Chương : 2
“Thế nào, Lục Diễn tiếp nhận vai diễn kia chứ?” Tuy rằng tận lực đè thấp, Lục Diễn vẫn có thể dễ dàng nghe ra đây là giọng Từ Vĩnh Chu.
“Kia còn phải nói. Không nhận hắn cũng chỉ có thể đi uống gió Tây Bắc.” Lục Diễn thậm chí có thể tưởng tượng được khi Phương Mãnh nói những lời này sẽ hơi hơi nhướng mày, biểu tình thì đắc ý cùng châm chọc.
“Vậy còn không phải đều là công lao của người đại diện ngài sao.” Lục Diễn rất ít khi nghe được Từ Vĩnh Chu dùng loại ngữ khí trào phúng này nói chuyện, thanh âm của hắn vĩnh viễn đều là trong sáng hào phóng, tràn ngập dương quang cùng chính trực.
Lục Diễn tim đập từng nhịp từng nhịp nhanh hơn, có cái gì đó ùn ùn muốn xuất ra.
“Nói hệt như cậu vô tội ấy. Này còn không phải nghe theo Từ đại minh tinh dặn dò sao, nếu không tôi sao có thể sẽ không tiếp những vai diễn cùng thông cáo, tận lực chỉ giúp hắn tiếp những vai diễn có cũng được không có cũng xong. Ai sẽ hào phóng ném tiền không kiếm, cố ý cắt đứt đường tài lộ của mình chứ.”
“Đừng nói ủy khuất như vậy, anh kiếm được từ chỗ tôi so với có thể kiếm được từ Lục Diễn hơn nhiều lắm.”
“Ha hả, không hổ là ảnh đế a, trước mặt chính là bạn tốt anh em tốt, sau lưng lại làm những việc như vậy.”
“Như nhau cả thôi. Anh cũng không có lập trường mà nói tôi.”
“Lại nói tiếp, tôi thật sự rất ngạc nhiên, Lục Diễn rốt cuộc đắc tội cậu chỗ nào, mà cậu muốn đối phó hắn như vậy?”
Lục Diễn tim nhảy loạn một nhịp, hắn cũng rất muốn biết.
Đáng tiếc Từ Vĩnh Chu không trực tiếp trả lời: “Biết quá nhiều đối với anh không tốt. Nhận tiền của người làm việc cho người là được.”
Phương Mãnh cũng không dây dưa, cười ha ha, “Cậu không sợ tôi đem việc này nói cho Lục Diễn?”
Từ Vĩnh Chu cười lạnh một tiếng, “Anh nói hắn sẽ tin anh hay là tin tôi? Huống chi sự tình hại mình lợi người anh sẽ làm sao? Mà tôi cũng không sợ hắn biết, biết thì sao? Trừ bỏ lật mặt nhau thì đối hắn ích lợi gì.”
“Cậu nói đúng. Hại người lợi mình thì tôi làm, chuyện hại mình lợi người tôi sao lại đụng tới chứ. Được rồi, vẫn là tài khoản kia, cậu chuyển tiền trực tiếp vào đi.” Phương Mãnh dứt khoát nói.
“Anh yên tâm, tôi đã bao giờ thiếu của anh đâu.”
“Uy tín của cậu rất tốt, cho nên chúng ta mới có thể hợp tác vui vẻ.” Phương Mãnh đứng lên, “Cuối cùng cho cậu thêm một tin tức, Lục Diễn sáng hôm nay sớm ra ngoài, không biết có chuyện gì.”
Từ Vĩnh Chu nhếch khóe miệng, “Còn có thể có chuyện gì, thử một vai điện ảnh mà thôi.”
“Làm sao cậu biết?” Phương Mãnh có chút kinh ngạc.
“Tôi tất nhiên có cách của tôi.” Từ Vĩnh Chu gõ gõ mặt bàn, “Anh đi nhanh đi, đợi lát nữa nhiều người bị nhìn thấy sẽ không tốt.”
Tiếng bước chân vang lên, hẳn là Phương Mãnh rời đi.
Một lát sau, Từ Vĩnh Chu gọi một cú điện thoại, thanh âm đã khôi phục thành vẻ trong sáng vốn có, mang theo nụ cười quen thuộc, “Alô, Tề đạo sao? Lần trước anh nói chuẩn bị quay phim điện ảnh, nhân vật kia rất thú vị, thế nào, tìm được người thích hợp chưa?”
…
“Vậy sao. Kỳ thật công ty gần đây muốn nâng đỡ người mới, anh gặp qua rồi, tên là Liên Vũ, cậu ta diễn không tồi, hơn nữa theo ý Tô tổng cho người mới một chút cơ hội, Tề đạo anh xem, có phải hay không suy nghĩ một chút.”
…
“Ha ha, tôi đây liền thay Tô tổng cám ơn Tề đạo trước, hôm nào cùng ăn một bữa cơm đi.”
…
“Được, không thành vấn đề, tôi sẽ chuyển lời tới Tô tổng, tạm biệt.”
Lục Diễn không biết Từ Vĩnh Chu khi nào thì rời đi, cũng không biết mình ở quán cà phê đến tột cùng là ngồi bao lâu. Đến khi hắn vô tri vô giác mà bước ra, mặt trời đã ngã về tây.
Ngày hôm nay trải qua tựa như ngồi xe trên núi, cảm giác từ thiên đường đến địa ngục cũng không khác là bao.
Lúc đầu là phẫn nộ.
Phẫn nộ đến nỗi Lục Diễn hận không thể lao ra tóm áo Từ Vĩnh Chu chất vấn hắn vì cái gì phải làm như vậy.
Nhưng mà hắn đã không còn là mao đầu tiểu tử non nớt năm đó, tại giới giải trí lăn lộn nhiều năm hắn khắc sâu nhất chính là một chữ “Nhẫn”. Khi mà một người không có thực lực tuyệt đối, đối diện hết thảy khiêu khích cùng bất công chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu không cũng chỉ có thể rời đi. Đây là quy tắc trò chơi, không có gì công bằng hay không công bằng.
Sau đó dần dần liền chết lặng.
Sau thời gian dài trong óc vẫn luôn có chút mơ mơ màng màng, hắn suy nghĩ rất nhiều. Khi còn ở trường học cùng Từ Vĩnh Chu cậu truy tôi đuổi, có cạnh tranh nhưnglà tình nghĩa sâu sắc. Sau đó trong vòng luẩn quẩn của showbiz hai người không ngừng cùng giãy dụa cố gắng, cảnh ngộ cùng thành tích kém càng ngày càng xa, may mà giao tình vẫn còn. Mấy năm nay tình trạng không tốt không thể không nhắc đến ấm áp mà người bạn Từ Vĩnh Chu này cho hắn, là một trong những nguyên nhân hắn tiếp tục kiên trì.
Hóa ra hết thảy cũng chỉ là biểu hiện giả dối!
Lục Diễn ở trong lòng hung hăng tự giễu. Hắn luôn tự nhận mình là một người thông minh, thức thời, càng biết nhìn người, thì ra mười phần sai. Không biết mỗi một lần mình nói cảm ơn thì người anh em tốt Từ Vĩnh Chu ở trong lòng cười nhạo mình như thế nào, nghĩ đến đây Lục Diễn thậm chí có loại cảm giác muốn nôn, rất kinh tởm!
Hóa ra không phải là thời vận của mình không tốt, mà là gặp phải kẻ tiểu nhân.
Khó trách mình vĩnh viễn không tiếp nhận được bất kì vai diễn tốt nào, chẳng trách mỗi một lần cảm thấy thời vận sắp đến, đều sẽ bị hiện thực độc ác cướp đi.
So với bị Phương Mãnh bán đứng, Lục Diễn càng hận Từ Vĩnh Chu phản bội.
Đối với Phương Mãnh, ngay từ đầu chưa từng chờ mong, cũng không có chân chính chân thành với gã, cho nên bất luận gã làm như thế nào, cũng sẽ không bị thương tổn.
Nhưng mà Từ Vĩnh Chu lại khác.
Lục Diễn là thật sự.. thật sự… thật sự… đem người bạn này để ở trong lòng, xem hắn là bạn bè tốt, anh em thân thiết.
Lục Diễn cũng không rõ Từ Vĩnh Chu vì cái gì muốn làm như vậy, nhưng mà bất kể lý do là cái gì, cũng sẽ không giảm bớt một chút thương tổn cùng hận ý.
Chính là mặc dù biết chân tướng, có thể thế nào chứ?
Đúng như Từ Vĩnh Chu nói, trừ bỏ trở mặt, Lục Diễn cái gì cũng không làm được, bọn họ sớm đã không đứng ở vị trí giống nhau.
Từ Vĩnh Chu gọi xong cuộc điện thoại kia, Lục Diễn liền biết vai diễn mình mong đợi hồi lâu đã không còn. Thật sự là châm chọc, bản thân cố gắng lâu như vậy, đối phương chỉ cần nhẹ nhàng một câu, đây là chênh lệch!
Lục Diễn cúi đầu suy nghĩ hỗn loạn, càng về sau, cụ thể suy nghĩ những thứ gì chính hắn cũng không rõ, mãi đến khi chung quanh truyền đến tiếng phanh gấp dồn dập cùng tiếng la hét sợ hãi.
Lục Diễn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh đèn xe tải chói mắt ngay trước mặt, chói khiến đến hắn không mở mắt ra được, theo bản năng nâng tay che, chợt nghe “Rầm” một tiếng, cùng với thân thể truyền đến đau nhức.
Thật sự là không cam lòng!
Nếu như có thể làm lại, nếu như có thể… vãn hồi….
Đây là ý thức cuối cùng của Lục Diễn.
………
Lục Diễn mãnh liệt mở mắt ra.
Trước mắt từ một mảnh mơ hồ đến dần dần rõ ràng.
Chưa chết sao? Được cứu rồi? Lẽ nào đã tàn phế? Lúc bị xe đâm rất đau đớn mà.
Hắn thử giật giật ngón tay, thực linh hoạt, hoàn toàn không có trở ngại, vốn nên cảm thấy đau cũng hoàn toàn không cảm giác đến.
Lục Diễn dùng sức ngồi dậy. Đưa hai tay ra trước nhìn trong chốc lát, mười ngón giật giật.
Chẳng lẽ là một giấc mộng, mình căn bản không bị xe đâm?
Lục Diễn đang muốn đứng dậy xuống giường, đột nhiên dừng lại.
Giường nhỏ lại, cũng cách mặt đất cao hơn rất nhiều.
Đây không phải là gian phòng của mình!
Không đúng, đây là gian phòng của mình, hoặc là nói, đã từng.
Đây là ký túc xá khi mình còn đang học ở trường.
Lục Diễn giống như nghĩ ra cái gì đó, vươn tay sờ soạng dưới chăn, quả nhiên đụng đến một cái di động. Trước kia thời điểm trọ ở trường, hắn đều có thói quen khi ngủ đem di động nhét dưới chăn, mãi cho đến sau khi dọn khỏi ký túc xá có gian phòng của riêng mình mới sửa lại thói quen này.
Lục Diễn ấn mở di động nhìn ngày tháng, trong lòng chấn động.
Này… Quả nhiên…
Cú va chạm này thế nhưng lập tức đem thời gian trở lại nhiều năm trước, hiện tại là năm hắn tốt nghiệp, cũng là năm hắn chính thức bước vào con đường diễn xuất.
Nên nói là bất hạnh hay là may mắn? Trời cao lại có thể thật sự cho hắn một cơ hội sống lại.
Lục Diễn mơ màng một lúc liền tiếp nhận hiện thực.
Cùng với nói là năng lực tiếp thu của hắn quá mạnh mẽ, không bằng nói là bởi vì hắn đối với nhân sinh đã thất vọng đến tột cùng.
Nếu ông trời cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu, vậy cố mà nắm chắc đi.
Cả đời này,sẽ không bao giờ ngây thơ bị người khác nắm mũi dẫn đi nữa, cuộc đời của mình nhất định phải do mình nắm giữ.
Lục Diễn chậm rãinắm từng ngón tay lại thành quyền, ánh mắt kiên nghị.
“Kia còn phải nói. Không nhận hắn cũng chỉ có thể đi uống gió Tây Bắc.” Lục Diễn thậm chí có thể tưởng tượng được khi Phương Mãnh nói những lời này sẽ hơi hơi nhướng mày, biểu tình thì đắc ý cùng châm chọc.
“Vậy còn không phải đều là công lao của người đại diện ngài sao.” Lục Diễn rất ít khi nghe được Từ Vĩnh Chu dùng loại ngữ khí trào phúng này nói chuyện, thanh âm của hắn vĩnh viễn đều là trong sáng hào phóng, tràn ngập dương quang cùng chính trực.
Lục Diễn tim đập từng nhịp từng nhịp nhanh hơn, có cái gì đó ùn ùn muốn xuất ra.
“Nói hệt như cậu vô tội ấy. Này còn không phải nghe theo Từ đại minh tinh dặn dò sao, nếu không tôi sao có thể sẽ không tiếp những vai diễn cùng thông cáo, tận lực chỉ giúp hắn tiếp những vai diễn có cũng được không có cũng xong. Ai sẽ hào phóng ném tiền không kiếm, cố ý cắt đứt đường tài lộ của mình chứ.”
“Đừng nói ủy khuất như vậy, anh kiếm được từ chỗ tôi so với có thể kiếm được từ Lục Diễn hơn nhiều lắm.”
“Ha hả, không hổ là ảnh đế a, trước mặt chính là bạn tốt anh em tốt, sau lưng lại làm những việc như vậy.”
“Như nhau cả thôi. Anh cũng không có lập trường mà nói tôi.”
“Lại nói tiếp, tôi thật sự rất ngạc nhiên, Lục Diễn rốt cuộc đắc tội cậu chỗ nào, mà cậu muốn đối phó hắn như vậy?”
Lục Diễn tim nhảy loạn một nhịp, hắn cũng rất muốn biết.
Đáng tiếc Từ Vĩnh Chu không trực tiếp trả lời: “Biết quá nhiều đối với anh không tốt. Nhận tiền của người làm việc cho người là được.”
Phương Mãnh cũng không dây dưa, cười ha ha, “Cậu không sợ tôi đem việc này nói cho Lục Diễn?”
Từ Vĩnh Chu cười lạnh một tiếng, “Anh nói hắn sẽ tin anh hay là tin tôi? Huống chi sự tình hại mình lợi người anh sẽ làm sao? Mà tôi cũng không sợ hắn biết, biết thì sao? Trừ bỏ lật mặt nhau thì đối hắn ích lợi gì.”
“Cậu nói đúng. Hại người lợi mình thì tôi làm, chuyện hại mình lợi người tôi sao lại đụng tới chứ. Được rồi, vẫn là tài khoản kia, cậu chuyển tiền trực tiếp vào đi.” Phương Mãnh dứt khoát nói.
“Anh yên tâm, tôi đã bao giờ thiếu của anh đâu.”
“Uy tín của cậu rất tốt, cho nên chúng ta mới có thể hợp tác vui vẻ.” Phương Mãnh đứng lên, “Cuối cùng cho cậu thêm một tin tức, Lục Diễn sáng hôm nay sớm ra ngoài, không biết có chuyện gì.”
Từ Vĩnh Chu nhếch khóe miệng, “Còn có thể có chuyện gì, thử một vai điện ảnh mà thôi.”
“Làm sao cậu biết?” Phương Mãnh có chút kinh ngạc.
“Tôi tất nhiên có cách của tôi.” Từ Vĩnh Chu gõ gõ mặt bàn, “Anh đi nhanh đi, đợi lát nữa nhiều người bị nhìn thấy sẽ không tốt.”
Tiếng bước chân vang lên, hẳn là Phương Mãnh rời đi.
Một lát sau, Từ Vĩnh Chu gọi một cú điện thoại, thanh âm đã khôi phục thành vẻ trong sáng vốn có, mang theo nụ cười quen thuộc, “Alô, Tề đạo sao? Lần trước anh nói chuẩn bị quay phim điện ảnh, nhân vật kia rất thú vị, thế nào, tìm được người thích hợp chưa?”
…
“Vậy sao. Kỳ thật công ty gần đây muốn nâng đỡ người mới, anh gặp qua rồi, tên là Liên Vũ, cậu ta diễn không tồi, hơn nữa theo ý Tô tổng cho người mới một chút cơ hội, Tề đạo anh xem, có phải hay không suy nghĩ một chút.”
…
“Ha ha, tôi đây liền thay Tô tổng cám ơn Tề đạo trước, hôm nào cùng ăn một bữa cơm đi.”
…
“Được, không thành vấn đề, tôi sẽ chuyển lời tới Tô tổng, tạm biệt.”
Lục Diễn không biết Từ Vĩnh Chu khi nào thì rời đi, cũng không biết mình ở quán cà phê đến tột cùng là ngồi bao lâu. Đến khi hắn vô tri vô giác mà bước ra, mặt trời đã ngã về tây.
Ngày hôm nay trải qua tựa như ngồi xe trên núi, cảm giác từ thiên đường đến địa ngục cũng không khác là bao.
Lúc đầu là phẫn nộ.
Phẫn nộ đến nỗi Lục Diễn hận không thể lao ra tóm áo Từ Vĩnh Chu chất vấn hắn vì cái gì phải làm như vậy.
Nhưng mà hắn đã không còn là mao đầu tiểu tử non nớt năm đó, tại giới giải trí lăn lộn nhiều năm hắn khắc sâu nhất chính là một chữ “Nhẫn”. Khi mà một người không có thực lực tuyệt đối, đối diện hết thảy khiêu khích cùng bất công chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu không cũng chỉ có thể rời đi. Đây là quy tắc trò chơi, không có gì công bằng hay không công bằng.
Sau đó dần dần liền chết lặng.
Sau thời gian dài trong óc vẫn luôn có chút mơ mơ màng màng, hắn suy nghĩ rất nhiều. Khi còn ở trường học cùng Từ Vĩnh Chu cậu truy tôi đuổi, có cạnh tranh nhưnglà tình nghĩa sâu sắc. Sau đó trong vòng luẩn quẩn của showbiz hai người không ngừng cùng giãy dụa cố gắng, cảnh ngộ cùng thành tích kém càng ngày càng xa, may mà giao tình vẫn còn. Mấy năm nay tình trạng không tốt không thể không nhắc đến ấm áp mà người bạn Từ Vĩnh Chu này cho hắn, là một trong những nguyên nhân hắn tiếp tục kiên trì.
Hóa ra hết thảy cũng chỉ là biểu hiện giả dối!
Lục Diễn ở trong lòng hung hăng tự giễu. Hắn luôn tự nhận mình là một người thông minh, thức thời, càng biết nhìn người, thì ra mười phần sai. Không biết mỗi một lần mình nói cảm ơn thì người anh em tốt Từ Vĩnh Chu ở trong lòng cười nhạo mình như thế nào, nghĩ đến đây Lục Diễn thậm chí có loại cảm giác muốn nôn, rất kinh tởm!
Hóa ra không phải là thời vận của mình không tốt, mà là gặp phải kẻ tiểu nhân.
Khó trách mình vĩnh viễn không tiếp nhận được bất kì vai diễn tốt nào, chẳng trách mỗi một lần cảm thấy thời vận sắp đến, đều sẽ bị hiện thực độc ác cướp đi.
So với bị Phương Mãnh bán đứng, Lục Diễn càng hận Từ Vĩnh Chu phản bội.
Đối với Phương Mãnh, ngay từ đầu chưa từng chờ mong, cũng không có chân chính chân thành với gã, cho nên bất luận gã làm như thế nào, cũng sẽ không bị thương tổn.
Nhưng mà Từ Vĩnh Chu lại khác.
Lục Diễn là thật sự.. thật sự… thật sự… đem người bạn này để ở trong lòng, xem hắn là bạn bè tốt, anh em thân thiết.
Lục Diễn cũng không rõ Từ Vĩnh Chu vì cái gì muốn làm như vậy, nhưng mà bất kể lý do là cái gì, cũng sẽ không giảm bớt một chút thương tổn cùng hận ý.
Chính là mặc dù biết chân tướng, có thể thế nào chứ?
Đúng như Từ Vĩnh Chu nói, trừ bỏ trở mặt, Lục Diễn cái gì cũng không làm được, bọn họ sớm đã không đứng ở vị trí giống nhau.
Từ Vĩnh Chu gọi xong cuộc điện thoại kia, Lục Diễn liền biết vai diễn mình mong đợi hồi lâu đã không còn. Thật sự là châm chọc, bản thân cố gắng lâu như vậy, đối phương chỉ cần nhẹ nhàng một câu, đây là chênh lệch!
Lục Diễn cúi đầu suy nghĩ hỗn loạn, càng về sau, cụ thể suy nghĩ những thứ gì chính hắn cũng không rõ, mãi đến khi chung quanh truyền đến tiếng phanh gấp dồn dập cùng tiếng la hét sợ hãi.
Lục Diễn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh đèn xe tải chói mắt ngay trước mặt, chói khiến đến hắn không mở mắt ra được, theo bản năng nâng tay che, chợt nghe “Rầm” một tiếng, cùng với thân thể truyền đến đau nhức.
Thật sự là không cam lòng!
Nếu như có thể làm lại, nếu như có thể… vãn hồi….
Đây là ý thức cuối cùng của Lục Diễn.
………
Lục Diễn mãnh liệt mở mắt ra.
Trước mắt từ một mảnh mơ hồ đến dần dần rõ ràng.
Chưa chết sao? Được cứu rồi? Lẽ nào đã tàn phế? Lúc bị xe đâm rất đau đớn mà.
Hắn thử giật giật ngón tay, thực linh hoạt, hoàn toàn không có trở ngại, vốn nên cảm thấy đau cũng hoàn toàn không cảm giác đến.
Lục Diễn dùng sức ngồi dậy. Đưa hai tay ra trước nhìn trong chốc lát, mười ngón giật giật.
Chẳng lẽ là một giấc mộng, mình căn bản không bị xe đâm?
Lục Diễn đang muốn đứng dậy xuống giường, đột nhiên dừng lại.
Giường nhỏ lại, cũng cách mặt đất cao hơn rất nhiều.
Đây không phải là gian phòng của mình!
Không đúng, đây là gian phòng của mình, hoặc là nói, đã từng.
Đây là ký túc xá khi mình còn đang học ở trường.
Lục Diễn giống như nghĩ ra cái gì đó, vươn tay sờ soạng dưới chăn, quả nhiên đụng đến một cái di động. Trước kia thời điểm trọ ở trường, hắn đều có thói quen khi ngủ đem di động nhét dưới chăn, mãi cho đến sau khi dọn khỏi ký túc xá có gian phòng của riêng mình mới sửa lại thói quen này.
Lục Diễn ấn mở di động nhìn ngày tháng, trong lòng chấn động.
Này… Quả nhiên…
Cú va chạm này thế nhưng lập tức đem thời gian trở lại nhiều năm trước, hiện tại là năm hắn tốt nghiệp, cũng là năm hắn chính thức bước vào con đường diễn xuất.
Nên nói là bất hạnh hay là may mắn? Trời cao lại có thể thật sự cho hắn một cơ hội sống lại.
Lục Diễn mơ màng một lúc liền tiếp nhận hiện thực.
Cùng với nói là năng lực tiếp thu của hắn quá mạnh mẽ, không bằng nói là bởi vì hắn đối với nhân sinh đã thất vọng đến tột cùng.
Nếu ông trời cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu, vậy cố mà nắm chắc đi.
Cả đời này,sẽ không bao giờ ngây thơ bị người khác nắm mũi dẫn đi nữa, cuộc đời của mình nhất định phải do mình nắm giữ.
Lục Diễn chậm rãinắm từng ngón tay lại thành quyền, ánh mắt kiên nghị.
Hoàn chương 2
☆,