Chương : 52
.
Xe cứu thương mới vừa đi không lâu, liền có một người đàn ông trẻ tuổi nghiêng ngả xuất hiện tại cửa khách sạn, vọt tới trước mặt đám phóng viên, kéo kéo người này, giật giật người kia, miệng khóc lóc kể lể, “Bạn gái của tôi bị người đưa đến khách sạn này, cô ấy gọi điện thoại cho tôi tới cứu, kính nhờ mọi người hỗ trợ, giúp tôi cứu bạn gái ra.”
Có phóng viên tinh tường, liếc mắt một cái liền nhận ra kẻ này cố ý làm cho bản thân có chút lôi thôi, haha, đây không phải là người đó sao? Kẻ trong scandal lần trước cùng Lục Diễn hai nam tranh một nữ đến nỗi vung tay đánh nhau, thiếu gia của Tống gia. Chậc chậc, diễn xuất thật đáng khen, cũng mệt hắn cố gắng trước mặt phóng viên thân kinh bách chiến diễn trò. Quả nhiên sự tình hôm nay rất kỳ quái, nhưng ai quản cơ chứ, cái nghề này không phải dựa vào xui xẻo của người khác để kiếm cơm hay sao, mỗi ngày ca múa mừng cảnh thái bình, khán giả sẽ có ý kiến. Mấy vụ bê bối, nhất là của người nổi tiếng mới có thể làm người ta phấn chấn.
Các phóng viên canh giữ ở cửa hồi lâu cũng có chút không kiên nhẫn, nhưng loại khách sạn sang trọng này cũng không phải là nơi bọn họ tùy tùy tiện tiện có thể đi vào, huống chi phòng nhiều như vậy, vào cũng không biết tìm ở đâu, chỉ có thể canh giữ ở cửa mà thôi. Hiện tại rốt cục có kẻ dẫn đường, tất cả mọi người hưng phấn hẳn lên, bất chấp tất cả, theo vào đi rồi nói.
Vì thế một đám phóng viên kéo theo thợ chụp ảnh theo Tống Cảnh xông vào khách sạn, nhân số rất nhiều, đua nhau mà lên, bảo an ngay cả ngăn đều ngăn không được. Rất nhanh, Tống Cảnh liền mang theo một đám người vọt tới cửa phòng của Triệu Điềm Nhi, diễn trò phải làm đủ bộ, Tống Cảnh vừa đến nơi thì bắt đầu gõ cửa, miệng còn gọi lớn, “Điềm Nhi, Điềm Nhi, mở cửa nhanh, anh tới cứu em đây.” Diễn xuất vụng về như vậy có vài phóng viên đều nghiêng đầu sang chỗ khác không đành lòng nhìn tiếp.
Tống Cảnh sớm biết rằng Triệu Điềm Nhi đã hôn mê không có khả năng mở cửa, cũng không trông cậy vào việc cô tỉnh lại, đang chuẩn bị hô vài tiếng liền khuyến khích đám phóng viên đi tìm quản lý khách sạn thì đột nhiên cửa lại mở ra.
Tống Cảnh kinh hãi, tay gõ cửa chưa kịp thu hồi còn dừng trong không khí, chẳng lẽ Triệu Điềm Nhi nhanh như vậy đã tỉnh? Sau đó hắn liền thấy được người mở cửa, biểu tình lúc này hệt như thấy quỷ.
Người mở cửa đương nhiên không phải quỷ, cũng không giống quỷ, trái lại, là một anh chàng vô cùng đẹp trai, cổ áo rộng mở, tóc hơi rối loạn, cả người có vẻ lười nhác lại khiêu gợi, Tô Quyết.
Nháy mắt cửa vừa mở, đèn flash của máy ảnh liền loang loáng tiếng “tách tách tách” vang lên không ngừng, Tô Quyết cũng hào phóng, đứng ở đó mặc cho họ chụp, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm một đám người trước mặt, nhìn không ra hỉ nộ. Các phóng viên bị nhìn có chút chột dạ, nhóm chụp ảnh cũng ngừng chụp, nhất thời không khí có chút lạnh lẽo.
Tô Quyết lúc này mới chậm rãi mở miệng, “Tôi bất quá cùng bạn gái thuê phòng, không biết các vị vì sao lại ở đây?” Sau giống như mới nhìn thấy Tống Cảnh, vẻ mặt hứng thú mà nói, “Thế nào, Tống thiếu gia cũng ở nơi này, không phải cậu đang bị cấm túc sao? Cậu tới đây, ông nhà có biết không?”
Tống Cảnh lập tức quýnh đứng lên, như ở trong mộng mới tỉnh, “Không không không, đừng nói cho ba tôi. Thực xin lỗi Tô nhị thiếu gia, tôi không biết anh ở trong này, tôi lập tức rời đi.” Nói xong cũng không đợi người đáp lại, vội vội vàng vàng bỏ chạy.
Các phóng viên vây xem đều có chút nhìn không được, chỉ số thông minh cỡ này, can đảm cỡ này, cư nhiên cũng dám đi hãm hại người?
Các phóng viên đang do dự có nên yên lặng mà tránh đi hay không, lại có chút không cam lòng tốn công chờ một đêm tin tức cứ như vậy vụt bay, chưa kịp than thở, trong phòng truyền đến một giọng nữ khiêu gợi, “Tô tổng, người nào vậy a?”
Dứt lời, một mỹ nữ tuyệt sắc quấn khăn tắm liền xuất hiện trước mắt, cô đi tới tựa vào trên người Tô Quyết, Tô Quyết cũng hào phóng mà ôm eo của cô, “Là mấy vị phóng viên, đại khái đang trách anh vì sao có bạn gái mới cũng không nói cho bọn họ biết.”
Mỹ nữ mỉm cười tươi tắn, quả nhiên có thể làm trăm hoa đều thất sắc, cô tựa đầu vào vai Tô Quyết, dịu dàng nói, “Vậy thật sự là anh không đúng rồi.”
Thao, đây mới là diễn xuất a! Các phóng viên đều có thể hiểu được chuyện gì xảy ra.
Có phóng viên phản ứng rất nhanh, tươi cười hỏi, “Tô tổng, có tiện cùng Triệu tiểu thư chụp mấy tấm ảnh được không.”
Không thu được tin tức sốt dẻo, lấy tin “bồ” mới của Tô Quyết trở về cũng có thể báo cáo kết quả công tác .
“Xin cứ tự nhiên.”
Vì thế lại là một trận đèn flash loang loáng.
Bên kia, Hứa Viễn bị đẩy mạnh vào phòng cấp cứu, ba người Lục Diễn cũng bị phóng viên theo tới vây quanh.
“Xin hỏi chuyện gì xảy ra? Vì sao lại có người nhập viện?”
“Xin hỏi vừa mới vào phòng cấp cứu là ai?”
“Xin hỏi Lục Diễn tiên sinh không phải cùng cô Triệu Điềm Nhi tới khách sạn sao? Vì cái gì hiện tại một mình ở trong này?”
“Xin hỏi cô Triệu Điềm Nhi có phải còn trong khách sạn hay không, hai người đang hẹn hò sao?”
…
Vấn đề ùn ùn kéo đến, Cao Hi Triết trước đứng ra khoát tay áo, ý bảo mọi người trật tự, sau đó mở miệng nói, “Bên trong chính là diễn viên Hứa Viễn của đoàn phim chúng tôi, đại khái là tại tiệc rượu uống nhiều quá, là tôi nhờ Lục Diễn đem cậu ta qua khách sạn, không nghĩ tới lại nghiêm trọng như thế, may mắn Lục Diễn đúng lúc gọi cấp cứu, hy vọng không có việc gì. Chuyện chính là như vậy.”
Lục Diễn sau đó trả lời, “Sự tình giống như Cao đạo nói, tôi cùng Hứa Viễn vào khách sạn, theo dõi camera ghi hình có thể chứng minh. Về phần mọi người nói đến chị Triệu, thật xin lỗi tôi cũng không biết chị ấy cũng có ở khách sạn, chúng tôi càng không hẹn hò. Mấy tin đồn bóng gió này mong mọi người ăn nói cẩn thận, nếu không tôi không ngại kiện các người tội phỉ báng.”
Sau đó bác sĩ cấp cứu đi ra tuyên bố người bệnh trúng độc cồn phải nằm viện, các phóng viên nhìn thấy không thu thập được tin gì hơn nữa nghe nói nhóm người bên phía khách sạn đào được tin “bồ mới” của Tô Quyết, ảo não mà lần lượt rời đi.
Hết thảy sau khi ổn định, Lục Diễn bình tĩnh trở lại. Hắn cảm ơn Cao Hi Triết rồi tiễn hắn rời đi, dẫn Tống Huy quay trở về phòng bệnh.
Hôm nay nằm viện cũng không có nhiều người, gian phòng bệnh ba người hiện tại chỉ có mình Hứa Viễn, vào cửa Tống Huy liền thuận thế khóa cửa lại.
Nghe được tiếng khóa cửa, thân thể Hứa Viễn giấu ở trong chăn run lên bần bật, Lục Diễn lạnh lùng mở miệng, “Cậu muốn tự mình đi ra, hay để tôi lôi cậu ra.”
Đại khái nghĩ đến những chuyện ban nãy, Hứa Viễn run rẩy chui ra khỏi chăn, cậu vừa mới súc ruột sắc mặt còn tái nhợt.
“Nói đi, vì cái gì hại tôi? Chúng ta ngày xưa không oán, gần đây không thù, tôi tự nhận đối với cậu coi như không tồi, cậu báo đáp tôi như vậy?” Lục Diễn ngồi trên ghế cách xa, khoanh tay, Tống Huy đứng ở một bên trợn mắt nhìn, khí thế toát ra từ hắn muốn bức chết người.
“Lục ca, thực xin lỗi, nhưng em không phải cố ý muốn hại anh, em cũng là bị ép buộc.” Hứa Viễn run rẩy đôi môi, đáng thương tột cùng mà nhìn Lục Diễn.
Lục Diễn bất vi sở động, “Kẻ nào?”
“Em, em không biết.” Hứa Viễn thật cẩn thận nói.
Lục Diễn nhướng mày, “Không biết? Không biết là ai mà cậu liền giúp kẻ khác hại tôi?”
Trầm mặc một hồi, bị Tống Huy trừng, Hứa Viễn lại run run lên tiếng, “Người đó gọi điện thoại cho em, đáp ứng em chỉ cần đêm nay có thể đem anh vào khách sạn, thì sẽ cho em diễn nam chính.”
“Cậu cứ như vậy tin tưởng hắn?”
“Hắn tự mình tới đoàn phim tìm đạo diễn ký hợp đồng, em tận mắt thấy hợp đồng rồi, hắn không có gạt em.” Hứa Viễn ngược lại nghiêm túc giải thích.
Lục Diễn cười lạnh, “Cậu cũng không ngu ngốc.”
“Lục ca van cầu anh,” Hứa Viễn đột nhiên xoay người quỳ xuống, cầu xin nói, “Em thật sự rất muốn đóng phim, trước làm diễn viên quần chúng căn bản là không thể xem như đóng phim, nhưng hiện tại, em đã biết diễn xuất là chuyện hạnh phúc như vậy, em rất muốn tiếp tục. Lục ca anh cũng nhất định có thể hiểu được tâm tình của em…..”
“Tôi không hiểu,” Lục Diễn không kiên nhẫn mà ngắt lời, “Ít nhất tôi tuyệt đối sẽ không vì có thể đóng phim mà đi hãm hại một người vô tội.”
“Đó là bởi vì anh quá may mắn, ngay từ đầu liền thành công, anh sao có thể hiểu được bi ai cùng khát vọng của loại tiểu nhân vật như chúng tôi!” Hứa Viễn đột nhiên có chút điên cuồng mà gào lên.
“Ai nói tôi không thể hiểu? Chớ vì mình ti tiện mà tìm cớ, bất luận kẻ nào đều có khả năng gặp phải bất hạnh, nhưng không phải tất cả mọi người đều sẽ trở thành kẻ ác.” Lục Diễn khinh thường đứng lên, hướng Tống Huy gật đầu, “Đi thôi.”
Tống Huy vừa đi vừa căm giận bất bình, “Lục ca, tên tiểu nhân này cứ như vậy buông tha nó sao?”
“Làm sao có thể” Lục Diễn cười lạnh, “Cậu ta hiện tại hai bàn tay trắng, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, trừ phi giết cậu ta, có thể cho cậu ta cái dạng giáo huấn gì? Chi bằng để cậu ta tiến về phía trước đi, có được lại mất đi mới có thể càng làm cho con người thống khổ. Dù sao chỉ cần cậu ta còn tại cái giới này, về sau còn rất nhiều cơ hội xử lý.”
Tống Huy gật đầu, nhếch miệng cười nói, “Lục ca thực là cao kiến.”
Lục Diễn ánh mắt chợt lóe, “Ngược lại đã đánh giá thấp cậu ta rồi, diễn xuất tốt hơn những gì tôi nghĩ.”
Giằng co một hồi đến lúc về nhà đã quá nửa đêm, nhận được điện thoại của Tô Mạc.
Thời điểm thấy tên hiển thị, tâm Lục Diễn nóng nảy một buổi tối mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, bấm nghe rồi thấp giọng nói, “Vẫn chưa ngủ sao?”
“Chưa,” Thanh âm Tô Mạc giống như là vang lên bên tai, tuy rằng là lời cực kỳ đứng đắn, lại làm cho người ta cảm thấy nửa thân đều tê dại, “Vừa rồi Tô Quyết gọi điện thoại cho em, hiện tại tình huống bên anh thế nào? Muốn em trở về hay không?”
“Không cần, sự tình đã giải quyết ổn thỏa, anh không sao, em không cần khổ cực như vậy.” Lục Diễn ôn nhu nói.
Bên kia khe khẽ ừ một tiếng, sau đó lại nói, “Anh biết là ai muốn hại anh không?”
Thanh âm của Lục Diễn có chút trầm thấp, “Còn chưa biết.”
Bên kia ngừng trong chốc lát, lại nói, “Em nghe Tô Quyết đại khái nói sơ một chút, cảm thấy là do Tống Cảnh, cho nên em sai người điều tra xem hắn gần đây qua lại cùng kẻ nào, kết quả có ba người, là Dịch Thuần, Tả Bân cùng Kha Dư Chước. Ba cái tên này anh có từng nghe qua không?”
Nghe được một cái tên trong đó, Lục Diễn sửng sốt một chút, một loại cảm xúc vô danh cuồn cuộn dâng lên, cảm giác thanh âm bên tai cũng tựa như trôi đi rất xa. Thật lâu sau, hắn mới hồi phục tinh thần lại, chậm rãi nói, “Anh nghĩ… anh… đại khái đã biết… là ai làm.”
Hoàn chương 52