Chương 12
Tôi run lên trước câu nói của lão. Lão còn muốn tra tấn gì tôi nữa? Lại còn… về phòng lão sắp xếp cho tôi? Là phòng ngủ lão định làm “phòng tân hôn” cho tôi và lão sao? Tôi chỉ biết lắc đầu vùng vẫy, trong cơn cùng quẫn gào to:
– Tôi không muốn! Thả tôi ra!
Hai gã đàn ông lại đẩy tôi đi, tôi cố gắng quay người về phía cậu cả van xin:
– Cậu cả… tôi biết cậu là người tốt… cậu đừng ép tôi phải chết được không? Cậu giúp tôi thêm một lần này, tôi xin cậu… dù tôi có phải làm trâu làm ngựa cho cậu tôi cũng cam lòng!
Anh ta im lặng, vẫn một vẻ lạnh lùng như không hề quan tâm, không một mảy may nhíu mày mặc kệ tôi bị giải đi. Lúc này đã là bảy giờ tối, người trong biệt phủ ăn cơm xong có chút thời gian rủ nhau tản bộ hóng gió sau một ngày vất vả, thấy tôi bị giải đi trong cơn gào thét van xin bọn họ liền lảng tránh sợ liên lụy. Nơi này… người rất đông, rất nhiều… nhưng thế này còn tàn nhẫn hơn là không có ai cả! Không một ai lên tiếng, không một ai dám chống đối, không ai thương xót một kẻ oan khuất đang khốn khổ như tôi. Im lặng trước cái ác chính là tội ác, tất cả những kẻ trong ngôi nhà này đều là quỷ dữ!
Gào thét đến kiệt sức, cổ họng đau rát, tôi chẳng còn sức để gào, cuối cùng lạnh băng thẫn thờ để hai gã áp giải đẩy vào trong một ngôi nhà gỗ tinh xảo nằm cách không xa nhà chính. Trong phòng, lão Toàn đang ngồi ở bàn nước chờ đợi, trên tay lão là một sợi roi da màu nâu to cỡ ngón tay cái.
– Bà tư, xem ra không cho em ăn roi thì em không ngoan ngoãn làm vợ ta được!
Tôi rùng mình lắc lắc đầu lùi về phía cửa khi lão lăm lăm cây roi tiến đến. Tấm lưng chạm vào cánh cửa gỗ sau lưng cam chịu đòn roi vút qua, tôi ngồi thụp xuống ôm lấy đầu, bất ngờ nghe có tiếng nói từ bên ngoài:
– Ông chủ, hổ lẻn vào nhà từ cửa sau, cả nhà đang chạy loạn lên, phải giải quyết thế nào ạ?
Tôi không biết phải nghĩ sao. Có lẽ nào… cậu cả gọi hổ vào nhà? Lúc này, kẻ làm chủ gia đình như lão Toàn không thể co vòi sợ hãi, lão làm vậy chắc chắn sẽ bị chê cười, thế nên mặt lão tái đi.
– Canh chừng bà tư!
Lão Toàn đanh giọng lừ mắt với gã tay sai, bực bội cầm cây roi bước ra ngoài. Khẽ thở phào một tiếng, lúc này tôi xụi lơ mất hết sức lực, cảm giác như từ cõi chết trở về, gượng dậy nhìn theo lão, mặc kệ gã tay sai quặt tay tôi ra sau. Lão Toàn bước về nhà chính, ngay sau đó tay lão cầm một khẩu súng ngắn thay cho cây roi tiến về phía sau nhà. Hơn lúc nào hết tôi mong hổ ngoạm một ngoạm cho lão về chầu tiên tổ, đừng làm hại ai nữa!
– Cậu cả!
Gã tay sai ngạc nhiên cất lời, mở to mắt nhìn cậu cả lạnh lùng xuất hiện trước mặt. Cậu cả hất nhẹ hàm:
– Để ta trông chừng bà tư, mày ra sau nhà bảo vệ ông!
– Hổ… không phải quen với cậu sao?
– Không quen!
Gã tay sai nghe vậy hết hồn hết vía, dường như có dòng nước vàng khè chảy tồ tồ xuống sàn nhà. Tôi phải cố gắng lắm mới không cười, nhìn gã ta run rẩy lò dò bước khỏi phòng.
Còn mình cậu cả ở đây… Tôi không biết phải nói gì, chỉ nhẹ giọng hướng mắt về anh ta:
– Cậu cả… cảm ơn anh! Ơn này… nhất định ngày sau tôi sẽ báo đáp!
Anh ta không trả lời, hai mắt sâu thẳm như đêm đen chiếu vào tôi, lạnh giọng:
– Tại sao lại chui ra?
– Tôi… quả thực không thể đi như thế được. Cô Thu đến đây là vì tôi, nếu tôi bỏ đi một mình, cô ấy sẽ bị tra tấn đến chết!
– Ốc không mang nổi mình ốc!
Cậu cả thở hắt ra, ngồi phịch xuống ghế, nhìn mặt tôi sưng tím hai gò má anh ta khẽ nhíu mày.
Tôi có chút tò mò hỏi:
– Hổ… không phải đang ở sau nhà sao? Cứ mặc kệ cha anh ra bắn nó à?
– Nó bỏ đi lâu rồi! Cha tôi ra đến cổng sau rồi quay về cũng phải nửa tiếng, nhà đang loạn lạc, đủ thời gian cho cô trốn đấy!
– Tôi biết trốn vào đâu? Không lẽ quay lại chiếc xe kia…
– Đi!
Cậu cả đứng dậy, lắc đầu ra hiệu. Tôi ngỡ ngàng, toàn thân như bay lên trước lời vừa nói của cậu cả. Anh ta… cố tình mở đường cứu tôi thoát khỏi đây sao?
Không chậm trễ tôi liền bước theo cậu cả, còn nói nhanh:
– Để tôi tìm cô Thu, hai chúng tôi cùng đi!
– Không kịp đâu, cô ta không chết được!
– Nhưng…
Lời của anh ta… liệu tôi có tin được không? Dù sao tôi cũng chỉ có con đường duy nhất là tin tưởng, thế nên tôi nhẹ giọng:
– Vậy… tôi trông cậy ở anh!
Cậu cả không trả lời, tấm lưng cao lớn vững chãi mà tôi từng căm ghét lúc này đang cho tôi con đường sống. Nghĩ đến Bân, ân nhân nhỏ của tôi, tôi mấp máy môi:
– Bân… thằng nhóc…
– Nó bị ăn một trận đòn, đang nằm ở chuồng bò. Lì lắm, có chết cũng không khai giấu cô ở đâu.
Tôi gật đầu, cảm giác nghẹn đắng trong cổ họng, nỗi xót xa làm sống mũi tôi cay xè. Tôi nợ Bân, thằng nhóc tỏ vẻ bất cần nhưng lại là một anh hùng nhỏ, tôi may mắn mới gặp được nó, còn nó… vì tôi mà nó ra nông nỗi này. Tôi sụt sịt, im lặng bước theo cậu cả ra sân gạch trước nhà, không quên vào phòng nhỏ ban đầu lấy theo túi xách có giấy tờ, dù không còn ví và điện thoại nhưng tôi cần những thứ này.
Cậu cả mở cửa chiếc xe ô tô zip màu rằn ri kiểu quân đội, tôi không nghĩ thêm liền mở cửa xe bên kia trèo lên. Giờ chỉ cần anh ta đưa tôi thoát khỏi nơi này, tôi không còn mong gì hơn nữa!
Chiếc xe nổ máy, ánh đèn pha chiếu sáng con đường nhựa nhỏ dẫn vào khu biệt phủ. Tôi chỉ dám hỏi nhỏ:
– Cô Thu…
– Cô ta sẽ không sao hết.
Tôi xúc động gật đầu nghèn nghẹn:
– Tôi biết ơn anh, thật lòng biết ơn anh.
– Số tiền kia tôi cho cô ghi giấy nợ. Nhà tôi chưa làm gì hai người, biết điều giữ mồm giữ miệng!
Ý anh ta là… đừng báo cảnh sát vì những gì kỳ lạ diễn ra ở nơi này. Anh ta lo như vậy là hợp lý, số tiền cha anh ta mua tôi… dù sao… nhà anh ta cũng bị mất một cách vô lý, coi như là tôi trả nợ nhà ông Việt bà Hoài mười tám năm bọn họ nuôi tôi. Con số năm trăm triệu kia… là thật hay là giả… từ miệng anh ta đáng tin hay không… tôi có quyền gì để hỏi? Ngay việc anh ta đưa tôi thoát khỏi đây cũng chính là ơn nghĩa rồi!
Tôi gật đầu hiểu chuyện đáp:
– Vâng… anh cho tôi ghi giấy… Tôi sẽ… cố gắng hoàn trả gia đình anh sớm.
Cậu cả hừ nhạt không trả lời, tôi nghĩ anh ta thừa biết tôi chẳng có xu nào. Nếu tôi có tiền tiết kiệm thật thì có lý gì tôi để lại tiền ở thành phố chứ? Chẳng phải tôi xác định đến nơi này một đi không trở lại hay sao?
– Dừng xe!
Xe zip đi khoảng mười lăm phút, bất ngờ gặp một toán đàn ông mặc quần áo kiểu kiểm lâm giơ tay ra hiệu dừng xe lại. Tôi ngạc nhiên quay sang cậu cả, thấy anh ta đang chau mày căng thẳng. Nơi này… chẳng phải là địa phận gia đình anh ta quản lý sao? Có lý do gì đang đi lại bị toán kiểm lâm này yêu cầu dừng xe?
Cậu cả chửi thề một tiếng, ngay sau đó mặc kệ bọn chúng, rồ ga phóng tiếp làm bọn chúng phải nghiêng ngả tránh xe.
Bùm!
Nhiều tiếng súng nổ từ phía sau vang lên, cậu cả đanh mặt:
– Xe xịt lốp rồi, không đi xa được!
Chiếc xe vẫn bị những tiếng súng truy đuổi, cậu cả không có cách nào đành phải đánh xe về hướng cây cối um tùm tìm cách trốn chạy.
– Tôi không muốn! Thả tôi ra!
Hai gã đàn ông lại đẩy tôi đi, tôi cố gắng quay người về phía cậu cả van xin:
– Cậu cả… tôi biết cậu là người tốt… cậu đừng ép tôi phải chết được không? Cậu giúp tôi thêm một lần này, tôi xin cậu… dù tôi có phải làm trâu làm ngựa cho cậu tôi cũng cam lòng!
Anh ta im lặng, vẫn một vẻ lạnh lùng như không hề quan tâm, không một mảy may nhíu mày mặc kệ tôi bị giải đi. Lúc này đã là bảy giờ tối, người trong biệt phủ ăn cơm xong có chút thời gian rủ nhau tản bộ hóng gió sau một ngày vất vả, thấy tôi bị giải đi trong cơn gào thét van xin bọn họ liền lảng tránh sợ liên lụy. Nơi này… người rất đông, rất nhiều… nhưng thế này còn tàn nhẫn hơn là không có ai cả! Không một ai lên tiếng, không một ai dám chống đối, không ai thương xót một kẻ oan khuất đang khốn khổ như tôi. Im lặng trước cái ác chính là tội ác, tất cả những kẻ trong ngôi nhà này đều là quỷ dữ!
Gào thét đến kiệt sức, cổ họng đau rát, tôi chẳng còn sức để gào, cuối cùng lạnh băng thẫn thờ để hai gã áp giải đẩy vào trong một ngôi nhà gỗ tinh xảo nằm cách không xa nhà chính. Trong phòng, lão Toàn đang ngồi ở bàn nước chờ đợi, trên tay lão là một sợi roi da màu nâu to cỡ ngón tay cái.
– Bà tư, xem ra không cho em ăn roi thì em không ngoan ngoãn làm vợ ta được!
Tôi rùng mình lắc lắc đầu lùi về phía cửa khi lão lăm lăm cây roi tiến đến. Tấm lưng chạm vào cánh cửa gỗ sau lưng cam chịu đòn roi vút qua, tôi ngồi thụp xuống ôm lấy đầu, bất ngờ nghe có tiếng nói từ bên ngoài:
– Ông chủ, hổ lẻn vào nhà từ cửa sau, cả nhà đang chạy loạn lên, phải giải quyết thế nào ạ?
Tôi không biết phải nghĩ sao. Có lẽ nào… cậu cả gọi hổ vào nhà? Lúc này, kẻ làm chủ gia đình như lão Toàn không thể co vòi sợ hãi, lão làm vậy chắc chắn sẽ bị chê cười, thế nên mặt lão tái đi.
– Canh chừng bà tư!
Lão Toàn đanh giọng lừ mắt với gã tay sai, bực bội cầm cây roi bước ra ngoài. Khẽ thở phào một tiếng, lúc này tôi xụi lơ mất hết sức lực, cảm giác như từ cõi chết trở về, gượng dậy nhìn theo lão, mặc kệ gã tay sai quặt tay tôi ra sau. Lão Toàn bước về nhà chính, ngay sau đó tay lão cầm một khẩu súng ngắn thay cho cây roi tiến về phía sau nhà. Hơn lúc nào hết tôi mong hổ ngoạm một ngoạm cho lão về chầu tiên tổ, đừng làm hại ai nữa!
– Cậu cả!
Gã tay sai ngạc nhiên cất lời, mở to mắt nhìn cậu cả lạnh lùng xuất hiện trước mặt. Cậu cả hất nhẹ hàm:
– Để ta trông chừng bà tư, mày ra sau nhà bảo vệ ông!
– Hổ… không phải quen với cậu sao?
– Không quen!
Gã tay sai nghe vậy hết hồn hết vía, dường như có dòng nước vàng khè chảy tồ tồ xuống sàn nhà. Tôi phải cố gắng lắm mới không cười, nhìn gã ta run rẩy lò dò bước khỏi phòng.
Còn mình cậu cả ở đây… Tôi không biết phải nói gì, chỉ nhẹ giọng hướng mắt về anh ta:
– Cậu cả… cảm ơn anh! Ơn này… nhất định ngày sau tôi sẽ báo đáp!
Anh ta không trả lời, hai mắt sâu thẳm như đêm đen chiếu vào tôi, lạnh giọng:
– Tại sao lại chui ra?
– Tôi… quả thực không thể đi như thế được. Cô Thu đến đây là vì tôi, nếu tôi bỏ đi một mình, cô ấy sẽ bị tra tấn đến chết!
– Ốc không mang nổi mình ốc!
Cậu cả thở hắt ra, ngồi phịch xuống ghế, nhìn mặt tôi sưng tím hai gò má anh ta khẽ nhíu mày.
Tôi có chút tò mò hỏi:
– Hổ… không phải đang ở sau nhà sao? Cứ mặc kệ cha anh ra bắn nó à?
– Nó bỏ đi lâu rồi! Cha tôi ra đến cổng sau rồi quay về cũng phải nửa tiếng, nhà đang loạn lạc, đủ thời gian cho cô trốn đấy!
– Tôi biết trốn vào đâu? Không lẽ quay lại chiếc xe kia…
– Đi!
Cậu cả đứng dậy, lắc đầu ra hiệu. Tôi ngỡ ngàng, toàn thân như bay lên trước lời vừa nói của cậu cả. Anh ta… cố tình mở đường cứu tôi thoát khỏi đây sao?
Không chậm trễ tôi liền bước theo cậu cả, còn nói nhanh:
– Để tôi tìm cô Thu, hai chúng tôi cùng đi!
– Không kịp đâu, cô ta không chết được!
– Nhưng…
Lời của anh ta… liệu tôi có tin được không? Dù sao tôi cũng chỉ có con đường duy nhất là tin tưởng, thế nên tôi nhẹ giọng:
– Vậy… tôi trông cậy ở anh!
Cậu cả không trả lời, tấm lưng cao lớn vững chãi mà tôi từng căm ghét lúc này đang cho tôi con đường sống. Nghĩ đến Bân, ân nhân nhỏ của tôi, tôi mấp máy môi:
– Bân… thằng nhóc…
– Nó bị ăn một trận đòn, đang nằm ở chuồng bò. Lì lắm, có chết cũng không khai giấu cô ở đâu.
Tôi gật đầu, cảm giác nghẹn đắng trong cổ họng, nỗi xót xa làm sống mũi tôi cay xè. Tôi nợ Bân, thằng nhóc tỏ vẻ bất cần nhưng lại là một anh hùng nhỏ, tôi may mắn mới gặp được nó, còn nó… vì tôi mà nó ra nông nỗi này. Tôi sụt sịt, im lặng bước theo cậu cả ra sân gạch trước nhà, không quên vào phòng nhỏ ban đầu lấy theo túi xách có giấy tờ, dù không còn ví và điện thoại nhưng tôi cần những thứ này.
Cậu cả mở cửa chiếc xe ô tô zip màu rằn ri kiểu quân đội, tôi không nghĩ thêm liền mở cửa xe bên kia trèo lên. Giờ chỉ cần anh ta đưa tôi thoát khỏi nơi này, tôi không còn mong gì hơn nữa!
Chiếc xe nổ máy, ánh đèn pha chiếu sáng con đường nhựa nhỏ dẫn vào khu biệt phủ. Tôi chỉ dám hỏi nhỏ:
– Cô Thu…
– Cô ta sẽ không sao hết.
Tôi xúc động gật đầu nghèn nghẹn:
– Tôi biết ơn anh, thật lòng biết ơn anh.
– Số tiền kia tôi cho cô ghi giấy nợ. Nhà tôi chưa làm gì hai người, biết điều giữ mồm giữ miệng!
Ý anh ta là… đừng báo cảnh sát vì những gì kỳ lạ diễn ra ở nơi này. Anh ta lo như vậy là hợp lý, số tiền cha anh ta mua tôi… dù sao… nhà anh ta cũng bị mất một cách vô lý, coi như là tôi trả nợ nhà ông Việt bà Hoài mười tám năm bọn họ nuôi tôi. Con số năm trăm triệu kia… là thật hay là giả… từ miệng anh ta đáng tin hay không… tôi có quyền gì để hỏi? Ngay việc anh ta đưa tôi thoát khỏi đây cũng chính là ơn nghĩa rồi!
Tôi gật đầu hiểu chuyện đáp:
– Vâng… anh cho tôi ghi giấy… Tôi sẽ… cố gắng hoàn trả gia đình anh sớm.
Cậu cả hừ nhạt không trả lời, tôi nghĩ anh ta thừa biết tôi chẳng có xu nào. Nếu tôi có tiền tiết kiệm thật thì có lý gì tôi để lại tiền ở thành phố chứ? Chẳng phải tôi xác định đến nơi này một đi không trở lại hay sao?
– Dừng xe!
Xe zip đi khoảng mười lăm phút, bất ngờ gặp một toán đàn ông mặc quần áo kiểu kiểm lâm giơ tay ra hiệu dừng xe lại. Tôi ngạc nhiên quay sang cậu cả, thấy anh ta đang chau mày căng thẳng. Nơi này… chẳng phải là địa phận gia đình anh ta quản lý sao? Có lý do gì đang đi lại bị toán kiểm lâm này yêu cầu dừng xe?
Cậu cả chửi thề một tiếng, ngay sau đó mặc kệ bọn chúng, rồ ga phóng tiếp làm bọn chúng phải nghiêng ngả tránh xe.
Bùm!
Nhiều tiếng súng nổ từ phía sau vang lên, cậu cả đanh mặt:
– Xe xịt lốp rồi, không đi xa được!
Chiếc xe vẫn bị những tiếng súng truy đuổi, cậu cả không có cách nào đành phải đánh xe về hướng cây cối um tùm tìm cách trốn chạy.