Chương 18: Con người tàn nhẫn khó nắm bắt
Một đoàn xe cứ như vậy băng băng qua màn đêm.
Tại biên giới phía Tây.
Đoàn xe chạy vào cổng căn cứ rồi xếp thành một hàng ngang dài. Tiếng động cơ xe từ từ tắt hết. Cả quá trình chỉ nhanh gọn trong vòng vài phút.
Chu Hiên Di lúc này cũng được cởi trói, bỏ bịt miệng ra. Trước khi cô kêu gào, bọn họ đã cảnh cáo cô:
- Cô mà mở mồm thêm lần nữa thì tôi khâu miệng cô vào đấy.
Mấy tên này mặt mũi lầm lì thì lấy đâu ra nói đùa chứ. Nghe thấy thế cô liền dùng tay ngăn cho tiếng sắp phát ra từ trong cổ họng lại.
Thấy cô vẫn ngồi im trong xe, một tên lại quát tháo:
- Cô còn ngồi đấy làm gì? Mau ra đây!
Qua giọng nói có thể thấy anh ta đang tức tối đến độ nào. Thường thì nhiệm vụ khác rất nguy hiểm nhưng anh ta cũng không thấy phiền hà bằng việc áp giải cô gái này đến đây. Sau này chủ nhân có giao việc gì liên quan đến cô gái này, anh ta sẽ trốn đi đầu tiên.
Chu Hiên Di bắt đầu cảm giác mấy người này không có ý hại cô, liền bĩu môi đi ra ngoài theo họ. Gió ngoài trời khá lớn khiến cô vừa bước xuống xe liền rùng mình một cái. Bởi vì vừa rồi họ đưa cô đi trong lúc cô sắp ngủ, người mặc độc một chiếc áo ba lỗ mỏng manh.
Từ đằng xa xa đã nghe thấy tiếng một người đàn ông khàn khàn trong hân hoan:
- Thật vinh hạnh cho chúng tôi khi được tiếp đón ngài, thượng tướng!
Thượng tướng!!
Chu Dạ Quân!!!
Anh ở đây làm gì? Không đúng, mà là anh đưa cô đến đây làm gì?
- Còn ngây ra đó làm gì, mau qua đây.
Chu Dạ Quân đứng đó nhưng mắt vẫn hướng về cô ngay từ đầu, một giây cũng chưa rời khỏi. Thấy cô ngây ngốc đứng nhìn anh, khoé môi anh cong lên một đường tuyệt mĩ.
Dường như cô không nghe thấy anh gọi, mắt vẫn mở to đứng đó nhìn.
Một tên thuộc hạ thấy thế liền đẩy vai cô về phía trước:
- Cô điếc à, mau đi tới chỗ thượng tướng ngay.
Hành động này hiện lên trong mắt Chu Dạ Quân không sót một giây.
Chu Hiên Di bây giờ mới dè dặt bước đến chỗ anh, vẻ mặt chính là rất không cam lòng.
Người đàn ông có vẻ là chỉ huy ở đây đưa tay ra mời:
- Thượng tướng mời ngài vào trong.
- Từ đã.
Nói rồi anh bước gần đến tên thuộc hạ vừa rồi, đôi mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa chạm vào vai cô.
Tên thuộc hắn chưa biết chuyện gì nhưng nhìn ánh mắt đó và khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ người chủ nhân hắn liền khúm núm lại:
- Thưa… thưa thượng tướng…
Giọng anh khàn khàn, phát ra tựa như từ dưới địa phủ:
- Đưa tay đây.
Trong quân đội, nói một là một, hai là hai, hành động phải thật dứt khoát, chần chừ sẽ tạo cơ hội cho kẻ địch phản công. Nghe sự ra lệnh, tên thuộc hạ liền đưa tay ra.
Rắc.
Tiếng xương cốt gần như vỡ vụn, tên thuộc hạ ôm cánh tay vừa bị Chu Dạ Quân dùng một tay bẻ gãy nằm xuống dưới đất. Giờ đây anh ta nhận ra cô gái mình vừa động vào là nguyên nhân, biết cũng đã muộn.
- T… tôi biết sai rồi, xin… xin ngài tha mạng cho.
Anh vẫn lạnh lùng nhìn hắn, cánh tay vừa sử dụng liền có người tới dùng khăn lau cho.
Chu Hiên Di không biết lý do nào để anh làm vậy, chỉ thấy cảnh tượng quá tàn nhẫn, cô chạy tới định xem nơi chấn thương của tên kia thì bị anh nắm tay kéo lại.
- Chu Dạ Quân, anh có còn là người không? Nếu có thì buông tôi ra, tay anh ấy cần sơ cứu gấp.
- Không phải việc của cô.
Sức lực của anh tất nhiên hơn cô nhiều phần, cô bị anh kéo đi trong sự bất lực.
Càng ngày cô càng không hiểu nổi rốt cuộc Chu Dạ Quân là con người như thế nào?
Vào bên trong phòng họp của căn cứ, Chu Dạ Quân cùng với chỉ huy bắt đầu bàn giao vũ khí.
Cô đứng sau ghế ngồi của anh, nghe hết cuộc trò chuyện, nhưng những thuật ngữ trong quân đội cô căn bản không hiểu, chủ đề của họ nhanh chóng làm cô nhàm chán đến buồn ngủ.
Vị chỉ huy kia tuy miệng thì vẫn nói về công việc nhưng mắt và tâm lại để vào cô gái nhỏ nhắn đằng sau Chu Dạ Quân. Anh ta có nghe nói vị thượng tướng này chưa từng qua lại với một cô gái nào, có nhiều cô gái ham hư vinh mà tiếp cận đều bị anh trừ khử một cách tàn bạo.
Vậy mà cô gái kia lại được anh giữ bên mình. Ngoài khuôn mặt đẹp đẽ kia thì cô ấy không có khí chất đặc biệt, thoạt nhìn còn có chút nhu nhược. Thượng tướng thích phụ nữ loại này ư?
Chỉ vì anh ta mải lo quan sát mà không chú ý đến ánh mắt khác thường của Chu Dạ Quân dành cho mình.
- Chỉ huy Lưu, một là anh cất ngay ánh mắt đó, hai là tôi sẽ thu hồi toàn bộ vũ khí lại.
- À haha tôi xin lỗi, là đàn ông con trai ai mà không ham mê nữ sắc đâu đúng chứ? Huống hồ cô ấy còn rất xinh đẹp nữa.
Nghe lời này mặt anh càng đen lại, như thể chỉ cần tên kia nói ra thêm một lời nào nữa thì anh sẽ cho nổ tung căn cứ này lên.
Lưu Bàng nhìn thấy vẻ mặt anh liền giật thót, vội nói vào chủ đề chính:
- T… tôi muốn xem thử sức công phá của lựu đạn B3G7 như thế nào. Ta có thể đi xem không?
Chu Dạ Quân vẻ mặt vẫn lạnh như băng nhưng anh cũng đứng dậy, cởi áo khoác trên người ra đưa cho Chú Hiên Di:
- Mặc vào.
Nhìn thấy vẻ mặt như quỷ dữ của anh, cô không dám phản bác, đưa tay lấy chiếc áo khoác da mặc vào người, trên đó còn thoang thoảng mùi gỗ thơm mát, không hiểu sao đầu óc của cô lại tối đi.
Tại biên giới phía Tây.
Đoàn xe chạy vào cổng căn cứ rồi xếp thành một hàng ngang dài. Tiếng động cơ xe từ từ tắt hết. Cả quá trình chỉ nhanh gọn trong vòng vài phút.
Chu Hiên Di lúc này cũng được cởi trói, bỏ bịt miệng ra. Trước khi cô kêu gào, bọn họ đã cảnh cáo cô:
- Cô mà mở mồm thêm lần nữa thì tôi khâu miệng cô vào đấy.
Mấy tên này mặt mũi lầm lì thì lấy đâu ra nói đùa chứ. Nghe thấy thế cô liền dùng tay ngăn cho tiếng sắp phát ra từ trong cổ họng lại.
Thấy cô vẫn ngồi im trong xe, một tên lại quát tháo:
- Cô còn ngồi đấy làm gì? Mau ra đây!
Qua giọng nói có thể thấy anh ta đang tức tối đến độ nào. Thường thì nhiệm vụ khác rất nguy hiểm nhưng anh ta cũng không thấy phiền hà bằng việc áp giải cô gái này đến đây. Sau này chủ nhân có giao việc gì liên quan đến cô gái này, anh ta sẽ trốn đi đầu tiên.
Chu Hiên Di bắt đầu cảm giác mấy người này không có ý hại cô, liền bĩu môi đi ra ngoài theo họ. Gió ngoài trời khá lớn khiến cô vừa bước xuống xe liền rùng mình một cái. Bởi vì vừa rồi họ đưa cô đi trong lúc cô sắp ngủ, người mặc độc một chiếc áo ba lỗ mỏng manh.
Từ đằng xa xa đã nghe thấy tiếng một người đàn ông khàn khàn trong hân hoan:
- Thật vinh hạnh cho chúng tôi khi được tiếp đón ngài, thượng tướng!
Thượng tướng!!
Chu Dạ Quân!!!
Anh ở đây làm gì? Không đúng, mà là anh đưa cô đến đây làm gì?
- Còn ngây ra đó làm gì, mau qua đây.
Chu Dạ Quân đứng đó nhưng mắt vẫn hướng về cô ngay từ đầu, một giây cũng chưa rời khỏi. Thấy cô ngây ngốc đứng nhìn anh, khoé môi anh cong lên một đường tuyệt mĩ.
Dường như cô không nghe thấy anh gọi, mắt vẫn mở to đứng đó nhìn.
Một tên thuộc hạ thấy thế liền đẩy vai cô về phía trước:
- Cô điếc à, mau đi tới chỗ thượng tướng ngay.
Hành động này hiện lên trong mắt Chu Dạ Quân không sót một giây.
Chu Hiên Di bây giờ mới dè dặt bước đến chỗ anh, vẻ mặt chính là rất không cam lòng.
Người đàn ông có vẻ là chỉ huy ở đây đưa tay ra mời:
- Thượng tướng mời ngài vào trong.
- Từ đã.
Nói rồi anh bước gần đến tên thuộc hạ vừa rồi, đôi mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa chạm vào vai cô.
Tên thuộc hắn chưa biết chuyện gì nhưng nhìn ánh mắt đó và khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ người chủ nhân hắn liền khúm núm lại:
- Thưa… thưa thượng tướng…
Giọng anh khàn khàn, phát ra tựa như từ dưới địa phủ:
- Đưa tay đây.
Trong quân đội, nói một là một, hai là hai, hành động phải thật dứt khoát, chần chừ sẽ tạo cơ hội cho kẻ địch phản công. Nghe sự ra lệnh, tên thuộc hạ liền đưa tay ra.
Rắc.
Tiếng xương cốt gần như vỡ vụn, tên thuộc hạ ôm cánh tay vừa bị Chu Dạ Quân dùng một tay bẻ gãy nằm xuống dưới đất. Giờ đây anh ta nhận ra cô gái mình vừa động vào là nguyên nhân, biết cũng đã muộn.
- T… tôi biết sai rồi, xin… xin ngài tha mạng cho.
Anh vẫn lạnh lùng nhìn hắn, cánh tay vừa sử dụng liền có người tới dùng khăn lau cho.
Chu Hiên Di không biết lý do nào để anh làm vậy, chỉ thấy cảnh tượng quá tàn nhẫn, cô chạy tới định xem nơi chấn thương của tên kia thì bị anh nắm tay kéo lại.
- Chu Dạ Quân, anh có còn là người không? Nếu có thì buông tôi ra, tay anh ấy cần sơ cứu gấp.
- Không phải việc của cô.
Sức lực của anh tất nhiên hơn cô nhiều phần, cô bị anh kéo đi trong sự bất lực.
Càng ngày cô càng không hiểu nổi rốt cuộc Chu Dạ Quân là con người như thế nào?
Vào bên trong phòng họp của căn cứ, Chu Dạ Quân cùng với chỉ huy bắt đầu bàn giao vũ khí.
Cô đứng sau ghế ngồi của anh, nghe hết cuộc trò chuyện, nhưng những thuật ngữ trong quân đội cô căn bản không hiểu, chủ đề của họ nhanh chóng làm cô nhàm chán đến buồn ngủ.
Vị chỉ huy kia tuy miệng thì vẫn nói về công việc nhưng mắt và tâm lại để vào cô gái nhỏ nhắn đằng sau Chu Dạ Quân. Anh ta có nghe nói vị thượng tướng này chưa từng qua lại với một cô gái nào, có nhiều cô gái ham hư vinh mà tiếp cận đều bị anh trừ khử một cách tàn bạo.
Vậy mà cô gái kia lại được anh giữ bên mình. Ngoài khuôn mặt đẹp đẽ kia thì cô ấy không có khí chất đặc biệt, thoạt nhìn còn có chút nhu nhược. Thượng tướng thích phụ nữ loại này ư?
Chỉ vì anh ta mải lo quan sát mà không chú ý đến ánh mắt khác thường của Chu Dạ Quân dành cho mình.
- Chỉ huy Lưu, một là anh cất ngay ánh mắt đó, hai là tôi sẽ thu hồi toàn bộ vũ khí lại.
- À haha tôi xin lỗi, là đàn ông con trai ai mà không ham mê nữ sắc đâu đúng chứ? Huống hồ cô ấy còn rất xinh đẹp nữa.
Nghe lời này mặt anh càng đen lại, như thể chỉ cần tên kia nói ra thêm một lời nào nữa thì anh sẽ cho nổ tung căn cứ này lên.
Lưu Bàng nhìn thấy vẻ mặt anh liền giật thót, vội nói vào chủ đề chính:
- T… tôi muốn xem thử sức công phá của lựu đạn B3G7 như thế nào. Ta có thể đi xem không?
Chu Dạ Quân vẻ mặt vẫn lạnh như băng nhưng anh cũng đứng dậy, cởi áo khoác trên người ra đưa cho Chú Hiên Di:
- Mặc vào.
Nhìn thấy vẻ mặt như quỷ dữ của anh, cô không dám phản bác, đưa tay lấy chiếc áo khoác da mặc vào người, trên đó còn thoang thoảng mùi gỗ thơm mát, không hiểu sao đầu óc của cô lại tối đi.