không sao.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu dừng bước lại, nhìn khói hoa trên trời. Cổ Vinh cũng cau mày nói:
– Thật giống như là từ tiệm bán thuốc thả ra, phỏng chừng phiền phức đến rồi.
– Phiền phức?
Lý Vân Tiêu nở nụ cười, hắn không phải người yêu thích gây phiền phức, thế nhưng phiền phức tìm hắn, hắn cũng không sợ.
Quả nhiên, bốn người còn chưa đi ra khỏi thành, thì có rất nhiều quân đội từ bốn phương tám hướng vọt tới, đem bốn người bao quanh vây nhốt. Ngô Quang cùng Trọng Thái tốc độ cũng rất nhanh, dùng băng gạc đem đầu heo bao vây chặt chẽ, chỉ lưu lại hai con ngươi.
Dẫn đầu chính là một tướng lĩnh trung niên, mắt sáng như đuốc, uy phong lẫm lẫm, hắn nhìn xuống bốn người một chút, lạnh lùng nói:
– Từ đâu tới bốn tên tiểu quỷ, gia trưởng của các ngươi đâu?
Hắn nhìn lại một chút, tất cả đều là thiếu niên chừng mười lăm tuổi, chỉ có Cổ Vinh lớn tuổi một chút, chừng hai mươi. Vì lẽ đó hắn nói chuyện cũng là nhằm vào Cổ Vinh mở miệng. Thân là thống lĩnh Phổ Dương Thành vệ nhiều năm, nhãn lực của Ban Binh Bạch tự nhiên so với người bình thường cao hơn rất nhiều. Tuy rằng bốn người này ăn mặc không kém, nhưng vẫn chưa thể vào pháp nhãn của hắn, mấu chốt nhất chính là bốn người đều là Võ sĩ, một người trong đó thậm chí còn là bát tinh đỉnh cao Võ sĩ.
Mười lăm tuổi bát tinh đỉnh cao Võ sĩ, điều này có ý vị gì? Chí ít phía sau đám thiếu niên này tất nhiên có bối cảnh không nhỏ. Vì lẽ đó hắn cũng không có lỗ mãng trực tiếp hạ lệnh bắt.
Cổ Vinh sững sờ, trên trán lập tức hiện ra một tia hắc tuyến, lạnh giọng nói:
– Cút!
Ngô Quang giận tím mặt.
– Ban thống lĩnh, phí lời với bọn hắn làm gì, toàn bộ bắt treo lên đánh chết! Nữ nhân kia thì đưa tới trong phòng ta, ta cũng sẽ làm cho nàng sống không bằng chết!
Ban Binh Bạch đầu óc choáng váng, đụng một hoàn khố đại thiếu như thế, hắn thật hận không thể một cái tát đập tới! Trước mặt nhiều người như vậy cũng không biết thu liễm một ít. Nhưng thân là Thành chủ vệ đội, hắn cũng thân bất do kỷ, mặt âm trầm nhìn Cổ Vinh nói:
– Các ngươi biết mình phạm vào tội gì sao? Nếu không gọi gia trưởng của các ngươi lại đây, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Cổ Vinh xem thường lạnh lùng nói:
– Các ngươi lại không tránh ra, hậu quả càng nghiêm trọng!
Ban Binh Bạch biết nhiều lời vô ích, vung tay xuống, nhất thời một loạt binh lính rút đao ra thương xúm lại.
– Chậm đã!
Đột nhiên Lý Vân Tiêu kêu lên:
– Các ngươi muốn nhiều người bắt nạt ít người đúng không?
Ngô Quang dữ tợn hét lớn:
– Chính là bắt nạt các ngươi ít người, làm sao? Không phục? Không phục ta đánh đến khi các ngươi phục mới thôi!
Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu, trong những vệ đội này cũng không thiếu Nhất Nguyên cảnh cao thủ, vị thống lĩnh ở trên ngựa kia càng là Đại vũ sư. Bản thân hắn tự nhiên không sợ, tới lui tự nhiên ai cũng đừng muốn ngăn cản, nhưng bọn người Mộng Vũ sẽ thảm. Hắn lẳng lặng nói:
– Các ngươi không phải muốn tìm gia trưởng của chúng ta tới sao, vậy chờ năm phút.
Ban Binh Bạch vung tay lên, đám thị vệ kia nhất thời ngừng lại, chỉnh tề nghiêm chính chờ lấy, hiển nhiên là có huấn luyện.
Lý Vân Tiêu từ trong lồng ngực lấy ra một nhánh ám tiễn, trực tiếp bắn vào bầu trời. Nhất thời nổ tung thành tám chi tiểu tiễn, mang ra khói đặc cùng ánh lửa mãnh liệt, hướng về bốn phương tám hướng bay đi.
– Xuyên Vân tiễn!
Ban Binh Bạch thất thanh kêu lên, con ngươi hầu như lồi đi ra, trên trán hắn bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh, khiếp sợ quan sát bốn người.
Hắn từng ở trong quân đội, tự nhiên biết lai lịch của Xuyên Vân tiễn, chính là tín hiệu triệu tập cấp bậc cao nhất của quân đội, mỗi một chi đều là do tinh cương chế tạo, bên trong ẩn chứa một loại vật chất gọi là Diễm Lân phấn, thời điểm nổ tung có thể bùng nổ ra khói đặc cùng ánh sáng mãnh liệt, Xuyên Vân tiễn nội hàm tám chi tiểu tiễn, bắn về bốn phương tám hướng. Bất luận ở trong hoàn cảnh nào, đều có thể định vị chuẩn xác!