Chương : 41
Nói tới đây, Lý Vạn Niên lại cảm thấy tức giận, anh ta đã nén giận lâu như vậy, cuối cùng cũng đã đến lúc được xả ra, anh ta nghiến răng nói: “Lần trước cái thằng nhà quê này đã phá hỏng việc tốt của tôi, mẹ kiếp, khó khăn lắm mới được chơi cùng một lúc hai chị em xinh đẹp, vừa mới chuốc tí thuốc cho hai đứa thì lại bị thằng nhãi đó làm hỏng chuyện!”
“Hả?”
Trương Hằng trố mắt nghẹn họng, nhìn Tần Hạo với vẻ không dám tin, thằng cha này cũng may mắn gớm?
Lý Vạn Niên không nói cho cậu ta biết hai chị em kia chính là Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi, vì dù sao chuyện này cũng quá bỉ ổi, nếu để truyền ra ngoài thì e rằng Lâm Phong Dụ sẽ không tha cho anh ta.
Tới lúc đó sẽ rắc rối to.
Tần Hạo khẽ cử động tai, cuối cùng anh cũng đã biết được chân tướng.
Trương Hằng không biết chuyện này nhưng Tần Hạo đã nhớ ra, lúc ở trong quán bar, anh đã uống say mèm, khi đó hai chị em nhà họ Lâm cũng ở đó, và họ cũng đã say.
Sau đó họ mới có một đêm đầy điên cuồng như vậy.
Sau khi sự việc xảy ra, Tần Hạo luôn cảm thấy khó hiểu.
Lâm Vũ Hân là một cô gái lạnh lùng, giữ mình như vậy, làm sao có thể cùng em gái làm chuyện bậy bạ với một người đàn ông lạ mặt ở trong khách sạn được chứ?
Tiểu ác ma Lâm Vũ Nghi với vẻ bề ngoài ngoan ngoãn, nhìn có vẻ cởi mở nhưng thực ra lại rất bảo thủ thì càng không thể làm bậy được!
Cách giải thích duy nhất chính là họ bị chuốc thuốc.
“Hóa ra là do tên súc sinh này à!”
Tần Hạo cảm thấy tức giận.
Trước đây anh từng nghe Lâm Vũ Nghi nhắc qua, rằng Lý Vạn Niên chính là đối tượng đính hôn mà bố của Lâm Vũ Hân sắp đặt cho cô nhưng Lâm Vũ Hân luôn không đồng ý.
Nhưng dù có là như vậy thì cũng không nên làm chuyện vô liêm sỉ như vậy đối với đối tượng đính hôn của mình chứ!
Huống hồ, còn có cả Lâm Vũ Nghi!
Thật quá nham hiểm và ác độc!
Tần Hạo giả vờ ngủ say, nhưng thực ra đã ghi âm lại đoạn hội thoại của hai người bọn họ.
Trương Hằng hỏi: “Cậu Lý, tiếp theo chúng ta phải làm gì? Hay là làm luôn ở đây đi?”
“Không được, ở đây dễ xảy ra chuyện lắm, hơn nữa, chúng ta đã hứa với Vương Tú Quân sẽ đưa thằng nhóc này về, nếu để nó xảy ra chuyện ở đây thì Vương Tú Quân sẽ tính sổ chúng ta mất! Thật không ngờ thằng nhóc này lại sát gái như vậy, đến cả Vương Tú Quân cũng muốn cưa nó”.
Lý Vạn Niên tính toán rất chu toàn, đây đúng là không phải nơi để ra tay.
Trương Hằng tỏ vẻ khinh thường: “Vương Tú Quân là gì chứ? Dù cô ấy có biết thì cũng làm gì được chúng ta?"
“Câm miệng!”
Lý Vạn Niên tức giận gầm lên khiến Trương Hằng sợ chết khiếp, cậu ta hoảng sợ nhìn Lý Vạn Niên, không biết là mình đã nói sai điều gì.
Vương Tú Quân rất nổi tiếng trong trường đại học Trung Hải, là bông hoa đặc biệt nhất trong năm bông hoa vườn trường, rất ít người biết được thân phận của cô ấy.
Trương Hằng vẫn chưa đủ trình độ tiếp xúc tới tầng lớp đó.
Nhưng Lý Vạn Niên thì đã biết rõ người đứng sau lưng Vương Tú Quân là người mà ngay cả bản thân anh ta cũng không dám chọc giận.
Dường như Lý Vạn Niên không muốn nói nhiều: “Cậu phải biết đây là địa bàn của ông Tứ, cậu định làm loạn ở đây à?”
“Ông Tứ sao!”
Trương Hằng không dám lằng nhằng, ông Tứ, tên thật là Triệu Tứ Hải, là đại ca có tiếng ở Trung Hải, đại ca cầm đầu của bang Tứ Hải.
Chỉ cần nói một câu là Trương Hằng biết ngày loại gia cảnh như của mình không đáng để nhắc tới.
“Tôi biết rồi cậu Lý, vậy phải xử lý thằng nhãi này thế nào đây?”, Trương Hằng chỉ vào Tần Hạo vẫn nằm bò ra ngủ say.
Thực ra cậu ta và Tần Hạo chẳng có thù hằn gì, nhưng bây giờ cậu ta không thể quyết định được.
Lý Vạn Niên cười nham hiểm: “Đánh phế nó, làm gì cũng được, chẳng may mà có đánh chết thì ha ha, Trung Hải rộng lớn thế này, thiếu đi một mống người cũng chẳng làm sao, cậu nói xem, có phải không cậu Hằng?”
Hai người dìu Tần Hạo ra khỏi KTV, ba người cùng lên xe.
Một ngày có không biết bao nhiêu người say rượu, bị nhấc ra ngoài cũng không hiếm gặp nên chẳng ai cảm thấy kỳ lạ và cũng không đáng quan tâm.
Ba người lên xe, Lý Vạn Niên lái thẳng ra vùng ngoại ô, trên đường đi anh ta gọi một cuộc điện thoại, đám người Tam Pháo đã vào vị trí.
Nửa giờ sau, họ tới một xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô, lúc này đã là hai giờ đêm, xung quanh không một bóng người.
Đêm tối tăm, không trăng không sao.
Chiếc xe chạy vào trong xưởng rồi dừng lại.
Đám người Tam Pháo đã đợi sẵn ở đây, vừa nhìn thấy chiếc xe chạy vào là đám đông đã vây lại.
“Ha ha, tao ngứa mắt với thằng nhãi này từ lâu lắm rồi, không ai dạy nổi à, còn tưởng hôm nay tao hòa giải với nó cơ đấy, đúng là đồ ngốc!”
Trương Hằng xuống xe, mỉm cười.
Nhưng sau đó thì cậu ta sững người giống như bị ai bóp cổ.
Tần Hạo ngồi trong xe, đưa tay gãi đầu, ngáp mấy cái rồi mở mắt.
Lý Vạn Niên cũng hết hồn.
Tần Hạo chỉ cười: “Không phiền tới hai vị vứt tôi xuống xe đâu, để tôi tự xuống được không?”
Giọng điệu này nào phải hỏi han gì, Tần Hạo bước xuống xe, nhìn những người xung quanh đang vây lại, lại là cái đám thối thây này, anh cảm thấy hơi thất vọng.
Lý Vạn Niên bước xuống, mắt trố tròn, đứng bên cạnh xe.
“Không thể nào? Không phải nó đã uống phải rượu có thuốc mê sao? Lượng thuốc mê đó đủ khiến một người trưởng thành hôn mê hai tư giờ đồng hồ đấy, sao giờ mà nó đã tỉnh lại rồi?”
“Lẽ nào nó không hề uống à?”
Lý Vạn Niên nhìn chăm chăm Trương Hằng, tức giận nói: “Cậu đã làm cái trò gì vậy, không phải nó đã uống ly rượu đó rồi sao? Mẹ kiếp, cậu có lấy nhầm rượu không đấy?’
Trương Hằng giật mình, tỏ ra ấm ức: “Không hề mà, tôi tận mắt nhìn thấy anh ta uống hết ly rượu đó, thật một trăm phần trăm mà!”
Khi bưng rượu, Trương Hằng luôn để ý ly rượu đó, sợ người khác lấy nhầm, chuyện đó vốn rất thuận lợi, sao giờ người đã tỉnh lại rồi chứ?
Tần Hạo đảo mắt cười nói: “Anh Hằng, lần này thiệt thòi cho cậu quá, nếu không, người anh em như tôi bị bán đứng cũng chẳng biết gì, cảm ơn nhé!”
Nghe thấy vậy, Lý Vạn Niên đùng đùng nổi giận, trừng mắt nhìn Trương Hằng.
Quả nhiên là cha nội này đã phản bội mình.
Trương Hằng oan ức vô cùng, thật chỉ muốn nhảy xuống sông Hoàng Hà để gột rửa cho sạch nỗi oan uổng, cậu ta toát mồ hôi lạnh: “Không, không phải đâu cậu Lý, cậu tin tôi, tôi không hề giúp anh ta làm gì cả, tôi làm theo lời dặn của anh mà!”
“Vậy cậu giải thích đi, tại sao nó vẫn đứng sờ sờ được ở đây như thế này?”
Sắc mặt Lý Vạn Niên trở nên âm u vô cùng, đương nhiên anh ta cũng nghi ngờ, không biết chừng loại thuốc mê này không có tác dụng gì nhiều đối với thằng nhãi Tần Hạo này cũng nên.
Trương Hằng nhanh nhạy nói: “Phải rồi, anh ta đã đi toilet, có khi đã nôn ra rồi, chắc chắn là như vậy, vừa nãy anh ta còn hôn mê mà, không thì giải thích thế nào chứ?”
Đây là một lời giải thích khá hợp lý, sắc mặt Lý Vạn Niên dịu xuống.
Tần Hạo vỗ tay, nói: “Anh Hằng, lộ rồi thì thôi đi mà, dù sao hôm nay bọn họ cũng không làm gì được chúng ta đâu, yên tâm đi, cậu đã cứu tôi, tôi đâu thể bỏ mặc cậu được!”
Câu nói này lại khiến Lý Vạn Niên nghi ngờ.
Trương Hằng khóc dở mếu dở, trong lúc xoắn xuýt bèn chửi rủa: “Khốn khiếp, mẹ nó, ai cùng một giuộc với anh chứ, đừng vu oan cho tôi, ông đây không đội trời chung với loại như anh!”
Lúc này, Lý Vạn Niên trở nên lạnh lùng: “Bản thân còn khó giữ, lại còn rảnh rang nói không thành có à, ha ha, tôi nên tỏ ra khâm phục sự dũng cảm của cậu hay là đồng cảm với kiếp nạn mà cậu sau gặp phải tiếp theo đây? Ha ha!”
“Hả?”
Trương Hằng trố mắt nghẹn họng, nhìn Tần Hạo với vẻ không dám tin, thằng cha này cũng may mắn gớm?
Lý Vạn Niên không nói cho cậu ta biết hai chị em kia chính là Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi, vì dù sao chuyện này cũng quá bỉ ổi, nếu để truyền ra ngoài thì e rằng Lâm Phong Dụ sẽ không tha cho anh ta.
Tới lúc đó sẽ rắc rối to.
Tần Hạo khẽ cử động tai, cuối cùng anh cũng đã biết được chân tướng.
Trương Hằng không biết chuyện này nhưng Tần Hạo đã nhớ ra, lúc ở trong quán bar, anh đã uống say mèm, khi đó hai chị em nhà họ Lâm cũng ở đó, và họ cũng đã say.
Sau đó họ mới có một đêm đầy điên cuồng như vậy.
Sau khi sự việc xảy ra, Tần Hạo luôn cảm thấy khó hiểu.
Lâm Vũ Hân là một cô gái lạnh lùng, giữ mình như vậy, làm sao có thể cùng em gái làm chuyện bậy bạ với một người đàn ông lạ mặt ở trong khách sạn được chứ?
Tiểu ác ma Lâm Vũ Nghi với vẻ bề ngoài ngoan ngoãn, nhìn có vẻ cởi mở nhưng thực ra lại rất bảo thủ thì càng không thể làm bậy được!
Cách giải thích duy nhất chính là họ bị chuốc thuốc.
“Hóa ra là do tên súc sinh này à!”
Tần Hạo cảm thấy tức giận.
Trước đây anh từng nghe Lâm Vũ Nghi nhắc qua, rằng Lý Vạn Niên chính là đối tượng đính hôn mà bố của Lâm Vũ Hân sắp đặt cho cô nhưng Lâm Vũ Hân luôn không đồng ý.
Nhưng dù có là như vậy thì cũng không nên làm chuyện vô liêm sỉ như vậy đối với đối tượng đính hôn của mình chứ!
Huống hồ, còn có cả Lâm Vũ Nghi!
Thật quá nham hiểm và ác độc!
Tần Hạo giả vờ ngủ say, nhưng thực ra đã ghi âm lại đoạn hội thoại của hai người bọn họ.
Trương Hằng hỏi: “Cậu Lý, tiếp theo chúng ta phải làm gì? Hay là làm luôn ở đây đi?”
“Không được, ở đây dễ xảy ra chuyện lắm, hơn nữa, chúng ta đã hứa với Vương Tú Quân sẽ đưa thằng nhóc này về, nếu để nó xảy ra chuyện ở đây thì Vương Tú Quân sẽ tính sổ chúng ta mất! Thật không ngờ thằng nhóc này lại sát gái như vậy, đến cả Vương Tú Quân cũng muốn cưa nó”.
Lý Vạn Niên tính toán rất chu toàn, đây đúng là không phải nơi để ra tay.
Trương Hằng tỏ vẻ khinh thường: “Vương Tú Quân là gì chứ? Dù cô ấy có biết thì cũng làm gì được chúng ta?"
“Câm miệng!”
Lý Vạn Niên tức giận gầm lên khiến Trương Hằng sợ chết khiếp, cậu ta hoảng sợ nhìn Lý Vạn Niên, không biết là mình đã nói sai điều gì.
Vương Tú Quân rất nổi tiếng trong trường đại học Trung Hải, là bông hoa đặc biệt nhất trong năm bông hoa vườn trường, rất ít người biết được thân phận của cô ấy.
Trương Hằng vẫn chưa đủ trình độ tiếp xúc tới tầng lớp đó.
Nhưng Lý Vạn Niên thì đã biết rõ người đứng sau lưng Vương Tú Quân là người mà ngay cả bản thân anh ta cũng không dám chọc giận.
Dường như Lý Vạn Niên không muốn nói nhiều: “Cậu phải biết đây là địa bàn của ông Tứ, cậu định làm loạn ở đây à?”
“Ông Tứ sao!”
Trương Hằng không dám lằng nhằng, ông Tứ, tên thật là Triệu Tứ Hải, là đại ca có tiếng ở Trung Hải, đại ca cầm đầu của bang Tứ Hải.
Chỉ cần nói một câu là Trương Hằng biết ngày loại gia cảnh như của mình không đáng để nhắc tới.
“Tôi biết rồi cậu Lý, vậy phải xử lý thằng nhãi này thế nào đây?”, Trương Hằng chỉ vào Tần Hạo vẫn nằm bò ra ngủ say.
Thực ra cậu ta và Tần Hạo chẳng có thù hằn gì, nhưng bây giờ cậu ta không thể quyết định được.
Lý Vạn Niên cười nham hiểm: “Đánh phế nó, làm gì cũng được, chẳng may mà có đánh chết thì ha ha, Trung Hải rộng lớn thế này, thiếu đi một mống người cũng chẳng làm sao, cậu nói xem, có phải không cậu Hằng?”
Hai người dìu Tần Hạo ra khỏi KTV, ba người cùng lên xe.
Một ngày có không biết bao nhiêu người say rượu, bị nhấc ra ngoài cũng không hiếm gặp nên chẳng ai cảm thấy kỳ lạ và cũng không đáng quan tâm.
Ba người lên xe, Lý Vạn Niên lái thẳng ra vùng ngoại ô, trên đường đi anh ta gọi một cuộc điện thoại, đám người Tam Pháo đã vào vị trí.
Nửa giờ sau, họ tới một xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô, lúc này đã là hai giờ đêm, xung quanh không một bóng người.
Đêm tối tăm, không trăng không sao.
Chiếc xe chạy vào trong xưởng rồi dừng lại.
Đám người Tam Pháo đã đợi sẵn ở đây, vừa nhìn thấy chiếc xe chạy vào là đám đông đã vây lại.
“Ha ha, tao ngứa mắt với thằng nhãi này từ lâu lắm rồi, không ai dạy nổi à, còn tưởng hôm nay tao hòa giải với nó cơ đấy, đúng là đồ ngốc!”
Trương Hằng xuống xe, mỉm cười.
Nhưng sau đó thì cậu ta sững người giống như bị ai bóp cổ.
Tần Hạo ngồi trong xe, đưa tay gãi đầu, ngáp mấy cái rồi mở mắt.
Lý Vạn Niên cũng hết hồn.
Tần Hạo chỉ cười: “Không phiền tới hai vị vứt tôi xuống xe đâu, để tôi tự xuống được không?”
Giọng điệu này nào phải hỏi han gì, Tần Hạo bước xuống xe, nhìn những người xung quanh đang vây lại, lại là cái đám thối thây này, anh cảm thấy hơi thất vọng.
Lý Vạn Niên bước xuống, mắt trố tròn, đứng bên cạnh xe.
“Không thể nào? Không phải nó đã uống phải rượu có thuốc mê sao? Lượng thuốc mê đó đủ khiến một người trưởng thành hôn mê hai tư giờ đồng hồ đấy, sao giờ mà nó đã tỉnh lại rồi?”
“Lẽ nào nó không hề uống à?”
Lý Vạn Niên nhìn chăm chăm Trương Hằng, tức giận nói: “Cậu đã làm cái trò gì vậy, không phải nó đã uống ly rượu đó rồi sao? Mẹ kiếp, cậu có lấy nhầm rượu không đấy?’
Trương Hằng giật mình, tỏ ra ấm ức: “Không hề mà, tôi tận mắt nhìn thấy anh ta uống hết ly rượu đó, thật một trăm phần trăm mà!”
Khi bưng rượu, Trương Hằng luôn để ý ly rượu đó, sợ người khác lấy nhầm, chuyện đó vốn rất thuận lợi, sao giờ người đã tỉnh lại rồi chứ?
Tần Hạo đảo mắt cười nói: “Anh Hằng, lần này thiệt thòi cho cậu quá, nếu không, người anh em như tôi bị bán đứng cũng chẳng biết gì, cảm ơn nhé!”
Nghe thấy vậy, Lý Vạn Niên đùng đùng nổi giận, trừng mắt nhìn Trương Hằng.
Quả nhiên là cha nội này đã phản bội mình.
Trương Hằng oan ức vô cùng, thật chỉ muốn nhảy xuống sông Hoàng Hà để gột rửa cho sạch nỗi oan uổng, cậu ta toát mồ hôi lạnh: “Không, không phải đâu cậu Lý, cậu tin tôi, tôi không hề giúp anh ta làm gì cả, tôi làm theo lời dặn của anh mà!”
“Vậy cậu giải thích đi, tại sao nó vẫn đứng sờ sờ được ở đây như thế này?”
Sắc mặt Lý Vạn Niên trở nên âm u vô cùng, đương nhiên anh ta cũng nghi ngờ, không biết chừng loại thuốc mê này không có tác dụng gì nhiều đối với thằng nhãi Tần Hạo này cũng nên.
Trương Hằng nhanh nhạy nói: “Phải rồi, anh ta đã đi toilet, có khi đã nôn ra rồi, chắc chắn là như vậy, vừa nãy anh ta còn hôn mê mà, không thì giải thích thế nào chứ?”
Đây là một lời giải thích khá hợp lý, sắc mặt Lý Vạn Niên dịu xuống.
Tần Hạo vỗ tay, nói: “Anh Hằng, lộ rồi thì thôi đi mà, dù sao hôm nay bọn họ cũng không làm gì được chúng ta đâu, yên tâm đi, cậu đã cứu tôi, tôi đâu thể bỏ mặc cậu được!”
Câu nói này lại khiến Lý Vạn Niên nghi ngờ.
Trương Hằng khóc dở mếu dở, trong lúc xoắn xuýt bèn chửi rủa: “Khốn khiếp, mẹ nó, ai cùng một giuộc với anh chứ, đừng vu oan cho tôi, ông đây không đội trời chung với loại như anh!”
Lúc này, Lý Vạn Niên trở nên lạnh lùng: “Bản thân còn khó giữ, lại còn rảnh rang nói không thành có à, ha ha, tôi nên tỏ ra khâm phục sự dũng cảm của cậu hay là đồng cảm với kiếp nạn mà cậu sau gặp phải tiếp theo đây? Ha ha!”