Chương : 184
Thứ mà theo cậu dai dẳng suốt mấy lần ở thế giới Narnia này. Ẩn sĩ từng nói với cậu, ‘Cái ác’ đang dần dần mạnh lên và ảnh hưởng tới tất cả các sinh vật trên thế giới.
Đó là kẻ thù chung của muôn loài.
Và ‘Cái ác’ rất mạnh, chính mụ phù thủy trắng là ví dụ lù lù trước mắt cậu. Mụ ta sau khi được ‘Cái ác’ ủng hộ đánh gần ngang tay với Alan.
Trong đâu Ambrose chợt hiện lên một ý nghĩa: nếu không phải ‘Cái ác’ ở tận cùng biển đông, mà ở trên đại lục… chính Alan không thể chống lại nó.
(Tác, Alan có được chúc phúc của bố ông ta, Thượng Hải Đại Vương, nên có thể nói khi ở trên biển, Alan mới là mạnh nhất).
Đúng vậy, Alan đã bảo vệ Thất đại đảo quốc 1300 năm qua khỏi ‘Cái ác’, nhất kẻ thù của Ambrose là Mụ phù thủy trắng. Mụ ta vẫn sống và phục vụ cho ‘Cái ác.
“Được rồi. Ta đã biết. Chuyện này ta đã hỏi Alan.” Ambrose nghiêm túc nói.
“Thưa bệ hạ, ông ta nói gì ạ?” x22
“Nguyên văn lời của Alan là: Chuyện của Narnia nên để cho các cư dân Narnia xử lý.” Ambrose bình thản nói.
“Chuyện này.” Các vị nội các khuôn mặt nhăn lại, bọn chúng đang suy nghĩ một vấn đề gì đó.
Cuối cùng có một bị khác đứng lên dò hỏi Ambrose:
“Thưa bệ hạ, tên hung thủ có phải người Narnia không ạ?”
Phải, tên này hỏi đúng vấn đề mấu chốt.
Chuyện của Narnia nên để cho các cư dân Narnia xử lý. Alan đã nói vậy. Nhưng nếu tên hung thủ không phải người Narnia thì sao.
Mọi người ở đây đều là những người lãnh đạo cấp cao của đất nước, không lý do gì bọn họ không biết tình trạng nội chiến ở Narnia hiện nay. Một thời kì nhạy cảm.
Bọn họ có thể tiện tay quét sạch bọn người Telmarine náo sược mấy lần dám tấn công Thất đại đảo quốc. Trả lại đất nước cho đồng minh Narnia cũ của họ.
Cả bọn ánh mắt lấp lánh nhìn nhà vua, chúng chỉ chờ một câu nói của Ambrose mà thôi.
Ambrose là sao không hiểu dụng ý của Alan, cậu nói:
“Đúng, hắn không phải người của Narnia.”
Ambrose vừa dứt lời, bên dưới đã có người không nhịn được thốt một câu:
“Tốt.”
Rồi một tên Đại thần khác tiến lên nói:
“Thần, Bộ trưởng Bộ quốc phòng, Vincent Decott, mong bệ hạ ra phát lệnh tấn công Miraz và quân đội của hắn, trợ giúp đồng minh Narnia chân chính của chúng ta.”
Thật là, một cuộc tấn công trả thù việc Fayola bị thương vậy mà bị ông bộ trưởng nói thành đại nghĩa trợ giúp đồng minh vậy. Ambrose không khỏi cảm thán trình độ của các chính trị gia.
Cậu nói:
“Không, chúng ta sẽ không can thiệp vào nội bộ chiến tranh của Narnia. Các khanh không nên quá coi thường bọn họ như vậy, sau lưng họ là Alan đấy.”
“Vâng. Chúng thần hiểu.” x22.
Các vị Nôi các giọng có không được tươi cho lắm. Nhưng sau đó lời Ambrose nói khiến thái độ của họ thay đổi một trăm tám mươi độ:
“Tuy nhiên, chúng ta vẫn phát binh tới đó bắt tên hung thủ, nếu vua bọn Telmarine không giao người, chúng ta không ngại giết tất cả để bắt người.”
“Bệ hạ anh minh…” x22.
“Được rồi, Decott khanh, nói về tình trạng quân đội của Thất đại đảo quốc hiện nay xem.”
Ngài Bộ trưởng Bộ quốc phòng Vincent Decott cao giọng nói:
“Thưa đức vua, tổng số quân nhân chuyên nghiệp của Thất đại đảo quốc đạt năm trăm nghìn quân số. Trong đó có một nửa tức hai trăm năm mươi nghìn quân là ma pháp sư, một nửa còn lại là quân đội trang bị vũ khí ma pháp.”
Hai trăm năm mươi nghìn ma pháp sư tạo thành một đội quân, một con số kinh khủng, Ambrose biết là ở thế giới thực một phù thủy trưởng thành thì sẽ tương đương với một pháp sư cấp hai.
Nhưng ở thế giới này thì khác, nồng độ ma pháp nguyên tố cao hơn rất nhiều, lại được tu luyện phép minh tưởng từ nhỏ, hiển nhiên các quân nhân ma pháp sư đều có tu vi cấp ba trở lên.
Nếu không phải muốn đột phá lên cấp bốn và cấp năm cần linh ngộ việc sử dụng ma pháp nguyên tố trong không khí thì số lượng cấp bốn còn nhiều hơn nữa.
Ambrose nhớ lại, lúc trước Đoàn trưởng Hoàng gia Ma pháp đoàn đã nói với cậu, số lượng dự bị Hiền giả trên cả nước là hơn ba mươi nghìn người, đồng nghĩa với việc cậu có trong tay hơn ba mươi nghìn ma pháp sư cấp 3 tột cùng.
Nếu cậu có cách nào đó để tất cả bọn họ lĩnh ngộ ma pháp nguyên tố thì sẽ là hơn ba mươi nghìn pháp sư cấp bốn đấy. Ambrose nông nóng nghĩ.
Decott tiếp tục nói:
“Hiện nay 10.000 quân nhân đang chiến đấu ở chiến trường phương Bắc với người khổng lồ, 50.000 quân nhân khác đang chiến đấu ở biên giới trên biển, chống lại bọn quái vật biển. Và 100.000 quân khác đang trú đóng ở các đảo, các biên giới khác của Thất đại đảo quốc.”
Hít một hơi thật sâu để lấy hơi, Decott nói tiếp:
“Trừ đi một số lực lượng hậu cần phụ trợ khác, quân số có thể điều động hiện nay là tám mươi nghìn quân đội đống ở xung quanh Thất đại đảo.”
“Quân Telmarine có bao nhiêu?”
“Thưa bệ hạ, bọn chúng có tất cả hai mươi ba nghìn bảy trăm mươi năm quân đội tất cả. Tham gia thảo phải cuộc nội dậy của người dân Narnia chỉ có mười nghìn quân thôi.” Decott cung kính nói.
“Mất cao nhiêu thời gian để tập chung quân đội và tiến tới chiến trường?”
“Tâu, mất hai mươi tiếng để quân đội sẵn sàng và một ngày để hành quân tới Gò Đôi ạ.”
“Không có cách nào nhanh hơn hả?”
“Có thưa bệ hạ, chúng ta có mười ngàn không quân sẵn sàng xuất phát…”
Đúng rồi, Ambrose có hạ lệnh thành lập một chi không quân. Các binh lính sẽ cười chim Otit Kori khổng lồ, mỗi một con chim này có thể chở hai người trưởng thành…
Ambrose tùng nghĩ đến việc thiết kế máy bay chiến đấu, nhưng điều đó không khả thi lắm với thế giới này, đầu tiên Narnia nhỏ hơn Trái đất rất nhiều, nguồn năng lượng tài nguyên không nhiều, có những thứ trên địa cầu có mà ở đây không có.
Thứ hai là loài chim Otit Kori, bọn này có tốc độ bay cũng không thấp hơn hai trăm cây số một giờ, quan trọng là loài chim này bay đứng được, để các phù thủy có thời gian niệm chú làm phép tấn công.
Chứ còn máy bay phản lực thì bay vèo vèo làm sao mà niệm chú được…
“Tốt, các khanh ngay lập tức triệu tập quân đội sẵn sàng xuất phát khi có lệnh.”
“Tuân lệnh thưa đức vua.” x22
Thấy Thủ tướng Dwinta có điều muốn nói, Ambrose bảo:
“Các khanh còn có điều gì muốn nói?”
“Thưa bệ hạ, hôm nay người và nữ hoàng Fayola trở về đã được tất cả người dân biết tới, thần nghĩ ngay lúc này đã có rất nhiều người đang tới đế đô để được tận mắt yết kiến người.”
“Có chuyện gì nói thẳng đi?” Ambrose vội nói. Cậu đang muốn vào bên trong thần điện xem tình hình của Fayola thế nào, tên nhóc Helios Đại hiền giả đã tỉnh dậy chưa…
“Dạ, thần mong bệ hạ ngày mai bỏ ra một chút thời gian để tới gặp thần dân của người.” Dwinta cúi người thật sâu nói.
“Chuyện này…”
Ambrose nghĩ đây cũng là việc cậu phải làm, dù sao thì cậu và Fayola bỏ bê đất nước này hơn một nghìn năm, tuy không có ai ca thán, nhung trong lòng cậu quả thật không yên lắm. Ambrose nói:
“Ta sẽ đến, các khanh sắp xếp vào lúc mười giờ sáng ngày mai, ở quảng trường trung tâm đi.”
“Vâng, thần sẽ sắp xếp…” Thủ tướng Dwinta nói.
“Các khanh nếu không còn việc gì thì có thể lui…” Ambrose nói.
“Chúng thần xin cáo lui.” x22.
Chờ tới khi tất cả Nội các rời khỏi, Ambrose mới đứng dậy đi vào bên trong Thần Điện.
===== Chuyển cảnh =====
PS:
Cảm ơn bạn silver0wolf đề cử nguyệt phiếu, các bác chỉ cần đọc truyện và cmt cho mình là mình rất vui rồi.
Hôm nay được phiếu lại nổ hơn 9300 từ. Thanks mọi người đọc truyện của mình.
Thân!
Tác
Đó là kẻ thù chung của muôn loài.
Và ‘Cái ác’ rất mạnh, chính mụ phù thủy trắng là ví dụ lù lù trước mắt cậu. Mụ ta sau khi được ‘Cái ác’ ủng hộ đánh gần ngang tay với Alan.
Trong đâu Ambrose chợt hiện lên một ý nghĩa: nếu không phải ‘Cái ác’ ở tận cùng biển đông, mà ở trên đại lục… chính Alan không thể chống lại nó.
(Tác, Alan có được chúc phúc của bố ông ta, Thượng Hải Đại Vương, nên có thể nói khi ở trên biển, Alan mới là mạnh nhất).
Đúng vậy, Alan đã bảo vệ Thất đại đảo quốc 1300 năm qua khỏi ‘Cái ác’, nhất kẻ thù của Ambrose là Mụ phù thủy trắng. Mụ ta vẫn sống và phục vụ cho ‘Cái ác.
“Được rồi. Ta đã biết. Chuyện này ta đã hỏi Alan.” Ambrose nghiêm túc nói.
“Thưa bệ hạ, ông ta nói gì ạ?” x22
“Nguyên văn lời của Alan là: Chuyện của Narnia nên để cho các cư dân Narnia xử lý.” Ambrose bình thản nói.
“Chuyện này.” Các vị nội các khuôn mặt nhăn lại, bọn chúng đang suy nghĩ một vấn đề gì đó.
Cuối cùng có một bị khác đứng lên dò hỏi Ambrose:
“Thưa bệ hạ, tên hung thủ có phải người Narnia không ạ?”
Phải, tên này hỏi đúng vấn đề mấu chốt.
Chuyện của Narnia nên để cho các cư dân Narnia xử lý. Alan đã nói vậy. Nhưng nếu tên hung thủ không phải người Narnia thì sao.
Mọi người ở đây đều là những người lãnh đạo cấp cao của đất nước, không lý do gì bọn họ không biết tình trạng nội chiến ở Narnia hiện nay. Một thời kì nhạy cảm.
Bọn họ có thể tiện tay quét sạch bọn người Telmarine náo sược mấy lần dám tấn công Thất đại đảo quốc. Trả lại đất nước cho đồng minh Narnia cũ của họ.
Cả bọn ánh mắt lấp lánh nhìn nhà vua, chúng chỉ chờ một câu nói của Ambrose mà thôi.
Ambrose là sao không hiểu dụng ý của Alan, cậu nói:
“Đúng, hắn không phải người của Narnia.”
Ambrose vừa dứt lời, bên dưới đã có người không nhịn được thốt một câu:
“Tốt.”
Rồi một tên Đại thần khác tiến lên nói:
“Thần, Bộ trưởng Bộ quốc phòng, Vincent Decott, mong bệ hạ ra phát lệnh tấn công Miraz và quân đội của hắn, trợ giúp đồng minh Narnia chân chính của chúng ta.”
Thật là, một cuộc tấn công trả thù việc Fayola bị thương vậy mà bị ông bộ trưởng nói thành đại nghĩa trợ giúp đồng minh vậy. Ambrose không khỏi cảm thán trình độ của các chính trị gia.
Cậu nói:
“Không, chúng ta sẽ không can thiệp vào nội bộ chiến tranh của Narnia. Các khanh không nên quá coi thường bọn họ như vậy, sau lưng họ là Alan đấy.”
“Vâng. Chúng thần hiểu.” x22.
Các vị Nôi các giọng có không được tươi cho lắm. Nhưng sau đó lời Ambrose nói khiến thái độ của họ thay đổi một trăm tám mươi độ:
“Tuy nhiên, chúng ta vẫn phát binh tới đó bắt tên hung thủ, nếu vua bọn Telmarine không giao người, chúng ta không ngại giết tất cả để bắt người.”
“Bệ hạ anh minh…” x22.
“Được rồi, Decott khanh, nói về tình trạng quân đội của Thất đại đảo quốc hiện nay xem.”
Ngài Bộ trưởng Bộ quốc phòng Vincent Decott cao giọng nói:
“Thưa đức vua, tổng số quân nhân chuyên nghiệp của Thất đại đảo quốc đạt năm trăm nghìn quân số. Trong đó có một nửa tức hai trăm năm mươi nghìn quân là ma pháp sư, một nửa còn lại là quân đội trang bị vũ khí ma pháp.”
Hai trăm năm mươi nghìn ma pháp sư tạo thành một đội quân, một con số kinh khủng, Ambrose biết là ở thế giới thực một phù thủy trưởng thành thì sẽ tương đương với một pháp sư cấp hai.
Nhưng ở thế giới này thì khác, nồng độ ma pháp nguyên tố cao hơn rất nhiều, lại được tu luyện phép minh tưởng từ nhỏ, hiển nhiên các quân nhân ma pháp sư đều có tu vi cấp ba trở lên.
Nếu không phải muốn đột phá lên cấp bốn và cấp năm cần linh ngộ việc sử dụng ma pháp nguyên tố trong không khí thì số lượng cấp bốn còn nhiều hơn nữa.
Ambrose nhớ lại, lúc trước Đoàn trưởng Hoàng gia Ma pháp đoàn đã nói với cậu, số lượng dự bị Hiền giả trên cả nước là hơn ba mươi nghìn người, đồng nghĩa với việc cậu có trong tay hơn ba mươi nghìn ma pháp sư cấp 3 tột cùng.
Nếu cậu có cách nào đó để tất cả bọn họ lĩnh ngộ ma pháp nguyên tố thì sẽ là hơn ba mươi nghìn pháp sư cấp bốn đấy. Ambrose nông nóng nghĩ.
Decott tiếp tục nói:
“Hiện nay 10.000 quân nhân đang chiến đấu ở chiến trường phương Bắc với người khổng lồ, 50.000 quân nhân khác đang chiến đấu ở biên giới trên biển, chống lại bọn quái vật biển. Và 100.000 quân khác đang trú đóng ở các đảo, các biên giới khác của Thất đại đảo quốc.”
Hít một hơi thật sâu để lấy hơi, Decott nói tiếp:
“Trừ đi một số lực lượng hậu cần phụ trợ khác, quân số có thể điều động hiện nay là tám mươi nghìn quân đội đống ở xung quanh Thất đại đảo.”
“Quân Telmarine có bao nhiêu?”
“Thưa bệ hạ, bọn chúng có tất cả hai mươi ba nghìn bảy trăm mươi năm quân đội tất cả. Tham gia thảo phải cuộc nội dậy của người dân Narnia chỉ có mười nghìn quân thôi.” Decott cung kính nói.
“Mất cao nhiêu thời gian để tập chung quân đội và tiến tới chiến trường?”
“Tâu, mất hai mươi tiếng để quân đội sẵn sàng và một ngày để hành quân tới Gò Đôi ạ.”
“Không có cách nào nhanh hơn hả?”
“Có thưa bệ hạ, chúng ta có mười ngàn không quân sẵn sàng xuất phát…”
Đúng rồi, Ambrose có hạ lệnh thành lập một chi không quân. Các binh lính sẽ cười chim Otit Kori khổng lồ, mỗi một con chim này có thể chở hai người trưởng thành…
Ambrose tùng nghĩ đến việc thiết kế máy bay chiến đấu, nhưng điều đó không khả thi lắm với thế giới này, đầu tiên Narnia nhỏ hơn Trái đất rất nhiều, nguồn năng lượng tài nguyên không nhiều, có những thứ trên địa cầu có mà ở đây không có.
Thứ hai là loài chim Otit Kori, bọn này có tốc độ bay cũng không thấp hơn hai trăm cây số một giờ, quan trọng là loài chim này bay đứng được, để các phù thủy có thời gian niệm chú làm phép tấn công.
Chứ còn máy bay phản lực thì bay vèo vèo làm sao mà niệm chú được…
“Tốt, các khanh ngay lập tức triệu tập quân đội sẵn sàng xuất phát khi có lệnh.”
“Tuân lệnh thưa đức vua.” x22
Thấy Thủ tướng Dwinta có điều muốn nói, Ambrose bảo:
“Các khanh còn có điều gì muốn nói?”
“Thưa bệ hạ, hôm nay người và nữ hoàng Fayola trở về đã được tất cả người dân biết tới, thần nghĩ ngay lúc này đã có rất nhiều người đang tới đế đô để được tận mắt yết kiến người.”
“Có chuyện gì nói thẳng đi?” Ambrose vội nói. Cậu đang muốn vào bên trong thần điện xem tình hình của Fayola thế nào, tên nhóc Helios Đại hiền giả đã tỉnh dậy chưa…
“Dạ, thần mong bệ hạ ngày mai bỏ ra một chút thời gian để tới gặp thần dân của người.” Dwinta cúi người thật sâu nói.
“Chuyện này…”
Ambrose nghĩ đây cũng là việc cậu phải làm, dù sao thì cậu và Fayola bỏ bê đất nước này hơn một nghìn năm, tuy không có ai ca thán, nhung trong lòng cậu quả thật không yên lắm. Ambrose nói:
“Ta sẽ đến, các khanh sắp xếp vào lúc mười giờ sáng ngày mai, ở quảng trường trung tâm đi.”
“Vâng, thần sẽ sắp xếp…” Thủ tướng Dwinta nói.
“Các khanh nếu không còn việc gì thì có thể lui…” Ambrose nói.
“Chúng thần xin cáo lui.” x22.
Chờ tới khi tất cả Nội các rời khỏi, Ambrose mới đứng dậy đi vào bên trong Thần Điện.
===== Chuyển cảnh =====
PS:
Cảm ơn bạn silver0wolf đề cử nguyệt phiếu, các bác chỉ cần đọc truyện và cmt cho mình là mình rất vui rồi.
Hôm nay được phiếu lại nổ hơn 9300 từ. Thanks mọi người đọc truyện của mình.
Thân!
Tác