Chương : 42
“Cửu vương tử điện hạ, mời đi theo ta, trang chủ đang đợi ngài ở bên trong.”
Quản sự thứ chín đi phía trước dẫn đường, dẫn theo Trương Nhược Trần đi vào tiền trang Vũ Thành.
Cửu quận chúa và Đơn Hương Lăng đợi ở bên ngoài, với thân phận của họ, vẫn chưa đủ tư cách gặp mặt trang chủ của tiền trang Vũ Thành.
Sau khi Trương Nhược Trần và quản sự thứ chín rời đi, ánh mắt của Liễu Thừa Phong co lại, thầm nghĩ trong bụng: “Đáng ghét! Phụ thân sao lại đồng ý gặp hắn, hắn có tài đức gì?”
Sau đó, ánh mắt của Liễu Thừa Phong nhìn về phía Đơn Hương Lăng và Cửu quận chúa, lập tức thu lại ánh mắt lạnh lùng, lộ ra một nụ cười tự cho rằng mình có tư thái oai hùng, khẽ chắp tay, nói: “Hương Lăng cô nương, Liễu mỗ đã sớm nghe danh của cô nương, không biết có thể mời cô nương cùng ta du ngoạn Vương thành được hay không?”
Hắn thấy, với thân phận của hắn, một đứa con gái của Tông chủ Xích Vân Tông sao lại có thể không nể mặt hắn.
Chỉ cần được đơn độc ở cùng nàng, còn sợ không có cơ hội giữ nàng lại hay sao?
...
Liễu Truyền Thần tại Vân Vũ quận quốc giống như một nhân vật trong truyền thuyết, nắm giữ toàn bộ võ lực và tài vụ trong tiền trang Vũ Thành của Vân Vũ quận quốc, được xếp vào thập đại nhân vật của Vân Vũ quận quốc.
Trừ phi là nhân vật có cấp bậc như Vân Vũ quận vương, còn võ giả thông thường muốn gặp mặt hắn đều khó như lên trời.
Ánh mắt đầu tiên của Trương Nhược Trần khi nhìn thấy Liễu Truyền Thần, liền có thể cảm giác được, tu vi võ đạo của người này thâm sâu khó đoán, trên dưới toàn thân đều phát ra khí thế mạnh mẽ.
Nếu là một võ giả bình thường, đứng trước mặt Liễu Truyền Thần, sớm đã run rẩy rồi, căn bản không dám nhìn thẳng hắn.
Trương Nhược Thần đâu phải một người bình thường, vô cùng ung dung nói: “Nghe đại danh của trang chủ đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên khí độ bất phàm.”
“Cửu vương tử chính là nhân trung long phụng, bổn trang chủ cũng đã sớm được nghe danh!” Liễu Truyền Thần đứng ở phía trên của phòng khách, cố ý đem khí thế trong cơ thể phát ra, lấy nó để răn đe Trương Nhược Trần.
Nhất cử nhất động của Trương Nhược Trần đều nằm trong tầm mắt của hắn, trong lòng thầm ngưỡng mộ, tên này trầm ngâm bình tĩnh, không kiêu ngạo không xua nịnh, nếu Thừa Phong có được một nửa tính cách như hắn, thì tốt biết bao?
Trương Nhược Trần ngồi đối diện Liễu Truyền Thần, nói: “Lời khách sáo, cũng không nói nhiều, bổn vương tử đến tiền trang Vũ Thành lần này, là muốn làm ăn với trang chủ, ta tin sau khi trang chủ nhìn qua vật này, nhất định sẽ không thất vọng.”
Trong lúc nói, Trương Nhược Trần tháo ra chiếc nhẫn không gian để ở trên bàn, đưa về phía Liễu Truyền Thần.
“Chỉ là một chiếc nhẫn bằng ngọc?” Liễu Truyền Thần nhận lấy chiếc nhẫn ngọc, khẽ chau mày.
Trương Nhược Trần nói: “Trang chủ thử truyền chân khí vào trong nhẫn xem?”
Liễu Truyền Thần lập tức truyền chân khí vào chiếc nhẫn ngọc, kích hoạt sáu đạo Không Gian Minh Văn trong chiếc nhẫn, một vầng sáng màu trắng ở trên chiếc nhẫn hiện ra.
Liễu Truyền Thần đưa ngón tay về phía nhẫn ngọc, toàn bộ bàn tay lập tức biến mất, tựa như nhẫn ngọc đã nuốt chửng.
“Chuyện này...”
Ánh mắt của Liễu Truyền Thần lập tức trở nên lóe sáng, mang theo vài phần kinh ngạc, có chút kích động nói: “Bên trong nhẫn tự tạo thành không gian! Không biết từ đâu Cửu vương tử có được bảo vật không gian này?”
Trương Nhược Trần nói: “Chuyện này... E rằng không tiện nói.”
Liễu Truyền Thần thu hồi chân khí, ổn định sự kích động trong lòng nói: “Toàn bộ Côn Lôn giới, số lượng bảo vật không gian không đến mười cái, mỗi một cái đều vô cùng quý giá. Nhưng phẩm giới của chiếc bảo vật không gian mà Cửu vương tử mang ra hình như hơi thấp, không gian cũng rất nhỏ hẹp, chỉ có thể được coi là Chân Vũ bảo khí cấp ba thôi!”
Trương Nhược Trần nói: “Nếu ta bán bảo vật không gian này cho trang chủ, thì sẽ được giá bao nhiêu?”
Liễu Truyền Thần cảm thấy rất hứng thú với bảo vật Không Gian này, nhưng trên mặt lại ra vẻ lạnh nhạt, nói: “Thường thì Chân Vũ bảo khí cấp ba có giá ba ngàn lượng bạc đến một vạn lượng bạc. Nếu đã là bảo vật không gian, đương nhiên sẽ được mua với giá cao nhất, một vạn lượng bạc."
“Hai mươi vạn.” Trương Nhược Trần trực tiếp nâng giá lên gấp hai mươi lần.
Liễu Truyền Thần mỉm cười, lắc đầu, nói: “Cửu vương tử điện hạ, ngươi đây không phải là tới để làm ăn! Ngươi đến đây là để ăn cướp, làm ăn, không phải như vậy đâu. Nếu như không gian lớn nhỏ của bảo vật không gian này có thể lớn hơn gấp mười lần, bổn trang chủ có thể ra giá hai mươi vạn. Nhưng không gian bên trong của bảo vật này thực sự quá nhỏ! Như vậy đi! Bổn trang chủ lấy danh nghĩa của bản thân ra giá hai vạn.”
“Mười lăm vạn!” Trương Nhược Trần nói.
“Ba vạn!” Liễu Truyền Thần nói.
“Mười hai vạn!” Trương Nhược Trần nói.
“Bốn vạn!” Liễu Truyền Thần nói.
Trương Nhược Trần nhượng bộ lần cuối cùng, nói: “Mười vạn, không thể ít hơn nữa.”
“Được! Mười vạn, giao dịch thành công!”
Liễu Truyền Thần cười to, lập tức đeo nhẫn không gian vào tay, nhìn thật kỹ, cười nói: “Mười vạn này gửi vào thẻ quý tộc ba sao ở tiền trang Vũ Thành của Cửu vương tử điện hạ, hay là trực tiếp quy đổi thành linh thạch?”
Trong lòng Trương Nhược Trần thầm mắng một tiếng lão hồ ly, nói: “Gửi vào thẻ quý tộc ba sao đi!”
Muốn mua lò luyện khí, vẫn còn thiếu mười vạn.
Phải nghĩ ra cách khác!
Trương Nhược Trần cầm lấy thẻ quý tộc ba sao mà Liễu Truyền Thần đưa qua, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến: “Nếu đã tới tiền trang Vũ Thành, sao lại có thể không đi đấu trường Vũ Thành chứ? Ở đấu trường Vũ Thành, có lẽ sẽ kiếm đủ mười vạn còn thiếu."
Đấu trường Vũ Thành là sàn đấu võ mà tiền trang Vũ Thành lập ra, lịch sử lâu đời, đại diện cho tinh thần võ đạo của võ giả, là một chỗ tốt để thành danh.
Chỉ cần có đủ tự tin với tu vi của mình, đại đa số đều đến đấu trường Vũ Thành để chứng minh thực lực của bản thân.
Nếu như có thể thắng mười trận liên tiếp tại đấu trường Vũ Thành, sẽ được thưởng rất nhiều bạc, hơn nữa, còn có thể được xếp vào danh bảng do tiền trang Vũ Thành lập nên.
Một khi được xếp vào danh bảng, liền có thể nổi danh khắp thiên hạ.
Nếu chiến lực của ngươi đủ mạnh mẽ, xếp hạng trong danh bảng đủ cao, thậm chí ngay cả các quận quốc khác, cũng biết đến tên của ngươi.
Tiền trang Vũ Thành tổng cộng lập ra tứ đại danh bảng, bao gồm: Hoàng bảng, Huyền bảng, Địa bảng, Thiên bảng.
Tiền trang Vũ Thành phân bố khắp thiên hạ, mạng lưới tin tức vô cùng phát triển, không những có thể phân tích biểu hiện của võ giả ở trên đấu trường, hơn nữa, còn thu thập tin tức khác của võ giả, tiến hành chỉnh lý quy nạp, chọn những người tốt nhất để lập nên danh sách.
Cho nên, tứ đại danh bảng của tiền trang Vũ Thành, độ chuẩn xác đều cực cao.
Đương nhiên, ngươi cũng phải tiến vào đấu trường Vũ Thành để chiến đấu, mới có thể trở thành thành viên của danh bảng, nếu không, thiên hạ rộng lớn, võ giả rất nhiều, tiền trang Vũ Thành nhất định không thể thống kê được.
Thắng liên tiếp mười trận tại Hoàng Cực chiến đài, có thể được xếp vào Hoàng bảng, trận thắng liên tiếp càng nhiều, xếp hạng trong Hoàng bảng dĩ nhiên là càng cao.
Thắng liên tiếp mười trận tại Huyền Cực chiến đài, có thể được xếp vào Huyền Bảng.
Thắng liên tiếp mười trận ở Địa Cực chiến đài, có thể được xếp hạng ở Địa bảng.
Thắng liên tiếp mười trận ở Thiên Cực chiến đài, có thể được xếp hạng ở Thiên bảng.
Bởi vì võ giả của Địa Cực Cảnh và Thiên Cực Cảnh rất ít, cho nên, ở Vân Vũ quận quốc không thành lập Địa Cực chiến đài và Thiên Cực chiến đài.
Với tu vi hiện giờ của Trương Nhược Trần, chỉ có thể tham gia đấu võ ở Hoàng Cực chiến đài.
Chỉ cần có thể thắng liên tiếp mười trận ở Hoàng Cực chiến đài, không những có thể đạt được phần thưởng mười vạn đồng bạc, hơn nữa, còn có thể trở thành thành viên của Hoàng bảng.
Toàn bộ Vân Vũ quận quốc, hiện giờ cũng chỉ có hai mươi bảy vị võ giả Hoàng bảng, từng người đều xưng vương xưng bá ở Hoàng Cực Cảnh, thậm chí có thể nói là vô địch.
Sự thay đổi của võ giả Hoàng bảng kỳ thực rất lớn, bởi vì, tu vi tự thân của võ giả Hoàng bảng vốn đã đạt đến Hoàng Cực cảnh đại viên mãn đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá đến Huyền Cực cảnh, một khi đột phá đến Huyền Cực cảnh, đương nhiên sẽ không còn là võ giả của Hoàng bảng.
Đương nhiên, những võ giả già của Hoàng bảng ra đi, thì sẽ có những võ giả Hoàng bảng mới được sinh ra, nói tóm lại, võ giả Hoàng bảng của Vân vũ quận quốc, vẫn luôn duy trì ở con số hai đến ba mươi.
Võ giả Hoàng bảng của Vân Vũ quận quốc có một danh sách riêng, không xếp hạng cùng với võ giả Hoàng bảng của những quận quốc khác. Cũng có thể nói, võ giả Hoàng bảng của Vân Vũ quận quốc chỉ có xếp hạng nhất đến hạng hai mươi bảy.
Liễu Thừa Phong chính là một võ giả Hoàng bảng, có trận thắng liên tiếp nhiều nhất là mười ba trận ở đấu trường Vũ Thành, xếp thứ mười một trong Hoàng bảng.
Trong số thiếu niên đời này tại Vương Thành, hắn được xem là một tên mạnh nhất, mười vị xếp hạng cao hơn hắn, toàn bộ đều là những võ giả lão bối đã tu luyện cả chục năm.
Những vị võ giả lão bối đó không thể đột phá đến Huyền Cực Cảnh, liền tinh luyện vũ kỹ, nâng cao kinh nghiệm chiến đấu của mình, sở hữu các loại thủ đoạn kỳ quái khó lường, các võ giả trẻ tuổi căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Trương Nhược Trần đem ý nghĩ của mình, nói với Liễu Truyền Thần.
“Cửu vương tử muốn đi tham gia võ đấu của Hoàng Cực chiến đài?”
“Với tu vi hiện giờ của Cửu vương tử... Sợ rằng vẫn có chút miễn cưỡng đó! Nếu như Cửu vương tử tu luyện thêm ba, năm năm, tu vi đạt đến Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, nhất định có thể trở thành một vị võ giả Hoàng bảng cường đại.” Liễu Truyền Thần nói.
Liễu Truyền Thần cũng nhìn không thấu tu vi của Trương Nhược Trần, chỉ biết là trong cuộc khi khảo hạch cuối năm cách đây không lâu, Trương Nhược Trần chỉ đạt được Hoàng Cực cảnh tiểu cực.
Cho dù tu vi của hắn lại có đột phá, đạt đến Hoàng Cực cảnh trung cực, cũng tuyệt đối không thể trở thành võ giả Hoàng bảng, có thể thắng ba trận liên tiếp tại đấu trường Vũ Thành đã là tốt lắm rồi!
“Có thể trở thành võ giả Hoàng bảng hay không, cũng phải đấu qua mới biết, không phải sao?” Trương Nhược Trần nói.
“Nếu như Cửu vương tử đã có lòng tin như vậy, bổn trang chủ cũng không khuyên nữa! Đúng lúc, hôm nay ta cũng muốn đi tuần tra đấu trường Vũ Thành."
Liễu Truyền Thần đứng dậy, cùng Trương Nhược Trần đi ra ngoài.
Vừa đi ra đến cửa lớn của Tiền Trang Vũ Thành, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau.
“Bổn công tử có lòng mời ngươi cùng du ngoạn Vương thành, ngươi lại dám từ chối, ngươi không cần thể diện nữa sao? Người đâu, bắt tên tiện nhân này lại cho ta, tắm rửa sạch sẽ, đưa đến phòng của bổn công tử.” Liễu Thừa Phong tức giận nói.
Sau khi Đơn Dương Lăng từ chối Liễu Thừa Phong, hắn lập tức thẹn quá thành giận, cảm thấy thật mất mặt. Cho nên, hắn định sử dụng thủ đoạn cứng rắn, mềm không được thì phải dùng cứng thôi.
Hai tên thị vệ lập tức đi về phía Đơn Hương Lăng, chuyện này không còn lạ gì đối với bọn họ, nữ nhân mà Liễu công tử thích, cho dù là con gái của Tông chủ cũng đừng mong chạy thoát.
Xích Vân Tông nào dám đắc tội tiền trang Vũ Thành?
Liễu công tử chơi chán rồi, không chừng bọn chúng còn có thể húp được một miếng canh.
Đơn Dương Lăng thay đổi sắc mặt, nói: “Liễu Thừa Phong, ngươi cũng là một tên võ giả Hoàng bảng, hơn nữa còn là con trai của trang chủ Tiền Trang Vũ Thành, nhưng sao phẩm hạnh lại kém như vậy?”
Liễu Thừa Phong cười một tiếng thật dài, nói: “Phẩm hạnh của bổn công tử có tốt hay không, tối nay ngươi sẽ biết thôi! Bổn công tử khuyên ngươi tốt nhất đừng nên phản kháng, ngươi chắc chắn biết đắc tội với tiền trang Vũ Thành sẽ có kết cục như thế nào, đến lúc đó, đừng nói là ngươi, toàn bộ Xích Vân Tông trong vòng một đêm sẽ tan tành mây khói.”
Đơn Dương Lăng cắn chặt môi, trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng nàng quả thật không dám đắc tội với tiền trang Vũ Thành. Thực lực của tiền trang Vũ Thành quá lớn, chỉ cần một câu nói, có thể làm cho Xích Vân Tông bị hủy diệt.
Trong lúc Liễu Thừa Phong ngông cuồng cười không dứt, Trương Nhược Trần và Liễu Truyền Thần đi ra từ cửa lớn của tiền trang Vũ Thành.
Quản sự thứ chín đi phía trước dẫn đường, dẫn theo Trương Nhược Trần đi vào tiền trang Vũ Thành.
Cửu quận chúa và Đơn Hương Lăng đợi ở bên ngoài, với thân phận của họ, vẫn chưa đủ tư cách gặp mặt trang chủ của tiền trang Vũ Thành.
Sau khi Trương Nhược Trần và quản sự thứ chín rời đi, ánh mắt của Liễu Thừa Phong co lại, thầm nghĩ trong bụng: “Đáng ghét! Phụ thân sao lại đồng ý gặp hắn, hắn có tài đức gì?”
Sau đó, ánh mắt của Liễu Thừa Phong nhìn về phía Đơn Hương Lăng và Cửu quận chúa, lập tức thu lại ánh mắt lạnh lùng, lộ ra một nụ cười tự cho rằng mình có tư thái oai hùng, khẽ chắp tay, nói: “Hương Lăng cô nương, Liễu mỗ đã sớm nghe danh của cô nương, không biết có thể mời cô nương cùng ta du ngoạn Vương thành được hay không?”
Hắn thấy, với thân phận của hắn, một đứa con gái của Tông chủ Xích Vân Tông sao lại có thể không nể mặt hắn.
Chỉ cần được đơn độc ở cùng nàng, còn sợ không có cơ hội giữ nàng lại hay sao?
...
Liễu Truyền Thần tại Vân Vũ quận quốc giống như một nhân vật trong truyền thuyết, nắm giữ toàn bộ võ lực và tài vụ trong tiền trang Vũ Thành của Vân Vũ quận quốc, được xếp vào thập đại nhân vật của Vân Vũ quận quốc.
Trừ phi là nhân vật có cấp bậc như Vân Vũ quận vương, còn võ giả thông thường muốn gặp mặt hắn đều khó như lên trời.
Ánh mắt đầu tiên của Trương Nhược Trần khi nhìn thấy Liễu Truyền Thần, liền có thể cảm giác được, tu vi võ đạo của người này thâm sâu khó đoán, trên dưới toàn thân đều phát ra khí thế mạnh mẽ.
Nếu là một võ giả bình thường, đứng trước mặt Liễu Truyền Thần, sớm đã run rẩy rồi, căn bản không dám nhìn thẳng hắn.
Trương Nhược Thần đâu phải một người bình thường, vô cùng ung dung nói: “Nghe đại danh của trang chủ đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên khí độ bất phàm.”
“Cửu vương tử chính là nhân trung long phụng, bổn trang chủ cũng đã sớm được nghe danh!” Liễu Truyền Thần đứng ở phía trên của phòng khách, cố ý đem khí thế trong cơ thể phát ra, lấy nó để răn đe Trương Nhược Trần.
Nhất cử nhất động của Trương Nhược Trần đều nằm trong tầm mắt của hắn, trong lòng thầm ngưỡng mộ, tên này trầm ngâm bình tĩnh, không kiêu ngạo không xua nịnh, nếu Thừa Phong có được một nửa tính cách như hắn, thì tốt biết bao?
Trương Nhược Trần ngồi đối diện Liễu Truyền Thần, nói: “Lời khách sáo, cũng không nói nhiều, bổn vương tử đến tiền trang Vũ Thành lần này, là muốn làm ăn với trang chủ, ta tin sau khi trang chủ nhìn qua vật này, nhất định sẽ không thất vọng.”
Trong lúc nói, Trương Nhược Trần tháo ra chiếc nhẫn không gian để ở trên bàn, đưa về phía Liễu Truyền Thần.
“Chỉ là một chiếc nhẫn bằng ngọc?” Liễu Truyền Thần nhận lấy chiếc nhẫn ngọc, khẽ chau mày.
Trương Nhược Trần nói: “Trang chủ thử truyền chân khí vào trong nhẫn xem?”
Liễu Truyền Thần lập tức truyền chân khí vào chiếc nhẫn ngọc, kích hoạt sáu đạo Không Gian Minh Văn trong chiếc nhẫn, một vầng sáng màu trắng ở trên chiếc nhẫn hiện ra.
Liễu Truyền Thần đưa ngón tay về phía nhẫn ngọc, toàn bộ bàn tay lập tức biến mất, tựa như nhẫn ngọc đã nuốt chửng.
“Chuyện này...”
Ánh mắt của Liễu Truyền Thần lập tức trở nên lóe sáng, mang theo vài phần kinh ngạc, có chút kích động nói: “Bên trong nhẫn tự tạo thành không gian! Không biết từ đâu Cửu vương tử có được bảo vật không gian này?”
Trương Nhược Trần nói: “Chuyện này... E rằng không tiện nói.”
Liễu Truyền Thần thu hồi chân khí, ổn định sự kích động trong lòng nói: “Toàn bộ Côn Lôn giới, số lượng bảo vật không gian không đến mười cái, mỗi một cái đều vô cùng quý giá. Nhưng phẩm giới của chiếc bảo vật không gian mà Cửu vương tử mang ra hình như hơi thấp, không gian cũng rất nhỏ hẹp, chỉ có thể được coi là Chân Vũ bảo khí cấp ba thôi!”
Trương Nhược Trần nói: “Nếu ta bán bảo vật không gian này cho trang chủ, thì sẽ được giá bao nhiêu?”
Liễu Truyền Thần cảm thấy rất hứng thú với bảo vật Không Gian này, nhưng trên mặt lại ra vẻ lạnh nhạt, nói: “Thường thì Chân Vũ bảo khí cấp ba có giá ba ngàn lượng bạc đến một vạn lượng bạc. Nếu đã là bảo vật không gian, đương nhiên sẽ được mua với giá cao nhất, một vạn lượng bạc."
“Hai mươi vạn.” Trương Nhược Trần trực tiếp nâng giá lên gấp hai mươi lần.
Liễu Truyền Thần mỉm cười, lắc đầu, nói: “Cửu vương tử điện hạ, ngươi đây không phải là tới để làm ăn! Ngươi đến đây là để ăn cướp, làm ăn, không phải như vậy đâu. Nếu như không gian lớn nhỏ của bảo vật không gian này có thể lớn hơn gấp mười lần, bổn trang chủ có thể ra giá hai mươi vạn. Nhưng không gian bên trong của bảo vật này thực sự quá nhỏ! Như vậy đi! Bổn trang chủ lấy danh nghĩa của bản thân ra giá hai vạn.”
“Mười lăm vạn!” Trương Nhược Trần nói.
“Ba vạn!” Liễu Truyền Thần nói.
“Mười hai vạn!” Trương Nhược Trần nói.
“Bốn vạn!” Liễu Truyền Thần nói.
Trương Nhược Trần nhượng bộ lần cuối cùng, nói: “Mười vạn, không thể ít hơn nữa.”
“Được! Mười vạn, giao dịch thành công!”
Liễu Truyền Thần cười to, lập tức đeo nhẫn không gian vào tay, nhìn thật kỹ, cười nói: “Mười vạn này gửi vào thẻ quý tộc ba sao ở tiền trang Vũ Thành của Cửu vương tử điện hạ, hay là trực tiếp quy đổi thành linh thạch?”
Trong lòng Trương Nhược Trần thầm mắng một tiếng lão hồ ly, nói: “Gửi vào thẻ quý tộc ba sao đi!”
Muốn mua lò luyện khí, vẫn còn thiếu mười vạn.
Phải nghĩ ra cách khác!
Trương Nhược Trần cầm lấy thẻ quý tộc ba sao mà Liễu Truyền Thần đưa qua, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến: “Nếu đã tới tiền trang Vũ Thành, sao lại có thể không đi đấu trường Vũ Thành chứ? Ở đấu trường Vũ Thành, có lẽ sẽ kiếm đủ mười vạn còn thiếu."
Đấu trường Vũ Thành là sàn đấu võ mà tiền trang Vũ Thành lập ra, lịch sử lâu đời, đại diện cho tinh thần võ đạo của võ giả, là một chỗ tốt để thành danh.
Chỉ cần có đủ tự tin với tu vi của mình, đại đa số đều đến đấu trường Vũ Thành để chứng minh thực lực của bản thân.
Nếu như có thể thắng mười trận liên tiếp tại đấu trường Vũ Thành, sẽ được thưởng rất nhiều bạc, hơn nữa, còn có thể được xếp vào danh bảng do tiền trang Vũ Thành lập nên.
Một khi được xếp vào danh bảng, liền có thể nổi danh khắp thiên hạ.
Nếu chiến lực của ngươi đủ mạnh mẽ, xếp hạng trong danh bảng đủ cao, thậm chí ngay cả các quận quốc khác, cũng biết đến tên của ngươi.
Tiền trang Vũ Thành tổng cộng lập ra tứ đại danh bảng, bao gồm: Hoàng bảng, Huyền bảng, Địa bảng, Thiên bảng.
Tiền trang Vũ Thành phân bố khắp thiên hạ, mạng lưới tin tức vô cùng phát triển, không những có thể phân tích biểu hiện của võ giả ở trên đấu trường, hơn nữa, còn thu thập tin tức khác của võ giả, tiến hành chỉnh lý quy nạp, chọn những người tốt nhất để lập nên danh sách.
Cho nên, tứ đại danh bảng của tiền trang Vũ Thành, độ chuẩn xác đều cực cao.
Đương nhiên, ngươi cũng phải tiến vào đấu trường Vũ Thành để chiến đấu, mới có thể trở thành thành viên của danh bảng, nếu không, thiên hạ rộng lớn, võ giả rất nhiều, tiền trang Vũ Thành nhất định không thể thống kê được.
Thắng liên tiếp mười trận tại Hoàng Cực chiến đài, có thể được xếp vào Hoàng bảng, trận thắng liên tiếp càng nhiều, xếp hạng trong Hoàng bảng dĩ nhiên là càng cao.
Thắng liên tiếp mười trận tại Huyền Cực chiến đài, có thể được xếp vào Huyền Bảng.
Thắng liên tiếp mười trận ở Địa Cực chiến đài, có thể được xếp hạng ở Địa bảng.
Thắng liên tiếp mười trận ở Thiên Cực chiến đài, có thể được xếp hạng ở Thiên bảng.
Bởi vì võ giả của Địa Cực Cảnh và Thiên Cực Cảnh rất ít, cho nên, ở Vân Vũ quận quốc không thành lập Địa Cực chiến đài và Thiên Cực chiến đài.
Với tu vi hiện giờ của Trương Nhược Trần, chỉ có thể tham gia đấu võ ở Hoàng Cực chiến đài.
Chỉ cần có thể thắng liên tiếp mười trận ở Hoàng Cực chiến đài, không những có thể đạt được phần thưởng mười vạn đồng bạc, hơn nữa, còn có thể trở thành thành viên của Hoàng bảng.
Toàn bộ Vân Vũ quận quốc, hiện giờ cũng chỉ có hai mươi bảy vị võ giả Hoàng bảng, từng người đều xưng vương xưng bá ở Hoàng Cực Cảnh, thậm chí có thể nói là vô địch.
Sự thay đổi của võ giả Hoàng bảng kỳ thực rất lớn, bởi vì, tu vi tự thân của võ giả Hoàng bảng vốn đã đạt đến Hoàng Cực cảnh đại viên mãn đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá đến Huyền Cực cảnh, một khi đột phá đến Huyền Cực cảnh, đương nhiên sẽ không còn là võ giả của Hoàng bảng.
Đương nhiên, những võ giả già của Hoàng bảng ra đi, thì sẽ có những võ giả Hoàng bảng mới được sinh ra, nói tóm lại, võ giả Hoàng bảng của Vân vũ quận quốc, vẫn luôn duy trì ở con số hai đến ba mươi.
Võ giả Hoàng bảng của Vân Vũ quận quốc có một danh sách riêng, không xếp hạng cùng với võ giả Hoàng bảng của những quận quốc khác. Cũng có thể nói, võ giả Hoàng bảng của Vân Vũ quận quốc chỉ có xếp hạng nhất đến hạng hai mươi bảy.
Liễu Thừa Phong chính là một võ giả Hoàng bảng, có trận thắng liên tiếp nhiều nhất là mười ba trận ở đấu trường Vũ Thành, xếp thứ mười một trong Hoàng bảng.
Trong số thiếu niên đời này tại Vương Thành, hắn được xem là một tên mạnh nhất, mười vị xếp hạng cao hơn hắn, toàn bộ đều là những võ giả lão bối đã tu luyện cả chục năm.
Những vị võ giả lão bối đó không thể đột phá đến Huyền Cực Cảnh, liền tinh luyện vũ kỹ, nâng cao kinh nghiệm chiến đấu của mình, sở hữu các loại thủ đoạn kỳ quái khó lường, các võ giả trẻ tuổi căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Trương Nhược Trần đem ý nghĩ của mình, nói với Liễu Truyền Thần.
“Cửu vương tử muốn đi tham gia võ đấu của Hoàng Cực chiến đài?”
“Với tu vi hiện giờ của Cửu vương tử... Sợ rằng vẫn có chút miễn cưỡng đó! Nếu như Cửu vương tử tu luyện thêm ba, năm năm, tu vi đạt đến Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, nhất định có thể trở thành một vị võ giả Hoàng bảng cường đại.” Liễu Truyền Thần nói.
Liễu Truyền Thần cũng nhìn không thấu tu vi của Trương Nhược Trần, chỉ biết là trong cuộc khi khảo hạch cuối năm cách đây không lâu, Trương Nhược Trần chỉ đạt được Hoàng Cực cảnh tiểu cực.
Cho dù tu vi của hắn lại có đột phá, đạt đến Hoàng Cực cảnh trung cực, cũng tuyệt đối không thể trở thành võ giả Hoàng bảng, có thể thắng ba trận liên tiếp tại đấu trường Vũ Thành đã là tốt lắm rồi!
“Có thể trở thành võ giả Hoàng bảng hay không, cũng phải đấu qua mới biết, không phải sao?” Trương Nhược Trần nói.
“Nếu như Cửu vương tử đã có lòng tin như vậy, bổn trang chủ cũng không khuyên nữa! Đúng lúc, hôm nay ta cũng muốn đi tuần tra đấu trường Vũ Thành."
Liễu Truyền Thần đứng dậy, cùng Trương Nhược Trần đi ra ngoài.
Vừa đi ra đến cửa lớn của Tiền Trang Vũ Thành, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau.
“Bổn công tử có lòng mời ngươi cùng du ngoạn Vương thành, ngươi lại dám từ chối, ngươi không cần thể diện nữa sao? Người đâu, bắt tên tiện nhân này lại cho ta, tắm rửa sạch sẽ, đưa đến phòng của bổn công tử.” Liễu Thừa Phong tức giận nói.
Sau khi Đơn Dương Lăng từ chối Liễu Thừa Phong, hắn lập tức thẹn quá thành giận, cảm thấy thật mất mặt. Cho nên, hắn định sử dụng thủ đoạn cứng rắn, mềm không được thì phải dùng cứng thôi.
Hai tên thị vệ lập tức đi về phía Đơn Hương Lăng, chuyện này không còn lạ gì đối với bọn họ, nữ nhân mà Liễu công tử thích, cho dù là con gái của Tông chủ cũng đừng mong chạy thoát.
Xích Vân Tông nào dám đắc tội tiền trang Vũ Thành?
Liễu công tử chơi chán rồi, không chừng bọn chúng còn có thể húp được một miếng canh.
Đơn Dương Lăng thay đổi sắc mặt, nói: “Liễu Thừa Phong, ngươi cũng là một tên võ giả Hoàng bảng, hơn nữa còn là con trai của trang chủ Tiền Trang Vũ Thành, nhưng sao phẩm hạnh lại kém như vậy?”
Liễu Thừa Phong cười một tiếng thật dài, nói: “Phẩm hạnh của bổn công tử có tốt hay không, tối nay ngươi sẽ biết thôi! Bổn công tử khuyên ngươi tốt nhất đừng nên phản kháng, ngươi chắc chắn biết đắc tội với tiền trang Vũ Thành sẽ có kết cục như thế nào, đến lúc đó, đừng nói là ngươi, toàn bộ Xích Vân Tông trong vòng một đêm sẽ tan tành mây khói.”
Đơn Dương Lăng cắn chặt môi, trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng nàng quả thật không dám đắc tội với tiền trang Vũ Thành. Thực lực của tiền trang Vũ Thành quá lớn, chỉ cần một câu nói, có thể làm cho Xích Vân Tông bị hủy diệt.
Trong lúc Liễu Thừa Phong ngông cuồng cười không dứt, Trương Nhược Trần và Liễu Truyền Thần đi ra từ cửa lớn của tiền trang Vũ Thành.