Chương : 36
Để trong thời gian ngắn nhất gom đủ giống khoai trắng cần thiết, lần này Bạch dẫn đội đi săn và đội hái lượm ra ngoài rồi, đặc biệt chọn từ trong đội đi săn ra 40 chiến sĩ thú nhân, phân thành đội ngũ, đặc biệt phụ trách vận chuyển khoai trắng thu thập được mỗi ngày về bộ lạc, sau đó sẽ tiến hành luân chuyển với chiến sĩ thú nhân ở lại bộ lạc, mà những người khác thì tạm thời không về bộ lạc trước khi gom đủ giống, tránh hao phí thời gian quý báu để đi đường.
Đặc biệt là họ còn phải trao đổi khoai trắng với bộ lạc xung quanh, tuy phần lớn bộ lạc đều ở xung quanh Hắc Sắc sâm lâm, nhưng Hắc Sắc sâm lâm chiếm đất cực lớn, khoảng cách giữa bộ lạc và bộ lạc đều khá xa.
Lấy bộ lạc Trường Hà làm khởi điểm, cách bộ lạc xa nhất đi bộ phải mất gần một tháng, cách bộ lạc gần nhất cũng phải đi mất hai ba ngày.
Bộ lạc có mạnh có yếu, cũng có xa có gần, mọi người đều có vòng địa bàn ước định mà thành. Mấy năm trước, Hắc Sắc sâm lâm sản lượng phong phú, mọi người đều ở lại địa bàn của mình, đã có thể lắp đầy bụng. Nhưng mấy năm gần đây càng lúc càng không được, vì kiếm càng nhiều thức ăn, mọi người chỉ có thể không ngừng đi sâu vào trung tâm Hắc Sắc sâm lâm, dần dần, cọ sát giữa bộ lạc và bộ lạc cũng nhiều lên.
Bạch đi chuyến này, gần như mang theo tất cả chiến sĩ trong bộ lạc, cho dù bộ lạc Trường Hà là bộ lạc đứng cuối trong bốn bộ lạc lớn, số lượng và chất lượng chiến sĩ cũng còn lâu những bộ lạc nhỏ mới có thể so sánh. Hơn nữa, mục đích họ đi chuyến này là vì khoai trắng, không phải vì cướp thức ăn với bộ lạc khác, gặp bộ lạc khác, chỉ cần Bạch đề xuất họ nguyện ý dùng con mồi đổi khoai trắng, gần như không ai không bằng lòng.
Đối với những người đó mà nói, khoai trắng mùi vị bình thường, tuy có thể lắp đầy bụng, nhưng căn bản không để lâu được, đào về nhiều lắm chỉ để được mười ngày nửa tháng đã là cực hạn, căn bản không thể giữ đến mùa đông. Con mồi thì khác, cho dù chết rồi, mùi vị vẫn ngon hơn khoai trắng, nếu còn sống thì càng tốt, có thể nuôi, nuôi đến lúc mùa đông không còn thức ăn lại ăn.
Hơn nữa, còn một điều quan trọng nhất, khoai trắng trong rừng rất nhiều, chỉ cần tìm được mầm, cho dù trẻ em thuần nhân còn nhỏ, một ngày cũng có thể đào được nửa sọt, nhưng trẻ em thuần nhân cho dù bỏ mạng trong rừng, cũng rất hiếm khi có được một con mồi béo mập.
Giao dịch này, nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng thấy vô cùng có lợi.
Đương nhiên, cũng có vài kẻ gian xảo, muốn biết tại sao bộ lạc Trường Hà phải dùng con mồi quý giá đổi lấy khoai trắng vô dụng, thậm chí còn liên tưởng đến mùa đông sắp tới.
Tiếc rằng có mệnh lệnh của đại vu và thủ lĩnh đi trước, người bộ lạc Trường Hà từ trên xuống dưới miệng kín như vỏ trai, đám người đó không moi được chút tiếng gió nào.
Một chút nghi hoặc không ảnh hưởng đến giao dịch khoai trắng, dù sao, cho dù bộ lạc Trường Hà thật sự muốn dùng khoai trắng làm gì, trong rừng vẫn còn rất nhiều, bọn họ lại đi đào là được.
Giao dịch cụ thể, Bạch an bài một vài thú nhân mang con mồi chia ra hành động, mà hắn thì dẫn chiến sĩ thú nhân còn lại tiếp tục săn mồi trong rừng, đội hái lượm thì đi theo đội đi săn, trong phạm vi bảo hộ của họ, không ngừng tìm kiếm đào khoai trắng hoang dã mọc trong rừng.
Trong các thú nhân được phái đi giao dịch, anh cả của sư tử con là Lực biểu hiện chói mắt nhất.
Tuy Lực là một trong những người ứng tuyển thủ lĩnh có tiếng hô hào cao nhất, nhưng so với quản lý bộ lạc, hắn càng thích giao dịch đồ với người khác, mỗi lần dùng đồ giá trị thấp đổi được đồ giá trị cao, lòng hắn còn cao hứng hơn ăn thịt rồng sừng mỹ vị nhất.
Quả thật Lực cũng rất giỏi giao dịch, lưỡi khéo đưa đẩy, đồng dạng nhiêu đó mồi, hắn luôn có thể đổi được nhiều hơn, thậm chí còn thuyết phục thủ lĩnh của ba bộ lạc nhỏ, cùng cả bốn đại nô lệ chủ của bộ lạc Mục Nguyên, trong năm ngày gom thêm một mớ khoai trắng cho hắn, đến lúc đó hắn sẽ kêu người mang con mồi tới đổi.
Cứ thế, khoai trắng cuồn cuộn không dứt vận chuyển về bộ lạc Trường Hà. Các thú nhân khí lực cực lớn, bọn họ biến về thú hình, thồ sọt lưng đặc chế, mỗi thú nhân mỗi lần có thể thồ mấy trăm gần ngàn cân khoai trắng về bộ lạc, 40 thú nhân đi đi về về không ngừng mang đồ về bộ lạc, mấy ngày ngắn ngủi, khoai trắng ở bộ lạc đã chất thành núi.
Trong lúc đó, số khoai trắng mà Ngô Nặc ươm giống trước đó hoàn toàn không phụ kỳ vọng mọc ra mầm non khỏe mạnh, hệ thống tuy không chính thức cho y biết rốt cuộc phương thức ươm mầm của y đúng hay không, nhưng phía dưới hai nhiệm vụ cưỡng chế đều đã xuất hiện thanh tiến độ nhiệm vụ.
Trong đó ‘tìm kiếm phương pháp gieo trồng khoai trắng chính xác và phổ biến rộng rãi’, ngay lúc Ngô Nặc nhìn thấy mầm thì thoắt cái từ 20% nhảy vọt lên 50%, Ngô Nặc không ngốc, y biết mình có lẽ đã tìm được phương pháp, có lẽ không phải là phương pháp gieo trồng tốt nhất, nhưng nếu làm theo khuôn mẫu này, khẳng định có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Mà một nhiệm vụ khác là giúp đỡ bộ lạc Trường Hà vượt qua mùa đông, cũng từ 0 biến thành 5%.
Cho dù chỉ có 5% nhỏ bé, Ngô Nặc cũng cảm thấy an ủi rất lớn, cả người như vừa được chọi tiên đan, tìm được lòng tin và động lực to lớn.
Có lòng tin, Ngô Nặc chỉ huy người trong bộ lạc càng thêm thuận lợi vừa lòng.
Vì đổi khoai trắng, mấy ngày nay, đội đi săn săn được mồi rất ít mang về bộ lạc, chút ít mang về căn bản không đủ cho nhiều người trong bộ lạc lắp bụng.
Chẳng qua trong số khoai trắng các thú nhân mang về, có ít nhất một nửa đều đã bị tổn hại. Vì không có công cụ thuận tay, những người thu thập chỉ có thể dùng đá sắc nhọn, gậy gỗ thậm chí là tay không đào, đội hái lượm của bộ lạc Trường Hà có Ngô Nặc phân phó, còn biết chú ý chút, nhưng những người bộ lạc khác thì không quản nhiều như thế.
Khoai trắng đào quá nát, đã bắt dầu bị mục, lúc giao dịch đều bị loại ra, nhưng rất nhiều khoai trắng có tổn hại vẫn mang về.
Số khoai trắng này không thể làm giống, Ngô Nặc để thuần nhân giống cái chọn chúng ra, y bảo các nữ nô gọt bỏ phần bị hư, rửa sạch sau đó nấu cho mọi người ăn.
Người bộ lạc trước đó thật sự chưa có ai từng ăn qua khoai trắng nấu chín, gần như đều ăn sống, cũng không phải không có người nấu qua, nhưng đều chưa nấu chín nấu mềm đã ăn, nửa sống nửa chín còn không ngon bằng ăn sống.
Mọi người đều không ngờ, khoai trắng nấu chín rồi, mùi vị cũng không tệ, mềm mại mang theo chút vị ngọt nhẹ nhàng, khác với ăn sống, ăn nhiều trong bụng cũng sẽ không có cảm giác nóng rực, tuy không chống đói như ăn thịt, nhưng lắp đầy bụng không thành vấn đề.
Khoai trắng ăn không hết, Ngô Nặc bảo các nữ nô cắt thành lát, bỏ dưới mặt trời phơi nắng, phơi khô rồi thì thu lại. Khoai trắng khô thêm nước nấu lên, mùi vị không hề thua kém lúc còn tươi, thậm chí vị ngọt còn đậm hơn.
Những người già vốn còn có cách nhìn nghi ngờ với việc trồng khoai trắng, bây giờ đã triệt để yên tâm.
Liên tục ăn khoai trắng mấy ngày, tuy có hơi ngán, nhưng tất cả mọi người đều không có phản ứng không tốt nào, như thế tất cả mọi người đều tin tưởng, tin rằng khoai trắng thật sự có thể giúp họ vượt qua mùa đông. Nhưng tiền đề là, bọn họ thật sự có thể trồng ra khoai trắng. Mà Vu Nặc là người duy nhất biết làm sao trồng được, vì thế cách duy nhất có thể trồng ra khoai trắng, chính là nghe theo sắp xếp của Vu Nặc.
Nghĩ thông những mấu chốt này, mọi người càng nguyện ý nghe theo an bài điều động của Ngô Nặc.
Tuy Ngô Nặc chỉ là một người bán hàng bình thường, không tri thức cũng chưa từng thấy những trường hợp lớn, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt của y dù sao cũng đã được tích lũy văn hóa lịch sử nhiều hơn mấy ngàn năm so với ở đây, cho dù những thứ Ngô Nặc được hun đúc, học đến chỉ là hạt gạo bỏ biển, nhưng ở trước mặt cư dân bộ lạc Trường Hà cũng rất đủ nhìn.
Dần dần, mọi người đều tin Ngô Nặc thật sự tới từ bộ lạc siêu cấp xa xôi nào đó__
Ngôn ngữ ứng xử của y, kiến thức trải nghiệm của y, năng lực ứng biến của y vân vân, đều vượt qua họ quá nhiều, trong những lời Ngô Nặc nói, đều có rất nhiều thứ họ nghe không hiểu, cũng chỉ có đại vu còn có thể hiểu được một chút. Vốn bọn họ cho rằng đại vu đã đủ lợi hại rồi, không ngờ Ngô Nặc còn biết nhiều hơn cả đại vu.
Ẩn ẩn, trong lòng mọi người đều có thêm vài phần kính trọng với Ngô Nặc, không còn vì y có gương mặt búp bê trẻ tuổi quá mức mà xem thường y.
Điều hiếm có nhất là, tính cách của Ngô Nặc rất tốt, hầu như không nổi giận bao giờ, khi nói chuyện trên mặt luôn mang nụ cười, nụ cười đó như có ma lực, khiến người ta luôn nhịn không được muốn nói thêm vài câu với y, ngay cả trẻ em nô lệ nhát gan nhất cũng dám giao lưu với y. Mọi người có vấn đề gì hỏi y, y luôn kiên nhẫn giải đáp cho mọi người, hoàn toàn không che giấu, cho dù có người ở trước mặt chỉ ra chỗ không đúng của y, y cũng không tức giận, càng không phiền não, mà khiêm tốn lắng nghe, nếu thật sự là y không đúng, y sẽ cảm tạ người đã chỉ ra sai lầm cho mình.
Ngô Nặc cổ vũ mọi người nói ra suy nghĩ, cách nhìn của riêng mình, nghiêm túc phân biệt được hơn, dù sao trí tuệ của một mình y là có hạn, hoàn cảnh y sinh ra lớn lên hoàn toàn khác ở đây, y không cho rằng mình đến từ trái đất hiện đại thì nhất định sẽ thông minh hơn, quyết sách đưa ra nhất định sẽ chính xác hơn những cư dân bản thổ nguyên thủy này, sự thật chứng minh, cho dù y đứng trên vai người khổng lồ, cũng vẫn có chỗ không nhìn thấy được.
Người bản thổ có lẽ không ‘kiến thức quảng đại’ như y, nhưng họ thân là người bản thổ đó chính là ưu thế trời sinh, họ biết những công cụ nào càng tiện tay hơn, vùng đất nào càng phì nhiêu hơn, những cỏ dại không bắt mắt nào có thể làm thành vu dược quý giá vân vân.
Ngô Nặc có thể theo họ học tập, thứ cần học tập với họ còn rất nhiều.
Nếu nói mặt luôn mỉm cười, khí chất thân thiện là thói quen nghề nghiệp trước kia của Ngô Nặc, vậy thì giỏi quan sát hoàn cảnh, năng lực thích ứng năng lực động thủ mạnh, giỏi tiếp thu tri thức, khiêm tốn hiếu học, biết học biết dùng, chính là ưu điểm của bản thân Ngô Nặc.
Những ưu điểm này, nếu không dần biến mất theo thời gian, thì nó sẽ đủ bổ sung cho những gì không đủ của Ngô Nặc bây giờ.
Đợt khoai trắng mà Ngô Nặc ươm giống đầu tiên đã được trồng xuống, trồng ngay trong vườn nhà đại miêu, thời tiết cuối hạ đầu thu, tuy nhiệt độ buổi sáng và buổi tối hơi thấp, nhưng nhiệt độ ban ngày vẫn rất cao, vô cùng thích hợp gieo trồng sinh trưởng.
Đêm nào đó, trời đổ cơn mưa nhỏ, sáng hôm sau Ngô Nặc dậy sớm, vốn định ra vườn luyện tập [Thể thuật căn bản] hiệu hệ thống, mắt còn lèm nhèm đi vào vườm, ánh mắt liền bị một phiến xanh non hấp dẫn__
Trong một đêm, vô số lá xanh non phá đất chui lên, phiến lá mềm mại run run rẩy rẩy lay lắt trong gió se lạnh, tuyên thệ chủ quyền sinh mạng, hy vọng cuối cùng cũng phá kén.
Ngô Nặc chấn động, mở giao diện thao tác hệ thống ra, hai thanh tiến độ nhiệm vụ của hai nhiệm vụ cưỡng chế đều tiến thêm một đoạn ngắn so với trước, nhiệm vụ khoai trắng đã vọt tiến độ lên đến 85%.
Không cần nghi vấn, cái này nghĩa là y đã hoàn thành ‘tìm kiếm phương pháp gieo trồng khoai trắng chính xác’, tiếp theo chỉ còn lại phần phổ biến rộng rãi thôi.
Hôm nay, đã định là một ngày may mắn của Ngô Nặc, tin tốt tới liên tiếp, y còn chưa luyện xong một lượt ba mươi động tác của [Thể thuật căn bản], đã có một thuần nhân giống cái chạy ào vào nói cho y biết, đợt khoai trắng họ ươm giống sớm nhất đã nảy mầm hết rồi!
Đặc biệt là họ còn phải trao đổi khoai trắng với bộ lạc xung quanh, tuy phần lớn bộ lạc đều ở xung quanh Hắc Sắc sâm lâm, nhưng Hắc Sắc sâm lâm chiếm đất cực lớn, khoảng cách giữa bộ lạc và bộ lạc đều khá xa.
Lấy bộ lạc Trường Hà làm khởi điểm, cách bộ lạc xa nhất đi bộ phải mất gần một tháng, cách bộ lạc gần nhất cũng phải đi mất hai ba ngày.
Bộ lạc có mạnh có yếu, cũng có xa có gần, mọi người đều có vòng địa bàn ước định mà thành. Mấy năm trước, Hắc Sắc sâm lâm sản lượng phong phú, mọi người đều ở lại địa bàn của mình, đã có thể lắp đầy bụng. Nhưng mấy năm gần đây càng lúc càng không được, vì kiếm càng nhiều thức ăn, mọi người chỉ có thể không ngừng đi sâu vào trung tâm Hắc Sắc sâm lâm, dần dần, cọ sát giữa bộ lạc và bộ lạc cũng nhiều lên.
Bạch đi chuyến này, gần như mang theo tất cả chiến sĩ trong bộ lạc, cho dù bộ lạc Trường Hà là bộ lạc đứng cuối trong bốn bộ lạc lớn, số lượng và chất lượng chiến sĩ cũng còn lâu những bộ lạc nhỏ mới có thể so sánh. Hơn nữa, mục đích họ đi chuyến này là vì khoai trắng, không phải vì cướp thức ăn với bộ lạc khác, gặp bộ lạc khác, chỉ cần Bạch đề xuất họ nguyện ý dùng con mồi đổi khoai trắng, gần như không ai không bằng lòng.
Đối với những người đó mà nói, khoai trắng mùi vị bình thường, tuy có thể lắp đầy bụng, nhưng căn bản không để lâu được, đào về nhiều lắm chỉ để được mười ngày nửa tháng đã là cực hạn, căn bản không thể giữ đến mùa đông. Con mồi thì khác, cho dù chết rồi, mùi vị vẫn ngon hơn khoai trắng, nếu còn sống thì càng tốt, có thể nuôi, nuôi đến lúc mùa đông không còn thức ăn lại ăn.
Hơn nữa, còn một điều quan trọng nhất, khoai trắng trong rừng rất nhiều, chỉ cần tìm được mầm, cho dù trẻ em thuần nhân còn nhỏ, một ngày cũng có thể đào được nửa sọt, nhưng trẻ em thuần nhân cho dù bỏ mạng trong rừng, cũng rất hiếm khi có được một con mồi béo mập.
Giao dịch này, nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng thấy vô cùng có lợi.
Đương nhiên, cũng có vài kẻ gian xảo, muốn biết tại sao bộ lạc Trường Hà phải dùng con mồi quý giá đổi lấy khoai trắng vô dụng, thậm chí còn liên tưởng đến mùa đông sắp tới.
Tiếc rằng có mệnh lệnh của đại vu và thủ lĩnh đi trước, người bộ lạc Trường Hà từ trên xuống dưới miệng kín như vỏ trai, đám người đó không moi được chút tiếng gió nào.
Một chút nghi hoặc không ảnh hưởng đến giao dịch khoai trắng, dù sao, cho dù bộ lạc Trường Hà thật sự muốn dùng khoai trắng làm gì, trong rừng vẫn còn rất nhiều, bọn họ lại đi đào là được.
Giao dịch cụ thể, Bạch an bài một vài thú nhân mang con mồi chia ra hành động, mà hắn thì dẫn chiến sĩ thú nhân còn lại tiếp tục săn mồi trong rừng, đội hái lượm thì đi theo đội đi săn, trong phạm vi bảo hộ của họ, không ngừng tìm kiếm đào khoai trắng hoang dã mọc trong rừng.
Trong các thú nhân được phái đi giao dịch, anh cả của sư tử con là Lực biểu hiện chói mắt nhất.
Tuy Lực là một trong những người ứng tuyển thủ lĩnh có tiếng hô hào cao nhất, nhưng so với quản lý bộ lạc, hắn càng thích giao dịch đồ với người khác, mỗi lần dùng đồ giá trị thấp đổi được đồ giá trị cao, lòng hắn còn cao hứng hơn ăn thịt rồng sừng mỹ vị nhất.
Quả thật Lực cũng rất giỏi giao dịch, lưỡi khéo đưa đẩy, đồng dạng nhiêu đó mồi, hắn luôn có thể đổi được nhiều hơn, thậm chí còn thuyết phục thủ lĩnh của ba bộ lạc nhỏ, cùng cả bốn đại nô lệ chủ của bộ lạc Mục Nguyên, trong năm ngày gom thêm một mớ khoai trắng cho hắn, đến lúc đó hắn sẽ kêu người mang con mồi tới đổi.
Cứ thế, khoai trắng cuồn cuộn không dứt vận chuyển về bộ lạc Trường Hà. Các thú nhân khí lực cực lớn, bọn họ biến về thú hình, thồ sọt lưng đặc chế, mỗi thú nhân mỗi lần có thể thồ mấy trăm gần ngàn cân khoai trắng về bộ lạc, 40 thú nhân đi đi về về không ngừng mang đồ về bộ lạc, mấy ngày ngắn ngủi, khoai trắng ở bộ lạc đã chất thành núi.
Trong lúc đó, số khoai trắng mà Ngô Nặc ươm giống trước đó hoàn toàn không phụ kỳ vọng mọc ra mầm non khỏe mạnh, hệ thống tuy không chính thức cho y biết rốt cuộc phương thức ươm mầm của y đúng hay không, nhưng phía dưới hai nhiệm vụ cưỡng chế đều đã xuất hiện thanh tiến độ nhiệm vụ.
Trong đó ‘tìm kiếm phương pháp gieo trồng khoai trắng chính xác và phổ biến rộng rãi’, ngay lúc Ngô Nặc nhìn thấy mầm thì thoắt cái từ 20% nhảy vọt lên 50%, Ngô Nặc không ngốc, y biết mình có lẽ đã tìm được phương pháp, có lẽ không phải là phương pháp gieo trồng tốt nhất, nhưng nếu làm theo khuôn mẫu này, khẳng định có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Mà một nhiệm vụ khác là giúp đỡ bộ lạc Trường Hà vượt qua mùa đông, cũng từ 0 biến thành 5%.
Cho dù chỉ có 5% nhỏ bé, Ngô Nặc cũng cảm thấy an ủi rất lớn, cả người như vừa được chọi tiên đan, tìm được lòng tin và động lực to lớn.
Có lòng tin, Ngô Nặc chỉ huy người trong bộ lạc càng thêm thuận lợi vừa lòng.
Vì đổi khoai trắng, mấy ngày nay, đội đi săn săn được mồi rất ít mang về bộ lạc, chút ít mang về căn bản không đủ cho nhiều người trong bộ lạc lắp bụng.
Chẳng qua trong số khoai trắng các thú nhân mang về, có ít nhất một nửa đều đã bị tổn hại. Vì không có công cụ thuận tay, những người thu thập chỉ có thể dùng đá sắc nhọn, gậy gỗ thậm chí là tay không đào, đội hái lượm của bộ lạc Trường Hà có Ngô Nặc phân phó, còn biết chú ý chút, nhưng những người bộ lạc khác thì không quản nhiều như thế.
Khoai trắng đào quá nát, đã bắt dầu bị mục, lúc giao dịch đều bị loại ra, nhưng rất nhiều khoai trắng có tổn hại vẫn mang về.
Số khoai trắng này không thể làm giống, Ngô Nặc để thuần nhân giống cái chọn chúng ra, y bảo các nữ nô gọt bỏ phần bị hư, rửa sạch sau đó nấu cho mọi người ăn.
Người bộ lạc trước đó thật sự chưa có ai từng ăn qua khoai trắng nấu chín, gần như đều ăn sống, cũng không phải không có người nấu qua, nhưng đều chưa nấu chín nấu mềm đã ăn, nửa sống nửa chín còn không ngon bằng ăn sống.
Mọi người đều không ngờ, khoai trắng nấu chín rồi, mùi vị cũng không tệ, mềm mại mang theo chút vị ngọt nhẹ nhàng, khác với ăn sống, ăn nhiều trong bụng cũng sẽ không có cảm giác nóng rực, tuy không chống đói như ăn thịt, nhưng lắp đầy bụng không thành vấn đề.
Khoai trắng ăn không hết, Ngô Nặc bảo các nữ nô cắt thành lát, bỏ dưới mặt trời phơi nắng, phơi khô rồi thì thu lại. Khoai trắng khô thêm nước nấu lên, mùi vị không hề thua kém lúc còn tươi, thậm chí vị ngọt còn đậm hơn.
Những người già vốn còn có cách nhìn nghi ngờ với việc trồng khoai trắng, bây giờ đã triệt để yên tâm.
Liên tục ăn khoai trắng mấy ngày, tuy có hơi ngán, nhưng tất cả mọi người đều không có phản ứng không tốt nào, như thế tất cả mọi người đều tin tưởng, tin rằng khoai trắng thật sự có thể giúp họ vượt qua mùa đông. Nhưng tiền đề là, bọn họ thật sự có thể trồng ra khoai trắng. Mà Vu Nặc là người duy nhất biết làm sao trồng được, vì thế cách duy nhất có thể trồng ra khoai trắng, chính là nghe theo sắp xếp của Vu Nặc.
Nghĩ thông những mấu chốt này, mọi người càng nguyện ý nghe theo an bài điều động của Ngô Nặc.
Tuy Ngô Nặc chỉ là một người bán hàng bình thường, không tri thức cũng chưa từng thấy những trường hợp lớn, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt của y dù sao cũng đã được tích lũy văn hóa lịch sử nhiều hơn mấy ngàn năm so với ở đây, cho dù những thứ Ngô Nặc được hun đúc, học đến chỉ là hạt gạo bỏ biển, nhưng ở trước mặt cư dân bộ lạc Trường Hà cũng rất đủ nhìn.
Dần dần, mọi người đều tin Ngô Nặc thật sự tới từ bộ lạc siêu cấp xa xôi nào đó__
Ngôn ngữ ứng xử của y, kiến thức trải nghiệm của y, năng lực ứng biến của y vân vân, đều vượt qua họ quá nhiều, trong những lời Ngô Nặc nói, đều có rất nhiều thứ họ nghe không hiểu, cũng chỉ có đại vu còn có thể hiểu được một chút. Vốn bọn họ cho rằng đại vu đã đủ lợi hại rồi, không ngờ Ngô Nặc còn biết nhiều hơn cả đại vu.
Ẩn ẩn, trong lòng mọi người đều có thêm vài phần kính trọng với Ngô Nặc, không còn vì y có gương mặt búp bê trẻ tuổi quá mức mà xem thường y.
Điều hiếm có nhất là, tính cách của Ngô Nặc rất tốt, hầu như không nổi giận bao giờ, khi nói chuyện trên mặt luôn mang nụ cười, nụ cười đó như có ma lực, khiến người ta luôn nhịn không được muốn nói thêm vài câu với y, ngay cả trẻ em nô lệ nhát gan nhất cũng dám giao lưu với y. Mọi người có vấn đề gì hỏi y, y luôn kiên nhẫn giải đáp cho mọi người, hoàn toàn không che giấu, cho dù có người ở trước mặt chỉ ra chỗ không đúng của y, y cũng không tức giận, càng không phiền não, mà khiêm tốn lắng nghe, nếu thật sự là y không đúng, y sẽ cảm tạ người đã chỉ ra sai lầm cho mình.
Ngô Nặc cổ vũ mọi người nói ra suy nghĩ, cách nhìn của riêng mình, nghiêm túc phân biệt được hơn, dù sao trí tuệ của một mình y là có hạn, hoàn cảnh y sinh ra lớn lên hoàn toàn khác ở đây, y không cho rằng mình đến từ trái đất hiện đại thì nhất định sẽ thông minh hơn, quyết sách đưa ra nhất định sẽ chính xác hơn những cư dân bản thổ nguyên thủy này, sự thật chứng minh, cho dù y đứng trên vai người khổng lồ, cũng vẫn có chỗ không nhìn thấy được.
Người bản thổ có lẽ không ‘kiến thức quảng đại’ như y, nhưng họ thân là người bản thổ đó chính là ưu thế trời sinh, họ biết những công cụ nào càng tiện tay hơn, vùng đất nào càng phì nhiêu hơn, những cỏ dại không bắt mắt nào có thể làm thành vu dược quý giá vân vân.
Ngô Nặc có thể theo họ học tập, thứ cần học tập với họ còn rất nhiều.
Nếu nói mặt luôn mỉm cười, khí chất thân thiện là thói quen nghề nghiệp trước kia của Ngô Nặc, vậy thì giỏi quan sát hoàn cảnh, năng lực thích ứng năng lực động thủ mạnh, giỏi tiếp thu tri thức, khiêm tốn hiếu học, biết học biết dùng, chính là ưu điểm của bản thân Ngô Nặc.
Những ưu điểm này, nếu không dần biến mất theo thời gian, thì nó sẽ đủ bổ sung cho những gì không đủ của Ngô Nặc bây giờ.
Đợt khoai trắng mà Ngô Nặc ươm giống đầu tiên đã được trồng xuống, trồng ngay trong vườn nhà đại miêu, thời tiết cuối hạ đầu thu, tuy nhiệt độ buổi sáng và buổi tối hơi thấp, nhưng nhiệt độ ban ngày vẫn rất cao, vô cùng thích hợp gieo trồng sinh trưởng.
Đêm nào đó, trời đổ cơn mưa nhỏ, sáng hôm sau Ngô Nặc dậy sớm, vốn định ra vườn luyện tập [Thể thuật căn bản] hiệu hệ thống, mắt còn lèm nhèm đi vào vườm, ánh mắt liền bị một phiến xanh non hấp dẫn__
Trong một đêm, vô số lá xanh non phá đất chui lên, phiến lá mềm mại run run rẩy rẩy lay lắt trong gió se lạnh, tuyên thệ chủ quyền sinh mạng, hy vọng cuối cùng cũng phá kén.
Ngô Nặc chấn động, mở giao diện thao tác hệ thống ra, hai thanh tiến độ nhiệm vụ của hai nhiệm vụ cưỡng chế đều tiến thêm một đoạn ngắn so với trước, nhiệm vụ khoai trắng đã vọt tiến độ lên đến 85%.
Không cần nghi vấn, cái này nghĩa là y đã hoàn thành ‘tìm kiếm phương pháp gieo trồng khoai trắng chính xác’, tiếp theo chỉ còn lại phần phổ biến rộng rãi thôi.
Hôm nay, đã định là một ngày may mắn của Ngô Nặc, tin tốt tới liên tiếp, y còn chưa luyện xong một lượt ba mươi động tác của [Thể thuật căn bản], đã có một thuần nhân giống cái chạy ào vào nói cho y biết, đợt khoai trắng họ ươm giống sớm nhất đã nảy mầm hết rồi!