Chương : 192
– Làm sao bọn họ cũng tới?
Trong lòng Tần Nguyệt đột nhiên chìm xuống, sắc mặt dần dần nghiêm nghị lên. Lần lượt đại hỉ đại bi, sóng lên sóng xuống, để thần kinh của hắn cũng có chút không chịu nổi rồi.
Chiến xa kia chậm rãi bay tới Nghênh quân đài, lúc này mới trôi nổi ngừng lại, một boong tàu bằng đồng thau to lớn từ trên chiến xa chậm rãi duỗi ra, ầm ầm rơi vào trên Nghênh quân đài.
Trên chiến xa, một loạt binh sĩ giáp vàng chói lọi uy vũ đứng hai bên, trên người tản mát ra khí thế dĩ nhiên tất cả đều là Võ sư.
Một đám người chậm rãi bước ra, từ trên boong thuyền đồng thau đi xuống. Nam tử cầm đầu nhẹ lay động quạt giấy, mặt mỉm cười, lãnh ngạo biểu hiện ở trên mặt, tựa hồ căn bản không đem bất luận người nào để trong mắt.
– Ngọc Sơn công tử, ngươi rốt cục đến rồi!
Tần Dương vội vàng tiến lên nghênh tiếp, phảng phất nhìn thấy đại cứu tinh, kích động đến sắp không xong rồi, hắn hướng trên chiến xa nhìn ngó.
– Dương Tiêu đại nhân có đến không?
Chu Ngọc Sơn hơi nhướng mày, quạt giấy trong tay vỗ một cái cất đi, lộ ra một tia không vui, lãnh đạm nói:
– Chút chuyện nhỏ này lẽ nào cũng phải phụ thân ta ra tay?
Tần Dương vội vã khom lưng nói:
– Không cần, không cần. Có Ngọc Sơn công tử đứng ra, đã đầy đủ.
Chu Ngọc Sơn nhẹ nhàng lạnh rên một tiếng, tựa hồ mình đến đã cho hắn đủ mặt mũi. Hắn một chân đạp lên Nghênh quân đài, liếc mắt nhìn về toàn trường một lần, tất cả đều là vẻ mặt kính nể cùng sợ hãi, để hắn hiện ra một nụ cười, nội tâm hết sức thỏa mãn.
Đột nhiên vài ánh mắt hờ hững coi thường để hắn cực không thoải mái, dĩ nhiên có người dám không ngưỡng mộ sự tồn tại của ta? Ánh mắt của hắn phát lạnh, hướng những người kia nhìn sang, nhất thời mí mắt giật lên, thất thanh nói:
– Nguyên… Nguyên Hạo đại sư? Làm sao ngươi cũng ở đây?
Ngoại trừ Nguyên Hạo ra, còn có Vương Thần hắn cũng nhận thức, đang một mặt cười gằn theo dõi hắn. Bên cạnh còn có mấy người, tuy rằng hắn không quen biết, nhưng từ loại khí chất trên người kia, cũng là Thuật Luyện Sư không thể nghi ngờ. Làm sao hội tụ nhiều Thuật Luyện Sư như vậy?
Nguyên Hạo hơi mỉm cười nói:
– Hóa ra là Ngọc Sơn công tử, lão hủ đến Thiên Thủy quốc bàn bạc công sự.
– Công sự?
Chu Ngọc Sơn hơi nhướng mày, Nguyên Hạo cái gọi là công sự, chính là chuyện của Thuật Luyện Sư Công Hội. Tuy rằng hắn địa vị tôn sùng, hơn nữa bình thường cũng không coi ai ra gì, nhưng Thuật Luyện Sư Công Hội còn không dám không để vào mắt. Liền hữu hảo nói:
– Ta đến là vì một chút việc nhỏ, xong liền đi, không dám làm phiền mấy vị đại sư.
Hắn quay đầu nhìn về phía văn võ bá quan của Thiên Thủy quốc, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tần Chính, khóe miệng lộ ra một tia châm biếm, ngẩng đầu lên ngạo nhiên hô một tiếng.
– Tần Chính.
Một tiếng kêu gọi này, thật giống như kẻ bề trên dặn dò đối với thuộc hạ.
Trong mắt Tần Chính loé ra một chút tức giận, nhưng không dám nổi giận, trầm giọng nói:
– Ngọc Sơn công tử gọi trẫm, vì chuyện gì?
– Trẫm?
Chu Ngọc Sơn ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nở nụ cười.
– Ở trước mặt bản công tử, ngoại trừ Hoàng Đế bệ hạ của Hỏa Ô Đế Quốc, thì không ai dám tự xưng là trẫm! Có điều nể tình ngươi tuổi tác đã cao, cũng thôi. Hôm nay tới đây là vì sự tình thái tử Thiên Thủy quốc, Tần Dương không tệ, vị trí thái tử để hắn làm!
Tần Chính tức giận đến ngực chập trùng kịch liệt, lạnh lùng nhìn Tần Dương một chút, lúc này mới lạnh lùng nói:
– Ngọc Sơn công tử, sự tình thái tử chính là việc quốc nội của Thiên Thủy quốc, cùng công tử không quan hệ? Huống hồ thái tử ta đã lập rồi, chính là con trai của ta Tần Nguyệt!
Hắn ở dưới ánh mắt lạnh như băng của Chu Ngọc Sơn, liều mạng bỏ ra âm thanh vang dội, cao giọng quát lên:
– Hiện tại ta tuyên bố, Thiên Thủy quốc thái tử là Tần Nguyệt. Ta chính thức thoái vị, sau ba ngày liền cử hành đăng cơ đại điển!
– Vạn tuế! Bệ hạ vạn tuế! Tần Nguyệt điện hạ vạn tuế!
Mấy trăm ngàn đại quân nhất thời cao giọng hô to lên, thanh vào mây trời, vang vọng thiên địa!
Tần Nguyệt càng là kích động tột đỉnh, đột nhiên quỳ xuống, khóc không thành tiếng nói:
– Phụ vương! Hài nhi, hài nhi...
Tần Chính khẽ mỉm cười, vỗ trán của hắn nói:
– Đứng lên đi, sau ba ngày ngươi chính là quốc vương của Thiên Thủy quốc, làm sao có thể lộ ra dáng vẻ mềm yếu.
Hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Dương mặt trắng xám, lạnh giọng nói:
– Nguyên bản ta càng thêm yêu quý ngươi, nhưng ngươi cấu kết người ngoài, can thiệp nội chính Thiên Thủy quốc ta, đây là ta tuyệt đối không thể cho phép!
Chu Ngọc Sơn bị tiếng hô to của đại quân làm giật mình, chỉ vào Tần Chính giận dữ nói:
– Lão thất phu! Ngươi dám làm trái ý ta?
Tần Chính lạnh lùng theo dõi hắn, miệt thị cười nói:
– Nội vụ của Thiên Thủy quốc, tự có ta đến quyết định! Chu Ngọc Sơn, nếu là phụ thân ngươi tới đây, ta còn có mấy phần kính nể. Còn ngươi, hừ, mời trở về đi!
– Ngươi...! Lão thất phu!
Chu Ngọc Sơn tức giận đến cả người run, trên người sát khí ác liệt quát lên:
– Được! Nếu ngươi muốn khư khư cố chấp, vậy ta ngược lại muốn xem xem, thái tử của ngươi chết rồi, xem ngươi lập ai!
Đây là công nhiên uy hiếp, Tần Chính giận dữ!
Dĩ nhiên ở một quốc gia, ngay trước mặt 800 ngàn đại quân công nhiên uy hiếp muốn giết vương trữ!
Đột nhiên một thanh âm cực không hòa hài truyền đến.
– Này là hầu tử ở đâu chạy tới? Thật giống như rất lợi hại a.
– Ai? Là ai đang nói chuyện?
Chu Ngọc Sơn đột nhiên quay đầu lại, phẫn nộ quát!
– Ha ha…
Vương Thần cười nói:
– Hỏa Ô Đế Quốc Chu gia đại công tử, ỷ vào gia thế hiển hách, bình thường chính là dáng vẻ đạo đức như thế, Vân thiếu đừng trách móc.
Lý Vân Tiêu chợt nói:
– Ồ, hóa ra là con ông cháu cha, chẳng trách mũi vểnh lên trời, hắn không sợ thời điểm trời mưa nước mưa rơi vào sao?
– Ha ha!
Vương Thần vỗ tay cười to lên.
– Vân thiếu thật là hài hước, có điều nói ngược lại cũng đúng. Ta mỗi lần nhìn thấy hắn đều là lỗ mũi hướng lên, không biết nước mưa có vào chưa.
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười nói:
– Lỗ mũi vào nước chưa ta không biết, nhưng đầu óc khẳng định là có nước tiến vào.
– Ha ha!
Vương Thần càng là trắng trợn không kiêng dè cười to lên, hắn đầy mặt đều là vẻ châm chọc nhìn chằm chằm Chu Ngọc Sơn, tựa hồ hai người này lúc trước có ân oán.
– Vương Thần!
Chu Ngọc Sơn tức điên, ánh mắt lại rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, giận dữ hét:
– Còn có ngươi tên tiểu súc sinh này, dám cười ta, muốn chết!
Bóng người hắn đột nhiên lóe lên, liền vọt tới trước mặt Lý Vân Tiêu, quạt giấy như vũ khí hướng trên đầu Lý Vân Tiêu đặt xuống, không có lưu tình chút nào. Không trung trực tiếp mang ra một ánh lửa, như Hỏa Long rơi rụng xuống, đây là một chiêu tất sát!
Một bên Lý Thuần Dương giật nảy cả mình, đang muốn ra tay, nhưng nhìn thấy một bóng người so với hắn còn muốn mau lẹ xông lên, một thanh chiến phủ phóng to trên Nghênh quân đài, mạnh mẽ chém vào quạt giấy, rung ra ánh lửa kinh người.
Trong lòng Tần Nguyệt đột nhiên chìm xuống, sắc mặt dần dần nghiêm nghị lên. Lần lượt đại hỉ đại bi, sóng lên sóng xuống, để thần kinh của hắn cũng có chút không chịu nổi rồi.
Chiến xa kia chậm rãi bay tới Nghênh quân đài, lúc này mới trôi nổi ngừng lại, một boong tàu bằng đồng thau to lớn từ trên chiến xa chậm rãi duỗi ra, ầm ầm rơi vào trên Nghênh quân đài.
Trên chiến xa, một loạt binh sĩ giáp vàng chói lọi uy vũ đứng hai bên, trên người tản mát ra khí thế dĩ nhiên tất cả đều là Võ sư.
Một đám người chậm rãi bước ra, từ trên boong thuyền đồng thau đi xuống. Nam tử cầm đầu nhẹ lay động quạt giấy, mặt mỉm cười, lãnh ngạo biểu hiện ở trên mặt, tựa hồ căn bản không đem bất luận người nào để trong mắt.
– Ngọc Sơn công tử, ngươi rốt cục đến rồi!
Tần Dương vội vàng tiến lên nghênh tiếp, phảng phất nhìn thấy đại cứu tinh, kích động đến sắp không xong rồi, hắn hướng trên chiến xa nhìn ngó.
– Dương Tiêu đại nhân có đến không?
Chu Ngọc Sơn hơi nhướng mày, quạt giấy trong tay vỗ một cái cất đi, lộ ra một tia không vui, lãnh đạm nói:
– Chút chuyện nhỏ này lẽ nào cũng phải phụ thân ta ra tay?
Tần Dương vội vã khom lưng nói:
– Không cần, không cần. Có Ngọc Sơn công tử đứng ra, đã đầy đủ.
Chu Ngọc Sơn nhẹ nhàng lạnh rên một tiếng, tựa hồ mình đến đã cho hắn đủ mặt mũi. Hắn một chân đạp lên Nghênh quân đài, liếc mắt nhìn về toàn trường một lần, tất cả đều là vẻ mặt kính nể cùng sợ hãi, để hắn hiện ra một nụ cười, nội tâm hết sức thỏa mãn.
Đột nhiên vài ánh mắt hờ hững coi thường để hắn cực không thoải mái, dĩ nhiên có người dám không ngưỡng mộ sự tồn tại của ta? Ánh mắt của hắn phát lạnh, hướng những người kia nhìn sang, nhất thời mí mắt giật lên, thất thanh nói:
– Nguyên… Nguyên Hạo đại sư? Làm sao ngươi cũng ở đây?
Ngoại trừ Nguyên Hạo ra, còn có Vương Thần hắn cũng nhận thức, đang một mặt cười gằn theo dõi hắn. Bên cạnh còn có mấy người, tuy rằng hắn không quen biết, nhưng từ loại khí chất trên người kia, cũng là Thuật Luyện Sư không thể nghi ngờ. Làm sao hội tụ nhiều Thuật Luyện Sư như vậy?
Nguyên Hạo hơi mỉm cười nói:
– Hóa ra là Ngọc Sơn công tử, lão hủ đến Thiên Thủy quốc bàn bạc công sự.
– Công sự?
Chu Ngọc Sơn hơi nhướng mày, Nguyên Hạo cái gọi là công sự, chính là chuyện của Thuật Luyện Sư Công Hội. Tuy rằng hắn địa vị tôn sùng, hơn nữa bình thường cũng không coi ai ra gì, nhưng Thuật Luyện Sư Công Hội còn không dám không để vào mắt. Liền hữu hảo nói:
– Ta đến là vì một chút việc nhỏ, xong liền đi, không dám làm phiền mấy vị đại sư.
Hắn quay đầu nhìn về phía văn võ bá quan của Thiên Thủy quốc, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tần Chính, khóe miệng lộ ra một tia châm biếm, ngẩng đầu lên ngạo nhiên hô một tiếng.
– Tần Chính.
Một tiếng kêu gọi này, thật giống như kẻ bề trên dặn dò đối với thuộc hạ.
Trong mắt Tần Chính loé ra một chút tức giận, nhưng không dám nổi giận, trầm giọng nói:
– Ngọc Sơn công tử gọi trẫm, vì chuyện gì?
– Trẫm?
Chu Ngọc Sơn ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nở nụ cười.
– Ở trước mặt bản công tử, ngoại trừ Hoàng Đế bệ hạ của Hỏa Ô Đế Quốc, thì không ai dám tự xưng là trẫm! Có điều nể tình ngươi tuổi tác đã cao, cũng thôi. Hôm nay tới đây là vì sự tình thái tử Thiên Thủy quốc, Tần Dương không tệ, vị trí thái tử để hắn làm!
Tần Chính tức giận đến ngực chập trùng kịch liệt, lạnh lùng nhìn Tần Dương một chút, lúc này mới lạnh lùng nói:
– Ngọc Sơn công tử, sự tình thái tử chính là việc quốc nội của Thiên Thủy quốc, cùng công tử không quan hệ? Huống hồ thái tử ta đã lập rồi, chính là con trai của ta Tần Nguyệt!
Hắn ở dưới ánh mắt lạnh như băng của Chu Ngọc Sơn, liều mạng bỏ ra âm thanh vang dội, cao giọng quát lên:
– Hiện tại ta tuyên bố, Thiên Thủy quốc thái tử là Tần Nguyệt. Ta chính thức thoái vị, sau ba ngày liền cử hành đăng cơ đại điển!
– Vạn tuế! Bệ hạ vạn tuế! Tần Nguyệt điện hạ vạn tuế!
Mấy trăm ngàn đại quân nhất thời cao giọng hô to lên, thanh vào mây trời, vang vọng thiên địa!
Tần Nguyệt càng là kích động tột đỉnh, đột nhiên quỳ xuống, khóc không thành tiếng nói:
– Phụ vương! Hài nhi, hài nhi...
Tần Chính khẽ mỉm cười, vỗ trán của hắn nói:
– Đứng lên đi, sau ba ngày ngươi chính là quốc vương của Thiên Thủy quốc, làm sao có thể lộ ra dáng vẻ mềm yếu.
Hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Dương mặt trắng xám, lạnh giọng nói:
– Nguyên bản ta càng thêm yêu quý ngươi, nhưng ngươi cấu kết người ngoài, can thiệp nội chính Thiên Thủy quốc ta, đây là ta tuyệt đối không thể cho phép!
Chu Ngọc Sơn bị tiếng hô to của đại quân làm giật mình, chỉ vào Tần Chính giận dữ nói:
– Lão thất phu! Ngươi dám làm trái ý ta?
Tần Chính lạnh lùng theo dõi hắn, miệt thị cười nói:
– Nội vụ của Thiên Thủy quốc, tự có ta đến quyết định! Chu Ngọc Sơn, nếu là phụ thân ngươi tới đây, ta còn có mấy phần kính nể. Còn ngươi, hừ, mời trở về đi!
– Ngươi...! Lão thất phu!
Chu Ngọc Sơn tức giận đến cả người run, trên người sát khí ác liệt quát lên:
– Được! Nếu ngươi muốn khư khư cố chấp, vậy ta ngược lại muốn xem xem, thái tử của ngươi chết rồi, xem ngươi lập ai!
Đây là công nhiên uy hiếp, Tần Chính giận dữ!
Dĩ nhiên ở một quốc gia, ngay trước mặt 800 ngàn đại quân công nhiên uy hiếp muốn giết vương trữ!
Đột nhiên một thanh âm cực không hòa hài truyền đến.
– Này là hầu tử ở đâu chạy tới? Thật giống như rất lợi hại a.
– Ai? Là ai đang nói chuyện?
Chu Ngọc Sơn đột nhiên quay đầu lại, phẫn nộ quát!
– Ha ha…
Vương Thần cười nói:
– Hỏa Ô Đế Quốc Chu gia đại công tử, ỷ vào gia thế hiển hách, bình thường chính là dáng vẻ đạo đức như thế, Vân thiếu đừng trách móc.
Lý Vân Tiêu chợt nói:
– Ồ, hóa ra là con ông cháu cha, chẳng trách mũi vểnh lên trời, hắn không sợ thời điểm trời mưa nước mưa rơi vào sao?
– Ha ha!
Vương Thần vỗ tay cười to lên.
– Vân thiếu thật là hài hước, có điều nói ngược lại cũng đúng. Ta mỗi lần nhìn thấy hắn đều là lỗ mũi hướng lên, không biết nước mưa có vào chưa.
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười nói:
– Lỗ mũi vào nước chưa ta không biết, nhưng đầu óc khẳng định là có nước tiến vào.
– Ha ha!
Vương Thần càng là trắng trợn không kiêng dè cười to lên, hắn đầy mặt đều là vẻ châm chọc nhìn chằm chằm Chu Ngọc Sơn, tựa hồ hai người này lúc trước có ân oán.
– Vương Thần!
Chu Ngọc Sơn tức điên, ánh mắt lại rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, giận dữ hét:
– Còn có ngươi tên tiểu súc sinh này, dám cười ta, muốn chết!
Bóng người hắn đột nhiên lóe lên, liền vọt tới trước mặt Lý Vân Tiêu, quạt giấy như vũ khí hướng trên đầu Lý Vân Tiêu đặt xuống, không có lưu tình chút nào. Không trung trực tiếp mang ra một ánh lửa, như Hỏa Long rơi rụng xuống, đây là một chiêu tất sát!
Một bên Lý Thuần Dương giật nảy cả mình, đang muốn ra tay, nhưng nhìn thấy một bóng người so với hắn còn muốn mau lẹ xông lên, một thanh chiến phủ phóng to trên Nghênh quân đài, mạnh mẽ chém vào quạt giấy, rung ra ánh lửa kinh người.