Chương : 206
– Tiểu tử, lần này dù là ai cũng cứu không được ngươi!
Vũ Quân cường giả bên cạnh trung niên nam tử kia rốt cục ra tay, mặt âm trầm vỗ tới một chưởng.
Võ sư bốn phía dồn dập bị chưởng phong này chấn động đến mức bay ra ngoài, chưởng lực của hắn ở trên không trung ngưng tụ không tan, trực tiếp hóa thành một bàn tay lớn màu xanh lục, đem bốn phương tám hướng xung quanh Lý Vân Tiêu bao phủ, lâm không đập xuống.
– Hồng thống lĩnh, còn không ra, muốn đợi ta chết đúng không!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng hét lớn một tiếng.
– Nếu ta chết rồi, ngươi chờ bị lột da đánh cốt đi!
Lúc này một bóng người ẩn giấu ở bốn phía đột nhiên hơi động, nhanh như chớp giật phi thân tới, nhẹ nhàng rơi vào trước mặt Lý Vân Tiêu, tương tự đánh ra một chưởng, hai nguồn sức mạnh va chạm, trực tiếp đánh tan chưởng lực màu xanh lục của đối phương.
Người này là Viêm Vũ Thành thành đại đội thống lĩnh Hồng Binh, thời điểm Lý Vân Tiêu tiến vào Viêm Vũ Thành đã gặp mặt một lần, sau khi mấy người Lý Vân Tiêu đơn độc đi tham gia thương hội, hắn sợ sẽ gặp nguy hiểm, dù sao trong thương hội thế lực phức tạp khó phân, vì lẽ đó trong bóng tối lén lút đi theo, không nghĩ tới thật sự có người sẽ xuất thủ.
Giờ khắc này, vẻ mặt hắn khiếp sợ, thực sự không hiểu Lý Vân Tiêu là làm sao phát hiện mình.
Chi!
Vũ Quân này bị một chưởng vỗ tan, chấn động đến mức lùi mấy bước, hiển nhiên thực lực của Hồng Binh ở trên hắn, nhất thời tức giận nói:
– Ngươi là ai? Có biết công tử nhà ta là người nào không, dám quản việc không đâu!
Hồng Binh lãnh đạm nói:
– Viêm Vũ Thành thành đại đội thống lĩnh Hồng Binh! Ta không quan tâm các ngươi là người nào, nơi này là địa bàn của Viêm Vũ Thành, ta phải quản!
– Được, tiểu tử này tổn thương công tử nhà ta, còn giết hộ vệ của công tử nhà ta, lại nên làm như thế nào?
– Ồ? Có chuyện này sao? Ta vừa đến chỉ nhìn thấy ngươi động thủ đánh hắn, nếu như thật có chuyện này, ta tự nhiên sẽ điều tra rõ.
Vũ Quân kia giận dữ, quát lên:
– Thi thể còn nằm trên đất, chẳng lẽ là bọn họ tự sát sao!
Nam tử trung niên kia ở dưới hộ vệ giúp đỡ, cuối cùng đem máu tươi trên tay cùng đau đớn ngừng lại, nổi giận xông lên quát:
– Ngươi một thống lĩnh tính là thứ gì, coi như quốc vương của Thiên Thủy quốc thấy ta cũng phải nể tình, hiện tại lập tức để Thành chủ của các ngươi tới gặp ta! Ngươi có biết ta là người phương nào không? Người thừa kế của Hỏa Ô Đế Quốc Huỳnh Dương gia Huỳnh Dương Kiệt!
– Ta còn tưởng rằng là đại nhân vật gì, hóa ra là đồ vật chưa từng nghe nói. Hồng Binh ngươi ngăn cản Vũ Quân kia, ta trước giết sạch bọn họ, lần này giết không cần lo lắng!
Âm thanh của Lý Vân Tiêu hạ xuống, cả người liền hóa thành một ánh kiếm xông lên, nhất thời lại có một tên Võ sư trực tiếp đẫm máu ở dưới kiếm của hắn.
Huỳnh Dương Kiệt suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, hắn vốn tưởng rằng báo ra thế gia bản thân, đối phương nhất định sẽ sợ đến nơm nớp lo sợ, quỳ xuống liếm hài cho mình. Không nghĩ tới trái lại làm cho đối phương không còn lo lắng, thoải mái ra tay giết người. Đả kích ấy so với cắt đứt năm ngón tay của hắn còn lớn hơn!
Võ sư cấp hoàn toàn là bia đỡ đạn, con ngươi của Đại vũ sư còn lại kia đột nhiên mở to, vung ra một thanh kiếm lớn, lập tức giải phong chém đi.
Trong đám người ở phía xa vây xem, một hồng y thiếu nữ nhẹ vuốt mái tóc, cau mày nói:
– Vu lão, thiếu niên kia là Thuật Luyện Sư cấp ba Lý Vân Tiêu mà Nguyên Hạo đại sư nói sao?
Bên người một ông lão hạc phát đồng nhan mỉm cười nói:
– Chính là hắn, từ khi hắn tiến vào Vạn Bảo Thương Hội, ta liền theo dõi hắn. Tiểu tử này nhãn lực phi thường độc, may là ta giấu bí ẩn, bằng không cũng sớm bị hắn phát hiện.
Hồng y thiếu nữ một mặt kinh ngạc nói:
– Làm sao có khả năng? Ngươi nhìn hắn tuy rằng chỉ có tứ tinh Võ sư, nhưng tam tinh Đại vũ sư ở trong tay hắn cũng dần dần không chống đỡ nổi, ta không nhìn lầm hắn chỉ chừng mười lăm tuổi a? Đặt ở trên võ đạo cũng đã là thiên tài, làm sao có khả năng còn có thể là Thuật Luyện Sư cấp ba?
Vu Dung cũng lướt qua một tia thán phục, khen:
– Này chính là giang sơn đời nào cũng có tài tử a, tỷ như tiểu thư vốn là thiên tài hiếm có trên đời, không nghĩ tới Lý Vân Tiêu này càng thêm yêu nghiệt.
Thiếu nữ nở nụ cười xinh đẹp.
– Vu lão quá khen, ta tính là thiên tài gì. Chúng ta có muốn ra tay ngăn lại hay không? Nếu hắn thật giết Huỳnh Dương Kiệt, vậy thì phiền phức.
Vu Dung cũng hơi nhướng mày, lo lắng nói:
– Bản thân Huỳnh Dương gia cũng chẳng có gì, chỉ bất quá bọn hắn có tổ tông là Trưởng lão Tụ Thiên Tông, này không thể coi thường được. Vẫn là ta đi ngăn bọn họ lại a.
Dưới chân hắn lướt nhẹ, cả người nhất thời biến mất ở tại chỗ.
– Dừng tay!
Cây gậy trong tay Vu Dung nhẹ nhàng điểm ở trên thân kiếm của Lý Vân Tiêu, nhất thời chấn nó trở lại. Đại vũ sư kia vốn cho rằng chắc chắn phải chết nhất thời sợ đến hai chân run cầm cập, trực tiếp quỳ xuống, cảm kích bất tận nhìn Vu Dung.
– Tiểu tử, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt. Hơn nữa Huỳnh Dương gia cũng là tồn tại mà ngươi không trêu chọc nổi.
Vu Dung ôn hòa cười nói.
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, châm chọc nói:
– Từ khi ta tiến vào Vạn Bảo Thương Hội, thì có người liên tục nhìn chằm chằm vào ta, hiện tại cuối cùng cũng coi như đi ra, nguyên lai chính là ngươi.
– Cái gì?
Vu Dung lấy làm kinh hãi, con ngươi suýt chút nữa rơi ra, sợ hãi nói:
– Ngươi, làm sao ngươi có khả năng phát hiện ta?
Hắn vẫn cho là mình tàng rất khá, không nghĩ tới đã sớm rơi vào trong mắt người ta.
– Hừ, đi sang một bên. Bổn thiếu gia không có tâm tình nói chuyện với ngươi, chờ ta trước giết hai người này lại nói!
Hắn giơ kiếm dùng thân pháp vòng qua Vu Dung, lần thứ hai hướng Đại vũ sư kia đâm tới.
– Tiểu tử, quên đi thôi.
Cây gậy của Vu Dung vung lên, liên tiếp ở trên Xuân Thủy kiếm của Lý Vân Tiêu điểm ba lần, nhất thời một nguồn sức mạnh chấn động đến, đánh nứt hổ khẩu của Lý Vân Tiêu, trường kiếm tuột tay mà ra.
Trong mắt Lý Vân Tiêu xẹt qua một chút giận dữ.
– Thất tinh Vũ Vương, Mai Hoa Phá Điểm Thương Pháp!
Vu Dung lần thứ hai bị chấn động mạnh, ngơ ngác thất thanh nói:
– Ngươi, làm sao ngươi biết cảnh giới của ta? Làm sao biết ta dùng chính là Mai Hoa Phá Điểm Thương Pháp?
– Hừ!
Lý Vân Tiêu nộ rên một tiếng, lãnh đạm nói:
– Hôm nay ngươi xuất thủ cứu người này, chính là đối địch với ta, vì mình gieo mầm tai hoạ cho ngày khác!
Vu Dung phát hiện mình đối với thiếu niên này càng ngày càng nhìn không thấu, cười khổ nói:
– Lý Vân Tiêu, ta ra tay là muốn tốt cho ngươi. Tuy rằng Huỳnh Dương gia không có gì ghê gớm, nhưng bọn họ có vị tiền bối là Trưởng lão Tụ Thiên Tông. Nếu ngươi giết Huỳnh Dương Kiệt, mới thật sự là gieo mầm tai hoạ cho mình!
Vũ Quân cường giả bên cạnh trung niên nam tử kia rốt cục ra tay, mặt âm trầm vỗ tới một chưởng.
Võ sư bốn phía dồn dập bị chưởng phong này chấn động đến mức bay ra ngoài, chưởng lực của hắn ở trên không trung ngưng tụ không tan, trực tiếp hóa thành một bàn tay lớn màu xanh lục, đem bốn phương tám hướng xung quanh Lý Vân Tiêu bao phủ, lâm không đập xuống.
– Hồng thống lĩnh, còn không ra, muốn đợi ta chết đúng không!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng hét lớn một tiếng.
– Nếu ta chết rồi, ngươi chờ bị lột da đánh cốt đi!
Lúc này một bóng người ẩn giấu ở bốn phía đột nhiên hơi động, nhanh như chớp giật phi thân tới, nhẹ nhàng rơi vào trước mặt Lý Vân Tiêu, tương tự đánh ra một chưởng, hai nguồn sức mạnh va chạm, trực tiếp đánh tan chưởng lực màu xanh lục của đối phương.
Người này là Viêm Vũ Thành thành đại đội thống lĩnh Hồng Binh, thời điểm Lý Vân Tiêu tiến vào Viêm Vũ Thành đã gặp mặt một lần, sau khi mấy người Lý Vân Tiêu đơn độc đi tham gia thương hội, hắn sợ sẽ gặp nguy hiểm, dù sao trong thương hội thế lực phức tạp khó phân, vì lẽ đó trong bóng tối lén lút đi theo, không nghĩ tới thật sự có người sẽ xuất thủ.
Giờ khắc này, vẻ mặt hắn khiếp sợ, thực sự không hiểu Lý Vân Tiêu là làm sao phát hiện mình.
Chi!
Vũ Quân này bị một chưởng vỗ tan, chấn động đến mức lùi mấy bước, hiển nhiên thực lực của Hồng Binh ở trên hắn, nhất thời tức giận nói:
– Ngươi là ai? Có biết công tử nhà ta là người nào không, dám quản việc không đâu!
Hồng Binh lãnh đạm nói:
– Viêm Vũ Thành thành đại đội thống lĩnh Hồng Binh! Ta không quan tâm các ngươi là người nào, nơi này là địa bàn của Viêm Vũ Thành, ta phải quản!
– Được, tiểu tử này tổn thương công tử nhà ta, còn giết hộ vệ của công tử nhà ta, lại nên làm như thế nào?
– Ồ? Có chuyện này sao? Ta vừa đến chỉ nhìn thấy ngươi động thủ đánh hắn, nếu như thật có chuyện này, ta tự nhiên sẽ điều tra rõ.
Vũ Quân kia giận dữ, quát lên:
– Thi thể còn nằm trên đất, chẳng lẽ là bọn họ tự sát sao!
Nam tử trung niên kia ở dưới hộ vệ giúp đỡ, cuối cùng đem máu tươi trên tay cùng đau đớn ngừng lại, nổi giận xông lên quát:
– Ngươi một thống lĩnh tính là thứ gì, coi như quốc vương của Thiên Thủy quốc thấy ta cũng phải nể tình, hiện tại lập tức để Thành chủ của các ngươi tới gặp ta! Ngươi có biết ta là người phương nào không? Người thừa kế của Hỏa Ô Đế Quốc Huỳnh Dương gia Huỳnh Dương Kiệt!
– Ta còn tưởng rằng là đại nhân vật gì, hóa ra là đồ vật chưa từng nghe nói. Hồng Binh ngươi ngăn cản Vũ Quân kia, ta trước giết sạch bọn họ, lần này giết không cần lo lắng!
Âm thanh của Lý Vân Tiêu hạ xuống, cả người liền hóa thành một ánh kiếm xông lên, nhất thời lại có một tên Võ sư trực tiếp đẫm máu ở dưới kiếm của hắn.
Huỳnh Dương Kiệt suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, hắn vốn tưởng rằng báo ra thế gia bản thân, đối phương nhất định sẽ sợ đến nơm nớp lo sợ, quỳ xuống liếm hài cho mình. Không nghĩ tới trái lại làm cho đối phương không còn lo lắng, thoải mái ra tay giết người. Đả kích ấy so với cắt đứt năm ngón tay của hắn còn lớn hơn!
Võ sư cấp hoàn toàn là bia đỡ đạn, con ngươi của Đại vũ sư còn lại kia đột nhiên mở to, vung ra một thanh kiếm lớn, lập tức giải phong chém đi.
Trong đám người ở phía xa vây xem, một hồng y thiếu nữ nhẹ vuốt mái tóc, cau mày nói:
– Vu lão, thiếu niên kia là Thuật Luyện Sư cấp ba Lý Vân Tiêu mà Nguyên Hạo đại sư nói sao?
Bên người một ông lão hạc phát đồng nhan mỉm cười nói:
– Chính là hắn, từ khi hắn tiến vào Vạn Bảo Thương Hội, ta liền theo dõi hắn. Tiểu tử này nhãn lực phi thường độc, may là ta giấu bí ẩn, bằng không cũng sớm bị hắn phát hiện.
Hồng y thiếu nữ một mặt kinh ngạc nói:
– Làm sao có khả năng? Ngươi nhìn hắn tuy rằng chỉ có tứ tinh Võ sư, nhưng tam tinh Đại vũ sư ở trong tay hắn cũng dần dần không chống đỡ nổi, ta không nhìn lầm hắn chỉ chừng mười lăm tuổi a? Đặt ở trên võ đạo cũng đã là thiên tài, làm sao có khả năng còn có thể là Thuật Luyện Sư cấp ba?
Vu Dung cũng lướt qua một tia thán phục, khen:
– Này chính là giang sơn đời nào cũng có tài tử a, tỷ như tiểu thư vốn là thiên tài hiếm có trên đời, không nghĩ tới Lý Vân Tiêu này càng thêm yêu nghiệt.
Thiếu nữ nở nụ cười xinh đẹp.
– Vu lão quá khen, ta tính là thiên tài gì. Chúng ta có muốn ra tay ngăn lại hay không? Nếu hắn thật giết Huỳnh Dương Kiệt, vậy thì phiền phức.
Vu Dung cũng hơi nhướng mày, lo lắng nói:
– Bản thân Huỳnh Dương gia cũng chẳng có gì, chỉ bất quá bọn hắn có tổ tông là Trưởng lão Tụ Thiên Tông, này không thể coi thường được. Vẫn là ta đi ngăn bọn họ lại a.
Dưới chân hắn lướt nhẹ, cả người nhất thời biến mất ở tại chỗ.
– Dừng tay!
Cây gậy trong tay Vu Dung nhẹ nhàng điểm ở trên thân kiếm của Lý Vân Tiêu, nhất thời chấn nó trở lại. Đại vũ sư kia vốn cho rằng chắc chắn phải chết nhất thời sợ đến hai chân run cầm cập, trực tiếp quỳ xuống, cảm kích bất tận nhìn Vu Dung.
– Tiểu tử, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt. Hơn nữa Huỳnh Dương gia cũng là tồn tại mà ngươi không trêu chọc nổi.
Vu Dung ôn hòa cười nói.
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, châm chọc nói:
– Từ khi ta tiến vào Vạn Bảo Thương Hội, thì có người liên tục nhìn chằm chằm vào ta, hiện tại cuối cùng cũng coi như đi ra, nguyên lai chính là ngươi.
– Cái gì?
Vu Dung lấy làm kinh hãi, con ngươi suýt chút nữa rơi ra, sợ hãi nói:
– Ngươi, làm sao ngươi có khả năng phát hiện ta?
Hắn vẫn cho là mình tàng rất khá, không nghĩ tới đã sớm rơi vào trong mắt người ta.
– Hừ, đi sang một bên. Bổn thiếu gia không có tâm tình nói chuyện với ngươi, chờ ta trước giết hai người này lại nói!
Hắn giơ kiếm dùng thân pháp vòng qua Vu Dung, lần thứ hai hướng Đại vũ sư kia đâm tới.
– Tiểu tử, quên đi thôi.
Cây gậy của Vu Dung vung lên, liên tiếp ở trên Xuân Thủy kiếm của Lý Vân Tiêu điểm ba lần, nhất thời một nguồn sức mạnh chấn động đến, đánh nứt hổ khẩu của Lý Vân Tiêu, trường kiếm tuột tay mà ra.
Trong mắt Lý Vân Tiêu xẹt qua một chút giận dữ.
– Thất tinh Vũ Vương, Mai Hoa Phá Điểm Thương Pháp!
Vu Dung lần thứ hai bị chấn động mạnh, ngơ ngác thất thanh nói:
– Ngươi, làm sao ngươi biết cảnh giới của ta? Làm sao biết ta dùng chính là Mai Hoa Phá Điểm Thương Pháp?
– Hừ!
Lý Vân Tiêu nộ rên một tiếng, lãnh đạm nói:
– Hôm nay ngươi xuất thủ cứu người này, chính là đối địch với ta, vì mình gieo mầm tai hoạ cho ngày khác!
Vu Dung phát hiện mình đối với thiếu niên này càng ngày càng nhìn không thấu, cười khổ nói:
– Lý Vân Tiêu, ta ra tay là muốn tốt cho ngươi. Tuy rằng Huỳnh Dương gia không có gì ghê gớm, nhưng bọn họ có vị tiền bối là Trưởng lão Tụ Thiên Tông. Nếu ngươi giết Huỳnh Dương Kiệt, mới thật sự là gieo mầm tai hoạ cho mình!