Chương : 6
– Đến nay ta vẫn không có cách nào quên cậu, một đời cũng không cách nào quên, có chết cũng không cách nào quên –
Ta cả người đều cảm thấy đau đớn mà trước đây chưa từng có, đặc biệt là ở tim.
Ta không muốn thừa nhận, nhưng ta không phải không thừa nhận, ta vẫn là quan tâm Phác Trí Mân, cho dù cậu ta phản bội ta, ta cũng không có cách nào không để ý.
Kỳ thực lúc Phác Trí Mân té xỉu ở sô pha, ta liền cảm thấy đau đớn không đành lòng.
Ta cũng không hiểu tại sao, ta muốn ôm Phác Trí Mân lên giường, chứ không phải nằm ở chỗ này để rồi sinh bệnh.
Mà đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, ta không làm như thế, mà chỉ ngồi ở một bên, không biết nên làm gì.
E rằng ta thật sự không quên cậu ta được. Trong lòng ta bỗng bị câu này hù dọa.
Phác Trí Mân như bây giờ thực làm người khác kinh tởm, ta làm sao không có khả năng không quên cậu ta được? Cậu ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi để ta tiết dục vọng thôi.
Ta không nhớ ta ta tự nói với mình rằng ta không yêu Phác Trí Mân bao nhiêu lần, nhưng đôi mắt vẫn không tự chủ đượcnhìn cậu ta.
Đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa làm ta buồn bực mất tập trung. Khi ta ra mở cửa, còn chưa biết là ai, người đó đã chạy vọt vào.
“Anh làm Phác Trí Mân thành làm sao vậy?” Bình tĩnh lại, a, là Trịnh Hào Tích, hắn rất gấp.
Ta khoanh hai tay trước ngực, nhìn về phía sô pha, “Người nằm đó, tự mình đến xem.”
Trịnh Hào Tích quả nhiên đi đến, cởi áo khoác ngoài của mình bao Người Phác Trí Mân lại, sau đó bế lên.
“Kim Thái Hanh ngươi tên khốn khiếp!” Trịnh Hào Tích tràn ngập địch ý nhìn ta, trông hắn có vẻ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Làm sao vậy? Trịnh Hào Tích ngươi có thể hưởng thụ sử dụng thân thể đó mà ta lại không thể? Bất quá nói đi cũng phải nói lại, thân thể Phác Trí Mân tuy dùng tốt, nhưng lại quá bẩn.” Một Phác Trí Mân bị người khác động vào, ta khinh thường.
Trịnh Hào Tích sau khi nghe xong, trực tiếp ôm lấy Phác Trí Mân mang đi luôn, ta kéo hắn lại.
“Còn có việc gì sao?” Thah âm hắn vẫn lạnh lùng như cũ.
“Ngươi đem cậu ta đi, ta biết phát tiết ở đâu giờ?” Bộ dạng ta bây giờ có lẽ là vì muốn giữ Phác Trí Mân lại.
“Muốn người để phát tiết, đầy đường, ngươi tùy ý chọn không phải là tốt hơn sao?”
Ta biết Trịnh Hào Tích muốn đi, ta cũng không ngăn được hắn, phút chốc ta bỗng nhiên nhớ tới một người, một người có thể làm cho Trịnh Hào Tích đau lòng, vì vậy theo bản năng thốt lên:
“Trịnh Hào Tích.” Hắn ngừng lại, ta cứ tưởng hắn sẽ tiếp tục đi.
“Ngươi không nên thương tổn một người sau đó lại tổn thương một người khác. Hắn là bị ngươi hại chết, đừng quên.”
Trịnh Hào Tích ngừng lại, nhưng chỉ là một chút, sau đó lại tiếp tục đi.
Ta lặng lẽ nhìn hắn, phát ra tiếng cười nhẹ nhàng.
Trịnh Hào Tích a, ngươi không thể quên mất hắn, ngươi tại sao,… Lại đi cướp mất người của ta, người không thuộc về ngươi?
Ta cũng không biết bao lâu trôi qua, cảm giác như bị giày vò,trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện hình ảnh Phác Trí Mân.
Phác Trí Mân tất cả ta đều không thể quên được… Không đến, không nghĩ tới, mà chân bất giác không tự chủ được đi đến nơi ở của Phác Trí Mân.
Mở cửa, khuôn mặt Trịnh Hào Tích xuất hiện ở trước mặt ta, ta đẩy hắn ra.
“Ngươi làm gì?” Ngữ khí của Trịnh Hào tích hiển nhiên không muốn cho ta vào, lấy ta chặn ta lại.
“Tránh ra.” Ta đang muốn đẩy Trịnh Hào Tích, lại thấy Phác Trí Mân từ trong phòng đi ra.
Thấy ta, cậu ta hơi sững sờ, dáng dấp kia có chút sợ hãi, trong ánh mắt cũng có chút sợ hãi.
“Mới theo tôi lên giường một lần đã hôn mê, sau này như thế nào còn làm nam sủng của tôi.”
Ta cố ý nói như vậy, vì ta chỉ có thế làm nhục Phác Trí Mân, nghĩ tới bộ dạng Trịnh Hào Tích ôm lấy Phác Trí Mân, ta liền tức giận, các lại tâm tình đan xen vào nhau.
Trịnh Hào Tích phản ứng tựa hồ còn tức giận hơn, hắn bắt ta câm miệng, còn chuẩn bị sẵn tư thế đấm ta.
Chuyện phát sinh kế tiếp càng bất ngờ, Phác Trí Mân bắt đầu giúp ta giải thích, như là phi thường hận Trịnh Hào Tích, lúc đầu ta còn thấy vui mừng, bởi vì Phác Trí Mân sẽ giúp ta, nhưng đến lúc sau, ta liền cảm thấy chán ghét.
Phác Trí Mân chỉ là đang diễn kịch thôi, đối với ta mà nói, mà thôi.
Ta không biết tại sao ta lại đi ngược đãi cậu ta, làm cho cậu ta bị thương, tựa như hận cậu ta.
Sau đó, Trịnh Hào Tích cho ta một đấm, khóe miệng chảy máu, mà ta tực hồ quên mất đau đớn.
Phác Trí Mân vì ta mà bật khóc, cậu ta như vậy khiến cho ta sợ sệt, trong mắt cậu ta có sợ hãi, mà bi thương thống khổ càng nhiều hơn.
Rõ ràng là lỗi của cậu ta, mà lúc đó ta cũng không dám nhìn Phác Trí Mân, chỉ có thể qua loa nói dứt câu cuối, sau đó chạy trối chết.
Mấy ngày kế tiếp, ta vẫn luôn ở nhà, Phác Trí Mân cũng không tìm đến ta, khó không cảm thấy thất vọng.
Ta bị bệnh thần kinh sao? Tại sao lại muốn chờ cậu ta? Ta quay đầu nhìn cửa sổ, có lẽ ta nên đi ra ngoài.
Rất trùng hợp, khi đi ngang qua cửa hàng hoa, ta nhìn thấy Phác Trí Mân ở bên trong, trong tay đang nâng một chậu Vật Vong Ngã.
Cậu ta đang muốn rời khỏi, thời điểm quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của ta.
Phác Trí Mân không tự chủ lùi về một bước, trong mắt hiện đầy sợ hãi, mà lại rất kóoái làm bộ không có gì đi ra.
Sợ ta như vậy sao? Ta lạnh lùng nhìn cậu ta chằm chằm, kỳ thực ta cũng không biết tại sao ta lại tức giận như vậy.
“Đứng lại.” Ta gọi Phác Trí Mân đang muốn rời đi lại, thân thể của cậu ta hơi cứng đờ.
“Có việc gì thế?” Phác Trí Mân từ từ xoay người lại, dù cho vẫn cực lực khống chế nhưng vẫn là không nhịn được run rẩy.
“…” Ta nhất thời không nói, bình tĩnh mà nhìn cậu ta.
“Nếu như không chó chuyện gì, tôi đi trước.” Cậu ta vội vàng xoay người đi, ta theo bản năng kéo cậu ta lại.
“Cậu mua cái này làm gì?” Ta hơi kinh ngạc, mà lời nói ra lại như đang chất vấn.
“Tôi… muốn trồng nó.”
“Tại sao cậu lài muốn trồng lại hoa này?” Lời nói của ta đều là ‘Nhất châm kiến huyết’.
Cậu ta nhất thời không no1ica6u nào, chỉ là ánh mắt vẫn đảo quanh ở chỗ đóa hoa kia.
“Phác Trí Mân cậu thật làm cho tôi buồn nôn.” Ta nắm chặt nắm đấm, quay người muốn rời khỏi.
“Thái Hanh…”
“Cậu có biết cậu gọi hai chữ này nghe thật buồn nôn hay không?”
“Xin lỗi.” Thanh âm cậu ta đã dần mất đi sức lực, “Cậu còn nhớ lời nói trước của cậu không?”
Nói cái gì? Ta có nói cái gì sao? Ta nghiêng người sang.
“Cậu nói tôi nguyện ý, có thề trờ về làm… nam sủng… của cậu… Hiện tại tôi đã nghĩ xong, tôi… đáp ứng cậu…”
Hóa ra là cái này, ngay cả ta còn quên, mà Phác Trí Mân lại nhớ.
“Cậu chắc chứ? Bị tôi chơi đùa chết tôi cũng không quan tâm đâu.”
Cậu ta không chút do dự, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, như đã dùng hết toàn bộ khí lực.
Môi ta cong lên, có chút đắc ý, tiện tay kéo áo của Phác Trí Mân lên, kéo cậu ta đi như kéo một con chó.
“Ưm… đừng…” Phác Trí Mân ngâm một tiếng, cau mày.
Ta im lặng, vẫn lôi cậu ta đi. Cậu ta có chút khó khăn đi theo ta. Phác Trí Mân như vậy làm ta có chút hoài nghi.
Ta cúi đầu nhìn cậu ta, không phải là… Đã cùng Trịnh Hào Tích làm đi? A. tiện nhân.
Những câu nay ta không chỉ suy nghĩ trong đầu, ta còn nói ra, Phác Trí Mân lập tức hoảng, nói cậu ta không có.
“Cậu không có? Vậy thì ai? Cậu sẽ không phải đi tìm người khác chứ? Coi như là tôi xong rồi hiện tại cũng nên sớm xong chưa!”
Ta rất tức giận, nhưng là không nên sinh khí, vì vậy ta liền cho ta một cái tát.
“Xin lỗi.” Cậu ta yết ớt trả lời, rốt cuột thừa nhận sao?
Ta không nói gì, cũng không nhìn Phác Trí Mân có đau đớn hay không, đem cậu ta lôi đi.
Phác Trí Mân cơ hồ là đứng không vững đi theo sát ta, nhiều lần ngã xuống đất ta cũng không để ý.
“Đi vào.” Ta mở cửa phòng, bắt Phác Trí Mân đi vào phòng của ta, cậu ta có chút do dự, nhưng vẫn đi vào.
“Cởi.” Ta ra lệnh.
Cậu ta ngây ngẩn cả người, đôi mắt xinh đẹp có chút mê man, là đến câu dẫn ta sao?
“Thái Hanh ngày hôm nay không được… Lần sau đi…”
“Cậu không cởi được? Một con chó còn không dám phản kháng? Tốt, không thì ta cởi!”
Ta lập tức xé rách quần áo của Phác Trí Mân, da thịt trắng noãn làm ta hô hấp cứng lại.
“Không… Không muốn, lần này thật sự không được! Van cầu cậu! Thái Hanh! Không được!” Phác Trí Mân xin tha.
Làm sao? Còn muốn vì Trịnh Hào Tích giữ gìn trinh tiết trong sạch sao? Đều ô uế như thế còn giữ làm gì?
Ta không đề ý đến cậu ta. bắt đầu đè Phác Trí M6an xuống giường.
“Van cầu cậu… Lần ngày đừng như vậy… Tôi… Tôi dùng miệng có được không… Van cậu…”
Phác Trí Mân không chút nào từ bỏ, âm thanh trở nên run rẩy, như là rất sợ sệt.
Ta cả người đều cảm thấy đau đớn mà trước đây chưa từng có, đặc biệt là ở tim.
Ta không muốn thừa nhận, nhưng ta không phải không thừa nhận, ta vẫn là quan tâm Phác Trí Mân, cho dù cậu ta phản bội ta, ta cũng không có cách nào không để ý.
Kỳ thực lúc Phác Trí Mân té xỉu ở sô pha, ta liền cảm thấy đau đớn không đành lòng.
Ta cũng không hiểu tại sao, ta muốn ôm Phác Trí Mân lên giường, chứ không phải nằm ở chỗ này để rồi sinh bệnh.
Mà đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, ta không làm như thế, mà chỉ ngồi ở một bên, không biết nên làm gì.
E rằng ta thật sự không quên cậu ta được. Trong lòng ta bỗng bị câu này hù dọa.
Phác Trí Mân như bây giờ thực làm người khác kinh tởm, ta làm sao không có khả năng không quên cậu ta được? Cậu ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi để ta tiết dục vọng thôi.
Ta không nhớ ta ta tự nói với mình rằng ta không yêu Phác Trí Mân bao nhiêu lần, nhưng đôi mắt vẫn không tự chủ đượcnhìn cậu ta.
Đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa làm ta buồn bực mất tập trung. Khi ta ra mở cửa, còn chưa biết là ai, người đó đã chạy vọt vào.
“Anh làm Phác Trí Mân thành làm sao vậy?” Bình tĩnh lại, a, là Trịnh Hào Tích, hắn rất gấp.
Ta khoanh hai tay trước ngực, nhìn về phía sô pha, “Người nằm đó, tự mình đến xem.”
Trịnh Hào Tích quả nhiên đi đến, cởi áo khoác ngoài của mình bao Người Phác Trí Mân lại, sau đó bế lên.
“Kim Thái Hanh ngươi tên khốn khiếp!” Trịnh Hào Tích tràn ngập địch ý nhìn ta, trông hắn có vẻ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Làm sao vậy? Trịnh Hào Tích ngươi có thể hưởng thụ sử dụng thân thể đó mà ta lại không thể? Bất quá nói đi cũng phải nói lại, thân thể Phác Trí Mân tuy dùng tốt, nhưng lại quá bẩn.” Một Phác Trí Mân bị người khác động vào, ta khinh thường.
Trịnh Hào Tích sau khi nghe xong, trực tiếp ôm lấy Phác Trí Mân mang đi luôn, ta kéo hắn lại.
“Còn có việc gì sao?” Thah âm hắn vẫn lạnh lùng như cũ.
“Ngươi đem cậu ta đi, ta biết phát tiết ở đâu giờ?” Bộ dạng ta bây giờ có lẽ là vì muốn giữ Phác Trí Mân lại.
“Muốn người để phát tiết, đầy đường, ngươi tùy ý chọn không phải là tốt hơn sao?”
Ta biết Trịnh Hào Tích muốn đi, ta cũng không ngăn được hắn, phút chốc ta bỗng nhiên nhớ tới một người, một người có thể làm cho Trịnh Hào Tích đau lòng, vì vậy theo bản năng thốt lên:
“Trịnh Hào Tích.” Hắn ngừng lại, ta cứ tưởng hắn sẽ tiếp tục đi.
“Ngươi không nên thương tổn một người sau đó lại tổn thương một người khác. Hắn là bị ngươi hại chết, đừng quên.”
Trịnh Hào Tích ngừng lại, nhưng chỉ là một chút, sau đó lại tiếp tục đi.
Ta lặng lẽ nhìn hắn, phát ra tiếng cười nhẹ nhàng.
Trịnh Hào Tích a, ngươi không thể quên mất hắn, ngươi tại sao,… Lại đi cướp mất người của ta, người không thuộc về ngươi?
Ta cũng không biết bao lâu trôi qua, cảm giác như bị giày vò,trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện hình ảnh Phác Trí Mân.
Phác Trí Mân tất cả ta đều không thể quên được… Không đến, không nghĩ tới, mà chân bất giác không tự chủ được đi đến nơi ở của Phác Trí Mân.
Mở cửa, khuôn mặt Trịnh Hào Tích xuất hiện ở trước mặt ta, ta đẩy hắn ra.
“Ngươi làm gì?” Ngữ khí của Trịnh Hào tích hiển nhiên không muốn cho ta vào, lấy ta chặn ta lại.
“Tránh ra.” Ta đang muốn đẩy Trịnh Hào Tích, lại thấy Phác Trí Mân từ trong phòng đi ra.
Thấy ta, cậu ta hơi sững sờ, dáng dấp kia có chút sợ hãi, trong ánh mắt cũng có chút sợ hãi.
“Mới theo tôi lên giường một lần đã hôn mê, sau này như thế nào còn làm nam sủng của tôi.”
Ta cố ý nói như vậy, vì ta chỉ có thế làm nhục Phác Trí Mân, nghĩ tới bộ dạng Trịnh Hào Tích ôm lấy Phác Trí Mân, ta liền tức giận, các lại tâm tình đan xen vào nhau.
Trịnh Hào Tích phản ứng tựa hồ còn tức giận hơn, hắn bắt ta câm miệng, còn chuẩn bị sẵn tư thế đấm ta.
Chuyện phát sinh kế tiếp càng bất ngờ, Phác Trí Mân bắt đầu giúp ta giải thích, như là phi thường hận Trịnh Hào Tích, lúc đầu ta còn thấy vui mừng, bởi vì Phác Trí Mân sẽ giúp ta, nhưng đến lúc sau, ta liền cảm thấy chán ghét.
Phác Trí Mân chỉ là đang diễn kịch thôi, đối với ta mà nói, mà thôi.
Ta không biết tại sao ta lại đi ngược đãi cậu ta, làm cho cậu ta bị thương, tựa như hận cậu ta.
Sau đó, Trịnh Hào Tích cho ta một đấm, khóe miệng chảy máu, mà ta tực hồ quên mất đau đớn.
Phác Trí Mân vì ta mà bật khóc, cậu ta như vậy khiến cho ta sợ sệt, trong mắt cậu ta có sợ hãi, mà bi thương thống khổ càng nhiều hơn.
Rõ ràng là lỗi của cậu ta, mà lúc đó ta cũng không dám nhìn Phác Trí Mân, chỉ có thể qua loa nói dứt câu cuối, sau đó chạy trối chết.
Mấy ngày kế tiếp, ta vẫn luôn ở nhà, Phác Trí Mân cũng không tìm đến ta, khó không cảm thấy thất vọng.
Ta bị bệnh thần kinh sao? Tại sao lại muốn chờ cậu ta? Ta quay đầu nhìn cửa sổ, có lẽ ta nên đi ra ngoài.
Rất trùng hợp, khi đi ngang qua cửa hàng hoa, ta nhìn thấy Phác Trí Mân ở bên trong, trong tay đang nâng một chậu Vật Vong Ngã.
Cậu ta đang muốn rời khỏi, thời điểm quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của ta.
Phác Trí Mân không tự chủ lùi về một bước, trong mắt hiện đầy sợ hãi, mà lại rất kóoái làm bộ không có gì đi ra.
Sợ ta như vậy sao? Ta lạnh lùng nhìn cậu ta chằm chằm, kỳ thực ta cũng không biết tại sao ta lại tức giận như vậy.
“Đứng lại.” Ta gọi Phác Trí Mân đang muốn rời đi lại, thân thể của cậu ta hơi cứng đờ.
“Có việc gì thế?” Phác Trí Mân từ từ xoay người lại, dù cho vẫn cực lực khống chế nhưng vẫn là không nhịn được run rẩy.
“…” Ta nhất thời không nói, bình tĩnh mà nhìn cậu ta.
“Nếu như không chó chuyện gì, tôi đi trước.” Cậu ta vội vàng xoay người đi, ta theo bản năng kéo cậu ta lại.
“Cậu mua cái này làm gì?” Ta hơi kinh ngạc, mà lời nói ra lại như đang chất vấn.
“Tôi… muốn trồng nó.”
“Tại sao cậu lài muốn trồng lại hoa này?” Lời nói của ta đều là ‘Nhất châm kiến huyết’.
Cậu ta nhất thời không no1ica6u nào, chỉ là ánh mắt vẫn đảo quanh ở chỗ đóa hoa kia.
“Phác Trí Mân cậu thật làm cho tôi buồn nôn.” Ta nắm chặt nắm đấm, quay người muốn rời khỏi.
“Thái Hanh…”
“Cậu có biết cậu gọi hai chữ này nghe thật buồn nôn hay không?”
“Xin lỗi.” Thanh âm cậu ta đã dần mất đi sức lực, “Cậu còn nhớ lời nói trước của cậu không?”
Nói cái gì? Ta có nói cái gì sao? Ta nghiêng người sang.
“Cậu nói tôi nguyện ý, có thề trờ về làm… nam sủng… của cậu… Hiện tại tôi đã nghĩ xong, tôi… đáp ứng cậu…”
Hóa ra là cái này, ngay cả ta còn quên, mà Phác Trí Mân lại nhớ.
“Cậu chắc chứ? Bị tôi chơi đùa chết tôi cũng không quan tâm đâu.”
Cậu ta không chút do dự, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, như đã dùng hết toàn bộ khí lực.
Môi ta cong lên, có chút đắc ý, tiện tay kéo áo của Phác Trí Mân lên, kéo cậu ta đi như kéo một con chó.
“Ưm… đừng…” Phác Trí Mân ngâm một tiếng, cau mày.
Ta im lặng, vẫn lôi cậu ta đi. Cậu ta có chút khó khăn đi theo ta. Phác Trí Mân như vậy làm ta có chút hoài nghi.
Ta cúi đầu nhìn cậu ta, không phải là… Đã cùng Trịnh Hào Tích làm đi? A. tiện nhân.
Những câu nay ta không chỉ suy nghĩ trong đầu, ta còn nói ra, Phác Trí Mân lập tức hoảng, nói cậu ta không có.
“Cậu không có? Vậy thì ai? Cậu sẽ không phải đi tìm người khác chứ? Coi như là tôi xong rồi hiện tại cũng nên sớm xong chưa!”
Ta rất tức giận, nhưng là không nên sinh khí, vì vậy ta liền cho ta một cái tát.
“Xin lỗi.” Cậu ta yết ớt trả lời, rốt cuột thừa nhận sao?
Ta không nói gì, cũng không nhìn Phác Trí Mân có đau đớn hay không, đem cậu ta lôi đi.
Phác Trí Mân cơ hồ là đứng không vững đi theo sát ta, nhiều lần ngã xuống đất ta cũng không để ý.
“Đi vào.” Ta mở cửa phòng, bắt Phác Trí Mân đi vào phòng của ta, cậu ta có chút do dự, nhưng vẫn đi vào.
“Cởi.” Ta ra lệnh.
Cậu ta ngây ngẩn cả người, đôi mắt xinh đẹp có chút mê man, là đến câu dẫn ta sao?
“Thái Hanh ngày hôm nay không được… Lần sau đi…”
“Cậu không cởi được? Một con chó còn không dám phản kháng? Tốt, không thì ta cởi!”
Ta lập tức xé rách quần áo của Phác Trí Mân, da thịt trắng noãn làm ta hô hấp cứng lại.
“Không… Không muốn, lần này thật sự không được! Van cầu cậu! Thái Hanh! Không được!” Phác Trí Mân xin tha.
Làm sao? Còn muốn vì Trịnh Hào Tích giữ gìn trinh tiết trong sạch sao? Đều ô uế như thế còn giữ làm gì?
Ta không đề ý đến cậu ta. bắt đầu đè Phác Trí M6an xuống giường.
“Van cầu cậu… Lần ngày đừng như vậy… Tôi… Tôi dùng miệng có được không… Van cậu…”
Phác Trí Mân không chút nào từ bỏ, âm thanh trở nên run rẩy, như là rất sợ sệt.