Chương : 173
Lý Vân Tiêu hơi thay đổi sắc mặt, lớn tiếng quát:
– Mau dừng lại! Khối không gian ý thức này không biết trải qua bao nhiêu vạn năm, sức mạnh đã tiêu tan hơn nửa, ngươi tùy ý vận dụng sức mạnh như vậy, rất dễ dàng tạo thành không gian sụp xuống, đến thời điểm đó toàn bộ mọi người đều phải chết ở đây!
Hô Diên Minh cũng biến sắc, tựa hồ nghĩ đến loại khả năng này, hắn kinh ngạc nhìn Lý Vân Tiêu một chút, lúc này mới chậm rãi đem hồn lực thu hồi, quay về Dịch Tiểu Sơn cùng Tống Thiên Thành nói:
– Hiện tại ta có tư cách nắm hai phần chưa?
Hai người đều là sắc mặt tái xanh, lặng lẽ không nói. Từ uy thế vừa nãy đến xem, xác thực không làm gì được hắn. Hơn nữa muốn từ nơi quỷ quái này đi ra ngoài, sợ là còn cần phải mượn sức mạnh của hắn. Liền không thể làm gì khác hơn là ngầm thừa nhận.
Hô Diên Minh cười lạnh, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lý Vân Tiêu, lãnh đạm nói:
– Ngươi cũng không tệ, xem ra ngươi cũng không phải Thuật Luyện Sư cấp hai bình thường, sư phụ của ngươi đến cùng là người phương nào? Ta không tin Hứa Hàn có thể có trình độ như thế!
Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
– Hỏi nhiều như vậy làm gì? Có phải là cũng muốn phân cho ta một phần?
Tề Chân Tử hừ lạnh nói:
– Hừ, muốn một phần cũng được, để mạng lại đổi!
– Ha ha…
Lý Vân Tiêu cười khẽ vài tiếng, liền không nói nữa, chỉ có điều trong lòng dị thường ung dung.
Hô Diên Minh nhíu mày, tuy rằng cảm thấy hắn có chút quái dị, nhưng cũng chưa suy nghĩ nhiều. Dù sao một Thuật Luyện Sư cấp hai, còn chưa thả ở trong mắt hắn.
Tất cả mọi người đều lẳng lặng đứng thẳng ở trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bóng mờ Hỏa Phượng cấp tốc giảm xuống.
Sau khi chờ đợi chốc lát, một con Phượng Hoàng rộng lớn vô biên hạ xuống ở trên đại địa, đoàn Sinh mệnh chân hỏa từ từ thiêu đốt kia cấp tốc dọc theo bóng mờ, nhanh chóng bốc cháy lên, trong khoảnh khắc toàn bộ đại địa đều đặt mình trong một biển lửa.
– Ảo giác?
Hô Diên Minh cả kinh, hỏa diễm bên người đều có vẻ hư huyễn không thật như vậy, chỉ có vị trí đoàn chân hỏa kia, mới làm cho người ta có một loại cảm giác khiếp đảm run rẩy, không nhịn được muốn tiếp tục cúng bái.
– Tiểu tử, ngươi muốn làm gì!
Ngay thời điểm mấy người đều tâm thần bất định, đột nhiên Tôn Tu Mỹ kêu to lên, chỉ thấy Lý Vân Tiêu đang từ từ từng bước một hướng về chân hỏa kia đi đến.
– Làm cái gì? Đương nhiên là thu lấy chân hỏa rồi!
Lý Vân Tiêu hững hờ nở nụ cười, nhưng dưới chân không có dáng vẻ dừng lại một chút nào.
– Thu lấy chân hỏa? Ngươi quả nhiên là muốn chết!
Tề Chân Tử nổi giận bay lên trời, một đoàn chân khí màu xanh nhạt ở quanh người hắn hiện lên, chậm rãi hội tụ ở trong lòng bàn tay, một chưởng bổ về phía Lý Vân Tiêu, ác liệt nói:
– Chân hỏa há lại là ngươi có thể nhòm ngó!
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu chìm xuống, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh lùng, tay phải hắn ở trước người vẽ một hình tròn, nhất thời toàn bộ thiên địa biến sắc, vạn ngàn đám mây hội tụ trong lòng bàn tay, chu vi mấy dặm, nguyên khí bị lấy hết sạch, mạnh mẽ đánh ra ngoài.
– Cái gì?
Tề Chân Tử kinh hãi đến biến sắc, một chưởng này của đối phương, chỉ ở trên hắn! Ba người còn lại cũng dồn dập biến sắc, con ngươi đột nhiên áp súc!
Oanh…
Hai nguồn sức mạnh va chạm, dĩ nhiên là Tề Chân Tử rơi vào hạ phong, cả người bị va bay ra ngoài.
Chi!
Tất cả mọi người hít vào ngụm khí lạnh, Hô Diên Minh thất sắc nói:
– Thuyên chuyển sức mạnh của ý niệm không gian, ngươi chỉ là Thuật Luyện Sư cấp hai, làm sao có khả năng làm được!
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Đều là Thuật Luyện Sư, nếu ngươi có thể, vì sao ta không thể?
Hô Diên Minh giận dữ, lạnh lùng nói:
– Ta chính là Thuật Luyện Sư cấp bốn, há lại là cấp hai như ngươi có thể so sánh! Nếu ngươi quá sớm bại lộ thực lực của mình, này chỉ có một con đường chết!
Hắn nhất thời nổi lên sát tâm, quát lên:
– Vạn Đạo Lôi Đình, oanh cho ta.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời bắt đầu hiện ra lượng lớn mây đen, đoàn đoàn năng lượng chớp giật “đùng đùng” tụ hợp lại, hình thành một đoàn năng lượng khổng lồ, toàn bộ đại địa bị bao phủ bởi một mảnh ánh sáng màu xanh lấp loé.
Lượng lớn lôi điện chi lực như vậy, nếu rơi xuống, coi như là Vũ Tông cường giả sợ cũng phải bỏ mình tại chỗ!
Mấy người còn lại ngơ ngác nhìn Hô Diên Minh một chút, dồn dập lui về phía sau, chỉ lo lôi điện chi lực này ngộ thương mình.
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt đứng ở đó, lạnh lùng nhìn thiên không, quát khẽ:
– Có ta ở đây, ai cho hiện sét đánh chớp giật? Tản ra cho ta!
Tản ra cho ta!
Một thanh âm thẳng vào trời cao, ở trên đại địa vang vọng lên.
Phảng phất như ngôn xuất pháp theo, mây đen cùng Lôi Điện tàn phá đầy trời, vào lúc này dĩ nhiên yên tĩnh lại, bắt đầu chậm rãi biến mất. Một tia ánh mặt trời, trực tiếp từ phía chân trời chiếu rọi xuống!
Phốc!
Lực lượng ý niệm của Hô Diên Minh bị đánh tan, tâm thần cả người chấn động, phun ra ngoài một ngụm tâm huyết, kinh nộ quát liên tục:
– Làm sao có khả năng? Ngươi rốt cuộc là ai? Lực lượng linh hồn dĩ nhiên còn ở trên ta!
Lý Vân Tiêu hơi nheo cặp mắt lại, ngẩng đầu hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, từng cái từng cái văn tự màu vàng ở giữa mi tâm của hắn thoáng hiện, nơi này chính là ý niệm của Chân Linh Hỏa Phượng ngưng tụ thành, Đại Diễn Thần Quyết của hắn dĩ nhiên có thể không bị hạn chế tùy ý triển khai. Ở dưới vùng trời này, cường độ linh hồn của hắn chí ít đạt đến trên cấp năm!
Hắn hơi cảm thụ ý thức của vùng trời này, linh hồn cùng đất trời liên hệ càng ngày càng chặt chẽ, giơ tay nhấc chân, liền có thể lợi dụng lực lượng của ý niệm Hỏa Phượng. Lý Vân Tiêu tự lẩm bẩm:
– Đã lâu không có loại cảm giác tràn ngập sức mạnh này.
– Mọi người cùng nhau tiến lên, tiểu tử này quá tà dị!
Hô Diên Minh cũng cảm thấy một loại sức mạnh khiếp đảm, đang không ngừng đem hồn lực của hắn từ trong ý niệm thế giới trục xuất ra.
Tề Chân Tử cũng giận tím mặt, quát lên:
– Không nên lưu thủ, toàn bộ dùng công kích mạnh nhất!
Năm người nhất thời điên cuồng, đem nguyên lực vận chuyển tới đỉnh cao, từng người lấy ra Huyền Binh giải phong. Hai mắt của Hô Diên Minh đỏ bừng, trên trán gân xanh bạo lộ, khuôn mặt dữ tợn, đang gắt gao dùng hồn lực chống lại Lý Vân Tiêu câu thông ý thức thế giới.
– Thanh Minh Thần Lôi Thiểm!
– Bích Viêm Thánh Đao!
– Cực Hàn Chân Khí!
– Vũ Lâm U Trảo.
Bốn đạo khí tức kinh khủng phóng lên trời, nhanh như chớp giật nhắm về Lý Vân Tiêu xung kích mà đi. Ba vị Vũ Vương, một vị Vũ Tông cường giả liên thủ, còn có Hô Diên Minh liều mạng dùng hồn lực đối kháng, chỉ cần chặt đứt Lý Vân Tiêu thuyên chuyển lực lượng thiên địa, kia là chắc chắn phải chết!
– A!
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, phảng phất ngoảnh mặt làm ngơ với công kích trước mắt, không để ở trong lòng chút nào. Hắn giơ tay phải lên, từng đạo từng đạo lực lượng từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, ở trong tay hắn bắt đầu ngưng tụ thành một phong nhận thật dài, nhìn kỹ lại, liền sẽ phát hiện mặt trên có khắc nhật nguyệt ngôi sao, chim muông núi sông!
– Mau dừng lại! Khối không gian ý thức này không biết trải qua bao nhiêu vạn năm, sức mạnh đã tiêu tan hơn nửa, ngươi tùy ý vận dụng sức mạnh như vậy, rất dễ dàng tạo thành không gian sụp xuống, đến thời điểm đó toàn bộ mọi người đều phải chết ở đây!
Hô Diên Minh cũng biến sắc, tựa hồ nghĩ đến loại khả năng này, hắn kinh ngạc nhìn Lý Vân Tiêu một chút, lúc này mới chậm rãi đem hồn lực thu hồi, quay về Dịch Tiểu Sơn cùng Tống Thiên Thành nói:
– Hiện tại ta có tư cách nắm hai phần chưa?
Hai người đều là sắc mặt tái xanh, lặng lẽ không nói. Từ uy thế vừa nãy đến xem, xác thực không làm gì được hắn. Hơn nữa muốn từ nơi quỷ quái này đi ra ngoài, sợ là còn cần phải mượn sức mạnh của hắn. Liền không thể làm gì khác hơn là ngầm thừa nhận.
Hô Diên Minh cười lạnh, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lý Vân Tiêu, lãnh đạm nói:
– Ngươi cũng không tệ, xem ra ngươi cũng không phải Thuật Luyện Sư cấp hai bình thường, sư phụ của ngươi đến cùng là người phương nào? Ta không tin Hứa Hàn có thể có trình độ như thế!
Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
– Hỏi nhiều như vậy làm gì? Có phải là cũng muốn phân cho ta một phần?
Tề Chân Tử hừ lạnh nói:
– Hừ, muốn một phần cũng được, để mạng lại đổi!
– Ha ha…
Lý Vân Tiêu cười khẽ vài tiếng, liền không nói nữa, chỉ có điều trong lòng dị thường ung dung.
Hô Diên Minh nhíu mày, tuy rằng cảm thấy hắn có chút quái dị, nhưng cũng chưa suy nghĩ nhiều. Dù sao một Thuật Luyện Sư cấp hai, còn chưa thả ở trong mắt hắn.
Tất cả mọi người đều lẳng lặng đứng thẳng ở trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bóng mờ Hỏa Phượng cấp tốc giảm xuống.
Sau khi chờ đợi chốc lát, một con Phượng Hoàng rộng lớn vô biên hạ xuống ở trên đại địa, đoàn Sinh mệnh chân hỏa từ từ thiêu đốt kia cấp tốc dọc theo bóng mờ, nhanh chóng bốc cháy lên, trong khoảnh khắc toàn bộ đại địa đều đặt mình trong một biển lửa.
– Ảo giác?
Hô Diên Minh cả kinh, hỏa diễm bên người đều có vẻ hư huyễn không thật như vậy, chỉ có vị trí đoàn chân hỏa kia, mới làm cho người ta có một loại cảm giác khiếp đảm run rẩy, không nhịn được muốn tiếp tục cúng bái.
– Tiểu tử, ngươi muốn làm gì!
Ngay thời điểm mấy người đều tâm thần bất định, đột nhiên Tôn Tu Mỹ kêu to lên, chỉ thấy Lý Vân Tiêu đang từ từ từng bước một hướng về chân hỏa kia đi đến.
– Làm cái gì? Đương nhiên là thu lấy chân hỏa rồi!
Lý Vân Tiêu hững hờ nở nụ cười, nhưng dưới chân không có dáng vẻ dừng lại một chút nào.
– Thu lấy chân hỏa? Ngươi quả nhiên là muốn chết!
Tề Chân Tử nổi giận bay lên trời, một đoàn chân khí màu xanh nhạt ở quanh người hắn hiện lên, chậm rãi hội tụ ở trong lòng bàn tay, một chưởng bổ về phía Lý Vân Tiêu, ác liệt nói:
– Chân hỏa há lại là ngươi có thể nhòm ngó!
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu chìm xuống, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh lùng, tay phải hắn ở trước người vẽ một hình tròn, nhất thời toàn bộ thiên địa biến sắc, vạn ngàn đám mây hội tụ trong lòng bàn tay, chu vi mấy dặm, nguyên khí bị lấy hết sạch, mạnh mẽ đánh ra ngoài.
– Cái gì?
Tề Chân Tử kinh hãi đến biến sắc, một chưởng này của đối phương, chỉ ở trên hắn! Ba người còn lại cũng dồn dập biến sắc, con ngươi đột nhiên áp súc!
Oanh…
Hai nguồn sức mạnh va chạm, dĩ nhiên là Tề Chân Tử rơi vào hạ phong, cả người bị va bay ra ngoài.
Chi!
Tất cả mọi người hít vào ngụm khí lạnh, Hô Diên Minh thất sắc nói:
– Thuyên chuyển sức mạnh của ý niệm không gian, ngươi chỉ là Thuật Luyện Sư cấp hai, làm sao có khả năng làm được!
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Đều là Thuật Luyện Sư, nếu ngươi có thể, vì sao ta không thể?
Hô Diên Minh giận dữ, lạnh lùng nói:
– Ta chính là Thuật Luyện Sư cấp bốn, há lại là cấp hai như ngươi có thể so sánh! Nếu ngươi quá sớm bại lộ thực lực của mình, này chỉ có một con đường chết!
Hắn nhất thời nổi lên sát tâm, quát lên:
– Vạn Đạo Lôi Đình, oanh cho ta.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời bắt đầu hiện ra lượng lớn mây đen, đoàn đoàn năng lượng chớp giật “đùng đùng” tụ hợp lại, hình thành một đoàn năng lượng khổng lồ, toàn bộ đại địa bị bao phủ bởi một mảnh ánh sáng màu xanh lấp loé.
Lượng lớn lôi điện chi lực như vậy, nếu rơi xuống, coi như là Vũ Tông cường giả sợ cũng phải bỏ mình tại chỗ!
Mấy người còn lại ngơ ngác nhìn Hô Diên Minh một chút, dồn dập lui về phía sau, chỉ lo lôi điện chi lực này ngộ thương mình.
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt đứng ở đó, lạnh lùng nhìn thiên không, quát khẽ:
– Có ta ở đây, ai cho hiện sét đánh chớp giật? Tản ra cho ta!
Tản ra cho ta!
Một thanh âm thẳng vào trời cao, ở trên đại địa vang vọng lên.
Phảng phất như ngôn xuất pháp theo, mây đen cùng Lôi Điện tàn phá đầy trời, vào lúc này dĩ nhiên yên tĩnh lại, bắt đầu chậm rãi biến mất. Một tia ánh mặt trời, trực tiếp từ phía chân trời chiếu rọi xuống!
Phốc!
Lực lượng ý niệm của Hô Diên Minh bị đánh tan, tâm thần cả người chấn động, phun ra ngoài một ngụm tâm huyết, kinh nộ quát liên tục:
– Làm sao có khả năng? Ngươi rốt cuộc là ai? Lực lượng linh hồn dĩ nhiên còn ở trên ta!
Lý Vân Tiêu hơi nheo cặp mắt lại, ngẩng đầu hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, từng cái từng cái văn tự màu vàng ở giữa mi tâm của hắn thoáng hiện, nơi này chính là ý niệm của Chân Linh Hỏa Phượng ngưng tụ thành, Đại Diễn Thần Quyết của hắn dĩ nhiên có thể không bị hạn chế tùy ý triển khai. Ở dưới vùng trời này, cường độ linh hồn của hắn chí ít đạt đến trên cấp năm!
Hắn hơi cảm thụ ý thức của vùng trời này, linh hồn cùng đất trời liên hệ càng ngày càng chặt chẽ, giơ tay nhấc chân, liền có thể lợi dụng lực lượng của ý niệm Hỏa Phượng. Lý Vân Tiêu tự lẩm bẩm:
– Đã lâu không có loại cảm giác tràn ngập sức mạnh này.
– Mọi người cùng nhau tiến lên, tiểu tử này quá tà dị!
Hô Diên Minh cũng cảm thấy một loại sức mạnh khiếp đảm, đang không ngừng đem hồn lực của hắn từ trong ý niệm thế giới trục xuất ra.
Tề Chân Tử cũng giận tím mặt, quát lên:
– Không nên lưu thủ, toàn bộ dùng công kích mạnh nhất!
Năm người nhất thời điên cuồng, đem nguyên lực vận chuyển tới đỉnh cao, từng người lấy ra Huyền Binh giải phong. Hai mắt của Hô Diên Minh đỏ bừng, trên trán gân xanh bạo lộ, khuôn mặt dữ tợn, đang gắt gao dùng hồn lực chống lại Lý Vân Tiêu câu thông ý thức thế giới.
– Thanh Minh Thần Lôi Thiểm!
– Bích Viêm Thánh Đao!
– Cực Hàn Chân Khí!
– Vũ Lâm U Trảo.
Bốn đạo khí tức kinh khủng phóng lên trời, nhanh như chớp giật nhắm về Lý Vân Tiêu xung kích mà đi. Ba vị Vũ Vương, một vị Vũ Tông cường giả liên thủ, còn có Hô Diên Minh liều mạng dùng hồn lực đối kháng, chỉ cần chặt đứt Lý Vân Tiêu thuyên chuyển lực lượng thiên địa, kia là chắc chắn phải chết!
– A!
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, phảng phất ngoảnh mặt làm ngơ với công kích trước mắt, không để ở trong lòng chút nào. Hắn giơ tay phải lên, từng đạo từng đạo lực lượng từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, ở trong tay hắn bắt đầu ngưng tụ thành một phong nhận thật dài, nhìn kỹ lại, liền sẽ phát hiện mặt trên có khắc nhật nguyệt ngôi sao, chim muông núi sông!