Chương : 161
Một con rắn khổng lồ làm từ tấm thảm vải sống dậy, nó thè cái lưỡi phủ đầy bụi vào mặt Ambrose.
“Để xem nhóc sẽ làm thế nào?” Cooper nói xong vung đũa thần ra lệnh cho con rắn tấn công Ambrose.
Con rắn lao tới, nó dùng cái đuôi to như cột nhà của mình quất thật mạnh về phía cậu, nhằm đánh bay cậu ra khỏi sân đấu.
Nhưng Ambrose đâu có đứng lì ra đấy, nhiều năm học đấu kiếm khiến cậu bé có phản ứng siêu tốc, trong tích tắc, cậu co chân nhảy sang một góc của sân đấu.
Rồi cậu triệu hồi một ngọn lửa từ trong không khí bao phủ lấy con rắn.
“Incendio.” (ND - Bùa tạo lửa level 2)
Bên kia, Cooper thấy vậy cười to nói:
“Mày bị ngốc hả nhóc, mày nghĩ ngọn lửa của mày có thể làm con rắn cháy thành tro ngay lập tức hả, hay bây giờ nó mạnh hơn nhiều… Tấn công nó đi, rắn của ta.”
Bên dưới các học sinh nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, bọn chúng thật không hiểu tại sao Ambrose lại làm như vậy. Những fan của Ambrose khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Ngược lại, Ambrose vẫn bình tình nhảy nhót tránh né con rắn lửa, cậu chỉ nhếch miệng nói:
“Có tác dụng hay không thì chờ xem là biết?”
“Mày còn mạnh miệng hả nhóc… Đánh nó cho ta, Rắn.”
Con rắn như bị kích thích, nó vừa tấn công Ambrose vừa áp sát, con rắn dần dồn Ambrose vào mép sàn thi đấu… một chút nữa là Ambrose sẽ bị rơi ra ngoài.
Chiến thắng rất gần rồi, dẵm lên đầu một học sinh nổi tiếng như Ambrose có khi sang năm hắn sẽ tranh cử được chức Chủ tịch học sinh… cứ tưởng tượng tương lai năm thứ bảy đầy quyền lực là hắn chỉ muốn nói cảm ơn Ambrose mà thôi.
“Ha ha, thằng nhóc ngu ngốc, mày nhanh nhảy xuống đi, nếu không muốn bị…”
Tên này chưa nói xong thì đột nhiên…
Ầmmmm.
Hắn bị đánh bay ra ngoài, rồi rơi ầm một cái xuống mặt đất… hắn thua.
Giáo sư Flitwick đang lo lắng nhìn Ambrose thì thấy Cooper bị đánh rơi xuống đàii, ông giọng nói vui sướng hét lên:
“Trận đấu đầu tiên, trò Ambrose Karling giành chiến thắng… >”
Bên dưới các học sinh còn đang ngỡ ngàng, chuyện gì vừa xảy ra vậy, không ai nhìn rõ cái gì cả.
Còn bên vị trí ngồi của các giáo, bọn họ khuôn mặt trầm trọng hẳn lên, một vị thở dài nói:
“Trò Karling thật là xuất sắc, với tốc độ thi chú nhanh như vậy, thì từ nãy tới giờ trò Cooper chỉ bị trêu đùa mà thôi.”
“Phải…” Một vị khác đồng tình nói.
Vị này vừa nói xong, bên dưới khán đài, giọng la hét của Cooper vang lên:
“Không, thằng nhóc chơi ăn gian, nó đang phải đối phó với con rắn lửa làm sau có thời gian tấn công..?”
Giáo sư Flitwick mặt đen lại, ông vừa mới tuyên bố Ambrose thắng cuộc xong, bây giờ bị ngay tên học sinh đánh mặt, ai mà không không khó chịu được, ông quát:
“Trò Cooper, trò đã rơi xuống dài, nên chiến thắng thuộc về trò Karling, với lại có các giáo sư ở đây, không lẽ mọi người không biết ai gian lận.”
Tên xe tải bây giờ mới hoàn hồn lại, hắn quên mất theo dõi trận đấu không chỉ là bọn học sinh mà có cả ông hiệu trưởng và ông cựu hiệu trường, hai phù thủy vĩ đại nhất hiện nay. Nhưng thật là không cam lòng, hắn nói với Ambrose:
“Nhóc con, mày đã thắng… mày có thể nói cho tao biết tại sao tao thua được không?”
Các học sinh khác tai vểnh cả lên, chúng cũng muốn biết tại sao đột nhiên Cooper bị đánh bay ra ngoài.
Ambrose cũng không dấu diếm cậu nói:
“Khi đốt cháy con rắn, mục đích không phải là tiêu diệt nó mà là phép che mắt, đúng thế ánh sáng từ ngọn lửa sẽ làm tia sáng từ bùa chú khó phát hiện hơn.”
Cooper không chờ Ambrose nói xong, nó phản đối ngay:
“Không phải vậy, tao quan sát rất kỹ, làm sao để lọt một bùa chú được.”
“Vị học trưởng Cooper này, có phải anh chỉ quan sát hai bên của con rắn phải không, anh đề phòng tôi sẽ từ hai bên này phản công phải không?”
“Đúng vậy…”
Bên dưới bọn học sinh cũng nhất trí với Cooper, chúng gật đầu lia lịa rồi lại nhìn Ambrose chờ lời giải thích tiếp theo:
“Nhưng mà tôi đâu có tấn công từ hai bên, mà từ giữa….”
Ambrose nói tới chỗ này, có đứa nhanh nhẹ đầu óc đã hiểu ra rồi. Cậu bé dùng ngọn lửa để che dấu việc mình đánh thủng một lỗ ở giữa thân con rắn, rồi lại từ cái lỗ ấy bắn ra bùa chú.
Tên xe tải nghe xong, cười lẩm bẩm nói:
“Không ngờ, ta lại thua vì một cái lỗ…” Nói xong hắn rời khỏi đại sảnh.
Bên trên, các giáo sư lắc đầu, bọn họ nhìn ra không phải đơn giản như Ambrose vừa nói: Cậu bé đã sử dụng bùa phát xạ rồi ngay lập tức phát ra bùa: “Everte Statum” (ND- Bùa văng)
Nhưng dù sao trận đấu cũng đã kết thúc.
Giáo sư Flitwick nói với bọn học sinh:
“Tốt rồi, mọi người đều biết chiến thuật của trò Ambrose rồi, chúng ta đến với trận đấu thứ hai. Xin mời hai tuyển thủ ra sân.”
Ambrose vẫy tay với khán giả rồi đi xuống, lúc này, từ một bên khác hai người khác bước lên võ đài.
Một bóng người nhỏ nhắn, xinh xắn. Một tên khác thì khá đẹp trai, mắt nâu, lông mày dậm.
Trên biển thông tin lại hiện nên:
“Fayola Smith. Học sinh năm 2, nhà Slytherin.”
“Joseph Gordon-Levitt. Học sinh năm bảy, nhà Hufflepuff.”
Bên dưới, mọi người lại bắt đầu bàn tán:
“Lại một học sinh năm thứ hai, không biết nhóc này có giỏi như nhóc vừa nãy không?”
“Mày thật thiếu hiểu biết, màu không biết cô bé kia là ai hả?”
“Cái gì, là ai?” Tên này giật mình, khỗng lẽ cô bé là một cao thủ mà cậu không biết
“Đó là Chủ tịch Câu lạc bộ Đấu tay đôi đó, chắc chắn cô bé rất mạnh. Chúng ta chờ xem…”
“…”
Mặc kệ bọn người bình luận, Fayola vẻ mặt thong dong đứng nhìn đối thủ của mình, trong mắt cô bé dù là ai, học sinh nào cũng chỉ có kết quả là thua.
Các học sinh nhà Rắn bên dưới đã hô vang tên của Fayola… bọn chúng đều là thành viên của Dueling Club.
“Fayola Smith – Vô địch… Slytherin Vô địch…”
“Fayola Smith – Vô địch… Slytherin Vô địch…”
“Fayola Smith – Vô địch… Slytherin Vô địch…”
Giáo sư yêu tinh ra hiệu cho hai bên chào nhau, rồi ông nói:
“Ta đếm tới ba là trận đấu bắt đầu. Hai tuyển thủ chú ý.”
“Một… Hai… BA.”
Qua trận đấu trước, tên học sinh năm thứ bảy này rút được rất nhiều kinh nghiệm. Một trong số đó là không được coi thường bọn học sinh năm thứ hai. Kể cả con bé đang trước mặt cậu.
Ngay khi trận đấu bắt đầu, Gordon-Levitt đã chĩa đũa phép vào người Fayola rồi hét lên:
“Stupefy (ND - Bùa choáng)
Ngay lập tức, Fayola chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
“Finite.” (ND - Bùa chặn)
Ánh chớp đỏ đặc trưng của bùa choáng tắt lịm giữa không khí như chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đó.
Sao có thể, Gordon-Levitt lẩm bẩm. Cậu tiếp tục liên tục bắn ra bùa chú, nhưng vẫn bị Fayola chặn lại.
“Stupefy.”
“Finite.”
“Stupefy.”
“Finite.”
“Tarantallegra.” (ND - Lời nguyền nhảy nhót)
“Finite.”
“Langlock.” (ND - Bùa khóa lưỡi)
“Finite.”
“Confringo.” (ND - Bùa nổ)
“Finite.”
“Expelliarmus.” (ND - Bùa giải giới)
“Finite.”
….
Phía bên trên, các giáo sư thấy vậy lắc đầu. Không cần nhìn nữa cũng biết ai là người chiến thắng rồi. Gordon-Levitt ngay cả bùa chú phát ra cũng không thành công nữa đừng nói đến chuyện chiến thắng.
“Để xem nhóc sẽ làm thế nào?” Cooper nói xong vung đũa thần ra lệnh cho con rắn tấn công Ambrose.
Con rắn lao tới, nó dùng cái đuôi to như cột nhà của mình quất thật mạnh về phía cậu, nhằm đánh bay cậu ra khỏi sân đấu.
Nhưng Ambrose đâu có đứng lì ra đấy, nhiều năm học đấu kiếm khiến cậu bé có phản ứng siêu tốc, trong tích tắc, cậu co chân nhảy sang một góc của sân đấu.
Rồi cậu triệu hồi một ngọn lửa từ trong không khí bao phủ lấy con rắn.
“Incendio.” (ND - Bùa tạo lửa level 2)
Bên kia, Cooper thấy vậy cười to nói:
“Mày bị ngốc hả nhóc, mày nghĩ ngọn lửa của mày có thể làm con rắn cháy thành tro ngay lập tức hả, hay bây giờ nó mạnh hơn nhiều… Tấn công nó đi, rắn của ta.”
Bên dưới các học sinh nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, bọn chúng thật không hiểu tại sao Ambrose lại làm như vậy. Những fan của Ambrose khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Ngược lại, Ambrose vẫn bình tình nhảy nhót tránh né con rắn lửa, cậu chỉ nhếch miệng nói:
“Có tác dụng hay không thì chờ xem là biết?”
“Mày còn mạnh miệng hả nhóc… Đánh nó cho ta, Rắn.”
Con rắn như bị kích thích, nó vừa tấn công Ambrose vừa áp sát, con rắn dần dồn Ambrose vào mép sàn thi đấu… một chút nữa là Ambrose sẽ bị rơi ra ngoài.
Chiến thắng rất gần rồi, dẵm lên đầu một học sinh nổi tiếng như Ambrose có khi sang năm hắn sẽ tranh cử được chức Chủ tịch học sinh… cứ tưởng tượng tương lai năm thứ bảy đầy quyền lực là hắn chỉ muốn nói cảm ơn Ambrose mà thôi.
“Ha ha, thằng nhóc ngu ngốc, mày nhanh nhảy xuống đi, nếu không muốn bị…”
Tên này chưa nói xong thì đột nhiên…
Ầmmmm.
Hắn bị đánh bay ra ngoài, rồi rơi ầm một cái xuống mặt đất… hắn thua.
Giáo sư Flitwick đang lo lắng nhìn Ambrose thì thấy Cooper bị đánh rơi xuống đàii, ông giọng nói vui sướng hét lên:
“Trận đấu đầu tiên, trò Ambrose Karling giành chiến thắng… >”
Bên dưới các học sinh còn đang ngỡ ngàng, chuyện gì vừa xảy ra vậy, không ai nhìn rõ cái gì cả.
Còn bên vị trí ngồi của các giáo, bọn họ khuôn mặt trầm trọng hẳn lên, một vị thở dài nói:
“Trò Karling thật là xuất sắc, với tốc độ thi chú nhanh như vậy, thì từ nãy tới giờ trò Cooper chỉ bị trêu đùa mà thôi.”
“Phải…” Một vị khác đồng tình nói.
Vị này vừa nói xong, bên dưới khán đài, giọng la hét của Cooper vang lên:
“Không, thằng nhóc chơi ăn gian, nó đang phải đối phó với con rắn lửa làm sau có thời gian tấn công..?”
Giáo sư Flitwick mặt đen lại, ông vừa mới tuyên bố Ambrose thắng cuộc xong, bây giờ bị ngay tên học sinh đánh mặt, ai mà không không khó chịu được, ông quát:
“Trò Cooper, trò đã rơi xuống dài, nên chiến thắng thuộc về trò Karling, với lại có các giáo sư ở đây, không lẽ mọi người không biết ai gian lận.”
Tên xe tải bây giờ mới hoàn hồn lại, hắn quên mất theo dõi trận đấu không chỉ là bọn học sinh mà có cả ông hiệu trưởng và ông cựu hiệu trường, hai phù thủy vĩ đại nhất hiện nay. Nhưng thật là không cam lòng, hắn nói với Ambrose:
“Nhóc con, mày đã thắng… mày có thể nói cho tao biết tại sao tao thua được không?”
Các học sinh khác tai vểnh cả lên, chúng cũng muốn biết tại sao đột nhiên Cooper bị đánh bay ra ngoài.
Ambrose cũng không dấu diếm cậu nói:
“Khi đốt cháy con rắn, mục đích không phải là tiêu diệt nó mà là phép che mắt, đúng thế ánh sáng từ ngọn lửa sẽ làm tia sáng từ bùa chú khó phát hiện hơn.”
Cooper không chờ Ambrose nói xong, nó phản đối ngay:
“Không phải vậy, tao quan sát rất kỹ, làm sao để lọt một bùa chú được.”
“Vị học trưởng Cooper này, có phải anh chỉ quan sát hai bên của con rắn phải không, anh đề phòng tôi sẽ từ hai bên này phản công phải không?”
“Đúng vậy…”
Bên dưới bọn học sinh cũng nhất trí với Cooper, chúng gật đầu lia lịa rồi lại nhìn Ambrose chờ lời giải thích tiếp theo:
“Nhưng mà tôi đâu có tấn công từ hai bên, mà từ giữa….”
Ambrose nói tới chỗ này, có đứa nhanh nhẹ đầu óc đã hiểu ra rồi. Cậu bé dùng ngọn lửa để che dấu việc mình đánh thủng một lỗ ở giữa thân con rắn, rồi lại từ cái lỗ ấy bắn ra bùa chú.
Tên xe tải nghe xong, cười lẩm bẩm nói:
“Không ngờ, ta lại thua vì một cái lỗ…” Nói xong hắn rời khỏi đại sảnh.
Bên trên, các giáo sư lắc đầu, bọn họ nhìn ra không phải đơn giản như Ambrose vừa nói: Cậu bé đã sử dụng bùa phát xạ rồi ngay lập tức phát ra bùa: “Everte Statum” (ND- Bùa văng)
Nhưng dù sao trận đấu cũng đã kết thúc.
Giáo sư Flitwick nói với bọn học sinh:
“Tốt rồi, mọi người đều biết chiến thuật của trò Ambrose rồi, chúng ta đến với trận đấu thứ hai. Xin mời hai tuyển thủ ra sân.”
Ambrose vẫy tay với khán giả rồi đi xuống, lúc này, từ một bên khác hai người khác bước lên võ đài.
Một bóng người nhỏ nhắn, xinh xắn. Một tên khác thì khá đẹp trai, mắt nâu, lông mày dậm.
Trên biển thông tin lại hiện nên:
“Fayola Smith. Học sinh năm 2, nhà Slytherin.”
“Joseph Gordon-Levitt. Học sinh năm bảy, nhà Hufflepuff.”
Bên dưới, mọi người lại bắt đầu bàn tán:
“Lại một học sinh năm thứ hai, không biết nhóc này có giỏi như nhóc vừa nãy không?”
“Mày thật thiếu hiểu biết, màu không biết cô bé kia là ai hả?”
“Cái gì, là ai?” Tên này giật mình, khỗng lẽ cô bé là một cao thủ mà cậu không biết
“Đó là Chủ tịch Câu lạc bộ Đấu tay đôi đó, chắc chắn cô bé rất mạnh. Chúng ta chờ xem…”
“…”
Mặc kệ bọn người bình luận, Fayola vẻ mặt thong dong đứng nhìn đối thủ của mình, trong mắt cô bé dù là ai, học sinh nào cũng chỉ có kết quả là thua.
Các học sinh nhà Rắn bên dưới đã hô vang tên của Fayola… bọn chúng đều là thành viên của Dueling Club.
“Fayola Smith – Vô địch… Slytherin Vô địch…”
“Fayola Smith – Vô địch… Slytherin Vô địch…”
“Fayola Smith – Vô địch… Slytherin Vô địch…”
Giáo sư yêu tinh ra hiệu cho hai bên chào nhau, rồi ông nói:
“Ta đếm tới ba là trận đấu bắt đầu. Hai tuyển thủ chú ý.”
“Một… Hai… BA.”
Qua trận đấu trước, tên học sinh năm thứ bảy này rút được rất nhiều kinh nghiệm. Một trong số đó là không được coi thường bọn học sinh năm thứ hai. Kể cả con bé đang trước mặt cậu.
Ngay khi trận đấu bắt đầu, Gordon-Levitt đã chĩa đũa phép vào người Fayola rồi hét lên:
“Stupefy (ND - Bùa choáng)
Ngay lập tức, Fayola chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
“Finite.” (ND - Bùa chặn)
Ánh chớp đỏ đặc trưng của bùa choáng tắt lịm giữa không khí như chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đó.
Sao có thể, Gordon-Levitt lẩm bẩm. Cậu tiếp tục liên tục bắn ra bùa chú, nhưng vẫn bị Fayola chặn lại.
“Stupefy.”
“Finite.”
“Stupefy.”
“Finite.”
“Tarantallegra.” (ND - Lời nguyền nhảy nhót)
“Finite.”
“Langlock.” (ND - Bùa khóa lưỡi)
“Finite.”
“Confringo.” (ND - Bùa nổ)
“Finite.”
“Expelliarmus.” (ND - Bùa giải giới)
“Finite.”
….
Phía bên trên, các giáo sư thấy vậy lắc đầu. Không cần nhìn nữa cũng biết ai là người chiến thắng rồi. Gordon-Levitt ngay cả bùa chú phát ra cũng không thành công nữa đừng nói đến chuyện chiến thắng.