Chương : 13
Có tiếng nước róc rách truyền đến, vô cùng êm dịu, Y Vân trong lòng vui vẻ, có nước nha. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Liền một lát, một con sông nhỏ lưu động uốn lượn trước mắt, chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi nàng nói muốn uống nước, cho nên hắn liền mang nàng đến bờ sông sao? Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, Y Vân cảm thấy hắn cũng chẳng đáng ghét là mấy.
“Cho ngươi nội trong một nén hương, nhanh uống nước.” Thanh âm của hắn như một khối băng, nhè nhẹ toả hàn khí.
Vẫn là tên ác ma, không hơn không kém, uổng công nàng vừa rồi có chút thiện cảm với hắn, liền sau những lời này biến mất không chút dấu vết.
Bất quá Y Vân cảm thấy hiện giờ nàng tuyệt nhiên không sợ hắn, con người nếu đến cả chuyện sinh tử cũng không màng, thì còn có cái gì đáng sợ? Y Vân không phải là dạng nữ tử mặc cho người định đoạt, nàng còn đang chờ thời cơ đào thoát.
Nước sông thanh khiết, trong nước còn có ngư nhân vui đùa, bàn tay nàng mềm mại đặt vào trong làn nước, thật lạnh nha, mới đầu mùa xuân, nước sông vẫn còn lạnh.
Uống ngay hớp nước, rửa mặt, mặt nước dần hiện ra một mỹ mạo công tử, Y Vân cho dù mặc y phục gì đều không giấu được vẻ thiên hương quốc sắc, chỉ là vòng hoa nhỏ cùng bộ nam trang thực không phù hợp.
Ngồi ở bờ sông nghịch cỏ, nàng mang những đoá tiểu bạch hoa thả vào trong nước.
Hoa kia trong nước dập dìu, trong chốt lát liền xếp thành một dải, giống như một chuỗi ngọc xuôi dòng nước.
Nhìn đoá hoa dần trôi xa, thoáng có một ý niệm, nàng đã có cách trốn thoát.
Y Vân từ nhỏ vốn thích bơi lội, nàng có thể chìm vào trong nước, nín thở.
Không biết ngọn núi này là Khuynh Đình Sơn ở phía nam kinh thành hay Ô Mi Sơn phương bắc, nếu là Khuynh Đình Sơn, sông này chính là Lăng Hà, nếu nàng theo nước sông trôi đi, có thể tới kinh thành.
Không biết tên ác ma này có thể bơi lội hay không, cũng không dám tưởng tượng, nếu bị hắn bắt trở về, không biết hắn sẽ trừng phạt nàng thế nào.
Mặc kệ, dù sao cũng không ai đến cứu viện, chi bằng tự cứu chính mình, cùng ác ma này một chỗ, nói không chừng hắn khi nào sinh ác tâm, liền đem nàng giết đi. Như vậy thật uổng công thời gian nàng phải chịu đựng hắn.
Y Vân lặng lẽ liếc tên ác ma, thấy hắn vẫn chưa chú ý tới nàng.
Lặng lẽ đi đến bờ sông, đem chân bước tới, làm như sắp sẩy chân rơi xuống nước, bùm một tiếng nhảy vào giữa sông, nước văng khắp nơi.
Nước sông lạnh băng, Y Vân còn không kịp lặn xuống nước, liền bị tóm cổ nhấc thẳng lên.
Chỉ thấy tên ác ma kia hé ra khuôn mặt tuấn tú, mang theo nàng ở trên mặt nước bay lên.
Nàng như thế nào lại quên, cho dù hắn không thể bơi lội cũng có khinh công đi trên nước. Lúc này bị hắn phát hiện, về sau làm sao trốn đi đây?
Một đoá hoa cúc rớt xuống nước, Y Vân lúc này mới nhớ tới Mê tình hoa trên đầu, nóng lòng vội lấy xuống một đoá, hung hăng hướng tay hắn đâm tới. Trên cánh tay kia, còn có vết thương do nàng cắn hôm đó.
Quân Lăng Thiên như thế nào cũng không nghĩ ra tiểu nha đầu này có thể lừa gạt hắn, cứ tưởng rằng nàng là sẩy chân rơi xuống nước, hiện giờ xem ra, là nàng cố ý.
Đã sớm thấy nàng mang theo một vòng hoa trên đầu, không nghĩ tới là dùng để công kích hắn.
Lòng bàn tay một trận đau đớn, nha đầu kia thế nào đem gai Mê tình hoa điểm lên huyệt đạo trong tay hắn. Trong lúc nhất thời, máu hướng lên đầu, chỉ cảm thấy trước mắt mờ ảo, tứ chi mỏi nhừ, cả người vô lực.
Cách bờ sông gần như vậy, hắn lại không có một tia khí lực. Chân mềm nhũn, hai người đều ngã vào trong nước, cá trong nước kinh hoàng bỏ chạy.
Sao lại dễ dàng bị lừa gạt như vậy? Việc này trước đây chưa từng xảy ra. Quân Lăng Thiên trước khi hôn mê chán nản nghĩ. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Y Vân trong lòng vui mừng không nói nên lời, rốt cuộc đã được tự do, có thể thoát khỏi tên ác ma này.
Nhìn thấy hắn chìm dần vào nước, nàng vẫn không đành lòng, tuy rằng nàng hận hắn, chán ghét hắn, nhưng nàng chưa bao giờ hại bất luận kẻ nào, vẫn là không muốn để hắn chết đuối.
Y Vân ở trong nước nâng thắt lưng hắn lên, đem hắn cứu lên bờ, kéo tới bụi hoa.
Hắn im lặng nằm đó, nhìn qua như vậy điềm tĩnh, đối với nàng không hề có chút uy hiếp, giờ phút này nàng không còn là vật trong lòng bàn tay hắn, thay vào đó hắn đã lọt vào tay nàng.
Tâm tình thực tốt cùng tiếng nước chảy róc rách, nàng cảm nhận được hết thảy. Cảnh sắc như vậy thật đáng yêu, thực vui mắt.
Lúc này đây, Y Vân mới có tâm tình tốt đẹp đánh giá tên ác ma này.
Y phục của hắn đều ướt, dán chặt vào người. Có lẽ mới vừa từ trong nước thoát ra nên sắc mặt hắn trắng nõn, nhưng vẫn không bằng Long Mạc, bờ vai của hắn thực rộng, vóc dáng cũng rất cao.
Hắn nằm ở đó, cả người vẫn toát ra khí thế bức người.
Không biết vì sao, Y Vân cảm giác hắn dường như là một tên cường đạo, mà lại không phải là cường đạo. Thật khó hiểu.
Y Vân theo trên người hắn, bắt lấy thanh kiếm bên hông.
Kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang loé sáng.
Nàng chỉ cần nhẹ nhàng một kiếm, hắn liền hồn lìa khỏi xác, nhưng mà nàng làm không được. Hận ý còn tại trong lòng sôi trào, nhưng, nàng như cũ vẫn không thể hạ thủ.
“Ác ma.” Thanh âm Y Vân uyển chuyển nói thật nhỏ: “Không biết ngươi và Long Mạc có thâm thù đại hận như thế nào, chỉ vì như vậy mà ngươi liền ức hiếp một nữ tử tay trói gà không chặt, vũ nhục ta, đe doạ ta, chẳng lẽ đây chính là hành vi của chính nhân quân tử sao? Ân ân oán oán khi nào mới hết, hy vọng người không cố chấp trả thù, không cần làm một ác ma, người gặp người ghét. Hôm nay ta tha ngươi, hy vọng ngày sau ngươi không đối đầu với Long Mạc.”
Nói xong định cầm kiếm bước đi.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua hắn ngủ thực thảnh thơi, có chút tiện nghi cho tên ác ma này. Nghĩ đến nàng phải chịu lăng nhục, có chút chưa hết giận.
Y Vận lại quay trở lại, hướng Lăng Quân Thiên hung hăng đá tới.
“Ma nữ.” Một thanh âm trầm thấp như nói mê.
Y Vân trong lòng hoảng sợ, nhìn quanh bốn phía, cũng không nhìn thấy người nào.
Quay đầu, chỉ thấy Lăng Quân Thiên hai mắt mở to, tròng mắt cất giấu hàn quang.
“Ngươi……….ngươi sao lại tỉnh.” Tại sao có thể như vậy, người bình thường trúng độc Mê tình hoa, ít nhất trong ba bốn canh giờ mới có thể tỉnh lại, nhưng mà hắn, thật không phải người bình thường mà.
Quân Lăng Thiên nhìn thấy Y Vân, nàng lẳng lặng đứng ở đó, ánh nắng ngày xuân soi sáng khuôn mặt phấn hồng.
Đôi mắt trong suốt dừng ở hắn, kinh ngạc, sợ hãi, ra là bị hắn doạ đây mà.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy nàng giống như một đoá hoa tuyết, hoa tuyết mùa xuân.
“Ngươi yên tâm, ta vẫn chưa thể cử động, chẳng qua là ý thức thanh tỉnh, như thế nào, tiểu ma nữ, tiếp theo ngươi định làm gì. Quân Lăng Thiên ta còn chưa bao giờ bị nữ nhân đánh qua, ngươi là người đầu tiên, xem ra ngươi thật có phúc nha.”
“Ta là ma nữ?” Tên ác ma này, chính hắn mới là ma quỷ, lại kêu người khác là ma nữ sao?
“Chẳng lẽ không đúng ư? Hôm qua ngươi cắn ta, hôm nay ngươi lại dùng Mê tình đâm ta một phát, còn lấy kiếm của ta đi, mới vừa rồi lại đá ta, xin hỏi ngươi như vậy lăng nhục một nam tử tay trói gà không chặt, không phải ma nữ thì là gì?” *Thiên ca mồm mép wa đi ah*
Ra là, lời vừa rồi của nàng bị hắn nghe thấy, nhưng thế nào nói nàng lăng nhục nam tử, thực buồn cười.
“Ác ma cùng ma nữ, thật sự là trời đất sinh một đôi.”Giờ phút này hắn không có chút bộ dạng uể oải, tựa như đang nghỉ ngơi, hẳn đang có ý đồ gì.
Y Vân nghe thấy câu nói sau của hắn, vô cùng tức giận, thật là giống một tên ác ma không hơn không kém. Đến lúc nào rồi mà vẫn không quên trêu đùa nàng.
Tâm tính bướng bỉnh bỗng nhiên bừng tỉnh, nếu đã kêu nàng Tiểu ma nữ, vậy thì làm ma nữ đi.
Nàng cầm kiếm, hướng đến tim hắn, vẻ mặt ngọt ngào tươi cười, “Nếu ta là ma nữ, vậy hôm nay bổn cô nương cũng cho ngươi nếm mùi vị bị khi dễ.”
Nói xong, lưỡi kiếm khẽ động, đem áo Quân Lăng Thiên chém nát, lộ ra vòng ngực rắn chắc.
“Ngươi.” Quân Lăng Thiên hít vào một hơi, không thể tin nhìn Y Vân, nữ tử tươi cười thanh thuần này lại dám huỷ y phục của hắn?
“Như thế nào, mùi vị bị người khi dễ ra sao, ngày ấy ngươi không phải ỷ mình có chút võ công, liền tuỳ ý coi thường người khác. Như thế nào, có sợ không?” Y Vân, nói xong, lại xé ra ống tay áo của hắn.
Quân Lăng Thiên cả người tức điên, hôm nay thế nào hắn lại rơi vào tay tiểu nha đầu này, thật là chuyện doạ người.
Vốn trên người mình có pháo hiệu đưa tin cho thuộc hạ, lúc nào cũng ở trên người hắn. Chính là hắn nếu gặp nguy hiểm đều có thể mọi lúc mọi nơi gởi tín báo, tuy nhiên cái tín hiệu này hắn chưa bao giờ dùng qua, bởi vì với võ công của hắn mà nói căn bản là không cần đến.
Hôm nay xem ra có cần phải dùng đến? Thật hắn cũng không dám tưởng tượng, nếu để cho thuộc hạ nhìn thấy hắn bị một nữ tử khi dễ, không biết mặt mũi hắn để đâu.
Quân Lăng Thiên nhãn quang sắc bén bắn về phía Y Vân, nếu ánh mắt có thể giết người, Y Vân không thể nghi ngờ nàng đã chết trăm ngàn lần.
“Ngươi tiếp tục nha, có phải hay không muốn đem quần ta cũng lột đi.”Quân Lăng Thiên nhìn thấy Y Vân đứng đấy, hai má đỏ ửng, không nói nên lời, “Như thế nào, thẹn thùng? Ngươi nhanh lên nha, có phải ngươi chưa từng thấy qua nam nhân loã thể, ta đây lần này cho ngươi mở mang tầm mắt.” *sac*
Hừ! Y Vân thật không tin được, rõ ràng là nàng trêu đùa hắn, như thế nào lại……….Nam nhân này, da mặt thật dày mà.
Nếu hắn nhanh như vậy liền tỉnh dậy, ắt hẳn hắn so với người bình thường thời gian tác dụng của độc ít hơn, nếu nàng chạy thoát, rất nhanh sẽ bị hắn đuổi kịp. Xem ra nếu không huỷ hết quần áo của hắn, nàng nhất định trốn không khỏi. Y Vân tránh đi ánh mắt hắn, nhưng vẫn cảm nhận được đôi mắt hắn như thiêu như đốt, cơ hồ muốn đem nàng đốt thành tro.
Roạt roạt, hai đùi Quân Lăng Thiên liền lộ ra.
Y Vân biết nàng đã chọc giận tên ác ma này, không dám nhìn hắn, sợ rằng bị ánh mắt hắn doạ chết.
“Tạm biệt, ác ma.” Y Vân nói xong, đi đến bờ sông, liền nhảy vào nước, rời đi.
Quân Lăng Thiên nhãn tình bình tĩnh nhìn Y Vân tiêu sái thoát đi, còn chưa bao giờ có người từ trong tay hắn chạy thoát, cũng chưa có người thẳng thắn nói chuyện với hắn, càng không có người làm cho hắn tức giận đến vậy, Nguyệt Hạ Hương này, một ngày một đêm liền làm cho hắn trải qua rất nhiều lần đầu tiên. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nguyệt Hạ Hương, Quân Lăng Thiên trong lòng nhắc tên nàng, ngươi làm ta cảm thấy hứng thú ta nhất định không bỏ qua.
Chúng ta còn có thể gặp lại.
Liền một lát, một con sông nhỏ lưu động uốn lượn trước mắt, chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi nàng nói muốn uống nước, cho nên hắn liền mang nàng đến bờ sông sao? Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, Y Vân cảm thấy hắn cũng chẳng đáng ghét là mấy.
“Cho ngươi nội trong một nén hương, nhanh uống nước.” Thanh âm của hắn như một khối băng, nhè nhẹ toả hàn khí.
Vẫn là tên ác ma, không hơn không kém, uổng công nàng vừa rồi có chút thiện cảm với hắn, liền sau những lời này biến mất không chút dấu vết.
Bất quá Y Vân cảm thấy hiện giờ nàng tuyệt nhiên không sợ hắn, con người nếu đến cả chuyện sinh tử cũng không màng, thì còn có cái gì đáng sợ? Y Vân không phải là dạng nữ tử mặc cho người định đoạt, nàng còn đang chờ thời cơ đào thoát.
Nước sông thanh khiết, trong nước còn có ngư nhân vui đùa, bàn tay nàng mềm mại đặt vào trong làn nước, thật lạnh nha, mới đầu mùa xuân, nước sông vẫn còn lạnh.
Uống ngay hớp nước, rửa mặt, mặt nước dần hiện ra một mỹ mạo công tử, Y Vân cho dù mặc y phục gì đều không giấu được vẻ thiên hương quốc sắc, chỉ là vòng hoa nhỏ cùng bộ nam trang thực không phù hợp.
Ngồi ở bờ sông nghịch cỏ, nàng mang những đoá tiểu bạch hoa thả vào trong nước.
Hoa kia trong nước dập dìu, trong chốt lát liền xếp thành một dải, giống như một chuỗi ngọc xuôi dòng nước.
Nhìn đoá hoa dần trôi xa, thoáng có một ý niệm, nàng đã có cách trốn thoát.
Y Vân từ nhỏ vốn thích bơi lội, nàng có thể chìm vào trong nước, nín thở.
Không biết ngọn núi này là Khuynh Đình Sơn ở phía nam kinh thành hay Ô Mi Sơn phương bắc, nếu là Khuynh Đình Sơn, sông này chính là Lăng Hà, nếu nàng theo nước sông trôi đi, có thể tới kinh thành.
Không biết tên ác ma này có thể bơi lội hay không, cũng không dám tưởng tượng, nếu bị hắn bắt trở về, không biết hắn sẽ trừng phạt nàng thế nào.
Mặc kệ, dù sao cũng không ai đến cứu viện, chi bằng tự cứu chính mình, cùng ác ma này một chỗ, nói không chừng hắn khi nào sinh ác tâm, liền đem nàng giết đi. Như vậy thật uổng công thời gian nàng phải chịu đựng hắn.
Y Vân lặng lẽ liếc tên ác ma, thấy hắn vẫn chưa chú ý tới nàng.
Lặng lẽ đi đến bờ sông, đem chân bước tới, làm như sắp sẩy chân rơi xuống nước, bùm một tiếng nhảy vào giữa sông, nước văng khắp nơi.
Nước sông lạnh băng, Y Vân còn không kịp lặn xuống nước, liền bị tóm cổ nhấc thẳng lên.
Chỉ thấy tên ác ma kia hé ra khuôn mặt tuấn tú, mang theo nàng ở trên mặt nước bay lên.
Nàng như thế nào lại quên, cho dù hắn không thể bơi lội cũng có khinh công đi trên nước. Lúc này bị hắn phát hiện, về sau làm sao trốn đi đây?
Một đoá hoa cúc rớt xuống nước, Y Vân lúc này mới nhớ tới Mê tình hoa trên đầu, nóng lòng vội lấy xuống một đoá, hung hăng hướng tay hắn đâm tới. Trên cánh tay kia, còn có vết thương do nàng cắn hôm đó.
Quân Lăng Thiên như thế nào cũng không nghĩ ra tiểu nha đầu này có thể lừa gạt hắn, cứ tưởng rằng nàng là sẩy chân rơi xuống nước, hiện giờ xem ra, là nàng cố ý.
Đã sớm thấy nàng mang theo một vòng hoa trên đầu, không nghĩ tới là dùng để công kích hắn.
Lòng bàn tay một trận đau đớn, nha đầu kia thế nào đem gai Mê tình hoa điểm lên huyệt đạo trong tay hắn. Trong lúc nhất thời, máu hướng lên đầu, chỉ cảm thấy trước mắt mờ ảo, tứ chi mỏi nhừ, cả người vô lực.
Cách bờ sông gần như vậy, hắn lại không có một tia khí lực. Chân mềm nhũn, hai người đều ngã vào trong nước, cá trong nước kinh hoàng bỏ chạy.
Sao lại dễ dàng bị lừa gạt như vậy? Việc này trước đây chưa từng xảy ra. Quân Lăng Thiên trước khi hôn mê chán nản nghĩ. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Y Vân trong lòng vui mừng không nói nên lời, rốt cuộc đã được tự do, có thể thoát khỏi tên ác ma này.
Nhìn thấy hắn chìm dần vào nước, nàng vẫn không đành lòng, tuy rằng nàng hận hắn, chán ghét hắn, nhưng nàng chưa bao giờ hại bất luận kẻ nào, vẫn là không muốn để hắn chết đuối.
Y Vân ở trong nước nâng thắt lưng hắn lên, đem hắn cứu lên bờ, kéo tới bụi hoa.
Hắn im lặng nằm đó, nhìn qua như vậy điềm tĩnh, đối với nàng không hề có chút uy hiếp, giờ phút này nàng không còn là vật trong lòng bàn tay hắn, thay vào đó hắn đã lọt vào tay nàng.
Tâm tình thực tốt cùng tiếng nước chảy róc rách, nàng cảm nhận được hết thảy. Cảnh sắc như vậy thật đáng yêu, thực vui mắt.
Lúc này đây, Y Vân mới có tâm tình tốt đẹp đánh giá tên ác ma này.
Y phục của hắn đều ướt, dán chặt vào người. Có lẽ mới vừa từ trong nước thoát ra nên sắc mặt hắn trắng nõn, nhưng vẫn không bằng Long Mạc, bờ vai của hắn thực rộng, vóc dáng cũng rất cao.
Hắn nằm ở đó, cả người vẫn toát ra khí thế bức người.
Không biết vì sao, Y Vân cảm giác hắn dường như là một tên cường đạo, mà lại không phải là cường đạo. Thật khó hiểu.
Y Vân theo trên người hắn, bắt lấy thanh kiếm bên hông.
Kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang loé sáng.
Nàng chỉ cần nhẹ nhàng một kiếm, hắn liền hồn lìa khỏi xác, nhưng mà nàng làm không được. Hận ý còn tại trong lòng sôi trào, nhưng, nàng như cũ vẫn không thể hạ thủ.
“Ác ma.” Thanh âm Y Vân uyển chuyển nói thật nhỏ: “Không biết ngươi và Long Mạc có thâm thù đại hận như thế nào, chỉ vì như vậy mà ngươi liền ức hiếp một nữ tử tay trói gà không chặt, vũ nhục ta, đe doạ ta, chẳng lẽ đây chính là hành vi của chính nhân quân tử sao? Ân ân oán oán khi nào mới hết, hy vọng người không cố chấp trả thù, không cần làm một ác ma, người gặp người ghét. Hôm nay ta tha ngươi, hy vọng ngày sau ngươi không đối đầu với Long Mạc.”
Nói xong định cầm kiếm bước đi.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua hắn ngủ thực thảnh thơi, có chút tiện nghi cho tên ác ma này. Nghĩ đến nàng phải chịu lăng nhục, có chút chưa hết giận.
Y Vận lại quay trở lại, hướng Lăng Quân Thiên hung hăng đá tới.
“Ma nữ.” Một thanh âm trầm thấp như nói mê.
Y Vân trong lòng hoảng sợ, nhìn quanh bốn phía, cũng không nhìn thấy người nào.
Quay đầu, chỉ thấy Lăng Quân Thiên hai mắt mở to, tròng mắt cất giấu hàn quang.
“Ngươi……….ngươi sao lại tỉnh.” Tại sao có thể như vậy, người bình thường trúng độc Mê tình hoa, ít nhất trong ba bốn canh giờ mới có thể tỉnh lại, nhưng mà hắn, thật không phải người bình thường mà.
Quân Lăng Thiên nhìn thấy Y Vân, nàng lẳng lặng đứng ở đó, ánh nắng ngày xuân soi sáng khuôn mặt phấn hồng.
Đôi mắt trong suốt dừng ở hắn, kinh ngạc, sợ hãi, ra là bị hắn doạ đây mà.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy nàng giống như một đoá hoa tuyết, hoa tuyết mùa xuân.
“Ngươi yên tâm, ta vẫn chưa thể cử động, chẳng qua là ý thức thanh tỉnh, như thế nào, tiểu ma nữ, tiếp theo ngươi định làm gì. Quân Lăng Thiên ta còn chưa bao giờ bị nữ nhân đánh qua, ngươi là người đầu tiên, xem ra ngươi thật có phúc nha.”
“Ta là ma nữ?” Tên ác ma này, chính hắn mới là ma quỷ, lại kêu người khác là ma nữ sao?
“Chẳng lẽ không đúng ư? Hôm qua ngươi cắn ta, hôm nay ngươi lại dùng Mê tình đâm ta một phát, còn lấy kiếm của ta đi, mới vừa rồi lại đá ta, xin hỏi ngươi như vậy lăng nhục một nam tử tay trói gà không chặt, không phải ma nữ thì là gì?” *Thiên ca mồm mép wa đi ah*
Ra là, lời vừa rồi của nàng bị hắn nghe thấy, nhưng thế nào nói nàng lăng nhục nam tử, thực buồn cười.
“Ác ma cùng ma nữ, thật sự là trời đất sinh một đôi.”Giờ phút này hắn không có chút bộ dạng uể oải, tựa như đang nghỉ ngơi, hẳn đang có ý đồ gì.
Y Vân nghe thấy câu nói sau của hắn, vô cùng tức giận, thật là giống một tên ác ma không hơn không kém. Đến lúc nào rồi mà vẫn không quên trêu đùa nàng.
Tâm tính bướng bỉnh bỗng nhiên bừng tỉnh, nếu đã kêu nàng Tiểu ma nữ, vậy thì làm ma nữ đi.
Nàng cầm kiếm, hướng đến tim hắn, vẻ mặt ngọt ngào tươi cười, “Nếu ta là ma nữ, vậy hôm nay bổn cô nương cũng cho ngươi nếm mùi vị bị khi dễ.”
Nói xong, lưỡi kiếm khẽ động, đem áo Quân Lăng Thiên chém nát, lộ ra vòng ngực rắn chắc.
“Ngươi.” Quân Lăng Thiên hít vào một hơi, không thể tin nhìn Y Vân, nữ tử tươi cười thanh thuần này lại dám huỷ y phục của hắn?
“Như thế nào, mùi vị bị người khi dễ ra sao, ngày ấy ngươi không phải ỷ mình có chút võ công, liền tuỳ ý coi thường người khác. Như thế nào, có sợ không?” Y Vân, nói xong, lại xé ra ống tay áo của hắn.
Quân Lăng Thiên cả người tức điên, hôm nay thế nào hắn lại rơi vào tay tiểu nha đầu này, thật là chuyện doạ người.
Vốn trên người mình có pháo hiệu đưa tin cho thuộc hạ, lúc nào cũng ở trên người hắn. Chính là hắn nếu gặp nguy hiểm đều có thể mọi lúc mọi nơi gởi tín báo, tuy nhiên cái tín hiệu này hắn chưa bao giờ dùng qua, bởi vì với võ công của hắn mà nói căn bản là không cần đến.
Hôm nay xem ra có cần phải dùng đến? Thật hắn cũng không dám tưởng tượng, nếu để cho thuộc hạ nhìn thấy hắn bị một nữ tử khi dễ, không biết mặt mũi hắn để đâu.
Quân Lăng Thiên nhãn quang sắc bén bắn về phía Y Vân, nếu ánh mắt có thể giết người, Y Vân không thể nghi ngờ nàng đã chết trăm ngàn lần.
“Ngươi tiếp tục nha, có phải hay không muốn đem quần ta cũng lột đi.”Quân Lăng Thiên nhìn thấy Y Vân đứng đấy, hai má đỏ ửng, không nói nên lời, “Như thế nào, thẹn thùng? Ngươi nhanh lên nha, có phải ngươi chưa từng thấy qua nam nhân loã thể, ta đây lần này cho ngươi mở mang tầm mắt.” *sac*
Hừ! Y Vân thật không tin được, rõ ràng là nàng trêu đùa hắn, như thế nào lại……….Nam nhân này, da mặt thật dày mà.
Nếu hắn nhanh như vậy liền tỉnh dậy, ắt hẳn hắn so với người bình thường thời gian tác dụng của độc ít hơn, nếu nàng chạy thoát, rất nhanh sẽ bị hắn đuổi kịp. Xem ra nếu không huỷ hết quần áo của hắn, nàng nhất định trốn không khỏi. Y Vân tránh đi ánh mắt hắn, nhưng vẫn cảm nhận được đôi mắt hắn như thiêu như đốt, cơ hồ muốn đem nàng đốt thành tro.
Roạt roạt, hai đùi Quân Lăng Thiên liền lộ ra.
Y Vân biết nàng đã chọc giận tên ác ma này, không dám nhìn hắn, sợ rằng bị ánh mắt hắn doạ chết.
“Tạm biệt, ác ma.” Y Vân nói xong, đi đến bờ sông, liền nhảy vào nước, rời đi.
Quân Lăng Thiên nhãn tình bình tĩnh nhìn Y Vân tiêu sái thoát đi, còn chưa bao giờ có người từ trong tay hắn chạy thoát, cũng chưa có người thẳng thắn nói chuyện với hắn, càng không có người làm cho hắn tức giận đến vậy, Nguyệt Hạ Hương này, một ngày một đêm liền làm cho hắn trải qua rất nhiều lần đầu tiên. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nguyệt Hạ Hương, Quân Lăng Thiên trong lòng nhắc tên nàng, ngươi làm ta cảm thấy hứng thú ta nhất định không bỏ qua.
Chúng ta còn có thể gặp lại.