Chương : 184
Tôn Chính Tông một bên nhanh nhẹn thao tác, một bên nhẹ giọng nói nhỏ, thật giống như không coi ai ra gì, thành thạo làm tất cả những thứ này. Tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn, có cảm giác vui tai vui mắt. Trong ngày thường những Thuật Luyện Sư này đều cao cao tại thượng, Thuật Luyện Sư cấp ba càng là bọn họ khó có thể tiếp xúc. Giờ khắc này hiếm thấy có cơ hội tận mắt nhìn luyện chế, mỗi cái đều lộ ra cực kỳ chuyên tâm.
Hô!
Hết thảy vật liệu toàn bộ qua một lần, trong mấy bồn chứa thủy tinh đã tinh luyện ra nguyên liệu có thể trực tiếp luyện chế. Hắn một chưởng vỗ vào trên lò luyện đan, nắp lò bay lên, một đoàn hỏa diễm màu xanh từ trong tay hắn bay ra, rơi vào trong lò luyện đan, nắp đỉnh ầm một tiếng khép lại. Nhất thời chiếc đỉnh lớn màu xanh kia phát sinh tiếng ong ong, thanh sắc càng thêm loá mắt bức người.
– Thanh Lang yêu hỏa?
Trên mặt Nguyên Hạo hiện ra vẻ khiếp sợ, trong đôi mắt xẹt qua một tia ước ao.
– Chính Tông ngươi bảo vật thật là không ít a!
Tôn Chính Tông ngượng ngùng nở nụ cười, khiêm tốn nói:
– So với Phần Hồn Phong Hỏa của Nguyên Hạo đại sư, thì không đáng một đồng, ha ha.
Trên mặt hắn nơi nào có nửa phần khiêm tốn, lạnh lùng quay đầu liếc mắt nhìn, trong nháy mắt suýt chút nữa ngất đi.
– Ngươi, ngươi đang làm gì?
Tôn Chính Tông nổi giận chỉ vào Lý Vân Tiêu, cả giận nói:
– Ngươi không phải đang tỷ thí sao?
Lý Vân Tiêu không biết từ nơi nào lấy ra hoa quả, đang tựa ở trên lan can, vừa ăn vừa nhìn hắn luyện đan, còn thỉnh thoảng mỉm cười gật đầu ra hiệu.
Tôn Chính Tông khí xông lên não, suýt chút nữa thổ huyết, run cầm cập, cả giận nói:
– Nguyên Hạo đại sư, xin phán hắn thua!
Lý Vân Tiêu ném hạt quả xuống dưới đài, lau miệng, khinh thường nói:
– Ngươi ngốc hả? Thời gian có một canh giờ, mới qua bao lâu? Ta ăn chút hoa quả bổ sung thể lực cũng không được sao?
Nguyên Hạo cũng không còn gì để nói, khoát tay áo nói:
– Chính Tông, ngươi lo chuyện của mình đi. Thời gian chưa tới, liền không tính thua!
Tôn Chính Tông hừ lạnh nói:
– Để ngươi tiếp tục vô lại, đợi lát nữa ta muốn ngươi khóc lóc quỳ ở trước mặt ta!
– Thiết! Bệnh thần kinh!
– Ngươi…
Tôn Chính Tông phát hiện mình lại bị coi thường, vội vàng quay đầu đi, xanh mặt không tiếp tục nói nữa, chuyên tâm luyện chế.
Thời gian qua đi, lò luyện đan rốt cục hoàn toàn bị yêu hỏa kích thích lên, trên thân đỉnh không ngừng hiện ra từng cái từng cái phù văn. Tôn Chính Tông chuẩn bị kỹ càng vật liệu từng cái từng cái từ trong bồn chứa lấy ra, vùi vào trong lò luyện đan, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí khống chế hỏa hầu, thỉnh thoảng đánh vào mấy cái pháp quyết.
Rất nhanh, trong lò luyện đan bắt đầu có tiếng chân khí nổ vang, từ lỗ khí của lò luyện đan phun ra, chính là tiết tấu muốn Ngưng Đan!
Tôn Chính Tông đột nhiên vỗ thân đỉnh một cái, nhất thời nắp lò bay lên, một đạo hào quang màu xanh trực tiếp từ trong lò luyện đan bay vụt lên. hắn cười lạnh một tiếng.
– Muốn chạy?
Vài đạo pháp quyết từ trong tay đánh ra, đem tia sáng kia nhốt lại, một viên đan dược ánh huỳnh quang lấp lóe đang ở trong đó không ngừng nhảy lên, lượng lớn hơi khí màu xanh từ trong lò luyện đan bốc lên, tràn vào trong viên đan dược này.
Giờ khắc này vẻ mặt của Tôn Chính Tông dị thường căng thẳng, chính là thời khắc Ngưng Đan thành hình cuối cùng, sồ đan ở trên đan đỉnh nhanh chóng xoay tròn, hấp thu lượng lớn dược lực màu xanh. Theo màu sắc càng ngày càng sáng, đẳng cấp cũng bắt đầu nâng lên.
– Ba chuyển một cấp…
– Ngũ chuyển hai cấp…
Từ trên sồ đan tản mát ra từng trận khí tức, đang không ngừng tăng lên. Đồ vật Thuật Luyện, nếu lên cấp ba, đều sẽ có linh tính nhất định, lúc Ngưng Đan nguy hiểm cũng tăng lớn, cần ngoại lực cực cường tôi đan.
– Sáu chuyển… còn kém bước cuối cùng!
Sắc mặt Tôn Chính Tông nghiêm túc, đột nhiên năm ngón tay thành trảo hướng sồ đan chộp tới. Thanh Lang yêu hỏa trong Đỉnh lô chịu đến hắn dẫn dắt, trong nháy mắt dựng lên, từng ánh lửa lao ra, hướng về sồ đan ngưng tụ đi. Trên Đan dược tản mát ra từng trận gợn sóng càng ngày càng cáu kỉnh.
– Bảy chuyển ngưng hình!
Ngay lúc sắp không khống chế được, con ngươi của Tôn Chính Tông đột nhiên áp súc, sắc mặt trong nháy mắt trắng xám, hết thảy hồn lực hội tụ một điểm, điên cuồng đem đan dược này ổn định lại, đặt vào trong thanh hỏa rèn đúc ngưng hình!
Cỗ gợn sóng kia chậm rãi bị áp chế lại, trên mặt Tôn Chính Tông vui vẻ, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn, cách thành công chỉ có một bước. Ngày hôm nay luyện đan cũng tương đối thuận lợi, không nghĩ tới một lần liền thành công!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng đứng ở một bên nhìn, đột nhiên hai con mắt híp lại, một đạo quang mang yêu dị lóe lên, trong không gian hơi hiện lên gợn sóng bé nhỏ.
Nguyên Hạo đang tập trung tinh thần nhìn luyện chế, không ngừng gật đầu, đột nhiên hơi nhướng mày, kinh ngạc nhìn về bên Lý Vân Tiêu, một loại cảm giác khác thường ở trong lòng hắn lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng không có phát hiện bất kỳ chỗ không bình thường nào. Hắn nghi hoặc nhìn Lý Vân Tiêu một chút, tiếp tục đưa mắt nhìn Tôn Chính Tông ngưng hình luyện đan.
– Xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên Tôn Chính Tông giật nảy cả mình, nguyên bản hồn lực bao vây sồ đan ngưng hình tựa hồ chịu đến cái gì liên luỵ, đột nhiên tản ra. Đan ý đã áp chế xuống trong nháy mắt kéo lên, một loại khí tức nguy hiểm đột nhiên tản mát ra!
– Không được!
Hắn kinh hãi, vội vàng ngưng tụ lại hồn lực, đột nhiên hướng về sồ đan ép đi. Nhưng vừa chạm vào, lập tức bị chấn động trở về!
Lúc này đã muộn, tu vi của hắn khó có thể khống chế Ngưng Đan!
– Tại sao lại như vậy?
Tôn Chính Tông thất thân dại ra, trơ mắt nhìn đan dược kia bắt đầu tỏa ra khí tức kinh khủng, mà bó tay hết cách.
Con mắt của Nguyên Hạo co rụt lại, nội tâm ngờ vực nhìn Lý Vân Tiêu một chút, hắn mơ hồ cảm thấy dị dạng vừa nãy với hắn có quan hệ, nhưng không có chút dấu vết nào, hay là ảo giác? Hắn tuyệt không tin Lý Vân Tiêu có thể ở trước mắt hắn giở trò. Nhìn Thất Chuyển Bồ Đề Đan kia sắp thất bại, nhất thời thở dài một tiếng, quát khẽ:
– Tô Tường!
– Có.
Tô Tường đáp một tiếng, hắn biết ý tứ của Nguyên Hạo. Nhẹ nhàng đi lên phía trước, một cước bước ra, đến trước lò luyện đan, đột nhiên một quyền đánh tới sồ đan. Tiếng xé gió chói tai để văn võ bá quan đều khó chịu bưng lỗ tai ngồi xổm xuống.
Ầm!
Viên sồ đan kia ở dưới một quyền của hắn bị oanh kích bắn ra, vẽ ra một đường thanh tuyến thật dài trên không trung, bay ra Nghênh quân đài hơn trăm mét, đột nhiên nổ tung lên!
Oanh…
Tuôn ra lượng lớn năng lượng màu xanh, ở trên bầu trời 800 ngàn đại quân, dần dần tiêu tan. Cỗ lực lượng kia mạnh, ngay cả binh lính phía dưới cũng từng cái từng cái lộ ra vẻ sợ hãi, ngơ ngác thất sắc.
Sức nổ này, chí ít cũng đạt đến trình độ Đại vũ sư. Nếu gần người nổ tung, văn võ bá quan trên Nghênh quân đài, sợ là hơn nửa cũng phải đi gặp Diêm Vương.
Lúc này mọi người mới từng cái từng cái đổ mồ hôi lạnh, nguyên lai xem Thuật Luyện Sư luyện chế, không phải là một sự tình vui tai vui mắt a, quá nguy hiểm!
Hô!
Hết thảy vật liệu toàn bộ qua một lần, trong mấy bồn chứa thủy tinh đã tinh luyện ra nguyên liệu có thể trực tiếp luyện chế. Hắn một chưởng vỗ vào trên lò luyện đan, nắp lò bay lên, một đoàn hỏa diễm màu xanh từ trong tay hắn bay ra, rơi vào trong lò luyện đan, nắp đỉnh ầm một tiếng khép lại. Nhất thời chiếc đỉnh lớn màu xanh kia phát sinh tiếng ong ong, thanh sắc càng thêm loá mắt bức người.
– Thanh Lang yêu hỏa?
Trên mặt Nguyên Hạo hiện ra vẻ khiếp sợ, trong đôi mắt xẹt qua một tia ước ao.
– Chính Tông ngươi bảo vật thật là không ít a!
Tôn Chính Tông ngượng ngùng nở nụ cười, khiêm tốn nói:
– So với Phần Hồn Phong Hỏa của Nguyên Hạo đại sư, thì không đáng một đồng, ha ha.
Trên mặt hắn nơi nào có nửa phần khiêm tốn, lạnh lùng quay đầu liếc mắt nhìn, trong nháy mắt suýt chút nữa ngất đi.
– Ngươi, ngươi đang làm gì?
Tôn Chính Tông nổi giận chỉ vào Lý Vân Tiêu, cả giận nói:
– Ngươi không phải đang tỷ thí sao?
Lý Vân Tiêu không biết từ nơi nào lấy ra hoa quả, đang tựa ở trên lan can, vừa ăn vừa nhìn hắn luyện đan, còn thỉnh thoảng mỉm cười gật đầu ra hiệu.
Tôn Chính Tông khí xông lên não, suýt chút nữa thổ huyết, run cầm cập, cả giận nói:
– Nguyên Hạo đại sư, xin phán hắn thua!
Lý Vân Tiêu ném hạt quả xuống dưới đài, lau miệng, khinh thường nói:
– Ngươi ngốc hả? Thời gian có một canh giờ, mới qua bao lâu? Ta ăn chút hoa quả bổ sung thể lực cũng không được sao?
Nguyên Hạo cũng không còn gì để nói, khoát tay áo nói:
– Chính Tông, ngươi lo chuyện của mình đi. Thời gian chưa tới, liền không tính thua!
Tôn Chính Tông hừ lạnh nói:
– Để ngươi tiếp tục vô lại, đợi lát nữa ta muốn ngươi khóc lóc quỳ ở trước mặt ta!
– Thiết! Bệnh thần kinh!
– Ngươi…
Tôn Chính Tông phát hiện mình lại bị coi thường, vội vàng quay đầu đi, xanh mặt không tiếp tục nói nữa, chuyên tâm luyện chế.
Thời gian qua đi, lò luyện đan rốt cục hoàn toàn bị yêu hỏa kích thích lên, trên thân đỉnh không ngừng hiện ra từng cái từng cái phù văn. Tôn Chính Tông chuẩn bị kỹ càng vật liệu từng cái từng cái từ trong bồn chứa lấy ra, vùi vào trong lò luyện đan, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí khống chế hỏa hầu, thỉnh thoảng đánh vào mấy cái pháp quyết.
Rất nhanh, trong lò luyện đan bắt đầu có tiếng chân khí nổ vang, từ lỗ khí của lò luyện đan phun ra, chính là tiết tấu muốn Ngưng Đan!
Tôn Chính Tông đột nhiên vỗ thân đỉnh một cái, nhất thời nắp lò bay lên, một đạo hào quang màu xanh trực tiếp từ trong lò luyện đan bay vụt lên. hắn cười lạnh một tiếng.
– Muốn chạy?
Vài đạo pháp quyết từ trong tay đánh ra, đem tia sáng kia nhốt lại, một viên đan dược ánh huỳnh quang lấp lóe đang ở trong đó không ngừng nhảy lên, lượng lớn hơi khí màu xanh từ trong lò luyện đan bốc lên, tràn vào trong viên đan dược này.
Giờ khắc này vẻ mặt của Tôn Chính Tông dị thường căng thẳng, chính là thời khắc Ngưng Đan thành hình cuối cùng, sồ đan ở trên đan đỉnh nhanh chóng xoay tròn, hấp thu lượng lớn dược lực màu xanh. Theo màu sắc càng ngày càng sáng, đẳng cấp cũng bắt đầu nâng lên.
– Ba chuyển một cấp…
– Ngũ chuyển hai cấp…
Từ trên sồ đan tản mát ra từng trận khí tức, đang không ngừng tăng lên. Đồ vật Thuật Luyện, nếu lên cấp ba, đều sẽ có linh tính nhất định, lúc Ngưng Đan nguy hiểm cũng tăng lớn, cần ngoại lực cực cường tôi đan.
– Sáu chuyển… còn kém bước cuối cùng!
Sắc mặt Tôn Chính Tông nghiêm túc, đột nhiên năm ngón tay thành trảo hướng sồ đan chộp tới. Thanh Lang yêu hỏa trong Đỉnh lô chịu đến hắn dẫn dắt, trong nháy mắt dựng lên, từng ánh lửa lao ra, hướng về sồ đan ngưng tụ đi. Trên Đan dược tản mát ra từng trận gợn sóng càng ngày càng cáu kỉnh.
– Bảy chuyển ngưng hình!
Ngay lúc sắp không khống chế được, con ngươi của Tôn Chính Tông đột nhiên áp súc, sắc mặt trong nháy mắt trắng xám, hết thảy hồn lực hội tụ một điểm, điên cuồng đem đan dược này ổn định lại, đặt vào trong thanh hỏa rèn đúc ngưng hình!
Cỗ gợn sóng kia chậm rãi bị áp chế lại, trên mặt Tôn Chính Tông vui vẻ, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn, cách thành công chỉ có một bước. Ngày hôm nay luyện đan cũng tương đối thuận lợi, không nghĩ tới một lần liền thành công!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng đứng ở một bên nhìn, đột nhiên hai con mắt híp lại, một đạo quang mang yêu dị lóe lên, trong không gian hơi hiện lên gợn sóng bé nhỏ.
Nguyên Hạo đang tập trung tinh thần nhìn luyện chế, không ngừng gật đầu, đột nhiên hơi nhướng mày, kinh ngạc nhìn về bên Lý Vân Tiêu, một loại cảm giác khác thường ở trong lòng hắn lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng không có phát hiện bất kỳ chỗ không bình thường nào. Hắn nghi hoặc nhìn Lý Vân Tiêu một chút, tiếp tục đưa mắt nhìn Tôn Chính Tông ngưng hình luyện đan.
– Xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên Tôn Chính Tông giật nảy cả mình, nguyên bản hồn lực bao vây sồ đan ngưng hình tựa hồ chịu đến cái gì liên luỵ, đột nhiên tản ra. Đan ý đã áp chế xuống trong nháy mắt kéo lên, một loại khí tức nguy hiểm đột nhiên tản mát ra!
– Không được!
Hắn kinh hãi, vội vàng ngưng tụ lại hồn lực, đột nhiên hướng về sồ đan ép đi. Nhưng vừa chạm vào, lập tức bị chấn động trở về!
Lúc này đã muộn, tu vi của hắn khó có thể khống chế Ngưng Đan!
– Tại sao lại như vậy?
Tôn Chính Tông thất thân dại ra, trơ mắt nhìn đan dược kia bắt đầu tỏa ra khí tức kinh khủng, mà bó tay hết cách.
Con mắt của Nguyên Hạo co rụt lại, nội tâm ngờ vực nhìn Lý Vân Tiêu một chút, hắn mơ hồ cảm thấy dị dạng vừa nãy với hắn có quan hệ, nhưng không có chút dấu vết nào, hay là ảo giác? Hắn tuyệt không tin Lý Vân Tiêu có thể ở trước mắt hắn giở trò. Nhìn Thất Chuyển Bồ Đề Đan kia sắp thất bại, nhất thời thở dài một tiếng, quát khẽ:
– Tô Tường!
– Có.
Tô Tường đáp một tiếng, hắn biết ý tứ của Nguyên Hạo. Nhẹ nhàng đi lên phía trước, một cước bước ra, đến trước lò luyện đan, đột nhiên một quyền đánh tới sồ đan. Tiếng xé gió chói tai để văn võ bá quan đều khó chịu bưng lỗ tai ngồi xổm xuống.
Ầm!
Viên sồ đan kia ở dưới một quyền của hắn bị oanh kích bắn ra, vẽ ra một đường thanh tuyến thật dài trên không trung, bay ra Nghênh quân đài hơn trăm mét, đột nhiên nổ tung lên!
Oanh…
Tuôn ra lượng lớn năng lượng màu xanh, ở trên bầu trời 800 ngàn đại quân, dần dần tiêu tan. Cỗ lực lượng kia mạnh, ngay cả binh lính phía dưới cũng từng cái từng cái lộ ra vẻ sợ hãi, ngơ ngác thất sắc.
Sức nổ này, chí ít cũng đạt đến trình độ Đại vũ sư. Nếu gần người nổ tung, văn võ bá quan trên Nghênh quân đài, sợ là hơn nửa cũng phải đi gặp Diêm Vương.
Lúc này mọi người mới từng cái từng cái đổ mồ hôi lạnh, nguyên lai xem Thuật Luyện Sư luyện chế, không phải là một sự tình vui tai vui mắt a, quá nguy hiểm!