Chương : 2
Những giọng nói êm ái và gần gũi, dù lúc này tôi đã nhận thức được họ, nhưng rõ ràng là họ đang dở một cuộc trao đổi bằng những tiếng thì thầm.
“Tôi lo rằng thế này là quá sức cô ấy,” một người nói. Giọng nói nhẹ nhưng trầm của nam. “Quá sức với bất kì ai. Quá dữ dội!” Giọng nói đột ngột thay đổi. “Cô ấy chỉ thét lên có một lần,” một giọng nữ cao hơn, the thé nhấn mạnh với sự hân hoan, như thể cô ta vừa thắng một cuộc tranh cãi vậy.
“Tôi biết,” người đàn ông thừa nhận. “Cô ấy rất khỏe. Những người khác thường chịu nhiều chấn thương hơn, bởi ít nguyên nhân hơn.”
“Tôi chắc cô ấy sẽ ổn thôi, như tôi đã nói.”
“Có lẽ cô chọn nhầm nghề rồi đấy.” Có sắc thái trong giọng của người đàn ông. Mỉa mai, ký ức của tôi gọi như thế. “Có lẽ cô là một Người Hàn Gắn đích thực, như tôi.”
Người phụ nữ tạo nên một âm thanh thể hiện sự thích thú. Tiếng cười. “Tôi nghi ngờ chuyện đó đấy. Những Người Tìm Kiếm chúng tôi ưa thích một cách chẩn đóan khác.”
Cơ thể của tôi biết từ này, cái tên này: Người Tìm Kiếm. Nó khiến tôi rùng mình sợ hãi dọc sống lưng. Một phản ứng thừa thãi. Dĩ nhiên, tôi chẳng có lí do gì mà phải e sợ những Người Tìm Kiếm.
“Thi thỏang tôi tự hỏi liệu những xúc giác của con người có ảnh hưởng gì đến nghề nghiệp của cô không,” người đàn ông trầm ngâm, giọng nói vẫn còn chua chát vì khó chịu. “Bạo lực là một phần của cuộc sống mà cô chọn. Vậy tính khí bản năng của con người còn sót lại có đủ để giúp cô tận hưởng được nỗi khiếp sợ không?” Tôi ngạc nhiên trước lời buộc tội và sắc thái trong giọng nói của anh ta. Cuộc thảo luận này gần như là … tranh cãi. Điều này khá quen thuộc đối với vật chủ của tôi nhưng với tôi thì không.
Người phụ nữ phản bác lại. “Chúng tôi không chọn bạo lực. Chúng tôi đối mặt với nó khi chúng tôi phải làm thế. Và may cho các anh là một số trong chúng tôi đây đủ mạnh mẽ để bỏ qua sự hiểu lầm kiểu này. Hòa bình của các anh sẽ vỡ vụn nếu như không có công việc của chúng tôi.”
“Chỉ trước kia thôi. Nghề của cô sẽ sớm bị lỗi thời, tôi nghĩ thế đấy.”
“Thứ chứng minh cho sai lầm trong lời tuyên bố của anh đang nằm trên giường kia kìa.”
“Một cô gái lòai người, trơ trọi và không có khí giới ư! Vâng, đúng là một sự đe dọa cho sự yên bình của chúng ta.”
Người phụ nữ thở ra nặng nhọc. Một tiếng thở dài. “Nhưng cô ta đến từ đâu? Làm cách nào mà cô ta xuất hiện ngay giữa Chicago, một thành phố đã được chúng ta khai hóa từ lâu, cách dấu vết hoạt động của những người nổi lọan cả trăm dặm như thế? Cô ta tự làm được một mình sao?”
Người phụ nữ liệt kê ra những câu hỏi mà có vẻ như chẳng cần đến câu trả lời, như thể cô ta đã lặp đi lặp lại chúng nhiều lần.
“Đó là vấn đề của cô, không phải của tôi,” người đàn ông trả lời. “Công việc của tôi là giúp đỡ linh hồn này thích ứng với vật chủ mới mà không có thêm bất cứ đau đớn hay chấn thương gì nữa. Và cô thì đang can thiệp công việc của tôi đấy.”
Vẫn đang chầm chậm thích nghi với thế giới mới của những giác quan, đến bây giờ tôi mới hiểu rằng mình chính là chủ đề của cuộc đối thoại. Tôi là linh hồn mà họ đang nói đến. Có một hàm ý mới của một từ, một từ mang nhiều ý nghĩa khác đối với vật chủ của tôi. Trên mỗi hành tinh, chúng tôi đều có những cái tên khác nhau. Linh hồn. Tôi cho rằng đó là một sự mô tả thích hợp. Một sức mạnh không nhìn thấy được điều khiển cơ thể con người.
“Những câu trả lời cho những câu hỏi của tôi cũng quan trọng nhiều như những trách nhiệm của anh đối với linh hồn vậy.”
“Điều đó đáng để bàn luận.”
Có âm thanh của sự di chuyển, và giọng cô ta bỗng dưng trở thành lời thì thầm.
“Chừng nào thì cô ấy mới phản ứng lại? Cơn đau hẳn phải hết rồi chứ.”
“Khi cô ấy sẵn sàng thì cô ấy sẽ tỉnh lại. Để cô ấy yên như thế đi. Cô ấy xứng đáng được đối xử như vậy dù cho cô ấy đã cảm thấy vô cùng dễ chịu đi chăng nữa. Cứ tưởng tượng cú sốc khi cô ấy tỉnh dậy – ở bên trong cơ thể một kẻ nổi lọan đã bị thương do cố gắng tìm đến cái chết trong lúc cố chạy trốn! Lẽ ra không có ai phải chịu đựng nhiều tổn thương đến thế trong thời hòa bình mới đúng!” Giọng anh ta lớn dần theo mạnh cảm xúc.
“Cô ấy mạnh mẽ.” Giờ đây giọng của người phụ nữ nghe rất vững dạ. “Nhìn xem cô ấy đã làm khi trải qua ký ức đầu tiên cũng là ký ức tồi tệ nhất. Cho dù cô ấy có chờ đợi bất cứ điều gì thì cô ấy cũng đã vượt qua nó được rồi.”
“Vậy tại sao cô ấy phải vượt qua tất cả những chuyện này?” người đàn ông lầm bầm, nhưng anh ta có vẻ không trông đợi gì vào câu trả lời.
Dù vậy người phụ nữ vẫn trả lời. “Nếu chúng tôi lấy được thông tin mà chúng tôi cần —“
“ Cần là từ của cô. Nếu là tôi thì tôi sẽ chọn thuật ngữ muốn cơ đấy.”
“Vậy là có người hiểu lầm rồi,” cô ta tiếp tục như thể anh ta chưa hề cắt ngang. “Và tôi nghĩ, theo tất cả những gì tôi biết về linh hồn này, cô ấy sẽ chấp nhận thử thách nếu chúng ta có cách để hỏi cô ấy. Anh gọi cô ấy là gì?”
Người đàn ông không nói gì trong một khỏang thời gian. Người phụ nữ chờ đợi.
“Wanderer – Người lang thang,” cuối cùng thì anh ta cũng trả lời trong do dự.
“Thích hợp,” cô ta nóithậm chí có khi là người duy nhất đã đi qua nhiều nơi đến thế. Phải rồi, tên Wanderer sẽ rất phù hợp cho đến khi cô ấy tự chọn cho mình một cái tên mới.”
Người đàn ông không nói gì cả.
“Tất nhiên là cô ấy có thể lấy tên của vật chủ… Chúng tôi không tìm thấy dấu vân tay hay hình quét võng mạc nào giống như của cô gái này nên tôi không thể nói cho anh biết cái tên của vật chủ là gì được.”
“Cô ấy sẽ không lấy tên của lòai người đâu,” người đàn ông lầm bầm.
Cô ta đáp lời, ra vẻ hòa hoãn. “Mỗi người đều có cách riêng để tìm cho mình sự thoải mái.”
“Wanderer sẽ cần nhiều sự thoải mái hơn hết thảy mọi người nhờ vào cái kiểu cách của những Người Tìm Kiếm như cô đấy.”
Đột ngột có tiếng bước chân trên nền nhà. Khi người phụ nữ mở lời trở lại, giọng nói của cô ta ở tận đầu kia của căn phòng.
“Anh chắc đã phản ứng rất kém trong những ngày đầu làm cái nghề này,” cô ta nói.
“Có lẽ là anh phản ứng kém với sự an tâm.”
Người phụ nữ bật cười, nhưng âm thanh có gì đó không đúng – không thật sự vui thích. Đầu óc tôi có vẻ đã thích nghi tốt để có thể phỏng đóan được hàm ý thật sự thông qua giọng nói và âm điệu.
“Anh không hiểu rõ nghề nghiệp của tôi dẫn đến những gì. Hàng giờ liền gập người trên đống tài liệu và bản đồ. Hầu hết là làm việc tại bàn giấy. Không thường có xung đột hay bạo lực như anh vẫn nghĩ đâu.”
“Mười ngày trước cô trang bị đầy tay những thứ vũ khí giết người và truy đuổi cơ thể này còn gì.”
“Một ngọai lệ, tôi cam đoan với anh, không phải lệ thường đâu. Đừng quên rằng chính thứ vũ khí mà anh ghê tởm đó sẵn sàng chuyển hướng tấn công giống lòai của chúng ta bất cứ nơi nào những Người Tìm Kiếm chúng tôi thiếu cảnh giác. Lòai người giết chúng ta bất cứ khi nào họ có cơ hội. Những người bị xúc phạm bởi sự thù địch xem chúng tôi như là những anh hùng.”
“Cô nói cứ như thể chiến tranh đang diễn ra ác liệt vậy.”
“Theo dấu tích lòai người để lại thì đúng là như thế đấy.”
Những từ ngữ này rất rõ ràng trong tai tôi. Cơ thể của tôi phản ứng lại chúng; tôi cảm thấy hơi thở mình nhanh tăng tốc, nghe thấy nhịp tim mình lớn hơn bình thường. Bên cạnh chiếc giường tôi đang nằm, một cái máy biểu thị những biến đổi bằng một tiếng bip. Người Hàn Gắn và Người Tìm Kiếm mải để tâm trí vào việc bất đồng quan điểm nên không để ý thấy.
“Nhưng trong cuộc chiến đó, họ phải nhận ra rằng họ đã thua xa. Họ có đông hơn chúng ta không? Một triệu chọi một à? Tôi tưởng là cô biết chứ.”
“Chúng tôi đánh giá cuộc xung đột cao hơn một chút so với thiện ý của chúng tôi.” Cô ta bất đắc dĩ thừa nhận.
Người Hàn Gắn thể hiện vẻ hài lòng khi anh ta thôi không tranh cãi với thông tin đó dù đã đến lượt mình. Không gian yên tĩnh suốt một lúc lâu.
Tôi tận dụng khỏang thời gian ấy để ước lượng tình trạng của mình. Nhiều thứ đã khá rõ ràng.
Tôi suy xét những ý kiến mâu thuẫn giữa Người Hàn Gắn và Người Tìm Kiếm. Dựa theo những thông tin tôi nhận được trước khi tôi lưa chọn đến đây, Người Hàn gắn nói đúng. Sự thù địch với chút ít sự chống trả của loài người đã chấm dứt. Nhìn từ khỏang không vũ trụ, hành tinh được gọi là Trái Đất này vẫn thanh bình và sáng ngời như thế, màu lục và lam lôi cuốn, cuộn mình trong làn hơi nước vô hại bao quanh. Theo như cách nói của linh hồn, thì Trái Đất giờ đây là hòa âm của vũ trụ.
Mối bất đồng cãi miệng giữa Người Hàn Gắn và Người Tìm Kiếm thật không phù hợp chút nào. Hung hăng một cách lạ kì so với giống lòai chúng tôi. Điều này khiến tôi phân vân. Có khi nào họ đúng không, những lời đồn thổi xì xầm gợn lên như những con sóng dội vào dòng suy nghĩ về…về…
Tôi bị phân tâm, cố gắng tìm cho ra tên của giống lòai vật chủ gần đây nhất của tôi. Chúng tôi có một cái tên, tôi biết điều đó. Nhưng khi không còn liên kết với vật chủ đó thì tôi không thể nào nhớ ra cái tên. Chúng tôi đã dùng thứ ngôn ngữ đơn giản hơn thế này rất nhiều, một thứ ngôn ngữ không thành lời thông qua suy nghĩ kết nối chúng tôi vào cùng một khối óc vĩ đại. Sự thuận lợi cần thiết khi có một ai đó cắm rễ vĩnh viễn vào lớp đất đen ẩm ướt.
Tôi có thể miêu tả giống loài đó bằng ngôn ngữ lòai người. Chúng tôi sống ở dưới đáy của đại dương mênh mông bao phủ tòan bộ bề mặt thế giới ấy – thế giới này cũng có một cái tên nhưng tôi chẳng nhớ nổi. Mỗi cá thể chúng tôi đều có một trăm cánh tay và trên mỗi cánh tay thì có một ngàn con mắt, vậy nên với mối liên kết về suy nghĩ của chúng tôi, không một cảnh tượng nào nơi biển rộng bao la mà chúng tôi không nhìn thấy. Không cần âm thanh, nên không phải nghe ngóng gì cả. Chúng tôi thưởng thức nước biển, và với tầm nhìn chung bảo cho chúng tôi biết tất cả những điều cần biết. Chúng tôi thưởng thức ánh nắng mặt trời tràn ngập trên mặt nước và chuyển mùi vị thành thức ăn mà chúng tôi cần.
Tôi có thể miêu tả chúng tôi, nhưng không thể gọi tên chúng tôi là gì. Tôi thở dài với tri thức đã bị mất và rồi quay trở lại suy nghĩ những gì mình vừa nghe lỏm được.
Theo lệ thường, linh hồn không nói gì ngoài sự thật. Những Người Tìm kiếm, tất nhiên, có những yêu cầu riêng trong ngành nghề của họ, nhưng giữa các linh hồn với nhau thì chẳng có lý do gì để nói dối. Đối với ngôn ngữ suy nghĩ của giống loài vừa rồi thì không có khả năng nói dối nhau, kể cả khi chúng tôi muốn làm thế. Dù vậy, vì chúng tôi bám chặt với nhau nên chúng tôi đành kể cho nhau nghe những câu chuyện để khuây khỏa nỗi buồn chán. Tài kể chuyện cũng vì vậy mà được kính trọng hơn hất thảy những tài năng khác, nó đem lại lợi ích cho tất cả mọi người.
Thi thoảng, thục tế lẫn lộn với hư cấu đến mức dù không lời nào dối nào được kể ra, nhưng cũng khó để nhớ được điều gì là chính xác đúng.
Khi chúng tôi nghĩ đến hành tinh mới – Trái Đất, quá khô ráo, quá đa dạng, và đầy những thứ như bạo lực, sức tàn phá của cư dân nơi đây, chúng tôi hầu như không tưởng tượng ra được họ sẽ như thế nào. Sự hào hứng đã làm lu mờ nỗi khiếp sợ của chúng tôi. Những câu chuyện li kì quanh đề tài mới nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Chiến tranh – những cuộc chiến tranh. Giống lòai chúng tôi đang phải chiến đấu! – là bản tin chính xác đầu tiên được gửi về và rồi chúng được thêm thắt và hư cấu hóa. Khi phát hiện những câu chuyện mâu thuẫn với thông tin gốc mà tôi đã tìm được, tôi hòan tòan tin vào bản tin đầu tiên theo bản năng.
Nhưng có những lời bàn tán về chuyện này: những vật chủ lòai người quá mạnh đến nỗi những linh hồn buộc phải từ bỏ việc kiểm soát họ. Suy nghĩ của những vật chủ không bị đàn áp hòan tòan. Những linh hồn bị cuốn theo tính cách của cơ thể vật chủ nhiều hơn thông thường. Những câu chuyện. Những tinh đồn lộn xộn. Mất trí.
Nhưng có vẻ như đó chính là nguyên nhân tạo nên lời buộc tội của Người Hàn Gắn…
Tôi gạt bỏ suy nghĩ đó. Lời chỉ trích của anh ta giống như đang nói về cảm giác không ưa thích mà chúng tôi dành cho nghề nghiệp của Người Tìm Kiếm thì đúng hơn. Ai lại đi chọn một cuộc đời chỉ tòan xung đột và đuổi bắt như thế chứ? Ai lại bị hấp dẫn bởi thứ công việc khó chịu là truy theo dấu vết để lùng bắt những vật chủ không bằng lòng với thực tại cơ chứ? Ai lại đi đối đầu với bạo lực của giống lòai đặc biệt này – loài người không thân thiện và giết chóc dễ dàng mà không cần suy nghĩ? Nơi đây, trên hành tinh này, những Người Tìm Kiếm trên thực tế đã trở thành một … lực lượng dân quân – bộ não mới của tôi đưa ra thuật ngữ dành cho khái niệm không quen thuộc này. Mọi người đều tin rằng chỉ có những linh hồn ít tinh tế nhất, ít tiến hóa nhất hay tiến hóa ít hơn trong số chúng tôi mới bị lôi cuốn vào con đường trở thành một Người Tìm Kiếm.
Tuy nhiên, trên Trái Đất thì những Người Tìm Kiếm lại có một địa vị mới. Trước đây chưa bao giờ có một cuộc chiếm đóng nào gặp thất bại như vậy. Trước đây chưa bao giờ có cuộc xâm lăng nào chuyển hướng thành một cuộc chiến khốc liệt và đổ máu nhiều như vậy. Trước đây chưa bao giờ có nhiều mạng sống của các linh hồn phải hy sính đến như vậy. Những Người Tìm Kiếm chiếm được chỗ đứng cao và những linh hồn trên thế giới này đã hơn ba lần mang ơn họ: cho sự an tòan mà họ tích cực xây dựng từ hỗn lọan, cho rủi ro phải đối mặt với cái chết hằng ngày mà họ sẵn sàng chấp nhận và cho những cơ thể vật chủ mới mà họ tiếp tục cung cấp cho giống lòai mình.
Giờ đây mối nguy hiểm hầu như đã qua, có vẻ như lòng biết ơn đang phai nhạt dần. Và ít nhất thì đối với Người Tìm Kiếm này, sự đổi ngôi quả là không dễ chịu gì cho cam.
Thật dễ để có thể tưởng tượng ra những câu hỏi mà cô ta sẽ dành cho tôi. Dù rằng Người Hàn Gắn đang cố kéo dài thời gian để tôi thích ứng với cơ thể mới, tôi biết mình sẽ làm hết sức để giúp Người Tìm Kiếm. Tư cách công dân tốt là điểm tinh túy của mọi linh hồn.
Vậy là tôi hít một hơi để lấy tinh thần. Màn hình biểu thị chuyển động của tôi. Tôi biết mình có đôi chút không vững vàng. Tôi ghét phải thừa nhận điều này nhưng tôi cảm thấy lo sợ. Để lấy được thông tin mà Người Tìm Kiếm cần, tôi sẽ phải thăm dò những ký ức mãnh liệt khiến tôi thét lên trong khiếp sợ ấy. Hơn thế nữa, tôi thấy sợ giọng mà tôi đã nghe rất rõ trong đầu mình. Nhưng giờ đây cô ta đã im lặng, theo đúng lẽ thường. Chắc cô ấy cũng chỉ là một ký ức mà thôi.
Tôi không nên lo lắng. Sau tất cả mọi chuyện, bây giờ tôi được gọi là Wanderer. Và tôi đã có một cái tên.
Hít thêm một hơi thật sâu nữa, tôi đào bới những ký ức đáng sợ ấy lên, đối mặt với chúng, hai hàm răng tôi nghiến chặt lại với nhau.
Tôi có thể bỏ qua cái kết thúc – nó không còn áp đảo tôi nữa. Hướng nhanh về phía trước, tôi lại chạy xuyên qua màn đêm, tôi co rúm người lại, cố để không cảm thấy gì cả. Rồi nó vụt qua rất nhanh.
Một khi tôi đã qua được thanh chắn ấy, không khó khăn mấy để lướt qua những thứ và những nơi ít sợ hãi hơn, và lượm lặt những thông tin tôi muốn. Tôi nhìn thấy làm cách nào mà cô gái đến được thành phố lạnh giá này. Cô đã lái xe suốt đêm trên một chiếc xe ăn cắp được cô chọn vì không có đặc điểm nhận dạng gì rõ rệt. Cô đã đi bộ qua những con phố ở Chicago trong đêm tối, run lên cầm cập bên dưới lớp áo khóac.
Cô ấy đang tự tìm kiếm. Có ai đó giống như cô đang ở đây, cô hi vọng thế. Một người đặc biệt. Một người bạn… không phải, là một người thân trong gia đình. Không phải chị em gái… là một người chị em họ.
Những từ ngữ đến chậm dần và chậm dần, lúc đầu tôi không hiểu vì sao lại thế. Bị lãng quên ư? Bị mất cho chấn thương khi suýt chết? Hay là tôi vẫn còn lờ đờ do trạng thái bất tỉnh gây ra? Tôi gắng sức để nghĩ cho thông suốt. Cảm giác này thật xa lạ. Có phải là cơ thể của tôi vẫn còn chịu tác dụng của thuốc an thần chăng? Tôi thấy mình đủ tỉnh táo, nhưng tâm trí tôi không hoạt động hiệu quả để tìm ra câu trả lời tôi muốn có.
Tôi thử tìm kiếm một địa điểm khác, hy vọng những phản hồi rõ hơn. Mục đích của cô ấy là gì? Cô ấy tìm… Sharon – tôi moi ra được cái tên – và họ… Tôi va vào một bức tường.
Đó là một khỏang trắng, không có gì hết. Tôi thử đi một vòng bọc quanh nó nhưng không cách nào tìm ra kẽ hở. Như thể thông tin mà tôi tìm kiếm đã bị tẩy xóa.
Như thể bộ não này bị hỏng rồi vậy.
Cơn giận dữ ào lên trong tôi, nóng rực và điên cuồng. Tôi thở hổn hển trong ngạc nhiên bởi phản ứng không mong đợi này. Tôi đã từng nghe nói về những cảm xúc bất định của cơ thể lòai người nhưng thứ cảm xúc này vượt quá khả năng lường trước của tôi. Trong suốt tám kiếp sống, chưa từng có thứ cảm xúc nào tác động mạnh mẽ đến tôi như vậy.
Tôi cảm nhận được mạch máu đập nơi cổ mình, nện thình thịch phía sau tai. Đôi bàn tay tôi cuộn chặt lại thành nắm đấm.
Những cái máy cạnh tôi chuyển tải sự tăng tốc của nhịp đập trái tim tôi. Có ai đó phản ứng trong phòng: tiếng giày của Người Tìm Kiếm gõ từng nhịp sắc gọn xuống nền nhà đang tiến lại gần tôi, lẫn vào tiếng lê chân nhẹ nhàng hơn mà tôi nghĩ chắc hẳn là của Người Hàn Gắn.
“Chào mừng đến với Trái Đất, Wanderer,” người phụ nữ cất giọng.
Nguồn : Vnthuquan.net
Nguyên lai ái tình chỉ là thứ lãng du không cần bận tâm quá nhiều...
Yêu hay không chẳng cần tỉnh trí tuệ thông mà là có hay không nguyện ý...
“Tôi lo rằng thế này là quá sức cô ấy,” một người nói. Giọng nói nhẹ nhưng trầm của nam. “Quá sức với bất kì ai. Quá dữ dội!” Giọng nói đột ngột thay đổi. “Cô ấy chỉ thét lên có một lần,” một giọng nữ cao hơn, the thé nhấn mạnh với sự hân hoan, như thể cô ta vừa thắng một cuộc tranh cãi vậy.
“Tôi biết,” người đàn ông thừa nhận. “Cô ấy rất khỏe. Những người khác thường chịu nhiều chấn thương hơn, bởi ít nguyên nhân hơn.”
“Tôi chắc cô ấy sẽ ổn thôi, như tôi đã nói.”
“Có lẽ cô chọn nhầm nghề rồi đấy.” Có sắc thái trong giọng của người đàn ông. Mỉa mai, ký ức của tôi gọi như thế. “Có lẽ cô là một Người Hàn Gắn đích thực, như tôi.”
Người phụ nữ tạo nên một âm thanh thể hiện sự thích thú. Tiếng cười. “Tôi nghi ngờ chuyện đó đấy. Những Người Tìm Kiếm chúng tôi ưa thích một cách chẩn đóan khác.”
Cơ thể của tôi biết từ này, cái tên này: Người Tìm Kiếm. Nó khiến tôi rùng mình sợ hãi dọc sống lưng. Một phản ứng thừa thãi. Dĩ nhiên, tôi chẳng có lí do gì mà phải e sợ những Người Tìm Kiếm.
“Thi thỏang tôi tự hỏi liệu những xúc giác của con người có ảnh hưởng gì đến nghề nghiệp của cô không,” người đàn ông trầm ngâm, giọng nói vẫn còn chua chát vì khó chịu. “Bạo lực là một phần của cuộc sống mà cô chọn. Vậy tính khí bản năng của con người còn sót lại có đủ để giúp cô tận hưởng được nỗi khiếp sợ không?” Tôi ngạc nhiên trước lời buộc tội và sắc thái trong giọng nói của anh ta. Cuộc thảo luận này gần như là … tranh cãi. Điều này khá quen thuộc đối với vật chủ của tôi nhưng với tôi thì không.
Người phụ nữ phản bác lại. “Chúng tôi không chọn bạo lực. Chúng tôi đối mặt với nó khi chúng tôi phải làm thế. Và may cho các anh là một số trong chúng tôi đây đủ mạnh mẽ để bỏ qua sự hiểu lầm kiểu này. Hòa bình của các anh sẽ vỡ vụn nếu như không có công việc của chúng tôi.”
“Chỉ trước kia thôi. Nghề của cô sẽ sớm bị lỗi thời, tôi nghĩ thế đấy.”
“Thứ chứng minh cho sai lầm trong lời tuyên bố của anh đang nằm trên giường kia kìa.”
“Một cô gái lòai người, trơ trọi và không có khí giới ư! Vâng, đúng là một sự đe dọa cho sự yên bình của chúng ta.”
Người phụ nữ thở ra nặng nhọc. Một tiếng thở dài. “Nhưng cô ta đến từ đâu? Làm cách nào mà cô ta xuất hiện ngay giữa Chicago, một thành phố đã được chúng ta khai hóa từ lâu, cách dấu vết hoạt động của những người nổi lọan cả trăm dặm như thế? Cô ta tự làm được một mình sao?”
Người phụ nữ liệt kê ra những câu hỏi mà có vẻ như chẳng cần đến câu trả lời, như thể cô ta đã lặp đi lặp lại chúng nhiều lần.
“Đó là vấn đề của cô, không phải của tôi,” người đàn ông trả lời. “Công việc của tôi là giúp đỡ linh hồn này thích ứng với vật chủ mới mà không có thêm bất cứ đau đớn hay chấn thương gì nữa. Và cô thì đang can thiệp công việc của tôi đấy.”
Vẫn đang chầm chậm thích nghi với thế giới mới của những giác quan, đến bây giờ tôi mới hiểu rằng mình chính là chủ đề của cuộc đối thoại. Tôi là linh hồn mà họ đang nói đến. Có một hàm ý mới của một từ, một từ mang nhiều ý nghĩa khác đối với vật chủ của tôi. Trên mỗi hành tinh, chúng tôi đều có những cái tên khác nhau. Linh hồn. Tôi cho rằng đó là một sự mô tả thích hợp. Một sức mạnh không nhìn thấy được điều khiển cơ thể con người.
“Những câu trả lời cho những câu hỏi của tôi cũng quan trọng nhiều như những trách nhiệm của anh đối với linh hồn vậy.”
“Điều đó đáng để bàn luận.”
Có âm thanh của sự di chuyển, và giọng cô ta bỗng dưng trở thành lời thì thầm.
“Chừng nào thì cô ấy mới phản ứng lại? Cơn đau hẳn phải hết rồi chứ.”
“Khi cô ấy sẵn sàng thì cô ấy sẽ tỉnh lại. Để cô ấy yên như thế đi. Cô ấy xứng đáng được đối xử như vậy dù cho cô ấy đã cảm thấy vô cùng dễ chịu đi chăng nữa. Cứ tưởng tượng cú sốc khi cô ấy tỉnh dậy – ở bên trong cơ thể một kẻ nổi lọan đã bị thương do cố gắng tìm đến cái chết trong lúc cố chạy trốn! Lẽ ra không có ai phải chịu đựng nhiều tổn thương đến thế trong thời hòa bình mới đúng!” Giọng anh ta lớn dần theo mạnh cảm xúc.
“Cô ấy mạnh mẽ.” Giờ đây giọng của người phụ nữ nghe rất vững dạ. “Nhìn xem cô ấy đã làm khi trải qua ký ức đầu tiên cũng là ký ức tồi tệ nhất. Cho dù cô ấy có chờ đợi bất cứ điều gì thì cô ấy cũng đã vượt qua nó được rồi.”
“Vậy tại sao cô ấy phải vượt qua tất cả những chuyện này?” người đàn ông lầm bầm, nhưng anh ta có vẻ không trông đợi gì vào câu trả lời.
Dù vậy người phụ nữ vẫn trả lời. “Nếu chúng tôi lấy được thông tin mà chúng tôi cần —“
“ Cần là từ của cô. Nếu là tôi thì tôi sẽ chọn thuật ngữ muốn cơ đấy.”
“Vậy là có người hiểu lầm rồi,” cô ta tiếp tục như thể anh ta chưa hề cắt ngang. “Và tôi nghĩ, theo tất cả những gì tôi biết về linh hồn này, cô ấy sẽ chấp nhận thử thách nếu chúng ta có cách để hỏi cô ấy. Anh gọi cô ấy là gì?”
Người đàn ông không nói gì trong một khỏang thời gian. Người phụ nữ chờ đợi.
“Wanderer – Người lang thang,” cuối cùng thì anh ta cũng trả lời trong do dự.
“Thích hợp,” cô ta nóithậm chí có khi là người duy nhất đã đi qua nhiều nơi đến thế. Phải rồi, tên Wanderer sẽ rất phù hợp cho đến khi cô ấy tự chọn cho mình một cái tên mới.”
Người đàn ông không nói gì cả.
“Tất nhiên là cô ấy có thể lấy tên của vật chủ… Chúng tôi không tìm thấy dấu vân tay hay hình quét võng mạc nào giống như của cô gái này nên tôi không thể nói cho anh biết cái tên của vật chủ là gì được.”
“Cô ấy sẽ không lấy tên của lòai người đâu,” người đàn ông lầm bầm.
Cô ta đáp lời, ra vẻ hòa hoãn. “Mỗi người đều có cách riêng để tìm cho mình sự thoải mái.”
“Wanderer sẽ cần nhiều sự thoải mái hơn hết thảy mọi người nhờ vào cái kiểu cách của những Người Tìm Kiếm như cô đấy.”
Đột ngột có tiếng bước chân trên nền nhà. Khi người phụ nữ mở lời trở lại, giọng nói của cô ta ở tận đầu kia của căn phòng.
“Anh chắc đã phản ứng rất kém trong những ngày đầu làm cái nghề này,” cô ta nói.
“Có lẽ là anh phản ứng kém với sự an tâm.”
Người phụ nữ bật cười, nhưng âm thanh có gì đó không đúng – không thật sự vui thích. Đầu óc tôi có vẻ đã thích nghi tốt để có thể phỏng đóan được hàm ý thật sự thông qua giọng nói và âm điệu.
“Anh không hiểu rõ nghề nghiệp của tôi dẫn đến những gì. Hàng giờ liền gập người trên đống tài liệu và bản đồ. Hầu hết là làm việc tại bàn giấy. Không thường có xung đột hay bạo lực như anh vẫn nghĩ đâu.”
“Mười ngày trước cô trang bị đầy tay những thứ vũ khí giết người và truy đuổi cơ thể này còn gì.”
“Một ngọai lệ, tôi cam đoan với anh, không phải lệ thường đâu. Đừng quên rằng chính thứ vũ khí mà anh ghê tởm đó sẵn sàng chuyển hướng tấn công giống lòai của chúng ta bất cứ nơi nào những Người Tìm Kiếm chúng tôi thiếu cảnh giác. Lòai người giết chúng ta bất cứ khi nào họ có cơ hội. Những người bị xúc phạm bởi sự thù địch xem chúng tôi như là những anh hùng.”
“Cô nói cứ như thể chiến tranh đang diễn ra ác liệt vậy.”
“Theo dấu tích lòai người để lại thì đúng là như thế đấy.”
Những từ ngữ này rất rõ ràng trong tai tôi. Cơ thể của tôi phản ứng lại chúng; tôi cảm thấy hơi thở mình nhanh tăng tốc, nghe thấy nhịp tim mình lớn hơn bình thường. Bên cạnh chiếc giường tôi đang nằm, một cái máy biểu thị những biến đổi bằng một tiếng bip. Người Hàn Gắn và Người Tìm Kiếm mải để tâm trí vào việc bất đồng quan điểm nên không để ý thấy.
“Nhưng trong cuộc chiến đó, họ phải nhận ra rằng họ đã thua xa. Họ có đông hơn chúng ta không? Một triệu chọi một à? Tôi tưởng là cô biết chứ.”
“Chúng tôi đánh giá cuộc xung đột cao hơn một chút so với thiện ý của chúng tôi.” Cô ta bất đắc dĩ thừa nhận.
Người Hàn Gắn thể hiện vẻ hài lòng khi anh ta thôi không tranh cãi với thông tin đó dù đã đến lượt mình. Không gian yên tĩnh suốt một lúc lâu.
Tôi tận dụng khỏang thời gian ấy để ước lượng tình trạng của mình. Nhiều thứ đã khá rõ ràng.
Tôi suy xét những ý kiến mâu thuẫn giữa Người Hàn Gắn và Người Tìm Kiếm. Dựa theo những thông tin tôi nhận được trước khi tôi lưa chọn đến đây, Người Hàn gắn nói đúng. Sự thù địch với chút ít sự chống trả của loài người đã chấm dứt. Nhìn từ khỏang không vũ trụ, hành tinh được gọi là Trái Đất này vẫn thanh bình và sáng ngời như thế, màu lục và lam lôi cuốn, cuộn mình trong làn hơi nước vô hại bao quanh. Theo như cách nói của linh hồn, thì Trái Đất giờ đây là hòa âm của vũ trụ.
Mối bất đồng cãi miệng giữa Người Hàn Gắn và Người Tìm Kiếm thật không phù hợp chút nào. Hung hăng một cách lạ kì so với giống lòai chúng tôi. Điều này khiến tôi phân vân. Có khi nào họ đúng không, những lời đồn thổi xì xầm gợn lên như những con sóng dội vào dòng suy nghĩ về…về…
Tôi bị phân tâm, cố gắng tìm cho ra tên của giống lòai vật chủ gần đây nhất của tôi. Chúng tôi có một cái tên, tôi biết điều đó. Nhưng khi không còn liên kết với vật chủ đó thì tôi không thể nào nhớ ra cái tên. Chúng tôi đã dùng thứ ngôn ngữ đơn giản hơn thế này rất nhiều, một thứ ngôn ngữ không thành lời thông qua suy nghĩ kết nối chúng tôi vào cùng một khối óc vĩ đại. Sự thuận lợi cần thiết khi có một ai đó cắm rễ vĩnh viễn vào lớp đất đen ẩm ướt.
Tôi có thể miêu tả giống loài đó bằng ngôn ngữ lòai người. Chúng tôi sống ở dưới đáy của đại dương mênh mông bao phủ tòan bộ bề mặt thế giới ấy – thế giới này cũng có một cái tên nhưng tôi chẳng nhớ nổi. Mỗi cá thể chúng tôi đều có một trăm cánh tay và trên mỗi cánh tay thì có một ngàn con mắt, vậy nên với mối liên kết về suy nghĩ của chúng tôi, không một cảnh tượng nào nơi biển rộng bao la mà chúng tôi không nhìn thấy. Không cần âm thanh, nên không phải nghe ngóng gì cả. Chúng tôi thưởng thức nước biển, và với tầm nhìn chung bảo cho chúng tôi biết tất cả những điều cần biết. Chúng tôi thưởng thức ánh nắng mặt trời tràn ngập trên mặt nước và chuyển mùi vị thành thức ăn mà chúng tôi cần.
Tôi có thể miêu tả chúng tôi, nhưng không thể gọi tên chúng tôi là gì. Tôi thở dài với tri thức đã bị mất và rồi quay trở lại suy nghĩ những gì mình vừa nghe lỏm được.
Theo lệ thường, linh hồn không nói gì ngoài sự thật. Những Người Tìm kiếm, tất nhiên, có những yêu cầu riêng trong ngành nghề của họ, nhưng giữa các linh hồn với nhau thì chẳng có lý do gì để nói dối. Đối với ngôn ngữ suy nghĩ của giống loài vừa rồi thì không có khả năng nói dối nhau, kể cả khi chúng tôi muốn làm thế. Dù vậy, vì chúng tôi bám chặt với nhau nên chúng tôi đành kể cho nhau nghe những câu chuyện để khuây khỏa nỗi buồn chán. Tài kể chuyện cũng vì vậy mà được kính trọng hơn hất thảy những tài năng khác, nó đem lại lợi ích cho tất cả mọi người.
Thi thoảng, thục tế lẫn lộn với hư cấu đến mức dù không lời nào dối nào được kể ra, nhưng cũng khó để nhớ được điều gì là chính xác đúng.
Khi chúng tôi nghĩ đến hành tinh mới – Trái Đất, quá khô ráo, quá đa dạng, và đầy những thứ như bạo lực, sức tàn phá của cư dân nơi đây, chúng tôi hầu như không tưởng tượng ra được họ sẽ như thế nào. Sự hào hứng đã làm lu mờ nỗi khiếp sợ của chúng tôi. Những câu chuyện li kì quanh đề tài mới nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Chiến tranh – những cuộc chiến tranh. Giống lòai chúng tôi đang phải chiến đấu! – là bản tin chính xác đầu tiên được gửi về và rồi chúng được thêm thắt và hư cấu hóa. Khi phát hiện những câu chuyện mâu thuẫn với thông tin gốc mà tôi đã tìm được, tôi hòan tòan tin vào bản tin đầu tiên theo bản năng.
Nhưng có những lời bàn tán về chuyện này: những vật chủ lòai người quá mạnh đến nỗi những linh hồn buộc phải từ bỏ việc kiểm soát họ. Suy nghĩ của những vật chủ không bị đàn áp hòan tòan. Những linh hồn bị cuốn theo tính cách của cơ thể vật chủ nhiều hơn thông thường. Những câu chuyện. Những tinh đồn lộn xộn. Mất trí.
Nhưng có vẻ như đó chính là nguyên nhân tạo nên lời buộc tội của Người Hàn Gắn…
Tôi gạt bỏ suy nghĩ đó. Lời chỉ trích của anh ta giống như đang nói về cảm giác không ưa thích mà chúng tôi dành cho nghề nghiệp của Người Tìm Kiếm thì đúng hơn. Ai lại đi chọn một cuộc đời chỉ tòan xung đột và đuổi bắt như thế chứ? Ai lại bị hấp dẫn bởi thứ công việc khó chịu là truy theo dấu vết để lùng bắt những vật chủ không bằng lòng với thực tại cơ chứ? Ai lại đi đối đầu với bạo lực của giống lòai đặc biệt này – loài người không thân thiện và giết chóc dễ dàng mà không cần suy nghĩ? Nơi đây, trên hành tinh này, những Người Tìm Kiếm trên thực tế đã trở thành một … lực lượng dân quân – bộ não mới của tôi đưa ra thuật ngữ dành cho khái niệm không quen thuộc này. Mọi người đều tin rằng chỉ có những linh hồn ít tinh tế nhất, ít tiến hóa nhất hay tiến hóa ít hơn trong số chúng tôi mới bị lôi cuốn vào con đường trở thành một Người Tìm Kiếm.
Tuy nhiên, trên Trái Đất thì những Người Tìm Kiếm lại có một địa vị mới. Trước đây chưa bao giờ có một cuộc chiếm đóng nào gặp thất bại như vậy. Trước đây chưa bao giờ có cuộc xâm lăng nào chuyển hướng thành một cuộc chiến khốc liệt và đổ máu nhiều như vậy. Trước đây chưa bao giờ có nhiều mạng sống của các linh hồn phải hy sính đến như vậy. Những Người Tìm Kiếm chiếm được chỗ đứng cao và những linh hồn trên thế giới này đã hơn ba lần mang ơn họ: cho sự an tòan mà họ tích cực xây dựng từ hỗn lọan, cho rủi ro phải đối mặt với cái chết hằng ngày mà họ sẵn sàng chấp nhận và cho những cơ thể vật chủ mới mà họ tiếp tục cung cấp cho giống lòai mình.
Giờ đây mối nguy hiểm hầu như đã qua, có vẻ như lòng biết ơn đang phai nhạt dần. Và ít nhất thì đối với Người Tìm Kiếm này, sự đổi ngôi quả là không dễ chịu gì cho cam.
Thật dễ để có thể tưởng tượng ra những câu hỏi mà cô ta sẽ dành cho tôi. Dù rằng Người Hàn Gắn đang cố kéo dài thời gian để tôi thích ứng với cơ thể mới, tôi biết mình sẽ làm hết sức để giúp Người Tìm Kiếm. Tư cách công dân tốt là điểm tinh túy của mọi linh hồn.
Vậy là tôi hít một hơi để lấy tinh thần. Màn hình biểu thị chuyển động của tôi. Tôi biết mình có đôi chút không vững vàng. Tôi ghét phải thừa nhận điều này nhưng tôi cảm thấy lo sợ. Để lấy được thông tin mà Người Tìm Kiếm cần, tôi sẽ phải thăm dò những ký ức mãnh liệt khiến tôi thét lên trong khiếp sợ ấy. Hơn thế nữa, tôi thấy sợ giọng mà tôi đã nghe rất rõ trong đầu mình. Nhưng giờ đây cô ta đã im lặng, theo đúng lẽ thường. Chắc cô ấy cũng chỉ là một ký ức mà thôi.
Tôi không nên lo lắng. Sau tất cả mọi chuyện, bây giờ tôi được gọi là Wanderer. Và tôi đã có một cái tên.
Hít thêm một hơi thật sâu nữa, tôi đào bới những ký ức đáng sợ ấy lên, đối mặt với chúng, hai hàm răng tôi nghiến chặt lại với nhau.
Tôi có thể bỏ qua cái kết thúc – nó không còn áp đảo tôi nữa. Hướng nhanh về phía trước, tôi lại chạy xuyên qua màn đêm, tôi co rúm người lại, cố để không cảm thấy gì cả. Rồi nó vụt qua rất nhanh.
Một khi tôi đã qua được thanh chắn ấy, không khó khăn mấy để lướt qua những thứ và những nơi ít sợ hãi hơn, và lượm lặt những thông tin tôi muốn. Tôi nhìn thấy làm cách nào mà cô gái đến được thành phố lạnh giá này. Cô đã lái xe suốt đêm trên một chiếc xe ăn cắp được cô chọn vì không có đặc điểm nhận dạng gì rõ rệt. Cô đã đi bộ qua những con phố ở Chicago trong đêm tối, run lên cầm cập bên dưới lớp áo khóac.
Cô ấy đang tự tìm kiếm. Có ai đó giống như cô đang ở đây, cô hi vọng thế. Một người đặc biệt. Một người bạn… không phải, là một người thân trong gia đình. Không phải chị em gái… là một người chị em họ.
Những từ ngữ đến chậm dần và chậm dần, lúc đầu tôi không hiểu vì sao lại thế. Bị lãng quên ư? Bị mất cho chấn thương khi suýt chết? Hay là tôi vẫn còn lờ đờ do trạng thái bất tỉnh gây ra? Tôi gắng sức để nghĩ cho thông suốt. Cảm giác này thật xa lạ. Có phải là cơ thể của tôi vẫn còn chịu tác dụng của thuốc an thần chăng? Tôi thấy mình đủ tỉnh táo, nhưng tâm trí tôi không hoạt động hiệu quả để tìm ra câu trả lời tôi muốn có.
Tôi thử tìm kiếm một địa điểm khác, hy vọng những phản hồi rõ hơn. Mục đích của cô ấy là gì? Cô ấy tìm… Sharon – tôi moi ra được cái tên – và họ… Tôi va vào một bức tường.
Đó là một khỏang trắng, không có gì hết. Tôi thử đi một vòng bọc quanh nó nhưng không cách nào tìm ra kẽ hở. Như thể thông tin mà tôi tìm kiếm đã bị tẩy xóa.
Như thể bộ não này bị hỏng rồi vậy.
Cơn giận dữ ào lên trong tôi, nóng rực và điên cuồng. Tôi thở hổn hển trong ngạc nhiên bởi phản ứng không mong đợi này. Tôi đã từng nghe nói về những cảm xúc bất định của cơ thể lòai người nhưng thứ cảm xúc này vượt quá khả năng lường trước của tôi. Trong suốt tám kiếp sống, chưa từng có thứ cảm xúc nào tác động mạnh mẽ đến tôi như vậy.
Tôi cảm nhận được mạch máu đập nơi cổ mình, nện thình thịch phía sau tai. Đôi bàn tay tôi cuộn chặt lại thành nắm đấm.
Những cái máy cạnh tôi chuyển tải sự tăng tốc của nhịp đập trái tim tôi. Có ai đó phản ứng trong phòng: tiếng giày của Người Tìm Kiếm gõ từng nhịp sắc gọn xuống nền nhà đang tiến lại gần tôi, lẫn vào tiếng lê chân nhẹ nhàng hơn mà tôi nghĩ chắc hẳn là của Người Hàn Gắn.
“Chào mừng đến với Trái Đất, Wanderer,” người phụ nữ cất giọng.
Nguồn : Vnthuquan.net
Nguyên lai ái tình chỉ là thứ lãng du không cần bận tâm quá nhiều...
Yêu hay không chẳng cần tỉnh trí tuệ thông mà là có hay không nguyện ý...