Chương 28: Thanh minh (5)
Buổi dự tiệc hôm ấy là một ngày trời đầy mây, ta nhấc một góc màn xe lên cẩn thận nhìn sắc trời, chỉ sợ lát nữa trời mưa thì bọt nước bắn lên lúc đi trên gạch sẽ làm dơ quần áo.
Lương Cát ngồi bên cạnh ta, hắn nhìn chằm chằm vào bộ quần áo ta đang mặc, "Xuân thiếu gia, quần áo người diện thật là đẹp mắt."
Ta gật gật đầu tỏ vẻ tán thành, quả thật nó rất đẹp, lúc lão bản ở chế y phường đưa đồ tới đã làm ta rất sửng sốt, ta vốn không nghĩ tay nghề đối phương có thể cao siêu như thế. Vạt áo của bộ xiêm y này sẽ ở trong bóng đêm ẩn hiện có ánh sáng vàng kim lấp lánh, như thể đang có hàng trăm những chú đom đóm vây quanh người vậy.
Hôm nay Lâm Trọng Đàn không có ở Thái Học, ta và hắn vì thế cũng không cùng nhau đi dự hội mà tự ta ngồi xe ngựa đến Vinh phủ. Bởi vì là lần đầu tiên tham gia tư yến của Thái Tử, tim ta không tránh khỏi đập rất nhanh, ta luôn có chút lo lắng mình sẽ làm ra chuyện gì mất mặt trong yến hội.
Khi tới trước cửa Vinh Phủ, ta phát hiện khách khứa dự tiệc đều không mang thư đồng theo mà là một mình đi vào, ta chỉ đành đưa cho Lương Cát một thỏi bạc, bảo hắn tìm một chỗ đi ăn cơm rồi chờ yến hội tan lại qua đây.
Vinh phủ nhà cao cửa rộng lại hiển hách, phủ đệ so với nhà Tam thúc tất nhiên lớn hơn rất nhiều, vừa vào cửa đã là một dãy ảnh bích* cao chừng hai người chồng lên nhau. Ta cầm theo lễ vật đi theo hạ nhân Vinh phủ dẫn đường, một đường hành lang ta đi đều treo đèn lồng rực rỡ, xa xa nhìn lại như những dải tay áo lụa sặc sỡ của tiên tử.
* Ảnh bích: Bức tường có đắp thành hình ảnh phong cảnh đẹp mắt, coi như một lối trang trí.
"Công tử, để ý dưới chân." hạ nhân Vinh phủ nhắc nhở nói.
Ta vượt qua ngạch cửa, rốt cuộc cũng tới được địa điểm mở tiệc hôm nay, đây là một biệt viện trong sân Vinh phủ, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, đối lập với sắc trời tối tăm càng thêm xa hoa lộng lẫy.
Tối nay người dự tiệc xem chừng không ít, bàn tiệc xếp dài ra đến tận gần cửa. Ta vốn tưởng rằng ta hẳn là ngồi sát cửa đi, nào biết hạ nhân kia lại một đường dẫn ta đến thính đường phía trước.
Ta đếm một chút, vị trí này của ta cách chỗ ngồi của chủ vị chỉ có bốn ghế.
"Hay là có nhầm gì không? Ta giống như không phải ngồi ở đây." Ta gọi lại người hạ nhân đang chuẩn bị rời đi kia.
Người đó hỏi ta: "Các hạ là Lâm Xuân Địch Lâm công tử sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy tiểu nhân không nhầm rồi, vị trí của Lâm công tử đúng là ở chỗ này."
Sau khi tên kia rời đi, ta vẫn có chút không dám tin chính mình có thể ngồi ở đó. Ta nhìn quanh trái phải, nhân lúc canh giờ còn sớm và chưa có nhiều người tới, ta nghĩ một lát liền trước ngồi xuống đã.
Ngồi không bao lâu thì có hai ba khách nhân của yến hội lần lượt tới, chỉ chốc lát, Vinh phủ đại thiếu gia, cũng chính là Vinh Sâm – biểu ca của Thái Tử cũng tới rồi.
Hắn tiến vào tiếp đón khách khứa mới đến, khi nhìn đến ta thì bước chân khựng lại, phảng phất như đang suy nghĩ xem ta là ai. Ta vội vàng đứng lên chắp tay hành lễ, "Thảo dân Lâm Xuân Địch bái kiến Thái Thường Tự Thiếu Khanh đại nhân."
Đầu xuân năm trước, Vinh sâm đã thụ phong chức danh Thái Thường Tự Thiếu Khanh, chấp chưởng lễ nhạc.
Vinh sâm nhìn ta cười cười, "Thì ra là ngươi, đã hơn một năm không gặp rồi, ngươi thay đổi không ít đó."
Bên cạnh không có Lương Cát, cũng không có Lâm Trọng Đàn, ta có chút không biết đối đáp làm sao, chỉ có thể nhấp môi nhìn hắn cười một cái.
Ánh mắt Vinh Sâm dường như trong nháy mắt có biến hóa, nhưng lại như không có, hắn bảo ta không cần câu nệ mà cứ ngồi xuống đi.
Sau khi Vinh Sâm tới thì khách khứa còn lại cũng dần dần tụ tập đông đủ, chỉ là Thái Tử và Lâm Trọng Đàn vẫn chưa thấy đâu. Những vị khách này có một số người ta cũng có chút biết qua, nhưng cũng chỉ là biết tên và gia thế của đối phương, ngày thường chưa nói chuyện cùng bao giờ, còn lại là những người không biết cũng chưa gặp lần nào.
Ta mong Lâm Trọng Đàn mau tới, tốt nhất là ngồi bên cạnh ta, nhưng ta biết chuyện này là không có khả năng. Vị trí đối diện Vinh Sâm trống không, đoán chắc là để lại cho Lâm Trọng Đàn rồi.
Lại qua mười lăm phút, Thái Tử cuối cùng cũng tới, khách khứa tất cả cùng đứng dậy hướng về phía Thái Tử hành lễ.
Thái Tử hôm nay mặc mãng bào năm ngón màu đỏ rực, trông hắn như là vừa mới từ trong cung đến, khi đi vào áo bào lất phất quét ra chút gió, vừa vào trong liền cởi áo choàng ném cho tùy tùng bên người.
"Vinh Sâm, người đến đông đủ chưa?" Hắn gọi thẳng kỳ danh của biểu ca, mà Vinh Sâm như đã sớm thành thói quen, đứng lên chào đón hắn.
"Chỉ còn thiếu ngươi và Đàn Sinh thôi, giờ này dì mới bằng lòng thả ngươi ra khỏi cung sao?" Vinh Sâm nói.
"Đúng vậy, trong cung nhạt nhẽo muốn chết, mẫu hậu nếu thấy nhàm chán thì chi bằng nên nắm chặt thời cơ cùng phụ hoàng sinh một đứa nữa đi, cả ngày tìm cô làm gì."
Ta ngồi ở vị trí gần đầu, mơ hồ có thể nghe rõ bọn họ nói chuyện. Nghe được Thái Tử nói như vậy, ta vội cúi đầu, nghĩ thầm vị Thái Tử này quả nhiên tính tình quái đản, loại lời nói như thế mà cũng dám nói ra trước mặt nhiều người vậy sao.
Thái Tử sau khi ngồi xuống liền khiến toàn trường lặng ngắt như tờ. Hắn đưa mắt quét một vòng, ngón tay gõ nhẹ nhẹ hai cái, "Chư vị đều là khách nhân cô mời đến, mong rằng các vị xem như ở nhà, tận tình hưởng lạc."
"Tạ ơn điện hạ." Mọi người trăm miệng một lời nói.
Ta theo đám người ngồi xuống, chỉ thấy Vinh Sâm vỗ nhẹ bàn tay liền có một hàng nha hoàn búi tóc mặc váy áo lả lướt đi vào, bọn họ đem đồ ăn cùng trà bánh bày biện đâu ra đấy. Mỹ thực ở trước mắt làm ta bắt đầu thấy có chút đói bụng, thấy tiếng đàn sáo đã vang, chung quanh mọi người đều động đũa, ta cũng cầm đũa lên.
Sau khi ăn vài thứ lót bụng, ta đột nhiên nghe được âm thanh ồn ào. Nghe tiếng nhìn lại, ta nhận ra là Lâm Trọng Đàn tới rồi. Hắn vừa mới đi vào đã khiến cho toàn bộ ánh mắt chuyển lên người hắn, đến cả người đánh đàn cũng dừng lại nhìn Lâm Trọng Đàn, bất giác trật một nhịp.
Bởi vì âm thanh này mà bước chân hắn thoáng dừng lại, nhạc cơ mặt mày tú lệ nháy mắt hơi ửng đỏ, vội vàng cúi đầu, lại liên tiếp gảy sai mấy âm.
Ngồi trên cùng là Thái Tử khẽ giương mắt, cười nhẹ nói: "Được lắm Đàn Sinh, ngươi đây là vừa đến kịp lúc vào tiệc, có định trình diễn một khúc không?"
Lâm Trọng Đàn đối với Thái Tử hành lễ, "Điện hạ nói giỡn, ta nào có bổn sự này."
Hắn nhập tọa xuống bên cạnh Thái Tử, ta liền vài lần trộm nhìn hắn, chỉ là hắn chẳng nhìn về phía ta dù chỉ một lần, như thể hắn vốn không chú ý tới ta vậy. Rượu quá ba tuần, ta bắt đầu cảm thấy nhàm chán, hóa ra tư yến của Thái Tử cũng chẳng thú vị như ta tưởng.
Bên cạnh đột nhiên có người kề sát tới.
"Ngươi là người ở phủ nào thế? Sao từ trước đến nay ta chưa thấy qua ngươi?" Người nọ mặc cẩm y, tay bưng chén rượu. Ta vội vàng đáp hắn, nói ta là người nhà của tam thúc làm Công Bộ thượng thư, ta kêu Lâm Xuân Địch.
"Lâm Xuân Địch? Chính là người viết 《 Kim Thoa Khách 》 Lâm Xuân Địch ư?" Hắn nghe được tên của ta, tức khắc đôi mắt mở lớn, duỗi tay tới kéo ta, "Đệ đệ tốt, ta vẫn luôn muốn làm quen với ngươi, không nghĩ tới gặp ngươi ở chỗ này đó."
Ta không có thói quen mới gặp đã thân thiết như vậy nên muốn né tránh hắn, nào ngờ hắn lôi kéo ta không bỏ, còn muốn cùng ta uống rượu. Ta từ chối không được, chỉ có thể miễn cưỡng uống lên một ly.
Đang lúc ta đau đầu không biết làm sao đuổi người nọ đi, Nhiếp Văn Nhạc thần không biết quỷ không hay bỗng nhiên xông ra, thì ra đêm nay hắn cũng tham gia tư yến. Hắn một phen giữ chặt cánh tay người kia nói "Nguyên thiếu gia sao lại trốn ở đây vậy, mau cùng ta đi uống rượu."
"Ta không phải đang uống rượu đó sao?" Vị Nguyên thiếu gia kia không chịu đi, còn hỏi ta gần đây có viết ra bài từ nào mới không.
Chúng ta ba người đứng ở một chỗ, có lẽ động tĩnh quá lớn nên bị Thái Tử chú ý tới.
"Đó là Lâm Xuân Địch?"
Ta nghe được giọng Thái Tử, lập tức quay đầu hướng về phía trước nhìn, thấy ánh mắt Thái Tử nhìn về phía bên này liền buông chén rượu đứng lên hành lễ, "Thảo dân Lâm Xuân Địch bái kiến Thái Tử."
Thái Tử nói: "Lâm Xuân Địch, cô trước kia có ngẫu nhiên nghe được một đầu thơ ngươi viết, cảm giác không tồi. Cô vẫn nhớ rõ mới hôm nào ngươi còn thi khảo thí đứng nhất từ dưới đếm lên, sao giờ tiến bộ nhanh thế?"
Ta cúi đầu trả lời: "Tạ điện hạ khen, thảo dân...... Thảo dân ngu dốt, biết rõ đạo lý người chậm cần bắt đầu sớm nên ngày đêm học tập, không dám chậm trễ, tài lược tuy có tiến bộ nhưng cùng Thái Tử và vài chư vị học sinh ưu tú so sánh thì thảo dân vẫn là kém khá xa."
"Ngươi và Đàn Sinh thật giống nhau, đều quá khiêm tốn. Tới đây, ngươi đến ngồi bên cạnh cô."
Thái Tử nói lời này làm tất cả mọi người đều nhìn về phía ta. Ta không có thói quen bị mọi người nhìn như vậy, bàn tay dưới áo không khỏi nắm chặt.
"Như thế nào? Không muốn ngồi với cô sao?" Thái Tử lại nói.
Ta vội lắc đầu, "Không, thảo dân không dám."
Tiểu hầu gia của thân vương phủ ở bên cạnh Vinh Sâm thình lình mở miệng, "Hắn chính là đệ đệ nhà chi thứ của Đàn Sinh sao? Sao lớn lên so với Đàn Sinh nhìn chả giống chút nào vậy?"
"Ngươi cũng nói là con nhà chi thứ đó, như thế nào mà giống được?" Vinh Sâm đáp hắn.
Tiểu hầu gia chống cằm nhìn chằm chằm ta, "Vị đệ đệ này nhìn qua có vẻ rất sợ hoàng biểu huynh đi, thân thể vẫn luôn run rẩy kìa."
Lòng ta càng thêm khẩn trương, cơ hồ ngừng thở đi đến trước mặt Thái Tử. Hắn lấy ánh mắt ý bảo ta ngồi xuống, ta chưa bao giờ ở gần Thái Tử như vậy, thậm chí có thể ngửi được trên người hắn có mùi Long Tiên Hương. Vì ở gần, ta cũng mới phát hiện thì ra tròng mắt Thái Tử cũng không phải thuần khiết là màu đen, ẩn ẩn có nhiễm màu trà.
Thái Tử nhìn chằm chằm ta, dường như cảm thấy thú vị, rõ ràng bây giờ là đầu mùa xuân trời se lạnh, lòng bàn tay ta lại bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.
Khi Thái Tử quay sang nói chuyện với người khác, ta trộm lấy khăn tay lau mồ hôi, lại hướng qua Lâm Trọng Đàn bên kia nhìn thoáng qua.
Lâm Trọng Đàn vậy mà đang nhìn ta, chỉ là khi chạm mắt ta lại quay mặt đi ngay.
"Tối nay chỉ có khúc ca nhạc rượu, không khỏi đơn điệu tục khí, Lâm Xuân Địch, ngươi viết thơ hay như vậy, không bằng ngươi ngâm một bài đi?" Thái Tử đột nhiên nói với ta.
Ta cứng họng một lát, mới nhỏ giọng nói: "Bây giờ luôn sao?"
"Đúng vậy, liền lấy yến hội làm chủ đề, ngươi ngâm một bài đi." Thái Tử mỉm cười nhìn ta.
Ngón tay ta bất giác vặn xoắn vào với nhau, trong lòng cố nhớ đến những bài thơ mình đã viết xem có thể lấy bài nào.
Yến hội...... Yến hội sao, Lâm Trọng Đàn mấy ngày trước có viết một đầu thơ chính là về yến hội, ta còn chưa có đưa nó cho ai xem.
Một lát sau, ta niệm mấy câu thơ do Lâm Trọng Đàn viết ra, theo tiếng của ta, tiếng đàn sáo trong yến hội cũng nhỏ lại, vũ cơ trong tiếng trống nhảy điệu Hồ Toàn Vũ, xoay tròn càng lúc càng nhanh, cuối cùng giống như chú chim gần chết, cổ mềm oặt mà ngả đầu xuống.
"Được!" Thái Tử vỗ tay, những người còn lại cũng vỗ tay theo. Ta chưa bao giờ được nhiều người khen ngợi như vậy, bất giác hoảng hốt, ngỡ như bài thơ vừa rồi là do chính mình viết và đang được mọi người tán thưởng, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ.
Mà cười chưa được bao lâu, câu nói tiếp theo của Thái Tử làm sắc mặt ta chuyển sang trắng bệch.
"Đàn Sinh, vì sao bài thơ ngươi mới viết lại từ trong miệng đệ đệ ngươi niệm ra?"
Lâm Trọng Đàn còn chưa mở miệng, tiểu hầu gia bên cạnh đã chen nói trước, "Đúng vậy, đây không phải bài 《 Xuân Dạ Yến 》 do Đàn Sinh viết sao?"
Bài thơ này vậy mà đã có người biết sao?
Ta cắn cắn môi, cố gắng suy nghĩ nên nói gì tiếp theo, bỗng thanh âm của Nhiếp Văn Nhạc vang lên, "Bài thơ này sao có thể là do Lâm Trọng Đàn viết? Trước kia chính ta đã nhìn thấy Lâm Xuân Địch viết bài này trên giấy."
Nhiếp Văn Nhạc đang nói cái gì vậy?
Làm gì có khi nào hắn nhìn thấy ta viết thơ chứ?
"Ô?" Thái Tử nâng cao giọng, "Chẳng lẽ là Đàn Sinh cầm thơ của Lâm Xuân Địch rồi bảo là do mình viết? Lâm Xuân Địch, có phải Đàn Sinh lấy thơ của ngươi không?"
"Thảo dân, thảo dân......" Ta không biết nên nói gì nữa.
Thái Tử rũ mắt cong môi xuống, "Được thôi, cứ cho là Đàn Sinh mặt dày vô sỉ mà lấy bài thơ ngươi viết đi, nhưng cô bảo ngươi xuất khẩu thành thơ, sao ngươi dám lấy bài thơ chuẩn bị sẵn đọc cho cô nghe? Đây chính là lừa gạt cô, ngươi có biết tội lừa gạt cô đại giới là gì không?"
Ta lập tức quỳ xuống, "Thảo dân không dám, cầu điện hạ khoan thứ."
"Vậy cô cho ngươi một cơ hội chuộc tội, ngươi lại ngâm một bài thơ khác lấy chủ đề yến hội đi, cho ngươi thời gian một nén nhang suy nghĩ. Người đâu, lấy giấy và bút mực lại đây."
Thái Tử một tiếng phân phó, trước mặt ta nhanh chóng xuất hiện một chiếc bàn nhỏ, giấy và bút mực. Ta cầm lấy bút lông, đại não lúc này trống rỗng, ta viết xuống một chữ, lại khựng lại làm loang nét mực lên giấy.
Hoảng loạn hết sức, ta chỉ có thể tự đề bài thơ ngày trước mình viết lên giấy Tuyên Thành. Thái Tử vốn đang cười bỗng mặt trầm xuống, hắn ghét bỏ mà nhìn câu thơ trên giấy nói: "Thứ gì đây."
Một câu nói ra, xung quanh đều im lặng.
Tất cả mọi người đều biết ta đã chọc cho Thái Tử tức giận rồi.
Ta lại quỳ đến trên mặt đất lần thứ hai, lắp bắp cầu Thái Tử khoan dung, nói là do mình vô năng ngu dốt. Ta nói một tràng nhưng Thái Tử chỉ chậm chạp không nói gì, trong tình huống tĩnh mịch như vậy, ta không biết sao liền ngẩng đầu lên trộm nhìn về phía Thái Tử.
Vừa nhìn thấy, ta mới phát hiện Thái Tử vậy mà đang cười, nhưng nụ cười này là cười châm chọc, trào phúng, cười ta là đồ không biết tự lượng sức mình.
"Cô thật sự không nghĩ ngươi có lá gan lớn như vậy, ở trước mặt cô dám lặp đi lặp lại nhiều lần mà nói dối, ngươi cẩn thận nói cho cô nghe xem, những bài thơ bài từ được người đời tán dương kia có thật là do ngươi viết không?" Hắn giơ tay nắm lấy cằm ta, nửa câu sau cực nhẹ, chỉ có ta và hắn có thể nghe được, "Đồ tiểu kỹ nữ đi bán thân."
Nói xong Thái Tử liền buông tay ra, trông như hắn thấy hết sức ghê tởm mà lấy khăn lụa ra chà lau những đầu ngón tay vừa chạm lên mặt ta.
"Lâm Xuân Địch, những câu thơ, những bài văn trước đó là do ngươi sáng tác thật sao?" Vinh Sâm đi tới, nhìn lên câu thơ trên giấy Tuyên Thành hỏi ta.
Ta hé miệng nhưng lại chẳng phát ra nổi thanh âm nào, tựa như có người đang bóp chặt yết hầu ta vậy.
"Đừng hỏi, hắn sẽ không thừa nhận đâu, Đàn Sinh cũng quá đáng thương rồi, nuôi phải một tên trộm như hắn. Mỗi lần Đàn Sinh viết ra thứ gì đều sẽ bị hắn cướp đi. Đàn Sinh bận tâm đến tình cảm huynh đệ nên không dám tiết lộ cho ai, thằng nhãi này ngược lại được khen càng thêm được nước lấn tới, dám ở trước mặt điện hạ bảo thơ Đàn Sinh viết là của mình. Từ khi nào Thái Học bao dung loại người lừa đời lấy tiếng như này vậy?"
Tiểu hầu gia đứng lên, mắt lạnh chỉ trích ta.
Theo lời hắn nói, ánh mắt mọi người nhìn ta hoàn toàn biến đổi. Nguyên thiếu gia lúc trước còn chủ động bắt chuyện với ta lập tức nói: "Cái gì? Hắn dám trộm thơ văn của người khác sao? Mệt cho ta còn muốn cùng hắn kết giao."
Mặt ta hoàn toàn mất đi huyết sắc, những người đó nhìn ta như một con chuột bẩn thỉu dám xen lẫn vào yến hội xa hoa.
"Hóa ra là loại người này sao? Nhìn mặt không nghĩ hắn là hạng người như vậy luôn."
"Lâm Trọng Đàn cũng đáng thương quá rồi, sao lại gặp phải kiểu người như hắn chứ."
"Da mặt hắn cũng quá dày đi, còn dám tới yến hội của điện hạ, hơn nữa dám nói dối."
"Thái Học chắc là sẽ đuổi hắn thôi."
"Không chỉ có đuổi đâu, còn phải cấm hắn không được đăng kí thi khoa cử, ai biết được hắn đến lúc đó lại đi trộm tâm huyết của người khác rồi lỡ đậu công danh thì sao."
"Đọc sách thánh hiền mà hành sự thì dơ bẩn, đúng là đồ hèn hạ."
......
Vô số thanh âm đập vào lỗ tai ta, ta không dám nhìn những người đó, cứ mờ mịt mà thất thố quỳ, ta chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu về phía Lâm Trọng Đàn.
Lâm Trọng Đàn cũng giống với mọi người nhìn ta, nhưng cặp mắt mỹ lệ giờ phút này lại lạnh nhạt xa cách vô cùng. Rõ ràng đêm trước hắn còn ôm ta, nhẹ hôn lấy vành tai của ta, còn nắm nắm chân ta trong lòng bàn tay.
Ta không thích hắn cứ luôn sờ chân ta như vậy, nhưng hắn lại rất mê, tỏ vẻ hứng thú vô cùng, còn bắt ta dùng chân dẫm dẫm hắn. Ta cảm thấy thẹn mà đem mặt chôn trong chăn, được một lát lại muốn xoay đầu nhìn hắn.
"Không cần, không cần hôn......" Ta định đem chân rút về, hắn lại hôn dọc từ lưng xuống tới mắt cá chân ta. Ban đầu ta không biết mắt cá chân cũng có thể mẫn cảm tới thế, liền ngay lập tức thấy kì quái đến không còn sức lực rút chân về.
Vì sao giờ lại lạnh nhạt nhìn ta như thế?
Hắn cũng...... Cũng giống những người đó cảm thấy ta rất vô sỉ sao?
Không đúng, hắn như vậy mới là bình thường, vốn dĩ ta không nên lấy tác phẩm của hắn trở thành của chính mình.
"Đem hắn quăng ra ngoài đi, dơ cả mắt cô." Thái Tử như là chán ghét đến mức không cả muốn nhìn thấy ta nữa, liền phân phó người bênh cạnh một câu.
Thúc công công lập tức dẫn người tới bắt ta, ta vùng vằng muốn tự mình đi, nhưng bọn họ chỉ một đường lôi xềnh xệch ta ra ngoài. Chân bọn họ bước rất mau, ta nhất thời liêu xiêu, liền té ngã trên mặt đất.
Ta ngã đến trước mặt một người, liền ngay lập tức bị đám người công công kéo lên, lúc này mới phát hiện người phía trước chính là Nhiếp Văn Nhạc.
Mặt Nhiếp Văn Nhạc vô biểu tình mà nhìn ta, không tiếng động nói ra hai chữ ——
"Xứng đáng."
Ta bị ném ra khỏi Vinh phủ, giống một con chuột bị cây chổi quét đi. Trên đường nhiều người nhìn thấy ta bị quăng ra, không ít người nghỉ chân đánh giá. Ta từ trên mặt đất bò lên, ôm lấy hai tay, cúi đầu nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Đừng nhìn ta!
Đừng nhìn ta!
Cầu xin các ngươi, đừng nhìn ta nữa!
Chuyện ta bị ném ra khỏi Vinh phủ nhất định sẽ truyền khắp Thái Học vào ngày mai, có lẽ người kinh thành cũng sẽ đều biết, tam thúc cũng sẽ biết, đến cả phụ thân ở Cô Tô xa xôi cũng sẽ biết.
Làm sao bây giờ?
Ta nên làm cái gì bây giờ?
Trong đầu ta hỗn độn, cũng không biết mình đang đi đến chỗ nào, tiếng sấm chợt rền vang, nước mưa bắt đầu trút xuống bay tán loạn, ta dẫm lên gạch đá xanh ướt dầm dề, không màng đến rét lạnh, cũng không biết tránh mưa, trước mắt như ẩn như hiện ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Trọng Đàn, còn có cả ánh mắt chán ghét của mọi người.
Trong lúc hoảng hốt, ta giống như nghe được có người gọi ta.
Ai? Là ai gọi ta?
"Lâm Xuân Địch."
Đột nhiên có người ngăn cản đường đi, ta không dám ngẩng đầu, định vòng qua người nọ, nhưng thì ra không chỉ có một người chặn đường mà có hẳn mấy người. Mấy người kia bắt được ta, bắt ta ngẩng đầu lên.
Lúc này ta mới thấy rõ trước mắt là Đoạn Tâm Đình đã lâu không gặp.
Đoạn Tâm Đình cầm dù trúc, khuôn mặt thoáng hiện vẻ như là đang quan tâm ta lắm, "Lâm Xuân Địch, sao ngươi lại chật vật thế này?"
Lông mi ta bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, chớp một chút liền có bọt nước lăn xuống dưới. Đôi mắt đau quá, ta định dụi mắt một chút, nhưng bọn họ ngay lập tức bắt lấy tay ta.
"Ở trước mặt ta mà còn lộ ra vẻ nhu nhược đáng thương như vậy làm gì, thật là ghê gớm, nhưng Lâm Xuân Địch à, ngươi có làm bộ làm tịch thì hôm nay cũng nên kết thúc đi. Đàn Sinh ca ca nói ——" Đoạn Tâm Đình kề sát vào bên tai ta, rõ ràng tiếng mưa rơi rất lớn, ta lại cố tình nghe rõ đến từng chữ, "Chỉ khi ngươi thân bại danh liệt mà chết, thì vị trí nhị thiếu gia Lâm gia này mới chân chính thuộc về hắn."
"Đẩy hắn xuống đi."
"Vâng ạ."
"Từ từ, kia là cầu Hỉ Thước sao? Được rồi, mau mau cái tay lên, miễn cho bị người khác nhìn thấy."
"Tuân lệnh."
Ta bị bọn hắn quăng thẳng xuống nước. Thì ra nước trong hồ lạnh như vậy sao, ta không biết bơi, giãy giụa vài cái khiến thân thể càng lúc càng chìm sâu xuống đáy hồ, trong đầu ta vào giờ phút này lần thứ hai hiện lên khuôn mặt Lâm Trọng Đàn.
Hắn nói: "Xuân lặng lẽ, đêm xa xôi. Bích vân thiên cộng sở cung dao. Mộng hồn quán đến vô câu kiểm, lại đạp dương hoa quá tạ kiều."*
* Hic vẫn là mình quá là ngu dịch thơ mọi người ơi, cầu cao nhân cho ý kiến, sẽ ghi cre ạ hic:<
Hắn nói: "Đêm qua và hôm nay cho ta ghi nợ đi."
Hắn còn nói chỉ khi ta thân bại danh liệt mà chết thì vị trí nhị thiếu gia Lâm gia này mới chân chính thuộc về hắn.
Nước không ngừng tràn vào miệng và mũi ta, ta khó chịu mà muốn khóc, nhưng không ai sẽ thương ta, sẽ cứu ta. Ta giãy giụa một hồi làm túi tiền bên hông rớt ra, con dấu bên trong cũng theo đó bay ra ngoài.
Đó là con dấu Lâm Trọng Đàn khắc cho ta.
Ta nhìn con dấu ngày một chìm xuống đáy nước, theo bản năng duỗi tay vớt lấy, nhưng rốt cuộc chẳng chạm được gì. Ta trố mắt nhìn một lát, sau đó chậm rãi khép mắt lại, tùy ý cho thân thể trầm xuống.
Lương Cát, thực xin lỗi, ta nuốt lời mất rồi, ta không thể đưa ngươi đi đến vùng ngoại ô kinh thành chơi. Nếu ngươi có trở lại Cô Tô, mong rằng mỗi năm trước trung thu hai ngày hãy giúp ta thắp một nén nhang.
Nếu...... Phụ thân, mẫu thân bọn họ không đồng ý, thì thôi vậy.
Hú hú, cuối cùng cũng chuẩn bị trọng sinh rồi, chờ mong cho một màn long trời lở đất sắp xuất hiện thui:>
Lương Cát ngồi bên cạnh ta, hắn nhìn chằm chằm vào bộ quần áo ta đang mặc, "Xuân thiếu gia, quần áo người diện thật là đẹp mắt."
Ta gật gật đầu tỏ vẻ tán thành, quả thật nó rất đẹp, lúc lão bản ở chế y phường đưa đồ tới đã làm ta rất sửng sốt, ta vốn không nghĩ tay nghề đối phương có thể cao siêu như thế. Vạt áo của bộ xiêm y này sẽ ở trong bóng đêm ẩn hiện có ánh sáng vàng kim lấp lánh, như thể đang có hàng trăm những chú đom đóm vây quanh người vậy.
Hôm nay Lâm Trọng Đàn không có ở Thái Học, ta và hắn vì thế cũng không cùng nhau đi dự hội mà tự ta ngồi xe ngựa đến Vinh phủ. Bởi vì là lần đầu tiên tham gia tư yến của Thái Tử, tim ta không tránh khỏi đập rất nhanh, ta luôn có chút lo lắng mình sẽ làm ra chuyện gì mất mặt trong yến hội.
Khi tới trước cửa Vinh Phủ, ta phát hiện khách khứa dự tiệc đều không mang thư đồng theo mà là một mình đi vào, ta chỉ đành đưa cho Lương Cát một thỏi bạc, bảo hắn tìm một chỗ đi ăn cơm rồi chờ yến hội tan lại qua đây.
Vinh phủ nhà cao cửa rộng lại hiển hách, phủ đệ so với nhà Tam thúc tất nhiên lớn hơn rất nhiều, vừa vào cửa đã là một dãy ảnh bích* cao chừng hai người chồng lên nhau. Ta cầm theo lễ vật đi theo hạ nhân Vinh phủ dẫn đường, một đường hành lang ta đi đều treo đèn lồng rực rỡ, xa xa nhìn lại như những dải tay áo lụa sặc sỡ của tiên tử.
* Ảnh bích: Bức tường có đắp thành hình ảnh phong cảnh đẹp mắt, coi như một lối trang trí.
"Công tử, để ý dưới chân." hạ nhân Vinh phủ nhắc nhở nói.
Ta vượt qua ngạch cửa, rốt cuộc cũng tới được địa điểm mở tiệc hôm nay, đây là một biệt viện trong sân Vinh phủ, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, đối lập với sắc trời tối tăm càng thêm xa hoa lộng lẫy.
Tối nay người dự tiệc xem chừng không ít, bàn tiệc xếp dài ra đến tận gần cửa. Ta vốn tưởng rằng ta hẳn là ngồi sát cửa đi, nào biết hạ nhân kia lại một đường dẫn ta đến thính đường phía trước.
Ta đếm một chút, vị trí này của ta cách chỗ ngồi của chủ vị chỉ có bốn ghế.
"Hay là có nhầm gì không? Ta giống như không phải ngồi ở đây." Ta gọi lại người hạ nhân đang chuẩn bị rời đi kia.
Người đó hỏi ta: "Các hạ là Lâm Xuân Địch Lâm công tử sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy tiểu nhân không nhầm rồi, vị trí của Lâm công tử đúng là ở chỗ này."
Sau khi tên kia rời đi, ta vẫn có chút không dám tin chính mình có thể ngồi ở đó. Ta nhìn quanh trái phải, nhân lúc canh giờ còn sớm và chưa có nhiều người tới, ta nghĩ một lát liền trước ngồi xuống đã.
Ngồi không bao lâu thì có hai ba khách nhân của yến hội lần lượt tới, chỉ chốc lát, Vinh phủ đại thiếu gia, cũng chính là Vinh Sâm – biểu ca của Thái Tử cũng tới rồi.
Hắn tiến vào tiếp đón khách khứa mới đến, khi nhìn đến ta thì bước chân khựng lại, phảng phất như đang suy nghĩ xem ta là ai. Ta vội vàng đứng lên chắp tay hành lễ, "Thảo dân Lâm Xuân Địch bái kiến Thái Thường Tự Thiếu Khanh đại nhân."
Đầu xuân năm trước, Vinh sâm đã thụ phong chức danh Thái Thường Tự Thiếu Khanh, chấp chưởng lễ nhạc.
Vinh sâm nhìn ta cười cười, "Thì ra là ngươi, đã hơn một năm không gặp rồi, ngươi thay đổi không ít đó."
Bên cạnh không có Lương Cát, cũng không có Lâm Trọng Đàn, ta có chút không biết đối đáp làm sao, chỉ có thể nhấp môi nhìn hắn cười một cái.
Ánh mắt Vinh Sâm dường như trong nháy mắt có biến hóa, nhưng lại như không có, hắn bảo ta không cần câu nệ mà cứ ngồi xuống đi.
Sau khi Vinh Sâm tới thì khách khứa còn lại cũng dần dần tụ tập đông đủ, chỉ là Thái Tử và Lâm Trọng Đàn vẫn chưa thấy đâu. Những vị khách này có một số người ta cũng có chút biết qua, nhưng cũng chỉ là biết tên và gia thế của đối phương, ngày thường chưa nói chuyện cùng bao giờ, còn lại là những người không biết cũng chưa gặp lần nào.
Ta mong Lâm Trọng Đàn mau tới, tốt nhất là ngồi bên cạnh ta, nhưng ta biết chuyện này là không có khả năng. Vị trí đối diện Vinh Sâm trống không, đoán chắc là để lại cho Lâm Trọng Đàn rồi.
Lại qua mười lăm phút, Thái Tử cuối cùng cũng tới, khách khứa tất cả cùng đứng dậy hướng về phía Thái Tử hành lễ.
Thái Tử hôm nay mặc mãng bào năm ngón màu đỏ rực, trông hắn như là vừa mới từ trong cung đến, khi đi vào áo bào lất phất quét ra chút gió, vừa vào trong liền cởi áo choàng ném cho tùy tùng bên người.
"Vinh Sâm, người đến đông đủ chưa?" Hắn gọi thẳng kỳ danh của biểu ca, mà Vinh Sâm như đã sớm thành thói quen, đứng lên chào đón hắn.
"Chỉ còn thiếu ngươi và Đàn Sinh thôi, giờ này dì mới bằng lòng thả ngươi ra khỏi cung sao?" Vinh Sâm nói.
"Đúng vậy, trong cung nhạt nhẽo muốn chết, mẫu hậu nếu thấy nhàm chán thì chi bằng nên nắm chặt thời cơ cùng phụ hoàng sinh một đứa nữa đi, cả ngày tìm cô làm gì."
Ta ngồi ở vị trí gần đầu, mơ hồ có thể nghe rõ bọn họ nói chuyện. Nghe được Thái Tử nói như vậy, ta vội cúi đầu, nghĩ thầm vị Thái Tử này quả nhiên tính tình quái đản, loại lời nói như thế mà cũng dám nói ra trước mặt nhiều người vậy sao.
Thái Tử sau khi ngồi xuống liền khiến toàn trường lặng ngắt như tờ. Hắn đưa mắt quét một vòng, ngón tay gõ nhẹ nhẹ hai cái, "Chư vị đều là khách nhân cô mời đến, mong rằng các vị xem như ở nhà, tận tình hưởng lạc."
"Tạ ơn điện hạ." Mọi người trăm miệng một lời nói.
Ta theo đám người ngồi xuống, chỉ thấy Vinh Sâm vỗ nhẹ bàn tay liền có một hàng nha hoàn búi tóc mặc váy áo lả lướt đi vào, bọn họ đem đồ ăn cùng trà bánh bày biện đâu ra đấy. Mỹ thực ở trước mắt làm ta bắt đầu thấy có chút đói bụng, thấy tiếng đàn sáo đã vang, chung quanh mọi người đều động đũa, ta cũng cầm đũa lên.
Sau khi ăn vài thứ lót bụng, ta đột nhiên nghe được âm thanh ồn ào. Nghe tiếng nhìn lại, ta nhận ra là Lâm Trọng Đàn tới rồi. Hắn vừa mới đi vào đã khiến cho toàn bộ ánh mắt chuyển lên người hắn, đến cả người đánh đàn cũng dừng lại nhìn Lâm Trọng Đàn, bất giác trật một nhịp.
Bởi vì âm thanh này mà bước chân hắn thoáng dừng lại, nhạc cơ mặt mày tú lệ nháy mắt hơi ửng đỏ, vội vàng cúi đầu, lại liên tiếp gảy sai mấy âm.
Ngồi trên cùng là Thái Tử khẽ giương mắt, cười nhẹ nói: "Được lắm Đàn Sinh, ngươi đây là vừa đến kịp lúc vào tiệc, có định trình diễn một khúc không?"
Lâm Trọng Đàn đối với Thái Tử hành lễ, "Điện hạ nói giỡn, ta nào có bổn sự này."
Hắn nhập tọa xuống bên cạnh Thái Tử, ta liền vài lần trộm nhìn hắn, chỉ là hắn chẳng nhìn về phía ta dù chỉ một lần, như thể hắn vốn không chú ý tới ta vậy. Rượu quá ba tuần, ta bắt đầu cảm thấy nhàm chán, hóa ra tư yến của Thái Tử cũng chẳng thú vị như ta tưởng.
Bên cạnh đột nhiên có người kề sát tới.
"Ngươi là người ở phủ nào thế? Sao từ trước đến nay ta chưa thấy qua ngươi?" Người nọ mặc cẩm y, tay bưng chén rượu. Ta vội vàng đáp hắn, nói ta là người nhà của tam thúc làm Công Bộ thượng thư, ta kêu Lâm Xuân Địch.
"Lâm Xuân Địch? Chính là người viết 《 Kim Thoa Khách 》 Lâm Xuân Địch ư?" Hắn nghe được tên của ta, tức khắc đôi mắt mở lớn, duỗi tay tới kéo ta, "Đệ đệ tốt, ta vẫn luôn muốn làm quen với ngươi, không nghĩ tới gặp ngươi ở chỗ này đó."
Ta không có thói quen mới gặp đã thân thiết như vậy nên muốn né tránh hắn, nào ngờ hắn lôi kéo ta không bỏ, còn muốn cùng ta uống rượu. Ta từ chối không được, chỉ có thể miễn cưỡng uống lên một ly.
Đang lúc ta đau đầu không biết làm sao đuổi người nọ đi, Nhiếp Văn Nhạc thần không biết quỷ không hay bỗng nhiên xông ra, thì ra đêm nay hắn cũng tham gia tư yến. Hắn một phen giữ chặt cánh tay người kia nói "Nguyên thiếu gia sao lại trốn ở đây vậy, mau cùng ta đi uống rượu."
"Ta không phải đang uống rượu đó sao?" Vị Nguyên thiếu gia kia không chịu đi, còn hỏi ta gần đây có viết ra bài từ nào mới không.
Chúng ta ba người đứng ở một chỗ, có lẽ động tĩnh quá lớn nên bị Thái Tử chú ý tới.
"Đó là Lâm Xuân Địch?"
Ta nghe được giọng Thái Tử, lập tức quay đầu hướng về phía trước nhìn, thấy ánh mắt Thái Tử nhìn về phía bên này liền buông chén rượu đứng lên hành lễ, "Thảo dân Lâm Xuân Địch bái kiến Thái Tử."
Thái Tử nói: "Lâm Xuân Địch, cô trước kia có ngẫu nhiên nghe được một đầu thơ ngươi viết, cảm giác không tồi. Cô vẫn nhớ rõ mới hôm nào ngươi còn thi khảo thí đứng nhất từ dưới đếm lên, sao giờ tiến bộ nhanh thế?"
Ta cúi đầu trả lời: "Tạ điện hạ khen, thảo dân...... Thảo dân ngu dốt, biết rõ đạo lý người chậm cần bắt đầu sớm nên ngày đêm học tập, không dám chậm trễ, tài lược tuy có tiến bộ nhưng cùng Thái Tử và vài chư vị học sinh ưu tú so sánh thì thảo dân vẫn là kém khá xa."
"Ngươi và Đàn Sinh thật giống nhau, đều quá khiêm tốn. Tới đây, ngươi đến ngồi bên cạnh cô."
Thái Tử nói lời này làm tất cả mọi người đều nhìn về phía ta. Ta không có thói quen bị mọi người nhìn như vậy, bàn tay dưới áo không khỏi nắm chặt.
"Như thế nào? Không muốn ngồi với cô sao?" Thái Tử lại nói.
Ta vội lắc đầu, "Không, thảo dân không dám."
Tiểu hầu gia của thân vương phủ ở bên cạnh Vinh Sâm thình lình mở miệng, "Hắn chính là đệ đệ nhà chi thứ của Đàn Sinh sao? Sao lớn lên so với Đàn Sinh nhìn chả giống chút nào vậy?"
"Ngươi cũng nói là con nhà chi thứ đó, như thế nào mà giống được?" Vinh Sâm đáp hắn.
Tiểu hầu gia chống cằm nhìn chằm chằm ta, "Vị đệ đệ này nhìn qua có vẻ rất sợ hoàng biểu huynh đi, thân thể vẫn luôn run rẩy kìa."
Lòng ta càng thêm khẩn trương, cơ hồ ngừng thở đi đến trước mặt Thái Tử. Hắn lấy ánh mắt ý bảo ta ngồi xuống, ta chưa bao giờ ở gần Thái Tử như vậy, thậm chí có thể ngửi được trên người hắn có mùi Long Tiên Hương. Vì ở gần, ta cũng mới phát hiện thì ra tròng mắt Thái Tử cũng không phải thuần khiết là màu đen, ẩn ẩn có nhiễm màu trà.
Thái Tử nhìn chằm chằm ta, dường như cảm thấy thú vị, rõ ràng bây giờ là đầu mùa xuân trời se lạnh, lòng bàn tay ta lại bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.
Khi Thái Tử quay sang nói chuyện với người khác, ta trộm lấy khăn tay lau mồ hôi, lại hướng qua Lâm Trọng Đàn bên kia nhìn thoáng qua.
Lâm Trọng Đàn vậy mà đang nhìn ta, chỉ là khi chạm mắt ta lại quay mặt đi ngay.
"Tối nay chỉ có khúc ca nhạc rượu, không khỏi đơn điệu tục khí, Lâm Xuân Địch, ngươi viết thơ hay như vậy, không bằng ngươi ngâm một bài đi?" Thái Tử đột nhiên nói với ta.
Ta cứng họng một lát, mới nhỏ giọng nói: "Bây giờ luôn sao?"
"Đúng vậy, liền lấy yến hội làm chủ đề, ngươi ngâm một bài đi." Thái Tử mỉm cười nhìn ta.
Ngón tay ta bất giác vặn xoắn vào với nhau, trong lòng cố nhớ đến những bài thơ mình đã viết xem có thể lấy bài nào.
Yến hội...... Yến hội sao, Lâm Trọng Đàn mấy ngày trước có viết một đầu thơ chính là về yến hội, ta còn chưa có đưa nó cho ai xem.
Một lát sau, ta niệm mấy câu thơ do Lâm Trọng Đàn viết ra, theo tiếng của ta, tiếng đàn sáo trong yến hội cũng nhỏ lại, vũ cơ trong tiếng trống nhảy điệu Hồ Toàn Vũ, xoay tròn càng lúc càng nhanh, cuối cùng giống như chú chim gần chết, cổ mềm oặt mà ngả đầu xuống.
"Được!" Thái Tử vỗ tay, những người còn lại cũng vỗ tay theo. Ta chưa bao giờ được nhiều người khen ngợi như vậy, bất giác hoảng hốt, ngỡ như bài thơ vừa rồi là do chính mình viết và đang được mọi người tán thưởng, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ.
Mà cười chưa được bao lâu, câu nói tiếp theo của Thái Tử làm sắc mặt ta chuyển sang trắng bệch.
"Đàn Sinh, vì sao bài thơ ngươi mới viết lại từ trong miệng đệ đệ ngươi niệm ra?"
Lâm Trọng Đàn còn chưa mở miệng, tiểu hầu gia bên cạnh đã chen nói trước, "Đúng vậy, đây không phải bài 《 Xuân Dạ Yến 》 do Đàn Sinh viết sao?"
Bài thơ này vậy mà đã có người biết sao?
Ta cắn cắn môi, cố gắng suy nghĩ nên nói gì tiếp theo, bỗng thanh âm của Nhiếp Văn Nhạc vang lên, "Bài thơ này sao có thể là do Lâm Trọng Đàn viết? Trước kia chính ta đã nhìn thấy Lâm Xuân Địch viết bài này trên giấy."
Nhiếp Văn Nhạc đang nói cái gì vậy?
Làm gì có khi nào hắn nhìn thấy ta viết thơ chứ?
"Ô?" Thái Tử nâng cao giọng, "Chẳng lẽ là Đàn Sinh cầm thơ của Lâm Xuân Địch rồi bảo là do mình viết? Lâm Xuân Địch, có phải Đàn Sinh lấy thơ của ngươi không?"
"Thảo dân, thảo dân......" Ta không biết nên nói gì nữa.
Thái Tử rũ mắt cong môi xuống, "Được thôi, cứ cho là Đàn Sinh mặt dày vô sỉ mà lấy bài thơ ngươi viết đi, nhưng cô bảo ngươi xuất khẩu thành thơ, sao ngươi dám lấy bài thơ chuẩn bị sẵn đọc cho cô nghe? Đây chính là lừa gạt cô, ngươi có biết tội lừa gạt cô đại giới là gì không?"
Ta lập tức quỳ xuống, "Thảo dân không dám, cầu điện hạ khoan thứ."
"Vậy cô cho ngươi một cơ hội chuộc tội, ngươi lại ngâm một bài thơ khác lấy chủ đề yến hội đi, cho ngươi thời gian một nén nhang suy nghĩ. Người đâu, lấy giấy và bút mực lại đây."
Thái Tử một tiếng phân phó, trước mặt ta nhanh chóng xuất hiện một chiếc bàn nhỏ, giấy và bút mực. Ta cầm lấy bút lông, đại não lúc này trống rỗng, ta viết xuống một chữ, lại khựng lại làm loang nét mực lên giấy.
Hoảng loạn hết sức, ta chỉ có thể tự đề bài thơ ngày trước mình viết lên giấy Tuyên Thành. Thái Tử vốn đang cười bỗng mặt trầm xuống, hắn ghét bỏ mà nhìn câu thơ trên giấy nói: "Thứ gì đây."
Một câu nói ra, xung quanh đều im lặng.
Tất cả mọi người đều biết ta đã chọc cho Thái Tử tức giận rồi.
Ta lại quỳ đến trên mặt đất lần thứ hai, lắp bắp cầu Thái Tử khoan dung, nói là do mình vô năng ngu dốt. Ta nói một tràng nhưng Thái Tử chỉ chậm chạp không nói gì, trong tình huống tĩnh mịch như vậy, ta không biết sao liền ngẩng đầu lên trộm nhìn về phía Thái Tử.
Vừa nhìn thấy, ta mới phát hiện Thái Tử vậy mà đang cười, nhưng nụ cười này là cười châm chọc, trào phúng, cười ta là đồ không biết tự lượng sức mình.
"Cô thật sự không nghĩ ngươi có lá gan lớn như vậy, ở trước mặt cô dám lặp đi lặp lại nhiều lần mà nói dối, ngươi cẩn thận nói cho cô nghe xem, những bài thơ bài từ được người đời tán dương kia có thật là do ngươi viết không?" Hắn giơ tay nắm lấy cằm ta, nửa câu sau cực nhẹ, chỉ có ta và hắn có thể nghe được, "Đồ tiểu kỹ nữ đi bán thân."
Nói xong Thái Tử liền buông tay ra, trông như hắn thấy hết sức ghê tởm mà lấy khăn lụa ra chà lau những đầu ngón tay vừa chạm lên mặt ta.
"Lâm Xuân Địch, những câu thơ, những bài văn trước đó là do ngươi sáng tác thật sao?" Vinh Sâm đi tới, nhìn lên câu thơ trên giấy Tuyên Thành hỏi ta.
Ta hé miệng nhưng lại chẳng phát ra nổi thanh âm nào, tựa như có người đang bóp chặt yết hầu ta vậy.
"Đừng hỏi, hắn sẽ không thừa nhận đâu, Đàn Sinh cũng quá đáng thương rồi, nuôi phải một tên trộm như hắn. Mỗi lần Đàn Sinh viết ra thứ gì đều sẽ bị hắn cướp đi. Đàn Sinh bận tâm đến tình cảm huynh đệ nên không dám tiết lộ cho ai, thằng nhãi này ngược lại được khen càng thêm được nước lấn tới, dám ở trước mặt điện hạ bảo thơ Đàn Sinh viết là của mình. Từ khi nào Thái Học bao dung loại người lừa đời lấy tiếng như này vậy?"
Tiểu hầu gia đứng lên, mắt lạnh chỉ trích ta.
Theo lời hắn nói, ánh mắt mọi người nhìn ta hoàn toàn biến đổi. Nguyên thiếu gia lúc trước còn chủ động bắt chuyện với ta lập tức nói: "Cái gì? Hắn dám trộm thơ văn của người khác sao? Mệt cho ta còn muốn cùng hắn kết giao."
Mặt ta hoàn toàn mất đi huyết sắc, những người đó nhìn ta như một con chuột bẩn thỉu dám xen lẫn vào yến hội xa hoa.
"Hóa ra là loại người này sao? Nhìn mặt không nghĩ hắn là hạng người như vậy luôn."
"Lâm Trọng Đàn cũng đáng thương quá rồi, sao lại gặp phải kiểu người như hắn chứ."
"Da mặt hắn cũng quá dày đi, còn dám tới yến hội của điện hạ, hơn nữa dám nói dối."
"Thái Học chắc là sẽ đuổi hắn thôi."
"Không chỉ có đuổi đâu, còn phải cấm hắn không được đăng kí thi khoa cử, ai biết được hắn đến lúc đó lại đi trộm tâm huyết của người khác rồi lỡ đậu công danh thì sao."
"Đọc sách thánh hiền mà hành sự thì dơ bẩn, đúng là đồ hèn hạ."
......
Vô số thanh âm đập vào lỗ tai ta, ta không dám nhìn những người đó, cứ mờ mịt mà thất thố quỳ, ta chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu về phía Lâm Trọng Đàn.
Lâm Trọng Đàn cũng giống với mọi người nhìn ta, nhưng cặp mắt mỹ lệ giờ phút này lại lạnh nhạt xa cách vô cùng. Rõ ràng đêm trước hắn còn ôm ta, nhẹ hôn lấy vành tai của ta, còn nắm nắm chân ta trong lòng bàn tay.
Ta không thích hắn cứ luôn sờ chân ta như vậy, nhưng hắn lại rất mê, tỏ vẻ hứng thú vô cùng, còn bắt ta dùng chân dẫm dẫm hắn. Ta cảm thấy thẹn mà đem mặt chôn trong chăn, được một lát lại muốn xoay đầu nhìn hắn.
"Không cần, không cần hôn......" Ta định đem chân rút về, hắn lại hôn dọc từ lưng xuống tới mắt cá chân ta. Ban đầu ta không biết mắt cá chân cũng có thể mẫn cảm tới thế, liền ngay lập tức thấy kì quái đến không còn sức lực rút chân về.
Vì sao giờ lại lạnh nhạt nhìn ta như thế?
Hắn cũng...... Cũng giống những người đó cảm thấy ta rất vô sỉ sao?
Không đúng, hắn như vậy mới là bình thường, vốn dĩ ta không nên lấy tác phẩm của hắn trở thành của chính mình.
"Đem hắn quăng ra ngoài đi, dơ cả mắt cô." Thái Tử như là chán ghét đến mức không cả muốn nhìn thấy ta nữa, liền phân phó người bênh cạnh một câu.
Thúc công công lập tức dẫn người tới bắt ta, ta vùng vằng muốn tự mình đi, nhưng bọn họ chỉ một đường lôi xềnh xệch ta ra ngoài. Chân bọn họ bước rất mau, ta nhất thời liêu xiêu, liền té ngã trên mặt đất.
Ta ngã đến trước mặt một người, liền ngay lập tức bị đám người công công kéo lên, lúc này mới phát hiện người phía trước chính là Nhiếp Văn Nhạc.
Mặt Nhiếp Văn Nhạc vô biểu tình mà nhìn ta, không tiếng động nói ra hai chữ ——
"Xứng đáng."
Ta bị ném ra khỏi Vinh phủ, giống một con chuột bị cây chổi quét đi. Trên đường nhiều người nhìn thấy ta bị quăng ra, không ít người nghỉ chân đánh giá. Ta từ trên mặt đất bò lên, ôm lấy hai tay, cúi đầu nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Đừng nhìn ta!
Đừng nhìn ta!
Cầu xin các ngươi, đừng nhìn ta nữa!
Chuyện ta bị ném ra khỏi Vinh phủ nhất định sẽ truyền khắp Thái Học vào ngày mai, có lẽ người kinh thành cũng sẽ đều biết, tam thúc cũng sẽ biết, đến cả phụ thân ở Cô Tô xa xôi cũng sẽ biết.
Làm sao bây giờ?
Ta nên làm cái gì bây giờ?
Trong đầu ta hỗn độn, cũng không biết mình đang đi đến chỗ nào, tiếng sấm chợt rền vang, nước mưa bắt đầu trút xuống bay tán loạn, ta dẫm lên gạch đá xanh ướt dầm dề, không màng đến rét lạnh, cũng không biết tránh mưa, trước mắt như ẩn như hiện ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Trọng Đàn, còn có cả ánh mắt chán ghét của mọi người.
Trong lúc hoảng hốt, ta giống như nghe được có người gọi ta.
Ai? Là ai gọi ta?
"Lâm Xuân Địch."
Đột nhiên có người ngăn cản đường đi, ta không dám ngẩng đầu, định vòng qua người nọ, nhưng thì ra không chỉ có một người chặn đường mà có hẳn mấy người. Mấy người kia bắt được ta, bắt ta ngẩng đầu lên.
Lúc này ta mới thấy rõ trước mắt là Đoạn Tâm Đình đã lâu không gặp.
Đoạn Tâm Đình cầm dù trúc, khuôn mặt thoáng hiện vẻ như là đang quan tâm ta lắm, "Lâm Xuân Địch, sao ngươi lại chật vật thế này?"
Lông mi ta bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, chớp một chút liền có bọt nước lăn xuống dưới. Đôi mắt đau quá, ta định dụi mắt một chút, nhưng bọn họ ngay lập tức bắt lấy tay ta.
"Ở trước mặt ta mà còn lộ ra vẻ nhu nhược đáng thương như vậy làm gì, thật là ghê gớm, nhưng Lâm Xuân Địch à, ngươi có làm bộ làm tịch thì hôm nay cũng nên kết thúc đi. Đàn Sinh ca ca nói ——" Đoạn Tâm Đình kề sát vào bên tai ta, rõ ràng tiếng mưa rơi rất lớn, ta lại cố tình nghe rõ đến từng chữ, "Chỉ khi ngươi thân bại danh liệt mà chết, thì vị trí nhị thiếu gia Lâm gia này mới chân chính thuộc về hắn."
"Đẩy hắn xuống đi."
"Vâng ạ."
"Từ từ, kia là cầu Hỉ Thước sao? Được rồi, mau mau cái tay lên, miễn cho bị người khác nhìn thấy."
"Tuân lệnh."
Ta bị bọn hắn quăng thẳng xuống nước. Thì ra nước trong hồ lạnh như vậy sao, ta không biết bơi, giãy giụa vài cái khiến thân thể càng lúc càng chìm sâu xuống đáy hồ, trong đầu ta vào giờ phút này lần thứ hai hiện lên khuôn mặt Lâm Trọng Đàn.
Hắn nói: "Xuân lặng lẽ, đêm xa xôi. Bích vân thiên cộng sở cung dao. Mộng hồn quán đến vô câu kiểm, lại đạp dương hoa quá tạ kiều."*
* Hic vẫn là mình quá là ngu dịch thơ mọi người ơi, cầu cao nhân cho ý kiến, sẽ ghi cre ạ hic:<
Hắn nói: "Đêm qua và hôm nay cho ta ghi nợ đi."
Hắn còn nói chỉ khi ta thân bại danh liệt mà chết thì vị trí nhị thiếu gia Lâm gia này mới chân chính thuộc về hắn.
Nước không ngừng tràn vào miệng và mũi ta, ta khó chịu mà muốn khóc, nhưng không ai sẽ thương ta, sẽ cứu ta. Ta giãy giụa một hồi làm túi tiền bên hông rớt ra, con dấu bên trong cũng theo đó bay ra ngoài.
Đó là con dấu Lâm Trọng Đàn khắc cho ta.
Ta nhìn con dấu ngày một chìm xuống đáy nước, theo bản năng duỗi tay vớt lấy, nhưng rốt cuộc chẳng chạm được gì. Ta trố mắt nhìn một lát, sau đó chậm rãi khép mắt lại, tùy ý cho thân thể trầm xuống.
Lương Cát, thực xin lỗi, ta nuốt lời mất rồi, ta không thể đưa ngươi đi đến vùng ngoại ô kinh thành chơi. Nếu ngươi có trở lại Cô Tô, mong rằng mỗi năm trước trung thu hai ngày hãy giúp ta thắp một nén nhang.
Nếu...... Phụ thân, mẫu thân bọn họ không đồng ý, thì thôi vậy.
Hú hú, cuối cùng cũng chuẩn bị trọng sinh rồi, chờ mong cho một màn long trời lở đất sắp xuất hiện thui:>