Chương : 1
CÁC NHÀ TIÊN TRI, hay những người có LINH CẢM...đã có những cuộc chạm trán rất đáng sợ với [những con tinh, họ gọi là Sleagh Maith, hay Những Người Tốt Đẹp].
-Trích từ The Secret Commonwealth, của Robert Kirk và Andrew Langm (1893)
"Bóng bốn, lỗ mười". Aislinn thúc cây cơ về phía trước bằng một cú chọc nhanh gọn; trái bóng rơi vào lỗ với một tiếng "cạch" hài lòng.
Người bạn chơi cùng cô, Denny làm một cú đánh mạnh hơn, một cú cân băng.
Cô đảo mắt " Gì thế? Cậu vội à?".
Cậu ta dùng cây cơ để chỉ.
"Đúng". Tập trung và kiểm soát, đó là tất cả những gì cần làm. Cô đánh bóng số 2 vào lỗ.
Cậu ta gật đầu, gần nnhư một lời khen ngợi.
Aislinn đi vòng qua bàn, dừng một chút, bôi lơ vào gậy. Xung quanh cô, tiếng lạch cạch của những trái bóng chạm nhau, những tiếng chạm khẽ và cả dòng chảy vô tận của những bản nhạc đồng quê và nhạc blue đang giúp cô đứng vững trong thế giới thực: thế giới của con người, thế giới an toàn. Đây không phải là thế giới duy nhất, dù Aislinn có muốn thế đến mức nào đi nữa. Nhưng dù sao, nó cũng che khuất được một thế giới khác- thế giới đáng sợ- trong một vài khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Bóng ba, lỗ góc". Cô ngắm theo cây cơ. Một cú đánh rất tốt.
Tập trung. Kiểm soát.
Rồi cô bỗng cảm thấy điều đó: luồng hơi nóng trên da. Một con tinh, hơi thở nóng rực của hắn tràn trên cổ cô, hít mạnh vào mái tóc cô. Cái cằm nhọn của hắn ấn vào da cô. Tất cả sự tập trung trên thế giới này cũng không làm cho cái cách "quan tâm" của Mặt Nhọn dễ chịu hơn chút nào.
Cô đánh sượt: trái bóng duy nhất rơi vàp lỗ là bóng cái.
Denny nhặt trái bóng lên. " Sao thế?"
"Trình kém?" Cô cố mỉm cười, nhìn Denny, nhìn xuống bàn, nhìn bất kỳ đâu trừ một đàn những con tinh đang bước vào cửa. Ngay cả khi cô quay đi thì cô vẫn nghe thấy chúng: tiếng cười cợt và la hét, tiếng nghiến răng và đập cánh, một mớ tạp âm mà cô không thể lẩn trốn. Chúng đang ùa ra, có vẻ tự do thoải mái hơn khi bóng tối buông xuống, tỏa khắp không gian của cô, chấm dứt bất cứ cơ hội bình yên nào mà cô đang tìm kiếm.
Denny không săm soi cô, không hỏi những câu hỏi khó. Cậu ta chỉ ra hiệu cho cô bước ra khỏi bàn bi-a và gọi to, " Grace, chơi bài gì cho Ash đi".
Ở chỗ cái máy hát, Grace bấm một trong số vài bài không-phải-nhạc-đồng-quê-hay-blue: "Break Stuff" của Limp Bizkit.
Khi lời ca dịu dàng một cách kì quặc đó được cất lên bởi giọng hát khàn khàn, tạo ra một cảm xúc mãnh liệt như làm quặn lòng, Aislinn chợt mỉm cười. Nếu mình có thể bất chấp như thế, hãy để cho những năm tháng thù hận đổ vào những con tinh... Cô lướt tay lên cây cơ gỗ trơn mịn, quan sát Mặt Nhọn đang xoay tròn bên Grace. Mình sẽ bắt đầu với chính hắn. Ngay ở đây, ngay bây giờ. Cô cắn môi. Tất nhiên, tất cả mọi người sẽ nghĩ cô cực kì điên nếu cô bắt đầu khua cây cơ vào những kẻ vô hình. Tất cả mọi người, trừ con tinh.
Trước khi bài hát kết thúc, Denny đã dọn xong bàn.
"Tốt". Aislinn bước ra chỗ cái giá trên tường và thả cây cơ vào một chỗ trống. Đằng sau cô, MẶt nhọn cười rúc rích- giọng cao the thé- và giật mạnh vài lọn tóc của cô.
"Làm ván nữa không?" Nhưng giọng Denny đã thể hiện điều mà cậu ta không nói thành lời: rằng cậu biết câu trả lời từ trước khi hỏi. Câu không biết tại sao, nhưng câu có thể nhìn thấy những dấu hiệu như thế.
Mặt Nhọn thả những lọn tóc của cô lướt qua mặt hắn.
Aislinn hắng giọng. "Dịp khác nhé?".
"Được". Denny bắt đầu tháo cây cơ của cậu ta. Những người quen thân không bao giờ bình luận gì về những tâm trạng thay đổi kỳ cục và những thói quen không thể giải thích nổi của cô.
Cô rời khỏi bàn, lầm bầm những lời tạm biệt khi bước đi, cố ý không nhìn vào những con tinh. Chúng ẩn những trái bóng cho xô lệch, đâm sầm vào mọi người- bất kì điều gì để gây rắc rối- nhưng tối nay chúng không, hoặc là chưa, bước chắn đường cô. Ở chiếc bàn gần cửa nhất, cô dừng lại. "Về đây".
Một trong những chàng trai đang định đánh 1 cú kết hợp đứng thẳng dậy. Cậu ta xoa mấy sợi râu màu xám dưới cằm. "Đến giờ về của Lọ Lem à?"
"Cậu biết rồi mà- phải về trước khi chiếc giày rơi ra". Cô nhấc một bàn chân đi giày tennis đã mòn. "Chẳng muốn quyến rũ chàng hoàng tử nào cả".
Anh chàng kia khịt mũi và quay lại bàn.
Một con tinh mắt bồ câu lướt chậm qua phòng; gầy trơ xương, trong vừa tầm thường lại vừa rực rỡ. Đôi mắt cô ta quá to so với khuân mặt, khiến cô ta trông như đang hoảng hốt. Kết hợp với một cơ thể hốc hác, đôi mắt đó làm cô ta có vẻ mong manh, vô tội. Dù thực ra không phải thế.
Mà chẳng ai trong số bọn họ là như thế.
Người phụ nữ ở chiếc bàn bên cạnh Aislinn gẩy một cái tàn dài vào chiếc gạt tàn đã đầy ụ. "Hẹn gặp em cuối tuần sau nhé".
Aislinn gật đầu, quá căng thẳng đến mức không thể cất tiếng đáp lại.
Bằng một chuyển động nhanh mờ ảo, Mắt Bồ Câu lè cái lưỡi mỏng dính màu xanh lơ ra trước mặt một con tinh móng chẻ đôi. Con tinh này lùi lại, nhưng một vệt máu đã nhỏ xuống đôi gò má hõm của hắn. Mắt Bồ Câu cười hinh hích.
Aislinn cắn môi, rất mạnh, và giơ tay vẫy chào Denny. Tập trung. Cô cố hết sức giữ cho bước chân của mình có vẻ thản nhiên, bình tĩnh: những điều mà cô không hề thực sự cảm thấy trong lòng.
Cô bước ra ngoài, môi mím chặt để không bật ra những từ nguy hiểm. Cố muốn nói, muốn bảo những con tinh biến đi để cô không phải rời khỏi chỗ này, nhưng cô không thể. Không bao giờ. Nếu cô làm thế, chúng sẽ biết bí mật của cô: chúng sẽ biết rằng cô có thể nhìn thấy chúng.
Cách duy nhất để sống sót là giữ bí mật đó; Bà đã dạy cô nguyen tắc này trước cả khi cô biết viết tên mình: Đầu cúi xuống và miệng ngậm lại. Phải trốn tranh khiến cô cảm thấy thật không đúng chút nào, nhưng nếu cô chỉ cần gợi ý về một ý tưởng chống đối như thế thôi, thì Bà sẽ cấm túc cô ngay - sẽ phải học ở nhà, không đến quán bi-a, không tiệc tùng, không tự do, không Seth. Cô đã nếm đủ mùi của vụ này vào hồi học cấp hai rồi.
Không bao giờ lặp lại nữa.
Và thế là – kiềm chế cơn giận – Aislinn đi tới khu trung tâm, về phía tương đối an toàn của những thanh thép và những cánh cửa bằng thép. Dù ở dạng thô sơ hay đã được biến đổi thành dạng thép, thì sắt vẫn là "thuốc độc" với những con tinh và vì thế, nó tạo cảm giác an ủi dễ chịu cho cô. Dù vẫn có những con tinh đi trên phố, nhưng Huntsdale là nhà cô. Cô đã tới thăm Pittsburgh, đã dạo quanh D.C, đã khám phá Atlanta. Những nơi đó đều rất đẹp, nhưng quá phát triển, quá sống động, quá nhiều công viên và cây cối. Huntsdale thì không. Hàng năm nay rồi vẫn không phát triển. Và như thế tức là những con tinh cũng không phát triển ở đây.
Tiếng ăn uống ồn ào vẫn vang lên từ khắp các góc phố và ngõ hẻm mà cô đi qua, nhưng không thể tệ bằng tiếng nức lên của những con tinh nhảy cẫng trong công viên mall ở D.C, hay trong Vườn Thực vật ở Pittsburgh. Cô cố trấn an mình bằng ý nghĩ đó trong khi chân vẫn bước. Ở đây có ít con tinh hơn – cả con người cũng ít hơn.
Ít hơn là tốt hơn.
Đường phố thì không vắng vẻ: mọi người đi làm việc của mình, mua sắm, dạo chơi, cười nói. Mọi sự dễ hơn nhiều đối với họ: họ không nhìn thấy con tinh xanh lè đang dồn vài con tinh có cánh vào góc đằng sau ô cửa sổ bẩn thỉu; họ không bao giờ nhìn thấy những con tinh với bờm sư tử đang phi trên những đường dây điện, va vấp vào nhau, ngã nhào vào một phụ nữ cao lớn với hàm răng góc cạnh.
Cứ mù tịt như thế...Đó là một điều ước mà Aislinn đã giữ bí mật suốt đời mình. Nhưng ước mơ không thể thay đổi đượcthực tại. Và cho dù nếu cô có thể bằng cách nào đó không nhìn thấy những con tinh nữa, thì một người cũng không thể xóa sạch sự thật mà mình đã biết.
Cô nhét tay vào túi và tiếp tục đi, ngang qua một bà mẹ với mấy đứa con rõ rang là mệt lử,ngang qua cửa sổ của các cửa hiệu phủ đầy sương giá, ngang qua những rãnh bùn xám xịt đóng băng dọc theo con phố. Cô hơi rung mình. Mùa đông tưởng như vô tận đã bắt đầu rồi.
Cô đã đi qua góc phố Harper&Third – sắp đến nơi rồi – khi chúng bước ra khỏi một ngõ hẻm: vẫn là 2 con tinh đã theo cô hầu như mỗi ngày trong suốt 2 tuần vừa rồi. nữ tinh có mái tóc dài màu trắng, chảy trào như những vòng khói. Môi cô ta màu xanh – không phải màu xanh của son, mà là màu xanh của xác chết. Cô ta mặc chiếc váy da màu nâu bạc phếch được khâu bằng những sợi dây dày cộp. Bên cạnh là một con sói trắng to tướng mà cô ta hết dựa vào lại cưỡi lên. Khi nam tinh kia chạm vào nữ tinh, thì hơi nước bốc lên từ da cô ta. Co tan he răng, xô đẩy, thậm chí tát anh ta: nhưng anh ta chỉ mỉm cười.
Và trông anh ta thật cuốn hút khi mỉm cười. Anh ta luôn tỏa sáng mờ mờ, như thể có than nóng cháy bên trong người. Mái tóc dài đến tận cổ áo lung linh như những sợi dây đồng có thể làm xước da nếu như Aislinn định lướt những ngón tay cô qua đó – tất nhiên cô sẽ chẳng làm thế. Cho dù anh ta có phải người thật thì cũng không phải mẫu người cô thích - rám nắng và quá đẹp đẽ để người khác chạm vào, và đi lại với 1 vẻ nghênh ngang, tự tin, cho thấy anh ta biết rõ mình hấp đãn đến đâu. Anh ta di chuyển như thể có quyền kiểm soát tất cả mọi người và mọi vật, có vẻ thấy mình cao hơn vì điều đó. Nhưng thực ra thì anh ta không cao lắm – không bằng những cô gái toàn xương bên song hoặc những anh chàng vỏ cây đi lang thang trong thành phố. Anh ta gần như có dáng ngưởi mức trung bình, chỉ cao hơn cô 1 cái đầu.
Mỗi khi anh ta đến gần, cô lại ngửi thấy mùi hoa dại, lại có thể nghe thấy tiếng xào xạc của những cành liểu, như thể cô đang ngồi bên bờ một hồ nước vào một trong những ngày mùa hè ít ỏi: một chút hương mùa hè vào thời điểm đầu mùa thu lạnh lẽo. Và cô muôn giữ lấy chút hương đo, sưởi trong đó, cuộn tròn trong đó cho đến khi hơi ấm ngấm vào sâu trong da mình. Nó khiến cô thấy khiếp sợ, cái ham muốn gần như khó cưỡng để được lại gần anh ta, lại gần bất cứ 1 con tinh nào ấy. Anh ta làm cô khiếp sợ.
Aislinn đi nhanh hơn một chút, không chạy, nhưng nhanh hơn. Đừng chạy.
Cô lẩn vảo bên trong The Comix Connexion. Cô cảm thấy an toàn hơn giữa những dãy thùng gỗ thô không sơn sắp ngay ngắn trong cửa hang. CHỗ của mình đây.
Tối nào cô cũng lẻn trốn chúng, giấu mình cho đến khi chúng bỏ đi , đợi cho đến khi chúng khuất tầm mắt. Đôi khi cũng phải cố vài lần mới làm được, nhưng cho đến giờ cách này vẫn ổn.
Cô đợi bên trong Comix, hi vọng chúng đã không thấy mình.
Thế rồi anh ta bước vào – đẹp một cách huyền ảo, mang vỏ bọc con người, giấu đi thứ ánh sang vẫn tỏa ra, trông y như người thường – và hữu hình trước mắt tất cả mọi người.
Thật mới mẻ. Và mới mẻ là không tốt, ít nhất là không tốt với những gì lien quan đến những con tinh. Những con tinh vẫn đi qua cô – tất cả mọi người – hang ngày nhưng không ai có thể nhìn thấy hoặc nghe thấy, trừ phi chúng muốn thế. Những con tinh thật sự mạnh, những kẻ có thể liều hẳn đi vào trong thành phố, thì có thể khoác vỏ bọc – một yêu thuật – để ẩn trong hình hài hoàn toàn như con người. Những con tinh này còn khiến cô sợ hãi nhiều hơn.
Con tinh này thậm chí còn tệ hơn: anh ta dựng lên một vỏ bọc ngay trong một bước chân, đột ngột trở nên hữu hình, như thể việc bộc lộ bản than chẳng là vấn đề gì quan trọng cả.
Anh ta dừng lại ở quầy thu ngân và nói chuyện vơi Eddy – ngả thật gần để Eddy có thể nghe được giữa tiếng nhạc đang phát ra ầm ĩ từ những chiếc loa trong góc.
Eddy liếc về phía cô, rồi quay lại phía nam tinh. Anh ấy nói tên cô. Cô nhìn thấy như thế dù không nghe thấy.
Không.
Nam tinh bắt đầu đi lại gần cô, mỉm cười, trông chẳng khác gì một trong những đứa bạn giàu có học cùng lớp cô. Nếu cô chạy, chúng sẽ đuổi theo: những con tinh luôn thích đuổi theo.
...
Cô quay đi và nhặt một tập cũ của cuốn Những cơn ác mộng và chuyện thần tiên. Cô nắm chặt lấy cuốn truyện, hi vọng tay mình không run.
"Aislinn, phải không?" Nam tinh đã đứng ngay cạnh cô, khoanh tay, rất gần. Anh ta liếc nhìn cuốn truyện tranh, cười chế giễu. "Có gì hay không?"
Cô bước lùi lại và từ từ quan sát anh ta. Nếu cố biến thành 1 con người khiến cô muốn bắt chuyện thì anh ta đã thất bại. Từ đường viền của chiếc quần jeans mài cho đến chiếc áo khoác len nặng trịch, trông anh ta quá thượng lưu. Anh ta làm cho mái tóc màu đồng của mình thành màu vàng cát, giấu đi tiếng xào xạc của mù hè, ngay cả trong hình hài con người, thì anh ta vẫn quá đẹp so với người thật.
"Không thích". Cô thả cuốn sách vào chỗ cũ và đi xuống lối kế tiếp, cố để không thể hiện nỗi sợ hãi nhưng không thành công.
Anh ta đi theo, đều đều và quá gần.
Cô không nghĩ là anh ta sẽ tần công mình, không phải ở đây, không phải một nơi công cộng thế này, Một trong số những điểm yêu của giới tinh là chúng có vẻ luôn phải cư xử tử tế khi mang vỏ bọc của con người. Có thể đó là vì chúng sợ những chấn song bằng thép trong nhà tù của con người. Thực ra, lý do tại sao thì chẳng quan trọng: điều quan trọng là chúng có vẻ phải tuân theo nguyên tắc ấy.
Nhưng khi Aislinn liếc nhìn anh ta, cô vẫn muốn bỏ chạy. Anh ta giống như một trong những con thú dữ trong vườn bách thú – đuổi theo con mồi từ phía bên kia một rãch sâu.
Cô Gái Chết thì đang đợi ở trước cửa hàng, vô hình, ngồi trên lưng con sói. Cô ta có vẻ mặt trầm ngâm, mắt lóng lánh như vết dầu loang – những tia màu kỳ lạ trong một đám bùn đen.
Đừng nhìn những con tinh vô hình, Nguyên tắc #3. Aislinn bình tĩnh nhìn xuống cái thùng trước mặt, như thể cô đang chẳng làm việc gì khác ngoài việc ngó nghiêng quanh cửa hàng.
"Tôi có hẹn vài người bạn đi uống cà phê". Nam tinh tiến lại gần hơn. "Em muốn đi cùng không?"
"Không". Cô bước sang bên, tạo khoảng cách giữa 2 người, nuốt nước bọt, nhưng cũng không cảm thấy khoang miệng bớt khô, hay bản thân bớt cảm thấy sợ hãi hay bị cám dỗ.
Anh ta bước theo. "Hôm nào khác vậy".
Đó không phải là 1 câu hỏi, không hẳn. Aislinn lắc đầu. "Tôi nói thật sự đấy, không ".
"Cô ta miễn nhiễm với bùa mê của anh rồi à, Keenan?" Cô Gái Chết gọi to. Giọng cô tad u dương, nhưng vẫn có một thoáng khan khan trong những từ được thốt ra. "Cô gái thong minh đấy".
Aislinn không đáp lại: Cô Gái Chết không hiện hình. Đừng trả lời những con tinh vô hình, Nguyên tắc #2.
Anh ta cũng không trả lời, thậm chí chẳng buồn liếc về phía cô ta. "Tôi nhắn tin cho em được không? Hay là mail? Hay bằng cách nào đó?"
"Không". Giọng cô cục cằn. Miệng cô đang khô khốc. Cô lại nuốt nước bọt. Lưỡi cô như đang kẹt trên vòm miệng, tạo nên một tiếng click nho nhỏ khi cô cố gắng cất tiếng. "Tôi không thích".
Nhưng thực ra là có.
Cô tự căm ghét bản than mình vì điều đó, nhưng anh ta càng đứng gần, thì cô lại càng muốn nói vâng, vâng, được mà đối với bất kì điều gì anh ta muốn, Nhưng cô sẽ không làm thế, không làm thế.
Anh ta rút trong túi ra một mảnh giấy và nguệch ngoạc gì đó. "Của tôi đây. Khi nào em đổi ý..."
"Sẽ không đâu". Cô cầm lấy tờ giấy- cố không để ngón tay mình quá gần với làn da anh ta, sợ rằng mọi sự động chạm đều có thể làm cho tình hình tồi tệ hơn – và tống nó vào túi. Kháng cự thụ động, đó là ddieuf bà sẽ khuyên. Hãy vượt qua và bỏ đi.
Eddy đang quan sát cô; Cô Gái Chết đang quan sát cô.
Nam tinh ngả người gần hơn và thì thầm, "Tôi thật sự muốn biết nhiều hơn về..." Anh ta ngửi hơi cô như thể 1 loài động vật, không khác gì những con thú trông ít giống người hơn. "Thật mà"
Và đó sẽ là Nguyên tắc #1: Đừng bao giờ thu hút sự chú ý của những con tinh. Aislinn suýt vấp ngã khi cố gắng bỏ đi – tránh xa khỏi anh ta và cái mong muốn không thể giải thích của mình là có thể nhượng bộ. Cô ngã thật ở chỗ bậc cửa, khi Cô Gái Chết thì thầm, "Chạy đi khi mi còn có thể".
Keenan nhìn Aislinn bỏ đi. Cô không chạy, dù cô muốn thế. Anh có thể cảm thấy điều đó – nỗi sợ hãi của cô – như trái tim đập nhanh của một con thú hoảng hốt. Con người thường không chạy trốn anh, đặc biệt là những cô gái: chỉ có đúng một người làm thế trong suốt bao năm anh chơi trò chơi này.
MẶc dù cô gái này chạy là vì hoảng sợ. Làn da vốn xanh xao của cô nhợt đi khi anh với về phí cô, khiến cô trong như một linh hồn được đóng khung bởi mái tóc thẳng mượt màu xanh đen. Mong manh. Nó khiến cô có vẻ yếu đuối hơn, dễ tiếp cận hơn. Hoặc có thể chỉ vì cô mảnh khảnh quá. Anh tưởng tượng có thể kéo mái đầu cô nép vào dưới cằm của mình và đặt cả than hình cô vào cái nếp gấp rộng của áo khoác. Hoàn hảo. Cô sẽ cần thêm một chút hướng dẫn về phục trang – thay kiểu quần áo thường mà cô có vẻ thích, thêm vài thứ trang sức – bây giờ ai chả thế. Ít nhất, cô có mái tóc dài.
Cô cũng là 1 thử thách tươi mới , với khả năng kiểm soát cảm xúc một cách kì lạ. Hầu hết các cô gái anh lựa chọn đều rất sôi nổi, dễ thay đổi. Có 1 lần anh đã tưởng đó là tín hiệu đúng, cái đam mê nồng nhiệt ấy – là Nữ Hoàng Mùa Hè. Đã có vẻ rất hợp lỳ.
Donia cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: "Em không nghĩ là cô ta thích anh".
"Thế thì sao?"
Donia bĩu đôi môi màu xanh – điểm duy nhất có màu trên khuân mặt trắng bệch và lạnh toát của cô.
Nếu ngắm kĩ, anh có thể tìm được những bằng chứng của sự thay đổi ở cô – mái tóc vàng đã bạc thành màu trắng của bão tuyết, vẻ nhợt nhạt khiến đôi môi cô xanh tái – nhưng cô vẫn xinh đẹp như trước, ngay cả khi cô đã tiếp quản để trở thành Cô Gái Mùa Đông. Xinh đẹp, nhưng không phải của mình, không như Aislinn sẽ là của mình.
"Keenan", Donia lại cắt ngang, một đám khí lạnh băng tỏa ra cùng giọng nói của cô. "Cô ta không thích anh".
"Cô ấy sẽ thích". Anh bước ra ngoài và rũ bỏ vẻ đẹp mê hoặc. Rồi anh nói ra những từ đã khép lại số phận của rất nhiều cô gái bình thường. "Anh đã mơ thấy cô ấy. Chính là cô ấy"
Và với điều đó, sự sống chết luân thường của Aislinn bắt đầu nhạt nhòa đi. Trừ phi trở thành Cô Gái Mùa Đông, còn nếu không, thì giờ đây cô đã là của anh ta – mãi mãi.
-Trích từ The Secret Commonwealth, của Robert Kirk và Andrew Langm (1893)
"Bóng bốn, lỗ mười". Aislinn thúc cây cơ về phía trước bằng một cú chọc nhanh gọn; trái bóng rơi vào lỗ với một tiếng "cạch" hài lòng.
Người bạn chơi cùng cô, Denny làm một cú đánh mạnh hơn, một cú cân băng.
Cô đảo mắt " Gì thế? Cậu vội à?".
Cậu ta dùng cây cơ để chỉ.
"Đúng". Tập trung và kiểm soát, đó là tất cả những gì cần làm. Cô đánh bóng số 2 vào lỗ.
Cậu ta gật đầu, gần nnhư một lời khen ngợi.
Aislinn đi vòng qua bàn, dừng một chút, bôi lơ vào gậy. Xung quanh cô, tiếng lạch cạch của những trái bóng chạm nhau, những tiếng chạm khẽ và cả dòng chảy vô tận của những bản nhạc đồng quê và nhạc blue đang giúp cô đứng vững trong thế giới thực: thế giới của con người, thế giới an toàn. Đây không phải là thế giới duy nhất, dù Aislinn có muốn thế đến mức nào đi nữa. Nhưng dù sao, nó cũng che khuất được một thế giới khác- thế giới đáng sợ- trong một vài khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Bóng ba, lỗ góc". Cô ngắm theo cây cơ. Một cú đánh rất tốt.
Tập trung. Kiểm soát.
Rồi cô bỗng cảm thấy điều đó: luồng hơi nóng trên da. Một con tinh, hơi thở nóng rực của hắn tràn trên cổ cô, hít mạnh vào mái tóc cô. Cái cằm nhọn của hắn ấn vào da cô. Tất cả sự tập trung trên thế giới này cũng không làm cho cái cách "quan tâm" của Mặt Nhọn dễ chịu hơn chút nào.
Cô đánh sượt: trái bóng duy nhất rơi vàp lỗ là bóng cái.
Denny nhặt trái bóng lên. " Sao thế?"
"Trình kém?" Cô cố mỉm cười, nhìn Denny, nhìn xuống bàn, nhìn bất kỳ đâu trừ một đàn những con tinh đang bước vào cửa. Ngay cả khi cô quay đi thì cô vẫn nghe thấy chúng: tiếng cười cợt và la hét, tiếng nghiến răng và đập cánh, một mớ tạp âm mà cô không thể lẩn trốn. Chúng đang ùa ra, có vẻ tự do thoải mái hơn khi bóng tối buông xuống, tỏa khắp không gian của cô, chấm dứt bất cứ cơ hội bình yên nào mà cô đang tìm kiếm.
Denny không săm soi cô, không hỏi những câu hỏi khó. Cậu ta chỉ ra hiệu cho cô bước ra khỏi bàn bi-a và gọi to, " Grace, chơi bài gì cho Ash đi".
Ở chỗ cái máy hát, Grace bấm một trong số vài bài không-phải-nhạc-đồng-quê-hay-blue: "Break Stuff" của Limp Bizkit.
Khi lời ca dịu dàng một cách kì quặc đó được cất lên bởi giọng hát khàn khàn, tạo ra một cảm xúc mãnh liệt như làm quặn lòng, Aislinn chợt mỉm cười. Nếu mình có thể bất chấp như thế, hãy để cho những năm tháng thù hận đổ vào những con tinh... Cô lướt tay lên cây cơ gỗ trơn mịn, quan sát Mặt Nhọn đang xoay tròn bên Grace. Mình sẽ bắt đầu với chính hắn. Ngay ở đây, ngay bây giờ. Cô cắn môi. Tất nhiên, tất cả mọi người sẽ nghĩ cô cực kì điên nếu cô bắt đầu khua cây cơ vào những kẻ vô hình. Tất cả mọi người, trừ con tinh.
Trước khi bài hát kết thúc, Denny đã dọn xong bàn.
"Tốt". Aislinn bước ra chỗ cái giá trên tường và thả cây cơ vào một chỗ trống. Đằng sau cô, MẶt nhọn cười rúc rích- giọng cao the thé- và giật mạnh vài lọn tóc của cô.
"Làm ván nữa không?" Nhưng giọng Denny đã thể hiện điều mà cậu ta không nói thành lời: rằng cậu biết câu trả lời từ trước khi hỏi. Câu không biết tại sao, nhưng câu có thể nhìn thấy những dấu hiệu như thế.
Mặt Nhọn thả những lọn tóc của cô lướt qua mặt hắn.
Aislinn hắng giọng. "Dịp khác nhé?".
"Được". Denny bắt đầu tháo cây cơ của cậu ta. Những người quen thân không bao giờ bình luận gì về những tâm trạng thay đổi kỳ cục và những thói quen không thể giải thích nổi của cô.
Cô rời khỏi bàn, lầm bầm những lời tạm biệt khi bước đi, cố ý không nhìn vào những con tinh. Chúng ẩn những trái bóng cho xô lệch, đâm sầm vào mọi người- bất kì điều gì để gây rắc rối- nhưng tối nay chúng không, hoặc là chưa, bước chắn đường cô. Ở chiếc bàn gần cửa nhất, cô dừng lại. "Về đây".
Một trong những chàng trai đang định đánh 1 cú kết hợp đứng thẳng dậy. Cậu ta xoa mấy sợi râu màu xám dưới cằm. "Đến giờ về của Lọ Lem à?"
"Cậu biết rồi mà- phải về trước khi chiếc giày rơi ra". Cô nhấc một bàn chân đi giày tennis đã mòn. "Chẳng muốn quyến rũ chàng hoàng tử nào cả".
Anh chàng kia khịt mũi và quay lại bàn.
Một con tinh mắt bồ câu lướt chậm qua phòng; gầy trơ xương, trong vừa tầm thường lại vừa rực rỡ. Đôi mắt cô ta quá to so với khuân mặt, khiến cô ta trông như đang hoảng hốt. Kết hợp với một cơ thể hốc hác, đôi mắt đó làm cô ta có vẻ mong manh, vô tội. Dù thực ra không phải thế.
Mà chẳng ai trong số bọn họ là như thế.
Người phụ nữ ở chiếc bàn bên cạnh Aislinn gẩy một cái tàn dài vào chiếc gạt tàn đã đầy ụ. "Hẹn gặp em cuối tuần sau nhé".
Aislinn gật đầu, quá căng thẳng đến mức không thể cất tiếng đáp lại.
Bằng một chuyển động nhanh mờ ảo, Mắt Bồ Câu lè cái lưỡi mỏng dính màu xanh lơ ra trước mặt một con tinh móng chẻ đôi. Con tinh này lùi lại, nhưng một vệt máu đã nhỏ xuống đôi gò má hõm của hắn. Mắt Bồ Câu cười hinh hích.
Aislinn cắn môi, rất mạnh, và giơ tay vẫy chào Denny. Tập trung. Cô cố hết sức giữ cho bước chân của mình có vẻ thản nhiên, bình tĩnh: những điều mà cô không hề thực sự cảm thấy trong lòng.
Cô bước ra ngoài, môi mím chặt để không bật ra những từ nguy hiểm. Cố muốn nói, muốn bảo những con tinh biến đi để cô không phải rời khỏi chỗ này, nhưng cô không thể. Không bao giờ. Nếu cô làm thế, chúng sẽ biết bí mật của cô: chúng sẽ biết rằng cô có thể nhìn thấy chúng.
Cách duy nhất để sống sót là giữ bí mật đó; Bà đã dạy cô nguyen tắc này trước cả khi cô biết viết tên mình: Đầu cúi xuống và miệng ngậm lại. Phải trốn tranh khiến cô cảm thấy thật không đúng chút nào, nhưng nếu cô chỉ cần gợi ý về một ý tưởng chống đối như thế thôi, thì Bà sẽ cấm túc cô ngay - sẽ phải học ở nhà, không đến quán bi-a, không tiệc tùng, không tự do, không Seth. Cô đã nếm đủ mùi của vụ này vào hồi học cấp hai rồi.
Không bao giờ lặp lại nữa.
Và thế là – kiềm chế cơn giận – Aislinn đi tới khu trung tâm, về phía tương đối an toàn của những thanh thép và những cánh cửa bằng thép. Dù ở dạng thô sơ hay đã được biến đổi thành dạng thép, thì sắt vẫn là "thuốc độc" với những con tinh và vì thế, nó tạo cảm giác an ủi dễ chịu cho cô. Dù vẫn có những con tinh đi trên phố, nhưng Huntsdale là nhà cô. Cô đã tới thăm Pittsburgh, đã dạo quanh D.C, đã khám phá Atlanta. Những nơi đó đều rất đẹp, nhưng quá phát triển, quá sống động, quá nhiều công viên và cây cối. Huntsdale thì không. Hàng năm nay rồi vẫn không phát triển. Và như thế tức là những con tinh cũng không phát triển ở đây.
Tiếng ăn uống ồn ào vẫn vang lên từ khắp các góc phố và ngõ hẻm mà cô đi qua, nhưng không thể tệ bằng tiếng nức lên của những con tinh nhảy cẫng trong công viên mall ở D.C, hay trong Vườn Thực vật ở Pittsburgh. Cô cố trấn an mình bằng ý nghĩ đó trong khi chân vẫn bước. Ở đây có ít con tinh hơn – cả con người cũng ít hơn.
Ít hơn là tốt hơn.
Đường phố thì không vắng vẻ: mọi người đi làm việc của mình, mua sắm, dạo chơi, cười nói. Mọi sự dễ hơn nhiều đối với họ: họ không nhìn thấy con tinh xanh lè đang dồn vài con tinh có cánh vào góc đằng sau ô cửa sổ bẩn thỉu; họ không bao giờ nhìn thấy những con tinh với bờm sư tử đang phi trên những đường dây điện, va vấp vào nhau, ngã nhào vào một phụ nữ cao lớn với hàm răng góc cạnh.
Cứ mù tịt như thế...Đó là một điều ước mà Aislinn đã giữ bí mật suốt đời mình. Nhưng ước mơ không thể thay đổi đượcthực tại. Và cho dù nếu cô có thể bằng cách nào đó không nhìn thấy những con tinh nữa, thì một người cũng không thể xóa sạch sự thật mà mình đã biết.
Cô nhét tay vào túi và tiếp tục đi, ngang qua một bà mẹ với mấy đứa con rõ rang là mệt lử,ngang qua cửa sổ của các cửa hiệu phủ đầy sương giá, ngang qua những rãnh bùn xám xịt đóng băng dọc theo con phố. Cô hơi rung mình. Mùa đông tưởng như vô tận đã bắt đầu rồi.
Cô đã đi qua góc phố Harper&Third – sắp đến nơi rồi – khi chúng bước ra khỏi một ngõ hẻm: vẫn là 2 con tinh đã theo cô hầu như mỗi ngày trong suốt 2 tuần vừa rồi. nữ tinh có mái tóc dài màu trắng, chảy trào như những vòng khói. Môi cô ta màu xanh – không phải màu xanh của son, mà là màu xanh của xác chết. Cô ta mặc chiếc váy da màu nâu bạc phếch được khâu bằng những sợi dây dày cộp. Bên cạnh là một con sói trắng to tướng mà cô ta hết dựa vào lại cưỡi lên. Khi nam tinh kia chạm vào nữ tinh, thì hơi nước bốc lên từ da cô ta. Co tan he răng, xô đẩy, thậm chí tát anh ta: nhưng anh ta chỉ mỉm cười.
Và trông anh ta thật cuốn hút khi mỉm cười. Anh ta luôn tỏa sáng mờ mờ, như thể có than nóng cháy bên trong người. Mái tóc dài đến tận cổ áo lung linh như những sợi dây đồng có thể làm xước da nếu như Aislinn định lướt những ngón tay cô qua đó – tất nhiên cô sẽ chẳng làm thế. Cho dù anh ta có phải người thật thì cũng không phải mẫu người cô thích - rám nắng và quá đẹp đẽ để người khác chạm vào, và đi lại với 1 vẻ nghênh ngang, tự tin, cho thấy anh ta biết rõ mình hấp đãn đến đâu. Anh ta di chuyển như thể có quyền kiểm soát tất cả mọi người và mọi vật, có vẻ thấy mình cao hơn vì điều đó. Nhưng thực ra thì anh ta không cao lắm – không bằng những cô gái toàn xương bên song hoặc những anh chàng vỏ cây đi lang thang trong thành phố. Anh ta gần như có dáng ngưởi mức trung bình, chỉ cao hơn cô 1 cái đầu.
Mỗi khi anh ta đến gần, cô lại ngửi thấy mùi hoa dại, lại có thể nghe thấy tiếng xào xạc của những cành liểu, như thể cô đang ngồi bên bờ một hồ nước vào một trong những ngày mùa hè ít ỏi: một chút hương mùa hè vào thời điểm đầu mùa thu lạnh lẽo. Và cô muôn giữ lấy chút hương đo, sưởi trong đó, cuộn tròn trong đó cho đến khi hơi ấm ngấm vào sâu trong da mình. Nó khiến cô thấy khiếp sợ, cái ham muốn gần như khó cưỡng để được lại gần anh ta, lại gần bất cứ 1 con tinh nào ấy. Anh ta làm cô khiếp sợ.
Aislinn đi nhanh hơn một chút, không chạy, nhưng nhanh hơn. Đừng chạy.
Cô lẩn vảo bên trong The Comix Connexion. Cô cảm thấy an toàn hơn giữa những dãy thùng gỗ thô không sơn sắp ngay ngắn trong cửa hang. CHỗ của mình đây.
Tối nào cô cũng lẻn trốn chúng, giấu mình cho đến khi chúng bỏ đi , đợi cho đến khi chúng khuất tầm mắt. Đôi khi cũng phải cố vài lần mới làm được, nhưng cho đến giờ cách này vẫn ổn.
Cô đợi bên trong Comix, hi vọng chúng đã không thấy mình.
Thế rồi anh ta bước vào – đẹp một cách huyền ảo, mang vỏ bọc con người, giấu đi thứ ánh sang vẫn tỏa ra, trông y như người thường – và hữu hình trước mắt tất cả mọi người.
Thật mới mẻ. Và mới mẻ là không tốt, ít nhất là không tốt với những gì lien quan đến những con tinh. Những con tinh vẫn đi qua cô – tất cả mọi người – hang ngày nhưng không ai có thể nhìn thấy hoặc nghe thấy, trừ phi chúng muốn thế. Những con tinh thật sự mạnh, những kẻ có thể liều hẳn đi vào trong thành phố, thì có thể khoác vỏ bọc – một yêu thuật – để ẩn trong hình hài hoàn toàn như con người. Những con tinh này còn khiến cô sợ hãi nhiều hơn.
Con tinh này thậm chí còn tệ hơn: anh ta dựng lên một vỏ bọc ngay trong một bước chân, đột ngột trở nên hữu hình, như thể việc bộc lộ bản than chẳng là vấn đề gì quan trọng cả.
Anh ta dừng lại ở quầy thu ngân và nói chuyện vơi Eddy – ngả thật gần để Eddy có thể nghe được giữa tiếng nhạc đang phát ra ầm ĩ từ những chiếc loa trong góc.
Eddy liếc về phía cô, rồi quay lại phía nam tinh. Anh ấy nói tên cô. Cô nhìn thấy như thế dù không nghe thấy.
Không.
Nam tinh bắt đầu đi lại gần cô, mỉm cười, trông chẳng khác gì một trong những đứa bạn giàu có học cùng lớp cô. Nếu cô chạy, chúng sẽ đuổi theo: những con tinh luôn thích đuổi theo.
...
Cô quay đi và nhặt một tập cũ của cuốn Những cơn ác mộng và chuyện thần tiên. Cô nắm chặt lấy cuốn truyện, hi vọng tay mình không run.
"Aislinn, phải không?" Nam tinh đã đứng ngay cạnh cô, khoanh tay, rất gần. Anh ta liếc nhìn cuốn truyện tranh, cười chế giễu. "Có gì hay không?"
Cô bước lùi lại và từ từ quan sát anh ta. Nếu cố biến thành 1 con người khiến cô muốn bắt chuyện thì anh ta đã thất bại. Từ đường viền của chiếc quần jeans mài cho đến chiếc áo khoác len nặng trịch, trông anh ta quá thượng lưu. Anh ta làm cho mái tóc màu đồng của mình thành màu vàng cát, giấu đi tiếng xào xạc của mù hè, ngay cả trong hình hài con người, thì anh ta vẫn quá đẹp so với người thật.
"Không thích". Cô thả cuốn sách vào chỗ cũ và đi xuống lối kế tiếp, cố để không thể hiện nỗi sợ hãi nhưng không thành công.
Anh ta đi theo, đều đều và quá gần.
Cô không nghĩ là anh ta sẽ tần công mình, không phải ở đây, không phải một nơi công cộng thế này, Một trong số những điểm yêu của giới tinh là chúng có vẻ luôn phải cư xử tử tế khi mang vỏ bọc của con người. Có thể đó là vì chúng sợ những chấn song bằng thép trong nhà tù của con người. Thực ra, lý do tại sao thì chẳng quan trọng: điều quan trọng là chúng có vẻ phải tuân theo nguyên tắc ấy.
Nhưng khi Aislinn liếc nhìn anh ta, cô vẫn muốn bỏ chạy. Anh ta giống như một trong những con thú dữ trong vườn bách thú – đuổi theo con mồi từ phía bên kia một rãch sâu.
Cô Gái Chết thì đang đợi ở trước cửa hàng, vô hình, ngồi trên lưng con sói. Cô ta có vẻ mặt trầm ngâm, mắt lóng lánh như vết dầu loang – những tia màu kỳ lạ trong một đám bùn đen.
Đừng nhìn những con tinh vô hình, Nguyên tắc #3. Aislinn bình tĩnh nhìn xuống cái thùng trước mặt, như thể cô đang chẳng làm việc gì khác ngoài việc ngó nghiêng quanh cửa hàng.
"Tôi có hẹn vài người bạn đi uống cà phê". Nam tinh tiến lại gần hơn. "Em muốn đi cùng không?"
"Không". Cô bước sang bên, tạo khoảng cách giữa 2 người, nuốt nước bọt, nhưng cũng không cảm thấy khoang miệng bớt khô, hay bản thân bớt cảm thấy sợ hãi hay bị cám dỗ.
Anh ta bước theo. "Hôm nào khác vậy".
Đó không phải là 1 câu hỏi, không hẳn. Aislinn lắc đầu. "Tôi nói thật sự đấy, không ".
"Cô ta miễn nhiễm với bùa mê của anh rồi à, Keenan?" Cô Gái Chết gọi to. Giọng cô tad u dương, nhưng vẫn có một thoáng khan khan trong những từ được thốt ra. "Cô gái thong minh đấy".
Aislinn không đáp lại: Cô Gái Chết không hiện hình. Đừng trả lời những con tinh vô hình, Nguyên tắc #2.
Anh ta cũng không trả lời, thậm chí chẳng buồn liếc về phía cô ta. "Tôi nhắn tin cho em được không? Hay là mail? Hay bằng cách nào đó?"
"Không". Giọng cô cục cằn. Miệng cô đang khô khốc. Cô lại nuốt nước bọt. Lưỡi cô như đang kẹt trên vòm miệng, tạo nên một tiếng click nho nhỏ khi cô cố gắng cất tiếng. "Tôi không thích".
Nhưng thực ra là có.
Cô tự căm ghét bản than mình vì điều đó, nhưng anh ta càng đứng gần, thì cô lại càng muốn nói vâng, vâng, được mà đối với bất kì điều gì anh ta muốn, Nhưng cô sẽ không làm thế, không làm thế.
Anh ta rút trong túi ra một mảnh giấy và nguệch ngoạc gì đó. "Của tôi đây. Khi nào em đổi ý..."
"Sẽ không đâu". Cô cầm lấy tờ giấy- cố không để ngón tay mình quá gần với làn da anh ta, sợ rằng mọi sự động chạm đều có thể làm cho tình hình tồi tệ hơn – và tống nó vào túi. Kháng cự thụ động, đó là ddieuf bà sẽ khuyên. Hãy vượt qua và bỏ đi.
Eddy đang quan sát cô; Cô Gái Chết đang quan sát cô.
Nam tinh ngả người gần hơn và thì thầm, "Tôi thật sự muốn biết nhiều hơn về..." Anh ta ngửi hơi cô như thể 1 loài động vật, không khác gì những con thú trông ít giống người hơn. "Thật mà"
Và đó sẽ là Nguyên tắc #1: Đừng bao giờ thu hút sự chú ý của những con tinh. Aislinn suýt vấp ngã khi cố gắng bỏ đi – tránh xa khỏi anh ta và cái mong muốn không thể giải thích của mình là có thể nhượng bộ. Cô ngã thật ở chỗ bậc cửa, khi Cô Gái Chết thì thầm, "Chạy đi khi mi còn có thể".
Keenan nhìn Aislinn bỏ đi. Cô không chạy, dù cô muốn thế. Anh có thể cảm thấy điều đó – nỗi sợ hãi của cô – như trái tim đập nhanh của một con thú hoảng hốt. Con người thường không chạy trốn anh, đặc biệt là những cô gái: chỉ có đúng một người làm thế trong suốt bao năm anh chơi trò chơi này.
MẶc dù cô gái này chạy là vì hoảng sợ. Làn da vốn xanh xao của cô nhợt đi khi anh với về phí cô, khiến cô trong như một linh hồn được đóng khung bởi mái tóc thẳng mượt màu xanh đen. Mong manh. Nó khiến cô có vẻ yếu đuối hơn, dễ tiếp cận hơn. Hoặc có thể chỉ vì cô mảnh khảnh quá. Anh tưởng tượng có thể kéo mái đầu cô nép vào dưới cằm của mình và đặt cả than hình cô vào cái nếp gấp rộng của áo khoác. Hoàn hảo. Cô sẽ cần thêm một chút hướng dẫn về phục trang – thay kiểu quần áo thường mà cô có vẻ thích, thêm vài thứ trang sức – bây giờ ai chả thế. Ít nhất, cô có mái tóc dài.
Cô cũng là 1 thử thách tươi mới , với khả năng kiểm soát cảm xúc một cách kì lạ. Hầu hết các cô gái anh lựa chọn đều rất sôi nổi, dễ thay đổi. Có 1 lần anh đã tưởng đó là tín hiệu đúng, cái đam mê nồng nhiệt ấy – là Nữ Hoàng Mùa Hè. Đã có vẻ rất hợp lỳ.
Donia cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: "Em không nghĩ là cô ta thích anh".
"Thế thì sao?"
Donia bĩu đôi môi màu xanh – điểm duy nhất có màu trên khuân mặt trắng bệch và lạnh toát của cô.
Nếu ngắm kĩ, anh có thể tìm được những bằng chứng của sự thay đổi ở cô – mái tóc vàng đã bạc thành màu trắng của bão tuyết, vẻ nhợt nhạt khiến đôi môi cô xanh tái – nhưng cô vẫn xinh đẹp như trước, ngay cả khi cô đã tiếp quản để trở thành Cô Gái Mùa Đông. Xinh đẹp, nhưng không phải của mình, không như Aislinn sẽ là của mình.
"Keenan", Donia lại cắt ngang, một đám khí lạnh băng tỏa ra cùng giọng nói của cô. "Cô ta không thích anh".
"Cô ấy sẽ thích". Anh bước ra ngoài và rũ bỏ vẻ đẹp mê hoặc. Rồi anh nói ra những từ đã khép lại số phận của rất nhiều cô gái bình thường. "Anh đã mơ thấy cô ấy. Chính là cô ấy"
Và với điều đó, sự sống chết luân thường của Aislinn bắt đầu nhạt nhòa đi. Trừ phi trở thành Cô Gái Mùa Đông, còn nếu không, thì giờ đây cô đã là của anh ta – mãi mãi.