Chương : 23
Liễu Bảo Trân được đưa đến một căn nhà hoang phía Tây ngoại ô thành phố, cả người quần áo xốc xếch, mái tóc dài rối tung phủ trước mặt. Một người đàn ông cao to vác cô từ trong xe ra, Tư Tố đi theo sau nhìn người đàn ông đó gật nhẹ đầu, rồi rẽ qua một hướng khác, đó là một căn nhà nhỏ mà Tư Tố đã mua để tiện "giao dịch".
Yên vị trên chiếc ghế mây, Tư Tố vui vẻ bấm số gọi cho Dương Thiên Hải. Vừa nghe điện thoại, ả vừa nhìn về phía đối diện, nơi mà ả đang nhốt Trân Trân, từ sâu trong ánh mắt trong veo ráo hoảnh đó chính là ngàn lưỡi dao sắc nhọn tượng trưng cho sự chết chóc. Kể cả vô vàng nỗi hận thù mà Tư Tố đã ghim sâu trong lòng. Sĩ diện, công danh, tiền tài, tình yêu và tất cả. Tất cả của ả đã mất... À, và người cướp mọi thứ của Tư Tố không ai khác lại chính là Bảo Trân, cô "bạn thân" thời còn cắp sách đến trường, người mà ả đã muốn giết chết để độc chiếm lấy Dương Thiên Hải. Tư Tố hận Liễu Bảo Trân đến nỗi muốn xé phanh thây cô ra để hả giả, nhưng không, ả hận luôn cả Thiên Hải, trả thù. Phải trả thù!.
Rõ ràng người Hải yêu chính là Tư Tố, nhưng trước mặt bao nhiêu người hắn lại mạnh miệng tuyên bố Trân là vợ hợp pháp của hắn. Cô tự cười khinh chính mình trong những giọt nước mắt mặn chát, hôm nay cô sẽ kết thúc tất cả.
Điện thoại reo một hồi chuông, Hải mới từ dưới lầu đi lên. Nghe tiếng điện thoại Hải cứ lo là Trân gọi, liền nhanh chóng chạy lên để bắt máy, chiều giờ hắn rất lo cho cô, nhưng cô chạy đi đột ngột điện thoại cũng chẳng thèm mang theo. Cả dép cũng bỏ lơ cơ mà, từ lúc cô chạy đi hắn đã đuổi theo, được một đoạn lại không thấy bóng dáng cô đâu. Về nhà hắn không thèm thay đồ chỉ biết ngồi nơi ghế đợi cô quay về. Như mọi lần, mỗi khi Trân giận lại tự ý chạy đi được một lúc thì chạy về, vì cô sợ hắn giận, hắn thầm cầu mong lần này cô cũng vậy.
Nhưng khi nghe máy hắn lại thất vọng tràn trề, trong chốc lát lại ngộ nhận ra, đầu dây bên kia là một giọng nói rất ư quen thuộc. Dương Thiên Hải thay đổi nét mặt, bạnh quai hàm, hắn trở giọng lạnh như băng không khách khí đáp thẳng:
- Cô lại có việc gì nữa?
Tư Tố khẻ mĩm cười, uốn lưng tựa người ra sau, đầu ngửa lên trời, thanh quản phát ra giọng nói thanh thoát:
- Em chỉ muốn hỏi Bảo Trân có nhà không? Anh có cần phải trở mặt nhanh vậy không, dù gì chúng ta cũng đã từng....
Lời còn chưa nói hết, Tư Tố đã bị Thiên Hải cắt ngang. Trong lòng hắn mặc dù đã có đáp án nhưng vẫn cố gằn giọng:
- Trân đang ngủ, cô tìm cô ấy có chuyện gì?
Một giọng cười sảng khoái từ bên kia điện thoại truyền đến, thanh âm sắc lạnh khiến Thiên Hải rùng mình:
- Trân đang ngủ? haha... Được, vậy sau khi cô ta tỉnh dậy tôi sẽ tặng cô ta thật nhiều quà...
Dương Thiên Hải như không thể cử động tay chân được nữa, hắn đứng như trời trồng nhìn điện thoại. Vài giây sau hắn mới có thể tiêu hóa hết những gì vừa nghe được. Đây không phải là đáp án mà hắn muốn, Hải cầm chặt điện thoại chạy đi lấy xe, hắn bấm ngay định vị GPS từ điện thoại Tư Tố. Rất nhanh xe đã đến được nơi cần đến.
Hải bước xuống xe, mắt không ngừng nhìn quanh tỉ mỉ và tỉnh táo quan sát tất thảy. Khi ánh mắt hắn thâu tóm mọi thứ xung quanh, hắn dời mâu quang nhìn đến nơi căn nhà bỏ hoang. Không hiểu sao trong lòng liền dấy lên cảm giác bất an, trái tim hắn thoi thóp như bị bóp chặt lấy. Dương Thiên Hải nhìn vào bên trong, hình bóng của Liễu Bảo Trân nhỏ bé, yếu ớt dần ẩn hiện sau cánh cửa sắt vụn đó. Không biết Tư Tố đã làm gì Trân Trân của hắn chưa?. Hắn tiến thẳng bước nhanh vào ngôi nhà nhỏ, từ bên ngoài Thiên Hải đã có thể nghe được tiếng của Tư Tố vọng lên từ nhà sau:
- Tốc độ quả thực không chậm.
Lúc Trân Trân lờ mờ tỉnh dậy, cảnh sắc ngoài trời đã buông tấm màn đêm, cô muốn vén bức màn huyền hoặc đó lên để có thể nhìn rõ được tất thảy con đường. Liễu Bảo Trân đang ở đâu? Xung quanh tối đen không có lấy một chút ánh sáng, từ ánh trăng bên ngoài cũng chỉ có thể hắt vào một mảnh sáng lờ mờ. Đôi mắt mệt mỏi chầm chậm mở, đầu cô đau buốt, những hình ảnh mờ nhạt đang rối tung cũng dần rõ ràng lại. Cô nhận ra mình đang bị bắt cóc. Người bắt cóc là ai? Có thù óan gì với cô và Thiên Hải hay không? Rất nhiều suy nghĩ quẩn quanh trong đầu nhưng Trân lại không tài nào tìm ra đáp án.
Cô khẽ cử động tay chân mới bíêt bản thân đang bị trói đến tê dại từng đầu ngón tay, chân cô cũng chẳng đựơc an lành, cả ngừơi cô bị sợi dây thừng quấn quanh rồi cột vào một góc. Tòan thân như mất hết sức lực, Trân cố nảy mình để ngồi dậy, dứơi sàn khá ẩm mốc cô gần như có thể ngửi rõ mùi hôi tanh của rêu dại, bỗng tòan thân nổi lên đợt sóng rung khiến cô nổi cả da gà. Cố gắng nhìn rõ xung quanh để bíêt là nơi nào nhưng đáp lại cô là một màn đêm không lối thóat. Trân thấy sợ, cô sợ bóng tối vô biên này, cô đã từng chết đi sống lại nên đối vớ cô bây gìơ ánh sáng là thứ cô rất mong mỏi.
Không còn sức lực, cả người cô ngã về phiá trứơc, hai mắt bỗng múôn khép lại. Nhưng cô chưa kịp tròn gíâc đã bị đánh thức bởi tíêng động bên ngoài. Liễu Bảo Trân cố nhướng mày mở to hai mắt để nhìn, một khe ánh sánh hé mở, một thân hình đầy đặn đang đứng ngay cửa che mất ánh sáng của cô. Cô khẽ cười khi thấy ngừơi con gái vừa bứơc vào:
- Tôi còn tưởng là kẻ nào bí ẩn lắm! Ai ngờ là cô. Tư Tố, cô không chán cái màn này sao? Năm đó cô cũng dùng với tôi, bây giờ cũng vậy à? Có trò mới nào mới nữa không? Hay có bao nhiêu cứ diễn đi, tôi sẽ im lặng thưởng thức, không làm cô thất vọng vì vai diễn quá tê đâu.
Bao nhiêu lời lẽ khinh miệt Liễu Bảo Trân đều tuôn ra hết, ánh mắt cô lạnh lùng bắn đến Tố Tố, còn ả thì sao? Tư Tố nở nụ cười vui mừng chiến thắng, cô lên tiếng:
- Dương Thiên Hải, anh tin tôi chưa? Cô ta hoàn toàn không mất trí.
Dương Thiên Hải?
Liễu Bảo Trân ngây người, ánh mắt ngạc nhiên nhìn phía sau lưng Tư Tố, nhân ảnh cao to, mâu quang sa sầm, khuôn mặt lãnh đạm không cảm xúc. Dương Thiên Hải nhìn cô, ánh mắt gieo rắc niềm đau trong quá khứ, Trân Trân như chết cứng tại chỗ, cả người cô tê dại dần, trán ướt đẫm mồ hôi, đầu tóc rũ rượi. Trông Bảo Trân lúc này quả thật rất thê thảm, nhem nhuốt, dơ bẩn và chật vật.
Dương Thiên Hải nhíu mày:
- Thì sao? Cô ấy có mất trí nhớ thật hay giả thì có liên quan gì đến cô?
Tư Tố nhếch mép cười khinh bỉ, đôi mắt ả nổi lên sự hằn học độc ác và nham hiểm, Tố Tố cắn môi dưới, căm phẫn xoay người đối diện với Thiên Hải, ả trao hắn nụ cười sắc lạnh cùng ánh mắt ngoan độc. Búng tay, ả kiềm nén tiếng chua ngoa, hừ lạnh, hai hàm răng trắng tinh của ả nghiến chặt lấy:
- Để xem ả có tố chất làm diễn viên tài giỏi bằng tôi không nào?
Yên vị trên chiếc ghế mây, Tư Tố vui vẻ bấm số gọi cho Dương Thiên Hải. Vừa nghe điện thoại, ả vừa nhìn về phía đối diện, nơi mà ả đang nhốt Trân Trân, từ sâu trong ánh mắt trong veo ráo hoảnh đó chính là ngàn lưỡi dao sắc nhọn tượng trưng cho sự chết chóc. Kể cả vô vàng nỗi hận thù mà Tư Tố đã ghim sâu trong lòng. Sĩ diện, công danh, tiền tài, tình yêu và tất cả. Tất cả của ả đã mất... À, và người cướp mọi thứ của Tư Tố không ai khác lại chính là Bảo Trân, cô "bạn thân" thời còn cắp sách đến trường, người mà ả đã muốn giết chết để độc chiếm lấy Dương Thiên Hải. Tư Tố hận Liễu Bảo Trân đến nỗi muốn xé phanh thây cô ra để hả giả, nhưng không, ả hận luôn cả Thiên Hải, trả thù. Phải trả thù!.
Rõ ràng người Hải yêu chính là Tư Tố, nhưng trước mặt bao nhiêu người hắn lại mạnh miệng tuyên bố Trân là vợ hợp pháp của hắn. Cô tự cười khinh chính mình trong những giọt nước mắt mặn chát, hôm nay cô sẽ kết thúc tất cả.
Điện thoại reo một hồi chuông, Hải mới từ dưới lầu đi lên. Nghe tiếng điện thoại Hải cứ lo là Trân gọi, liền nhanh chóng chạy lên để bắt máy, chiều giờ hắn rất lo cho cô, nhưng cô chạy đi đột ngột điện thoại cũng chẳng thèm mang theo. Cả dép cũng bỏ lơ cơ mà, từ lúc cô chạy đi hắn đã đuổi theo, được một đoạn lại không thấy bóng dáng cô đâu. Về nhà hắn không thèm thay đồ chỉ biết ngồi nơi ghế đợi cô quay về. Như mọi lần, mỗi khi Trân giận lại tự ý chạy đi được một lúc thì chạy về, vì cô sợ hắn giận, hắn thầm cầu mong lần này cô cũng vậy.
Nhưng khi nghe máy hắn lại thất vọng tràn trề, trong chốc lát lại ngộ nhận ra, đầu dây bên kia là một giọng nói rất ư quen thuộc. Dương Thiên Hải thay đổi nét mặt, bạnh quai hàm, hắn trở giọng lạnh như băng không khách khí đáp thẳng:
- Cô lại có việc gì nữa?
Tư Tố khẻ mĩm cười, uốn lưng tựa người ra sau, đầu ngửa lên trời, thanh quản phát ra giọng nói thanh thoát:
- Em chỉ muốn hỏi Bảo Trân có nhà không? Anh có cần phải trở mặt nhanh vậy không, dù gì chúng ta cũng đã từng....
Lời còn chưa nói hết, Tư Tố đã bị Thiên Hải cắt ngang. Trong lòng hắn mặc dù đã có đáp án nhưng vẫn cố gằn giọng:
- Trân đang ngủ, cô tìm cô ấy có chuyện gì?
Một giọng cười sảng khoái từ bên kia điện thoại truyền đến, thanh âm sắc lạnh khiến Thiên Hải rùng mình:
- Trân đang ngủ? haha... Được, vậy sau khi cô ta tỉnh dậy tôi sẽ tặng cô ta thật nhiều quà...
Dương Thiên Hải như không thể cử động tay chân được nữa, hắn đứng như trời trồng nhìn điện thoại. Vài giây sau hắn mới có thể tiêu hóa hết những gì vừa nghe được. Đây không phải là đáp án mà hắn muốn, Hải cầm chặt điện thoại chạy đi lấy xe, hắn bấm ngay định vị GPS từ điện thoại Tư Tố. Rất nhanh xe đã đến được nơi cần đến.
Hải bước xuống xe, mắt không ngừng nhìn quanh tỉ mỉ và tỉnh táo quan sát tất thảy. Khi ánh mắt hắn thâu tóm mọi thứ xung quanh, hắn dời mâu quang nhìn đến nơi căn nhà bỏ hoang. Không hiểu sao trong lòng liền dấy lên cảm giác bất an, trái tim hắn thoi thóp như bị bóp chặt lấy. Dương Thiên Hải nhìn vào bên trong, hình bóng của Liễu Bảo Trân nhỏ bé, yếu ớt dần ẩn hiện sau cánh cửa sắt vụn đó. Không biết Tư Tố đã làm gì Trân Trân của hắn chưa?. Hắn tiến thẳng bước nhanh vào ngôi nhà nhỏ, từ bên ngoài Thiên Hải đã có thể nghe được tiếng của Tư Tố vọng lên từ nhà sau:
- Tốc độ quả thực không chậm.
Lúc Trân Trân lờ mờ tỉnh dậy, cảnh sắc ngoài trời đã buông tấm màn đêm, cô muốn vén bức màn huyền hoặc đó lên để có thể nhìn rõ được tất thảy con đường. Liễu Bảo Trân đang ở đâu? Xung quanh tối đen không có lấy một chút ánh sáng, từ ánh trăng bên ngoài cũng chỉ có thể hắt vào một mảnh sáng lờ mờ. Đôi mắt mệt mỏi chầm chậm mở, đầu cô đau buốt, những hình ảnh mờ nhạt đang rối tung cũng dần rõ ràng lại. Cô nhận ra mình đang bị bắt cóc. Người bắt cóc là ai? Có thù óan gì với cô và Thiên Hải hay không? Rất nhiều suy nghĩ quẩn quanh trong đầu nhưng Trân lại không tài nào tìm ra đáp án.
Cô khẽ cử động tay chân mới bíêt bản thân đang bị trói đến tê dại từng đầu ngón tay, chân cô cũng chẳng đựơc an lành, cả ngừơi cô bị sợi dây thừng quấn quanh rồi cột vào một góc. Tòan thân như mất hết sức lực, Trân cố nảy mình để ngồi dậy, dứơi sàn khá ẩm mốc cô gần như có thể ngửi rõ mùi hôi tanh của rêu dại, bỗng tòan thân nổi lên đợt sóng rung khiến cô nổi cả da gà. Cố gắng nhìn rõ xung quanh để bíêt là nơi nào nhưng đáp lại cô là một màn đêm không lối thóat. Trân thấy sợ, cô sợ bóng tối vô biên này, cô đã từng chết đi sống lại nên đối vớ cô bây gìơ ánh sáng là thứ cô rất mong mỏi.
Không còn sức lực, cả người cô ngã về phiá trứơc, hai mắt bỗng múôn khép lại. Nhưng cô chưa kịp tròn gíâc đã bị đánh thức bởi tíêng động bên ngoài. Liễu Bảo Trân cố nhướng mày mở to hai mắt để nhìn, một khe ánh sánh hé mở, một thân hình đầy đặn đang đứng ngay cửa che mất ánh sáng của cô. Cô khẽ cười khi thấy ngừơi con gái vừa bứơc vào:
- Tôi còn tưởng là kẻ nào bí ẩn lắm! Ai ngờ là cô. Tư Tố, cô không chán cái màn này sao? Năm đó cô cũng dùng với tôi, bây giờ cũng vậy à? Có trò mới nào mới nữa không? Hay có bao nhiêu cứ diễn đi, tôi sẽ im lặng thưởng thức, không làm cô thất vọng vì vai diễn quá tê đâu.
Bao nhiêu lời lẽ khinh miệt Liễu Bảo Trân đều tuôn ra hết, ánh mắt cô lạnh lùng bắn đến Tố Tố, còn ả thì sao? Tư Tố nở nụ cười vui mừng chiến thắng, cô lên tiếng:
- Dương Thiên Hải, anh tin tôi chưa? Cô ta hoàn toàn không mất trí.
Dương Thiên Hải?
Liễu Bảo Trân ngây người, ánh mắt ngạc nhiên nhìn phía sau lưng Tư Tố, nhân ảnh cao to, mâu quang sa sầm, khuôn mặt lãnh đạm không cảm xúc. Dương Thiên Hải nhìn cô, ánh mắt gieo rắc niềm đau trong quá khứ, Trân Trân như chết cứng tại chỗ, cả người cô tê dại dần, trán ướt đẫm mồ hôi, đầu tóc rũ rượi. Trông Bảo Trân lúc này quả thật rất thê thảm, nhem nhuốt, dơ bẩn và chật vật.
Dương Thiên Hải nhíu mày:
- Thì sao? Cô ấy có mất trí nhớ thật hay giả thì có liên quan gì đến cô?
Tư Tố nhếch mép cười khinh bỉ, đôi mắt ả nổi lên sự hằn học độc ác và nham hiểm, Tố Tố cắn môi dưới, căm phẫn xoay người đối diện với Thiên Hải, ả trao hắn nụ cười sắc lạnh cùng ánh mắt ngoan độc. Búng tay, ả kiềm nén tiếng chua ngoa, hừ lạnh, hai hàm răng trắng tinh của ả nghiến chặt lấy:
- Để xem ả có tố chất làm diễn viên tài giỏi bằng tôi không nào?