Chương : 16
Một căn nhà xây theo kiểu cũ nằm bình dị giữa lòng thành phố. Dưới mái hiên, một người phụ nữ tuổi trung niên đang ngả người trên chiếc ghế mây, mắt nhắm hờ, tay cầm một cuốn sách nhỏ.
Két, cánh cổng sắt mở ra, một bóng áo trắng chạy vụt vào. Người phụ nữ choàng tỉnh, vội vàng đứng lên giang rộng tay ôm đứa con gái nhỏ vào lòng. Nước mắt đứa bé nhanh chóng thấm ướt vai áo bà.
- Thanh Hiên, Thanh Hiên, bình tĩnh nào.
- Mẹ, con không phải đồ thần kinh, huhu, con không phải đồ điên, hu hu hu - Cô bé khóc nấc lên
- Đúng vậy, đúng vậy. Bình tĩnh lại nào con. Kể mẹ nghe có chuyện gì.
- Đa Đa, đây là mẹ tớ, cậu kể mẹ tớ nghe lũ thằng Lì, thằng Cũn thằng Cợt bắt nạt tớ như thế nào đi - Cô bé khịt mũi, quệt nước mắt, quay sang bên cạnh kéo người bạn mình về phía trước.
- Cháu chào cô ạ.
- Chào cháu, Đa Đa. Cháu kể cho cô nghe xem chuyện gì xảy ra với hai đứa thế?
- Cháu đã dọa chúng nó rồi mà chúng nó không sợ. Chúng nó đem gạo muối đến đuổi cháu. Thanh Hiên vì bảo vệ cháu mà bị chúng nó quây thành vòng tròn trêu chọc ầm ĩ. Trước đấy, cô giáo cũng mắng Thanh Hiên trước lớp là đồ có vấn đề, bảo Thanh Hiên dừng tưởng tượng vớ vẩn lại... Úi - đứa nhỏ đang thao thao bất tuyệt bỗng vội tự bịt miệng mình.
- Cậu... - Cô bé nhăn tít lại - sao lại nói ra vụ đấy!
Hai đứa nhóc ầm ĩ một lúc, cuối cùng người phụ nữ cũng hiểu được câu chuyện. Bà vẫn mỉm cười, đem hai ly kem mát lạnh đặt ở hiên nhà, lập tức hai đứa cầm thìa xúc ngấu nghiến.
Nhìn bọn trẻ vui vẻ, người phụ nữ miệng cười mà lòng trầm ngâm. Bà có thể hiểu được, cô giáo vã lũ trẻ ở lớp rất nghi ngờ khi thấy Thanh Hiên hay nói chuyện một mình, có những người bạn mà không ai nhìn thấy. Khi lũ trẻ trở nên quá đáng, Đa Đa đã hiện ra dọa chúng. Gạo muối không biết là do ai xúi bậy bọn trẻ con nữa, nhỡ Đa Đa tức giận gây ra chuyện gì... Bà thở dài. Thanh Hiên vẫn còn nhỏ quá, chưa phân biệt được, cũng chưa cảm nhận được năng lực của mình, con bé vẫn thấy Đa Đa trong hình hài bình thường như những đứa trẻ khác. Chơi với bạn thì phải bảo vệ bạn, chuyện này, không trách Thanh Hiên được. Nhưng nếu là những đứa trẻ không hiểu chuyện nhìn thấy một đứa trẻ khác lạ, đứa trẻ luôn nói chuyện với một người bạn "vô hình", thậm chí chứng kiến những hiện tượng lạ thì cũng khó tránh khỏi...
- Hiên, con trông nhà, mẹ dẫn Đa Đa về nhé.
- Vâng ạ - Cô bé vui vẻ gật đầu rồi quay sang nói với bạn của mình - Mai gặp lại nhé, nhớ làm cho tớ ông sao đấy
- Hẹn gặp lại - Đa Đa vẫy vẫy tay, tự nhiên trong sự vô tư con trẻ len lỏi một chút buồn. Có lẽ, Đa Đa nhận ra chuyện gì sắp tới. Nó bám lấy người phụ nữ, vừa theo ra cửa vừa không ngừng vẫy tay. Thanh Hiên vẫn vui vẻ làm mặt thằng hề lêu lêu với nó.
Người phụ nữ khép cổng, đi mãi đi mãi, đi tới một gốc cây thì dừng lại
- Cô, cô biết nhà cháu ạ?
- Ừ, cô biết, cháu tên là Đa Đa đúng không?
- Cô, đừng đuổi cháu đi - Đứa bé níu áo người phụ nữ.
- Cháu ngoan, cô không muốn đuổi ai hết. Nhưng cháu ở lại trần gian quá lâu rồi, thời hạn cuối cùng sẽ đến. Qua đi, sẽ không kịp đầu thai, lỡ mất luân hồi
- Về bên kia không có Thanh Hiên. Cháu rất cô đơn, cháu muốn được chơi với Thanh Hiên cơ. Cô cho cháu chơi với Thanh Hiên thêm một ngày nữa thôi...
Người phụ nữ trầm ngâm nhìn đứa bé trước mắt. Đối với Thanh Hiên, đây là người bạn tốt của cô bé. Còn bà thấy rõ, đây là một hồn ma trẻ sơ sinh. Bị cha mẹ vứt bỏ dưới gốc cây đa này từ lúc lọt lòng, đứa trẻ ấy cũng thật đáng thương. Không biết những người làm cha mẹ, dứt ruột đẻ đau, tự tay vứt con mình đi có bao giờ hình dung thấy nó mình mẩy be bét máu, tay chân bé xíu chưa rời rạc nứt gãy, trở thành linh hồn quẩn quanh cô độc không thể rời đi khỏi chính nơi nó bị vứt lại trừ khi đi theo được người khác. Đáng ra đứa trẻ ngoan ngoãn ấy có thể lớn lên, vui vẻ chơi đùa, ca hát nhảy múa, thì nó lại phải câm lặng nhìn cuộc sống trôi đi, không được chỉ đường thì không tìm được lối đầu thai, không còn cơ hội được sống một lần nào nữa.
- Vậy ngày mai cháu lại đến, cô nhé. Một ngày mai nữa thôi. Cháu xin cô, cho cháu thêm một ngày nữa - Đứa bé vẫn kiên trì nài nỉ, trong đôi mắt mờ đục và khuôn mặt xám ngoét hiện lên hi vọng mong manh.
- Ừ, mai lại đến cháu nhé. Thích ăn kem thì cô lại làm kem cho.
- Vâng vâng, mai cháu sẽ làm cho Thanh Hiên ngôi sao đẹp nhất trên đời
Tiếng nói cười vang xa, tiếc rằng những người qua đường chẳng thể nào nghe thấy, họ đang bận tò mò, bận hối hả, họ còn đang rất bận.
-----
Một căn nhà xây theo kiểu cũ nằm bình dị giữa lòng thành phố. Dưới mái hiên, một người phụ nữ tuổi trung niên đang ngả người trên chiếc ghế mây, mắt nhắm hờ, tay cầm một cuốn sách nhỏ. Trải qua năm tháng, khóe mắt bà đã xuất hiện những nếp nhăn mờ và trên trán bà đã phủ một tầng phiền muộn.
Két, cánh cổng sắt mở ra, một bóng áo trắng chạy vụt vào. Người phụ nữ choàng tỉnh, vội vàng đứng lên giang rộng tay như muốn ôm một đứa trẻ vào lòng. Bàn tay mở ra rồi rất nhanh thõng xuống khi cô con gái lựa chọn đứng cách mình một khoảng, đôi mắt ầng ậc nước nhìn mình ai oán.
Cô gái trong bộ đồng phục cấp hai xộc xệch lem luốc gào lên trong đau khổ:
- Tại sao? Tại sao mẹ không nói với con?
Phía đằng sau, một bóng trắng vụt lướt qua cánh cổng sắt, văng vẳng lại một tiếng cười âm u. Không còn Đa Đa lễ phép nào nữa. Theo thời gian, những linh hồn tìm đến cô bé ngày càng nhiều, lời đồn về "đồ thần kinh" lan truyền khắp nơi, hàng xóm dị nghị, bàn tay người mẹ không còn có thể nào che chở con mình hoàn toàn, cũng không thể giấu giếm sự thật mãi mãi. Con gái bà phải đối diện với hồn ma tốt, hồn ma xấu, phải đến trường, đi chợ, đi chơi, phải bước ra ngoài xã hội và đối diện với tất cả mọi người. Con gái bà biết nhìn, nghe, biết nghĩ và có cảm nhận riêng. Và quan trọng nhất, con gái bà chỉ muốn là người bình thường.
- Mẹ chỉ muốn con an toàn thôi, Thanh Hiên.
- Muốn con an toàn, muốn con an toàn mà mẹ lại lựa chọn nói dối suốt chừng ấy năm?
Người mẹ không đáp, đôi mắt đan xen những tâm sự.
- Mẹ muốn con an toàn, nhưng con bị bạn bè hắt hủi trêu chọc. Mẹ muốn con an toàn, nhưng hàng xóm không ai dám lại gần con. Mẹ muốn con an toàn, nhưng mỗi khi những thứ đó xuất hiện mẹ mặc kệ con sống dở chết dở cũng không nói cho con biết. Mẹ muốn con an toàn, nhưng mẹ cảm thấy con thành ra như bây giờ là an toàn hay sao? An toàn là không biết cha mình là ai, mình là cái thứ gì, mình sống để làm gì sao? An toàn là một cuộc sống hỗn tạp giữa những thứ ngoài kia sao? Mẹ có bao giờ hiểu cảm giác dù con có cố gắng bao nhiêu cũng chỉ nhận lại sự xa lánh, dù con có mỉm cười thân thiện đến bao nhiêu cũng chỉ nhận lại sự hắt hủi hay không?
- Thanh Hiên... - người mẹ kêu lên đầy đau đớn.
- Mẹ, con lớp chín rồi, con lớp chín rồi, mẹ không thể giải thích tất cả những chuyện này cho con sao?
- Mẹ không thể, chưa đến lúc - người mẹ nghẹn ngào.
Cô gái nhỏ thõng tay, sự thất vọng đột ngột bóp chặt lấy trái tim.
-----
Thanh Hiên bật dậy, hoa văn của chiếc chăn bông xoay tròn trước mắt. Mặt dây chuyền y hệt một con lắc cuồng loạn. Cô thở dốc, cố gắng hô hấp, bàn tay vô thức ôm ngực, cơn đau trong giấc mộng vẫn còn lưu lại nơi trái tim dồn dập.
Ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ hóa ra là mộng. Chân thực đến thế. Ngoài cửa sổ kia nắng buông mình lơi lả. Khu chung cư đối diện là một tòa nhà lát kính đẹp đẽ. Những khung cửa sổ đóng kín tạo nên một bức tường kính lớn, phản chiếu ánh nắng có chút chói. Duy nhất một căn phòng mở cửa sổ. Một dấu chấm chìm. Ngay đối diện cửa sổ phòng ngủ Thanh Hiên. Tuy nhiên, cửa sổ đó buông rèm kín mít.
Cứ ngây người như vậy một lúc, chợt Thanh Hiên dứt khoát xoay người xuống giường, chuẩn bị đi học. Vừa đánh răng, Thanh Hiên vừa hồi tưởng lại chuyện đêm qua, chính xác là hôm qua. Sau khi mở mắt, điều đầu tiên Ngọc Thanh Hiên thấy là cằm Văn Thanh Hiên. Cô giật mình, bật dậy, lại choáng váng nên không thể lập tức đứng lên. May mà lúc ấy là sáng sớm, khuôn viên phía bắc vắng vẻ không một bóng người.
Ngọc Thanh Hiên luống ca luống cuống đẩy Văn Thanh Hiên ra, loạng choạng đứng lên phủi phủi quần áo, chuẩn bị ra về.
- Em đói không? Chúng ta chọn quán nào đó ăn sáng nhé? - Ngọc Thanh Hiên mỉm cười.
- Tôi không đói, hôm nay cũng không có lớp.
Ngọc Thanh Hiên nghĩ tới đó lại vò đầu. Thế quái nào cuối cùng mình vẫn ra ngoài với anh ta vậy. Sau một đêm, anh ta vẫn đẹp đẽ chỉnh tề chán, còn mình trầy trật bẩn bẩn như một con lợn. Cuối cùng, cô đành tự nhủ, dù sao cũng giải thoát được cho cặp đôi ấy, sau đó được ăn miễn phí. Không tệ. Nghĩ một vòng lại nghĩ về Văn Thanh Hiên. Anh ta trở lại có mục đích gì? Tại sao anh ta cư xử như vậy? Không thể được, con người này phải đề phòng. Giây trước anh ta đối xử tốt với mình, giây sau anh ta có thể ném mình ra sau đầu không quan tâm đến, y hệt người dưng nước lã mà lí do có lẽ chỉ mình anh ta hiểu. Đối diện với người cảm xúc thất thường thì dễ bực tức, đối diện với người lý trí có cơ chế vận hành độc lập đầy tỉnh táo thì sao?
Két, cánh cổng sắt mở ra, một bóng áo trắng chạy vụt vào. Người phụ nữ choàng tỉnh, vội vàng đứng lên giang rộng tay ôm đứa con gái nhỏ vào lòng. Nước mắt đứa bé nhanh chóng thấm ướt vai áo bà.
- Thanh Hiên, Thanh Hiên, bình tĩnh nào.
- Mẹ, con không phải đồ thần kinh, huhu, con không phải đồ điên, hu hu hu - Cô bé khóc nấc lên
- Đúng vậy, đúng vậy. Bình tĩnh lại nào con. Kể mẹ nghe có chuyện gì.
- Đa Đa, đây là mẹ tớ, cậu kể mẹ tớ nghe lũ thằng Lì, thằng Cũn thằng Cợt bắt nạt tớ như thế nào đi - Cô bé khịt mũi, quệt nước mắt, quay sang bên cạnh kéo người bạn mình về phía trước.
- Cháu chào cô ạ.
- Chào cháu, Đa Đa. Cháu kể cho cô nghe xem chuyện gì xảy ra với hai đứa thế?
- Cháu đã dọa chúng nó rồi mà chúng nó không sợ. Chúng nó đem gạo muối đến đuổi cháu. Thanh Hiên vì bảo vệ cháu mà bị chúng nó quây thành vòng tròn trêu chọc ầm ĩ. Trước đấy, cô giáo cũng mắng Thanh Hiên trước lớp là đồ có vấn đề, bảo Thanh Hiên dừng tưởng tượng vớ vẩn lại... Úi - đứa nhỏ đang thao thao bất tuyệt bỗng vội tự bịt miệng mình.
- Cậu... - Cô bé nhăn tít lại - sao lại nói ra vụ đấy!
Hai đứa nhóc ầm ĩ một lúc, cuối cùng người phụ nữ cũng hiểu được câu chuyện. Bà vẫn mỉm cười, đem hai ly kem mát lạnh đặt ở hiên nhà, lập tức hai đứa cầm thìa xúc ngấu nghiến.
Nhìn bọn trẻ vui vẻ, người phụ nữ miệng cười mà lòng trầm ngâm. Bà có thể hiểu được, cô giáo vã lũ trẻ ở lớp rất nghi ngờ khi thấy Thanh Hiên hay nói chuyện một mình, có những người bạn mà không ai nhìn thấy. Khi lũ trẻ trở nên quá đáng, Đa Đa đã hiện ra dọa chúng. Gạo muối không biết là do ai xúi bậy bọn trẻ con nữa, nhỡ Đa Đa tức giận gây ra chuyện gì... Bà thở dài. Thanh Hiên vẫn còn nhỏ quá, chưa phân biệt được, cũng chưa cảm nhận được năng lực của mình, con bé vẫn thấy Đa Đa trong hình hài bình thường như những đứa trẻ khác. Chơi với bạn thì phải bảo vệ bạn, chuyện này, không trách Thanh Hiên được. Nhưng nếu là những đứa trẻ không hiểu chuyện nhìn thấy một đứa trẻ khác lạ, đứa trẻ luôn nói chuyện với một người bạn "vô hình", thậm chí chứng kiến những hiện tượng lạ thì cũng khó tránh khỏi...
- Hiên, con trông nhà, mẹ dẫn Đa Đa về nhé.
- Vâng ạ - Cô bé vui vẻ gật đầu rồi quay sang nói với bạn của mình - Mai gặp lại nhé, nhớ làm cho tớ ông sao đấy
- Hẹn gặp lại - Đa Đa vẫy vẫy tay, tự nhiên trong sự vô tư con trẻ len lỏi một chút buồn. Có lẽ, Đa Đa nhận ra chuyện gì sắp tới. Nó bám lấy người phụ nữ, vừa theo ra cửa vừa không ngừng vẫy tay. Thanh Hiên vẫn vui vẻ làm mặt thằng hề lêu lêu với nó.
Người phụ nữ khép cổng, đi mãi đi mãi, đi tới một gốc cây thì dừng lại
- Cô, cô biết nhà cháu ạ?
- Ừ, cô biết, cháu tên là Đa Đa đúng không?
- Cô, đừng đuổi cháu đi - Đứa bé níu áo người phụ nữ.
- Cháu ngoan, cô không muốn đuổi ai hết. Nhưng cháu ở lại trần gian quá lâu rồi, thời hạn cuối cùng sẽ đến. Qua đi, sẽ không kịp đầu thai, lỡ mất luân hồi
- Về bên kia không có Thanh Hiên. Cháu rất cô đơn, cháu muốn được chơi với Thanh Hiên cơ. Cô cho cháu chơi với Thanh Hiên thêm một ngày nữa thôi...
Người phụ nữ trầm ngâm nhìn đứa bé trước mắt. Đối với Thanh Hiên, đây là người bạn tốt của cô bé. Còn bà thấy rõ, đây là một hồn ma trẻ sơ sinh. Bị cha mẹ vứt bỏ dưới gốc cây đa này từ lúc lọt lòng, đứa trẻ ấy cũng thật đáng thương. Không biết những người làm cha mẹ, dứt ruột đẻ đau, tự tay vứt con mình đi có bao giờ hình dung thấy nó mình mẩy be bét máu, tay chân bé xíu chưa rời rạc nứt gãy, trở thành linh hồn quẩn quanh cô độc không thể rời đi khỏi chính nơi nó bị vứt lại trừ khi đi theo được người khác. Đáng ra đứa trẻ ngoan ngoãn ấy có thể lớn lên, vui vẻ chơi đùa, ca hát nhảy múa, thì nó lại phải câm lặng nhìn cuộc sống trôi đi, không được chỉ đường thì không tìm được lối đầu thai, không còn cơ hội được sống một lần nào nữa.
- Vậy ngày mai cháu lại đến, cô nhé. Một ngày mai nữa thôi. Cháu xin cô, cho cháu thêm một ngày nữa - Đứa bé vẫn kiên trì nài nỉ, trong đôi mắt mờ đục và khuôn mặt xám ngoét hiện lên hi vọng mong manh.
- Ừ, mai lại đến cháu nhé. Thích ăn kem thì cô lại làm kem cho.
- Vâng vâng, mai cháu sẽ làm cho Thanh Hiên ngôi sao đẹp nhất trên đời
Tiếng nói cười vang xa, tiếc rằng những người qua đường chẳng thể nào nghe thấy, họ đang bận tò mò, bận hối hả, họ còn đang rất bận.
-----
Một căn nhà xây theo kiểu cũ nằm bình dị giữa lòng thành phố. Dưới mái hiên, một người phụ nữ tuổi trung niên đang ngả người trên chiếc ghế mây, mắt nhắm hờ, tay cầm một cuốn sách nhỏ. Trải qua năm tháng, khóe mắt bà đã xuất hiện những nếp nhăn mờ và trên trán bà đã phủ một tầng phiền muộn.
Két, cánh cổng sắt mở ra, một bóng áo trắng chạy vụt vào. Người phụ nữ choàng tỉnh, vội vàng đứng lên giang rộng tay như muốn ôm một đứa trẻ vào lòng. Bàn tay mở ra rồi rất nhanh thõng xuống khi cô con gái lựa chọn đứng cách mình một khoảng, đôi mắt ầng ậc nước nhìn mình ai oán.
Cô gái trong bộ đồng phục cấp hai xộc xệch lem luốc gào lên trong đau khổ:
- Tại sao? Tại sao mẹ không nói với con?
Phía đằng sau, một bóng trắng vụt lướt qua cánh cổng sắt, văng vẳng lại một tiếng cười âm u. Không còn Đa Đa lễ phép nào nữa. Theo thời gian, những linh hồn tìm đến cô bé ngày càng nhiều, lời đồn về "đồ thần kinh" lan truyền khắp nơi, hàng xóm dị nghị, bàn tay người mẹ không còn có thể nào che chở con mình hoàn toàn, cũng không thể giấu giếm sự thật mãi mãi. Con gái bà phải đối diện với hồn ma tốt, hồn ma xấu, phải đến trường, đi chợ, đi chơi, phải bước ra ngoài xã hội và đối diện với tất cả mọi người. Con gái bà biết nhìn, nghe, biết nghĩ và có cảm nhận riêng. Và quan trọng nhất, con gái bà chỉ muốn là người bình thường.
- Mẹ chỉ muốn con an toàn thôi, Thanh Hiên.
- Muốn con an toàn, muốn con an toàn mà mẹ lại lựa chọn nói dối suốt chừng ấy năm?
Người mẹ không đáp, đôi mắt đan xen những tâm sự.
- Mẹ muốn con an toàn, nhưng con bị bạn bè hắt hủi trêu chọc. Mẹ muốn con an toàn, nhưng hàng xóm không ai dám lại gần con. Mẹ muốn con an toàn, nhưng mỗi khi những thứ đó xuất hiện mẹ mặc kệ con sống dở chết dở cũng không nói cho con biết. Mẹ muốn con an toàn, nhưng mẹ cảm thấy con thành ra như bây giờ là an toàn hay sao? An toàn là không biết cha mình là ai, mình là cái thứ gì, mình sống để làm gì sao? An toàn là một cuộc sống hỗn tạp giữa những thứ ngoài kia sao? Mẹ có bao giờ hiểu cảm giác dù con có cố gắng bao nhiêu cũng chỉ nhận lại sự xa lánh, dù con có mỉm cười thân thiện đến bao nhiêu cũng chỉ nhận lại sự hắt hủi hay không?
- Thanh Hiên... - người mẹ kêu lên đầy đau đớn.
- Mẹ, con lớp chín rồi, con lớp chín rồi, mẹ không thể giải thích tất cả những chuyện này cho con sao?
- Mẹ không thể, chưa đến lúc - người mẹ nghẹn ngào.
Cô gái nhỏ thõng tay, sự thất vọng đột ngột bóp chặt lấy trái tim.
-----
Thanh Hiên bật dậy, hoa văn của chiếc chăn bông xoay tròn trước mắt. Mặt dây chuyền y hệt một con lắc cuồng loạn. Cô thở dốc, cố gắng hô hấp, bàn tay vô thức ôm ngực, cơn đau trong giấc mộng vẫn còn lưu lại nơi trái tim dồn dập.
Ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ hóa ra là mộng. Chân thực đến thế. Ngoài cửa sổ kia nắng buông mình lơi lả. Khu chung cư đối diện là một tòa nhà lát kính đẹp đẽ. Những khung cửa sổ đóng kín tạo nên một bức tường kính lớn, phản chiếu ánh nắng có chút chói. Duy nhất một căn phòng mở cửa sổ. Một dấu chấm chìm. Ngay đối diện cửa sổ phòng ngủ Thanh Hiên. Tuy nhiên, cửa sổ đó buông rèm kín mít.
Cứ ngây người như vậy một lúc, chợt Thanh Hiên dứt khoát xoay người xuống giường, chuẩn bị đi học. Vừa đánh răng, Thanh Hiên vừa hồi tưởng lại chuyện đêm qua, chính xác là hôm qua. Sau khi mở mắt, điều đầu tiên Ngọc Thanh Hiên thấy là cằm Văn Thanh Hiên. Cô giật mình, bật dậy, lại choáng váng nên không thể lập tức đứng lên. May mà lúc ấy là sáng sớm, khuôn viên phía bắc vắng vẻ không một bóng người.
Ngọc Thanh Hiên luống ca luống cuống đẩy Văn Thanh Hiên ra, loạng choạng đứng lên phủi phủi quần áo, chuẩn bị ra về.
- Em đói không? Chúng ta chọn quán nào đó ăn sáng nhé? - Ngọc Thanh Hiên mỉm cười.
- Tôi không đói, hôm nay cũng không có lớp.
Ngọc Thanh Hiên nghĩ tới đó lại vò đầu. Thế quái nào cuối cùng mình vẫn ra ngoài với anh ta vậy. Sau một đêm, anh ta vẫn đẹp đẽ chỉnh tề chán, còn mình trầy trật bẩn bẩn như một con lợn. Cuối cùng, cô đành tự nhủ, dù sao cũng giải thoát được cho cặp đôi ấy, sau đó được ăn miễn phí. Không tệ. Nghĩ một vòng lại nghĩ về Văn Thanh Hiên. Anh ta trở lại có mục đích gì? Tại sao anh ta cư xử như vậy? Không thể được, con người này phải đề phòng. Giây trước anh ta đối xử tốt với mình, giây sau anh ta có thể ném mình ra sau đầu không quan tâm đến, y hệt người dưng nước lã mà lí do có lẽ chỉ mình anh ta hiểu. Đối diện với người cảm xúc thất thường thì dễ bực tức, đối diện với người lý trí có cơ chế vận hành độc lập đầy tỉnh táo thì sao?