Chương 8: Ngoại truyện
N năm sau.
“Dư Âm, hai đứa nó là em trai và em gái ruột của con đấy, con không giúp chúng nó thêm được nữa à?”
Bà mẹ ruột lại lần nữa tức điên đến công ty tìm tôi vì hai anh em song sinh không có chí hướng kia.
Tiền bố mẹ dựa vào may mắn kiếm được mấy năm nay đều để cho hai đứa ngu dốt đó tiêu sạch.
Một thằng ham c.ờ b.ạc, c.á c.ư.ợ.c đỏ cả mắt trong sòng bạc, n.ợ một đống; một đứa yêu đương m.ù qu.áng, nghĩ gì làm nấy, còn ng.u tới mức đến nhà r.ạ.ch m.ặt người ta. Đối phương cũng chẳng chịu thua, thuê luật sư đâm đơn kiện với một đống tiền bồi thường.
“Mẹ, mẹ thử tính xem mấy năm nay con gửi cho mấy người bao nhiêu tiền?” Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở bà ấy.
“Mẹ à, con không phải là cái mỏ vàng, tuy bây giờ cũng có chút của để nhưng là do vất vả mới kiếm được.”
“Vậy… Không phải Lục Lương Đình có nhiều tiền sao?”
Tôi cười khẩy: “Anh ấy có tiền thì liên quan gì đến mẹ chứ?”
Đúng là bất chấp mặt mũi mà! Chẳng nhẽ bà ấy đã quên ban đầu chính bà ấy chê nhà Lục Lương Đình nghèo sao?
Cũng may Lục Lương Đình là người có tư chất, vài năm nay đã kiếm được mấy trăm triệu tệ. Nhưng, xin lỗi, tiền của tôi là của tôi, tiền anh ấy cũng là của tôi.
“Ồ, đúng rồi. Mẹ, con vừa nhờ trợ lý tính toán sơ bộ, tiền con gửi cho mẹ mấy năm nay đã gấp mười lần tiền bố mẹ nuôi con rồi. Vậy thì dừng ở đây nhé.”
“Con không nhớ tới tình thân nữa à?” Mẹ tôi tôi không giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa.
“Nhớ nhiều ấy chứ. Mấy năm nay con chưa từng chủ động tìm bố mẹ vì sợ số con không tốt, ảnh hưởng vận may của bố mẹ, không phải sao?”
“Đó đều là chuyện quá khứ rồi. Là do mẹ không đúng, mẹ tin lầm tên lừa đảo.”
“Mẹ, về sau mẹ và bố già đi, con sẽ tiếp tục phụng dưỡng bố mẹ theo tiêu chuẩn của pháp luật.”
Tôi ngập ngừng một chút: “Còn về hai em, việc chúng nó phải chịu trách nhiệm thì để chúng nó tự chịu. Có khi ăn cơm t.ù sẽ giúp chúng nó trưởng thành.”
“Dư Âm, con đừng có quá đáng!” Mẹ tôi tức tới nỗi mặt đỏ cả lên.
Phòng trường hợp bà ấy không tìm được đường về nhà, tôi bảo trợ lý lập tức đưa bà ấy xuống lầu.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, tôi nói thêm một câu: “Mẹ, không phải là con bỏ mọi người, mà từ rất lâu về trước mọi người đã bỏ con rồi.”
Còn sau khi nghe thấy, mẹ tôi có biểu cảm gì?
Điều này không quan trọng.
Quan trọng là, tôi của hiện tại sống rất tốt.
[Hết]
“Dư Âm, hai đứa nó là em trai và em gái ruột của con đấy, con không giúp chúng nó thêm được nữa à?”
Bà mẹ ruột lại lần nữa tức điên đến công ty tìm tôi vì hai anh em song sinh không có chí hướng kia.
Tiền bố mẹ dựa vào may mắn kiếm được mấy năm nay đều để cho hai đứa ngu dốt đó tiêu sạch.
Một thằng ham c.ờ b.ạc, c.á c.ư.ợ.c đỏ cả mắt trong sòng bạc, n.ợ một đống; một đứa yêu đương m.ù qu.áng, nghĩ gì làm nấy, còn ng.u tới mức đến nhà r.ạ.ch m.ặt người ta. Đối phương cũng chẳng chịu thua, thuê luật sư đâm đơn kiện với một đống tiền bồi thường.
“Mẹ, mẹ thử tính xem mấy năm nay con gửi cho mấy người bao nhiêu tiền?” Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở bà ấy.
“Mẹ à, con không phải là cái mỏ vàng, tuy bây giờ cũng có chút của để nhưng là do vất vả mới kiếm được.”
“Vậy… Không phải Lục Lương Đình có nhiều tiền sao?”
Tôi cười khẩy: “Anh ấy có tiền thì liên quan gì đến mẹ chứ?”
Đúng là bất chấp mặt mũi mà! Chẳng nhẽ bà ấy đã quên ban đầu chính bà ấy chê nhà Lục Lương Đình nghèo sao?
Cũng may Lục Lương Đình là người có tư chất, vài năm nay đã kiếm được mấy trăm triệu tệ. Nhưng, xin lỗi, tiền của tôi là của tôi, tiền anh ấy cũng là của tôi.
“Ồ, đúng rồi. Mẹ, con vừa nhờ trợ lý tính toán sơ bộ, tiền con gửi cho mẹ mấy năm nay đã gấp mười lần tiền bố mẹ nuôi con rồi. Vậy thì dừng ở đây nhé.”
“Con không nhớ tới tình thân nữa à?” Mẹ tôi tôi không giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa.
“Nhớ nhiều ấy chứ. Mấy năm nay con chưa từng chủ động tìm bố mẹ vì sợ số con không tốt, ảnh hưởng vận may của bố mẹ, không phải sao?”
“Đó đều là chuyện quá khứ rồi. Là do mẹ không đúng, mẹ tin lầm tên lừa đảo.”
“Mẹ, về sau mẹ và bố già đi, con sẽ tiếp tục phụng dưỡng bố mẹ theo tiêu chuẩn của pháp luật.”
Tôi ngập ngừng một chút: “Còn về hai em, việc chúng nó phải chịu trách nhiệm thì để chúng nó tự chịu. Có khi ăn cơm t.ù sẽ giúp chúng nó trưởng thành.”
“Dư Âm, con đừng có quá đáng!” Mẹ tôi tức tới nỗi mặt đỏ cả lên.
Phòng trường hợp bà ấy không tìm được đường về nhà, tôi bảo trợ lý lập tức đưa bà ấy xuống lầu.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, tôi nói thêm một câu: “Mẹ, không phải là con bỏ mọi người, mà từ rất lâu về trước mọi người đã bỏ con rồi.”
Còn sau khi nghe thấy, mẹ tôi có biểu cảm gì?
Điều này không quan trọng.
Quan trọng là, tôi của hiện tại sống rất tốt.
[Hết]