Chương : 1
Trọng Hoa từng cho ra đời hai vị tướng soái tuổi trẻ triển vọng, hai người khác biệt rõ ràng, như nước với lửa.
Như nước là người tên Mặc Tức, hắn lạnh lùng, cấm dục, đến nay vẫn còn độc thân. Trong quân đội, tiền cược về việc khi nào Mặc soái hiến dâng trinh tiết đã tích đến độ đủ để bất cứ tên quỷ nghèo nào phất thành phú ông đeo vạn xâu tiền chỉ trong một đêm.
Như lửa là người tên Cố Mang, y ấm áp, thích cười, thương hương tiếc ngọc, nếu mỗi lần y hôn cô nương nào phải trả một túi tiền lương, thế thì chỉ sợ từ lâu y đã tiêu sạch gia sản cả cái quần lót cũng không còn.
Trước khi Cố Mang phản quốc, từng có một ngày y đột phát ý tưởng, cầm một quyển sách do mình biên soạn chạy tới tìm Mặc Tức viết lời bình.
Lúc đó Mặc soái đang phê duyệt công văn, bận xử lý việc quân, vì thế chỉ hỏi Cố soái một câu: “Huynh viết gì đấy?”
“Viết tất tần tật.” Cố Mang phấn khởi nói: “Mỹ thực, những điều từng trải, du ký núi sông, tuyển tập binh khí, chuyện vặt kiếp người.”
Mặc Tức nhận sách, nhấc bút nâng cổ tay, chấm mực chực viết.
Cố Mang cười nói hết câu: “Ta cũng viết cả đệ nữa.”
Mặc Tức bỗng nhiên cảnh giác, dừng động tác tay, ngước mắt nhìn y.
“… Huynh viết gì về ta?”
Cố Mang nói một cách thành khẩn: “Miêu tả chuyện xưa của ta với đệ dựa trên sự thật.”
“Chuyện xưa nào?”
Cố Mang gãi gãi đầu, mặt dày mày dạn cười ha ha vài tiếng, đáp thật nhanh: “Toàn bộ.”
“…”
Mặc Tức không nói thêm nữa, nhìn y một hồi rồi rũ hàng mi dài, mặt không đổi sắc viết hai hàng chữ Khải lạnh lùng nghiêm nghị lên đầu sách:
Đây là sách cấm, đọc trộm xử phạt.
*Mặc soái, Cố soái ở đây là tướng soái Mặc, tướng soái Cố nha _(:3」∠ )_
Như nước là người tên Mặc Tức, hắn lạnh lùng, cấm dục, đến nay vẫn còn độc thân. Trong quân đội, tiền cược về việc khi nào Mặc soái hiến dâng trinh tiết đã tích đến độ đủ để bất cứ tên quỷ nghèo nào phất thành phú ông đeo vạn xâu tiền chỉ trong một đêm.
Như lửa là người tên Cố Mang, y ấm áp, thích cười, thương hương tiếc ngọc, nếu mỗi lần y hôn cô nương nào phải trả một túi tiền lương, thế thì chỉ sợ từ lâu y đã tiêu sạch gia sản cả cái quần lót cũng không còn.
Trước khi Cố Mang phản quốc, từng có một ngày y đột phát ý tưởng, cầm một quyển sách do mình biên soạn chạy tới tìm Mặc Tức viết lời bình.
Lúc đó Mặc soái đang phê duyệt công văn, bận xử lý việc quân, vì thế chỉ hỏi Cố soái một câu: “Huynh viết gì đấy?”
“Viết tất tần tật.” Cố Mang phấn khởi nói: “Mỹ thực, những điều từng trải, du ký núi sông, tuyển tập binh khí, chuyện vặt kiếp người.”
Mặc Tức nhận sách, nhấc bút nâng cổ tay, chấm mực chực viết.
Cố Mang cười nói hết câu: “Ta cũng viết cả đệ nữa.”
Mặc Tức bỗng nhiên cảnh giác, dừng động tác tay, ngước mắt nhìn y.
“… Huynh viết gì về ta?”
Cố Mang nói một cách thành khẩn: “Miêu tả chuyện xưa của ta với đệ dựa trên sự thật.”
“Chuyện xưa nào?”
Cố Mang gãi gãi đầu, mặt dày mày dạn cười ha ha vài tiếng, đáp thật nhanh: “Toàn bộ.”
“…”
Mặc Tức không nói thêm nữa, nhìn y một hồi rồi rũ hàng mi dài, mặt không đổi sắc viết hai hàng chữ Khải lạnh lùng nghiêm nghị lên đầu sách:
Đây là sách cấm, đọc trộm xử phạt.
*Mặc soái, Cố soái ở đây là tướng soái Mặc, tướng soái Cố nha _(:3」∠ )_