Chương 13
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngụy Vô Tiện sờ vào chỗ vừa bị hôn, rõ ràng là tóc đã che phủ, lẽ ra nên không có cảm giác gì nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy nơi đỉnh đầu có chút nóng, khiến trong lòng cũng ngứa ngáy theo.
Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần.
Lời nói của Ngụy Anh lại vang lên trong đầu hắn:
" Ngươi chính là thích Trạch Vu Quân! Ta chắc chắn đó! "
Lam Hi Thần cúi đầu, lúc này ánh mắt y cũng vừa vặn bắt gặp ánh mắt của hắn.
Khi ánh mắt chạm nhau, hai người liền có chút khẩn trương, nhưng ánh mắt vẫn như cũ khóa chặt lấy đối phương, thật khó hiểu.
Khéo miệng Ngụy Vô Tiện lúc này còn hơi hé mở, Lam Hi Thần chậm rãi cúi đầu, như bị mê hoặc mà tiến đến gần. Có lẽ do bất ngờ trước hành động của Lam Hi Thần mà mắt Ngụy Vô Tiện mở to, nhưng hắn cũng không hề phản kháng, môi họ càng ngày càng gần, thẳng đến khi gần như chạm vào nhau...
Lam Hi Thần hung hăng nhéo vào lòng bàn tay mình - không, mau dừng lại. A Tiện lúc này dù không có trốn tránh, nhưng đó có thể là do y cảm kích hắn, hoặc là vì nguyên nhân khác, y cũng đâu có nói thích hắn? Đây vẫn chưa phải lúc thích hợp, hắn không thể... - Lam Hi Thần hơi nghiêng đầu, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống khóe môi Ngụy Vô Tiện.
Lam Hi Thần lùi lại nửa bước, khàn giọng nói:
" A Tiện, chúng ta đi thôi. "
Ngụy Vô Tiện tựa hồ cũng tỉnh lại, đỏ mặt lùi về sau rồi hơi gật đầu, tiếp tục cùng Lam Hi Thần đi về phía trước.
Tuy không lộ ra ngoài, nhưng trong lòng Ngụy Vô Tiện đã mạnh mẽ xao động - chính khoảng khắc vừa rồi hắn đã hiểu Ngụy Anh nói đúng, hắn thật sự thích Lam Hi Thần. Giây phút nụ hôn rơi xuống nơi khóe miệng, hắn đã không ngăn cản y, không tránh né Lam Hoán, thậm chí còn có phần chờ mong...
Hoặc có thể hắn đã chấp nhận nó như một chuyện đương nhiên, làm sao hắn có thể không thích một người như Lam Hoán, người đã chờ đợi hắn suốt mười ba năm và hiện tại y bằng mọi cách có thể đều sẽ dịu dàng và ân cần với hắn?
Nhưng điều ấy bắt đầu từ khi nào? Có phải là khi hắn nhìn thấy Lam Hoán với tay áo ướt sũng và đang làm thuốc cho hắn? Có phải khi y nói: " Ngụy công tử, ngài hãy ở lại đây "? Có phải khi y thổ lộ: " Ta thích Ngụy công tử "? Là khi hắn giả vờ ngủ nhưng lại cảm nhận được nụ hôn của Lam Hi Thần trên trán mình? Là khi cùng y dạo chơi Thải Y Trấn? Khi y nấu ăn cho hắn? Khi Lam Hoán bảo hắn đừng sợ...?
Là khi ấy, hay còn sớm hơn?
Ngụy Vô Tiện chợt nhớ tới lần đầu đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn và Lam Trạm còn chưa hề quen biết nhau, " tiểu cổ hủ " khi đó đã đưa hắn đến gặp Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần chịu phạt. Trước khi Lam Hi Thần quyết định phạt hắn, y đã nhẹ nhàng nói:
" Vong Cơ, đệ trước tiên hãy bỏ cấm ngôn Ngụy công tử. "
Lại không lâu sau đó, khi hắn không sợ chết mà dẫn một nhóm môn sinh lén lút đi uống rượu ở Vân Thâm, bị Lam tiên sinh phát hiện, tức giận trừng phạt hơn ba trăm roi. Lam Hi Thần khi đó nghe xong sắc mặt liền thay đổi, không trách phạt một lời mà liền chỉ cho hắn dòng suối lạnh để trị thương.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Sau này, khi hắn tu quỷ đạo, họ gặp nhau một lần khi các đại gia tộc đang thảo luận về kế hoạch tiêu diệt Ôn gia. Ngày đó, Lam Hoán hỏi hắn:
" Ngụy công tử, ngươi vì sao chọn con đường này? "
Khi đó hắn vừa đổi đi kim đan, vướng vào tranh đoạt, lừa gạt bởi thế trong lòng tất nhiên liền sinh ra oán hận, đều không nghe lọt tai lời nào từ người khác. Hắn chỉ nghĩ dường như y đang muốn thăm dò mình nên lạnh lùng:
" Đơn giản là vì ta muốn như vậy. "
Giờ nghĩ lại, Lam Hoán khi đó rõ ràng không hề có ý trách cứ hay gì cả, đó chỉ là một hành động quan tâm dịu dàng của y mà thôi...
Trong đầu Ngụy Vô Tiện suy nghĩ miên man, bước chân vẫn không dừng lại, chỉ trong chốc lát, hai người đã đến một ao nước lớn, linh khí bao quanh nó vô cùng lạnh lẽo.
Lam Hi Thần lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn cũng không biết Nguy Vô Tiện đang có những suy nghĩ phức tạp gì, chỉ đưa tay nắm lấy vạt áo choàng của Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng nói:
" A Tiện, chúng ta đến rồi, em đã sẵn sàng rồi chứ? "
Ngụy Vô Tiên cùng dòng hồi tưởng kia cứ vậy bị cắt đứt, hắn nhìn ao nước tràn ngập hàn khí, nhưng ý nghĩ vừa rồi cuối cùng cũng tiêu tan, hắn vô thức nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói:
" Sẵn sàng. "
Lam Hi Thần nhìn vẻ mặt liền biết hắn sợ lạnh, vì vậy ôn nhu cười cười:
" A Tiện, em đừng sợ, ta ở cùng em. "
Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay áo hắn:
" Ta biết, ta không sợ. "
Lam Hi Thần hơi gật đầu, sau khi giúp cởi áo choàng của Ngụy Vô Tiện hắn liền quay mặt đi, từ từ cởi bỏ y phục của mình.
"? "
Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút trước khi nhận ra rằng bản thân phải cởi y phục trước khi vào ao nước. Hắn lớn lên ở Vân Mộng, lúc nhỏ khi chơi đùa hay tập luyện với các sư đệ của mình đều luôn cởi bỏ y phục trước khi xuống nước. Đương nhiên, hắn biết y phục vào nước sẽ vừa lạnh vừa nặng. Trong cái ao lạnh lẽo này, thậm chí còn có thể lạnh hơn, cử động cũng sẽ vô cùng khó khăn. Biết vậy nhưng không hiểu sao lần này Ngụy Vô Tiện hắn cảm thấy việc này có chút không ổn... Trong chốc lát, thấy Lam Hi Thần quay người lại, hắn thấp giọng như đang thuyết phục mình:
" Đều là nam nhân, còn ngại gì cơ chứ? "
Lam Hi Thần nghe hắn nói vậy liền quay đầu lại, cười nói:
" Ồ? A Tiện nói thật có lý. Nếu như vậy, A Tiện cũng nên nhanh chóng cởi y phục đi. "
Ngụy Vô Tiện vốn đang cởi thắt lưng thì chợt khựng lại, tuy bọn họ đều là nam nhân nhưng nhìn chằm chằm như thế này, chắc cũng có chút kì quái đi...
Tay Ngụy Vô Tiện run rẩy hồi lâu, lại cảm thấy lời nói của mình chính là không thể xoay chuyển được nữa cuối cùng hắn cũng rút thắt lưng ra.
Hai lớp y phục cứ như vậy rơi xuống đất.
Ngụy Vô Tiện một chút cũng không dám nhìn Lam Hi Thần, quay người duỗi chân thử nhiệt độ nước, không chạm thì thôi đi, vừa chạm vào nước hắn liền cảm nhận được cái lạnh thấu xương, trong đầu đột nhiên có chút ý nghĩ muốn bỏ cuộc.
Lam Hi Thần nắm tay Ngụy Vô Tiện, an ủi hắn:
" Không sao, có ta ở đây, A Tiện. "
Ngụy Vô Tiên cũng biết mình nhất định phải xuống ngâm ở nơi lạnh lẽo này liền dùng tay trái ôm chặt Lam Hi Thần, hô:
" Đi thôi! "
Khoảnh khắc tiếp theo, trong ao lạnh liền xuất hiện một gợn sóng, hơn một nửa thân thể hai người đã chìm vào trong làn nước lạnh giá.
Ngụy Vô Tiện không tự chủ được mà run rẩy, răng lạnh run lập cập vào nhau, Lam Hi Thần vội vàng đến gần, ghé vào tai hắn nhắc nhở:
" A Tiện, tập trung! "
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt điều chỉnh hơi thở theo lời nói của Lam Hi Thần, cố gắng điều động linh lực của mình, một luồng hơi ấm từ nơi lòng bàn tay hai người đan vào nhau truyền đến - linh lực của Lam Hi Thần.
Linh lực ấm áp và mạnh mẽ truyền vào đều đặn, cuối cùng khiến linh lực có phần trì trệ của hắn chậm rãi lưu chuyển dọc theo linh mạch.
Sau vài lần như vậy, cái lạnh buốt thấu xương kia cuối cùng cũng lắng xuống một chút.
Ngụy Vô Tiện sau đó đã hoàn toàn bình tĩnh lại và tập trung lại.
Lam Hi Thần thấy hắn thả lỏng thì tâm tình mới yên tâm, sau đó nhắm mắt lại, tập trung truyền linh lực vào cho Ngụy Vô Tiện.
Linh lực của Lam Hi Thần liên tục được truyền vào linh mạch của Ngụy Vô Tiện, dùng linh khí của chính mình tham dò xung quanh, xuyên qua đan điền hết lần này đến lần khác, hòa quyện vào nhau, linh khí tiếp tục được tích lũy.
Ánh sáng của kim đan cũng ngày càng rõ hơn.
Ngụy Vô Tiện sờ vào chỗ vừa bị hôn, rõ ràng là tóc đã che phủ, lẽ ra nên không có cảm giác gì nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy nơi đỉnh đầu có chút nóng, khiến trong lòng cũng ngứa ngáy theo.
Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần.
Lời nói của Ngụy Anh lại vang lên trong đầu hắn:
" Ngươi chính là thích Trạch Vu Quân! Ta chắc chắn đó! "
Lam Hi Thần cúi đầu, lúc này ánh mắt y cũng vừa vặn bắt gặp ánh mắt của hắn.
Khi ánh mắt chạm nhau, hai người liền có chút khẩn trương, nhưng ánh mắt vẫn như cũ khóa chặt lấy đối phương, thật khó hiểu.
Khéo miệng Ngụy Vô Tiện lúc này còn hơi hé mở, Lam Hi Thần chậm rãi cúi đầu, như bị mê hoặc mà tiến đến gần. Có lẽ do bất ngờ trước hành động của Lam Hi Thần mà mắt Ngụy Vô Tiện mở to, nhưng hắn cũng không hề phản kháng, môi họ càng ngày càng gần, thẳng đến khi gần như chạm vào nhau...
Lam Hi Thần hung hăng nhéo vào lòng bàn tay mình - không, mau dừng lại. A Tiện lúc này dù không có trốn tránh, nhưng đó có thể là do y cảm kích hắn, hoặc là vì nguyên nhân khác, y cũng đâu có nói thích hắn? Đây vẫn chưa phải lúc thích hợp, hắn không thể... - Lam Hi Thần hơi nghiêng đầu, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống khóe môi Ngụy Vô Tiện.
Lam Hi Thần lùi lại nửa bước, khàn giọng nói:
" A Tiện, chúng ta đi thôi. "
Ngụy Vô Tiện tựa hồ cũng tỉnh lại, đỏ mặt lùi về sau rồi hơi gật đầu, tiếp tục cùng Lam Hi Thần đi về phía trước.
Tuy không lộ ra ngoài, nhưng trong lòng Ngụy Vô Tiện đã mạnh mẽ xao động - chính khoảng khắc vừa rồi hắn đã hiểu Ngụy Anh nói đúng, hắn thật sự thích Lam Hi Thần. Giây phút nụ hôn rơi xuống nơi khóe miệng, hắn đã không ngăn cản y, không tránh né Lam Hoán, thậm chí còn có phần chờ mong...
Hoặc có thể hắn đã chấp nhận nó như một chuyện đương nhiên, làm sao hắn có thể không thích một người như Lam Hoán, người đã chờ đợi hắn suốt mười ba năm và hiện tại y bằng mọi cách có thể đều sẽ dịu dàng và ân cần với hắn?
Nhưng điều ấy bắt đầu từ khi nào? Có phải là khi hắn nhìn thấy Lam Hoán với tay áo ướt sũng và đang làm thuốc cho hắn? Có phải khi y nói: " Ngụy công tử, ngài hãy ở lại đây "? Có phải khi y thổ lộ: " Ta thích Ngụy công tử "? Là khi hắn giả vờ ngủ nhưng lại cảm nhận được nụ hôn của Lam Hi Thần trên trán mình? Là khi cùng y dạo chơi Thải Y Trấn? Khi y nấu ăn cho hắn? Khi Lam Hoán bảo hắn đừng sợ...?
Là khi ấy, hay còn sớm hơn?
Ngụy Vô Tiện chợt nhớ tới lần đầu đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn và Lam Trạm còn chưa hề quen biết nhau, " tiểu cổ hủ " khi đó đã đưa hắn đến gặp Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần chịu phạt. Trước khi Lam Hi Thần quyết định phạt hắn, y đã nhẹ nhàng nói:
" Vong Cơ, đệ trước tiên hãy bỏ cấm ngôn Ngụy công tử. "
Lại không lâu sau đó, khi hắn không sợ chết mà dẫn một nhóm môn sinh lén lút đi uống rượu ở Vân Thâm, bị Lam tiên sinh phát hiện, tức giận trừng phạt hơn ba trăm roi. Lam Hi Thần khi đó nghe xong sắc mặt liền thay đổi, không trách phạt một lời mà liền chỉ cho hắn dòng suối lạnh để trị thương.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Sau này, khi hắn tu quỷ đạo, họ gặp nhau một lần khi các đại gia tộc đang thảo luận về kế hoạch tiêu diệt Ôn gia. Ngày đó, Lam Hoán hỏi hắn:
" Ngụy công tử, ngươi vì sao chọn con đường này? "
Khi đó hắn vừa đổi đi kim đan, vướng vào tranh đoạt, lừa gạt bởi thế trong lòng tất nhiên liền sinh ra oán hận, đều không nghe lọt tai lời nào từ người khác. Hắn chỉ nghĩ dường như y đang muốn thăm dò mình nên lạnh lùng:
" Đơn giản là vì ta muốn như vậy. "
Giờ nghĩ lại, Lam Hoán khi đó rõ ràng không hề có ý trách cứ hay gì cả, đó chỉ là một hành động quan tâm dịu dàng của y mà thôi...
Trong đầu Ngụy Vô Tiện suy nghĩ miên man, bước chân vẫn không dừng lại, chỉ trong chốc lát, hai người đã đến một ao nước lớn, linh khí bao quanh nó vô cùng lạnh lẽo.
Lam Hi Thần lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn cũng không biết Nguy Vô Tiện đang có những suy nghĩ phức tạp gì, chỉ đưa tay nắm lấy vạt áo choàng của Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng nói:
" A Tiện, chúng ta đến rồi, em đã sẵn sàng rồi chứ? "
Ngụy Vô Tiên cùng dòng hồi tưởng kia cứ vậy bị cắt đứt, hắn nhìn ao nước tràn ngập hàn khí, nhưng ý nghĩ vừa rồi cuối cùng cũng tiêu tan, hắn vô thức nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói:
" Sẵn sàng. "
Lam Hi Thần nhìn vẻ mặt liền biết hắn sợ lạnh, vì vậy ôn nhu cười cười:
" A Tiện, em đừng sợ, ta ở cùng em. "
Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay áo hắn:
" Ta biết, ta không sợ. "
Lam Hi Thần hơi gật đầu, sau khi giúp cởi áo choàng của Ngụy Vô Tiện hắn liền quay mặt đi, từ từ cởi bỏ y phục của mình.
"? "
Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút trước khi nhận ra rằng bản thân phải cởi y phục trước khi vào ao nước. Hắn lớn lên ở Vân Mộng, lúc nhỏ khi chơi đùa hay tập luyện với các sư đệ của mình đều luôn cởi bỏ y phục trước khi xuống nước. Đương nhiên, hắn biết y phục vào nước sẽ vừa lạnh vừa nặng. Trong cái ao lạnh lẽo này, thậm chí còn có thể lạnh hơn, cử động cũng sẽ vô cùng khó khăn. Biết vậy nhưng không hiểu sao lần này Ngụy Vô Tiện hắn cảm thấy việc này có chút không ổn... Trong chốc lát, thấy Lam Hi Thần quay người lại, hắn thấp giọng như đang thuyết phục mình:
" Đều là nam nhân, còn ngại gì cơ chứ? "
Lam Hi Thần nghe hắn nói vậy liền quay đầu lại, cười nói:
" Ồ? A Tiện nói thật có lý. Nếu như vậy, A Tiện cũng nên nhanh chóng cởi y phục đi. "
Ngụy Vô Tiện vốn đang cởi thắt lưng thì chợt khựng lại, tuy bọn họ đều là nam nhân nhưng nhìn chằm chằm như thế này, chắc cũng có chút kì quái đi...
Tay Ngụy Vô Tiện run rẩy hồi lâu, lại cảm thấy lời nói của mình chính là không thể xoay chuyển được nữa cuối cùng hắn cũng rút thắt lưng ra.
Hai lớp y phục cứ như vậy rơi xuống đất.
Ngụy Vô Tiện một chút cũng không dám nhìn Lam Hi Thần, quay người duỗi chân thử nhiệt độ nước, không chạm thì thôi đi, vừa chạm vào nước hắn liền cảm nhận được cái lạnh thấu xương, trong đầu đột nhiên có chút ý nghĩ muốn bỏ cuộc.
Lam Hi Thần nắm tay Ngụy Vô Tiện, an ủi hắn:
" Không sao, có ta ở đây, A Tiện. "
Ngụy Vô Tiên cũng biết mình nhất định phải xuống ngâm ở nơi lạnh lẽo này liền dùng tay trái ôm chặt Lam Hi Thần, hô:
" Đi thôi! "
Khoảnh khắc tiếp theo, trong ao lạnh liền xuất hiện một gợn sóng, hơn một nửa thân thể hai người đã chìm vào trong làn nước lạnh giá.
Ngụy Vô Tiện không tự chủ được mà run rẩy, răng lạnh run lập cập vào nhau, Lam Hi Thần vội vàng đến gần, ghé vào tai hắn nhắc nhở:
" A Tiện, tập trung! "
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt điều chỉnh hơi thở theo lời nói của Lam Hi Thần, cố gắng điều động linh lực của mình, một luồng hơi ấm từ nơi lòng bàn tay hai người đan vào nhau truyền đến - linh lực của Lam Hi Thần.
Linh lực ấm áp và mạnh mẽ truyền vào đều đặn, cuối cùng khiến linh lực có phần trì trệ của hắn chậm rãi lưu chuyển dọc theo linh mạch.
Sau vài lần như vậy, cái lạnh buốt thấu xương kia cuối cùng cũng lắng xuống một chút.
Ngụy Vô Tiện sau đó đã hoàn toàn bình tĩnh lại và tập trung lại.
Lam Hi Thần thấy hắn thả lỏng thì tâm tình mới yên tâm, sau đó nhắm mắt lại, tập trung truyền linh lực vào cho Ngụy Vô Tiện.
Linh lực của Lam Hi Thần liên tục được truyền vào linh mạch của Ngụy Vô Tiện, dùng linh khí của chính mình tham dò xung quanh, xuyên qua đan điền hết lần này đến lần khác, hòa quyện vào nhau, linh khí tiếp tục được tích lũy.
Ánh sáng của kim đan cũng ngày càng rõ hơn.