Chương : 28
Văn Thanh Hiên chăm chú lái xe. Tốc độ ổn định, xe lướt êm trong gió.
Ngọc Thanh Hiên áp mặt lên kính, ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng lướt qua bên ngoài.
Bình An hí hửng, tay chân liên tục táy máy nghịch ngợm nội thất.
Xe rẽ vào hầm, tắt máy, Ngọc Thanh Hiên gọi Bình An, loạng choạng bước về phía tòa nhà của mình. Vừa mở cửa nhà rồi nghiêng người sang bên, Ngọc Thanh Hiên nhận ra Văn Thanh Hiên vẫn đi cùng từ nãy đến giờ. Hai người đàn ông, một lớn một đang dậy thì, điềm nhiên bước vào nhà y hệt như chủ nhân của căn nhà vậy.
Ngọc Thanh Hiên đứng yên ở cửa, có ý đuổi khách. Nhưng hai người kia, một người hò reo đi khắp nơi khám phá, một người tự nhiên đun nước pha trà, không ai chú ý đến Thanh Hiên cả. Đứng mãi cũng sượng, Ngọc Thanh Hiên ho nhẹ hai tiếng, thấy vẫn không có tác dụng thì đóng cửa.
Cô vào phòng, kéo rèm, thay đồ. Ngoài phòng khách, Bình An đã tìm được chiếc gối hơi cỡ lớn, đang hì hục bơm lên. Vừa thấy cô, Bình An ôm vội lấy mấy thứ đồ lỉnh kỉnh dang dở, hét lớn “Chị, chỗ này của em”. Ngọc Thanh Hiên bất chợt cảm thấy, không phải cô cho thằng bé ngủ nhờ, mà giống như cô vừa tha về một con mèo, ngay lập tức ả mèo đã lựa được chỗ đặt ngai vàng và ả đang tính ở đây vĩnh viễn vậy.
Ngọc Thanh Hiên ngớ người. Nhưng cô lập tức dồn sự chú ý tới Văn Thanh Hiên.
- Lại đây – Văn Thanh Hiên nhìn cô cười cười
- Anh mau về nhà anh đi – Ngọc Thanh Hiên gầm gừ trong họng nhưng vẫn cà nhắc bước tới
- Ngoan
- Cái gì? Ai cho anh xoa đầu tôi?
- …
- Về ngay! Anh không về tôi liền báo cảnh sát
- Bình An, giữ chân chị để anh xem vết thương thế nào rồi
Bình An vâng dài một tiếng, lập tức chạy lại, đẩy Ngọc Thanh Hiên ngồi bịch xuống ghế. Cậu nhóc đứng sau ghế, vươn tay giữ chặt cánh tay Ngọc Thanh Hiên. Ngọc Thanh Hiên ngớ người: phản rồi.
Thật ra Văn Thanh Hiên không phải siêu nhân, cũng không phải người toàn năng. Để cho an toàn thì quyết định Ngọc Thanh Hiên không được đi lại thêm vì tuy Thích Đập Đồ đã nắn lại khớp, dây chuyền đeo lại rồi nhưng thời gian nhẫn rời người quá lâu, chỉ sợ có phát sinh nguy hiểm, tốt nhất là nghỉ ngơi rồi sáng mai đi bệnh viện từ sớm kiểm tra cho chắc. Nghe vậy, Bình An đầu gật như bổ củi, Ngọc Thanh Hiên lại bực mình:
- Mai tôi còn phải lên lớp ca một nữa
- Xin phép nghỉ đi khám bệnh
- “Tôi là giảng viên của bạn, bạn đã nghỉ quá số buổi cho phép của môn này để có thể được đi thi rồi đấy”
- Anh chỉ quan tâm em thôi
- Tôi không cần ai quan tâm cả
- Sao em cứ phải thể hiện như vậy nhỉ? Tất cả những gì anh làm đều là muốn tốt cho em?
“Muốn tốt cho tôi?” Ngọc Thanh Hiên ngẩng phắt đầu, nhìn xoáy vào mắt Văn Thanh Hiên. Không khí đột ngột trùng xuống. Cô nở nụ cười tiêu chuẩn, đứng dậy, đi về phòng.
Nếu là ngôn tình diễm lệ, hẳn là lúc này Văn Thanh Hiên sẽ đứng phắt dậy, bế bổng Ngọc Thanh Hiên lên để đưa nữ chính về phòng ngủ, kéo theo một màn hôn dịu dàng nồng nàn nóng bỏng xóa tan sự bực bội của nữ chính?
Nếu là ngôn tình ngược thân ngược tâm, hẳn là lúc này Văn Thanh Hiên sẽ đứng phắt dậy, ép Ngọc Thanh Hiên vào tường, hôn đau đớn thay sự trừng phạt? Sau đó có thể là một cái tát? Một cái đập cửa bỏ đi đầy giận dữ?
Nếu là ngôn tình máu chó, liệu Ngọc Thanh Hiên có “lái máy bay” Bình An hoặc Văn Thanh Hiên cảm thấy Bình An là bến bờ hạnh phúc đích thực?
Thật ra, đây chỉ là cuốn tiểu thuyết tình cảm ngốc nghếch mà tác giả tự viết tự gật gù thưởng thức mà thôi. Vậy nên Ngọc Thanh Hiên vừa bước hai bước đã khuỵu xuống. Đôi chân đau cố đi đi lại lại cả đoạn đường thực sự đã quá giới hạn rồi. Văn Thanh Hiên đỡ Ngọc Thanh Hiên dậy, dìu vào phòng. Bình An nhìn cú ngã mà cảm thán “Trèo cao ngã đau”. Nhưng lúc này, Văn – Ngọc Thanh Hiên đều không ai buồn quay ra sửa cách sử dụng tục ngữ thành ngữ bừa bãi lại sai bét này cho cậu nhóc cả. Vì vậy, cậu nhóc âm thầm tán thưởng cách dùng ngôn ngữ của mình một hồi, sau đó vỗ vỗ cái gối hơi, co tròn lại ngủ. À, còn phải tắt đèn nữa chứ. Đèn bếp đèn phòng khách đèn cầu thang, tắt một loạt mấy cái công tắc, Bình An yên ổn chui vào góc tường cậu đã sắp xếp đâu ra đấy, nhắm mắt ngủ.
----
Trong phòng ngủ, Văn – Ngọc Thanh Hiên đều trầm mặc.
- Chân em sao rồi?
- Ba người chết rồi. Nếu như là cần tứ trụ, chỉ sợ thằng nhóc Bình An kia không chịu được?
- Sao em nghĩ thế? – Văn Thanh Hiên mỉm cười, mắt híp lại trông không hề đàng hoàng như vẻ mặt bình thường anh hay có.
- Lúc thằng nhóc kia dính vào người tôi, tôi không cảm nhận được hơi thở nó – Ngọc Thanh Hiên cố nén giọng xuống sợ Bình An ngoài kia nghe được, lòng cô hơi buồn bã. Khi đột ngột chết đi, nhiều trường hợp linh hồn không hề ý thức được bản thân đã rời khỏi thể xác, không nhớ lí do vì mình chết, không ý thức về nơi mình sắp phải đến. Nếu không kịp siêu thoát, chỉ sợ sẽ hoàn toàn mất trí nhớ, trở thành linh hồn lang thang, từ không ý thức đến hoảng hốt tột độ rồi đến u linh vật vờ vất vưởng nơi trần gian.
Bình An này... cũng không phải bình thường...
- Anh e là tiếp theo sẽ là một cô gái. Em xem, ba người chết đều cùng là nữ, cùng trong một độ tuổi không quá chênh lệch.
- Dùng trinh nữ trấn yểm làm “thần giữ của” à?
- Ngốc – Văn Thanh Hiên cười nhẹ - Nếu là thế thật thì mỗi cô đều phải bị bắt từ lâu, cho ăn uống chay tịnh, giữ thân thể sạch sẽ rồi đem cúng tế ở kho báu các nơi chứ. Đằng này họ đều ở kí túc xá, sống rất bình thường, cho đến lúc đột ngột tự tử.
“Trừ người thứ ba” Ngọc Thanh Hiên cuộn mình “Đang sống vui vẻ rồi đột ngột tự tử? Cách ba ngày lại có một người? Đến người thứ ba thì cô gái có dấu hiệu phát điên? Hay chính xác hơn là… chống chọi lại?”
“Ừ chống chọi lại… Nhưng kết cục đã định”
“Anh có nghĩ là có một thứ gì đó giống như… nguyền rủa không? Này, ai cho anh leo lên giường? Ai cho anh nằm đây? Về nhà của anh đi Văn-Thanh-Hiên!!!”
“Kháng nghị không có hiệu lực” Văn Thanh Hiên ôm Ngọc Thanh Hiên vào lòng, cái ôm nhìn qua rất nhẹ mà thực ra lại dùng lực, không cho phép phản đối “Ngủ đi, muốn tìm hiểu kỹ hơn thì mai phải dậy sớm đi khám bệnh trước”.
“Ai cần anh cho phép tôi hả?” Ngọc Thanh Hiên giãy giụa vài cái nhưng vô tác dụng, rồi dần dần khuất phục trước cơn buồn ngủ đánh úp sau một tối mệt mỏi. Cứ như vậy, cả căn hộ dần chìm vào yên tĩnh.
Trong nhịp thở đều đặn, Văn Thanh Hiên một tay vẫn duy trì tư thế ôm trọn Ngọc Thanh Hiên vào lòng, để đầu Ngọc Thanh Hiên ấp vào lồng ngực, một tay dém chăn thật kỹ sợ cô bị lạnh. Nhịp thở vẫn đều đặn, nhưng suốt đêm, không ai hay biết có một đôi mắt lành lạnh đang mở to, ánh mắt sáng hơn sao nhìn vào khoảng không, cái nhìn im lặng.
Ngọc Thanh Hiên áp mặt lên kính, ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng lướt qua bên ngoài.
Bình An hí hửng, tay chân liên tục táy máy nghịch ngợm nội thất.
Xe rẽ vào hầm, tắt máy, Ngọc Thanh Hiên gọi Bình An, loạng choạng bước về phía tòa nhà của mình. Vừa mở cửa nhà rồi nghiêng người sang bên, Ngọc Thanh Hiên nhận ra Văn Thanh Hiên vẫn đi cùng từ nãy đến giờ. Hai người đàn ông, một lớn một đang dậy thì, điềm nhiên bước vào nhà y hệt như chủ nhân của căn nhà vậy.
Ngọc Thanh Hiên đứng yên ở cửa, có ý đuổi khách. Nhưng hai người kia, một người hò reo đi khắp nơi khám phá, một người tự nhiên đun nước pha trà, không ai chú ý đến Thanh Hiên cả. Đứng mãi cũng sượng, Ngọc Thanh Hiên ho nhẹ hai tiếng, thấy vẫn không có tác dụng thì đóng cửa.
Cô vào phòng, kéo rèm, thay đồ. Ngoài phòng khách, Bình An đã tìm được chiếc gối hơi cỡ lớn, đang hì hục bơm lên. Vừa thấy cô, Bình An ôm vội lấy mấy thứ đồ lỉnh kỉnh dang dở, hét lớn “Chị, chỗ này của em”. Ngọc Thanh Hiên bất chợt cảm thấy, không phải cô cho thằng bé ngủ nhờ, mà giống như cô vừa tha về một con mèo, ngay lập tức ả mèo đã lựa được chỗ đặt ngai vàng và ả đang tính ở đây vĩnh viễn vậy.
Ngọc Thanh Hiên ngớ người. Nhưng cô lập tức dồn sự chú ý tới Văn Thanh Hiên.
- Lại đây – Văn Thanh Hiên nhìn cô cười cười
- Anh mau về nhà anh đi – Ngọc Thanh Hiên gầm gừ trong họng nhưng vẫn cà nhắc bước tới
- Ngoan
- Cái gì? Ai cho anh xoa đầu tôi?
- …
- Về ngay! Anh không về tôi liền báo cảnh sát
- Bình An, giữ chân chị để anh xem vết thương thế nào rồi
Bình An vâng dài một tiếng, lập tức chạy lại, đẩy Ngọc Thanh Hiên ngồi bịch xuống ghế. Cậu nhóc đứng sau ghế, vươn tay giữ chặt cánh tay Ngọc Thanh Hiên. Ngọc Thanh Hiên ngớ người: phản rồi.
Thật ra Văn Thanh Hiên không phải siêu nhân, cũng không phải người toàn năng. Để cho an toàn thì quyết định Ngọc Thanh Hiên không được đi lại thêm vì tuy Thích Đập Đồ đã nắn lại khớp, dây chuyền đeo lại rồi nhưng thời gian nhẫn rời người quá lâu, chỉ sợ có phát sinh nguy hiểm, tốt nhất là nghỉ ngơi rồi sáng mai đi bệnh viện từ sớm kiểm tra cho chắc. Nghe vậy, Bình An đầu gật như bổ củi, Ngọc Thanh Hiên lại bực mình:
- Mai tôi còn phải lên lớp ca một nữa
- Xin phép nghỉ đi khám bệnh
- “Tôi là giảng viên của bạn, bạn đã nghỉ quá số buổi cho phép của môn này để có thể được đi thi rồi đấy”
- Anh chỉ quan tâm em thôi
- Tôi không cần ai quan tâm cả
- Sao em cứ phải thể hiện như vậy nhỉ? Tất cả những gì anh làm đều là muốn tốt cho em?
“Muốn tốt cho tôi?” Ngọc Thanh Hiên ngẩng phắt đầu, nhìn xoáy vào mắt Văn Thanh Hiên. Không khí đột ngột trùng xuống. Cô nở nụ cười tiêu chuẩn, đứng dậy, đi về phòng.
Nếu là ngôn tình diễm lệ, hẳn là lúc này Văn Thanh Hiên sẽ đứng phắt dậy, bế bổng Ngọc Thanh Hiên lên để đưa nữ chính về phòng ngủ, kéo theo một màn hôn dịu dàng nồng nàn nóng bỏng xóa tan sự bực bội của nữ chính?
Nếu là ngôn tình ngược thân ngược tâm, hẳn là lúc này Văn Thanh Hiên sẽ đứng phắt dậy, ép Ngọc Thanh Hiên vào tường, hôn đau đớn thay sự trừng phạt? Sau đó có thể là một cái tát? Một cái đập cửa bỏ đi đầy giận dữ?
Nếu là ngôn tình máu chó, liệu Ngọc Thanh Hiên có “lái máy bay” Bình An hoặc Văn Thanh Hiên cảm thấy Bình An là bến bờ hạnh phúc đích thực?
Thật ra, đây chỉ là cuốn tiểu thuyết tình cảm ngốc nghếch mà tác giả tự viết tự gật gù thưởng thức mà thôi. Vậy nên Ngọc Thanh Hiên vừa bước hai bước đã khuỵu xuống. Đôi chân đau cố đi đi lại lại cả đoạn đường thực sự đã quá giới hạn rồi. Văn Thanh Hiên đỡ Ngọc Thanh Hiên dậy, dìu vào phòng. Bình An nhìn cú ngã mà cảm thán “Trèo cao ngã đau”. Nhưng lúc này, Văn – Ngọc Thanh Hiên đều không ai buồn quay ra sửa cách sử dụng tục ngữ thành ngữ bừa bãi lại sai bét này cho cậu nhóc cả. Vì vậy, cậu nhóc âm thầm tán thưởng cách dùng ngôn ngữ của mình một hồi, sau đó vỗ vỗ cái gối hơi, co tròn lại ngủ. À, còn phải tắt đèn nữa chứ. Đèn bếp đèn phòng khách đèn cầu thang, tắt một loạt mấy cái công tắc, Bình An yên ổn chui vào góc tường cậu đã sắp xếp đâu ra đấy, nhắm mắt ngủ.
----
Trong phòng ngủ, Văn – Ngọc Thanh Hiên đều trầm mặc.
- Chân em sao rồi?
- Ba người chết rồi. Nếu như là cần tứ trụ, chỉ sợ thằng nhóc Bình An kia không chịu được?
- Sao em nghĩ thế? – Văn Thanh Hiên mỉm cười, mắt híp lại trông không hề đàng hoàng như vẻ mặt bình thường anh hay có.
- Lúc thằng nhóc kia dính vào người tôi, tôi không cảm nhận được hơi thở nó – Ngọc Thanh Hiên cố nén giọng xuống sợ Bình An ngoài kia nghe được, lòng cô hơi buồn bã. Khi đột ngột chết đi, nhiều trường hợp linh hồn không hề ý thức được bản thân đã rời khỏi thể xác, không nhớ lí do vì mình chết, không ý thức về nơi mình sắp phải đến. Nếu không kịp siêu thoát, chỉ sợ sẽ hoàn toàn mất trí nhớ, trở thành linh hồn lang thang, từ không ý thức đến hoảng hốt tột độ rồi đến u linh vật vờ vất vưởng nơi trần gian.
Bình An này... cũng không phải bình thường...
- Anh e là tiếp theo sẽ là một cô gái. Em xem, ba người chết đều cùng là nữ, cùng trong một độ tuổi không quá chênh lệch.
- Dùng trinh nữ trấn yểm làm “thần giữ của” à?
- Ngốc – Văn Thanh Hiên cười nhẹ - Nếu là thế thật thì mỗi cô đều phải bị bắt từ lâu, cho ăn uống chay tịnh, giữ thân thể sạch sẽ rồi đem cúng tế ở kho báu các nơi chứ. Đằng này họ đều ở kí túc xá, sống rất bình thường, cho đến lúc đột ngột tự tử.
“Trừ người thứ ba” Ngọc Thanh Hiên cuộn mình “Đang sống vui vẻ rồi đột ngột tự tử? Cách ba ngày lại có một người? Đến người thứ ba thì cô gái có dấu hiệu phát điên? Hay chính xác hơn là… chống chọi lại?”
“Ừ chống chọi lại… Nhưng kết cục đã định”
“Anh có nghĩ là có một thứ gì đó giống như… nguyền rủa không? Này, ai cho anh leo lên giường? Ai cho anh nằm đây? Về nhà của anh đi Văn-Thanh-Hiên!!!”
“Kháng nghị không có hiệu lực” Văn Thanh Hiên ôm Ngọc Thanh Hiên vào lòng, cái ôm nhìn qua rất nhẹ mà thực ra lại dùng lực, không cho phép phản đối “Ngủ đi, muốn tìm hiểu kỹ hơn thì mai phải dậy sớm đi khám bệnh trước”.
“Ai cần anh cho phép tôi hả?” Ngọc Thanh Hiên giãy giụa vài cái nhưng vô tác dụng, rồi dần dần khuất phục trước cơn buồn ngủ đánh úp sau một tối mệt mỏi. Cứ như vậy, cả căn hộ dần chìm vào yên tĩnh.
Trong nhịp thở đều đặn, Văn Thanh Hiên một tay vẫn duy trì tư thế ôm trọn Ngọc Thanh Hiên vào lòng, để đầu Ngọc Thanh Hiên ấp vào lồng ngực, một tay dém chăn thật kỹ sợ cô bị lạnh. Nhịp thở vẫn đều đặn, nhưng suốt đêm, không ai hay biết có một đôi mắt lành lạnh đang mở to, ánh mắt sáng hơn sao nhìn vào khoảng không, cái nhìn im lặng.