Chương : 39
Bộ lạc xung quanh Hắc Sắc sâm lâm, lớn lớn nhỏ nhỏ cộng lại có hơn hai ba trăm, bộ lạc Mục Nguyên là lớn nhất trong số đông bộ lạc, nhân số cũng nhiều nhất, chỉ tính riêng chiến sĩ thú nhân đã có bảy tám trăm người, còn chưa tính đến ấu thú nhân chưa hóa hình, cư dân thuần nhân bình thường có hơn hai ngàn, còn lại bán thú nhân, nô lệ cộng lại hơn tám ngàn người, tổng nhân số vượt qua mười ngàn người.
Tổng hợp thực lực xếp thứ hai và thứ ba chia ra là bộ lạc Khê Cốc, bộ lạc Đại Thạch, tổng nhân số cũng chia ra lên tới hơn 8000 người và hơn 6000 người.
Bộ lạc Trường Hà xếp cuối trong bốn bộ lạc lớn vào thời kỳ nhân khẩu cường thịnh cũng từng lên đến bốn năm ngàn người, thực lực chỉ thua kém bộ lạc Mục Nguyên.
Bộ lạc Trường Hà suy yếu bắt đầu từ trận chiến với bộ lạc Hàn Nham nhiều năm trước, khi đó chiến sĩ thú nhân bộ lạc tử chiến lên đến hai ba trăm người, tuy cuối cùng thắng thảm bộ lạc Hàn Nham, nhưng một số lượng lớn chiến sĩ thú nhân tử vong, dẫn đến lực chiến đấu của bộ lạc suy yếu nghiêm trọng, hậu quả trực tiếp chính là thức ăn chuẩn bị cho mùa đông thiếu nghiêm trọng. Bất đắc dĩ, đại vu và Kim Đồng lúc đó vừa mới lên làm thủ lĩnh chỉ có thể chọn bán đi nô lệ, đổi lấy một phần thức ăn qua đông.
Nhưng, cho dù bọn họ bán đi tất cả nô lệ trong bộ lạc, vẫn không đổi đủ thức ăn, rất nhiều thuần nhân, ấu thú nhân và thú nhân tuổi già đều chết đói chết lạnh trong mùa đông đó. Cũng có một phần thú nhân và thuần nhân thật sự sống không nổi nữa, mang theo gia đình phản bội bộ lạc.
Vất vả lắm mới chờ đến khi mùa đông kết thúc, nhân số bộ lạc Trường Hà đã giảm mạnh chỉ còn hơn một ngàn người, thú nhân và thuần nhân trẻ tuổi đã đi rất nhiều, mà trẻ con còn sống sót càng ít đến đáng thương.
Hậu quả nhân khẩu đứt đoạn mang tới, chính là nhân số bộ lạc Trường Hà không thể tăng thêm, thực lực bộ lạc giảm xuống, nếu không phải có đại vu tọa trấn, bộ lạc Trường Hà sớm đã bị mấy bộ lạc khác gạt ra khỏi hàng ngũ bốn bộ lạc lớn.
Mà ba bộ lạc lớn khác đi đầu là bộ lạc Mục Nguyên, vì tự thân cường đại, đồng thời không ngừng cắn nuốt bộ lạc nhỏ xung quanh, bất luận là nhân khẩu hay thực lực đều tăng trưởng cực nhanh.
Trong quá trình này khó tránh khỏi cọ sát, bộ lạc Mục Nguyên khống chế đường muối, ý đồ một nhà độc đại, dã tâm bừng bừng muốn nuốt chửng thâu tóm hết toàn bộ bộ lạc xung quanh, xây dựng một bộ lạc siêu cấp.
Ngặc nỗi Hắc Sắc sâm lâm quá rộng lớn, bộ lạc Mục Nguyên nằm ở đầu đông của khu rừng, chiếm lĩnh vùng thảo nguyên, con mồi rất nhiều, độ ỷ lại vào Hắc Sắc sâm lâm khá thấp. Bộ lạc Khê Cốc nằm ở đầu bắc khu rừng, tọa lạc trong một thung lũng to lớn, rõ ràng nhiệt độ phải thấp nhất, nhưng vì có thung lũng núi cao che chắn, dưới đất có nhiệt khí bốc lên, trong cốc quanh năm không băng, bốn mùa như xuân, ngược lại là bộ lạc chịu ảnh hưởng nhỏ nhất vào mùa đông. Bộ lạc Đại Thạch nằm ở đầu tây khu rừng, trên thượng du của bộ lạc Trường Hà, tại vùng đất nguyền rủa trong truyền thuyết, rõ ràng khắp nơi là đất đen nhưng cây trồng thưa thớt chim thú ít ỏi, nguồn lương thực của bộ lạc hoàn toàn nhờ vào sức sản xuất của Hắc Sắc sâm lâm, đại khái là vì độ cằn cỗi này, chiến sĩ bộ lạc Đại Thạch vô luận là thú nhân hay thuần nhân đều đặc biệt dũng mãnh thiện chiến. Cuối cùng chính là bộ lạc Trường Hà, bộ lạc Trường Hà nằm ở đầu nam khu rừng, cách rừng một con sông, địa thế bằng phẳng đất đai phì nhiêu, khu vực xung quanh sinh trưởng rất nhiều vu dược bình thường nhưng không thể thiếu, đáng tiếc người bộ lạc không biết trồng trọt, lãng phí trắng ưu thế hoàn cảnh địa lý thiên nhiên.
Chính vì bốn bộ lạc lớn phân biệt nằm ở bốn hướng của khu rừng, khoảng cách giữa nhau gần nhất cũng phải đi hơn mười ngày, xa thì phải đi cả tháng mới tới. Cho nên dù bộ lạc Mục Nguyên có dã tâm lớn thế nào, muốn nuốt chửng ba bộ lạc khác, đặc biệt là bộ lạc Khê Cốc và bộ lạc Đại Thạch, cũng không dễ nuốt.
Nhưng, không có nghĩa bộ lạc Mục Nguyên cứ thế mà từ bỏ, mấy năm nay nó gần như đã nuốt chửng thâu tóm hết những bộ lạc nhỏ gần nó nhất, chỉ còn lại một vài bộ lạc quy mô khá lớn khổ sở giãy dụa, trong đó, bộ lạc Hàn Nham tự nhiên là xuất lực không ít.
Bộ lạc Hàn Nham nằm giữa bộ lạc Trường Hà và bộ lạc Mục Nguyên, ngay từ đầu, cũng phát sinh không ít xung đột với bộ lạc Mục Nguyên, nhưng vật đổi sao dời, hiện tại lại trở thành con chó săn của bộ lạc Mục Nguyên, trong âm thầm thay bộ lạc Mục Nguyên làm không ít chuyện.
Đại vu có ý để Ngô Nặc trở thành người tiếp nhiệm mình, trong quá trình bàn chuyện với thủ lĩnh, đặc biệt nhắc đến tình huống của bộ lạc xung quanh, để tiện cho y có hiểu biết trực quan hơn về hoàn cảnh của bộ lạc Trường Hà.
Ngô Nặc từng nghe Bạch nói, biết bộ lạc Trường Hà là một trong bốn bộ lạc lớn xung quanh, vốn cho rằng rất lợi hại, không ngờ kỳ thật chỉ là cái vỏ rỗng, căn bản không cách nào so sánh ngang hàng với ba bộ lạc lớn khác, hoàn cảnh cực kỳ không tốt.
Cũng khó trách lúc trước y đề xuất muốn trồng khoai trắng, đại vu và thủ lĩnh đều không hề do dự, mà để cả bộ lạc cùng phối hợp với y. Trong đó, lời dao động của y đương nhiên cũng có tác dụng, nhưng phần nhiều, chỉ sợ là không thể làm gì hơn, hai người đành đánh liều chọn lựa.
Hiện tại chỉ còn lại không đến một tháng là tới hội giao dịch bộ lạc, trước đó vì tranh thủ trồng khoai trắng, đã làm lỡ rất nhiều thời gian.
Trong hội giao dịch bộ lạc, mỗi bộ lạc, đặc biệt là bốn bộ lạc lớn, đều có vật giao dịch đặc sắc riêng biệt của mình.
Bộ lạc Mục Nguyên không cần nghi vấn chính là muối.
Vật giao dịch nổi tiếng nhất của bộ lạc Khê Cốc là da rắn tộc nhân họ lột xuống, bản thân nó đã có tác dụng khu trùng giải độc và trị liệu viêm loét, nếu phối hợp với thứ khác nấu thành vu dược đặc chế, có thể nâng cao tỷ lệ hóa hình của các thú nhân, trình độ quý báu không thua gì muối.
Vật giao dịch nổi danh nhất của bộ lạc Đại Thạch là các loại đồ đá, đồ đá của bộ lạc họ tiện dụng bền hơn đồ đá bình thường, bọn họ đặc biệt sở trường mài ra vũ khí, rất nhiều chiến sĩ thú nhân và chiến sĩ thuần nhân đều xem việc có vũ khí của bộ lạc Đại Thạch là vinh quang, bọn họ còn có một vài vũ khí mài từ chất liệu đặc thù, sắc bén dị thường, chỉ có thủ lĩnh bộ lạc lớn và thú nhân vô cùng cường đại mới mua được.
Lúc bộ lạc Trường Hà còn cường thịnh, cũng có ba món vũ khí chất liệu đặc thù này, sau đó thì đã bán đi. Mà trong vật giao dịch của bộ lạc Trường Hà, được hoan nghênh nhất trừ vu dược do đại vu Vu Quyền phối chế ra, còn lại là da thú.
Lúc đại vu ra ngoài lịch lãm, từng đến một bộ lạc lớn siêu cấp học trộm được hai cách thuộc da thú, trong đó có một cách là thuộc da lông, da lông dùng cách này thuộc ra mềm mại không mùi, màu lông tươi diễm, thời gian bảo tồn lâu đồng thời càng thêm ấm áp, vô cùng thích hợp mặc vào mùa đông.
Vào mùa đông tuyết lớn phủ núi không thể ra ngoài, thú nhân bình thường sẽ hóa thành hình thú, da lông trời sinh đã có tác dụng giữ ấm rất tốt. Nhưng thuần nhân không được, chỉ có thể nhờ vào da thú giữ ấm, vì thế, da lông do bộ lạc Trường Hà thuộc ra được thuần nhân các bộ lạc khác xem trọng nhất.
Đương nhiên, tuy thú nhân ở hình thú không cần da thú giữ ấm, nhưng khi hóa thành hình người, cũng cần mặc da thú, các nữ thú nhân đặc biệt thích da thú màu sắc diễm lệ của bộ lạc Trường Hà, bất kể là làm thành quần áo mặc trên người hay trực tiếp lót giường làm đệm, đều vô cùng thoải mái. Một vài thú nhân sung túc còn đặc biện chọn ra da nguyên chất lượng tốt, để trong nhà là đồ trang trí.
Một cách khác mà đại vu học lỏm được, là chuyên dùng để làm da thuộc, bộ lạc Trường Hà dùng da bò man thuộc thành da bò, độ dai mạnh dùng được lâu. Ở bộ lạc siêu cấp mà đại vu học lỏm, các chiến sĩ dùng loại da thuộc này làm giáp da, bảo vệ cơ thể. Nhưng tại bộ lạc gần đây, người thích da thuộc không nhiều, cho dù đại vu bảo người làm thành giáp da như trong trí nhớ của mình, vẫn không có ai thích. Bộ lạc siêu cấp kia còn dùng cách thuộc da này thuộc da dê, đại vu và các tế ti của họ sẽ ghi lại những sự kiện trọng đại của bộ lạc, những phối phương vu dược trong cuộn da dê, hoặc là những người khác dùng để truyền tin tức. Đáng tiếc, bộ lạc Trường Hà cũng vậy, những bộ lạc gần đây cũng vậy, đều không có văn tự, giấy da dê không hề có đất dụng võ.
Cuối cùng da thuộc bị ế của bộ lạc, đại vu để người may thành túi lớn, ông vẽ phù chú lên trên, thi triển vu pháp, sau đó lấy nó bảo tồn vu dược đã phơi khô, hiệu quả cũng không tồi.
Đương nhiên, vu dược và da thú là vật giao dịch thống nhất của cả bộ lạc, chủ yếu lấy để giao dịch đồ cần thiết cho bộ lạc. Mà các thú nhân và các thuần nhân nếu muốn đồ gì khác, cũng có thể lấy tài sản riêng của mình ra trao đổi. Chẳng hạn da thú, con mồi, rau quả, đồ đá vân vân nộp lên bộ lạc còn dư lại.
Đối với các cư dân bộ lạc thiếu thốn hoạt động mà nói, hội giao dịch bộ lạc một năm một lần, là hội lớn khó có, không có ai không muốn tham gia. Nhưng bộ lạc Trường Hà và bộ lạc Mục Nguyên rốt cuộc cách nhau xa như thế, đi bộ phải mất gần nửa tháng, trên đường còn có rất nhiều nguy hiểm, tuy giữa các bộ lạc đã giao hẹn trong thời gian mở hội giao dịch không cho phép tranh đấu không cho phép cướp tài vật của người khác, nhưng vẫn không thiếu mấy kẻ ra chiêu không theo lẽ thường, chẳng hạn bộ lạc Hàn Nham chuyên lấy cướp giật để sống. Mỗi năm bộ lạc nhỏ rơi vào tay bọn họ không phải là con số nhỏ.
Gần như mỗi một bộ lạc đều chọn ra chiến sĩ thú nhân lợi hại nhất trong bộ lạc tham gia hội giao dịch, một mặt là để bảo vệ an toàn cho tài vật của chính mình, mặt khác, cũng là để khoe khoang so sánh võ lực của bộ lạc mình.
Bộ lạc Trường Hà tổng cộng cũng có hai trăm chiến sĩ thú nhân, phải lưu người lại bảo vệ bộ lạc và đi săn, để công bằng, bình thường sẽ dùng cách tỷ (đánh) thí (nhau) chọn ra người đi, chỉ có thú nhân đứng trong 50 hạng đầu trong cuộc tỷ thí mới có tư cách tham gia.
Vì lấy được tư cách tham gia này, các thú nhân không thiếu âm thầm nỗ lực cạnh tranh. Trừ việc tham gia hội giao dịch vô cùng thú vị ra, nếu những người khác trong bộ lạc nhờ họ giúp mang đồ giao dịch về, bọn họ còn có thể kiếm thêm một chút.
Trừ các chiến sĩ thú nhân ra, đại vu và Thủy Sa mỗi năm cũng sẽ tới bộ lạc Mục Nguyên, tham gia hội giao dịch, dù sao hai người họ mới là chủ lực bán vu dược.
Năm nay đại vu còn muốn dẫn theo một người nữa.
“… Con cũng đi chung?” Ngô Nặc chỉ mình hỏi.
“Không sai, vừa hay con cũng có thể nhìn xem, trong hội giao dịch có thích thứ nào không, thuận tiện làm quen với các bộ lạc khác một chút.” Đại vu nói.
Ngô Nặc thật lòng rất muốn đi xem, nhưng tạm không nói đôi giày duy nhất của y đã ở mép sụp đổ, chỉ nghĩ đến nội đi đường cả đi lẫn về phải đi bộ mất một tháng, cùng với trên đường có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, nội tâm y liền bắt đầu cự tuyệt, đầu óc đã không tự chủ suy nghĩ lý do cự tuyệt.
Hệ thống: [Nhiệm vụ cưỡng chế 4: Tham gia hội giao dịch bộ lạc.
Thời hạn nhiệm vụ: 80 ngày.
Phần thưởng nhiệm vụ: 5000 tích phân, một lần rút thưởng tùy ý.]
Ngô Nặc: [… Hệ thống, lẽ nào mày đã quên, tối hôm qua vừa mới công bố một nhiệm vụ cưỡng chế khác cho tao sao?]
Hệ thống: [Hai nhiệm vụ này có thể tiến hành cùng lúc, không xung đột.]
Ngô Nặc: … (╯‵口′)╯︵┻━┻
Tổng hợp thực lực xếp thứ hai và thứ ba chia ra là bộ lạc Khê Cốc, bộ lạc Đại Thạch, tổng nhân số cũng chia ra lên tới hơn 8000 người và hơn 6000 người.
Bộ lạc Trường Hà xếp cuối trong bốn bộ lạc lớn vào thời kỳ nhân khẩu cường thịnh cũng từng lên đến bốn năm ngàn người, thực lực chỉ thua kém bộ lạc Mục Nguyên.
Bộ lạc Trường Hà suy yếu bắt đầu từ trận chiến với bộ lạc Hàn Nham nhiều năm trước, khi đó chiến sĩ thú nhân bộ lạc tử chiến lên đến hai ba trăm người, tuy cuối cùng thắng thảm bộ lạc Hàn Nham, nhưng một số lượng lớn chiến sĩ thú nhân tử vong, dẫn đến lực chiến đấu của bộ lạc suy yếu nghiêm trọng, hậu quả trực tiếp chính là thức ăn chuẩn bị cho mùa đông thiếu nghiêm trọng. Bất đắc dĩ, đại vu và Kim Đồng lúc đó vừa mới lên làm thủ lĩnh chỉ có thể chọn bán đi nô lệ, đổi lấy một phần thức ăn qua đông.
Nhưng, cho dù bọn họ bán đi tất cả nô lệ trong bộ lạc, vẫn không đổi đủ thức ăn, rất nhiều thuần nhân, ấu thú nhân và thú nhân tuổi già đều chết đói chết lạnh trong mùa đông đó. Cũng có một phần thú nhân và thuần nhân thật sự sống không nổi nữa, mang theo gia đình phản bội bộ lạc.
Vất vả lắm mới chờ đến khi mùa đông kết thúc, nhân số bộ lạc Trường Hà đã giảm mạnh chỉ còn hơn một ngàn người, thú nhân và thuần nhân trẻ tuổi đã đi rất nhiều, mà trẻ con còn sống sót càng ít đến đáng thương.
Hậu quả nhân khẩu đứt đoạn mang tới, chính là nhân số bộ lạc Trường Hà không thể tăng thêm, thực lực bộ lạc giảm xuống, nếu không phải có đại vu tọa trấn, bộ lạc Trường Hà sớm đã bị mấy bộ lạc khác gạt ra khỏi hàng ngũ bốn bộ lạc lớn.
Mà ba bộ lạc lớn khác đi đầu là bộ lạc Mục Nguyên, vì tự thân cường đại, đồng thời không ngừng cắn nuốt bộ lạc nhỏ xung quanh, bất luận là nhân khẩu hay thực lực đều tăng trưởng cực nhanh.
Trong quá trình này khó tránh khỏi cọ sát, bộ lạc Mục Nguyên khống chế đường muối, ý đồ một nhà độc đại, dã tâm bừng bừng muốn nuốt chửng thâu tóm hết toàn bộ bộ lạc xung quanh, xây dựng một bộ lạc siêu cấp.
Ngặc nỗi Hắc Sắc sâm lâm quá rộng lớn, bộ lạc Mục Nguyên nằm ở đầu đông của khu rừng, chiếm lĩnh vùng thảo nguyên, con mồi rất nhiều, độ ỷ lại vào Hắc Sắc sâm lâm khá thấp. Bộ lạc Khê Cốc nằm ở đầu bắc khu rừng, tọa lạc trong một thung lũng to lớn, rõ ràng nhiệt độ phải thấp nhất, nhưng vì có thung lũng núi cao che chắn, dưới đất có nhiệt khí bốc lên, trong cốc quanh năm không băng, bốn mùa như xuân, ngược lại là bộ lạc chịu ảnh hưởng nhỏ nhất vào mùa đông. Bộ lạc Đại Thạch nằm ở đầu tây khu rừng, trên thượng du của bộ lạc Trường Hà, tại vùng đất nguyền rủa trong truyền thuyết, rõ ràng khắp nơi là đất đen nhưng cây trồng thưa thớt chim thú ít ỏi, nguồn lương thực của bộ lạc hoàn toàn nhờ vào sức sản xuất của Hắc Sắc sâm lâm, đại khái là vì độ cằn cỗi này, chiến sĩ bộ lạc Đại Thạch vô luận là thú nhân hay thuần nhân đều đặc biệt dũng mãnh thiện chiến. Cuối cùng chính là bộ lạc Trường Hà, bộ lạc Trường Hà nằm ở đầu nam khu rừng, cách rừng một con sông, địa thế bằng phẳng đất đai phì nhiêu, khu vực xung quanh sinh trưởng rất nhiều vu dược bình thường nhưng không thể thiếu, đáng tiếc người bộ lạc không biết trồng trọt, lãng phí trắng ưu thế hoàn cảnh địa lý thiên nhiên.
Chính vì bốn bộ lạc lớn phân biệt nằm ở bốn hướng của khu rừng, khoảng cách giữa nhau gần nhất cũng phải đi hơn mười ngày, xa thì phải đi cả tháng mới tới. Cho nên dù bộ lạc Mục Nguyên có dã tâm lớn thế nào, muốn nuốt chửng ba bộ lạc khác, đặc biệt là bộ lạc Khê Cốc và bộ lạc Đại Thạch, cũng không dễ nuốt.
Nhưng, không có nghĩa bộ lạc Mục Nguyên cứ thế mà từ bỏ, mấy năm nay nó gần như đã nuốt chửng thâu tóm hết những bộ lạc nhỏ gần nó nhất, chỉ còn lại một vài bộ lạc quy mô khá lớn khổ sở giãy dụa, trong đó, bộ lạc Hàn Nham tự nhiên là xuất lực không ít.
Bộ lạc Hàn Nham nằm giữa bộ lạc Trường Hà và bộ lạc Mục Nguyên, ngay từ đầu, cũng phát sinh không ít xung đột với bộ lạc Mục Nguyên, nhưng vật đổi sao dời, hiện tại lại trở thành con chó săn của bộ lạc Mục Nguyên, trong âm thầm thay bộ lạc Mục Nguyên làm không ít chuyện.
Đại vu có ý để Ngô Nặc trở thành người tiếp nhiệm mình, trong quá trình bàn chuyện với thủ lĩnh, đặc biệt nhắc đến tình huống của bộ lạc xung quanh, để tiện cho y có hiểu biết trực quan hơn về hoàn cảnh của bộ lạc Trường Hà.
Ngô Nặc từng nghe Bạch nói, biết bộ lạc Trường Hà là một trong bốn bộ lạc lớn xung quanh, vốn cho rằng rất lợi hại, không ngờ kỳ thật chỉ là cái vỏ rỗng, căn bản không cách nào so sánh ngang hàng với ba bộ lạc lớn khác, hoàn cảnh cực kỳ không tốt.
Cũng khó trách lúc trước y đề xuất muốn trồng khoai trắng, đại vu và thủ lĩnh đều không hề do dự, mà để cả bộ lạc cùng phối hợp với y. Trong đó, lời dao động của y đương nhiên cũng có tác dụng, nhưng phần nhiều, chỉ sợ là không thể làm gì hơn, hai người đành đánh liều chọn lựa.
Hiện tại chỉ còn lại không đến một tháng là tới hội giao dịch bộ lạc, trước đó vì tranh thủ trồng khoai trắng, đã làm lỡ rất nhiều thời gian.
Trong hội giao dịch bộ lạc, mỗi bộ lạc, đặc biệt là bốn bộ lạc lớn, đều có vật giao dịch đặc sắc riêng biệt của mình.
Bộ lạc Mục Nguyên không cần nghi vấn chính là muối.
Vật giao dịch nổi tiếng nhất của bộ lạc Khê Cốc là da rắn tộc nhân họ lột xuống, bản thân nó đã có tác dụng khu trùng giải độc và trị liệu viêm loét, nếu phối hợp với thứ khác nấu thành vu dược đặc chế, có thể nâng cao tỷ lệ hóa hình của các thú nhân, trình độ quý báu không thua gì muối.
Vật giao dịch nổi danh nhất của bộ lạc Đại Thạch là các loại đồ đá, đồ đá của bộ lạc họ tiện dụng bền hơn đồ đá bình thường, bọn họ đặc biệt sở trường mài ra vũ khí, rất nhiều chiến sĩ thú nhân và chiến sĩ thuần nhân đều xem việc có vũ khí của bộ lạc Đại Thạch là vinh quang, bọn họ còn có một vài vũ khí mài từ chất liệu đặc thù, sắc bén dị thường, chỉ có thủ lĩnh bộ lạc lớn và thú nhân vô cùng cường đại mới mua được.
Lúc bộ lạc Trường Hà còn cường thịnh, cũng có ba món vũ khí chất liệu đặc thù này, sau đó thì đã bán đi. Mà trong vật giao dịch của bộ lạc Trường Hà, được hoan nghênh nhất trừ vu dược do đại vu Vu Quyền phối chế ra, còn lại là da thú.
Lúc đại vu ra ngoài lịch lãm, từng đến một bộ lạc lớn siêu cấp học trộm được hai cách thuộc da thú, trong đó có một cách là thuộc da lông, da lông dùng cách này thuộc ra mềm mại không mùi, màu lông tươi diễm, thời gian bảo tồn lâu đồng thời càng thêm ấm áp, vô cùng thích hợp mặc vào mùa đông.
Vào mùa đông tuyết lớn phủ núi không thể ra ngoài, thú nhân bình thường sẽ hóa thành hình thú, da lông trời sinh đã có tác dụng giữ ấm rất tốt. Nhưng thuần nhân không được, chỉ có thể nhờ vào da thú giữ ấm, vì thế, da lông do bộ lạc Trường Hà thuộc ra được thuần nhân các bộ lạc khác xem trọng nhất.
Đương nhiên, tuy thú nhân ở hình thú không cần da thú giữ ấm, nhưng khi hóa thành hình người, cũng cần mặc da thú, các nữ thú nhân đặc biệt thích da thú màu sắc diễm lệ của bộ lạc Trường Hà, bất kể là làm thành quần áo mặc trên người hay trực tiếp lót giường làm đệm, đều vô cùng thoải mái. Một vài thú nhân sung túc còn đặc biện chọn ra da nguyên chất lượng tốt, để trong nhà là đồ trang trí.
Một cách khác mà đại vu học lỏm được, là chuyên dùng để làm da thuộc, bộ lạc Trường Hà dùng da bò man thuộc thành da bò, độ dai mạnh dùng được lâu. Ở bộ lạc siêu cấp mà đại vu học lỏm, các chiến sĩ dùng loại da thuộc này làm giáp da, bảo vệ cơ thể. Nhưng tại bộ lạc gần đây, người thích da thuộc không nhiều, cho dù đại vu bảo người làm thành giáp da như trong trí nhớ của mình, vẫn không có ai thích. Bộ lạc siêu cấp kia còn dùng cách thuộc da này thuộc da dê, đại vu và các tế ti của họ sẽ ghi lại những sự kiện trọng đại của bộ lạc, những phối phương vu dược trong cuộn da dê, hoặc là những người khác dùng để truyền tin tức. Đáng tiếc, bộ lạc Trường Hà cũng vậy, những bộ lạc gần đây cũng vậy, đều không có văn tự, giấy da dê không hề có đất dụng võ.
Cuối cùng da thuộc bị ế của bộ lạc, đại vu để người may thành túi lớn, ông vẽ phù chú lên trên, thi triển vu pháp, sau đó lấy nó bảo tồn vu dược đã phơi khô, hiệu quả cũng không tồi.
Đương nhiên, vu dược và da thú là vật giao dịch thống nhất của cả bộ lạc, chủ yếu lấy để giao dịch đồ cần thiết cho bộ lạc. Mà các thú nhân và các thuần nhân nếu muốn đồ gì khác, cũng có thể lấy tài sản riêng của mình ra trao đổi. Chẳng hạn da thú, con mồi, rau quả, đồ đá vân vân nộp lên bộ lạc còn dư lại.
Đối với các cư dân bộ lạc thiếu thốn hoạt động mà nói, hội giao dịch bộ lạc một năm một lần, là hội lớn khó có, không có ai không muốn tham gia. Nhưng bộ lạc Trường Hà và bộ lạc Mục Nguyên rốt cuộc cách nhau xa như thế, đi bộ phải mất gần nửa tháng, trên đường còn có rất nhiều nguy hiểm, tuy giữa các bộ lạc đã giao hẹn trong thời gian mở hội giao dịch không cho phép tranh đấu không cho phép cướp tài vật của người khác, nhưng vẫn không thiếu mấy kẻ ra chiêu không theo lẽ thường, chẳng hạn bộ lạc Hàn Nham chuyên lấy cướp giật để sống. Mỗi năm bộ lạc nhỏ rơi vào tay bọn họ không phải là con số nhỏ.
Gần như mỗi một bộ lạc đều chọn ra chiến sĩ thú nhân lợi hại nhất trong bộ lạc tham gia hội giao dịch, một mặt là để bảo vệ an toàn cho tài vật của chính mình, mặt khác, cũng là để khoe khoang so sánh võ lực của bộ lạc mình.
Bộ lạc Trường Hà tổng cộng cũng có hai trăm chiến sĩ thú nhân, phải lưu người lại bảo vệ bộ lạc và đi săn, để công bằng, bình thường sẽ dùng cách tỷ (đánh) thí (nhau) chọn ra người đi, chỉ có thú nhân đứng trong 50 hạng đầu trong cuộc tỷ thí mới có tư cách tham gia.
Vì lấy được tư cách tham gia này, các thú nhân không thiếu âm thầm nỗ lực cạnh tranh. Trừ việc tham gia hội giao dịch vô cùng thú vị ra, nếu những người khác trong bộ lạc nhờ họ giúp mang đồ giao dịch về, bọn họ còn có thể kiếm thêm một chút.
Trừ các chiến sĩ thú nhân ra, đại vu và Thủy Sa mỗi năm cũng sẽ tới bộ lạc Mục Nguyên, tham gia hội giao dịch, dù sao hai người họ mới là chủ lực bán vu dược.
Năm nay đại vu còn muốn dẫn theo một người nữa.
“… Con cũng đi chung?” Ngô Nặc chỉ mình hỏi.
“Không sai, vừa hay con cũng có thể nhìn xem, trong hội giao dịch có thích thứ nào không, thuận tiện làm quen với các bộ lạc khác một chút.” Đại vu nói.
Ngô Nặc thật lòng rất muốn đi xem, nhưng tạm không nói đôi giày duy nhất của y đã ở mép sụp đổ, chỉ nghĩ đến nội đi đường cả đi lẫn về phải đi bộ mất một tháng, cùng với trên đường có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, nội tâm y liền bắt đầu cự tuyệt, đầu óc đã không tự chủ suy nghĩ lý do cự tuyệt.
Hệ thống: [Nhiệm vụ cưỡng chế 4: Tham gia hội giao dịch bộ lạc.
Thời hạn nhiệm vụ: 80 ngày.
Phần thưởng nhiệm vụ: 5000 tích phân, một lần rút thưởng tùy ý.]
Ngô Nặc: [… Hệ thống, lẽ nào mày đã quên, tối hôm qua vừa mới công bố một nhiệm vụ cưỡng chế khác cho tao sao?]
Hệ thống: [Hai nhiệm vụ này có thể tiến hành cùng lúc, không xung đột.]
Ngô Nặc: … (╯‵口′)╯︵┻━┻