Chương 1
(1)
Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Mỗi lần đến ngày giỗ của Di Lăng Lão Tổ, Hàn Thất dường như lại trở nên vắng vẻ hơn ngày thường.
Một người thân mang bạch y lặng lẽ ngồi trước chiếc bàn nhỏ, tư thế đoan chính, tấm lưng thẳng tắp:
" Ngụy công tử, nếu là những năm trước, cho dù không ở cùng nhau, ta cũng biết Vong Cơ cũng sẽ cùng ta nhớ đến ngươi. "
Lam Hi Thần một lần liền uống cạn thứ rượu trong chén, thật sự không có một chút lễ nghi nào của một vị Tông chủ, đây là điều cấm kỵ, nhất là ở Vân Thâm. Nhưng ai sẽ kiểm tra nơi ở Tông chủ Lam gia?
Hơn nữa cho dù chúng đệ tử Lam gia không biết tại sao, nhưng bọn họ đều ngầm chắc chắn Tông chủ hàng năm đều sẽ đóng kín cửa, ở một mình vào ngày này.
Trạch Vu Quân lại rót đầy rượu vào chén, thì thầm:
" Đáng tiếc năm nay chỉ có mình ta, Vong Cơ hình như cuối cùng cũng tìm được định mệnh của mình rồi. "
Kể từ khi gặp Mạc công tử, Lam Vong Cơ đã luôn ở bên cạnh hắn. Tuy rằng Vong Cơ bình thường vẫn không có bất kì biểu cảm gì trên mặt, nhưng Lam Hi Thần có thể thấy y đã vui vẻ hơn, vui vẻ hơn mười ba năm trước rất nhiều. Lam Hi Thần cũng muốn như vậy, cũng muốn vui vẻ như thế nhưng hắn cuối cùng vẫn là không làm được...:
" Ta cũng từng nghĩ xem liệu mình có thể lại gặp được một người giống như ngươi không? Có thể lại đi cùng ngươi lần nữa không? Nhưng ta không làm được, Ngụy Anh, ta không thể làm được..... Và ta cũng không thể quên được ngươi. "
" Ngụy công tử... Ngụy Vô Tiện, ngươi hãy quay lại, được không...? "
Lam Hi Thần lẩm bẩm, thanh âm khàn khàn, như đang hỏi song lại giống như không mong đợi có câu trả lời. Lam Hi Thần cười khổ, khẽ chớp đôi mắt ướt đẫm, hắn định bỏ chén rượu xuống để đi nhặt vò rượu đã vơi đi một nửa...
" Bụp--- "
Trong lúc Lam Hi Thần đang buồn bực cùng khổ sở, Hàn Thất đột ngột vang lên tiếng động lớn, một bóng đen từ không trung xuất hiện rồi rơi xuống chiếc bàn trước mặt hắn khiến chén rượu trên đó rung chuyển, rơi khỏi bàn. Lam Hi Thần cũng chấn động, bàn tay đang nắm lấy vò Thiên Tử Tiếu siết chặt, run lên, gần như tỉnh lại sau cơn say.
Lam Hi Thần đặt bình rượu xuống, sắc bén hỏi:
" Ai! "
Nhưng người vừa xuất hiện đã bất tỉnh từ lâu, đầu nghiêng sang một bên, mái tóc đen che khuất cả khuôn mặt, hiển nhiên không có tiếng trả lời.
Lam Hi Thần đầu tiên nhìn lên mái nhà vẫn còn nguyên vẹn của Hàn Thất, sau đó nhìn xuống người đang bất động trên bàn, cuối cùng cũng chập nhận rằng thật sự có một người đột nhiên xuất hiện trong phòng mình.
Người trước mặt đã bất tỉnh, nhưng dường như có một cảm giác kỳ lạ chậm rãi xâm chiếm lấy Lam Hi Thần...
Một người đột nhiên xuất hiện từ không trung, y mặc một bộ quần áo đen dính đầy máu, mái tóc dài được buộc bằng một sợi dây đỏ vẫn chưa cột hết, y dù bất tỉnh nhưng vẫn nắm chặt cây sáo đen trong tay. Lam Hi Thần bình tĩnh lại, tự hỏi liệu mình có phải đã quá say nên xuất hiện ảo giác hay không, người này sao có thể.....
Dù không chắc chắn nhưng bàn tay hắn vẫn vô thức đưa ra, phải mất mấy lần mới có thể gạt hết tóc của người kia xuống. Khoảnh khắc khuôn mặt của người ấy lộ ra, Trạch Vu Quân, người trước nay luôn ôn hoà, lễ độ cùng trầm ổn đã hoàn toàn không kìm được kinh ngạc:
" Ngụy Vô Tiện!? "
Lam Hi Thần lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo.
Ngụy Vô Tiện hiện đang nằm bất tỉnh trên bàn bên trong Hàn Thất, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt, đầu nghiêng sang một bên, may mắn là hơi thở vẫn còn. Lam Hi Thần thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra đỡ y xuống, hắn giữ chặt cánh tay Ngụy Vô Tiện như muốn xác nhận rằng người trước mặt có thực sự tồn tại hay không? Hay chỉ là ảo ảnh của người mà hắn đã chờ đợi suốt mười ba năm qua....
Tâm trí Lam Hi Thần rối loạn, cố gắng nghĩ xem Ngụy Vô Tiện rốt cuộc tới từ đâu và tại sao y lại xuất hiện ở đây. Những thứ như ảo ảnh, tái sinh hay bùa chú trộn lẫn ngập tràn trong đầu nhưng hắn vẫn vô cùng bối rối. Mất chút thời gian để bình tĩnh lại, hắn lập tức vươn bàn tay còn lại chạm vào má Ngụy Vô Tiện, khẽ gọi:
" Ngụy công tử? Ngụy công tử? "
Vẫn như cũ, không có câu trả lời.
Lam Hi Thần run rẩy ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng sau đó đứng dậy đi vào phòng trong. Vết máu trên người y dính vào y phục trắng của Lan Hi Thần nhưng hắn dường như không nhận ra, chỉ ôm chặt người đó vào lòng, cần thận đặt Ngụy Vô Tiện lên giường.
Hắn không biết tại sao Di Lăng Lão Tổ đã mất mười ba năm trước lại đột ngột xuất hiện ở đây? Từ khi nào? Từ đâu đến? Sau khi tỉnh lại y sẽ như thế nào? Dù suy nghĩ nhiều là thế, nhưng hiện tại điều Lam Hi Thần chắc chắn nhất chính là lần này hắn sẽ không để y đi nữa, sẽ không đánh mất y lần nữa, dù thế nào cũng không thể được!
Lam Hi Thần ngồi ngây người một lúc, sau đó hắn liền kiểm tra cơ thể Ngụy Vô Tiện xem có vết thương nào không. Khi xác nhận vết máu là từ nơi khác hắn mới yên tâm, tiếp tục thăm dò kim đan của y, sau đó lại kiểm tra linh mạch - tuy rằng không có vết thương chí mạng, nhưng y vô cùng yếu, cần được hồi phục sức khỏe càng sớm càng tốt.
Lam Hi Thần thầm nghĩ nếu có cơ hội, hắn nhất định phải tìm y sư đến xem xét kỹ hơn. Mười ba năm qua đi, hầu hết mọi người đều đã quên đi gương mặt của Di Lăng Lão Tổ là như thế nào, chắc hẳn sẽ không ai nhận ra.
Vấn đề lớn nhất hiện tại là làm sao để giải thích cho người khác về việc có người đột nhiên ở bên trong Hàn Thất của Lam Tông chủ......
Dù vậy chuyện này cũng không quan trọng nữa, hiện tại việc hắn cần làm chăm sóc Ngụy Vô Tiện. Lam Hi Thần đứng dậy muốn đi đến Dược quán của Vân Thâm, nhưng vừa tới cửa, hắn nhận ra một điều liền dừng lại, thầm nghĩ mình quá bất cẩn, quay người lại thay bộ y phục đang dính máu rồi mới đi ra ngoài.
Các đệ tử Lam gia rất ngạc nhiên khi thấy Lam Hi Thần từ trong Hàn Thất đi ra, bọn họ càng không khỏi lo lắng khi nhìn thấy hắn đi về phía Dược quán, đệ tử phụ trách nơi đó thận trọng hỏi:
" Trạch Vu Quân, ngài cảm thấy không khoẻ sao? "
Lam Hi Thần hơi sửng sốt, rất nhanh liền bình tĩnh lại, mỉm cười đáp lại:
" Không có gì, gần đây ta đang nghiên cứu chút y thuật nên muốn đến xem một chút dược liệu. "
Đệ tử Lam gia nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lam Hi Thần lấy được dược liệu liền nhanh chóng trở về, đi thẳng đến phòng bếp trong sân nhỏ của Hàn Thất. Hắn và Vong Cơ đều có một bếp nhỏ riêng trong sân, nhưng ít khi sử dụng, không ngờ hiện tại lại có ích..
Nghĩ đến Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần hơi sửng sốt - Ngụy công tử đã trở về, hắn có nên nói cho Vong Cơ biết không?
Nếu chuyện này xảy ra vào nửa năm trước, hắn hẳn là sẽ mau chóng thông báo cho Vong Cơ. Tuy nhiên mấy tháng gần đây, Mạc công tử và đệ đệ của hắn đều cùng nhau ở một chỗ. Hai người họ rất thân thiết, thậm chí còn có vẻ là thân mật. Hiện tại bọn họ thậm chí còn cùng nhau ra ngoài, ban đêm cùng nhau đi săn, chính hắn cũng không biết hai người ở đâu. Hơn nữa bản thân Lam Hi Thần cũng biết ích kỉ, hiện tại nói ra chuyện này sẽ trở thành vấn đề. Nghĩ đến đây, Lam Hi Thần thậm chí càng bình tĩnh, chậm rãi rửa sạch dược liệu.
Lúc này, từng đợt từng đợt tiếng ho đột ngột truyền đến tai Lam Hi Thần:
" Khụ... khụ... "
Người tu tiên vốn có thính lực rất tốt, hắn lại luôn chú ý tới động tĩnh trong phòng nên tiếng ho dù yếu ớt cũng không thoát khỏi tai Lam Hi Thần. Hắn giật mình, nhanh như vậy Ngụy Vô Tiện đã tỉnh rồi sao?
Lam Hi Thần bước nhanh vào Hàn Thất, Ngụy Vô Tiện quả thực đã tỉnh, ngơ ngác nhìn xung quanh phòng.
Nghe được âm thanh có người vào, Ngụy Vô Tiện chậm rãi quay đầu lại, sau đó liền sững sờ:
" Trạch, Trạch Vũ Quân?"
Ngụy Vô Tiện vừa rồi vốn là đang nghĩ xem bản thân đang ở đâu và tại sao sau khi rơi từ trên vách đá xuống lại vẫn toàn mạng, hiện tại lại nhìn thấy Lam Hi Thần, Ngụy Vô Tiện càng thêm ngơ ngác nhìn - Lam Hi Thần lúc này bàn tay ướt đẫm, ngay cả cánh tay áo cũng dính đầy nước. Y cầm dược liệu trên tay, nhìn thật kì lạ nhưng cũng.... rất đẹp.
" Ngụy công tử... ngươi tỉnh rồi. " Lam Hi Thần vẫn không ngờ y lại tỉnh nhanh như vậy.
" Trạch Vu Quân, ta là đang ở Vân Thâm sao? "
Lam Hi Thần vội vàng đặt dược liệu trong tay lên chiếc bàn nhỏ, đến gần giường:
" Ừ, đây là Hàn Thất, phòng của ta, ngươi không cần lo lắng. "
Ngụy Vô Tiện càng thêm bối rối, vốn tưởng rằng mình rơi xuống vách đá nhưng vẫn sống sót, bị người ta phát hiện rồi bắt lại. Nhưng nếu bị bắt lại, hắn làm sao có thể ở trong phòng của Trạch Vu Quân, còn nằm trên giường y? Trên người tựa hồ không có vết thương nghiêm trọng nào, hắn ngơ ngác hỏi:
" Tại sao ta lại ở đây? "
Lam Hi Thần không có cách nào trả lời y, chỉ lại lần nữa kiểm tra linh mạch cho Ngụy Vô Tiện:
" Ta cũng không biết Ngụy công tử tại sao lại ở đây. "
" Ngài cũng không biết sao? "
Lam Hi Thần gật đầu:
" Đúng vậy, ta..... đang nghỉ ngơi thì Ngụy công tử đột nhiên xuất hiện trong Hàn Thất, rơi xuống bàn của ta, sau đó ngươi liền bất tỉnh."
"..."
Ngụy Vô Tiện nhìn vẻ mặt Lam Hi Thần, dường như y không hề nói dối.
Lam Hi Thần cau mày, hắn biết câu trả lời này không thuyết phục, nhưng đây là sự thật, hắn cũng là không biết nên nói ra những thứ khác để lừa gạt Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cũng đang nghĩ đến 3000 gia quy Cô Tô Lam thị, một trong số đó là không được phép nói dối, cũng không có lí do gì để Trạch Vu Quân phải lừa hắn, cho nên lời y nói có lẽ đều là sự thật.
Nghĩ như vậy, Nguỵ Vô Tiện không tránh khỏi phiền muộn, nặng nề nói:
" Được rồi, như vậy thật sự như lời Trạch Vu Quân nói, ta là đã rơi từ vách đá trên Loạn Tán Cương xuống....... phòng của ngài. "
Lam Hi Thần sửng sốt - Ngụy Vô Tiện nói y rơi từ vách đá của Loạn Tán Cương, chính là Loạn Tán Cương của mười ba năm trước sao?
Ngày hôm đó, chính Lam Hi Thần là người trực tiếp dẫn dắt đệ tử Lam gia tham gia trận vây quét Loạn Tán Cương dưới áp lực của Tiên Môn Bách Gia. Hắn đã cảnh cáo trước các đệ tử Lam gia không được làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc tự bảo vệ mình, và hắn không có ý định giết Ngụy Vô Tiện, mà là muốn bảo vệ y. Hắn và Vong Cơ đã sớm bàn bạc, hắn là Tông chủ vì vậy không thể tuỳ ý đi lại hay di chuyển, nhưng Vong Cơ thì có thể.
Ngay cả khi phải phản bội tất cả, hắn và Vong Cơ cũng sẽ tìm cách đưa Ngụy công tử rời đi, hắn sẽ kéo dài thời gian giúp Lam Vong Cơ, cho bọn họ thời gian trốn thoát. Nhưng khi đó tình hình quá hỗn loạn, đến chính hắn cũng không biết được mình đang ở đâu. Tam đại gia tộc phát động vây quét, vô số tu sĩ cùng hung thi lao vào hỗn chiến. Khi hắn tìm thấy Ngụy Vô Tiện, y đang lơ lửng giữa vách đá trên đỉnh Loạn Tán Cương, thoát khỏi tay Lam Vong Cơ.
Vong Cơ khi đó vô cùng đau đớn, tuyệt vọng gọi tên Ngụy Anh, mà bản thân hắn thậm chí còn không thể gọi tên Ngụy Vô Tiện, chỉ có thể nhìn y từ từ rơi xuống. Dù bản thân hắn muốn nhảy xuống cùng Ngụy Vô Tiện, nhưng phía sau hắn chính là Vân Thâm vừa mới xây dựng lại, chưa vững vàng và cả Cô Tô Lam thị, tất cả đều đang đè lên vai hắn. Hắn chỉ có thể giữ Lam Vong Cơ lại, đau khổ rơi nước mắt. Khi Ngụy Vô Tiện biến mất, tất cả những gì đi cùng y cũng chỉ có giọt nước mắt này của hắn.
" Trạch Vu Quân? "
Ngụy Vô Tiện khẽ gọi Lam Hi Thần, người đang bị phân tâm, không giải thích gì.
" A, hả? "
Lam Hi Thần phục hồi tinh thần, đáp lại:
" Ừ, chính là như vậy. Ngụy công có lẽ là từ trên vách đá rơi xuống Hàn Thất, tuy nhiên......"
Lam Hi Thần suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nói dối hắn:
" Ngụy công tử, từ trận vây quét Loạn Tán Cương khi đó, đã mười ba năm trôi qua. "
" Cái gì?! " Ngụy Vô Tiên hoảng sợ:
" Trạch Vu Quân, ngài nói cái gì? "
Lam Hi Thần vội vàng tiến lên đỡ Ngụy Vô Tiên đang chật vật muốn ngồi dậy:
" Ngụy công tử hiện tại bị thương, xin đừng cử động. "
" Ta, ta không sao. Trạch Vu Quân, ngài vừa nói gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra sau mười ba năm?"
Lam Hi Thần cân nhắc, nhẹ nhàng đỡ Ngụy Vô Tiện tựa ở bên giường:
" Thực sự là như vậy, Ngụy công tử. Ngươi cho rằng vừa rồi ngươi tới đây là mười ba năm trước sao?.... Đã mười ba năm trôi qua rồi, ta không biết tại sao, nhưng đó là sự thật."
" Làm sao có thể... "
Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm, hắn chỉ cảm thấy mình bất tỉnh trong chốc lát, làm sao có thể đã mười ba năm trôi qua kể từ trận chiến đẫm máu ấy, khi đó khắp nơi đều là la hét cùng giết chóc... nhưng chẳng có lí do gì để Trạch Vu Quân phải nói dối hắn. Khó trách hắn trước đó nhìn Trạch Vu Quân cảm thấy có chút kỳ quái, bây giờ nghĩ lại, chính là Trạch Vu Quân nhìn trưởng thành hơn trước rất nhiều, quả thực giống như đã mười ba năm trôi qua... Ngụy Vô Tiện bối rối ngước lên nhìn Lam Hi Thần.
Nhìn hắn như vậy, Lam Hi Thần tựa hồ cũng biết hắn đang suy nghĩ gì, hơi nhếch khóe môi, nói:
" Ngụy công tử cùng mười ba năm trước đều không thay đổi. "
" A... "
Ngụy Vô Tiện xấu hổ khi suy nghĩ của mình bị vạch trần, bởi vì đã chấp nhận sự thật rằng mười ba năm đã trôi qua nên hắn càng bối rồi hơn về tình hình hiện tại, giơ tay lên gãi đầu:
" Chà, có lẽ bây giờ thì ta........ "
" Ngụy công tử, bây giờ ngươi hãy ở lại Vân Thâm và nghỉ ngơi thật tốt, chuyện khác... để khi khoẻ lại rồi suy nghĩ tiếp, được không? "
" Sao ta có thể làm vậy được? Trạch Vu Quân, như vậy quá phiền phức rồi, huống chi... Di Lăng Lão Tổ ta thanh danh vốn không tốt, sao dám quấy rầy sự thanh tịnh của Vân Thâm Bất Tri Xứ chứ... "
Ngụy Vô Tiện cũng không hiểu vì sao, hắn trong quá khứ khi đối mặt với Lam Trạm thì sẽ luôn là trêu chọc, gần gũi cùng thoải mái nhưng khi đối mặt với Lam Hi Thần, hắn liền luôn cư xử đúng mực, không dám phạm sai lầm, thậm chí cả khi Lam Trạm vẫn luôn muốn đưa hắn về Vân Thâm. Khi đó tứ đại gia tộc muốn truy sát hắn, hắn cũng không cảm thấy ghê tởm hay hận Lam Hi Thần. Bởi vì hắn biết, Lam gia khi đó căn bản gần như không có tham chiến, chỉ có Lam lão đầu Lam Khải Nhân là có chút không ưa hắn, đệ tử Lam gia thì lại càng không liên quan. Hắn cảm thấy mình không xứng với những gì Lam gia dành cho hắn nên không muốn đồng ý với Lam Hi Thần.
Nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, sợ hắn muốn rời đi Lam Hi Thần liền hoảng loạn, gấp gáp nói:
" Không có vần đề! Ngươi có thể ở lại! "
Ngụy Vô Tiên sửng sốt, không hiểu vì sao Lam Hi Thần lại đột nhiên phản ứng mạnh đến thế.
Bản thân Lam Hi Thần cũng ý thức được lời nói của mình không phù hợp, hắn họ nhẹ, nhẹ nhàng nói:
" Ngụy công tử, mười ba năm sau đã không còn ai truy đuổi ngươi nữa, ngươi ở lại đây cũng sẽ không gặp rắc rối, được chứ? Sẽ không có gì nguy hiểm, ngươi hãy cứ thoải mái ở lại. "
Ngụy Vô Tiện không biết nên trả lời thế nào.
Thấy hắn không phản bác, Lam Hi Thần có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đỡ Ngụy Vô Tiện nằm xuống giường:
" Ngụy công tử, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta đi làm thuốc cho ngươi. "
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nằm xuống, nhìn Tông chủ Lam gia cầm dược liệu trên bàn rồi xoay người đi ra ngoài, Ngụy Vô Tiện chưa kịp phản ứng thì Lam Hi Thần đã đóng cửa Hàn Thất lại..
Cái gì? Trạch Vu Quân nói gì vậy? Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhớ đến bàn tay và cánh tay áo ướt đẫm vừa rồi của Lam Hi Thần. Trạch Vu Quân, y là đang tự mình rửa sạch dược liệu để sắc thuốc cho hắn sao?!
Tại sao lại thế này? Chẳng lẽ sau mười ba năm, thanh danh Di Lăng Lão Tổ thực sự " tốt " lên, có thể được Tông chủ Lam gia, Lan Hi Thần tự tay sắc thuốc cho sao?!
Dù chỉ là đến đưa thuốc, nhưng như vậy cũng là quá lịch sự rồi....
Ngụy Vô Tiện vẫn suy nghĩ lung tung về việc đó, nhưng hắn quá mệt mỏi, đầu óc cũng quá hỗn loạn, mọi chuyện xảy ra trên Loạn Tán Cương đối với hắn chỉ như vừa mới ngày hôm qua, sự mệt mỏi kinh khủng vẫn còn đó. Ngụy Vô Tiên nghĩ nghĩ rồi lại chìm vào giấc ngủ trong mùi hương thanh nhẹ của Hàn Thất.
Chỉ là lần này, trong mộng hắn đã không còn những trận chiến hỗn loạn nữa. Ở đó, duy nhất chỉ có một Lam Hi Thần đang nhẹ nhàng mỉm cười với hắn:
" Ngụy công tử, ngươi có thể an tâm ở lại đây. "
Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Mỗi lần đến ngày giỗ của Di Lăng Lão Tổ, Hàn Thất dường như lại trở nên vắng vẻ hơn ngày thường.
Một người thân mang bạch y lặng lẽ ngồi trước chiếc bàn nhỏ, tư thế đoan chính, tấm lưng thẳng tắp:
" Ngụy công tử, nếu là những năm trước, cho dù không ở cùng nhau, ta cũng biết Vong Cơ cũng sẽ cùng ta nhớ đến ngươi. "
Lam Hi Thần một lần liền uống cạn thứ rượu trong chén, thật sự không có một chút lễ nghi nào của một vị Tông chủ, đây là điều cấm kỵ, nhất là ở Vân Thâm. Nhưng ai sẽ kiểm tra nơi ở Tông chủ Lam gia?
Hơn nữa cho dù chúng đệ tử Lam gia không biết tại sao, nhưng bọn họ đều ngầm chắc chắn Tông chủ hàng năm đều sẽ đóng kín cửa, ở một mình vào ngày này.
Trạch Vu Quân lại rót đầy rượu vào chén, thì thầm:
" Đáng tiếc năm nay chỉ có mình ta, Vong Cơ hình như cuối cùng cũng tìm được định mệnh của mình rồi. "
Kể từ khi gặp Mạc công tử, Lam Vong Cơ đã luôn ở bên cạnh hắn. Tuy rằng Vong Cơ bình thường vẫn không có bất kì biểu cảm gì trên mặt, nhưng Lam Hi Thần có thể thấy y đã vui vẻ hơn, vui vẻ hơn mười ba năm trước rất nhiều. Lam Hi Thần cũng muốn như vậy, cũng muốn vui vẻ như thế nhưng hắn cuối cùng vẫn là không làm được...:
" Ta cũng từng nghĩ xem liệu mình có thể lại gặp được một người giống như ngươi không? Có thể lại đi cùng ngươi lần nữa không? Nhưng ta không làm được, Ngụy Anh, ta không thể làm được..... Và ta cũng không thể quên được ngươi. "
" Ngụy công tử... Ngụy Vô Tiện, ngươi hãy quay lại, được không...? "
Lam Hi Thần lẩm bẩm, thanh âm khàn khàn, như đang hỏi song lại giống như không mong đợi có câu trả lời. Lam Hi Thần cười khổ, khẽ chớp đôi mắt ướt đẫm, hắn định bỏ chén rượu xuống để đi nhặt vò rượu đã vơi đi một nửa...
" Bụp--- "
Trong lúc Lam Hi Thần đang buồn bực cùng khổ sở, Hàn Thất đột ngột vang lên tiếng động lớn, một bóng đen từ không trung xuất hiện rồi rơi xuống chiếc bàn trước mặt hắn khiến chén rượu trên đó rung chuyển, rơi khỏi bàn. Lam Hi Thần cũng chấn động, bàn tay đang nắm lấy vò Thiên Tử Tiếu siết chặt, run lên, gần như tỉnh lại sau cơn say.
Lam Hi Thần đặt bình rượu xuống, sắc bén hỏi:
" Ai! "
Nhưng người vừa xuất hiện đã bất tỉnh từ lâu, đầu nghiêng sang một bên, mái tóc đen che khuất cả khuôn mặt, hiển nhiên không có tiếng trả lời.
Lam Hi Thần đầu tiên nhìn lên mái nhà vẫn còn nguyên vẹn của Hàn Thất, sau đó nhìn xuống người đang bất động trên bàn, cuối cùng cũng chập nhận rằng thật sự có một người đột nhiên xuất hiện trong phòng mình.
Người trước mặt đã bất tỉnh, nhưng dường như có một cảm giác kỳ lạ chậm rãi xâm chiếm lấy Lam Hi Thần...
Một người đột nhiên xuất hiện từ không trung, y mặc một bộ quần áo đen dính đầy máu, mái tóc dài được buộc bằng một sợi dây đỏ vẫn chưa cột hết, y dù bất tỉnh nhưng vẫn nắm chặt cây sáo đen trong tay. Lam Hi Thần bình tĩnh lại, tự hỏi liệu mình có phải đã quá say nên xuất hiện ảo giác hay không, người này sao có thể.....
Dù không chắc chắn nhưng bàn tay hắn vẫn vô thức đưa ra, phải mất mấy lần mới có thể gạt hết tóc của người kia xuống. Khoảnh khắc khuôn mặt của người ấy lộ ra, Trạch Vu Quân, người trước nay luôn ôn hoà, lễ độ cùng trầm ổn đã hoàn toàn không kìm được kinh ngạc:
" Ngụy Vô Tiện!? "
Lam Hi Thần lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo.
Ngụy Vô Tiện hiện đang nằm bất tỉnh trên bàn bên trong Hàn Thất, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt, đầu nghiêng sang một bên, may mắn là hơi thở vẫn còn. Lam Hi Thần thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra đỡ y xuống, hắn giữ chặt cánh tay Ngụy Vô Tiện như muốn xác nhận rằng người trước mặt có thực sự tồn tại hay không? Hay chỉ là ảo ảnh của người mà hắn đã chờ đợi suốt mười ba năm qua....
Tâm trí Lam Hi Thần rối loạn, cố gắng nghĩ xem Ngụy Vô Tiện rốt cuộc tới từ đâu và tại sao y lại xuất hiện ở đây. Những thứ như ảo ảnh, tái sinh hay bùa chú trộn lẫn ngập tràn trong đầu nhưng hắn vẫn vô cùng bối rối. Mất chút thời gian để bình tĩnh lại, hắn lập tức vươn bàn tay còn lại chạm vào má Ngụy Vô Tiện, khẽ gọi:
" Ngụy công tử? Ngụy công tử? "
Vẫn như cũ, không có câu trả lời.
Lam Hi Thần run rẩy ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng sau đó đứng dậy đi vào phòng trong. Vết máu trên người y dính vào y phục trắng của Lan Hi Thần nhưng hắn dường như không nhận ra, chỉ ôm chặt người đó vào lòng, cần thận đặt Ngụy Vô Tiện lên giường.
Hắn không biết tại sao Di Lăng Lão Tổ đã mất mười ba năm trước lại đột ngột xuất hiện ở đây? Từ khi nào? Từ đâu đến? Sau khi tỉnh lại y sẽ như thế nào? Dù suy nghĩ nhiều là thế, nhưng hiện tại điều Lam Hi Thần chắc chắn nhất chính là lần này hắn sẽ không để y đi nữa, sẽ không đánh mất y lần nữa, dù thế nào cũng không thể được!
Lam Hi Thần ngồi ngây người một lúc, sau đó hắn liền kiểm tra cơ thể Ngụy Vô Tiện xem có vết thương nào không. Khi xác nhận vết máu là từ nơi khác hắn mới yên tâm, tiếp tục thăm dò kim đan của y, sau đó lại kiểm tra linh mạch - tuy rằng không có vết thương chí mạng, nhưng y vô cùng yếu, cần được hồi phục sức khỏe càng sớm càng tốt.
Lam Hi Thần thầm nghĩ nếu có cơ hội, hắn nhất định phải tìm y sư đến xem xét kỹ hơn. Mười ba năm qua đi, hầu hết mọi người đều đã quên đi gương mặt của Di Lăng Lão Tổ là như thế nào, chắc hẳn sẽ không ai nhận ra.
Vấn đề lớn nhất hiện tại là làm sao để giải thích cho người khác về việc có người đột nhiên ở bên trong Hàn Thất của Lam Tông chủ......
Dù vậy chuyện này cũng không quan trọng nữa, hiện tại việc hắn cần làm chăm sóc Ngụy Vô Tiện. Lam Hi Thần đứng dậy muốn đi đến Dược quán của Vân Thâm, nhưng vừa tới cửa, hắn nhận ra một điều liền dừng lại, thầm nghĩ mình quá bất cẩn, quay người lại thay bộ y phục đang dính máu rồi mới đi ra ngoài.
Các đệ tử Lam gia rất ngạc nhiên khi thấy Lam Hi Thần từ trong Hàn Thất đi ra, bọn họ càng không khỏi lo lắng khi nhìn thấy hắn đi về phía Dược quán, đệ tử phụ trách nơi đó thận trọng hỏi:
" Trạch Vu Quân, ngài cảm thấy không khoẻ sao? "
Lam Hi Thần hơi sửng sốt, rất nhanh liền bình tĩnh lại, mỉm cười đáp lại:
" Không có gì, gần đây ta đang nghiên cứu chút y thuật nên muốn đến xem một chút dược liệu. "
Đệ tử Lam gia nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lam Hi Thần lấy được dược liệu liền nhanh chóng trở về, đi thẳng đến phòng bếp trong sân nhỏ của Hàn Thất. Hắn và Vong Cơ đều có một bếp nhỏ riêng trong sân, nhưng ít khi sử dụng, không ngờ hiện tại lại có ích..
Nghĩ đến Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần hơi sửng sốt - Ngụy công tử đã trở về, hắn có nên nói cho Vong Cơ biết không?
Nếu chuyện này xảy ra vào nửa năm trước, hắn hẳn là sẽ mau chóng thông báo cho Vong Cơ. Tuy nhiên mấy tháng gần đây, Mạc công tử và đệ đệ của hắn đều cùng nhau ở một chỗ. Hai người họ rất thân thiết, thậm chí còn có vẻ là thân mật. Hiện tại bọn họ thậm chí còn cùng nhau ra ngoài, ban đêm cùng nhau đi săn, chính hắn cũng không biết hai người ở đâu. Hơn nữa bản thân Lam Hi Thần cũng biết ích kỉ, hiện tại nói ra chuyện này sẽ trở thành vấn đề. Nghĩ đến đây, Lam Hi Thần thậm chí càng bình tĩnh, chậm rãi rửa sạch dược liệu.
Lúc này, từng đợt từng đợt tiếng ho đột ngột truyền đến tai Lam Hi Thần:
" Khụ... khụ... "
Người tu tiên vốn có thính lực rất tốt, hắn lại luôn chú ý tới động tĩnh trong phòng nên tiếng ho dù yếu ớt cũng không thoát khỏi tai Lam Hi Thần. Hắn giật mình, nhanh như vậy Ngụy Vô Tiện đã tỉnh rồi sao?
Lam Hi Thần bước nhanh vào Hàn Thất, Ngụy Vô Tiện quả thực đã tỉnh, ngơ ngác nhìn xung quanh phòng.
Nghe được âm thanh có người vào, Ngụy Vô Tiện chậm rãi quay đầu lại, sau đó liền sững sờ:
" Trạch, Trạch Vũ Quân?"
Ngụy Vô Tiện vừa rồi vốn là đang nghĩ xem bản thân đang ở đâu và tại sao sau khi rơi từ trên vách đá xuống lại vẫn toàn mạng, hiện tại lại nhìn thấy Lam Hi Thần, Ngụy Vô Tiện càng thêm ngơ ngác nhìn - Lam Hi Thần lúc này bàn tay ướt đẫm, ngay cả cánh tay áo cũng dính đầy nước. Y cầm dược liệu trên tay, nhìn thật kì lạ nhưng cũng.... rất đẹp.
" Ngụy công tử... ngươi tỉnh rồi. " Lam Hi Thần vẫn không ngờ y lại tỉnh nhanh như vậy.
" Trạch Vu Quân, ta là đang ở Vân Thâm sao? "
Lam Hi Thần vội vàng đặt dược liệu trong tay lên chiếc bàn nhỏ, đến gần giường:
" Ừ, đây là Hàn Thất, phòng của ta, ngươi không cần lo lắng. "
Ngụy Vô Tiện càng thêm bối rối, vốn tưởng rằng mình rơi xuống vách đá nhưng vẫn sống sót, bị người ta phát hiện rồi bắt lại. Nhưng nếu bị bắt lại, hắn làm sao có thể ở trong phòng của Trạch Vu Quân, còn nằm trên giường y? Trên người tựa hồ không có vết thương nghiêm trọng nào, hắn ngơ ngác hỏi:
" Tại sao ta lại ở đây? "
Lam Hi Thần không có cách nào trả lời y, chỉ lại lần nữa kiểm tra linh mạch cho Ngụy Vô Tiện:
" Ta cũng không biết Ngụy công tử tại sao lại ở đây. "
" Ngài cũng không biết sao? "
Lam Hi Thần gật đầu:
" Đúng vậy, ta..... đang nghỉ ngơi thì Ngụy công tử đột nhiên xuất hiện trong Hàn Thất, rơi xuống bàn của ta, sau đó ngươi liền bất tỉnh."
"..."
Ngụy Vô Tiện nhìn vẻ mặt Lam Hi Thần, dường như y không hề nói dối.
Lam Hi Thần cau mày, hắn biết câu trả lời này không thuyết phục, nhưng đây là sự thật, hắn cũng là không biết nên nói ra những thứ khác để lừa gạt Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cũng đang nghĩ đến 3000 gia quy Cô Tô Lam thị, một trong số đó là không được phép nói dối, cũng không có lí do gì để Trạch Vu Quân phải lừa hắn, cho nên lời y nói có lẽ đều là sự thật.
Nghĩ như vậy, Nguỵ Vô Tiện không tránh khỏi phiền muộn, nặng nề nói:
" Được rồi, như vậy thật sự như lời Trạch Vu Quân nói, ta là đã rơi từ vách đá trên Loạn Tán Cương xuống....... phòng của ngài. "
Lam Hi Thần sửng sốt - Ngụy Vô Tiện nói y rơi từ vách đá của Loạn Tán Cương, chính là Loạn Tán Cương của mười ba năm trước sao?
Ngày hôm đó, chính Lam Hi Thần là người trực tiếp dẫn dắt đệ tử Lam gia tham gia trận vây quét Loạn Tán Cương dưới áp lực của Tiên Môn Bách Gia. Hắn đã cảnh cáo trước các đệ tử Lam gia không được làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc tự bảo vệ mình, và hắn không có ý định giết Ngụy Vô Tiện, mà là muốn bảo vệ y. Hắn và Vong Cơ đã sớm bàn bạc, hắn là Tông chủ vì vậy không thể tuỳ ý đi lại hay di chuyển, nhưng Vong Cơ thì có thể.
Ngay cả khi phải phản bội tất cả, hắn và Vong Cơ cũng sẽ tìm cách đưa Ngụy công tử rời đi, hắn sẽ kéo dài thời gian giúp Lam Vong Cơ, cho bọn họ thời gian trốn thoát. Nhưng khi đó tình hình quá hỗn loạn, đến chính hắn cũng không biết được mình đang ở đâu. Tam đại gia tộc phát động vây quét, vô số tu sĩ cùng hung thi lao vào hỗn chiến. Khi hắn tìm thấy Ngụy Vô Tiện, y đang lơ lửng giữa vách đá trên đỉnh Loạn Tán Cương, thoát khỏi tay Lam Vong Cơ.
Vong Cơ khi đó vô cùng đau đớn, tuyệt vọng gọi tên Ngụy Anh, mà bản thân hắn thậm chí còn không thể gọi tên Ngụy Vô Tiện, chỉ có thể nhìn y từ từ rơi xuống. Dù bản thân hắn muốn nhảy xuống cùng Ngụy Vô Tiện, nhưng phía sau hắn chính là Vân Thâm vừa mới xây dựng lại, chưa vững vàng và cả Cô Tô Lam thị, tất cả đều đang đè lên vai hắn. Hắn chỉ có thể giữ Lam Vong Cơ lại, đau khổ rơi nước mắt. Khi Ngụy Vô Tiện biến mất, tất cả những gì đi cùng y cũng chỉ có giọt nước mắt này của hắn.
" Trạch Vu Quân? "
Ngụy Vô Tiện khẽ gọi Lam Hi Thần, người đang bị phân tâm, không giải thích gì.
" A, hả? "
Lam Hi Thần phục hồi tinh thần, đáp lại:
" Ừ, chính là như vậy. Ngụy công có lẽ là từ trên vách đá rơi xuống Hàn Thất, tuy nhiên......"
Lam Hi Thần suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nói dối hắn:
" Ngụy công tử, từ trận vây quét Loạn Tán Cương khi đó, đã mười ba năm trôi qua. "
" Cái gì?! " Ngụy Vô Tiên hoảng sợ:
" Trạch Vu Quân, ngài nói cái gì? "
Lam Hi Thần vội vàng tiến lên đỡ Ngụy Vô Tiên đang chật vật muốn ngồi dậy:
" Ngụy công tử hiện tại bị thương, xin đừng cử động. "
" Ta, ta không sao. Trạch Vu Quân, ngài vừa nói gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra sau mười ba năm?"
Lam Hi Thần cân nhắc, nhẹ nhàng đỡ Ngụy Vô Tiện tựa ở bên giường:
" Thực sự là như vậy, Ngụy công tử. Ngươi cho rằng vừa rồi ngươi tới đây là mười ba năm trước sao?.... Đã mười ba năm trôi qua rồi, ta không biết tại sao, nhưng đó là sự thật."
" Làm sao có thể... "
Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm, hắn chỉ cảm thấy mình bất tỉnh trong chốc lát, làm sao có thể đã mười ba năm trôi qua kể từ trận chiến đẫm máu ấy, khi đó khắp nơi đều là la hét cùng giết chóc... nhưng chẳng có lí do gì để Trạch Vu Quân phải nói dối hắn. Khó trách hắn trước đó nhìn Trạch Vu Quân cảm thấy có chút kỳ quái, bây giờ nghĩ lại, chính là Trạch Vu Quân nhìn trưởng thành hơn trước rất nhiều, quả thực giống như đã mười ba năm trôi qua... Ngụy Vô Tiện bối rối ngước lên nhìn Lam Hi Thần.
Nhìn hắn như vậy, Lam Hi Thần tựa hồ cũng biết hắn đang suy nghĩ gì, hơi nhếch khóe môi, nói:
" Ngụy công tử cùng mười ba năm trước đều không thay đổi. "
" A... "
Ngụy Vô Tiện xấu hổ khi suy nghĩ của mình bị vạch trần, bởi vì đã chấp nhận sự thật rằng mười ba năm đã trôi qua nên hắn càng bối rồi hơn về tình hình hiện tại, giơ tay lên gãi đầu:
" Chà, có lẽ bây giờ thì ta........ "
" Ngụy công tử, bây giờ ngươi hãy ở lại Vân Thâm và nghỉ ngơi thật tốt, chuyện khác... để khi khoẻ lại rồi suy nghĩ tiếp, được không? "
" Sao ta có thể làm vậy được? Trạch Vu Quân, như vậy quá phiền phức rồi, huống chi... Di Lăng Lão Tổ ta thanh danh vốn không tốt, sao dám quấy rầy sự thanh tịnh của Vân Thâm Bất Tri Xứ chứ... "
Ngụy Vô Tiện cũng không hiểu vì sao, hắn trong quá khứ khi đối mặt với Lam Trạm thì sẽ luôn là trêu chọc, gần gũi cùng thoải mái nhưng khi đối mặt với Lam Hi Thần, hắn liền luôn cư xử đúng mực, không dám phạm sai lầm, thậm chí cả khi Lam Trạm vẫn luôn muốn đưa hắn về Vân Thâm. Khi đó tứ đại gia tộc muốn truy sát hắn, hắn cũng không cảm thấy ghê tởm hay hận Lam Hi Thần. Bởi vì hắn biết, Lam gia khi đó căn bản gần như không có tham chiến, chỉ có Lam lão đầu Lam Khải Nhân là có chút không ưa hắn, đệ tử Lam gia thì lại càng không liên quan. Hắn cảm thấy mình không xứng với những gì Lam gia dành cho hắn nên không muốn đồng ý với Lam Hi Thần.
Nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, sợ hắn muốn rời đi Lam Hi Thần liền hoảng loạn, gấp gáp nói:
" Không có vần đề! Ngươi có thể ở lại! "
Ngụy Vô Tiên sửng sốt, không hiểu vì sao Lam Hi Thần lại đột nhiên phản ứng mạnh đến thế.
Bản thân Lam Hi Thần cũng ý thức được lời nói của mình không phù hợp, hắn họ nhẹ, nhẹ nhàng nói:
" Ngụy công tử, mười ba năm sau đã không còn ai truy đuổi ngươi nữa, ngươi ở lại đây cũng sẽ không gặp rắc rối, được chứ? Sẽ không có gì nguy hiểm, ngươi hãy cứ thoải mái ở lại. "
Ngụy Vô Tiện không biết nên trả lời thế nào.
Thấy hắn không phản bác, Lam Hi Thần có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đỡ Ngụy Vô Tiện nằm xuống giường:
" Ngụy công tử, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta đi làm thuốc cho ngươi. "
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nằm xuống, nhìn Tông chủ Lam gia cầm dược liệu trên bàn rồi xoay người đi ra ngoài, Ngụy Vô Tiện chưa kịp phản ứng thì Lam Hi Thần đã đóng cửa Hàn Thất lại..
Cái gì? Trạch Vu Quân nói gì vậy? Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhớ đến bàn tay và cánh tay áo ướt đẫm vừa rồi của Lam Hi Thần. Trạch Vu Quân, y là đang tự mình rửa sạch dược liệu để sắc thuốc cho hắn sao?!
Tại sao lại thế này? Chẳng lẽ sau mười ba năm, thanh danh Di Lăng Lão Tổ thực sự " tốt " lên, có thể được Tông chủ Lam gia, Lan Hi Thần tự tay sắc thuốc cho sao?!
Dù chỉ là đến đưa thuốc, nhưng như vậy cũng là quá lịch sự rồi....
Ngụy Vô Tiện vẫn suy nghĩ lung tung về việc đó, nhưng hắn quá mệt mỏi, đầu óc cũng quá hỗn loạn, mọi chuyện xảy ra trên Loạn Tán Cương đối với hắn chỉ như vừa mới ngày hôm qua, sự mệt mỏi kinh khủng vẫn còn đó. Ngụy Vô Tiên nghĩ nghĩ rồi lại chìm vào giấc ngủ trong mùi hương thanh nhẹ của Hàn Thất.
Chỉ là lần này, trong mộng hắn đã không còn những trận chiến hỗn loạn nữa. Ở đó, duy nhất chỉ có một Lam Hi Thần đang nhẹ nhàng mỉm cười với hắn:
" Ngụy công tử, ngươi có thể an tâm ở lại đây. "