Chương : 4
Sáng sớm chủ nhật, xe của Hải Long đã đỗ trước cửa nhà Thanh Huyền.
Như một show trình diễn thời trang, Tiêu Mỹ và Thanh Huyền trong hai bộ váy thướt tha, cái mũ vành nón rộng, cái kính râm che mát, vô cùng yểu điệu thục nữ bước ra.
Hải Long khóe miệng giật giật, nhất thời quá sốc trước "màn trình diễn" vừa rồi mà không biết nói gì cả.
- Hây chàng trai, đã khiến chàng phải đợi lâu rồi! - Thanh Huyền tay tháo kính râm, mặt hất lên trời đầy kiêu ngạo.
Hải Long ho một cái, tay vỗ ngực tự trấn an mình. Lạy chúa, cậu vừa xem cái quỷ quái gì vậy???
- Chúng mày định gây ung thư mắt người ta à??? - Cậu gắt - Làm ơn bình thường hộ tao!
- Này Hải Long, mày thực sự chẳng có khiếu hài hước nào à? - Tiêu Mỹ hỉ mũi, nhăn mặt hỏi.
- Thế chúng mày muốn ở đây diễn tiếp cái trò điên kia hay lên xe và đi tới công viên?
- Ơ làm gì mà gắt? - Thanh Huyền mở to mắt, rồi lại cười cười mở cửa xe Hải Long mà vào - Bọn này đi chứ, đi chứ...
Hội Tiêu Mỹ tới công viên lớn của thành phố. Chỗ này thật tuyệt vời à nha! Có thể hình dung như thế này: nếu từ phía cổng vào thì bên tay trái là một khu rừng - tất nhiên chỉ là một khu từng nhân tạo - trong khu rừng ấy, ta sẽ bắt gặp rất nhiều loài vật từ hiền cho tới dữ. Bên tay phải là một chiếc cầu thang thật lớn dẫn xuống lòng đất, ở đó là cả một thủy cung thu nhỏ với vô vàn sinh vật biển, tảo và san hô tuyệt đẹp. Còn ngay chính giữa - không thể không có - là khu vui chơi giải trí với vô vàn trò chơi. Công viên này chỉ có thể nói là mê ly, là ngất ngây con gà tây mà thôi!
Quẩy hết sở thú rồi tới thủy cung, hết thủy cung rồi tới khu trò chơi, chẳng mấy chốc mà hội Tiêu Mỹ đã mất luôn cả một buổi sáng. Tìm một quán ăn rồi nghỉ ngơi, họ tiếp tục đi xem phim. Một bộ phim ma sẽ làm cho cơ thể trở nên lạnh hơn trong cái ngày hè nắng nóng oi ả này. Và rồi trong rạp chiếu phim hôm đó, người ta đều chĩa những ánh mắt tò mò có, kỳ thị có, vào ba con người ngồi ở hàng ghế vip đằng kia: họ ôm nhau, lấy tay che mắt cho nhau và miệng thì không ngừng gào rú, hét lên đầy sợ hãi.
- Tao đã bảo là đừng có xem cái phim ý rồi!
Hải Long nhíu mày nói khi bộ phim đã kết thúc. Trán cậu vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
- Đời là trải nghiệm hiểu không? Sợ nhưng cứ phải thử một lần cho biết! - Tiêu Mỹ bắt đầu giở giọng triết lý.
- Nào ta đi ăn đi, tao đói rồi. - Thanh Huyền lên tiếng.
- Không phải mày vừa mới ăn trưa cách đây hai tiếng à? Mày ăn như heo ý!
- Này này này, mày có vẻ thích xỉa xói tao nhỉ Hải Long? Không phải mày đang ngứa đòn đấy chứ?
- Nào dám, đây nào xứng đáng ăn đòn của cô nương!
Hải Long lè lưỡi, giọng đầy khinh bỉ khiến Thanh Huyền tức chết nghẹn. Họ cứ thế cười đùa, trêu chọc nhau mà không biết rằng từ đằng xa, một người con trai đang chăm chú nhìn - người ấy thực sự đang không hề dễ chịu chút nào!
- Thôi mình đi chỗ khác đi, chúng mày có muốn đi mua sắm không? - Tiêu Mỹ nhìn đồng hồ rồi ngước mắt lên hỏi.
- Quẩy luôn! - Chẳng ngại ngần, Thanh Huyền và Hải Long cùng đồng loạt nhất trí.
- Liệu tôi có thể xen vào cuộc vui của mấy người chứ?
Một giọng nói vang lên, không cao không thấp, là một giọng nói bằng bằng đầy băng lãnh.
Ba người bọn Tiêu Mỹ bất chợt giật mình quay lưng lại nhìn con người vừa phát ra giọng nói ấy, để rồi Hải Long và Thanh Huyền như chết lặng, đứng chôn chân tại chỗ, chỉ có Tiêu Mỹ lặng im không biểu lộ cảm xúc gì.
- Minh Vũ???
Minh Vũ nhếch miệng, cái nhếch miệng ấy khiến người ta chẳng biết cậu có hàm ý gì. Đôi mắt lướt qua Hải Long và Thanh Huyền sắc mặt đang dần trở nên xanh lè, nó dừng lại ở Tiêu Mỹ.
- Tiêu Mỹ, thật lâu không gặp cậu.
Minh Vũ kia là đang chào? Cậu ta chào một cách xa lạ, nhưng Tiêu Mỹ chẳng mấy để ý. Cô cũng mỉm cười, gật đầu đáp lại như một phép xã giao:
- Cũng thật lâu không gặp, Minh Vũ.
- Chào mọi người, tôi là Hạnh Như, là bạn gái của Minh Vũ.
Chẳng có ai để ý tới cô gái đứng bên cạnh Minh Vũ nãy giờ cho tới khi cô ta cất lên tiếng nói. Hạnh Như là một cô gái với vẻ đẹp sắc sảo và cơ thể nóng bỏng. Như biết lợi thế của mình, cô ta luôn chọn những bộ trang phục có thể phô trương hết vẻ đẹp mà cô ta có, ví như bộ váy đỏ cô ta đang mặc ngay lúc này: nó ngắn như chỉ đủ che hết vòng ba, nó trễ xuống để hờ vòng một lấp ló và nó bó sát ôm lấy vòng hai thon gọn. Có hai loại người: một là loại người hám sắc, loại người này thì nhìn cô ta bằng ánh mắt thèm khát như con thú đói trông thấy mồi, chỉ muốn nhảy vào mà ăn thịt bất cứ lúc nào; hai là loại người bình thường, điển hình như Tiêu Mỹ, Thanh Huyền và Hải Long đây, loại người này cảm thấy phát ớn và thật buồn nôn khi nhìn thấy cô ta.
- Minh Vũ, cô ta là bạn gái của mày? - Hải Long nhíu mày đầy thắc mắc. - Mày bảo tao trong lòng mày đã có người mà không một ai có thể sánh bằng rồi cơ mà?
Minh Vũ thoáng có nét gì đó trầm ngâm. Cậu liếc mắt nhìn sang Tiêu Mỹ, cô vẫn mang bộ mặt vô cảm như chẳng việc gì liên quan tới mình làm cậu khó chịu vô cùng. Tay liền vòng qua eo Hạnh Như, Minh Vũ cười nhẹ:
- Chính là cô ấy.
"What the fuck???" Ngay lúc này đây Hải Long chỉ muốn chửi thẳng lên như vậy. Cậu nhìn sang Tiêu Mỹ, sao mặt cô có vẻ bình tĩnh thế? Không một chút cảm xúc nào cả, thực sự cô đã không còn thích Minh Vũ nữa rồi? Nếu như vậy thì tốt quá...
- Ồ Hạnh Như, cô quyến rũ thật đấy, chả trách sao mà Minh Vũ say đắm cô như vậy. Chắc phải có kinh nghiệm lắm mới tán được anh ta đúng không? - Thanh Huyền nhẫn nhịn nãy giờ, lịch sự lắm mới không tới đá cho Mĩnh Vũ một cú và tát cho ả Hạnh Như kia một cái đấy.
- Cô... - Hạnh Như tức điên lên, nhưng rồi lại lập tức ôm lấy cánh tay Minh Vũ mà nũng nĩu - Minh Vũ, bạn của anh thật quá quắt, sao lại nói người khác như vậy cơ chứ? Huống hồ em và cô ta chẳng hề quen biết nhau. Minh Vũ, mình đi thôi, em không muốn ở lại đây với những con người miệng lưỡi cay độc này!
A, thật là khiến người ta phun máu nghẹn thở tức chết à nha. Đôi mắt Thanh Huyền long sọc, Hải Long phải lập tức cản lại để cô nàng không thể chạy ra mà túm tóc rồi tát Hạnh Như một cái thật đau.
- Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi mua sắm đi, tao muốn mua thêm vài bộ quần áo mùa hè.
Tiêu Mỹ cười, hai tay mỗi tay nắm lấy Hải Long và Thanh Huyền mà kéo đi.
- Tiêu Mỹ, loại đàn bà nhìn đã thấy gian sảo này phải cho một trận, cho chừa cái thói giả tạo đi! - Thanh Huyền gắt lên.
- Này, đi nhanh thôi, ở đây đôi co càng lâu tức là thời gian nhìn thấy Minh Vũ và con ả đó ôm eo bá cổ càng nhiều đấy. Mày phải biết nghĩ cho Tiêu Mỹ nữa chứ, nhỡ nó vẫn chưa dứt hẳn được như lời nó nói thì tối mày về mà dỗ nó đấy nhớ! - Hải Long khẽ thì thầm vào tai Thanh Huyền.
Như một người trong cơn say của sự tức giận vừa bừng tỉnh lại, Thanh Huyền lập tức thay đổi thái độ. Cười một cái rọi nắng mai, nàng ta chạy lại khoác vai Tiêu Mỹ, cùng đi tới mấy cửa hàng thời trang.
Đợi hai cô gái kia đã đi xa, Hải Long quay lại, tay đút túi quần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Minh Vũ.
- Mày làm tao thất vọng!
Như một show trình diễn thời trang, Tiêu Mỹ và Thanh Huyền trong hai bộ váy thướt tha, cái mũ vành nón rộng, cái kính râm che mát, vô cùng yểu điệu thục nữ bước ra.
Hải Long khóe miệng giật giật, nhất thời quá sốc trước "màn trình diễn" vừa rồi mà không biết nói gì cả.
- Hây chàng trai, đã khiến chàng phải đợi lâu rồi! - Thanh Huyền tay tháo kính râm, mặt hất lên trời đầy kiêu ngạo.
Hải Long ho một cái, tay vỗ ngực tự trấn an mình. Lạy chúa, cậu vừa xem cái quỷ quái gì vậy???
- Chúng mày định gây ung thư mắt người ta à??? - Cậu gắt - Làm ơn bình thường hộ tao!
- Này Hải Long, mày thực sự chẳng có khiếu hài hước nào à? - Tiêu Mỹ hỉ mũi, nhăn mặt hỏi.
- Thế chúng mày muốn ở đây diễn tiếp cái trò điên kia hay lên xe và đi tới công viên?
- Ơ làm gì mà gắt? - Thanh Huyền mở to mắt, rồi lại cười cười mở cửa xe Hải Long mà vào - Bọn này đi chứ, đi chứ...
Hội Tiêu Mỹ tới công viên lớn của thành phố. Chỗ này thật tuyệt vời à nha! Có thể hình dung như thế này: nếu từ phía cổng vào thì bên tay trái là một khu rừng - tất nhiên chỉ là một khu từng nhân tạo - trong khu rừng ấy, ta sẽ bắt gặp rất nhiều loài vật từ hiền cho tới dữ. Bên tay phải là một chiếc cầu thang thật lớn dẫn xuống lòng đất, ở đó là cả một thủy cung thu nhỏ với vô vàn sinh vật biển, tảo và san hô tuyệt đẹp. Còn ngay chính giữa - không thể không có - là khu vui chơi giải trí với vô vàn trò chơi. Công viên này chỉ có thể nói là mê ly, là ngất ngây con gà tây mà thôi!
Quẩy hết sở thú rồi tới thủy cung, hết thủy cung rồi tới khu trò chơi, chẳng mấy chốc mà hội Tiêu Mỹ đã mất luôn cả một buổi sáng. Tìm một quán ăn rồi nghỉ ngơi, họ tiếp tục đi xem phim. Một bộ phim ma sẽ làm cho cơ thể trở nên lạnh hơn trong cái ngày hè nắng nóng oi ả này. Và rồi trong rạp chiếu phim hôm đó, người ta đều chĩa những ánh mắt tò mò có, kỳ thị có, vào ba con người ngồi ở hàng ghế vip đằng kia: họ ôm nhau, lấy tay che mắt cho nhau và miệng thì không ngừng gào rú, hét lên đầy sợ hãi.
- Tao đã bảo là đừng có xem cái phim ý rồi!
Hải Long nhíu mày nói khi bộ phim đã kết thúc. Trán cậu vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
- Đời là trải nghiệm hiểu không? Sợ nhưng cứ phải thử một lần cho biết! - Tiêu Mỹ bắt đầu giở giọng triết lý.
- Nào ta đi ăn đi, tao đói rồi. - Thanh Huyền lên tiếng.
- Không phải mày vừa mới ăn trưa cách đây hai tiếng à? Mày ăn như heo ý!
- Này này này, mày có vẻ thích xỉa xói tao nhỉ Hải Long? Không phải mày đang ngứa đòn đấy chứ?
- Nào dám, đây nào xứng đáng ăn đòn của cô nương!
Hải Long lè lưỡi, giọng đầy khinh bỉ khiến Thanh Huyền tức chết nghẹn. Họ cứ thế cười đùa, trêu chọc nhau mà không biết rằng từ đằng xa, một người con trai đang chăm chú nhìn - người ấy thực sự đang không hề dễ chịu chút nào!
- Thôi mình đi chỗ khác đi, chúng mày có muốn đi mua sắm không? - Tiêu Mỹ nhìn đồng hồ rồi ngước mắt lên hỏi.
- Quẩy luôn! - Chẳng ngại ngần, Thanh Huyền và Hải Long cùng đồng loạt nhất trí.
- Liệu tôi có thể xen vào cuộc vui của mấy người chứ?
Một giọng nói vang lên, không cao không thấp, là một giọng nói bằng bằng đầy băng lãnh.
Ba người bọn Tiêu Mỹ bất chợt giật mình quay lưng lại nhìn con người vừa phát ra giọng nói ấy, để rồi Hải Long và Thanh Huyền như chết lặng, đứng chôn chân tại chỗ, chỉ có Tiêu Mỹ lặng im không biểu lộ cảm xúc gì.
- Minh Vũ???
Minh Vũ nhếch miệng, cái nhếch miệng ấy khiến người ta chẳng biết cậu có hàm ý gì. Đôi mắt lướt qua Hải Long và Thanh Huyền sắc mặt đang dần trở nên xanh lè, nó dừng lại ở Tiêu Mỹ.
- Tiêu Mỹ, thật lâu không gặp cậu.
Minh Vũ kia là đang chào? Cậu ta chào một cách xa lạ, nhưng Tiêu Mỹ chẳng mấy để ý. Cô cũng mỉm cười, gật đầu đáp lại như một phép xã giao:
- Cũng thật lâu không gặp, Minh Vũ.
- Chào mọi người, tôi là Hạnh Như, là bạn gái của Minh Vũ.
Chẳng có ai để ý tới cô gái đứng bên cạnh Minh Vũ nãy giờ cho tới khi cô ta cất lên tiếng nói. Hạnh Như là một cô gái với vẻ đẹp sắc sảo và cơ thể nóng bỏng. Như biết lợi thế của mình, cô ta luôn chọn những bộ trang phục có thể phô trương hết vẻ đẹp mà cô ta có, ví như bộ váy đỏ cô ta đang mặc ngay lúc này: nó ngắn như chỉ đủ che hết vòng ba, nó trễ xuống để hờ vòng một lấp ló và nó bó sát ôm lấy vòng hai thon gọn. Có hai loại người: một là loại người hám sắc, loại người này thì nhìn cô ta bằng ánh mắt thèm khát như con thú đói trông thấy mồi, chỉ muốn nhảy vào mà ăn thịt bất cứ lúc nào; hai là loại người bình thường, điển hình như Tiêu Mỹ, Thanh Huyền và Hải Long đây, loại người này cảm thấy phát ớn và thật buồn nôn khi nhìn thấy cô ta.
- Minh Vũ, cô ta là bạn gái của mày? - Hải Long nhíu mày đầy thắc mắc. - Mày bảo tao trong lòng mày đã có người mà không một ai có thể sánh bằng rồi cơ mà?
Minh Vũ thoáng có nét gì đó trầm ngâm. Cậu liếc mắt nhìn sang Tiêu Mỹ, cô vẫn mang bộ mặt vô cảm như chẳng việc gì liên quan tới mình làm cậu khó chịu vô cùng. Tay liền vòng qua eo Hạnh Như, Minh Vũ cười nhẹ:
- Chính là cô ấy.
"What the fuck???" Ngay lúc này đây Hải Long chỉ muốn chửi thẳng lên như vậy. Cậu nhìn sang Tiêu Mỹ, sao mặt cô có vẻ bình tĩnh thế? Không một chút cảm xúc nào cả, thực sự cô đã không còn thích Minh Vũ nữa rồi? Nếu như vậy thì tốt quá...
- Ồ Hạnh Như, cô quyến rũ thật đấy, chả trách sao mà Minh Vũ say đắm cô như vậy. Chắc phải có kinh nghiệm lắm mới tán được anh ta đúng không? - Thanh Huyền nhẫn nhịn nãy giờ, lịch sự lắm mới không tới đá cho Mĩnh Vũ một cú và tát cho ả Hạnh Như kia một cái đấy.
- Cô... - Hạnh Như tức điên lên, nhưng rồi lại lập tức ôm lấy cánh tay Minh Vũ mà nũng nĩu - Minh Vũ, bạn của anh thật quá quắt, sao lại nói người khác như vậy cơ chứ? Huống hồ em và cô ta chẳng hề quen biết nhau. Minh Vũ, mình đi thôi, em không muốn ở lại đây với những con người miệng lưỡi cay độc này!
A, thật là khiến người ta phun máu nghẹn thở tức chết à nha. Đôi mắt Thanh Huyền long sọc, Hải Long phải lập tức cản lại để cô nàng không thể chạy ra mà túm tóc rồi tát Hạnh Như một cái thật đau.
- Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi mua sắm đi, tao muốn mua thêm vài bộ quần áo mùa hè.
Tiêu Mỹ cười, hai tay mỗi tay nắm lấy Hải Long và Thanh Huyền mà kéo đi.
- Tiêu Mỹ, loại đàn bà nhìn đã thấy gian sảo này phải cho một trận, cho chừa cái thói giả tạo đi! - Thanh Huyền gắt lên.
- Này, đi nhanh thôi, ở đây đôi co càng lâu tức là thời gian nhìn thấy Minh Vũ và con ả đó ôm eo bá cổ càng nhiều đấy. Mày phải biết nghĩ cho Tiêu Mỹ nữa chứ, nhỡ nó vẫn chưa dứt hẳn được như lời nó nói thì tối mày về mà dỗ nó đấy nhớ! - Hải Long khẽ thì thầm vào tai Thanh Huyền.
Như một người trong cơn say của sự tức giận vừa bừng tỉnh lại, Thanh Huyền lập tức thay đổi thái độ. Cười một cái rọi nắng mai, nàng ta chạy lại khoác vai Tiêu Mỹ, cùng đi tới mấy cửa hàng thời trang.
Đợi hai cô gái kia đã đi xa, Hải Long quay lại, tay đút túi quần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Minh Vũ.
- Mày làm tao thất vọng!