Chương : 13
Anh chỉ nghe qua “có một loại tình yêu gọi là buông tay” thôi nha!
“Em đạo nhạc! ”
Diệp Dung Hoa bật cười “Thôi quên đi! người đơn giản như anh còn lâu mới hiểu được lòng phụ nữ”.
Lần thứ hai bị xem nhẹ Khấu Quân Khiêm thức thời vùi đầu giải quyết bữa ăn không còn sức phản bác.
“Sao anh lại ở đây? ” Tôn Kiều Diễm ra ngoài mua đồ ăn, phủi phủi bọt nước dính trên người lẩm bẩm “ Trời mưa to thật đấy…. ”
“Bằng không tôi nên ở đâu? ”
Tôn Kiều Diễm hơi khựng lại quên cả lau mặt
“Đã qua hai ngày rồi, không phải cô ấy cần thay tranh rồi sao? Đáng ra anh nên ở nhà trông chừng mới đúng chứ? ” Khấu Quân Khiêm quên cả uống nước, khiếp sợ ngẩng đầu “Cái gì? ”
Mỗi lần anh hỏi cô đều nói vẫn còn sớm, hơn nữa dường như còn cố ý lảng tránh anh, cảm giác không muốn cùng anh sống dưới một mái nhà cho nên anh mới đi ra ngoài cho cô có không gian của mình.
Tôn Kiều Diễm đánh giá vẻ mặt của anh, chợt bừng tỉnh “Khó trách hôm qua cô ấy đến tìm tôi bộ dạng là lạ…. ” hóa ra là cố ý. Ngay cả cơ hội nói lời từ biệt cũng không cho, cô ấy không biết sẽ làm Khấu Quân Khiêm đau lòng thế nào sao?
Khấu Quân Khiêm đứng phắt dậy, ly nước trên bàn do động tác của anh mà va vào nhau tạo ra âm thanh khiến những bàn bên cạnh đều quay lại nhìn, nhưng anh không để ý được nhiều như vậy, lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Hai chân truyền đến từng trận đau đớn, có lẽ do vận động mạnh mà miệng vết thương lại rách ra rồi nhưng anh mặc kệ vẫn chạy vội về nhà. Đã qua hai ngày rồi vì sao cô không nói? Trước khi đi anh còn hỏi cô vì sao lúc đó cô không nói? Cô thừa biết với anh cô quan trọng thế nào, chỉ cần một câu nói, anh sẽ ở lại với cô, vì sao cô không nói gì hết? Cô thực sự chán ghét anh thế sao? chán ghét đến nỗi thà biến mất cũng không muốn ở lại bên anh…. dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, anh lảo đảo vọt vào trong phòng ngủ, hai chân đau đến không đứng vững, anh không kịp thở dốc, sốt ruột tìm cô khắp các căn phòng, không thấy cô lại nhìn thấy cuộn tranh vẽ bị gió thổi ra tận ban công, nước thâm ướt đẫm bức vẽ…anh vội vã mở ra, bức vẽ giờ đây chỉ còn xót lại những vệt mầu loang lổ không còn nhìn thấy hình dạng ban đầu.
Đau đớn thấu tâm can!
“Hải Tần…” anh sợ hãi gọi khẽ. “Hải Tần em ở đâu…đừng dọa anh sợ…. ”
Sao cô có thể cứ như vậy bỏ đi? Yên lặng giống như khi xuất hiện khiến anh không kịp phòng bị, anh thậm chí còn không kịp nói với cô…. . anh yêu cô….
Lúc Tôn Kiều Diễm đuổi theo đến nơi bỗng đứng sững tại cửa ra vào không dám tin vào mắt mình…. anh ta…. không phải đang khóc đấy chứ?
Một người đàn ông cao lớn như vậy mà rơi lệ thực không bình thường!
Tôn Kiều Diễm chà sát hai tay nổi da gà đi đến “Anh…”
Anh vẫn không hề có phản ứng, trên mặt không có một chút biểu cảm. Có phải vì chịu đả kích quá lớn đến ngây người rồi không? Cô mở miệng định nói gì đó, đột nhiên anh nhảy dựng lên giống như phát điên lôi hết dụng cụ vẽ tranh ra điên cuồng vẽ Khúc Hải Tần. Vẽ rất quen tay! Tôn Kiều Diễm nhìn cảnh này cũng không đành lòng.
Mỗi một đường nét, đường cong, gương mặt, vẽ rất nhanh rất chuẩn, hiển nhiên đã ăn sâu vào trong tâm chí. Anh nhớ rất rõ từng đặc điểm trên cơ thể cô muốn quên cũng không quên được….
“Vô dụng thôi! cô ấy đã không muốn anh có vẽ đến chết cũng không xuất hiện đâu”
Chuyện này vốn dĩ phải do hai bên tình nghuyện, anh nguyện cấp, cô nguyện chịu mới có thể thành công, không phải cứ cưỡng cầu là đc.
“Cô ấy không muốn? ” anh mờ mịt ngước mắt lên. Cô vì sao không muốn? cô không phải sợ bị lãng quên, sợ không có ai nghe thấy tiếng mình sao? Anh sẽ nói chuyện với cô, nhớ đến cô vì sao cô lại không cần?
“Tôi không cần cô ấy phải yêu tôi, mình tôi yêu là được. Cô muốn thế nào liền được thế đó. Tôi sẽ bỏ hết thói quen mà cô ấy không thích, cái gì cũng nghe theo cô ấy. Tôi sẽ không kết bạn gái, cả đời ở bên cô, chỉ cần làm bạn thôi cũng được…. cô vì cái gì lại không cần? ”
Không hiểu…anh thực sự không hiểu….
“Cô ấy chính là không muốn nhìn anh hy sinh quá nhiều, anh là đầu heo sao? Đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu”
“Tôi đâu có hy sinh cái gì” có cô bên cạnh sao có thể nói là hy sinh được?
“Đó là suy nghĩ của anh, ngay cả cô ấy cũng biết nuôi một con ma ở trong nhà là phạm phải luật trời, hại anh chân trái bị như vậy cô ấy cũng rất khổ sở….
“Là tôi gặp cướp không liên quan đến cô ấy! ” anh phản bác.
“Ngã từ cửa sổ xuống chân kia không phải còn đang đau sao…”
“Là do tôi béo cần phải giảm cân” cửa sổ cùng cô đều vô tội.
“Ở phòng tắm ngã trượt chân đầu sưng một mảng…”
“Là tôi ngu ngốc không phải liên quan đến cô ấy”
“Lúc trước may mắn của anh cũng không tệ, hiện tại ngay cả trúng sổ số cũng không đc”
“Trúng sổ số có thể trở nên giàu có? Nếu đã không thể thì trúng hay không có còn quan trong? Muốn tiền tôi có thể tự mình kiếm không cần đến vận may này”
Tôn Kiều Diễm nhíu mày “Anh đối với cô ấy thật tình thâm ý trọng” bảo vệ thành ra như vậy.
“Đó là…. ” theo bản năng anh lại muốn phản bác nhưng nghe rõ ràng lời của cô Khấu Quân Khiêm tội nghiệp thừa nhận “Đúng vậy! tôi rất yêu cô ấy nhưng cô ấy lại không cần…tôi vẻ ngoài không đẹp, không biết lấy lòng phụ nữ, không có tiền lại không biết nịnh nọt cho nên cô ấy không cần tôi…. ”
“Nịnh? ”
“Cô ấy từng nói phụ nữ đều thích người như vậy” lúc trước anh mặc kệ ánh mắt thiên hạ ra ngoài hiệu sách mua một đống tiểu thuyết cho cô đọc giết thời gian, sau khi xem xong rốt cuộc cô kết luận như vậy.
Anh giống như nam phụ trong truyện yêu nữ chính 18 năm vẫn không lay chuyển được cuối cùng xuất hiện nam chính chỉ bằng vài câu tán tỉnh đã hạ gục nữ chính.
Anh thực sự rất thảm hại…
Cố gắng nhịn cười Tôn Kiều Diễm ho nhẹ “Cô ấy yêu anh nhưng lại không muốn liên lụy đến anh, tôi nói mãi anh vẫn không hiểu sao? ” Khúc Hải Tần lựa chọn thà rằng để cho bản thân vĩnh viễn biến mất chính là không muốn anh tự oán trách, cảm thấy áp lực, cô ấy đúng là suy tính rất kỹ rồi.
“Cảm ơn ý tốt của cô nhưng tôi tự hiểu đc…” không cần an ủi anh.
Từ khi Hải Tần biết được tâm ý của anh cô một chút cũng không cao hứng, còn không buồn để ý đến anh.
”Cô ấy không phải không để ý đến anh, anh bị thương cô ấy rất sốt ruột lập tức chạy tới tìm tôi đến giúp, ngầm quan tâm anh, chỉ là không muốn lưu lại cho anh quá nhiều tiếc nuối” yêu đơn phương đã đau khổ như vậy nếu biết được tâm ý của cô anh sẽ càng thống khổ, càng khó quên hơn nữa.
“Vậy sao…” nếu như vậy cô càng không có lý do rời bỏ anh.
Khấu Quân Khiêm không nói gì thêm nữa, vùi đầu vẽ tranh, một tấm không được anh sẽ vẽ hai tấm, hai tấm không được thì 3 tấm, 4 tấm…. anh tin một ngày nào đó có thể đem cô trở về.
Tên bại não đáng chết này! Tôn Kiều Diễm không còn gì để nói, những gì nên cô đều đã nói rồi. Anh không chịu tin cô cũng hết cách.
Rạng sáng hôm sau.
Khấu Quân Khiêm một đêm thức trắng, vẽ vô số bức chân dung của cô nhưng cô vẫn không xuất hiện.
Không phải Tôn Kiều Diễm nói anh vẽ rất có linh khí hay sao? Anh toàn tâm toàn ý vẽ vì sao vẫn không được. ?
“Hải Tần! anh biết em vẫn ở trong này, nghe thấy anh nói chuyện, đừng không để ý đến anh được không? Xin em trở về đi…”
Sau khi chờ đợi trong vô vọng, anh cuối cùng cũng nghĩ thông. Nếu như cô không đến tìm anh thì anh sẽ đi tìm cô. Anh thu lại hết các bức vẽ trên sàn nhà, ôm tất cả chạy đi tìm Tôn Kiều Diễm.
Tôn Kiều Diễm nghe anh nói xong thiếu chút nữa phun ngụm trà vừa uống “Anh…anh …anh nói cái gì? ”
“Tôi nói, nếu cô ấy không đến tìm tôi thì tôi sẽ đi tìm cô ấy”
“Không phải chứ? Tôi nói này Khấu Quân Khiêm tuy rằng anh đang rất đau khổ nhưng đừng nghĩ đến chuyện tự tử chứ, anh đừng…. ”
“Ai muốn tự tử? ” Anh kỳ quái liếc cô một cái
“Tôi muốn thử lại lần nữa, trở về 7 năm trước, ngày bị tai nạn để tìm cô ấy” nếu muốn tự tử còn đến tìm cô luyên thuyên nhiều như vậy làm gì?
“Hóa ra là vậy? Cô cười gượng hai tiếng rồi sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn anh rống lên “ Anh nghĩ đây là công ty du lịch chắc? Chơi vui quá thành nghiện, đã đi một lần rồi còn muốn đi tiếp? ”
“Tôi muốn đi” anh sắc mặt không đổi, không cần biết phạm đại giới gì anh vẫn muốn đi
“Tôi còn rất nhiều lời muốn nói với cô ấy, cho dù không thay đổi được gì, phạm luật trời cũng được, tôi vẫn muốn đi, đem những điều nên nói nói cho cô ấy biết. Cô không phải tôi nên sẽ không hiểu được thứ đang nắm trong tay mà còn để vuột mất, cảm giác hối hận đau khổ đến thế nào…. ”
“Ai nói tôi không hiểu…. ”cô lẩm bẩm.
“Nếu cô hiểu xin hãy giúp tôi, tôi không muốn cả đời sống trong hối hận tiếc nuối”
Không biết có phải những lời kia làm đả động đến cô hay không. Tóm lại cô nhất định điên rồi cho nên mới tự nhiên đáp ứng cùng anh làm chuyện ngu xuẩn.
“Em đạo nhạc! ”
Diệp Dung Hoa bật cười “Thôi quên đi! người đơn giản như anh còn lâu mới hiểu được lòng phụ nữ”.
Lần thứ hai bị xem nhẹ Khấu Quân Khiêm thức thời vùi đầu giải quyết bữa ăn không còn sức phản bác.
“Sao anh lại ở đây? ” Tôn Kiều Diễm ra ngoài mua đồ ăn, phủi phủi bọt nước dính trên người lẩm bẩm “ Trời mưa to thật đấy…. ”
“Bằng không tôi nên ở đâu? ”
Tôn Kiều Diễm hơi khựng lại quên cả lau mặt
“Đã qua hai ngày rồi, không phải cô ấy cần thay tranh rồi sao? Đáng ra anh nên ở nhà trông chừng mới đúng chứ? ” Khấu Quân Khiêm quên cả uống nước, khiếp sợ ngẩng đầu “Cái gì? ”
Mỗi lần anh hỏi cô đều nói vẫn còn sớm, hơn nữa dường như còn cố ý lảng tránh anh, cảm giác không muốn cùng anh sống dưới một mái nhà cho nên anh mới đi ra ngoài cho cô có không gian của mình.
Tôn Kiều Diễm đánh giá vẻ mặt của anh, chợt bừng tỉnh “Khó trách hôm qua cô ấy đến tìm tôi bộ dạng là lạ…. ” hóa ra là cố ý. Ngay cả cơ hội nói lời từ biệt cũng không cho, cô ấy không biết sẽ làm Khấu Quân Khiêm đau lòng thế nào sao?
Khấu Quân Khiêm đứng phắt dậy, ly nước trên bàn do động tác của anh mà va vào nhau tạo ra âm thanh khiến những bàn bên cạnh đều quay lại nhìn, nhưng anh không để ý được nhiều như vậy, lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Hai chân truyền đến từng trận đau đớn, có lẽ do vận động mạnh mà miệng vết thương lại rách ra rồi nhưng anh mặc kệ vẫn chạy vội về nhà. Đã qua hai ngày rồi vì sao cô không nói? Trước khi đi anh còn hỏi cô vì sao lúc đó cô không nói? Cô thừa biết với anh cô quan trọng thế nào, chỉ cần một câu nói, anh sẽ ở lại với cô, vì sao cô không nói gì hết? Cô thực sự chán ghét anh thế sao? chán ghét đến nỗi thà biến mất cũng không muốn ở lại bên anh…. dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, anh lảo đảo vọt vào trong phòng ngủ, hai chân đau đến không đứng vững, anh không kịp thở dốc, sốt ruột tìm cô khắp các căn phòng, không thấy cô lại nhìn thấy cuộn tranh vẽ bị gió thổi ra tận ban công, nước thâm ướt đẫm bức vẽ…anh vội vã mở ra, bức vẽ giờ đây chỉ còn xót lại những vệt mầu loang lổ không còn nhìn thấy hình dạng ban đầu.
Đau đớn thấu tâm can!
“Hải Tần…” anh sợ hãi gọi khẽ. “Hải Tần em ở đâu…đừng dọa anh sợ…. ”
Sao cô có thể cứ như vậy bỏ đi? Yên lặng giống như khi xuất hiện khiến anh không kịp phòng bị, anh thậm chí còn không kịp nói với cô…. . anh yêu cô….
Lúc Tôn Kiều Diễm đuổi theo đến nơi bỗng đứng sững tại cửa ra vào không dám tin vào mắt mình…. anh ta…. không phải đang khóc đấy chứ?
Một người đàn ông cao lớn như vậy mà rơi lệ thực không bình thường!
Tôn Kiều Diễm chà sát hai tay nổi da gà đi đến “Anh…”
Anh vẫn không hề có phản ứng, trên mặt không có một chút biểu cảm. Có phải vì chịu đả kích quá lớn đến ngây người rồi không? Cô mở miệng định nói gì đó, đột nhiên anh nhảy dựng lên giống như phát điên lôi hết dụng cụ vẽ tranh ra điên cuồng vẽ Khúc Hải Tần. Vẽ rất quen tay! Tôn Kiều Diễm nhìn cảnh này cũng không đành lòng.
Mỗi một đường nét, đường cong, gương mặt, vẽ rất nhanh rất chuẩn, hiển nhiên đã ăn sâu vào trong tâm chí. Anh nhớ rất rõ từng đặc điểm trên cơ thể cô muốn quên cũng không quên được….
“Vô dụng thôi! cô ấy đã không muốn anh có vẽ đến chết cũng không xuất hiện đâu”
Chuyện này vốn dĩ phải do hai bên tình nghuyện, anh nguyện cấp, cô nguyện chịu mới có thể thành công, không phải cứ cưỡng cầu là đc.
“Cô ấy không muốn? ” anh mờ mịt ngước mắt lên. Cô vì sao không muốn? cô không phải sợ bị lãng quên, sợ không có ai nghe thấy tiếng mình sao? Anh sẽ nói chuyện với cô, nhớ đến cô vì sao cô lại không cần?
“Tôi không cần cô ấy phải yêu tôi, mình tôi yêu là được. Cô muốn thế nào liền được thế đó. Tôi sẽ bỏ hết thói quen mà cô ấy không thích, cái gì cũng nghe theo cô ấy. Tôi sẽ không kết bạn gái, cả đời ở bên cô, chỉ cần làm bạn thôi cũng được…. cô vì cái gì lại không cần? ”
Không hiểu…anh thực sự không hiểu….
“Cô ấy chính là không muốn nhìn anh hy sinh quá nhiều, anh là đầu heo sao? Đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu”
“Tôi đâu có hy sinh cái gì” có cô bên cạnh sao có thể nói là hy sinh được?
“Đó là suy nghĩ của anh, ngay cả cô ấy cũng biết nuôi một con ma ở trong nhà là phạm phải luật trời, hại anh chân trái bị như vậy cô ấy cũng rất khổ sở….
“Là tôi gặp cướp không liên quan đến cô ấy! ” anh phản bác.
“Ngã từ cửa sổ xuống chân kia không phải còn đang đau sao…”
“Là do tôi béo cần phải giảm cân” cửa sổ cùng cô đều vô tội.
“Ở phòng tắm ngã trượt chân đầu sưng một mảng…”
“Là tôi ngu ngốc không phải liên quan đến cô ấy”
“Lúc trước may mắn của anh cũng không tệ, hiện tại ngay cả trúng sổ số cũng không đc”
“Trúng sổ số có thể trở nên giàu có? Nếu đã không thể thì trúng hay không có còn quan trong? Muốn tiền tôi có thể tự mình kiếm không cần đến vận may này”
Tôn Kiều Diễm nhíu mày “Anh đối với cô ấy thật tình thâm ý trọng” bảo vệ thành ra như vậy.
“Đó là…. ” theo bản năng anh lại muốn phản bác nhưng nghe rõ ràng lời của cô Khấu Quân Khiêm tội nghiệp thừa nhận “Đúng vậy! tôi rất yêu cô ấy nhưng cô ấy lại không cần…tôi vẻ ngoài không đẹp, không biết lấy lòng phụ nữ, không có tiền lại không biết nịnh nọt cho nên cô ấy không cần tôi…. ”
“Nịnh? ”
“Cô ấy từng nói phụ nữ đều thích người như vậy” lúc trước anh mặc kệ ánh mắt thiên hạ ra ngoài hiệu sách mua một đống tiểu thuyết cho cô đọc giết thời gian, sau khi xem xong rốt cuộc cô kết luận như vậy.
Anh giống như nam phụ trong truyện yêu nữ chính 18 năm vẫn không lay chuyển được cuối cùng xuất hiện nam chính chỉ bằng vài câu tán tỉnh đã hạ gục nữ chính.
Anh thực sự rất thảm hại…
Cố gắng nhịn cười Tôn Kiều Diễm ho nhẹ “Cô ấy yêu anh nhưng lại không muốn liên lụy đến anh, tôi nói mãi anh vẫn không hiểu sao? ” Khúc Hải Tần lựa chọn thà rằng để cho bản thân vĩnh viễn biến mất chính là không muốn anh tự oán trách, cảm thấy áp lực, cô ấy đúng là suy tính rất kỹ rồi.
“Cảm ơn ý tốt của cô nhưng tôi tự hiểu đc…” không cần an ủi anh.
Từ khi Hải Tần biết được tâm ý của anh cô một chút cũng không cao hứng, còn không buồn để ý đến anh.
”Cô ấy không phải không để ý đến anh, anh bị thương cô ấy rất sốt ruột lập tức chạy tới tìm tôi đến giúp, ngầm quan tâm anh, chỉ là không muốn lưu lại cho anh quá nhiều tiếc nuối” yêu đơn phương đã đau khổ như vậy nếu biết được tâm ý của cô anh sẽ càng thống khổ, càng khó quên hơn nữa.
“Vậy sao…” nếu như vậy cô càng không có lý do rời bỏ anh.
Khấu Quân Khiêm không nói gì thêm nữa, vùi đầu vẽ tranh, một tấm không được anh sẽ vẽ hai tấm, hai tấm không được thì 3 tấm, 4 tấm…. anh tin một ngày nào đó có thể đem cô trở về.
Tên bại não đáng chết này! Tôn Kiều Diễm không còn gì để nói, những gì nên cô đều đã nói rồi. Anh không chịu tin cô cũng hết cách.
Rạng sáng hôm sau.
Khấu Quân Khiêm một đêm thức trắng, vẽ vô số bức chân dung của cô nhưng cô vẫn không xuất hiện.
Không phải Tôn Kiều Diễm nói anh vẽ rất có linh khí hay sao? Anh toàn tâm toàn ý vẽ vì sao vẫn không được. ?
“Hải Tần! anh biết em vẫn ở trong này, nghe thấy anh nói chuyện, đừng không để ý đến anh được không? Xin em trở về đi…”
Sau khi chờ đợi trong vô vọng, anh cuối cùng cũng nghĩ thông. Nếu như cô không đến tìm anh thì anh sẽ đi tìm cô. Anh thu lại hết các bức vẽ trên sàn nhà, ôm tất cả chạy đi tìm Tôn Kiều Diễm.
Tôn Kiều Diễm nghe anh nói xong thiếu chút nữa phun ngụm trà vừa uống “Anh…anh …anh nói cái gì? ”
“Tôi nói, nếu cô ấy không đến tìm tôi thì tôi sẽ đi tìm cô ấy”
“Không phải chứ? Tôi nói này Khấu Quân Khiêm tuy rằng anh đang rất đau khổ nhưng đừng nghĩ đến chuyện tự tử chứ, anh đừng…. ”
“Ai muốn tự tử? ” Anh kỳ quái liếc cô một cái
“Tôi muốn thử lại lần nữa, trở về 7 năm trước, ngày bị tai nạn để tìm cô ấy” nếu muốn tự tử còn đến tìm cô luyên thuyên nhiều như vậy làm gì?
“Hóa ra là vậy? Cô cười gượng hai tiếng rồi sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn anh rống lên “ Anh nghĩ đây là công ty du lịch chắc? Chơi vui quá thành nghiện, đã đi một lần rồi còn muốn đi tiếp? ”
“Tôi muốn đi” anh sắc mặt không đổi, không cần biết phạm đại giới gì anh vẫn muốn đi
“Tôi còn rất nhiều lời muốn nói với cô ấy, cho dù không thay đổi được gì, phạm luật trời cũng được, tôi vẫn muốn đi, đem những điều nên nói nói cho cô ấy biết. Cô không phải tôi nên sẽ không hiểu được thứ đang nắm trong tay mà còn để vuột mất, cảm giác hối hận đau khổ đến thế nào…. ”
“Ai nói tôi không hiểu…. ”cô lẩm bẩm.
“Nếu cô hiểu xin hãy giúp tôi, tôi không muốn cả đời sống trong hối hận tiếc nuối”
Không biết có phải những lời kia làm đả động đến cô hay không. Tóm lại cô nhất định điên rồi cho nên mới tự nhiên đáp ứng cùng anh làm chuyện ngu xuẩn.