Chương 15: Lo ngại
Huyền Du cùng Quân Mộ Ngọc đứng cạnh nhau, cả hai đều chăm chú nhìn vào bản đồ mô phỏng địa hình trận mạc ở trên bàn.
"Theo như mật thám của ta thông báo lại, thì sau dãy núi Ngụy Trùng là căn cứ tiền tuyến chính của quân Nam Man, nếu đánh sập được nó, việc công phá thành lũy tiêu diệt toàn bộ quân địch chỉ trong tầm tay!", Huyền Kính Minh chỉ ngón tay vào lượt đồ, không nhanh không chậm nói.
Huyền Du suy ngẫm nhìn lượt đồ, tâm trạng không hề đặt vào trận mạc, theo như kiếp trước hắn xung phong ra trận, thành lũy của Nam Man lúc đó không kiên cố như thế này. Điều gì đã khiến quá khứ không đi đúng hướng như thế nữa? Không lẽ, việc hắn trọng sinh đã khiến cho sự việc đi theo một quỹ đạo khác?
Quân Mộ Ngọc nhìn mọi người, thấy không ai lên tiếng thì liền nói: "thần cảm thấy làm vậy chỉ tổn hao binh lực, thay vì thế chúng ta làm theo cách này xem sao. Quân Nam Man chỉ kiên cố ở tiền tuyến đầu, mấy nơi khác rất lỏng lẻo. Chúng ta chỉ cần chia quân ra đánh sập mấy thành lũy nhỏ ở xung quanh, chắc chắn đội quân tiền tuyến buộc sẽ phải chi quân ra để chi viện! Lúc đó chúng ta sẽ dễ công phá tiền tuyến chính hơn, nhưng mà..."
Quân Mộ Ngọc nói đến đây thì không nói nữa, mọi người không hẹn mà cùng đồng loạt im lặng đưa mắt về phía y. Huyền Kính Minh ngước mắt lên nhìn, khẽ hỏi: "hửm? Nhưng thế nào?"
Huyền Du khẽ lẩm bẩm, "không thể chắc chắn quân Nam Man không còn tuyến thủ ở bên trong..."
Lẩm bẩm xong liền im lặng suy ngẫm tiếp, kiếp trước hắn cũng từng bị mắc bẫy một lần. Khi ấy, trận chiến đó hắn chỉ xem Nam Man như một cọng cỏ, vì thế dẫn quân xông thẳng vào đánh sập tiền tuyến lỏng lẻo. Nhưng thật không may, đó là một cái bẫy! Một cái bẫy "sơ sài" nhưng hắn lại dính phải! Khi đó hắn mắc bẫy, đội quân thiệt hại không tính là nhiều nhưng không thể xem là ít, hắn lại còn bị đâm một nhát ở ngực phải, nghĩ lại liền cảm thấy ngực phải ân ẩn đau.
Mọi người im lặng, ai cũng lén nhìn Huyền Du, thấy hắn không lên tiếng nữa thì liền nhìn qua Quân Mộ Ngọc. Mọi người không hẹn mà cùng có chung một suy nghĩ, nhị hoàng tử đang nhường chỗ lại cho quân sư!
Huyền Kính Minh lạnh nhạt nhìn Huyền Du rồi lại nhìn Quân Mộ Ngọc, giấu sự khó hiểu trong lòng mà lên tiếng: "tuyến thủ?"
Quân Mộ Ngọc khẽ mím môi, cung kính nói: "đúng vậy, dù sao cũng không nên khinh địch, hiện tại giải pháp này thần cũng chỉ vừa mới nghĩ ra, còn rất sơ sài, không dám chắc bao nhiêu thành công bao nhiêu phần, cứ đợi mật thám của ta báo lại đã. Trước mắt thần thấy đánh sập được bao nhiêu tiền tuyến thì càng tốt, tuy không khiến số quân Nam Man thiệt hại nặng nhưng cũng khiến chúng bị hoang mang và trở nên dè chừng, nên chắc chắn sẽ không còn dám tập kích bất ngờ nữa. Quân ta có thể an toàn được một thời gian."
Đại tướng quân Trương Kiệm lúc này mới bật cười, "quân sư đúng là không hổ danh được nhị hoàng tử nhìn trúng! Thật sự suy nghĩ rất chu toàn, Trương mỗ thật sự khâm phục!"
Nhiều người liền lên tiếng đồng tình, riêng Huyền Kính Minh lại lạnh nhạt nhìn Quân Mộ Ngọc, như thảy việc y nói vừa rồi không có gì quá to tát.
......
Quân Mộ Ngọc nhìn Huyền Du, "khi nãy sao ngươi cứ đứng trơ người ra vậy? Có phát hiện gì mới sao?"
Huyền Du mỉm cười, lợi dụng lúc không có ai nhìn liền hôn chụt lên má y một cái sau đó lại làm bộ mặt liêm chính lạnh lùng, xem việc vụng trộm vừa rồi như chưa từng xảy ra.
"Ngươi...", Quân Mộ Ngọc vô thức lấy tay che má, cả mặt nóng ran.
Huyền Du nhìn gò má Quân Mộ Ngọc đang dần đỏ ứng sau lớp mạng che mặt mà tâm tình thích thú, "quân sư sao lại đỏ mặt rồi? Có chuyện gì à?"
Quân Mộ Ngọc lườm nguýt hắn, đã ăn cướp lại còn la làng, y tức giận quay phắt mặt sang nơi khác, không thèm nhìn hắn.
Huyền Du sợ y giận, vội giải hòa: "Ta chỉ đùa thôi a, ngươi đừng giận. Khi nãy là ta đang suy nghĩ một số chuyện thôi, thật sự không biết Nam Man lần này là muốn gì."
"Ta chỉ cảm thấy như thể quân Nam Man đang âm mưu cái gì đó, nhưng ta lại không rõ được, ví như kéo quân sang đánh nhưng rõ ràng lại không có ý muốn xâm lược!", Quân Mộ Ngọc trầm mặc nói.
"Hửm?", Huyền Du khẽ nhướng mày nhìn y.
Vén lều lên bước vào, Quân Mộ Ngọc tự rót cho mình tách trà sau đó tiếp lời: "Nếu như thật sự quân Nam Man muốn xâm lược, thì cái đêm mà kho lương bị cháy đó, Huyền Kính Minh đã tử trận rồi! Hoặc cứ cho là bọn chúng không dám đánh nữa đi, thì sáng ngày sau, việc Huyền Kính Minh bị trọng thương và quân Bắc Thụy thiệt hại nặng nề chắc chắn quân Nam Man rõ hơn ai hết. Nam Man chỉ cần tập hợp quân binh kéo sang đánh úp một lần là có thể tóm gọn cả thảy. Nhưng tại sao chúng lại không làm thế? Lại còn để chúng ta có cơ hội chi viện, tiếp tế lương thực cùng quân binh?"
Huyền Du nhất thời lâm vào trầm mặc, hình như hắn đã bỏ sót cái gì đó thì phải. Theo như kiếp trước, lúc bị đâm một nhát suýt chầu trời đó, ai là người đâm hắn nhỉ?
...
Lấy Huyền Du cùng một trăm binh lính Bắc Thụy làm trung tâm, bán kính bốn thước xung quanh đều được quân Nam Man vây kín.
"Chúng ta mắc bẫy rồi!", Huyền Du giơ kiếm chém chết một tên lính Nam Man gần đó, miệng lên tiếng chửi rủa: "Chết tiệt! Mau phá vòng vây!"
"Ha, vào đến đây rồi mà vẫn còn nghĩ có thể thoát?", đội quân Nam Man nhanh chóng dạt ra hai bên tạo thành một lối mòn cho người phía sau bước lên.
Huyền Du quát mắt nhìn sang, rất nhanh một nam tử vận giáp sắt xuất hiện - hoàn toàn ngược lại với Huyền Du không mặc giáp mà đến. Hắn ta che đi dung mạo của mình bằng một chiếc mặt nạ trắng toát, chỉ để lộ ra đôi mắt mà bước đến. Huyền Du trừng mắt, cả người lộ ra thần sắc cảnh giác khó thấy.
"Ngươi là ai?"
"Ha, ta là ai quan trọng lắm sao?", nam tử nở nụ cười như có như không, ngón tay khẽ vuốt ve miếng bạch ngọc vắt ở đai lưng, nói: "Ngươi tốt nhất vẫn nên lo cho cái mạng của mình đi, sắp chết đến nơi còn hỏi chuyện bao đồng!"
Huyền Du đưa mắt xuống nhìn miếng bạch ngọc kia, cảm thấy thật sự rất quen mắt, nhưng hiện tại hắn lại không có tâm tình nhớ xem mình đã thấy ở đâu.
Huyền Du cười gằn, "ha! Ngươi nghĩ chỉ thế này mà lấy mạng được ta sao? Mơ cũng thật đẹp!"
Vừa dứt lời, Huyền Du liền xông lên, binh lính Bắc Thụy cũng đồng loạt xông lên cố phá vòng vây.
Nam tử kia cũng không lấy làm lo lắng khi thấy Huyền Du nhào đến, ngược lại còn nhẹ nhàng né tránh đường kiếm của Huyền Du. Bàn tay cũng không yên phận mà rút kiếm ra đỡ, tay còn lại thì nhét miếng bạch ngọc vào trong đai lưng.
Huyền Du kinh ngạc, trong một phút lơ là, nam tử kia liền giơ kiếm chém tới, hắn vội vàng né tránh, sau đó liền nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Nam tử kia cũng không tầm thường, không cho Huyền Du có cơ hội nghỉ ngơi đã lao nhanh đến. Huyền Du rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh mà giơ kiếm đỡ lấy.
Cả hai liền không ngừng ra những đường kiếm ác liệt như muốn đoạt mạng người.
"Ha, Huyền Du, vị ấy của nhà ngươi quả thật rất đẹp, lần đầu ta gặp đã say đắm không thôi! Nếu ngươi nhường cho ta biết đâu chừng ta sẽ từ bỏ việc xâm lược Bắc Thụy?", nam tử kia lợi dụng lúc hai người đang gần nhau mà nói nhỏ.
Không nằm ngoài dự đoán, Huyền Du dĩ nhiên bị câu nói đấy làm cho giật mình, người hắn nói là Tô Nguyệt hay là...?
Chỉ đợi có lúc này, nhân lúc Huyền Du còn chưa suy nghĩ xong, nam tử kia liền lợi dụng thời cơ, đâm kiếm xông đến, đường kiếm đầy uy lực đâm xuyên vào vào lòng ngực của Huyền Du.
"Ưm...", Huyền Du rên lên một tiếng, tuy có sơ hở nhưng do phản xạ, hắn cố gắng né tránh, nhờ thế mũi kiếm đâm lệch sang ngực phải. Tuy viết thương rất sâu nhưng sẽ không nguy hiểm mấy nguy hiểm đến tính mạng.
__________________
"Theo như mật thám của ta thông báo lại, thì sau dãy núi Ngụy Trùng là căn cứ tiền tuyến chính của quân Nam Man, nếu đánh sập được nó, việc công phá thành lũy tiêu diệt toàn bộ quân địch chỉ trong tầm tay!", Huyền Kính Minh chỉ ngón tay vào lượt đồ, không nhanh không chậm nói.
Huyền Du suy ngẫm nhìn lượt đồ, tâm trạng không hề đặt vào trận mạc, theo như kiếp trước hắn xung phong ra trận, thành lũy của Nam Man lúc đó không kiên cố như thế này. Điều gì đã khiến quá khứ không đi đúng hướng như thế nữa? Không lẽ, việc hắn trọng sinh đã khiến cho sự việc đi theo một quỹ đạo khác?
Quân Mộ Ngọc nhìn mọi người, thấy không ai lên tiếng thì liền nói: "thần cảm thấy làm vậy chỉ tổn hao binh lực, thay vì thế chúng ta làm theo cách này xem sao. Quân Nam Man chỉ kiên cố ở tiền tuyến đầu, mấy nơi khác rất lỏng lẻo. Chúng ta chỉ cần chia quân ra đánh sập mấy thành lũy nhỏ ở xung quanh, chắc chắn đội quân tiền tuyến buộc sẽ phải chi quân ra để chi viện! Lúc đó chúng ta sẽ dễ công phá tiền tuyến chính hơn, nhưng mà..."
Quân Mộ Ngọc nói đến đây thì không nói nữa, mọi người không hẹn mà cùng đồng loạt im lặng đưa mắt về phía y. Huyền Kính Minh ngước mắt lên nhìn, khẽ hỏi: "hửm? Nhưng thế nào?"
Huyền Du khẽ lẩm bẩm, "không thể chắc chắn quân Nam Man không còn tuyến thủ ở bên trong..."
Lẩm bẩm xong liền im lặng suy ngẫm tiếp, kiếp trước hắn cũng từng bị mắc bẫy một lần. Khi ấy, trận chiến đó hắn chỉ xem Nam Man như một cọng cỏ, vì thế dẫn quân xông thẳng vào đánh sập tiền tuyến lỏng lẻo. Nhưng thật không may, đó là một cái bẫy! Một cái bẫy "sơ sài" nhưng hắn lại dính phải! Khi đó hắn mắc bẫy, đội quân thiệt hại không tính là nhiều nhưng không thể xem là ít, hắn lại còn bị đâm một nhát ở ngực phải, nghĩ lại liền cảm thấy ngực phải ân ẩn đau.
Mọi người im lặng, ai cũng lén nhìn Huyền Du, thấy hắn không lên tiếng nữa thì liền nhìn qua Quân Mộ Ngọc. Mọi người không hẹn mà cùng có chung một suy nghĩ, nhị hoàng tử đang nhường chỗ lại cho quân sư!
Huyền Kính Minh lạnh nhạt nhìn Huyền Du rồi lại nhìn Quân Mộ Ngọc, giấu sự khó hiểu trong lòng mà lên tiếng: "tuyến thủ?"
Quân Mộ Ngọc khẽ mím môi, cung kính nói: "đúng vậy, dù sao cũng không nên khinh địch, hiện tại giải pháp này thần cũng chỉ vừa mới nghĩ ra, còn rất sơ sài, không dám chắc bao nhiêu thành công bao nhiêu phần, cứ đợi mật thám của ta báo lại đã. Trước mắt thần thấy đánh sập được bao nhiêu tiền tuyến thì càng tốt, tuy không khiến số quân Nam Man thiệt hại nặng nhưng cũng khiến chúng bị hoang mang và trở nên dè chừng, nên chắc chắn sẽ không còn dám tập kích bất ngờ nữa. Quân ta có thể an toàn được một thời gian."
Đại tướng quân Trương Kiệm lúc này mới bật cười, "quân sư đúng là không hổ danh được nhị hoàng tử nhìn trúng! Thật sự suy nghĩ rất chu toàn, Trương mỗ thật sự khâm phục!"
Nhiều người liền lên tiếng đồng tình, riêng Huyền Kính Minh lại lạnh nhạt nhìn Quân Mộ Ngọc, như thảy việc y nói vừa rồi không có gì quá to tát.
......
Quân Mộ Ngọc nhìn Huyền Du, "khi nãy sao ngươi cứ đứng trơ người ra vậy? Có phát hiện gì mới sao?"
Huyền Du mỉm cười, lợi dụng lúc không có ai nhìn liền hôn chụt lên má y một cái sau đó lại làm bộ mặt liêm chính lạnh lùng, xem việc vụng trộm vừa rồi như chưa từng xảy ra.
"Ngươi...", Quân Mộ Ngọc vô thức lấy tay che má, cả mặt nóng ran.
Huyền Du nhìn gò má Quân Mộ Ngọc đang dần đỏ ứng sau lớp mạng che mặt mà tâm tình thích thú, "quân sư sao lại đỏ mặt rồi? Có chuyện gì à?"
Quân Mộ Ngọc lườm nguýt hắn, đã ăn cướp lại còn la làng, y tức giận quay phắt mặt sang nơi khác, không thèm nhìn hắn.
Huyền Du sợ y giận, vội giải hòa: "Ta chỉ đùa thôi a, ngươi đừng giận. Khi nãy là ta đang suy nghĩ một số chuyện thôi, thật sự không biết Nam Man lần này là muốn gì."
"Ta chỉ cảm thấy như thể quân Nam Man đang âm mưu cái gì đó, nhưng ta lại không rõ được, ví như kéo quân sang đánh nhưng rõ ràng lại không có ý muốn xâm lược!", Quân Mộ Ngọc trầm mặc nói.
"Hửm?", Huyền Du khẽ nhướng mày nhìn y.
Vén lều lên bước vào, Quân Mộ Ngọc tự rót cho mình tách trà sau đó tiếp lời: "Nếu như thật sự quân Nam Man muốn xâm lược, thì cái đêm mà kho lương bị cháy đó, Huyền Kính Minh đã tử trận rồi! Hoặc cứ cho là bọn chúng không dám đánh nữa đi, thì sáng ngày sau, việc Huyền Kính Minh bị trọng thương và quân Bắc Thụy thiệt hại nặng nề chắc chắn quân Nam Man rõ hơn ai hết. Nam Man chỉ cần tập hợp quân binh kéo sang đánh úp một lần là có thể tóm gọn cả thảy. Nhưng tại sao chúng lại không làm thế? Lại còn để chúng ta có cơ hội chi viện, tiếp tế lương thực cùng quân binh?"
Huyền Du nhất thời lâm vào trầm mặc, hình như hắn đã bỏ sót cái gì đó thì phải. Theo như kiếp trước, lúc bị đâm một nhát suýt chầu trời đó, ai là người đâm hắn nhỉ?
...
Lấy Huyền Du cùng một trăm binh lính Bắc Thụy làm trung tâm, bán kính bốn thước xung quanh đều được quân Nam Man vây kín.
"Chúng ta mắc bẫy rồi!", Huyền Du giơ kiếm chém chết một tên lính Nam Man gần đó, miệng lên tiếng chửi rủa: "Chết tiệt! Mau phá vòng vây!"
"Ha, vào đến đây rồi mà vẫn còn nghĩ có thể thoát?", đội quân Nam Man nhanh chóng dạt ra hai bên tạo thành một lối mòn cho người phía sau bước lên.
Huyền Du quát mắt nhìn sang, rất nhanh một nam tử vận giáp sắt xuất hiện - hoàn toàn ngược lại với Huyền Du không mặc giáp mà đến. Hắn ta che đi dung mạo của mình bằng một chiếc mặt nạ trắng toát, chỉ để lộ ra đôi mắt mà bước đến. Huyền Du trừng mắt, cả người lộ ra thần sắc cảnh giác khó thấy.
"Ngươi là ai?"
"Ha, ta là ai quan trọng lắm sao?", nam tử nở nụ cười như có như không, ngón tay khẽ vuốt ve miếng bạch ngọc vắt ở đai lưng, nói: "Ngươi tốt nhất vẫn nên lo cho cái mạng của mình đi, sắp chết đến nơi còn hỏi chuyện bao đồng!"
Huyền Du đưa mắt xuống nhìn miếng bạch ngọc kia, cảm thấy thật sự rất quen mắt, nhưng hiện tại hắn lại không có tâm tình nhớ xem mình đã thấy ở đâu.
Huyền Du cười gằn, "ha! Ngươi nghĩ chỉ thế này mà lấy mạng được ta sao? Mơ cũng thật đẹp!"
Vừa dứt lời, Huyền Du liền xông lên, binh lính Bắc Thụy cũng đồng loạt xông lên cố phá vòng vây.
Nam tử kia cũng không lấy làm lo lắng khi thấy Huyền Du nhào đến, ngược lại còn nhẹ nhàng né tránh đường kiếm của Huyền Du. Bàn tay cũng không yên phận mà rút kiếm ra đỡ, tay còn lại thì nhét miếng bạch ngọc vào trong đai lưng.
Huyền Du kinh ngạc, trong một phút lơ là, nam tử kia liền giơ kiếm chém tới, hắn vội vàng né tránh, sau đó liền nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Nam tử kia cũng không tầm thường, không cho Huyền Du có cơ hội nghỉ ngơi đã lao nhanh đến. Huyền Du rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh mà giơ kiếm đỡ lấy.
Cả hai liền không ngừng ra những đường kiếm ác liệt như muốn đoạt mạng người.
"Ha, Huyền Du, vị ấy của nhà ngươi quả thật rất đẹp, lần đầu ta gặp đã say đắm không thôi! Nếu ngươi nhường cho ta biết đâu chừng ta sẽ từ bỏ việc xâm lược Bắc Thụy?", nam tử kia lợi dụng lúc hai người đang gần nhau mà nói nhỏ.
Không nằm ngoài dự đoán, Huyền Du dĩ nhiên bị câu nói đấy làm cho giật mình, người hắn nói là Tô Nguyệt hay là...?
Chỉ đợi có lúc này, nhân lúc Huyền Du còn chưa suy nghĩ xong, nam tử kia liền lợi dụng thời cơ, đâm kiếm xông đến, đường kiếm đầy uy lực đâm xuyên vào vào lòng ngực của Huyền Du.
"Ưm...", Huyền Du rên lên một tiếng, tuy có sơ hở nhưng do phản xạ, hắn cố gắng né tránh, nhờ thế mũi kiếm đâm lệch sang ngực phải. Tuy viết thương rất sâu nhưng sẽ không nguy hiểm mấy nguy hiểm đến tính mạng.
__________________