Chương 21
Lâm Tiêu sau khi kiểm tra chiếc nhẫn, thì lòng lại có chút thất vọng. Ngoài 3000 viên linh thạch hạ phẩm và một số đồ linh tinh, thì trong nhẫn còn có một quyển võ kỹ cao cấp – m Ảnh Chưởng, cùng một quyển – m Ảnh Nhẫn.
Ngoài ra thì chả còn gì có giá trị, hai quyển võ kỹ này đối với Lâm Tiêu thì cũng chỉ là thứ vặt vãnh. Học nó thì thà đi sâu tìm hiểu kiếm pháp, cảm ngộ kiếm ý còn hơn.
Xui xẻo.
Lần đầu đi ăn cướp mà còn gặp phải mấy con quỷ nghèo.
Thu hoạch lớn nhất chắc là cái nhẫn không gian này. Theo như trí nhớ của hắn thì đối với cường giả Luân Hải mà nói, nhẫn không gian là vật không thể thiếu được.
Giống như cái nhẫn nhỏ bé trong tay hắn này, nếu bán đi thì ít nhất có thể thu được 30.000 viên linh thạch hạ phẩm.Đây cũng là một khoản tiền không hề nhỏ.
Lâm Tiêu cũng không nghĩ nhiều nữa, sau khi quay về tông môn lại tiếp tục bán những đồ thu hoạch được trong rừng yêu thú. Nếu bản thân hắn tự dựng sạp bán đồ thì có thể được giá cao hơn, nhưng mà làm vậy quá tốn thời gian.
Ra ngoài mười mấy ngày, đồ hắn thu hoạch được cũng không ít, hơn nữa lại toàn là đồ cần dùng ở Tụ Linh cảnh hậu kỳ. Mấy món này làm cho các đệ tử trong môn không khỏi nhìn hắn.
Bọn họ không thể đoán nổi kẻ trẻ tuổi ở tầng ba Tụ Linh cảnh này, từ đâu lại có thể kiếm nhiều đồ như vậy.
Cuối cùng Lâm Tiêu bán đồ lấy hơn 400 viên linh thạch hạ phẩm. Đây cũng được coi là một món tiền khá.
Nhưng Lâm Tiêu lại bĩu môi, sau mười ngày bận rộn mà chỉ kiếm được có hơn 400 viên linh thạch, chém hai tên Luân Hải cũng ra được đến 30.000 viên linh thạch. Đấy là còn chưa tính võ kỹ và nhẫn.
Quả nhiên đi ăn cướp vẫn nhanh giàu hơn.
Sau khi bán đồ xong, Lâm Tiêu lại đến chợ giao dịch bên cạnh. Nơi này là do Kiếm Ma tông đặc biệt lập ra để đệ tử trong môn khi tìm được món gì hời, có thể tới đây giao dịch. Cho nên ở đây đồ gì cũng có.
Lâm Tiêu còn chưa đi được vài bước thì đã nhìn thấy đủ loại võ kỹ. Ngoài việc bán thì cũng có người thu mua, hoặc tìm mua.
Sau khi đi hỏi vài hàng, thì bán 2 quyển võ kỹ ăn cướp được với giá 500 và 1200 linh thạch hạ phẩm. Tiếp theo hắn lại đi tìm một thanh kiếm phù hợp với bản thân.
Mặc dù không có kiếm, Lâm Tiêu vẫn có thể thi triển kiếm khí và kiếm ý, nhưng uy lực không được phát huy hết.
Hắn đã từng so sánh thử, tay không đánh chưởng và khi sử dụng kiếm. Uy lực đánh ra ít nhất cũng kém nhau đến ba phần. Đây chính là một khoảng cách lớn.
Cao thủ chiến đấu, một ly một lai cũng có thể quyết định kết cục. Nói gì tới việc kém nhau tới ba phần, vậy thì chính là khác một trời một vực.
Sau khi đi một vòng Lâm Tiêu vẫn chưa tìm được thanh kiếm nào thuận mắt, đến khi tới gian hàng đệ tử muốn tìm đồ thì hắn mới cảm thấy có chút đáng chú ý.
“200 linh thạch hạ phẩm, xin hãy cho ta xem kiếm pháp Lạc Vũ kinh thiên động địa.”
“450 linh thạch hạ phẩm, xin hãy chuyền thụ cảm ngộ thân pháp Tấn Lôi.”
“1200 linh thạch hạ phẩm, xin hãy nói cho ta biết Kim Cương Hộ Sĩ tầng tư ở đâu.”
Vô số tấm biển yêu cầu kỹ năng và kinh nghiệm võ kỹ kiểu này được bày ra. Ánh mắt Lâm Tiêu bỗng rực sáng, giống như là nhìn thấy con đường tiền đồ mở ra trước mặt vậy.
Những công pháp khác thì không nhắc tới làm gì, nhưng mà kiếm pháp thì bây giờ trong tay hắn phải có hơn trăm bộ các loại kiếm pháp.
Đúng là vậy rồi! Bậc thầy lý thuyết kiếm pháp!
Hơn nữa bởi vì có thể ngưng tụ kiếm ý, điều này làm cho ngộ tính của hắn với kiếm pháp lại càng cao. Dạy người khác kiếm pháp, khẳng định không vấn đề.
Sau khi quét mắt nhìn một vòng, Lâm Tiêu chọn một tấm biển giá cả tương đối.
“500 linh thạch hạ phẩm, xin cho ta xem bản chất Liệt Hoả kiếm pháp.”
Chính là nó, Liệt Hoả kiếm pháp, đỉnh cao nhân loài, trong Kiếm Ma tông có rất nhiều đệ tử tu luyện. Bộ kiếm pháp này dễ học nhưng để thành thạo lại rất khó.
Trong đống hơn 2000 kiếm khí và những kinh nghiệm mà Lâm Tiêu hấp thụ được, cũng phải có hơn 50 người luyện Liệt Hoả kiếm pháp.
Cho nên đối với bộ kiếm pháp này, hắn không lạ gì, hơn nữa cảm ngộ cũng rất cao.
Lâm Tiêu liền chọn tấm biển này.
“Xin vị sư huynh thỉnh giáo……hả? Tụ Linh cảnh tầng ba? Sư đệ….đệ muốn thi triển Liệt Hoả kiếm pháp cho ta á?”
Ngoài ra thì chả còn gì có giá trị, hai quyển võ kỹ này đối với Lâm Tiêu thì cũng chỉ là thứ vặt vãnh. Học nó thì thà đi sâu tìm hiểu kiếm pháp, cảm ngộ kiếm ý còn hơn.
Xui xẻo.
Lần đầu đi ăn cướp mà còn gặp phải mấy con quỷ nghèo.
Thu hoạch lớn nhất chắc là cái nhẫn không gian này. Theo như trí nhớ của hắn thì đối với cường giả Luân Hải mà nói, nhẫn không gian là vật không thể thiếu được.
Giống như cái nhẫn nhỏ bé trong tay hắn này, nếu bán đi thì ít nhất có thể thu được 30.000 viên linh thạch hạ phẩm.Đây cũng là một khoản tiền không hề nhỏ.
Lâm Tiêu cũng không nghĩ nhiều nữa, sau khi quay về tông môn lại tiếp tục bán những đồ thu hoạch được trong rừng yêu thú. Nếu bản thân hắn tự dựng sạp bán đồ thì có thể được giá cao hơn, nhưng mà làm vậy quá tốn thời gian.
Ra ngoài mười mấy ngày, đồ hắn thu hoạch được cũng không ít, hơn nữa lại toàn là đồ cần dùng ở Tụ Linh cảnh hậu kỳ. Mấy món này làm cho các đệ tử trong môn không khỏi nhìn hắn.
Bọn họ không thể đoán nổi kẻ trẻ tuổi ở tầng ba Tụ Linh cảnh này, từ đâu lại có thể kiếm nhiều đồ như vậy.
Cuối cùng Lâm Tiêu bán đồ lấy hơn 400 viên linh thạch hạ phẩm. Đây cũng được coi là một món tiền khá.
Nhưng Lâm Tiêu lại bĩu môi, sau mười ngày bận rộn mà chỉ kiếm được có hơn 400 viên linh thạch, chém hai tên Luân Hải cũng ra được đến 30.000 viên linh thạch. Đấy là còn chưa tính võ kỹ và nhẫn.
Quả nhiên đi ăn cướp vẫn nhanh giàu hơn.
Sau khi bán đồ xong, Lâm Tiêu lại đến chợ giao dịch bên cạnh. Nơi này là do Kiếm Ma tông đặc biệt lập ra để đệ tử trong môn khi tìm được món gì hời, có thể tới đây giao dịch. Cho nên ở đây đồ gì cũng có.
Lâm Tiêu còn chưa đi được vài bước thì đã nhìn thấy đủ loại võ kỹ. Ngoài việc bán thì cũng có người thu mua, hoặc tìm mua.
Sau khi đi hỏi vài hàng, thì bán 2 quyển võ kỹ ăn cướp được với giá 500 và 1200 linh thạch hạ phẩm. Tiếp theo hắn lại đi tìm một thanh kiếm phù hợp với bản thân.
Mặc dù không có kiếm, Lâm Tiêu vẫn có thể thi triển kiếm khí và kiếm ý, nhưng uy lực không được phát huy hết.
Hắn đã từng so sánh thử, tay không đánh chưởng và khi sử dụng kiếm. Uy lực đánh ra ít nhất cũng kém nhau đến ba phần. Đây chính là một khoảng cách lớn.
Cao thủ chiến đấu, một ly một lai cũng có thể quyết định kết cục. Nói gì tới việc kém nhau tới ba phần, vậy thì chính là khác một trời một vực.
Sau khi đi một vòng Lâm Tiêu vẫn chưa tìm được thanh kiếm nào thuận mắt, đến khi tới gian hàng đệ tử muốn tìm đồ thì hắn mới cảm thấy có chút đáng chú ý.
“200 linh thạch hạ phẩm, xin hãy cho ta xem kiếm pháp Lạc Vũ kinh thiên động địa.”
“450 linh thạch hạ phẩm, xin hãy chuyền thụ cảm ngộ thân pháp Tấn Lôi.”
“1200 linh thạch hạ phẩm, xin hãy nói cho ta biết Kim Cương Hộ Sĩ tầng tư ở đâu.”
Vô số tấm biển yêu cầu kỹ năng và kinh nghiệm võ kỹ kiểu này được bày ra. Ánh mắt Lâm Tiêu bỗng rực sáng, giống như là nhìn thấy con đường tiền đồ mở ra trước mặt vậy.
Những công pháp khác thì không nhắc tới làm gì, nhưng mà kiếm pháp thì bây giờ trong tay hắn phải có hơn trăm bộ các loại kiếm pháp.
Đúng là vậy rồi! Bậc thầy lý thuyết kiếm pháp!
Hơn nữa bởi vì có thể ngưng tụ kiếm ý, điều này làm cho ngộ tính của hắn với kiếm pháp lại càng cao. Dạy người khác kiếm pháp, khẳng định không vấn đề.
Sau khi quét mắt nhìn một vòng, Lâm Tiêu chọn một tấm biển giá cả tương đối.
“500 linh thạch hạ phẩm, xin cho ta xem bản chất Liệt Hoả kiếm pháp.”
Chính là nó, Liệt Hoả kiếm pháp, đỉnh cao nhân loài, trong Kiếm Ma tông có rất nhiều đệ tử tu luyện. Bộ kiếm pháp này dễ học nhưng để thành thạo lại rất khó.
Trong đống hơn 2000 kiếm khí và những kinh nghiệm mà Lâm Tiêu hấp thụ được, cũng phải có hơn 50 người luyện Liệt Hoả kiếm pháp.
Cho nên đối với bộ kiếm pháp này, hắn không lạ gì, hơn nữa cảm ngộ cũng rất cao.
Lâm Tiêu liền chọn tấm biển này.
“Xin vị sư huynh thỉnh giáo……hả? Tụ Linh cảnh tầng ba? Sư đệ….đệ muốn thi triển Liệt Hoả kiếm pháp cho ta á?”