Chương : 7
Trương Nhược Trần không hề kích động, chỉ thản nhiên nói: “Vậy thì chúc mừng biểu muội, sau này chúng ta coi như thân càng thêm thân.”
Nói xong lời này, Trương Nhược Trần lập tức quay người rời đi.
Lần đầu tiên gặp mặt, Trương Nhược Trần đối với vị biểu muội nhan sắc động lòng người này không có chút thiện cảm nào, vì vậy không muốn nói nhiều với nàng.
Nhìn thấy Trương Nhược Trần không có phản ứng gì, đám võ giả trẻ tuổi ở Lâm gia đều thất vọng.
Sao lại như vậy?
Thấy Trương Nhược Trần thờ ơ như vậy, Lâm Ninh San cũng có chút khó chịu, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Nhược Trần, không cam lòng nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết nguyên nhân sao?”
Lâm Ninh San đính hôn với ai, Trương Nhược Trần đúng là không có chút hứng thú nào, tuy nhiên nàng ta bày ra bộ dạng nhất định phải cho hắn biết, vì vậy hắn cũng miễn cưỡng dừng lại, gật đầu một cái: “Khi các ngươi đính hôn ta nhất định sẽ tới chúc mừng. Nếu không có việc gì khác thì ta đi tìm mẫu thân đây.”
Vừa nói xong, Trương Nhược Trần liền thấy Lâm phi đi tới.
Hai mắt Lâm phi có chút ửng hồng, hiển nhiên là vừa khóc xong, tuy đã lau khô nước mắt nhưng sao có thể giấu được Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần lo lắng hỏi: “Mẫu thân, người sao vậy? Ai bắt nạt người?”
Lâm phi lắc đầu: “Không có việc gì, chúng ta trở về thôi.”
Nhìn dáng vẻ này của Lâm phi, nói không có việc gì thì ai tin chứ?
Sau khi gặp Lâm Ninh San, Trương Nhược Trần đã không có chút thiện cảm nào với người của Lâm gia, hiện giờ thấy dáng vẻ của Lâm phi, Trương Nhược Trần càng thêm căm ghét.
“Khoan đã.”
Lâm Phụng Tiên chắp tay sau lưng đi tới, nhìn Trương Nhược Trần một chút, lấy từ trong tay áo ra một quyển sách: “Đây là công pháp nhân cấp hạ phẩm Thái A Quyết, có thể mở được bảy kinh mạch đầu tiên, cầm lấy tu luyện đi! Tuy không phải công pháp cao thâm gì, chỉ có thể hoàn thành bước đầu của tẩy tủy kinh mạch mà thôi, nhưng đối với ngươi thì như thế cũng đủ rồi.”
Sau đó Lâm Phụng Tiên sai người mang hai phần Tẩy Tủy dịch tới, lạnh giọng nói: “Dù sao trên người ngươi cũng có huyết mạch của Lâm gia chúng ta, hai phần Tẩy Tủy dịch này ngươi cầm lấy đi.”
Lâm phi liếc nhìn Lâm Phụng Tiên, sau đó lộ ra ánh mắt cảm kích, kéo tay Trương Nhược Trần: “Trần nhi, còn không mau cảm ơn cậu.”
Trương Nhược Trần nhìn bộ dáng bố thí của Lâm Phụng Tiên, trong lòng vô cùng khó chịu, khó trách mẫu thân lại khóc đến mức hai mắt đỏ bừng. Có lẽ vừa rồi mẫu thân phải cầu xin ông ta một quyển công pháp, đã chịu không ít tủi nhục.
“Chúng ta không cần người Lâm gia bố thí! Mẫu thân, đi thôi!”
Trương Nhược Trần cũng không thèm liếc nhìn công pháp và Tẩy Tủy dịch của Lâm Phụng Tiên, mạnh mẽ kéo tay Lâm phi rời khỏi phủ.
“Cho thể diện mà còn không lấy, đúng là coi mình thành vương tử sao?” Đám võ giả trẻ tuổi ở Lâm gia cười khinh bỉ.
Lâm Ninh San nhìn chằm chằm thiếu niên kia, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Nàng luôn cảm giác vị biểu ca này hình như có chút thay đổi.
“Mở ra Thần Võ ấn ký, tất nhiên sẽ kiên cường hơn. Nhưng hắn không biết hắn mười sáu tuổi mới mở ra Thần Võ ấn ký, đã qua thời gian tu luyện tốt nhất…”
Lâm Ninh San than nhẹ một tiếng, trở về võ trường, tiếp tục tu luyện.
Rời khỏi Lâm phủ, Lâm phi nói: “Trần nhi, con quá nóng nảy rồi. Chỉ cần con có thể trở thành võ giả, chỉ cần thân thể con khỏe mạnh hơn, cho dù mẫu thân chịu uất ức cũng không sao cả.”
Trương Nhược Trần đứng thẳng, xoay người nhìn chằm chằm Lâm phi: “Mẫu thân yên tâm, cho dù không có sự bố thí của Lâm gia, con vẫn có thể trở thành võ giả, hơn nữa còn là một cường giả.”
Lâm phi than nhẹ, không nói gì, đột nhiên nhớ ra gì đó, lo lắng nói: “Trần nhi, Ninh San đã đính hôn với Thất vương tử, con đừng quá đau lòng.”
Trương Nhược Trần cười nói: “Mẫu thân, người yên tâm đi. Nữ tử tốt hơn Lâm Ninh San trong thiên hạ còn rất nhiều…”
“Con nghĩ được như vậy, mẫu thân cũng yên tâm rồi.” Lâm phi vui mừng cười nói.
Trở lại Vân Vũ vương cung, Trương Nhược Trần ăn một viên Huyết đan, sau đó tiến vào trong Thời Không tinh thạch, tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Chưởng.
Luyện đến tận khi sức cùng lực kiệt, hắn mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Mẫu thân chịu nhục ở Lâm gia, sớm muộn gì ta cũng bắt Lâm gia trả lại gấp bội. Ba năm trước đã xảy ra chuyện gì? Cần tìm cơ hội hỏi Vân Nhi tỷ tỷ mới được. Còn hiện giờ ta nhất định phải đột phá Hoàng Cực cảnh trung kỳ.”
Muốn đột phát Hoàng Cực cảnh trung kỳ thì nhất định phải dùng Tẩy Tủy dịch.
Một phần Tẩy Tủy dịch có giá ít nhất hai trăm lượng bạc.
Hai trăm lượng bạc đối với Trương Nhược Trần hiện giờ không phải con số nhỏ.
Hơn nữa thứ hắn tu luyện chính là Cửu Thiên Minh Đế Kinh, muốn đột phá Hoàng Cực cảnh trung kỳ thì một phần Tẩy Tủy dịch tất nhiên sẽ không đủ.
“Có rồi!”
Trương Nhược Trần vỗ trán một cái, thầm mắng mình quá ngu ngốc, rõ ràng bản thân có cả một bảo khố mà ngày ngày lại hao tâm tốn sức vì kiếm tiền.
Kiếp trước, hắn là con trai của Minh Đế, đã đọc qua rất nhiều công pháp và võ kỹ cao cấp, toàn bộ hắn đều ghi nhớ trong đầu, tùy tiện bán ra một bản là được rồi.
Cửu Thiên Minh Đế Kinh và Long Tượng Bàn Nhược Chưởng ở toàn bộ Côn Lôn giới cũng coi như bảo vật, tất nhiên hắn sẽ không đem ra bán.
Hắn nhớ được một vài công pháp và võ kỹ phẩm cấp kém, nhưng chỉ cần một bản trong số đó cũng đủ khiến cho cả Vân Vũ quận quốc chấn động.
Trương Nhược Trần lập tức tìm giấy bút, chép lại bộ võ kỹ Thiên Tâm Kiếm Pháp linh cấp.
Thiên Tâm Kiếm Pháp là bộ võ kỹ phẩm cấp thấp nhất trong trí nhớ của Trương Nhược Trần.
Linh cấp hạ phẩm.
“Võ kỹ linh cấp hạ phẩm ở Vân Vũ quận quốc cũng coi như là võ kỹ đỉnh phong, cho dù Lâm gia là đại gia tộc, nhưng võ kỹ cường đại nhất có lẽ chỉ là linh cấp hạ phẩm, hơn nữa còn chỉ có một bộ làm tuyệt học trấn tộc.”
Ở Vân Vũ quận quốc, có rất nhiều võ giả không có cơ hội tu luyện võ kỹ, cho dù là võ kỹ nhân cấp hạ phẩm thì cũng là bảo vật bọn họ cầu còn không được.
Giá võ kỹ nhân cấp hạ phẩm thấp nhất cũng khoảng ba trăm lượng bạc, võ kỹ nhân cấp hạ phẩm lợi hại hơn một chút có thể bán được hơn một ngàn lượng bạc, tán tu và người bình thường tất nhiên không mua nổi. Một số võ giả vì tranh đoạt một bản võ kỹ nhân cấp hạ phẩm mà đánh nhau vỡ đầu.
Còn võ kỹ linh cấp hạ phẩm, một khi bán ra thì cho dù là gia chủ của đại gia tộc cũng sẽ động lòng, không tiếc bất cứ giá nào mua về.
Có thêm một bản võ kỹ linh cấp, địa vị gia tộc sẽ càng được bảo đảm.
Viết xong phương thức tu luyện Thiên Tâm Kiếm Pháp, Trương Nhược Trần lại vẽ ra hình nhỏ minh họa cho mỗi chiêu thức.
Trương Nhược Trần dùng số chân khí ít ỏi trong người ngưng tụ vào đầu bút, chăm chú vẽ tranh. Khi chân khí trong cơ thể tiêu hao hết thì mới chỉ vẽ xong một bức.
Mất hết nửa ngày, Trương Nhược Trần mới vẽ xong toàn bộ mười hai chiêu thức của Thiên Tâm Kiếm Pháp.
Tu vi hắn không như xưa, nhưng ánh mắt vẫn như cũ, hiểu biết với võ đạo của hắn vô cùng thâm sâu, mỗi chiêu kiếm pháp vẽ ra đều rất tinh diệu, không khác gì so với Thiên Tâm Kiếm Pháp bản gốc.
“Dựa vào hiểu biết của ta đối với võ đạo, vẽ được võ kỹ linh cấp hạ phẩm đã là cực hạn, nếu muốn vẽ tranh minh họa cho võ kỹ linh cấp trung phẩm thì có lẽ hiệu ứng chỉ đạt được một phần ba mà thôi.”
Võ kỹ bí tịch không dễ dàng sao chép và phục chế.
Người bình thường cho dù chép lại Thiên Tâm Kiếm Pháp thì cũng chỉ là học được chút da lông bên ngoài, khi tu luyện không thể phát huy toàn bộ uy lực của Thiên Tâm Kiếm Pháp.
Ở kiếp trước, Trương Nhược Trần chính là cường giả Thiên Cực cảnh đại viên mãn nhưng cũng chỉ có thể vẽ ra được mấy võ kỹ hạ phẩm, võ kỹ cao cấp thì hắn cũng không sao chép được sự tinh diệu của nó.
“Kiếm pháp linh cấp hạ phẩm có lẽ cũng bán được giá…”
Trương Nhược Trần không lập tức mang đi bán, mà hắn đợi đến khi trời tối mới ra khỏi cung.
“Cửu vương điện hạ, muộn như vậy rồi còn xuất cung sao?” Cấm vệ quân hỏi.
Hai tên cấm vệ quân cũng biết Cửu vương tử và Lâm phi bị đuổi đến thiên điện, đồng nghĩa với việc bọn họ thất thế. Cho nên hai người cũng không cung kính, không hành lễ với Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần hiện giờ cũng không phải Trương Nhược Trần trước kia, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng hai tên cấm vệ quân: “Bổn vương tử muốn đi Lâm gia tìm Lâm Ninh San biểu muội, còn không mau mở cửa cung ra!”
Trương Nhược Trần dù sao cũng là vương tử, cấm vệ quân tuy khinh thường nhưng cũng sẽ không đắc tội hắn, bọn họ chỉ lặng lẽ mở cửa cung, nhìn Trương Nhược Trần rời đi.
“Ra vẻ cái gì? Nếu không phải là con trai của Vân Vũ quận vương thì đã chết không biết bao nhiêu lần rồi!” Một cấm vệ quân nói.
“Nghe nói vị tài nữ của Lâm gia kia muốn đính hôn cùng Thất vương tử, hắn vẫn còn chưa hết hi vọng, đúng là ngu xuẩn.” Một tên cấm vệ quân khác cũng phụ họa.
Trương Nhược Trần tất nhiên không phải đi tìm Lâm Ninh San, hắn chỉ là lấy cớ xuất cung để không bị người khác hoài nghi mà thôi.
Ra khỏi vương cung, Trương Nhược Trần lấy một chiếc áo màu đen rộng thùng thình ra khỏi Thời Không tinh thạch, bao trọn thân thể bên trong, đi vào Vương thành.
Trong bóng đêm, không ai có thể nhìn rõ mặt hắn.
Không lâu sau, Trương Nhược Trần đi xuyên qua đường phố phồn hoa, đi đến Vũ thành.
Vũ thành chính là nơi lớn nhất, phồn hoa nhất ở Vân Vũ quận quốc.
Vũ thành chia làm năm khu vực: Đan thành, Khí thành, Thú thành, chợ bán nô lệ và phòng đấu giá.
Vì đây là nơi quyết định sự hưng thịnh của toàn bộ Vân Vũ quận quốc nên được quản lý vô cùng nghiêm ngặt.
Mỗi người tiến vào cửa của Vũ thành đều phải kiểm tra, chỉ có võ giả hoặc người có thân phận cao quý mới có tư cách tiến vào.
Nói xong lời này, Trương Nhược Trần lập tức quay người rời đi.
Lần đầu tiên gặp mặt, Trương Nhược Trần đối với vị biểu muội nhan sắc động lòng người này không có chút thiện cảm nào, vì vậy không muốn nói nhiều với nàng.
Nhìn thấy Trương Nhược Trần không có phản ứng gì, đám võ giả trẻ tuổi ở Lâm gia đều thất vọng.
Sao lại như vậy?
Thấy Trương Nhược Trần thờ ơ như vậy, Lâm Ninh San cũng có chút khó chịu, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Nhược Trần, không cam lòng nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết nguyên nhân sao?”
Lâm Ninh San đính hôn với ai, Trương Nhược Trần đúng là không có chút hứng thú nào, tuy nhiên nàng ta bày ra bộ dạng nhất định phải cho hắn biết, vì vậy hắn cũng miễn cưỡng dừng lại, gật đầu một cái: “Khi các ngươi đính hôn ta nhất định sẽ tới chúc mừng. Nếu không có việc gì khác thì ta đi tìm mẫu thân đây.”
Vừa nói xong, Trương Nhược Trần liền thấy Lâm phi đi tới.
Hai mắt Lâm phi có chút ửng hồng, hiển nhiên là vừa khóc xong, tuy đã lau khô nước mắt nhưng sao có thể giấu được Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần lo lắng hỏi: “Mẫu thân, người sao vậy? Ai bắt nạt người?”
Lâm phi lắc đầu: “Không có việc gì, chúng ta trở về thôi.”
Nhìn dáng vẻ này của Lâm phi, nói không có việc gì thì ai tin chứ?
Sau khi gặp Lâm Ninh San, Trương Nhược Trần đã không có chút thiện cảm nào với người của Lâm gia, hiện giờ thấy dáng vẻ của Lâm phi, Trương Nhược Trần càng thêm căm ghét.
“Khoan đã.”
Lâm Phụng Tiên chắp tay sau lưng đi tới, nhìn Trương Nhược Trần một chút, lấy từ trong tay áo ra một quyển sách: “Đây là công pháp nhân cấp hạ phẩm Thái A Quyết, có thể mở được bảy kinh mạch đầu tiên, cầm lấy tu luyện đi! Tuy không phải công pháp cao thâm gì, chỉ có thể hoàn thành bước đầu của tẩy tủy kinh mạch mà thôi, nhưng đối với ngươi thì như thế cũng đủ rồi.”
Sau đó Lâm Phụng Tiên sai người mang hai phần Tẩy Tủy dịch tới, lạnh giọng nói: “Dù sao trên người ngươi cũng có huyết mạch của Lâm gia chúng ta, hai phần Tẩy Tủy dịch này ngươi cầm lấy đi.”
Lâm phi liếc nhìn Lâm Phụng Tiên, sau đó lộ ra ánh mắt cảm kích, kéo tay Trương Nhược Trần: “Trần nhi, còn không mau cảm ơn cậu.”
Trương Nhược Trần nhìn bộ dáng bố thí của Lâm Phụng Tiên, trong lòng vô cùng khó chịu, khó trách mẫu thân lại khóc đến mức hai mắt đỏ bừng. Có lẽ vừa rồi mẫu thân phải cầu xin ông ta một quyển công pháp, đã chịu không ít tủi nhục.
“Chúng ta không cần người Lâm gia bố thí! Mẫu thân, đi thôi!”
Trương Nhược Trần cũng không thèm liếc nhìn công pháp và Tẩy Tủy dịch của Lâm Phụng Tiên, mạnh mẽ kéo tay Lâm phi rời khỏi phủ.
“Cho thể diện mà còn không lấy, đúng là coi mình thành vương tử sao?” Đám võ giả trẻ tuổi ở Lâm gia cười khinh bỉ.
Lâm Ninh San nhìn chằm chằm thiếu niên kia, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Nàng luôn cảm giác vị biểu ca này hình như có chút thay đổi.
“Mở ra Thần Võ ấn ký, tất nhiên sẽ kiên cường hơn. Nhưng hắn không biết hắn mười sáu tuổi mới mở ra Thần Võ ấn ký, đã qua thời gian tu luyện tốt nhất…”
Lâm Ninh San than nhẹ một tiếng, trở về võ trường, tiếp tục tu luyện.
Rời khỏi Lâm phủ, Lâm phi nói: “Trần nhi, con quá nóng nảy rồi. Chỉ cần con có thể trở thành võ giả, chỉ cần thân thể con khỏe mạnh hơn, cho dù mẫu thân chịu uất ức cũng không sao cả.”
Trương Nhược Trần đứng thẳng, xoay người nhìn chằm chằm Lâm phi: “Mẫu thân yên tâm, cho dù không có sự bố thí của Lâm gia, con vẫn có thể trở thành võ giả, hơn nữa còn là một cường giả.”
Lâm phi than nhẹ, không nói gì, đột nhiên nhớ ra gì đó, lo lắng nói: “Trần nhi, Ninh San đã đính hôn với Thất vương tử, con đừng quá đau lòng.”
Trương Nhược Trần cười nói: “Mẫu thân, người yên tâm đi. Nữ tử tốt hơn Lâm Ninh San trong thiên hạ còn rất nhiều…”
“Con nghĩ được như vậy, mẫu thân cũng yên tâm rồi.” Lâm phi vui mừng cười nói.
Trở lại Vân Vũ vương cung, Trương Nhược Trần ăn một viên Huyết đan, sau đó tiến vào trong Thời Không tinh thạch, tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Chưởng.
Luyện đến tận khi sức cùng lực kiệt, hắn mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Mẫu thân chịu nhục ở Lâm gia, sớm muộn gì ta cũng bắt Lâm gia trả lại gấp bội. Ba năm trước đã xảy ra chuyện gì? Cần tìm cơ hội hỏi Vân Nhi tỷ tỷ mới được. Còn hiện giờ ta nhất định phải đột phá Hoàng Cực cảnh trung kỳ.”
Muốn đột phát Hoàng Cực cảnh trung kỳ thì nhất định phải dùng Tẩy Tủy dịch.
Một phần Tẩy Tủy dịch có giá ít nhất hai trăm lượng bạc.
Hai trăm lượng bạc đối với Trương Nhược Trần hiện giờ không phải con số nhỏ.
Hơn nữa thứ hắn tu luyện chính là Cửu Thiên Minh Đế Kinh, muốn đột phá Hoàng Cực cảnh trung kỳ thì một phần Tẩy Tủy dịch tất nhiên sẽ không đủ.
“Có rồi!”
Trương Nhược Trần vỗ trán một cái, thầm mắng mình quá ngu ngốc, rõ ràng bản thân có cả một bảo khố mà ngày ngày lại hao tâm tốn sức vì kiếm tiền.
Kiếp trước, hắn là con trai của Minh Đế, đã đọc qua rất nhiều công pháp và võ kỹ cao cấp, toàn bộ hắn đều ghi nhớ trong đầu, tùy tiện bán ra một bản là được rồi.
Cửu Thiên Minh Đế Kinh và Long Tượng Bàn Nhược Chưởng ở toàn bộ Côn Lôn giới cũng coi như bảo vật, tất nhiên hắn sẽ không đem ra bán.
Hắn nhớ được một vài công pháp và võ kỹ phẩm cấp kém, nhưng chỉ cần một bản trong số đó cũng đủ khiến cho cả Vân Vũ quận quốc chấn động.
Trương Nhược Trần lập tức tìm giấy bút, chép lại bộ võ kỹ Thiên Tâm Kiếm Pháp linh cấp.
Thiên Tâm Kiếm Pháp là bộ võ kỹ phẩm cấp thấp nhất trong trí nhớ của Trương Nhược Trần.
Linh cấp hạ phẩm.
“Võ kỹ linh cấp hạ phẩm ở Vân Vũ quận quốc cũng coi như là võ kỹ đỉnh phong, cho dù Lâm gia là đại gia tộc, nhưng võ kỹ cường đại nhất có lẽ chỉ là linh cấp hạ phẩm, hơn nữa còn chỉ có một bộ làm tuyệt học trấn tộc.”
Ở Vân Vũ quận quốc, có rất nhiều võ giả không có cơ hội tu luyện võ kỹ, cho dù là võ kỹ nhân cấp hạ phẩm thì cũng là bảo vật bọn họ cầu còn không được.
Giá võ kỹ nhân cấp hạ phẩm thấp nhất cũng khoảng ba trăm lượng bạc, võ kỹ nhân cấp hạ phẩm lợi hại hơn một chút có thể bán được hơn một ngàn lượng bạc, tán tu và người bình thường tất nhiên không mua nổi. Một số võ giả vì tranh đoạt một bản võ kỹ nhân cấp hạ phẩm mà đánh nhau vỡ đầu.
Còn võ kỹ linh cấp hạ phẩm, một khi bán ra thì cho dù là gia chủ của đại gia tộc cũng sẽ động lòng, không tiếc bất cứ giá nào mua về.
Có thêm một bản võ kỹ linh cấp, địa vị gia tộc sẽ càng được bảo đảm.
Viết xong phương thức tu luyện Thiên Tâm Kiếm Pháp, Trương Nhược Trần lại vẽ ra hình nhỏ minh họa cho mỗi chiêu thức.
Trương Nhược Trần dùng số chân khí ít ỏi trong người ngưng tụ vào đầu bút, chăm chú vẽ tranh. Khi chân khí trong cơ thể tiêu hao hết thì mới chỉ vẽ xong một bức.
Mất hết nửa ngày, Trương Nhược Trần mới vẽ xong toàn bộ mười hai chiêu thức của Thiên Tâm Kiếm Pháp.
Tu vi hắn không như xưa, nhưng ánh mắt vẫn như cũ, hiểu biết với võ đạo của hắn vô cùng thâm sâu, mỗi chiêu kiếm pháp vẽ ra đều rất tinh diệu, không khác gì so với Thiên Tâm Kiếm Pháp bản gốc.
“Dựa vào hiểu biết của ta đối với võ đạo, vẽ được võ kỹ linh cấp hạ phẩm đã là cực hạn, nếu muốn vẽ tranh minh họa cho võ kỹ linh cấp trung phẩm thì có lẽ hiệu ứng chỉ đạt được một phần ba mà thôi.”
Võ kỹ bí tịch không dễ dàng sao chép và phục chế.
Người bình thường cho dù chép lại Thiên Tâm Kiếm Pháp thì cũng chỉ là học được chút da lông bên ngoài, khi tu luyện không thể phát huy toàn bộ uy lực của Thiên Tâm Kiếm Pháp.
Ở kiếp trước, Trương Nhược Trần chính là cường giả Thiên Cực cảnh đại viên mãn nhưng cũng chỉ có thể vẽ ra được mấy võ kỹ hạ phẩm, võ kỹ cao cấp thì hắn cũng không sao chép được sự tinh diệu của nó.
“Kiếm pháp linh cấp hạ phẩm có lẽ cũng bán được giá…”
Trương Nhược Trần không lập tức mang đi bán, mà hắn đợi đến khi trời tối mới ra khỏi cung.
“Cửu vương điện hạ, muộn như vậy rồi còn xuất cung sao?” Cấm vệ quân hỏi.
Hai tên cấm vệ quân cũng biết Cửu vương tử và Lâm phi bị đuổi đến thiên điện, đồng nghĩa với việc bọn họ thất thế. Cho nên hai người cũng không cung kính, không hành lễ với Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần hiện giờ cũng không phải Trương Nhược Trần trước kia, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng hai tên cấm vệ quân: “Bổn vương tử muốn đi Lâm gia tìm Lâm Ninh San biểu muội, còn không mau mở cửa cung ra!”
Trương Nhược Trần dù sao cũng là vương tử, cấm vệ quân tuy khinh thường nhưng cũng sẽ không đắc tội hắn, bọn họ chỉ lặng lẽ mở cửa cung, nhìn Trương Nhược Trần rời đi.
“Ra vẻ cái gì? Nếu không phải là con trai của Vân Vũ quận vương thì đã chết không biết bao nhiêu lần rồi!” Một cấm vệ quân nói.
“Nghe nói vị tài nữ của Lâm gia kia muốn đính hôn cùng Thất vương tử, hắn vẫn còn chưa hết hi vọng, đúng là ngu xuẩn.” Một tên cấm vệ quân khác cũng phụ họa.
Trương Nhược Trần tất nhiên không phải đi tìm Lâm Ninh San, hắn chỉ là lấy cớ xuất cung để không bị người khác hoài nghi mà thôi.
Ra khỏi vương cung, Trương Nhược Trần lấy một chiếc áo màu đen rộng thùng thình ra khỏi Thời Không tinh thạch, bao trọn thân thể bên trong, đi vào Vương thành.
Trong bóng đêm, không ai có thể nhìn rõ mặt hắn.
Không lâu sau, Trương Nhược Trần đi xuyên qua đường phố phồn hoa, đi đến Vũ thành.
Vũ thành chính là nơi lớn nhất, phồn hoa nhất ở Vân Vũ quận quốc.
Vũ thành chia làm năm khu vực: Đan thành, Khí thành, Thú thành, chợ bán nô lệ và phòng đấu giá.
Vì đây là nơi quyết định sự hưng thịnh của toàn bộ Vân Vũ quận quốc nên được quản lý vô cùng nghiêm ngặt.
Mỗi người tiến vào cửa của Vũ thành đều phải kiểm tra, chỉ có võ giả hoặc người có thân phận cao quý mới có tư cách tiến vào.