Chương 1: Tụ trường
"Mãn Mãn thức dậy đi, hôm nay là ngày đầu đi học đừng để đi trễ" đó là tiếng gọi vào mỗi buổi sáng mà mẹ gọi cô dậy. Cô thức dậy trên chiếc giường quen thuộc thường ngày nhưng hôm nay cô lại có cảm giác khác lạ, một cảm giác không thể tả, lòng cô trở nên lo lắng đến bức bối.
Cô đang đấm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì giọng của mẹ cô hối thúc cô xuống ăn sáng:
- Mãn Mãn còn không mau là sẽ trễ giờ đi học đấy.
- Vâng mẹ ạ, con xuống ngay đây.
Cô gấp rút thay quần áo,cô chạy ngay xuống.Trên bàn mẹ cô đã chuẩn bị bữa sáng cho cô, thế nhưng cô chỉ vội cầm một mẫu bánh mì và rời khỏi nhà.
- " chào mẹ con đi".
Trên đường đi Tiểu Mãn đấm chìm trong suy nghĩ và bao nhiêu là hồi ức của cô và Tiểu Vy, cô nhớ cái ngày mà cô và Tiểu Vy không hẹn mà gặp, có lẽ đó là định mệnh mà thượng đế đã sắp đặt để cô và Tiểu Vy quen biết nhau, cô nghĩ như thế có lẽ vì sự trùng hợp đến lạ kỳ, hai người cùng là học sinh chuyển trường, và bằng sự sắp đặt ấy mà cô đã được xếp làm bạn cùng bàn với Tiểu Vy, khi nghĩ đến việc đó bản thân cô lại tự hỏi nếu từ đầu cô không quyết định chuyển trường thì cô và Tiểu Vy có thể gặp nhau không. Sau suy nghĩ đó, ai đó đã kéo cô về thế giới hiện thực.
- Này bạn đi đường thì đừng suy nghĩ lung tung.
Cô ngơ ngác nhìn theo, ra là một cậu bạn với vẻ ngoài của một kẻ lạnh lùng nhưng ở đâu đó trên người cậu cô lại cảm thấy một cảm giác ấm áp. Bước vào cổng trường cô nhìn quanh như đang kiếm một thứ gì đó, bỗng phía sau có tiếng gọi:
- Tiểu Mãn cậu đang nhìn gì thế?
Nghe thấy tiếng gọi cô nhìn về phía sau, ra là Tiểu Vy cô bạn ngốc của Tiểu Mãn. Tiểu Vy thấy cô vẫn đứng ngây ra đó thì liền nắm tay cô kéo cô đến bảng thông tin, bọn họ cùng tìm tên trên bảng, tiếng Tiểu Vy reo lên với ngữ điệu vui sướng:
- Mãn Mãn ơi! chúng ta được học chung lớp rồi, lại được làm bạn cùng bàn với Mãn Mãn nhà ta rồi.
Giọng Tiểu Mãn nhẹ cất lên:
- Vy Vy nhỏ tiếng thôi.
Cô kéo lấy tay Tiểu Vy đi khỏi đám đông, vừa đi vừa cười bảo:
- Lại phải ngồi chung bàn với cô ngốc nữa rồi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, như cả thế giới chỉ còn lại đôi bạn thân, trên thế giới này có lẽ ngoài ba mẹ thì người mà cô không muốn mất nhất chính là Tiểu Vy, khi bên cậu ấy niềm vui của cô được tăng lên và nỗi buồn của cô cũng được giảm đi phần nào.
Bước vào cửa lớp hai người có chút ngạc nhiên, trong lớp có một người đang ung dung ngắm nhìn cảnh vật ngoài của sổ, Tiểu Mãn có chút bất ngờ, cái hình bóng có chút quen mắt như cô đã gặp ở đâu, nhưng cô lại không nhớ rõ, bước tới gần hơn cô cũng đã chợt nhận ra chính là cậu bạn đã nhắc cô lúc sáng,đang suy nghĩ thì Tiểu Vy hỏi cô:
- Hay mình ngồi giống ngày trước đi Mãn Mãn.
Thật trùng hợp đó lại là vị trí trước bàn mà cậu bạn kia ngồi. Cô và Tiểu Vy bước vào bàn,cô bạn Tiểu Vy nhanh chóng làm quen, qua cuộc nói chuyện của họ cô biết cậu bạn ấy tên là Nhan Chiếc.
Buổi học kết thúc sau lời dặn dò cuối cùng của thầy giáo, cô và Tiểu Vy bước ra khỏi lớp, bước đến cổng trường tiếng điện thoại trong cặp cô reo lên. Ra là ba cô gọi, nhưng giọng của ba cô lại mang sự đau thương đến lạ:
- Mãn Mãn mẹ con gặp tai nạn giao thông trên đường đi làm, giờ đang ở bệnh viện thành phố, con mau đến.
Cô không thể tin được những gì ba mới nói, lúc đấy cô như đứng hình tại chỗ, trong đầu cô giờ đây trống rỗng ở khóe mắt cô những giọt nước mắt không thể kiềm nén lại nó cứ tuông trào, như cô chợt hồi thần cô lao nước mắt chạy thật nhanh có lẽ cô hiểu rõ nếu bản thân không nhanh lên thì việc gặp mẹ lần cuối sẽ trả còn nữa
Cô đang đấm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì giọng của mẹ cô hối thúc cô xuống ăn sáng:
- Mãn Mãn còn không mau là sẽ trễ giờ đi học đấy.
- Vâng mẹ ạ, con xuống ngay đây.
Cô gấp rút thay quần áo,cô chạy ngay xuống.Trên bàn mẹ cô đã chuẩn bị bữa sáng cho cô, thế nhưng cô chỉ vội cầm một mẫu bánh mì và rời khỏi nhà.
- " chào mẹ con đi".
Trên đường đi Tiểu Mãn đấm chìm trong suy nghĩ và bao nhiêu là hồi ức của cô và Tiểu Vy, cô nhớ cái ngày mà cô và Tiểu Vy không hẹn mà gặp, có lẽ đó là định mệnh mà thượng đế đã sắp đặt để cô và Tiểu Vy quen biết nhau, cô nghĩ như thế có lẽ vì sự trùng hợp đến lạ kỳ, hai người cùng là học sinh chuyển trường, và bằng sự sắp đặt ấy mà cô đã được xếp làm bạn cùng bàn với Tiểu Vy, khi nghĩ đến việc đó bản thân cô lại tự hỏi nếu từ đầu cô không quyết định chuyển trường thì cô và Tiểu Vy có thể gặp nhau không. Sau suy nghĩ đó, ai đó đã kéo cô về thế giới hiện thực.
- Này bạn đi đường thì đừng suy nghĩ lung tung.
Cô ngơ ngác nhìn theo, ra là một cậu bạn với vẻ ngoài của một kẻ lạnh lùng nhưng ở đâu đó trên người cậu cô lại cảm thấy một cảm giác ấm áp. Bước vào cổng trường cô nhìn quanh như đang kiếm một thứ gì đó, bỗng phía sau có tiếng gọi:
- Tiểu Mãn cậu đang nhìn gì thế?
Nghe thấy tiếng gọi cô nhìn về phía sau, ra là Tiểu Vy cô bạn ngốc của Tiểu Mãn. Tiểu Vy thấy cô vẫn đứng ngây ra đó thì liền nắm tay cô kéo cô đến bảng thông tin, bọn họ cùng tìm tên trên bảng, tiếng Tiểu Vy reo lên với ngữ điệu vui sướng:
- Mãn Mãn ơi! chúng ta được học chung lớp rồi, lại được làm bạn cùng bàn với Mãn Mãn nhà ta rồi.
Giọng Tiểu Mãn nhẹ cất lên:
- Vy Vy nhỏ tiếng thôi.
Cô kéo lấy tay Tiểu Vy đi khỏi đám đông, vừa đi vừa cười bảo:
- Lại phải ngồi chung bàn với cô ngốc nữa rồi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, như cả thế giới chỉ còn lại đôi bạn thân, trên thế giới này có lẽ ngoài ba mẹ thì người mà cô không muốn mất nhất chính là Tiểu Vy, khi bên cậu ấy niềm vui của cô được tăng lên và nỗi buồn của cô cũng được giảm đi phần nào.
Bước vào cửa lớp hai người có chút ngạc nhiên, trong lớp có một người đang ung dung ngắm nhìn cảnh vật ngoài của sổ, Tiểu Mãn có chút bất ngờ, cái hình bóng có chút quen mắt như cô đã gặp ở đâu, nhưng cô lại không nhớ rõ, bước tới gần hơn cô cũng đã chợt nhận ra chính là cậu bạn đã nhắc cô lúc sáng,đang suy nghĩ thì Tiểu Vy hỏi cô:
- Hay mình ngồi giống ngày trước đi Mãn Mãn.
Thật trùng hợp đó lại là vị trí trước bàn mà cậu bạn kia ngồi. Cô và Tiểu Vy bước vào bàn,cô bạn Tiểu Vy nhanh chóng làm quen, qua cuộc nói chuyện của họ cô biết cậu bạn ấy tên là Nhan Chiếc.
Buổi học kết thúc sau lời dặn dò cuối cùng của thầy giáo, cô và Tiểu Vy bước ra khỏi lớp, bước đến cổng trường tiếng điện thoại trong cặp cô reo lên. Ra là ba cô gọi, nhưng giọng của ba cô lại mang sự đau thương đến lạ:
- Mãn Mãn mẹ con gặp tai nạn giao thông trên đường đi làm, giờ đang ở bệnh viện thành phố, con mau đến.
Cô không thể tin được những gì ba mới nói, lúc đấy cô như đứng hình tại chỗ, trong đầu cô giờ đây trống rỗng ở khóe mắt cô những giọt nước mắt không thể kiềm nén lại nó cứ tuông trào, như cô chợt hồi thần cô lao nước mắt chạy thật nhanh có lẽ cô hiểu rõ nếu bản thân không nhanh lên thì việc gặp mẹ lần cuối sẽ trả còn nữa