Chương : 215
Trong mắt nàng xẹt qua một tia tinh mang, một luồng tự tin tuyệt đối hiện lên ở trên mặt, lãnh đạm nói:
– Còn có nửa năm, đầy đủ ta đột phá đến Ngũ Hành cảnh Vũ Vương!
Ngay khi Đinh Linh Nhi cùng Vu Dung đi rồi, Tiêu Khinh Vương mới từ bên ngoài đi vào, đầy mắt đều là vẻ khiếp sợ, khó mà tin nổi cả kinh nói:
– Chỉ đơn giản như vậy, liền lấy một trăm sản phẩm thuật luyện cấp bốn? Vân thiếu, ta không phải đang nằm mơ chứ?
– Hừ, hiện tại không phải là thời điểm nằm mơ.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Xem ra Thiên Nguyên Thương Hội xác thực là đến trên vách đá cheo leo, bằng không kiên quyết sẽ không thoải mái đáp ứng như thế. Có điều, nếu không phải ta ở dưới tình thế bức bách, chắc chắn sẽ không vẻn vẹn là cái giá này.
Tiêu Khinh Vương cũng là một mặt trầm trọng, lo lắng nói:
– Ngươi nói là việc Huỳnh Dương gia cùng Trình gia? Giết người của bọn họ, lấy tính cách của hai đại thế gia này, tất nhiên sẽ không giảng hoà. Chúng ta phải làm tốt chuẩn bị nghênh chiến.
Huỳnh Dương gia còn nói được, tuy rằng cũng là đại thế gia của Hỏa Ô Đế Quốc, nhưng Viêm Vũ Thành có bọn họ, chí ít cũng có thể chống đỡ. Nhưng Trình gia chính là đại thế gia sừng sững hơn một nghìn năm của Hỏa Ô Đế Quốc, gốc gác sâu không lường được, coi như là nghiêng lực lượng của cả Thiên Thủy quốc, cũng chưa chắc có thể chống lại. Đây mới là địa phương hắn lo lắng nhất.
– Không cần lo lắng quá mức, ta tự có kế hoạch.
Trong mắt Lý Vân Tiêu lộ ra thần sắc hết sức tự tin.
Tiêu Khinh Vương không biết sự tự tin của hắn đến từ nơi nào, chỉ có thể thở dài nói:
– Chỉ mong như vậy đi, ngược lại bộ xương già này của ta, thời điểm ngươi cần cứ hô một tiếng là được. Đáng tiếc thương thế của ta vẫn không cách nào trừ tận gốc, tu vi đời này khó có thể tinh tiến, sau này giúp ngươi sợ là cũng có hạn.
– Ha ha, Khinh Vương không cần tự ti.
Lý Vân Tiêu cười to lên, trong mắt lướt qua một tia thần thái, khẽ cười nói:
– Trong vòng một tháng, ta không chỉ triệt để chữa khỏi hàn độc của ngươi, hơn nữa cho ngươi trực tiếp đột phá đến Lục Hợp cảnh Vũ Tông!
– Cái gì?
Tâm thần của Tiêu Khinh Vương chấn động mạnh, trong hai mắt giật mình nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu. Tuy rằng Lý Vân Tiêu thường thường khẩu ra kinh người, nhưng lần này là tình huống của mình, mình rõ ràng nhất. Nhưng mỗi lần sau khi hắn ăn nói ngông cuồng, thường thường đều có thể nói được làm được, nhưng lần này…
Lý Vân Tiêu giả vờ thần bí nở nụ cười.
– Đến lúc đó tự nhiên hiểu được.
Tiêu Khinh Vương cười khổ lắc đầu, căn bản không tin tưởng trực tiếp rời đi, nhưng nội tâm hắn lại dâng lên một loại chờ mong vô hạn.
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, sắc mặt liền dần dần bình tĩnh lại, hắn lấy ra một khối ngọc bài, đem một đạo thần niệm truyền vào trong đó, đồng thời gọi lão gia tử lại nói:
– Ngài mau chóng đưa khối ngọc bài này giao cho Trương Thanh Phàm.
Lý Thuần Dương biết can hệ trọng đại, không dám lười biếng, vội vàng lên đường lao về thủ đô.
Làm xong những chuyện này, Lý Vân Tiêu gọi Cổ Vinh cùng đi ra phủ thành chủ, ở trong thành bắt đầu đi dạo. Trước mắt quan trọng nhất chính là phải thấu hiểu tình huống của Viêm Vũ Thành, nguyên bản còn dự định làm Thành chủ thanh nhàn chỉ để ý tiền tài, không nghĩ tới nhanh như vậy liền phải toàn diện tiếp thu.
– Bên kia là nơi nào?
Lý Vân Tiêu đứng trên kiến trúc cao nhất của Viêm Vũ Thành, chỉ vào một mảnh Thanh Sơn chập trùng ngoài thành, cách xa mấy chục dặm, hỏi Ngô Tử Thực ở bên cạnh.
Ngô Tử Thực sau khi về nhà ngủ tỉnh lại, mới biết mình không phải nằm mơ. Hắn mừng rỡ như điên đang muốn cùng người nhà chia sẻ tin tức tốt này, liền bị Lý Vân Tiêu bắt đi ra, bò đến chỗ cao nhất trong thành.
Hắn liếc mắt nhìn liền cung kính hồi đáp:
– Bẩm Vũ Thành Vương, toà sơn phong cao nhất kia gọi là Tề Vân Sơn, toàn bộ sơn mạch cũng gọi là Tề Vân Sơn mạch, nghe nói bên trong có không ít yêu thú hoành hành. Hộ săn bắn cùng người hái thuốc phổ thông đều chỉ dám ở ngoại vi sơn mạch hoạt động.
– Có yêu thú?
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày nói:
– Vậy ngươi có biết, bên trong Tề Vân Sơn này có môn phái thế gia nào hay không?
Ngô Tử Thực sững sờ, hắn chỉ là người bình thường, phản ứng đầu tiên chính là ngoại trừ hộ săn bắn ra, ai sẽ ở trong ngọn núi? Nhưng rất nhanh phản ứng lại, biết Lý Vân Tiêu nói là loại tồn tại vũ lực Thông Thiên kia, nhất thời lắc đầu nói:
– Ta đây không biết, có điều thường xuyên nghe nói ở trong núi tựa hồ có sự tình gặp phải cao nhân.
Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu, tự nhủ:
– Tuy rằng Sơn mạch này linh khí không sánh được các đại sơn mạch, nhưng ở Thiên Thủy quốc cũng coi như là địa phương không bình thường. Đã có yêu thú, vậy tám chín phần mười cũng có môn phái thế gia ở bên trong. Từ nồng độ linh khí đến xem, sẽ không phải nhân vật lợi hại gì. Tạm thời mượn linh khí của bọn họ dùng một lát.
– Mượn linh khí?
Phía sau Cổ Vinh ngạc nhiên nói:
– Vân thiếu, linh khí này làm sao mượn? Còn thuộc về ai sao?
Lý Vân Tiêu ngửa mặt lên trời nở nụ cười, lạnh nhạt nói:
– Ngươi mang theo hai ngàn thành viên Thiên Xu lấy tốc độ nhanh nhất ở dưới Viêm Vũ Thành bày xuống ba cái đại trận này cho ta!
Hắn cong ngón tay búng một cái, ba tấm trận pháp đồ nhất thời phi bắn tới.
Cổ Vinh vội vàng tiếp được, thần sắc kích động vội vàng nhìn xem. Mỗi lần Lý Vân Tiêu để hắn làm lao động, tương ứng luôn có thể được lợi ích to lớn.
– Cửu Long Nhiếp Linh Trận, Thái Hư Thiên Đô Bảo Trận, Đại Nhật Kim Quang Kiếm Trận!
– Này, này là trận pháp gì a? Chưa từng nghe qua.
Cổ Vinh có chút choáng váng, nhìn phương pháp bố trí phức tạp trên những trận đồ kia, phản ứng đầu tiên chính là choáng váng đầu.
Lý Vân Tiêu giải thuật nói:
– Cửu Long Nhiếp Linh Trận có thể hội tụ linh khí bát phương rót vào trong Viêm Vũ Thành. Ta nhìn một chút, chung quanh đây không có Linh sơn bảo địa gì, chỉ có Tề Vân Sơn mạch còn có chút linh khí, vì lẽ đó trận pháp này ta hơi cải biến một chút, chỉ định phương hướng hấp thu linh khí. Thái Hư Thiên Đô Bảo Trận cùng Đại Nhật Kim Quang Kiếm Trận, đều thuộc về hộ sơn đại trận của môn phái, một thủ một công, ta cũng đơn giản hoá rất lớn.
– Hộ… hộ sơn đại trận?
Cổ Vinh kinh hãi, đây chính là đồ vật trong truyền thuyết, những môn phái tuyệt cường mới có a! Chí ít cũng là đại phái truyền lưu hơn một nghìn năm mới sẽ có hộ sơn đại trận, toàn bộ Hỏa Ô Đế Quốc sợ cũng chỉ có Tụ Thiên Tông mới có. Không nghĩ tới hiện tại lập tức lấy ra hai bản!
– Ta, ta chỉ là một Thuật Luyện Sư cấp hai nho nhỏ, có thể, có thể bố trí xuống sao?
Trong lòng Cổ Vinh thấp thỏm bất an, chỉ lo mình đem sự tình đập phá.
– Hai bộ đại trận này nếu là trận đồ hoàn chỉnh, mỗi cái đại trận đều có 3600 đạo cấm chỉ, 108 loại biến hóa, dù là Bát Hoang cảnh Vũ Tôn cường giả đặt mình trong đó, cũng chỉ có một con đường chết!
– Còn có nửa năm, đầy đủ ta đột phá đến Ngũ Hành cảnh Vũ Vương!
Ngay khi Đinh Linh Nhi cùng Vu Dung đi rồi, Tiêu Khinh Vương mới từ bên ngoài đi vào, đầy mắt đều là vẻ khiếp sợ, khó mà tin nổi cả kinh nói:
– Chỉ đơn giản như vậy, liền lấy một trăm sản phẩm thuật luyện cấp bốn? Vân thiếu, ta không phải đang nằm mơ chứ?
– Hừ, hiện tại không phải là thời điểm nằm mơ.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Xem ra Thiên Nguyên Thương Hội xác thực là đến trên vách đá cheo leo, bằng không kiên quyết sẽ không thoải mái đáp ứng như thế. Có điều, nếu không phải ta ở dưới tình thế bức bách, chắc chắn sẽ không vẻn vẹn là cái giá này.
Tiêu Khinh Vương cũng là một mặt trầm trọng, lo lắng nói:
– Ngươi nói là việc Huỳnh Dương gia cùng Trình gia? Giết người của bọn họ, lấy tính cách của hai đại thế gia này, tất nhiên sẽ không giảng hoà. Chúng ta phải làm tốt chuẩn bị nghênh chiến.
Huỳnh Dương gia còn nói được, tuy rằng cũng là đại thế gia của Hỏa Ô Đế Quốc, nhưng Viêm Vũ Thành có bọn họ, chí ít cũng có thể chống đỡ. Nhưng Trình gia chính là đại thế gia sừng sững hơn một nghìn năm của Hỏa Ô Đế Quốc, gốc gác sâu không lường được, coi như là nghiêng lực lượng của cả Thiên Thủy quốc, cũng chưa chắc có thể chống lại. Đây mới là địa phương hắn lo lắng nhất.
– Không cần lo lắng quá mức, ta tự có kế hoạch.
Trong mắt Lý Vân Tiêu lộ ra thần sắc hết sức tự tin.
Tiêu Khinh Vương không biết sự tự tin của hắn đến từ nơi nào, chỉ có thể thở dài nói:
– Chỉ mong như vậy đi, ngược lại bộ xương già này của ta, thời điểm ngươi cần cứ hô một tiếng là được. Đáng tiếc thương thế của ta vẫn không cách nào trừ tận gốc, tu vi đời này khó có thể tinh tiến, sau này giúp ngươi sợ là cũng có hạn.
– Ha ha, Khinh Vương không cần tự ti.
Lý Vân Tiêu cười to lên, trong mắt lướt qua một tia thần thái, khẽ cười nói:
– Trong vòng một tháng, ta không chỉ triệt để chữa khỏi hàn độc của ngươi, hơn nữa cho ngươi trực tiếp đột phá đến Lục Hợp cảnh Vũ Tông!
– Cái gì?
Tâm thần của Tiêu Khinh Vương chấn động mạnh, trong hai mắt giật mình nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu. Tuy rằng Lý Vân Tiêu thường thường khẩu ra kinh người, nhưng lần này là tình huống của mình, mình rõ ràng nhất. Nhưng mỗi lần sau khi hắn ăn nói ngông cuồng, thường thường đều có thể nói được làm được, nhưng lần này…
Lý Vân Tiêu giả vờ thần bí nở nụ cười.
– Đến lúc đó tự nhiên hiểu được.
Tiêu Khinh Vương cười khổ lắc đầu, căn bản không tin tưởng trực tiếp rời đi, nhưng nội tâm hắn lại dâng lên một loại chờ mong vô hạn.
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, sắc mặt liền dần dần bình tĩnh lại, hắn lấy ra một khối ngọc bài, đem một đạo thần niệm truyền vào trong đó, đồng thời gọi lão gia tử lại nói:
– Ngài mau chóng đưa khối ngọc bài này giao cho Trương Thanh Phàm.
Lý Thuần Dương biết can hệ trọng đại, không dám lười biếng, vội vàng lên đường lao về thủ đô.
Làm xong những chuyện này, Lý Vân Tiêu gọi Cổ Vinh cùng đi ra phủ thành chủ, ở trong thành bắt đầu đi dạo. Trước mắt quan trọng nhất chính là phải thấu hiểu tình huống của Viêm Vũ Thành, nguyên bản còn dự định làm Thành chủ thanh nhàn chỉ để ý tiền tài, không nghĩ tới nhanh như vậy liền phải toàn diện tiếp thu.
– Bên kia là nơi nào?
Lý Vân Tiêu đứng trên kiến trúc cao nhất của Viêm Vũ Thành, chỉ vào một mảnh Thanh Sơn chập trùng ngoài thành, cách xa mấy chục dặm, hỏi Ngô Tử Thực ở bên cạnh.
Ngô Tử Thực sau khi về nhà ngủ tỉnh lại, mới biết mình không phải nằm mơ. Hắn mừng rỡ như điên đang muốn cùng người nhà chia sẻ tin tức tốt này, liền bị Lý Vân Tiêu bắt đi ra, bò đến chỗ cao nhất trong thành.
Hắn liếc mắt nhìn liền cung kính hồi đáp:
– Bẩm Vũ Thành Vương, toà sơn phong cao nhất kia gọi là Tề Vân Sơn, toàn bộ sơn mạch cũng gọi là Tề Vân Sơn mạch, nghe nói bên trong có không ít yêu thú hoành hành. Hộ săn bắn cùng người hái thuốc phổ thông đều chỉ dám ở ngoại vi sơn mạch hoạt động.
– Có yêu thú?
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày nói:
– Vậy ngươi có biết, bên trong Tề Vân Sơn này có môn phái thế gia nào hay không?
Ngô Tử Thực sững sờ, hắn chỉ là người bình thường, phản ứng đầu tiên chính là ngoại trừ hộ săn bắn ra, ai sẽ ở trong ngọn núi? Nhưng rất nhanh phản ứng lại, biết Lý Vân Tiêu nói là loại tồn tại vũ lực Thông Thiên kia, nhất thời lắc đầu nói:
– Ta đây không biết, có điều thường xuyên nghe nói ở trong núi tựa hồ có sự tình gặp phải cao nhân.
Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu, tự nhủ:
– Tuy rằng Sơn mạch này linh khí không sánh được các đại sơn mạch, nhưng ở Thiên Thủy quốc cũng coi như là địa phương không bình thường. Đã có yêu thú, vậy tám chín phần mười cũng có môn phái thế gia ở bên trong. Từ nồng độ linh khí đến xem, sẽ không phải nhân vật lợi hại gì. Tạm thời mượn linh khí của bọn họ dùng một lát.
– Mượn linh khí?
Phía sau Cổ Vinh ngạc nhiên nói:
– Vân thiếu, linh khí này làm sao mượn? Còn thuộc về ai sao?
Lý Vân Tiêu ngửa mặt lên trời nở nụ cười, lạnh nhạt nói:
– Ngươi mang theo hai ngàn thành viên Thiên Xu lấy tốc độ nhanh nhất ở dưới Viêm Vũ Thành bày xuống ba cái đại trận này cho ta!
Hắn cong ngón tay búng một cái, ba tấm trận pháp đồ nhất thời phi bắn tới.
Cổ Vinh vội vàng tiếp được, thần sắc kích động vội vàng nhìn xem. Mỗi lần Lý Vân Tiêu để hắn làm lao động, tương ứng luôn có thể được lợi ích to lớn.
– Cửu Long Nhiếp Linh Trận, Thái Hư Thiên Đô Bảo Trận, Đại Nhật Kim Quang Kiếm Trận!
– Này, này là trận pháp gì a? Chưa từng nghe qua.
Cổ Vinh có chút choáng váng, nhìn phương pháp bố trí phức tạp trên những trận đồ kia, phản ứng đầu tiên chính là choáng váng đầu.
Lý Vân Tiêu giải thuật nói:
– Cửu Long Nhiếp Linh Trận có thể hội tụ linh khí bát phương rót vào trong Viêm Vũ Thành. Ta nhìn một chút, chung quanh đây không có Linh sơn bảo địa gì, chỉ có Tề Vân Sơn mạch còn có chút linh khí, vì lẽ đó trận pháp này ta hơi cải biến một chút, chỉ định phương hướng hấp thu linh khí. Thái Hư Thiên Đô Bảo Trận cùng Đại Nhật Kim Quang Kiếm Trận, đều thuộc về hộ sơn đại trận của môn phái, một thủ một công, ta cũng đơn giản hoá rất lớn.
– Hộ… hộ sơn đại trận?
Cổ Vinh kinh hãi, đây chính là đồ vật trong truyền thuyết, những môn phái tuyệt cường mới có a! Chí ít cũng là đại phái truyền lưu hơn một nghìn năm mới sẽ có hộ sơn đại trận, toàn bộ Hỏa Ô Đế Quốc sợ cũng chỉ có Tụ Thiên Tông mới có. Không nghĩ tới hiện tại lập tức lấy ra hai bản!
– Ta, ta chỉ là một Thuật Luyện Sư cấp hai nho nhỏ, có thể, có thể bố trí xuống sao?
Trong lòng Cổ Vinh thấp thỏm bất an, chỉ lo mình đem sự tình đập phá.
– Hai bộ đại trận này nếu là trận đồ hoàn chỉnh, mỗi cái đại trận đều có 3600 đạo cấm chỉ, 108 loại biến hóa, dù là Bát Hoang cảnh Vũ Tôn cường giả đặt mình trong đó, cũng chỉ có một con đường chết!