Chương 3
(3)
" Ngụy công tử, ta đương nhiên là muốn cứu ngươi! "
Lam Hi Thần vội vàng trả lời, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn như cũ, dường như không nghe thấy.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Ngụy Vô Tiện, trong lòng Lam Hi Thần liền vô cùng đau xót. Đối với thiên hạ, nhánh nhỏ y sư Ôn thị của Ôn Tình đã tuyệt diệt ở Loạn Tán Cương mười ba năm trước. Nhưng đối với Ngụy Vô Tiện bọn họ cũng chỉ vừa chết ngay trước mắt y, liệu không còn họ thì Ngụy Vô Tiện có nghĩ đến cái chết thêm lần nữa không? Khi đó y đã làm thế nào để thoát khỏi tay Vong Cơ?
Nghĩ tới đây, Lam Hi Thần càng thêm lo lắng, mong chờ Ngụy Vô Tiện sẽ cho hắn một phản ứng, dù là nhỏ nhất cũng được:
" Ngụy công tử! "
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, oán hận xung quanh đã bao trùm quanh y, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn bị những ký ức đau thương đó lấn át.
" Ngụy công tử! Ngụy công tử! Ngụy Vô Tiện! " Lam Hi Thần ôm lấy vai y:
" A Tiện! "
Tiếng gọi quen thuộc vang lên trong đầu hắn, xuyên qua làn sương mù ký ức khiến Ngụy Vô Tiện rùng mình, chậm rãi giơ tay nắm lấy vạt áo Lam Hi Thần:
" Sư tỷ...? "
Nhận thấy phản ứng của Ngụy Vô Tiện với tên gọi ấy, Lam Hi Thần liền ôm chặt hắn, nhẹ nhàng:
" Không phải sư tỷ, là ta, là Lam Hoán, A Tiện, đừng sợ. "
" Lam Hoán...? "
" A Tiện, đừng suy nghĩ gì cả. Hết rồi, tất cả đã qua rồi, đừng sợ. "
Lam Hi Thần ôm hắn vào lòng, vuốt ve từ sau gáy đến thắt lưng hắn, như dỗ dành một chú mèo nhỏ đang sợ hãi. Ngụy Vô Tiện dần dần bình tĩnh lại dưới sự an ủi của Lam Hi Thần.
Không biết qua bao lâu, giọng nói của Ngụy Vô Tiện khẽ truyền ra từ trong ngực Lam Hi Thần, kèm theo đó là chút nỗ lực muốn thoát ra:
" Trạch Vu Quân, ta không sao, Ngụy Anh thất lễ rồi, thật xin lỗi. "
Lam Hi Thần thả lòng, để hắn rời khỏi ngực mình, đỡ lấy vai Ngụy Vô Tiện rồi kiểm tra sắc mặt cho hắn:
" Ngụy công tử, ngươi không cần xin lỗi, quá khứ đó đừng nhớ lại nữa... đều là đau buồn. "
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện vẫn tái nhợt, khóe môi cong lên, cười khổ:
" Ừ, không nhớ nữa... "
" Ngụy công tử, ngươi không nên luyến tiếc quá khứ. " Lam Hi Thần mím môi nói:
" Ngươi hãy tiếp tục ở lại Vân Thâm, chờ khi thân thể ngươi hoàn toàn bình phục thì chúng ta sẽ nghĩ cách, được không? "
" Không, ta không nên làm phiền Trạch Vu Quân nữa, ta sẽ rời đi ngay bây giờ. Cảm ơn ngài... "
" Ngươi muốn đi đâu? " Lam Hi Thần thầm hạ quyết tâm, nếu Ngụy Vô Tiện không muốn ở lại thì chắc chắn hắn sẽ đi theo y.
Ngụy Vô Tiện sững sờ, đúng vậy, hắn sẽ đi đâu? Thiên hạ này quá rộng lớn, lớn đến nỗi hắn thậm chí không biết hắn còn nơi nào để đi.
Nếu muốn chết thì hắn đã thử một lần rồi, chỉ cần hắn chết, hắn sẽ là một linh hồn cô độc nhất. Thật tốt, như thế hắn cũng sẽ không bao giờ cần trở lại thế gian này nữa. Nhưng ông trời thật muốn trên đùa hắn, chuyện xuyên tới mười ba năm sau đã khiến hắn nhận ra hắn không thể chết được, nếu hắn nói rằng hắn muốn chết thêm lần nữa, điều này thật sự nực cười.
Mạng sống của hắn có gì quý giá mà đáng để được giữ lại như vậy? Bây giờ, nó thực sự không còn là vấn đề của sự sống hay cái chết nữa rồi. Hỏi hắn muốn đi đâu, làm sao hắn có thể trả lời đây...
Lam Hi Thần hiểu lầm sự im lặng của Ngụy Vô Tiên, hình ảnh mười ba năm trước y ngã xuống trong sự bất lực của chính mình cứ hiện lên trong đầu khiến hắn trở nên khó thở:
" Ngụy Vô Tiện... " Đừng... đừng đi đâu cả...
Nhưng hắn lại không thể nói được gì, chỉ có thể ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện bị Lam Hi Thần ôm đến khó thở, sững sờ:
" Trạch Vu Quân? "
Hắn ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần, liền thấy đôi mắt y có chút đỏ lên. Trong lúc nhất thời hắn không biết phải làm sao, thậm chí còn quên việc thoát khỏi vòng tay Lam Hi Thần:
" Trạch Vu Quân, ngươi... "
" Đừng đi! " Lam Hi Thần thanh âm khàn khàn, hai chữ này tựa hồ đã ép khô cổ họng hắn.
" Ta... " Ngụy Vô Tiện không hiểu tại sao y lại phản ứng lớn đến thế, nhưng Lam Hi Thần lại không cho hắn cơ hội nói câu tiếp theo:
" Làm ơn, Ngụy Vô Tiện, đừng đi. " Cũng đừng chết...
Ngụy Vô Tiện sửng sốt.
Có phải vừa rồi hắn đã nghe lầm không? Trước mắt hắn, đôi mắt người trước mặt đã đỏ hoe, môi run run, giọng nói khàn khàn như không phải của Lam Hi Thần mà là của một người khác.
Lam Hi Thần kiên định nhìn hắn, như thể y sẽ không bỏ cuộc cho đến khi có được câu trả lời chắc chắn từ hắn.
Tông chủ Lam gia trước đây chưa bao giờ mất bình tĩnh trước mặt người khác nay lại vô cùng thất thố cùng khổ sở, y đứng trước mặt hắn, chẳng có điều gì ngoài mong hắn đừng rời đi. Ngụy Vô Tiện cuối cùng không nhịn được, trả lời:
" Được, ta sẽ không rời đi nữa. Trạch Vu Quân, xin đừng..."
Hắn không biết mình nên nói gì bây giờ? Đừng hoảng loạn? Đừng lo lắng? Đừng buồn? Đừng khóc...? Hắn thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra với Trạch Vu Quân...
Lam Hi Thần như nắm được cọng rơm cứu mạng, dường như được trấn an rất nhiều:
" Ngụy công tử, đây là lời ngươi nói, 'quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy'! "
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác gật đầu, hắn thật sự không muốn nhìn thấy Lam Hi Thần như vừa rồi thêm một lần nào nữa.
Nhưng, tại sao Trạch Vu Quân lại kiên quyết như thế? Y là muốn nhốt hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ như Lam Trạm sao? Nhưng có vẻ là không phải vậy, đó có phải là còn lý do khác không? Hắn cũng không thể nghĩ được điều gì khác, bất đắc dĩ hỏi:
" Trạch Vu Quân, tại sao ngài nhất định muốn giữ ta ở lại Vân Thâm? "
Tại sao giữ lại ư? Người trước mặt chính là người hắn đã chờ đợi suốt mười ba năm, một khi có được thứ mình muốn, sao có thể không giữ lại?!
Ngụy Vô Tiện vẫn đang chờ đợi câu trả lời của Lam Hi Thần, tâm trạng hắn cũng ngày càng thất thường. Lam Hi Thần cũng không còn tìm được lý do gì nữa, cũng không có ý định vòng vo. Nếu câu trả lời này của hắn có thể khiến Ngụy Vô Tiện ở lại, dù hắn bị mắng chửi cũng tốt. Nghĩ tới đây, Lam Hi Thần không còn do dự nữa, hắn cúi đầu, nghiêm túc cùng chân thành nhìn vào mắt Ngụy Vô Tiện:
" Không có gì khác, chỉ vì ta thích Ngụy công tử. "
Đôi mắt của Ngụy Vô Tiện kinh ngạc mở to.
Lam Hi Thần nói xong liền bình tĩnh lại, như ý thức được mình vừa rồi đã dùng bao nhiêu sức lực, vội vàng buông Ngụy Vô Tiên ra:
" Ngụy công tử, chuyện này ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta vẫn luôn muốn nói điều này cho ngươi biết. Ngụy công tử, ta tuyệt đối không có ý ép buộc ngươi, chỉ là ta muốn Ngụy công tử hiểu rõ, Cô Tô Lam thị, Vân Thâm Bất Tri Xứ ngươi có thể ở lại bao lâu cũng được, không cần vội vã rời đi... Ít nhất hãy chờ cho đến khi thân thể ngươi bình phục tốt rồi sau hãy suy nghĩ cẩn thận, được chứ? Ta..., hôm nay muộn rồi, ta sẽ nghỉ ở phòng dành cho khách, Hi Thần xin cáo từ. Ngụy công tử, ngươi hãy nghỉ sớm đi, hẹn ngày mai gặp lại. "
Lam Hi Thần nói xong một câu dài liền xoay người rời đi, không cho Ngụy Vô Tiên thời gian trả lời. Nhưng khi đi đến mở cửa Hàn Thất, hắn lại dừng lại, do dự một lát rồi nói:
" Việc ra vào Vân Thâm có rất nhiều hạn chế, vào ban đêm sẽ càng dễ bị chú ý. Nếu Ngụy công tử muốn ra ngoài đi dạo, ngày mai có thể nói với ta, Hi Thần bằng lòng đi cùng ngươi. Chỉ xin ngươi đừng lẻn đi một mình. "
" A, hả? "
Lam Hi Thần nói xong liền có chút vội vã, thấp giọng nói:
" Ngụy công tử, ngày mai... gặp lại. "
Cửa Hàn Thất nhanh chóng đóng lại.
Ngụy Vô Tiện hoàn toàn choáng váng. Một lúc lâu sau, đầu óc hắn mới có thể hoạt động, hắn ngơ ngác nghĩ:
' Y.... hắn.... Trạch Vu Quân nói y là thích hắn sao? Vậy tại sao y lại còn chạy? Hắn vẫn chưa kịp hỏi gì cả mà! Không những thế, Lam tông chủ thậm chí còn "nhắc nhở" hắn không được bỏ chốn!
Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện lại nghĩ:
' Không, không đúng. Đây rõ ràng là Hàn Thất, ban ngày hắn còn có thể nằm đây dưỡng thương, nhưng đêm khuya sao hắn có thể nằm nghỉ ngơi ở đây trong khi chủ nhân của nó không có mặt chứ. Huống hồ đây còn là nơi ở của Tông chủ Lam gia, hắn ở lại... liệu có ổn không?! '
Nhưng hắn rất nhanh liền không tìm được người vừa rồi nói muốn ở phòng dành cho khách, Trạch Vu Quân là đi đâu rồi?!
________________________________________
Ngụy Vô Tiện: Lam Hi Thần y nói thích ta? Nhưng tại sao y lại tự mình chạy trốn rồi?
" Ngụy công tử, ta đương nhiên là muốn cứu ngươi! "
Lam Hi Thần vội vàng trả lời, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn như cũ, dường như không nghe thấy.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Ngụy Vô Tiện, trong lòng Lam Hi Thần liền vô cùng đau xót. Đối với thiên hạ, nhánh nhỏ y sư Ôn thị của Ôn Tình đã tuyệt diệt ở Loạn Tán Cương mười ba năm trước. Nhưng đối với Ngụy Vô Tiện bọn họ cũng chỉ vừa chết ngay trước mắt y, liệu không còn họ thì Ngụy Vô Tiện có nghĩ đến cái chết thêm lần nữa không? Khi đó y đã làm thế nào để thoát khỏi tay Vong Cơ?
Nghĩ tới đây, Lam Hi Thần càng thêm lo lắng, mong chờ Ngụy Vô Tiện sẽ cho hắn một phản ứng, dù là nhỏ nhất cũng được:
" Ngụy công tử! "
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, oán hận xung quanh đã bao trùm quanh y, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn bị những ký ức đau thương đó lấn át.
" Ngụy công tử! Ngụy công tử! Ngụy Vô Tiện! " Lam Hi Thần ôm lấy vai y:
" A Tiện! "
Tiếng gọi quen thuộc vang lên trong đầu hắn, xuyên qua làn sương mù ký ức khiến Ngụy Vô Tiện rùng mình, chậm rãi giơ tay nắm lấy vạt áo Lam Hi Thần:
" Sư tỷ...? "
Nhận thấy phản ứng của Ngụy Vô Tiện với tên gọi ấy, Lam Hi Thần liền ôm chặt hắn, nhẹ nhàng:
" Không phải sư tỷ, là ta, là Lam Hoán, A Tiện, đừng sợ. "
" Lam Hoán...? "
" A Tiện, đừng suy nghĩ gì cả. Hết rồi, tất cả đã qua rồi, đừng sợ. "
Lam Hi Thần ôm hắn vào lòng, vuốt ve từ sau gáy đến thắt lưng hắn, như dỗ dành một chú mèo nhỏ đang sợ hãi. Ngụy Vô Tiện dần dần bình tĩnh lại dưới sự an ủi của Lam Hi Thần.
Không biết qua bao lâu, giọng nói của Ngụy Vô Tiện khẽ truyền ra từ trong ngực Lam Hi Thần, kèm theo đó là chút nỗ lực muốn thoát ra:
" Trạch Vu Quân, ta không sao, Ngụy Anh thất lễ rồi, thật xin lỗi. "
Lam Hi Thần thả lòng, để hắn rời khỏi ngực mình, đỡ lấy vai Ngụy Vô Tiện rồi kiểm tra sắc mặt cho hắn:
" Ngụy công tử, ngươi không cần xin lỗi, quá khứ đó đừng nhớ lại nữa... đều là đau buồn. "
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện vẫn tái nhợt, khóe môi cong lên, cười khổ:
" Ừ, không nhớ nữa... "
" Ngụy công tử, ngươi không nên luyến tiếc quá khứ. " Lam Hi Thần mím môi nói:
" Ngươi hãy tiếp tục ở lại Vân Thâm, chờ khi thân thể ngươi hoàn toàn bình phục thì chúng ta sẽ nghĩ cách, được không? "
" Không, ta không nên làm phiền Trạch Vu Quân nữa, ta sẽ rời đi ngay bây giờ. Cảm ơn ngài... "
" Ngươi muốn đi đâu? " Lam Hi Thần thầm hạ quyết tâm, nếu Ngụy Vô Tiện không muốn ở lại thì chắc chắn hắn sẽ đi theo y.
Ngụy Vô Tiện sững sờ, đúng vậy, hắn sẽ đi đâu? Thiên hạ này quá rộng lớn, lớn đến nỗi hắn thậm chí không biết hắn còn nơi nào để đi.
Nếu muốn chết thì hắn đã thử một lần rồi, chỉ cần hắn chết, hắn sẽ là một linh hồn cô độc nhất. Thật tốt, như thế hắn cũng sẽ không bao giờ cần trở lại thế gian này nữa. Nhưng ông trời thật muốn trên đùa hắn, chuyện xuyên tới mười ba năm sau đã khiến hắn nhận ra hắn không thể chết được, nếu hắn nói rằng hắn muốn chết thêm lần nữa, điều này thật sự nực cười.
Mạng sống của hắn có gì quý giá mà đáng để được giữ lại như vậy? Bây giờ, nó thực sự không còn là vấn đề của sự sống hay cái chết nữa rồi. Hỏi hắn muốn đi đâu, làm sao hắn có thể trả lời đây...
Lam Hi Thần hiểu lầm sự im lặng của Ngụy Vô Tiên, hình ảnh mười ba năm trước y ngã xuống trong sự bất lực của chính mình cứ hiện lên trong đầu khiến hắn trở nên khó thở:
" Ngụy Vô Tiện... " Đừng... đừng đi đâu cả...
Nhưng hắn lại không thể nói được gì, chỉ có thể ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện bị Lam Hi Thần ôm đến khó thở, sững sờ:
" Trạch Vu Quân? "
Hắn ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần, liền thấy đôi mắt y có chút đỏ lên. Trong lúc nhất thời hắn không biết phải làm sao, thậm chí còn quên việc thoát khỏi vòng tay Lam Hi Thần:
" Trạch Vu Quân, ngươi... "
" Đừng đi! " Lam Hi Thần thanh âm khàn khàn, hai chữ này tựa hồ đã ép khô cổ họng hắn.
" Ta... " Ngụy Vô Tiện không hiểu tại sao y lại phản ứng lớn đến thế, nhưng Lam Hi Thần lại không cho hắn cơ hội nói câu tiếp theo:
" Làm ơn, Ngụy Vô Tiện, đừng đi. " Cũng đừng chết...
Ngụy Vô Tiện sửng sốt.
Có phải vừa rồi hắn đã nghe lầm không? Trước mắt hắn, đôi mắt người trước mặt đã đỏ hoe, môi run run, giọng nói khàn khàn như không phải của Lam Hi Thần mà là của một người khác.
Lam Hi Thần kiên định nhìn hắn, như thể y sẽ không bỏ cuộc cho đến khi có được câu trả lời chắc chắn từ hắn.
Tông chủ Lam gia trước đây chưa bao giờ mất bình tĩnh trước mặt người khác nay lại vô cùng thất thố cùng khổ sở, y đứng trước mặt hắn, chẳng có điều gì ngoài mong hắn đừng rời đi. Ngụy Vô Tiện cuối cùng không nhịn được, trả lời:
" Được, ta sẽ không rời đi nữa. Trạch Vu Quân, xin đừng..."
Hắn không biết mình nên nói gì bây giờ? Đừng hoảng loạn? Đừng lo lắng? Đừng buồn? Đừng khóc...? Hắn thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra với Trạch Vu Quân...
Lam Hi Thần như nắm được cọng rơm cứu mạng, dường như được trấn an rất nhiều:
" Ngụy công tử, đây là lời ngươi nói, 'quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy'! "
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác gật đầu, hắn thật sự không muốn nhìn thấy Lam Hi Thần như vừa rồi thêm một lần nào nữa.
Nhưng, tại sao Trạch Vu Quân lại kiên quyết như thế? Y là muốn nhốt hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ như Lam Trạm sao? Nhưng có vẻ là không phải vậy, đó có phải là còn lý do khác không? Hắn cũng không thể nghĩ được điều gì khác, bất đắc dĩ hỏi:
" Trạch Vu Quân, tại sao ngài nhất định muốn giữ ta ở lại Vân Thâm? "
Tại sao giữ lại ư? Người trước mặt chính là người hắn đã chờ đợi suốt mười ba năm, một khi có được thứ mình muốn, sao có thể không giữ lại?!
Ngụy Vô Tiện vẫn đang chờ đợi câu trả lời của Lam Hi Thần, tâm trạng hắn cũng ngày càng thất thường. Lam Hi Thần cũng không còn tìm được lý do gì nữa, cũng không có ý định vòng vo. Nếu câu trả lời này của hắn có thể khiến Ngụy Vô Tiện ở lại, dù hắn bị mắng chửi cũng tốt. Nghĩ tới đây, Lam Hi Thần không còn do dự nữa, hắn cúi đầu, nghiêm túc cùng chân thành nhìn vào mắt Ngụy Vô Tiện:
" Không có gì khác, chỉ vì ta thích Ngụy công tử. "
Đôi mắt của Ngụy Vô Tiện kinh ngạc mở to.
Lam Hi Thần nói xong liền bình tĩnh lại, như ý thức được mình vừa rồi đã dùng bao nhiêu sức lực, vội vàng buông Ngụy Vô Tiên ra:
" Ngụy công tử, chuyện này ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta vẫn luôn muốn nói điều này cho ngươi biết. Ngụy công tử, ta tuyệt đối không có ý ép buộc ngươi, chỉ là ta muốn Ngụy công tử hiểu rõ, Cô Tô Lam thị, Vân Thâm Bất Tri Xứ ngươi có thể ở lại bao lâu cũng được, không cần vội vã rời đi... Ít nhất hãy chờ cho đến khi thân thể ngươi bình phục tốt rồi sau hãy suy nghĩ cẩn thận, được chứ? Ta..., hôm nay muộn rồi, ta sẽ nghỉ ở phòng dành cho khách, Hi Thần xin cáo từ. Ngụy công tử, ngươi hãy nghỉ sớm đi, hẹn ngày mai gặp lại. "
Lam Hi Thần nói xong một câu dài liền xoay người rời đi, không cho Ngụy Vô Tiên thời gian trả lời. Nhưng khi đi đến mở cửa Hàn Thất, hắn lại dừng lại, do dự một lát rồi nói:
" Việc ra vào Vân Thâm có rất nhiều hạn chế, vào ban đêm sẽ càng dễ bị chú ý. Nếu Ngụy công tử muốn ra ngoài đi dạo, ngày mai có thể nói với ta, Hi Thần bằng lòng đi cùng ngươi. Chỉ xin ngươi đừng lẻn đi một mình. "
" A, hả? "
Lam Hi Thần nói xong liền có chút vội vã, thấp giọng nói:
" Ngụy công tử, ngày mai... gặp lại. "
Cửa Hàn Thất nhanh chóng đóng lại.
Ngụy Vô Tiện hoàn toàn choáng váng. Một lúc lâu sau, đầu óc hắn mới có thể hoạt động, hắn ngơ ngác nghĩ:
' Y.... hắn.... Trạch Vu Quân nói y là thích hắn sao? Vậy tại sao y lại còn chạy? Hắn vẫn chưa kịp hỏi gì cả mà! Không những thế, Lam tông chủ thậm chí còn "nhắc nhở" hắn không được bỏ chốn!
Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện lại nghĩ:
' Không, không đúng. Đây rõ ràng là Hàn Thất, ban ngày hắn còn có thể nằm đây dưỡng thương, nhưng đêm khuya sao hắn có thể nằm nghỉ ngơi ở đây trong khi chủ nhân của nó không có mặt chứ. Huống hồ đây còn là nơi ở của Tông chủ Lam gia, hắn ở lại... liệu có ổn không?! '
Nhưng hắn rất nhanh liền không tìm được người vừa rồi nói muốn ở phòng dành cho khách, Trạch Vu Quân là đi đâu rồi?!
________________________________________
Ngụy Vô Tiện: Lam Hi Thần y nói thích ta? Nhưng tại sao y lại tự mình chạy trốn rồi?