Chương : 11
Y Vân từ trên mặt đất đứng lên, phát hiện cái tên đáng ghét kia đã biến mất, chỉ còn ánh lửa bập bùng cháy. Người này thật sự như ma quỷ hành tung vô chừng.
Sửa sang lại quần áo, chợt thấy trên người truyền đến một trận đau đớn, cũng vì vừa rồi ngã sấp xuống lực đạo khá lớn, không tránh khỏi bị thương. Y Vân cố nén đau, không hề hé răng, xé một mảnh vải nhẹ nhàng băng lấy miệng vết thương. Nếu người này là kẻ thù của Long Mạc, nàng hiện tại là thế thân, là Vương phi tương lai, hắn tất nhiên sẽ không để nàng sống yên ổn.
Y Vân bước đến bên giường, cũng may trong động còn có lửa, không hề rét lạnh. Y Vân cảm thấy lúc này đây lòng mình thập phần bình tĩnh, đã không còn sợ hãi, chỉ có oán hận vô tận cùng chán ghét tên nam nhân đáng chết kia.
Y Vân đem sáo ngọc đặt ở bên môi, tại nơi này thổi thủ khúc, âm sắc thực du dương, thực êm tai, cũng thực vui vẻ. Nàng sẽ không để tên ác ma kia đắc ý, nàng phải vui vẻ, cho dù chết, nàng cũng không lưu một giọt nước mắt cho tên ác ma này.
Mạc vương phủ
Đối với Long Mạc, tối nay nhất định là một đêm không ngủ.
Đêm dài, gió nổi lên, hàn ý nhè nhẹ đánh thẳng đến trong lòng.
Long Mạc cứ như vậy khoanh tay đứng, ngửa đầu nhìn trời, bầu trời tối đen nặng trĩu như tâm tình của hắn.
Đinh Lang vội vàng đến bên người Long Mạc nói: “Vương gia, vẫn không tìm được Nguyệt tiểu thư, nhưng mà thu được một phong thư.” Nói xong đem một phong thư tận tay giao cho Long Mạc.
Thư viết rất đơn giản, Long Mạc giờ Tỵ ngày mai một mình đến Phong Nhạc Đình tại Khuynh Đình sơn, nếu đến lúc đó vẫn không xuất hiện, đối với Nguyệt Hạ Hương bất lợi. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Đề bút: Lăng Thiên
Đôi mắt Long Mạc tối tăm như đêm, nhìn không ra một tia gợn sóng, nhưng hắn khẽ nhíu mày. Lăng Thiên, Long Mạc nhìn cái tên này, cúi đầu suy ngẫm, đây là một cái tên xa lạ, mang đầy vẻ tự cao tự đại. Nhưng sao có một cảm giác u ám lướt qua.
“Đinh Lang, người có từng nghe qua người này.”
“Thuộc hạ chưa từng nghe qua.”
“Phong thư này như thế nào trong tay ngươi?”
“Khi chúng ta ở ngoài thành điều tra, có người dùng phi tiêu bắn tới.”
“Ngưng tìm kiếm, hắn tạm thời sẽ không động thủ với Nguyệt tiểu thư. Ngày mai ta sẽ đi gặp hắn. Ngươi phái người đến Nguyệt phủ báo tin, nói ta nhất định nghĩ biện pháp cứu tiểu thư ra.”
Nguyệt phủ
Khinh Hương Viên
Nguyệt Hạ Hương như cũ một thân phục y nha hoàn, ở trong lòng lo lắng bồi hồi.
Nguyệt phủ tiểu thư tại Hội hoa xuân gặp nạn, tin tức đã sớm lan truyền khắp thành, nàng biết Long Mạc đang toàn lực tìm kiếm, phụ thân cũng phái người tìm xung quanh.
Nguyệt Hạ Hương giờ phút này có bao nhiêu là hối hận, chỉ có chính nàng biết. Nàng không dám tưởng tượng, nếu mọi người cứu được Y Vân ra, phát hiện nàng không phải là mình, mà là một tiểu nha hoàn, nàng khiến Y Vân thay mình đánh đàn, sự thật bị phơi bày, đến lúc đó Long Mạc sẽ không còn muốn nàng, mấu chốt là nàng còn phạm phải tội lừa gạt. Nàng còn mặt mũi nào sống trên đời.
Nhưng mà nếu không tìm thấy Y Vân, chẳng khác nào chính mình mất tích, Y Vân có phải hay không cả đời đừng xuất hiện.
Nguyệt Hạ Hương trong lòng không khỏi lo lắng, bước đi quanh phòng. Đến khi tiểu nha hoàn Lục nhi mang đến cho nàng tin tức, nàng suy sụp ngồi trên ghế, trong lòng nghĩ xong rồi, cái gì cũng đều xong rồi. Đều do lúc trước dụng tâm lợi dụng Y Vân, không nghĩ tới cuối cùng lại tự hại chính mình.
Lục nhi nói cho nàng, Vương gia phái người đến truyền lời, đã có tin tức kẻ bắt cóc, ngày mai sẽ gặp y, cứu Y Vân ra.
Nguyệt Hạ Hương ngồi trên ghế, bỗng nhiên nghĩ tới một phương pháp, tuy rằng cách này với Y Vân có chút tàn nhẫn, nhưng là cũng chỉ có thể như vậy. Y Vân đừng trách ta ác độc, ta cũng không còn cách nào khác. Nếu không làm như vậy, chỉ sợ Nguyệt Hạ Hương ta mất hết danh dự.
Sơn động
Sáng sớm
Y Vân bị mùi hương thoang thoảng đánh thức.
Mở mắt thấy trời đã sáng, ánh nắng theo cửa động len vào. Lửa dĩ nhiên đã tắt, chỉ còn dư lại một đám tro tàn.
Ánh mắt nàng liền tập trung vào thức ăn trên bàn. Có gà quay, có bánh bao, còn có một chén cháo hoa toả khí. Y Vân quả thật không thể tin vào mắt mình, cái tên ma quỷ kia thế nào lại có lòng tốt mang thức ăn đến cho nàng. Y Vân sớm đã đói đến khó chịu, từ trên giường đi xuống, ngồi vào trước bàn, một tay cầm lấy bánh bao, một tay xé một cái đùi gà, nhanh nhẩu ăn.
“Nguyệt tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không sợ ta hạ độc sao?” Từ cửa động, tên ác ma bắt cóc nàng như âm hồn xuất hiện.
Thiệt là, ngay cả bữa cơm cũng không làm cho người ta ăn ngon, “Ngươi nếu là muốn mạng của ta, chỉ cần một chưởng là có thể, cần gì phải lãng phí độc dược, không phải sao?”
“Thật đoán không ra, Nguyệt tiểu thư đúng là một nữ nhân thông minh.” Ác ma hôm nay một thân y phục đỏ tía, dáng người cao ngất, khí chất bất phàm. Ánh nắng chiếu sáng gương mặt của hắn, nhìn qua dịu dàng như ngọc, làm cho Y Vân thực nghi ngờ, hắn cùng tên ác ma bạo ngược hôm qua là một sao? Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Y Vân mặc kệ hắn, bê bát cháo lên, uống một hơi.
“Ngươi thật tình nuốt trôi ư? Chẳng lẽ không sợ ta giết ngươi.” Nhìn thấy nàng cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói.
“Ngươi khi nào muốn mạng của ta, cứ việc cầm lấy.” Y Vân chẳng hề để ý nói.
“Đối với một nữ tử mà nói, ngươi thật có dũng khí.” Vốn tưởng rằng nàng yếu đuối, ai ngờ nàng so với tưởng tượng của hắn kiên cường hơn nhiều, nếu bản thân càng lãnh khốc, nàng lại càng ương ngạnh chống cự. Nếu thay bằng nữ tử khác, không phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, thì cũng sớm bị doạ ngất đi.
“Hừ.” Y Vân hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm, muốn bổn cô nương cầu xin tha thứ ư, không có khả năng.
Cầm chén cháo vừa ăn xong, Y Vân xoa xoa miệng nói: “Ngươi còn có chuyện gì sao?” Thanh âm của nàng uyển chuyển, không mang theo cảm tình, giống như nàng mới thật sự là chủ nhân của sơn động này, mà hắn chỉ là khách nhân nàng không hoan nghênh.
Nàng nhìn hắn, ánh mắt trong suốt, trấn tĩnh không có nửa phần gợn sóng.
Hắn chậm rãi tiêu sái tiến vào, ánh nắng theo trên gương mặt hắn biến mất, thay vào đó là tầng tầng hàn băng.
“Thay quần áo này.” Nói xong, ném đến một cái túi.
Y Vân mở ra, bên trong là một bộ nam trang màu xám, còn có một dải gấm màu lam. Nàng biết tên ác ma này nghĩ gì, sợ nàng khi đi ra ngoài sẽ có người quen phát hiện.
“Ta vì cái gì phải nghe lời ngươi?” Y Vân sẽ không để mặc hắn an bài, càng muốn cùng hắn đối kháng. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Con ngươi hắn âm hiểm chợt loé, ánh mắt càng thêm hắc ám, hắn bỗng nhiên đưa tay, đem Y Vân ném lên giường.
Nàng nằm trên giường, đầu còn mê muội, thân mình đau đớn. Nhưng nàng cố chịu đựng, một tiếng rên cũng không có, liền đứng lên, chợt nghe thấy tiếng vải bị xé rách.
Trên lưng một cảm giác mát lạnh truyền đến, da thịt lộ ra trong không khí.
Y Vân nuốt lấy tiếng thét từ đầu lưỡi, cố không để rơi nước mắt, nàng hung hăng ôm lấy người. Trong lòng cảnh cáo chính mình, không được khóc, không để cho tên ác ma này đắc ý.
Y Vân nghe thấy thanh âm của hắn ta không mang theo một chút cảm tình nói: “Cho ngươi nội trong một nén nhang, mặc quần áo vào.”Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Y Vân yên lặng đứng lên, cầm lấy tay nải kia, không một tiếng động mặc quần áo vào. Nàng ở trong lòng thầm thề, nhất định phải nghĩ cách chạy trốn.
Chỉ chốc lát, Y Vân liền thay nam trang, dùng dải lụa kia buộc cao mái tóc đen, đảo mắt liền biến thành tiểu công tử ưu nhã.
Sửa sang lại quần áo, chợt thấy trên người truyền đến một trận đau đớn, cũng vì vừa rồi ngã sấp xuống lực đạo khá lớn, không tránh khỏi bị thương. Y Vân cố nén đau, không hề hé răng, xé một mảnh vải nhẹ nhàng băng lấy miệng vết thương. Nếu người này là kẻ thù của Long Mạc, nàng hiện tại là thế thân, là Vương phi tương lai, hắn tất nhiên sẽ không để nàng sống yên ổn.
Y Vân bước đến bên giường, cũng may trong động còn có lửa, không hề rét lạnh. Y Vân cảm thấy lúc này đây lòng mình thập phần bình tĩnh, đã không còn sợ hãi, chỉ có oán hận vô tận cùng chán ghét tên nam nhân đáng chết kia.
Y Vân đem sáo ngọc đặt ở bên môi, tại nơi này thổi thủ khúc, âm sắc thực du dương, thực êm tai, cũng thực vui vẻ. Nàng sẽ không để tên ác ma kia đắc ý, nàng phải vui vẻ, cho dù chết, nàng cũng không lưu một giọt nước mắt cho tên ác ma này.
Mạc vương phủ
Đối với Long Mạc, tối nay nhất định là một đêm không ngủ.
Đêm dài, gió nổi lên, hàn ý nhè nhẹ đánh thẳng đến trong lòng.
Long Mạc cứ như vậy khoanh tay đứng, ngửa đầu nhìn trời, bầu trời tối đen nặng trĩu như tâm tình của hắn.
Đinh Lang vội vàng đến bên người Long Mạc nói: “Vương gia, vẫn không tìm được Nguyệt tiểu thư, nhưng mà thu được một phong thư.” Nói xong đem một phong thư tận tay giao cho Long Mạc.
Thư viết rất đơn giản, Long Mạc giờ Tỵ ngày mai một mình đến Phong Nhạc Đình tại Khuynh Đình sơn, nếu đến lúc đó vẫn không xuất hiện, đối với Nguyệt Hạ Hương bất lợi. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Đề bút: Lăng Thiên
Đôi mắt Long Mạc tối tăm như đêm, nhìn không ra một tia gợn sóng, nhưng hắn khẽ nhíu mày. Lăng Thiên, Long Mạc nhìn cái tên này, cúi đầu suy ngẫm, đây là một cái tên xa lạ, mang đầy vẻ tự cao tự đại. Nhưng sao có một cảm giác u ám lướt qua.
“Đinh Lang, người có từng nghe qua người này.”
“Thuộc hạ chưa từng nghe qua.”
“Phong thư này như thế nào trong tay ngươi?”
“Khi chúng ta ở ngoài thành điều tra, có người dùng phi tiêu bắn tới.”
“Ngưng tìm kiếm, hắn tạm thời sẽ không động thủ với Nguyệt tiểu thư. Ngày mai ta sẽ đi gặp hắn. Ngươi phái người đến Nguyệt phủ báo tin, nói ta nhất định nghĩ biện pháp cứu tiểu thư ra.”
Nguyệt phủ
Khinh Hương Viên
Nguyệt Hạ Hương như cũ một thân phục y nha hoàn, ở trong lòng lo lắng bồi hồi.
Nguyệt phủ tiểu thư tại Hội hoa xuân gặp nạn, tin tức đã sớm lan truyền khắp thành, nàng biết Long Mạc đang toàn lực tìm kiếm, phụ thân cũng phái người tìm xung quanh.
Nguyệt Hạ Hương giờ phút này có bao nhiêu là hối hận, chỉ có chính nàng biết. Nàng không dám tưởng tượng, nếu mọi người cứu được Y Vân ra, phát hiện nàng không phải là mình, mà là một tiểu nha hoàn, nàng khiến Y Vân thay mình đánh đàn, sự thật bị phơi bày, đến lúc đó Long Mạc sẽ không còn muốn nàng, mấu chốt là nàng còn phạm phải tội lừa gạt. Nàng còn mặt mũi nào sống trên đời.
Nhưng mà nếu không tìm thấy Y Vân, chẳng khác nào chính mình mất tích, Y Vân có phải hay không cả đời đừng xuất hiện.
Nguyệt Hạ Hương trong lòng không khỏi lo lắng, bước đi quanh phòng. Đến khi tiểu nha hoàn Lục nhi mang đến cho nàng tin tức, nàng suy sụp ngồi trên ghế, trong lòng nghĩ xong rồi, cái gì cũng đều xong rồi. Đều do lúc trước dụng tâm lợi dụng Y Vân, không nghĩ tới cuối cùng lại tự hại chính mình.
Lục nhi nói cho nàng, Vương gia phái người đến truyền lời, đã có tin tức kẻ bắt cóc, ngày mai sẽ gặp y, cứu Y Vân ra.
Nguyệt Hạ Hương ngồi trên ghế, bỗng nhiên nghĩ tới một phương pháp, tuy rằng cách này với Y Vân có chút tàn nhẫn, nhưng là cũng chỉ có thể như vậy. Y Vân đừng trách ta ác độc, ta cũng không còn cách nào khác. Nếu không làm như vậy, chỉ sợ Nguyệt Hạ Hương ta mất hết danh dự.
Sơn động
Sáng sớm
Y Vân bị mùi hương thoang thoảng đánh thức.
Mở mắt thấy trời đã sáng, ánh nắng theo cửa động len vào. Lửa dĩ nhiên đã tắt, chỉ còn dư lại một đám tro tàn.
Ánh mắt nàng liền tập trung vào thức ăn trên bàn. Có gà quay, có bánh bao, còn có một chén cháo hoa toả khí. Y Vân quả thật không thể tin vào mắt mình, cái tên ma quỷ kia thế nào lại có lòng tốt mang thức ăn đến cho nàng. Y Vân sớm đã đói đến khó chịu, từ trên giường đi xuống, ngồi vào trước bàn, một tay cầm lấy bánh bao, một tay xé một cái đùi gà, nhanh nhẩu ăn.
“Nguyệt tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không sợ ta hạ độc sao?” Từ cửa động, tên ác ma bắt cóc nàng như âm hồn xuất hiện.
Thiệt là, ngay cả bữa cơm cũng không làm cho người ta ăn ngon, “Ngươi nếu là muốn mạng của ta, chỉ cần một chưởng là có thể, cần gì phải lãng phí độc dược, không phải sao?”
“Thật đoán không ra, Nguyệt tiểu thư đúng là một nữ nhân thông minh.” Ác ma hôm nay một thân y phục đỏ tía, dáng người cao ngất, khí chất bất phàm. Ánh nắng chiếu sáng gương mặt của hắn, nhìn qua dịu dàng như ngọc, làm cho Y Vân thực nghi ngờ, hắn cùng tên ác ma bạo ngược hôm qua là một sao? Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Y Vân mặc kệ hắn, bê bát cháo lên, uống một hơi.
“Ngươi thật tình nuốt trôi ư? Chẳng lẽ không sợ ta giết ngươi.” Nhìn thấy nàng cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói.
“Ngươi khi nào muốn mạng của ta, cứ việc cầm lấy.” Y Vân chẳng hề để ý nói.
“Đối với một nữ tử mà nói, ngươi thật có dũng khí.” Vốn tưởng rằng nàng yếu đuối, ai ngờ nàng so với tưởng tượng của hắn kiên cường hơn nhiều, nếu bản thân càng lãnh khốc, nàng lại càng ương ngạnh chống cự. Nếu thay bằng nữ tử khác, không phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, thì cũng sớm bị doạ ngất đi.
“Hừ.” Y Vân hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm, muốn bổn cô nương cầu xin tha thứ ư, không có khả năng.
Cầm chén cháo vừa ăn xong, Y Vân xoa xoa miệng nói: “Ngươi còn có chuyện gì sao?” Thanh âm của nàng uyển chuyển, không mang theo cảm tình, giống như nàng mới thật sự là chủ nhân của sơn động này, mà hắn chỉ là khách nhân nàng không hoan nghênh.
Nàng nhìn hắn, ánh mắt trong suốt, trấn tĩnh không có nửa phần gợn sóng.
Hắn chậm rãi tiêu sái tiến vào, ánh nắng theo trên gương mặt hắn biến mất, thay vào đó là tầng tầng hàn băng.
“Thay quần áo này.” Nói xong, ném đến một cái túi.
Y Vân mở ra, bên trong là một bộ nam trang màu xám, còn có một dải gấm màu lam. Nàng biết tên ác ma này nghĩ gì, sợ nàng khi đi ra ngoài sẽ có người quen phát hiện.
“Ta vì cái gì phải nghe lời ngươi?” Y Vân sẽ không để mặc hắn an bài, càng muốn cùng hắn đối kháng. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Con ngươi hắn âm hiểm chợt loé, ánh mắt càng thêm hắc ám, hắn bỗng nhiên đưa tay, đem Y Vân ném lên giường.
Nàng nằm trên giường, đầu còn mê muội, thân mình đau đớn. Nhưng nàng cố chịu đựng, một tiếng rên cũng không có, liền đứng lên, chợt nghe thấy tiếng vải bị xé rách.
Trên lưng một cảm giác mát lạnh truyền đến, da thịt lộ ra trong không khí.
Y Vân nuốt lấy tiếng thét từ đầu lưỡi, cố không để rơi nước mắt, nàng hung hăng ôm lấy người. Trong lòng cảnh cáo chính mình, không được khóc, không để cho tên ác ma này đắc ý.
Y Vân nghe thấy thanh âm của hắn ta không mang theo một chút cảm tình nói: “Cho ngươi nội trong một nén nhang, mặc quần áo vào.”Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Y Vân yên lặng đứng lên, cầm lấy tay nải kia, không một tiếng động mặc quần áo vào. Nàng ở trong lòng thầm thề, nhất định phải nghĩ cách chạy trốn.
Chỉ chốc lát, Y Vân liền thay nam trang, dùng dải lụa kia buộc cao mái tóc đen, đảo mắt liền biến thành tiểu công tử ưu nhã.