Chương 2: Cô chỉ được sống trong đau khổ
Chu Hiên Di đứng đó không dám thở mạnh, cô biết mình đã chạm vào điểm nhạy cảm của Chu Dạ Quân. Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, âm thanh vỡ choang đinh tai cùng tiếng thét giật mình của Chu Hiên Di xé toạc nền trời đêm.
- Cô đừng làm những chuyện rác rưởi nữa. Một là Tử Yên sống lại, hai là cô sẽ chẳng bao giờ có được sự yên bình nếu tôi còn sống.
Chu Dạ Quân đầy hận ý nhìn cô, như có thể tiến tới nghiền nát cô bất cứ lúc nào. Người cô từng xem như ruột thịt nay lại xem cô là kẻ thù, nhưng vụ việc năm nào không thể biến mất khỏi tâm trí cả hai.
Khoé mắt Chu Hiên Di ửng đỏ, cắn môi mạnh đến mức có thể cảm nhận được vị tanh trong khoang miệng, cô chỉ biết ngậm ngùi nghe những lời chửi bới của anh. Biết làm sao được, người như cô trước sau gì cũng phải chịu sự trả giá từ ông trời.
Và điều làm cô ân hận nhất trong cả cuộc đời chính là biến người mình yêu trở thành một con quái thú đội lốt người.
Phải, cô yêu anh trai nuôi của mình, Chu Dạ Quân. Tuy nhiên tình yêu này vì hoàn cảnh không cho phép khiến cô phải cất giấu nó mười năm trời. Giờ cô chỉ có thể nhìn người cô yêu hết lần này đến lần khác làm khó cô, cũng đã khiến cô tuyệt vọng về tình yêu này.
Một giọng nam ấm áp đột nhiên phát ra từ phía cửa:
- Anh là ai mà đêm hôm đến đây lớn tiếng với cô ấy vậy? Có tin tôi gọi cảnh sát không?
Nhận ra giọng nói quen thuộc, nhưng tình huống bây giờ không khác nào tự chui đầu vào chỗ chết. Chu Hiên Di không dám nói lớn, bất an nói:
- Chính Hùng, sao anh lại tới đây?
- Em yên tâm, có anh ở đây, hắn không làm gì em được đâu.
Tiếng vỗ tay giòn giã phát ra từ phía Chu Dạ Quân, môi anh nhếch lên đầy giễu cợt:
- Anh hùng cứu mĩ nhân thật đúng lúc. Được, báo cảnh sát đi, lâu rồi cũng không được ăn cơm tù.
Câu nói khiến sắc mặt Lâm Chính Hùng trở nên khó coi, anh đi tới chắn trước mặt Chu Hiên Di, rút chiếc điện thoại trong túi ra, bấm số cảnh sát định gọi thì bị cô ngăn lại:
- Đừng, Chính Hùng, anh ấy là người quen của em.
- Đêm hôm đến đây đập phá đồ chứng tỏ anh ta không có ý tốt, Hiên Di, em có chắc là ổn không?
Chu Hiên Di đảo mắt nhìn Chu Dạ Quân trong tích tắc, như sợ nhìn lâu sẽ làm anh khó chịu, sau đó mới dè dặt gật đầu.
- Em không sao thật mà. Bây giờ cũng khuya rồi, anh về trước đi, lát nữa em sẽ bảo anh ấy về.
Lâm Chính Hùng nheo mắt nghi ngờ nhìn cô, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường. Có lẽ cô thấy bất an. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dịu dàng nói:
- Có chuyện gì phải nói cho anh biết chưa? Dù gì anh cũng là bạn trai em mà.
Chu Hiên Di nhẹ gật đầu, không quên trấn an Lâm Chính Hùng bằng một nụ cười:
- Ừm, em biết rồi.
Mà cả hai không chú ý, đôi mắt sắc lẹm của Chu Dạ Quân đang nhìn vào hai người. Anh không ngờ trong năm năm cô không hề sống trong sự dằn vặt như anh tưởng mà đang vui vẻ bên bạn trai mới. Cô còn nở nụ cười đấy với Lâm Chính Hùng, nụ cười mà anh có nằm mơ cô cũng không cho anh.
Lửa giận dồn hết vào lòng bàn tay, Chu Dạ Quân đi tới mạnh mẽ đẩy Lâm Chính Hùng ra, anh siết tay cô, ép sát lại gầm gừ trong miệng:
- Tên đó là bạn trai cô?
Chu Hiên Di bị anh dọa đến thất thần, cả người co rút lại không trả lời.
Anh lại quát lớn:
- Nói.
Kèm theo là hành động đưa tay ra sau sau quần, anh nhanh gọn lấy một khẩu súng lục rồi chĩa về phía Lâm Chính Hùng.
Cạch.
- Có nói không?
Chu Hiên Di tái mặt, cô nhìn anh, ánh mắt đầy căm phẫn nói:
- Anh đừng có mà quá đáng.
Lâm Chính Hùng cũng thừa cơ cúi người, định nhào qua cướp khẩu súng nhưng đối đầu với một quân nhân cấp cao thì anh làm sao địch lại.
Họng súng vừa vặn đặt vào đỉnh đầu Lâm Chính Hùng.
- Cô có vẻ chọn nhầm con chuột cống rồi. Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn, một là bỏ hắn đi, hai là cả hai cùng chết. Chọn đi.
- Hiên Di, đừng nghe lời anh ta.
Từng giọt nước mắt không kìm lại được mà lăn dài trên má Chu Hiên Di. Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Mạng người chứ có phải là cỏ rác đâu?
Nhưng khóc lại càng khiến Chu Dạ Quân gai mắt. Cô khóc vì tên nhóc đó, không phải cô thật lòng thích hắn sao?
Thật ngu xuẩn, cả đời này Chu Hiên Di chỉ có thể sống trong đau khổ thôi.
Ngón trỏ của anh chuẩn bị bóp cò thì Chu Hiên Di lên tiếng, cô phải khó khăn lắm mới nói được:
- Chính Hùng, anh đi đi.
Lâm Chính Hùng không cam tâm, anh phải bỏ công sức rất nhiều mới khiến Chu Hiên Di mở lòng chấp nhận làm bạn gái của anh. Anh không thể trơ mắt đứng nhưng cô lại bị bóng tối bao trùm, như một cái xác không hồn như trước kia được.
- Anh không đi, anh ta là cái thá gì mà em phải sợ. Để anh báo cảnh sát, chờ anh một lát nữa thôi.
Cô bất lực lắc đầu, hố sâu không đáy cô không thể kéo Lâm Chính Hùng vào được.
- Đi đi, đừng làm gì nữa cả, mọi chuyện chỉ tồi tệ hơn thôi.
- Cô đừng làm những chuyện rác rưởi nữa. Một là Tử Yên sống lại, hai là cô sẽ chẳng bao giờ có được sự yên bình nếu tôi còn sống.
Chu Dạ Quân đầy hận ý nhìn cô, như có thể tiến tới nghiền nát cô bất cứ lúc nào. Người cô từng xem như ruột thịt nay lại xem cô là kẻ thù, nhưng vụ việc năm nào không thể biến mất khỏi tâm trí cả hai.
Khoé mắt Chu Hiên Di ửng đỏ, cắn môi mạnh đến mức có thể cảm nhận được vị tanh trong khoang miệng, cô chỉ biết ngậm ngùi nghe những lời chửi bới của anh. Biết làm sao được, người như cô trước sau gì cũng phải chịu sự trả giá từ ông trời.
Và điều làm cô ân hận nhất trong cả cuộc đời chính là biến người mình yêu trở thành một con quái thú đội lốt người.
Phải, cô yêu anh trai nuôi của mình, Chu Dạ Quân. Tuy nhiên tình yêu này vì hoàn cảnh không cho phép khiến cô phải cất giấu nó mười năm trời. Giờ cô chỉ có thể nhìn người cô yêu hết lần này đến lần khác làm khó cô, cũng đã khiến cô tuyệt vọng về tình yêu này.
Một giọng nam ấm áp đột nhiên phát ra từ phía cửa:
- Anh là ai mà đêm hôm đến đây lớn tiếng với cô ấy vậy? Có tin tôi gọi cảnh sát không?
Nhận ra giọng nói quen thuộc, nhưng tình huống bây giờ không khác nào tự chui đầu vào chỗ chết. Chu Hiên Di không dám nói lớn, bất an nói:
- Chính Hùng, sao anh lại tới đây?
- Em yên tâm, có anh ở đây, hắn không làm gì em được đâu.
Tiếng vỗ tay giòn giã phát ra từ phía Chu Dạ Quân, môi anh nhếch lên đầy giễu cợt:
- Anh hùng cứu mĩ nhân thật đúng lúc. Được, báo cảnh sát đi, lâu rồi cũng không được ăn cơm tù.
Câu nói khiến sắc mặt Lâm Chính Hùng trở nên khó coi, anh đi tới chắn trước mặt Chu Hiên Di, rút chiếc điện thoại trong túi ra, bấm số cảnh sát định gọi thì bị cô ngăn lại:
- Đừng, Chính Hùng, anh ấy là người quen của em.
- Đêm hôm đến đây đập phá đồ chứng tỏ anh ta không có ý tốt, Hiên Di, em có chắc là ổn không?
Chu Hiên Di đảo mắt nhìn Chu Dạ Quân trong tích tắc, như sợ nhìn lâu sẽ làm anh khó chịu, sau đó mới dè dặt gật đầu.
- Em không sao thật mà. Bây giờ cũng khuya rồi, anh về trước đi, lát nữa em sẽ bảo anh ấy về.
Lâm Chính Hùng nheo mắt nghi ngờ nhìn cô, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường. Có lẽ cô thấy bất an. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dịu dàng nói:
- Có chuyện gì phải nói cho anh biết chưa? Dù gì anh cũng là bạn trai em mà.
Chu Hiên Di nhẹ gật đầu, không quên trấn an Lâm Chính Hùng bằng một nụ cười:
- Ừm, em biết rồi.
Mà cả hai không chú ý, đôi mắt sắc lẹm của Chu Dạ Quân đang nhìn vào hai người. Anh không ngờ trong năm năm cô không hề sống trong sự dằn vặt như anh tưởng mà đang vui vẻ bên bạn trai mới. Cô còn nở nụ cười đấy với Lâm Chính Hùng, nụ cười mà anh có nằm mơ cô cũng không cho anh.
Lửa giận dồn hết vào lòng bàn tay, Chu Dạ Quân đi tới mạnh mẽ đẩy Lâm Chính Hùng ra, anh siết tay cô, ép sát lại gầm gừ trong miệng:
- Tên đó là bạn trai cô?
Chu Hiên Di bị anh dọa đến thất thần, cả người co rút lại không trả lời.
Anh lại quát lớn:
- Nói.
Kèm theo là hành động đưa tay ra sau sau quần, anh nhanh gọn lấy một khẩu súng lục rồi chĩa về phía Lâm Chính Hùng.
Cạch.
- Có nói không?
Chu Hiên Di tái mặt, cô nhìn anh, ánh mắt đầy căm phẫn nói:
- Anh đừng có mà quá đáng.
Lâm Chính Hùng cũng thừa cơ cúi người, định nhào qua cướp khẩu súng nhưng đối đầu với một quân nhân cấp cao thì anh làm sao địch lại.
Họng súng vừa vặn đặt vào đỉnh đầu Lâm Chính Hùng.
- Cô có vẻ chọn nhầm con chuột cống rồi. Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn, một là bỏ hắn đi, hai là cả hai cùng chết. Chọn đi.
- Hiên Di, đừng nghe lời anh ta.
Từng giọt nước mắt không kìm lại được mà lăn dài trên má Chu Hiên Di. Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Mạng người chứ có phải là cỏ rác đâu?
Nhưng khóc lại càng khiến Chu Dạ Quân gai mắt. Cô khóc vì tên nhóc đó, không phải cô thật lòng thích hắn sao?
Thật ngu xuẩn, cả đời này Chu Hiên Di chỉ có thể sống trong đau khổ thôi.
Ngón trỏ của anh chuẩn bị bóp cò thì Chu Hiên Di lên tiếng, cô phải khó khăn lắm mới nói được:
- Chính Hùng, anh đi đi.
Lâm Chính Hùng không cam tâm, anh phải bỏ công sức rất nhiều mới khiến Chu Hiên Di mở lòng chấp nhận làm bạn gái của anh. Anh không thể trơ mắt đứng nhưng cô lại bị bóng tối bao trùm, như một cái xác không hồn như trước kia được.
- Anh không đi, anh ta là cái thá gì mà em phải sợ. Để anh báo cảnh sát, chờ anh một lát nữa thôi.
Cô bất lực lắc đầu, hố sâu không đáy cô không thể kéo Lâm Chính Hùng vào được.
- Đi đi, đừng làm gì nữa cả, mọi chuyện chỉ tồi tệ hơn thôi.