Chương : 14
Liễu Bảo Trân tỉnh dậy, cô khẽ cử động thân thể thì chân phải truyền đến một cơn đau buốt, cô đuối sức nằm phục xuống giường, mắt ảm đạm nhìn lên trần nhà. Không gian vốn tĩnh lặng lại càng yên ắng hơn nữa, hơi thở của cô càng lúc càng yếu. Mệt!.
Cảm xúc của cô chỉ có ngoài một chữ "vô" - vô tâm, vô ái. Phải làm sao đây? Có yêu mới có hận, mà trái tim đã chết, tình yêu cũng lụi tàn theo, thì liệu hận có còn hay không?.
Cuối tháng hai, cái không khí lành lạnh vẫn còn quanh quẩn khắp đường phố, xuân vừa qua, dư âm vẫn còn, nhiều nhà đóng chặt then cửa, chủ nhân cùng đoàn thể gia đình rời khỏi nơi thành thị náo nhiệt. Họ tìm đến vùng quê thanh tịnh, không khí trong lành tươi mát, không có những bon chen, thị phi, tranh giành, tính toán hay mưu mô.
Dương Thiên Hải dạo bước trên con đường vắng, hắn nhìn xung quanh, vẫn là hàng cây xanh, bóng râm che phủ cả con đường, từng dãy nhà quen thuộc cách nhau bởi cái vách tường và mảnh vườn nhà. Hắn ngửa đầu nhìn trời cao, mây trắng trời xanh. Quanh hắn chẳng có gì thay đổi cả, thế nhưng vì sao người bên cạnh hắn lại đổi thay mất rồi. Thiên Hải nhếch môi, nụ cười của hắn rất đẹp, đẹp đến lạ thường.
- Chương Thế Dâng, từ nhỏ đến lớn cậu luôn là người che giấu tất cả tội lỗi của tôi. Tôi có thể tin cậu?.
Người con trai đi bên cạnh hắn, anh bỏ tay vào túi quần, chiếc áo sơ mi trắng mở hờ hai nút trên để lộ vùng da rám nắng chắc khỏe, Thế Dâng mỉm cười nhẹ, dẫn bước nhanh hơn, bỏ lại Thiên Hải phía sau lưng:
- Cậu làm tôi đau lòng đấy.
Dương Thiên Hải dừng bước, hắn đứng yên nhìn bóng lưng Chương Thế Dâng ngạo nghễ, ngông nghênh không chậm không nhanh, dáng dấp thẳng tắp in hằn dưới nền đường xám xịt, bước đi.
- Coi như tôi chưa nói gì đi.
Thiên Hải nở nụ cười châm chọc, hắn nâng bước, từng bước chân một lúc lại nhanh hơn. Thật ra Hải không muốn đuổi theo Dâng, chỉ là hắn sực nhớ ra một chuyện.
Liễu Bảo Trân vốn đã chết rồi, linh hồn cô chính là thuộc về địa ngục, nơi giam giữ những linh hồn có tội, và phải cam chịu hình phạt. Thế nhưng cô lại trốn khỏi đó, trở về trần gian sống tiếp. Lăng Vĩ Dạ cũng chẳng ngăn cản Bảo Trân, anh dùng vài nét mực vẽ vời. Con số hai mươi ba bỗng chốc tăng thêm. Anh cho cô một cuộc đời thật dài phía trước, vì cô đã trái lại luật luân hồi nên khiến tâm tính Dương Thiên Hải, hắn thay đổi. Một vài nét mực, hắn trở nên ô uế, mục nát và kinh tởm.
- Anh Dạ.
Diệu Nhi từ sau lưng choàng tay ôm lấy ngang hông Vĩ Dạ, cô vùi mặt vào tấm lưng rộng lớn, hít lấy một hơi dài rồi cười tủm tỉm hạnh phúc. Lăng Vĩ Dạ cất sổ sinh tử vào ngăn tủ, anh xoay người, ôm lấy Diệu Nhi đi đến cạnh giường, anh cười nham, cô đỏ mặt. Hai người lại muốn hoạt động đây mà.
Quay lại với Bảo Trân, đã gần một giờ đồng hồ trôi qua, thế mà cô vẫn cứ nằm đó thẫn thờ nhìn lên trần nhà, nhìn đến mất hồn.
Cạch
Tiếng cửa mở, Trân Trân vẫn đơ người ra không chút phản ứng.
Dương Thiên Hải bước đến gần hơn, nhìn thấy Bảo Trân như mất đi linh hồn nằm đó, hắn nhếch môi mỉm cười. Trên tay hắn hương thơm thoang thoảng của cháo thịt vờn quanh căn phòng, hắn đặt mâm xuống tủ đầu giường, ngồi cạnh bên cô:
- Ăn chút để lấy lại sức đi em.
Lúc này Bảo Trân mới đưa mắt nhìn về phía hắn, cô bặm môi, thở hắt một hơi mạnh, đôi mắt cô lãnh đạm nhìn thẳng đến tô cháo thịt, lòng cô chua xót, đau đớn đến tàn thương, sống mũi cay cay, màn sương mỏng bao phủ cả đôi mắt xinh đẹp của cô. Nhưng Bảo Trân đã không để bản thân yếu đuối, không cho phép nước mắt rơi vào, cô nhắm chặt mi tiệp để cho dòng lệ nóng hổi chan chứa nỗi thất vọng đó trôi ngược vào tim. Tâm thức cô gào thét, nó bảo cô hãy cắn lưỡi chết quách đi, mặc dù tư tưởng chiến tranh quyết liệt, nhưng cô không thể chết. Cô không muốn trở về nơi đó quá sớm, đối mặt với Vĩ Dạ điên loạn đầy dục vọng ấy, thì thà cho cô vào chảo dầu còn hơn.
Dương Thiên Hải đỡ Liễu Bảo Trân ngồi tựa vào chiếc gối lót lưng nơi đầu giường, cô khó khăn ngồi dậy, cả người không chút sức sống, mắt mở to cũng chỉ muốn nhìn hắn nhẫn tâm như thế nào, và muốn cho hắn biết. Chết! Cô đã không còn sợ nữa rồi.
Mùi cháo thơm nồng xộc vào mũi Bảo Trân, nếu là trước kia cô đã cảm động rơi nước mắt. Thật buồn cười vì trên đời này, chữ "nếu" vĩnh viễn cũng chỉ là một nỗi hối tiếc.
- Há miệng ra nào.
Hắn mút một muỗng vừa, đưa lên môi thổi nhẹ, rồi dịu dàng bảo cô như dụ một đứa trẻ. Liễu Bảo Trân nhìn xuống chiếc muỗng có cháo trắng, có thịt nhuyễn ngon lành, cô nuốt nước bọt khó khăn há miệng nuốt trọn muỗng cháo ngọt lành, nhưng chua chát tận tâm can. Dương Thiên Hải nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, quan sát thật kỹ xem cô có thật sự nuốt nó chưa.
Hài lòng với chén cháo được hắn bồi đã sạch bóng, Dương Thiên Hải đỡ Trân Trân nằm xuống giường, hắn đắp mềm ngang người cô, đối diện với đôi mắt lưu chuyển nhưng vô cảm của cô, Thiên Hải có chút chột dạ nhưng cũng rất nhanh che giấu đi. Đợi khi hắn rời khỏi phòng, cánh cửa kia đóng lại.
Liễu Bảo Trân ngồi bật dậy, muốn đưa tay vào miệng, moi hết những thứ mình mới nuốt xong ra, thế nhưng đôi tay cô lại dừng, nó chạm môi cô rồi buông lơi, cô gục đầu, mắt đẹp nhìn chằm vào đôi tay đang cấu chặt lấy tấm mềm dày. Có gì đó lành lạnh lăn trên má cô, có gì đó vô tình rơi xuống tay cô. Nó trong suốt.
Thứ vừa mới rơi xuống rất nhẹ, nhưng lại chứa cả một nỗi đau lớn, lớn đến nỗi cô không thể bật khóc thành tiếng. Trân Trân nhắm mắt, rồi mở mắt, cô chóng mặt quá! Tác dụng của thuốc đến rồi, cô cười nhạt trong lòng.
- Tình yêu? Trên đời này vốn dĩ chẳng hề có gì gọi là tình yêu.
Cô thét lên, cô khóc, cô cười, cô điên loạn ngã xuống giường, tiếng cười lảnh lót trong phòng nghe sao não nề, chua chát. Tiếng cười dần nhỏ đi và im bật, có lẽ người trong phòng đã rơi vào giấc mộng đẹp rồi. À, không phải là mộng đẹp, mà là những cơn ác mộng, những bóng ma giết chết Trân từ từ, mà nó lại xuất phát từ trái tim, từ tình yêu vụn vỡ như hạt cát trong cơn gió lạnh.
Trân Trân thiếp đi rồi nhưng bên tai cô vẫn vang vọng giọng nói của Chương Thế Dâng và Dương Thiên Hải lúc cô mê man khi trước:
- Tôi cần một loại thuốc, không cần thuốc quá gấp gáp nếu không cha mẹ sẽ nghi ngờ, loại thuốc ấy phải có tác dụng từ từ, mỗi ngày một chút và đến thời gian nào đó. Liễu Bảo Trân phải ngoan ngoãn thuận theo tôi.
Thế Dâng trả lời:
- Cậu muốn tẩy não cô ấy hay muốn Trân trở nên ngu ngốc.
- Cả hai.
- Được.
Cô không biết thứ Thiên Hải bỏ vào cháo là gì, nhưng Trân biết. Thế Dâng, anh ta là kẻ bệnh hoạn, thuốc anh ta toàn là những thứ tự chế tạo, thuốc trị ư? Có lẽ chục năm nữa sẽ có nếu như ai đó đủ thông minh để vượt qua Chương Thế Dâng.
Liễu Bảo Trân cũng chẳng màng quan tâm nữa, vốn dĩ cô đã chết rồi, chết thêm lần nữa có sao đâu? Thế nhưng cô lại đau lòng, hết lần này đến lần khác Dương Thiên Hải đều muốn cô chết tâm, Trân yêu hắn, từng rất yêu hắn cơ mà.
Trân ngủ rồi, Thiên Hải mới mở cửa bước vào, giọng cười khi nãy của cô hắn đã nghe rõ, cả giọng thét ai oán đó nữa. Nhưng hắn vẫn nắm chặt bàn tay, quyết định biến Bảo Trân trở thành cô bé ngày thơ, luôn bên hắn ngoan ngoãn, nghe theo sự sắp đặt của hắn. Dương Thiên Hải nghiến răng, hắn quay người rời khỏi phòng.
Việc cần làm hiện tại là giúp Tư Tố tìm được nơi nào đó tốt nhất. Đã mấy ngày rồi, hắn vẫn chưa đến thăm Tư Tố, không biết cô có làm chuyện gì dại dột hay không thôi.
Cảm xúc của cô chỉ có ngoài một chữ "vô" - vô tâm, vô ái. Phải làm sao đây? Có yêu mới có hận, mà trái tim đã chết, tình yêu cũng lụi tàn theo, thì liệu hận có còn hay không?.
Cuối tháng hai, cái không khí lành lạnh vẫn còn quanh quẩn khắp đường phố, xuân vừa qua, dư âm vẫn còn, nhiều nhà đóng chặt then cửa, chủ nhân cùng đoàn thể gia đình rời khỏi nơi thành thị náo nhiệt. Họ tìm đến vùng quê thanh tịnh, không khí trong lành tươi mát, không có những bon chen, thị phi, tranh giành, tính toán hay mưu mô.
Dương Thiên Hải dạo bước trên con đường vắng, hắn nhìn xung quanh, vẫn là hàng cây xanh, bóng râm che phủ cả con đường, từng dãy nhà quen thuộc cách nhau bởi cái vách tường và mảnh vườn nhà. Hắn ngửa đầu nhìn trời cao, mây trắng trời xanh. Quanh hắn chẳng có gì thay đổi cả, thế nhưng vì sao người bên cạnh hắn lại đổi thay mất rồi. Thiên Hải nhếch môi, nụ cười của hắn rất đẹp, đẹp đến lạ thường.
- Chương Thế Dâng, từ nhỏ đến lớn cậu luôn là người che giấu tất cả tội lỗi của tôi. Tôi có thể tin cậu?.
Người con trai đi bên cạnh hắn, anh bỏ tay vào túi quần, chiếc áo sơ mi trắng mở hờ hai nút trên để lộ vùng da rám nắng chắc khỏe, Thế Dâng mỉm cười nhẹ, dẫn bước nhanh hơn, bỏ lại Thiên Hải phía sau lưng:
- Cậu làm tôi đau lòng đấy.
Dương Thiên Hải dừng bước, hắn đứng yên nhìn bóng lưng Chương Thế Dâng ngạo nghễ, ngông nghênh không chậm không nhanh, dáng dấp thẳng tắp in hằn dưới nền đường xám xịt, bước đi.
- Coi như tôi chưa nói gì đi.
Thiên Hải nở nụ cười châm chọc, hắn nâng bước, từng bước chân một lúc lại nhanh hơn. Thật ra Hải không muốn đuổi theo Dâng, chỉ là hắn sực nhớ ra một chuyện.
Liễu Bảo Trân vốn đã chết rồi, linh hồn cô chính là thuộc về địa ngục, nơi giam giữ những linh hồn có tội, và phải cam chịu hình phạt. Thế nhưng cô lại trốn khỏi đó, trở về trần gian sống tiếp. Lăng Vĩ Dạ cũng chẳng ngăn cản Bảo Trân, anh dùng vài nét mực vẽ vời. Con số hai mươi ba bỗng chốc tăng thêm. Anh cho cô một cuộc đời thật dài phía trước, vì cô đã trái lại luật luân hồi nên khiến tâm tính Dương Thiên Hải, hắn thay đổi. Một vài nét mực, hắn trở nên ô uế, mục nát và kinh tởm.
- Anh Dạ.
Diệu Nhi từ sau lưng choàng tay ôm lấy ngang hông Vĩ Dạ, cô vùi mặt vào tấm lưng rộng lớn, hít lấy một hơi dài rồi cười tủm tỉm hạnh phúc. Lăng Vĩ Dạ cất sổ sinh tử vào ngăn tủ, anh xoay người, ôm lấy Diệu Nhi đi đến cạnh giường, anh cười nham, cô đỏ mặt. Hai người lại muốn hoạt động đây mà.
Quay lại với Bảo Trân, đã gần một giờ đồng hồ trôi qua, thế mà cô vẫn cứ nằm đó thẫn thờ nhìn lên trần nhà, nhìn đến mất hồn.
Cạch
Tiếng cửa mở, Trân Trân vẫn đơ người ra không chút phản ứng.
Dương Thiên Hải bước đến gần hơn, nhìn thấy Bảo Trân như mất đi linh hồn nằm đó, hắn nhếch môi mỉm cười. Trên tay hắn hương thơm thoang thoảng của cháo thịt vờn quanh căn phòng, hắn đặt mâm xuống tủ đầu giường, ngồi cạnh bên cô:
- Ăn chút để lấy lại sức đi em.
Lúc này Bảo Trân mới đưa mắt nhìn về phía hắn, cô bặm môi, thở hắt một hơi mạnh, đôi mắt cô lãnh đạm nhìn thẳng đến tô cháo thịt, lòng cô chua xót, đau đớn đến tàn thương, sống mũi cay cay, màn sương mỏng bao phủ cả đôi mắt xinh đẹp của cô. Nhưng Bảo Trân đã không để bản thân yếu đuối, không cho phép nước mắt rơi vào, cô nhắm chặt mi tiệp để cho dòng lệ nóng hổi chan chứa nỗi thất vọng đó trôi ngược vào tim. Tâm thức cô gào thét, nó bảo cô hãy cắn lưỡi chết quách đi, mặc dù tư tưởng chiến tranh quyết liệt, nhưng cô không thể chết. Cô không muốn trở về nơi đó quá sớm, đối mặt với Vĩ Dạ điên loạn đầy dục vọng ấy, thì thà cho cô vào chảo dầu còn hơn.
Dương Thiên Hải đỡ Liễu Bảo Trân ngồi tựa vào chiếc gối lót lưng nơi đầu giường, cô khó khăn ngồi dậy, cả người không chút sức sống, mắt mở to cũng chỉ muốn nhìn hắn nhẫn tâm như thế nào, và muốn cho hắn biết. Chết! Cô đã không còn sợ nữa rồi.
Mùi cháo thơm nồng xộc vào mũi Bảo Trân, nếu là trước kia cô đã cảm động rơi nước mắt. Thật buồn cười vì trên đời này, chữ "nếu" vĩnh viễn cũng chỉ là một nỗi hối tiếc.
- Há miệng ra nào.
Hắn mút một muỗng vừa, đưa lên môi thổi nhẹ, rồi dịu dàng bảo cô như dụ một đứa trẻ. Liễu Bảo Trân nhìn xuống chiếc muỗng có cháo trắng, có thịt nhuyễn ngon lành, cô nuốt nước bọt khó khăn há miệng nuốt trọn muỗng cháo ngọt lành, nhưng chua chát tận tâm can. Dương Thiên Hải nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, quan sát thật kỹ xem cô có thật sự nuốt nó chưa.
Hài lòng với chén cháo được hắn bồi đã sạch bóng, Dương Thiên Hải đỡ Trân Trân nằm xuống giường, hắn đắp mềm ngang người cô, đối diện với đôi mắt lưu chuyển nhưng vô cảm của cô, Thiên Hải có chút chột dạ nhưng cũng rất nhanh che giấu đi. Đợi khi hắn rời khỏi phòng, cánh cửa kia đóng lại.
Liễu Bảo Trân ngồi bật dậy, muốn đưa tay vào miệng, moi hết những thứ mình mới nuốt xong ra, thế nhưng đôi tay cô lại dừng, nó chạm môi cô rồi buông lơi, cô gục đầu, mắt đẹp nhìn chằm vào đôi tay đang cấu chặt lấy tấm mềm dày. Có gì đó lành lạnh lăn trên má cô, có gì đó vô tình rơi xuống tay cô. Nó trong suốt.
Thứ vừa mới rơi xuống rất nhẹ, nhưng lại chứa cả một nỗi đau lớn, lớn đến nỗi cô không thể bật khóc thành tiếng. Trân Trân nhắm mắt, rồi mở mắt, cô chóng mặt quá! Tác dụng của thuốc đến rồi, cô cười nhạt trong lòng.
- Tình yêu? Trên đời này vốn dĩ chẳng hề có gì gọi là tình yêu.
Cô thét lên, cô khóc, cô cười, cô điên loạn ngã xuống giường, tiếng cười lảnh lót trong phòng nghe sao não nề, chua chát. Tiếng cười dần nhỏ đi và im bật, có lẽ người trong phòng đã rơi vào giấc mộng đẹp rồi. À, không phải là mộng đẹp, mà là những cơn ác mộng, những bóng ma giết chết Trân từ từ, mà nó lại xuất phát từ trái tim, từ tình yêu vụn vỡ như hạt cát trong cơn gió lạnh.
Trân Trân thiếp đi rồi nhưng bên tai cô vẫn vang vọng giọng nói của Chương Thế Dâng và Dương Thiên Hải lúc cô mê man khi trước:
- Tôi cần một loại thuốc, không cần thuốc quá gấp gáp nếu không cha mẹ sẽ nghi ngờ, loại thuốc ấy phải có tác dụng từ từ, mỗi ngày một chút và đến thời gian nào đó. Liễu Bảo Trân phải ngoan ngoãn thuận theo tôi.
Thế Dâng trả lời:
- Cậu muốn tẩy não cô ấy hay muốn Trân trở nên ngu ngốc.
- Cả hai.
- Được.
Cô không biết thứ Thiên Hải bỏ vào cháo là gì, nhưng Trân biết. Thế Dâng, anh ta là kẻ bệnh hoạn, thuốc anh ta toàn là những thứ tự chế tạo, thuốc trị ư? Có lẽ chục năm nữa sẽ có nếu như ai đó đủ thông minh để vượt qua Chương Thế Dâng.
Liễu Bảo Trân cũng chẳng màng quan tâm nữa, vốn dĩ cô đã chết rồi, chết thêm lần nữa có sao đâu? Thế nhưng cô lại đau lòng, hết lần này đến lần khác Dương Thiên Hải đều muốn cô chết tâm, Trân yêu hắn, từng rất yêu hắn cơ mà.
Trân ngủ rồi, Thiên Hải mới mở cửa bước vào, giọng cười khi nãy của cô hắn đã nghe rõ, cả giọng thét ai oán đó nữa. Nhưng hắn vẫn nắm chặt bàn tay, quyết định biến Bảo Trân trở thành cô bé ngày thơ, luôn bên hắn ngoan ngoãn, nghe theo sự sắp đặt của hắn. Dương Thiên Hải nghiến răng, hắn quay người rời khỏi phòng.
Việc cần làm hiện tại là giúp Tư Tố tìm được nơi nào đó tốt nhất. Đã mấy ngày rồi, hắn vẫn chưa đến thăm Tư Tố, không biết cô có làm chuyện gì dại dột hay không thôi.