Chương : 169
Đã từng có bốn đứa trẻ, tên là Peter, Susan, Edmund và Lucy, câu chuyện của chúng là về cuộc phiêu lưu kỳ thú.Bọn trẻ mở cánh cửa một cái tủ áo màu nhiệm và chúng bước vào một thế giới khác hoàn toàn không giống gì với thế giới thực. Ở đấy chúng trở thành vua và nữ hoàng của một đất nước có tên là Narnia.
Tất cả những chuyện này xảy ra một năm về trước và bây giờ cả bốn anh em đang ngồi trên một băng ghế ở phòng chờ trong nhà ga xe lửa với những vali hành lý để bên cạnh.
Năm học mới sắp bắt đầu và bốn đứa chúng nó chuẩn bị lên tàu tới trường.
Hai cô bé đến một trường dành cho nữ sinh, và khoảng nửa tiếng sau một chuyến tàu khác sẽ mang hai đứa con trai đến một trường dành cho nam sinh.
Một sân ga xép vắng vẻ, buồn hiu như mơ ngủ và hầu như không có một ai trên sân ga trừ bốn đứa nhỏ. Thình lình Lucy kêu lên một tiếng thất thanh đúng như người ta vẫn kêu khi bị một con ong mật đốt vào tay.
“Có chuyện gì vậy, Lucy?” Edmund hỏi và rồi cũng bất ngờ giãy nảy lên rồi la thất thanh giống cô em gái.
“Có chuyện quái quỷ gì vậy…” Peter thấy hai đứa em của bình phản ứng kỳ lạ, la lên. Rồi nó lại quay sang bảo cô em khác hỏi:
“Susan, em đang làm gì đấy? Em định lôi anh đi đâu vậy?”
“Em đâu có chạm vào người anh.” Susan cãi lại. “Có ai đang kéo em thì có. Ôi…ôi… dừng lại ngay!”
Khi cả bọn nhận ra chuyện gì đang diễn ra, mặt đứa nào đứa nấy đều trắng bệch.
“Em cũng cảm thấy như thế.” Edmund nói bằng một giọng như bị hụt hơi. “Như thể em bị lôi đi. Kinh khủng, cứ như bị hút xuống đáy. Đấy, nó lại bắt đầu đấy.”
“Em nữa.” Lucy kêu to. – Ôi, em không thể chịu nổi!
“Nhìn cho rõ.” Edmund la lên. “Tất cả nắm tay nhau, thật chặt. Chắc có pháp thuật gì đây… em có thể nói như thế… qua linh cảm. Nhanh lên nào!”
“Phải rồi.” Susan nói. “Nắm chặt lấy tay nhau. Ôi, ước gì nó dừng lại.”
Bọn chúng đã đúng, đây là một phép thuật triệu hồi rất mạnh. Một phút sau cả hành lý, băng ghế, sân ga, phòng chờ đều hoàn toàn bị xóa mờ.
Bốn đứa trẻ, nắm tay nhau, thở hổn hển, chúng thấy mình đang đứng trong một khu rừng, cây cối rậm rịt đến mức cành cây đâm cả vào người chúng và không còn khe hở ra nào để chúng cựa mình. Cả bốn đứa lấy tay dụi dụi mắt và hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại.
“Ôi anh Peter!” Lucy là người đầu tiên lên tiếng sau sự cố. “Anh có nghĩ là có thể chúng ta đã bị lôi trở lại Narnia không?”
Peter trả lời:
“Đây có thể là một nơi nào khác. Anh không thể nhìn xa quá một mét khi ở giữa rừng cây này. Thử tìm một khoảng trống nào xem, chúng ta sẽ có tầm nhìn tốt hơn.”
Với một chút cố gắng lách qua những sợi dây tầm ma mọc chằng chịt và những cành gai nhọn chích rất đau, rốt cục bọn trẻ cũng chui ra được khỏi bụi rậm.
Mọi thứ trở nên sáng sủa hơn và sau vài bước chúng thấy mình đang ở ngoài bìa rừng, nhìn xuống một bãi cát.
“Coi kìa!” Lucy thình lình kêu lên. “Cái gì thế kia?”
Cô bé chỉ tay vào hai vật đen đen… nằm co mình trên bãi biển cát trắng.
“Là hai người, hai đứa trẻ… chúng bị ngất… Nhanh cứu người…” Với con mắt tinh tường của một cung thủ, Susan la lên nói.
Rồi cả bốn đứa ba chân bốn cẳng chạy tới, chúng nhận ra đó là một cậu bé và một cô bé. Anh cả nhanh chóng kiểm tra người cậu bé xem có bị thương ở đâu không, còn chị cả Susan thì xem người cô bé.
Lúc này, Lucy lại hét lên:
“Đây là Ambrose và Fayola… bọn họ cũng xuất hiện ở Narnia…”
Susan hoảng hốt nói:
“Không xong, Fayola người nóng quá… chúng ta phải tìm cách hạ nhiệt độ cơ thể cho cô bé.”
Sau khi kiểm tra và xác định Ambrose không bị thương ở bất cứ đâu, anh cả Peter quyết định:
“Chúng ta trước để hai người họ vào bóng dâm, nếu không sẽ chết vì say nắng mất.”
Nói rồi bọn chúng chạy vào bìa rừng, lấy hai cái lá dừa to nhất ra để làm tấm trượt. Rồi chúng dùng tấm trượt tạm thời này kéo Ambrose và Fayola hai người vào trong tán cây.
Trong lúc đó, Lucy nhấm ướt cái khăn tay rồi đắp lên trán Fayola.
Peter nói:
“Chúng ta phải kiếm thêm nước sạch, không biết Ambrose và Fayola bị phơi dưới nắng bao lâu rồi… hai bạn ấy phải được bù nước ngay lập tức. Nhất là Fayola...”
Ba đứa còn lại cũng cảm thấy khát như người ta thường có cảm giác ấy sau khi chơi đùa trên bãi biển dưới một mặt trời nóng bỏng.
Edmund đề nghị:
“Cũng giống như bị đắm tàu, trong những cuốn du ký bao giờ cũng thấy nói đến việc đi tìm nước ngọt ở những dòng suối chảy trên đảo. Vậy chúng ta nên đi tìm nước.”
“Thế thì chúng ta lại phải quay vào khu rừng rậm kia?” Susan hỏi.
Peter bổ sung:
“Không cần thế. Giả sử có một dòng suối, tất nhiên nó phải chạy ra biển, nếu ta cứ đi dọc theo bờ biển, thế nào cũng gặp một con suối…”
Susan nói:
“Vậy chúng ta chia nhau ra, em và Lucy ở lại đây trông chừng Ambrose và Fayola, còn hai người đi tìm nước sạch, cộng thêm quả dại nữa.”
“Em vừa kiểm tra rồi, chúng ta chỉ có phần ăn cho bốn người trong hai ngày thôi..>” Lucy vừa lục mất cái túi xách bọn chúng mang theo.
Thế rồi, hai đứa con trai lên đường tìm nước, bọn chúng hẹn nhau hai tiếng sau phải trở về, may là chúng đều có một cái đồng hồ quả quýt trong người.
=====
Sáng hôm sau, Ambrose tỉnh dậy cả người cậu ê ẩm, cậu mơ màng nghe thấy tiếng bàn bạc xung quanh.
“Coi đây. Tình thế này chỉ có một giải pháp. Chúng ta cần phải khám phá ra khu rừng này. Các ẩn sĩ, những hiệp sĩ lang thang và những người rơi vào trường hợp tương tự như chúng ta bao giờ cũng tìm cách sống được bằng một cách nào đó khi ở trong rừng. Họ tìm các loại rễ, củ, cây dại và trái cây rừng.”
“Loại rễ nào?”
“Em bao giờ cũng nghĩ có một loại rễ cây nào đó có thể ăn được.”
“Thôi nào. Edmund nói đúng đấy. Chúng ta hãy thử làm một việc gì đó. Như thế còn tốt hơn là đi ra ngoài bãi biển ngắm mặt trời một lần nữa.”
Ambrose trong lòng nhắc lại: “Edmund, không phải là tên ngốc nghếch trong bốn anh em nhà Pevensia sao?”
Ambrose lắc lắc đầu, cậu bình tĩnh nhớ là mình sử dụng ma pháp trận chuyển dịch chạy trốn sang Narnia, nhưng mà bốn anh em họ trở về thế giới thực rồi mà…
Cậu nhớ lúc mình dịch chuyển thì bị tên cộc lốc bám lấy, hắn cũng theo tới Narnia… vậy thì quá nguy hiểm… Ambrose không phải là đối thủ của hắn, còn Fayola lại bị thương.
Cô bé đấu, cậu chợt hoàng hốt nhìn xung quanh, khi thấy Fayola đang nằm bên cạnh thì Ambrose mới thoáng yên tâm… nếu hai người bị lạc khỏi nhau thì có vấn đề lớn.
Ambrose tay phái sờ lên trán cô bé, rất nóng, cả người cô bé nóng như bị sốt nặng vậy, có điều mồ hôi không chảy ra…
“Deus, bạn mau ra đây?” cậu bé nói với không khí.
“Xin chào Ambrose, à bạn trở lại Narnia rồi hả?” Sau màn hiệu ứng ánh sáng, Deus xuất hiện, nó nói ngay.
“Ừ, bạn xem Fayola bị lời nguyền như thế nào?” Ambrose chỉ nghe thấy tên cộc lốc nói Fayola bị dính lời nguyền, nhưng cụ thể thì cậu không biết.
Deus bay một vòng kiểm tra cơ thể cho Fayola, rồi nó nói:
“Đây là lời nguyền Notas Ignis, rất khó, nó khiến linh hồn và thân thể của người bị nguyền rủa nóng dần lên… đến một lúc nào đó, cả thân thể và linh hồn sẽ bị đốt cháy mà chết. Lời nguyền tà ác ở chỗ đến lúc gần chết (nghĩa là vào giai đoạn cuối), người bị nguyền rủa sẽ chìm trong cái cảm giác thiêu đốt trong bảy ngày bảy đêm.”
“Có cách gì chữa không?”
“Hiện tại mình không thể làm gì, bạn phải tìm được con dao chứa lời nguyền, từ đó mới tìm ra các phù hợp nhất…” Deus thở dài nói.
“Con dao?” Ambrose lẩm bẩm, phải con dao đang trên người tên cộc lốc, sau khi dùng con dao nguyền rủa Fayola qua một vết xước, hắn đã nhanh tay lượm lại. Mục đích là để không ai giải lời nguyền này được.
Nhưng mà cậu làm sao là đối thủ của hắn, có khi cậu bị hắn giết chết không trừng.
Cậu phải tìm cách trở lại Thất đại đảo quốc một cách nhanh nhất… ở đó có Ẩn sĩ, tình huống tốt nhất ông ta biết cách cứu Fayola, nếu không thì ông có thể ra tay bắt tên cộc lốc lại.
Tất cả những chuyện này xảy ra một năm về trước và bây giờ cả bốn anh em đang ngồi trên một băng ghế ở phòng chờ trong nhà ga xe lửa với những vali hành lý để bên cạnh.
Năm học mới sắp bắt đầu và bốn đứa chúng nó chuẩn bị lên tàu tới trường.
Hai cô bé đến một trường dành cho nữ sinh, và khoảng nửa tiếng sau một chuyến tàu khác sẽ mang hai đứa con trai đến một trường dành cho nam sinh.
Một sân ga xép vắng vẻ, buồn hiu như mơ ngủ và hầu như không có một ai trên sân ga trừ bốn đứa nhỏ. Thình lình Lucy kêu lên một tiếng thất thanh đúng như người ta vẫn kêu khi bị một con ong mật đốt vào tay.
“Có chuyện gì vậy, Lucy?” Edmund hỏi và rồi cũng bất ngờ giãy nảy lên rồi la thất thanh giống cô em gái.
“Có chuyện quái quỷ gì vậy…” Peter thấy hai đứa em của bình phản ứng kỳ lạ, la lên. Rồi nó lại quay sang bảo cô em khác hỏi:
“Susan, em đang làm gì đấy? Em định lôi anh đi đâu vậy?”
“Em đâu có chạm vào người anh.” Susan cãi lại. “Có ai đang kéo em thì có. Ôi…ôi… dừng lại ngay!”
Khi cả bọn nhận ra chuyện gì đang diễn ra, mặt đứa nào đứa nấy đều trắng bệch.
“Em cũng cảm thấy như thế.” Edmund nói bằng một giọng như bị hụt hơi. “Như thể em bị lôi đi. Kinh khủng, cứ như bị hút xuống đáy. Đấy, nó lại bắt đầu đấy.”
“Em nữa.” Lucy kêu to. – Ôi, em không thể chịu nổi!
“Nhìn cho rõ.” Edmund la lên. “Tất cả nắm tay nhau, thật chặt. Chắc có pháp thuật gì đây… em có thể nói như thế… qua linh cảm. Nhanh lên nào!”
“Phải rồi.” Susan nói. “Nắm chặt lấy tay nhau. Ôi, ước gì nó dừng lại.”
Bọn chúng đã đúng, đây là một phép thuật triệu hồi rất mạnh. Một phút sau cả hành lý, băng ghế, sân ga, phòng chờ đều hoàn toàn bị xóa mờ.
Bốn đứa trẻ, nắm tay nhau, thở hổn hển, chúng thấy mình đang đứng trong một khu rừng, cây cối rậm rịt đến mức cành cây đâm cả vào người chúng và không còn khe hở ra nào để chúng cựa mình. Cả bốn đứa lấy tay dụi dụi mắt và hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại.
“Ôi anh Peter!” Lucy là người đầu tiên lên tiếng sau sự cố. “Anh có nghĩ là có thể chúng ta đã bị lôi trở lại Narnia không?”
Peter trả lời:
“Đây có thể là một nơi nào khác. Anh không thể nhìn xa quá một mét khi ở giữa rừng cây này. Thử tìm một khoảng trống nào xem, chúng ta sẽ có tầm nhìn tốt hơn.”
Với một chút cố gắng lách qua những sợi dây tầm ma mọc chằng chịt và những cành gai nhọn chích rất đau, rốt cục bọn trẻ cũng chui ra được khỏi bụi rậm.
Mọi thứ trở nên sáng sủa hơn và sau vài bước chúng thấy mình đang ở ngoài bìa rừng, nhìn xuống một bãi cát.
“Coi kìa!” Lucy thình lình kêu lên. “Cái gì thế kia?”
Cô bé chỉ tay vào hai vật đen đen… nằm co mình trên bãi biển cát trắng.
“Là hai người, hai đứa trẻ… chúng bị ngất… Nhanh cứu người…” Với con mắt tinh tường của một cung thủ, Susan la lên nói.
Rồi cả bốn đứa ba chân bốn cẳng chạy tới, chúng nhận ra đó là một cậu bé và một cô bé. Anh cả nhanh chóng kiểm tra người cậu bé xem có bị thương ở đâu không, còn chị cả Susan thì xem người cô bé.
Lúc này, Lucy lại hét lên:
“Đây là Ambrose và Fayola… bọn họ cũng xuất hiện ở Narnia…”
Susan hoảng hốt nói:
“Không xong, Fayola người nóng quá… chúng ta phải tìm cách hạ nhiệt độ cơ thể cho cô bé.”
Sau khi kiểm tra và xác định Ambrose không bị thương ở bất cứ đâu, anh cả Peter quyết định:
“Chúng ta trước để hai người họ vào bóng dâm, nếu không sẽ chết vì say nắng mất.”
Nói rồi bọn chúng chạy vào bìa rừng, lấy hai cái lá dừa to nhất ra để làm tấm trượt. Rồi chúng dùng tấm trượt tạm thời này kéo Ambrose và Fayola hai người vào trong tán cây.
Trong lúc đó, Lucy nhấm ướt cái khăn tay rồi đắp lên trán Fayola.
Peter nói:
“Chúng ta phải kiếm thêm nước sạch, không biết Ambrose và Fayola bị phơi dưới nắng bao lâu rồi… hai bạn ấy phải được bù nước ngay lập tức. Nhất là Fayola...”
Ba đứa còn lại cũng cảm thấy khát như người ta thường có cảm giác ấy sau khi chơi đùa trên bãi biển dưới một mặt trời nóng bỏng.
Edmund đề nghị:
“Cũng giống như bị đắm tàu, trong những cuốn du ký bao giờ cũng thấy nói đến việc đi tìm nước ngọt ở những dòng suối chảy trên đảo. Vậy chúng ta nên đi tìm nước.”
“Thế thì chúng ta lại phải quay vào khu rừng rậm kia?” Susan hỏi.
Peter bổ sung:
“Không cần thế. Giả sử có một dòng suối, tất nhiên nó phải chạy ra biển, nếu ta cứ đi dọc theo bờ biển, thế nào cũng gặp một con suối…”
Susan nói:
“Vậy chúng ta chia nhau ra, em và Lucy ở lại đây trông chừng Ambrose và Fayola, còn hai người đi tìm nước sạch, cộng thêm quả dại nữa.”
“Em vừa kiểm tra rồi, chúng ta chỉ có phần ăn cho bốn người trong hai ngày thôi..>” Lucy vừa lục mất cái túi xách bọn chúng mang theo.
Thế rồi, hai đứa con trai lên đường tìm nước, bọn chúng hẹn nhau hai tiếng sau phải trở về, may là chúng đều có một cái đồng hồ quả quýt trong người.
=====
Sáng hôm sau, Ambrose tỉnh dậy cả người cậu ê ẩm, cậu mơ màng nghe thấy tiếng bàn bạc xung quanh.
“Coi đây. Tình thế này chỉ có một giải pháp. Chúng ta cần phải khám phá ra khu rừng này. Các ẩn sĩ, những hiệp sĩ lang thang và những người rơi vào trường hợp tương tự như chúng ta bao giờ cũng tìm cách sống được bằng một cách nào đó khi ở trong rừng. Họ tìm các loại rễ, củ, cây dại và trái cây rừng.”
“Loại rễ nào?”
“Em bao giờ cũng nghĩ có một loại rễ cây nào đó có thể ăn được.”
“Thôi nào. Edmund nói đúng đấy. Chúng ta hãy thử làm một việc gì đó. Như thế còn tốt hơn là đi ra ngoài bãi biển ngắm mặt trời một lần nữa.”
Ambrose trong lòng nhắc lại: “Edmund, không phải là tên ngốc nghếch trong bốn anh em nhà Pevensia sao?”
Ambrose lắc lắc đầu, cậu bình tĩnh nhớ là mình sử dụng ma pháp trận chuyển dịch chạy trốn sang Narnia, nhưng mà bốn anh em họ trở về thế giới thực rồi mà…
Cậu nhớ lúc mình dịch chuyển thì bị tên cộc lốc bám lấy, hắn cũng theo tới Narnia… vậy thì quá nguy hiểm… Ambrose không phải là đối thủ của hắn, còn Fayola lại bị thương.
Cô bé đấu, cậu chợt hoàng hốt nhìn xung quanh, khi thấy Fayola đang nằm bên cạnh thì Ambrose mới thoáng yên tâm… nếu hai người bị lạc khỏi nhau thì có vấn đề lớn.
Ambrose tay phái sờ lên trán cô bé, rất nóng, cả người cô bé nóng như bị sốt nặng vậy, có điều mồ hôi không chảy ra…
“Deus, bạn mau ra đây?” cậu bé nói với không khí.
“Xin chào Ambrose, à bạn trở lại Narnia rồi hả?” Sau màn hiệu ứng ánh sáng, Deus xuất hiện, nó nói ngay.
“Ừ, bạn xem Fayola bị lời nguyền như thế nào?” Ambrose chỉ nghe thấy tên cộc lốc nói Fayola bị dính lời nguyền, nhưng cụ thể thì cậu không biết.
Deus bay một vòng kiểm tra cơ thể cho Fayola, rồi nó nói:
“Đây là lời nguyền Notas Ignis, rất khó, nó khiến linh hồn và thân thể của người bị nguyền rủa nóng dần lên… đến một lúc nào đó, cả thân thể và linh hồn sẽ bị đốt cháy mà chết. Lời nguyền tà ác ở chỗ đến lúc gần chết (nghĩa là vào giai đoạn cuối), người bị nguyền rủa sẽ chìm trong cái cảm giác thiêu đốt trong bảy ngày bảy đêm.”
“Có cách gì chữa không?”
“Hiện tại mình không thể làm gì, bạn phải tìm được con dao chứa lời nguyền, từ đó mới tìm ra các phù hợp nhất…” Deus thở dài nói.
“Con dao?” Ambrose lẩm bẩm, phải con dao đang trên người tên cộc lốc, sau khi dùng con dao nguyền rủa Fayola qua một vết xước, hắn đã nhanh tay lượm lại. Mục đích là để không ai giải lời nguyền này được.
Nhưng mà cậu làm sao là đối thủ của hắn, có khi cậu bị hắn giết chết không trừng.
Cậu phải tìm cách trở lại Thất đại đảo quốc một cách nhanh nhất… ở đó có Ẩn sĩ, tình huống tốt nhất ông ta biết cách cứu Fayola, nếu không thì ông có thể ra tay bắt tên cộc lốc lại.