Chương : 66
Sáng sớm, Ngô Nặc đuổi đại miêu dính như hồ đi nấu cháo, y chuồn ra sau vườn, luyện [Thể thuật căn bản] luôn năm lần, ra một thân mồ hôi, cảm thấy trong người hình như có một luồng hơi nóng chảy khắp ngũ tạng lục phủ, toàn thân thoải mái, dễ chịu không tả được.
Lúc này, trời đã sáng hẳn, thú nuôi trong vườn đều được bộ lạc thu lại, do đám trẻ con thống nhất chăn thả quản lý, trong khu vườn thật lớn, chỉ còn lại một vườn dây khoai trắng dị thường khỏe mạnh.
Ngô Nặc và Bạch không ở nhà, khoai trắng trong nhà sẽ giao cho các nô lệ bộ lạc thay họ chăm sóc. Danh tiếng của Ngô Nặc trong nhóm nô lệ không tồi, các nô lệ đều tranh nhau đi tưới nước bón phân nhổ cỏ cho khoai trắng nhà y, nhờ sự chăm sóc tận tâm của nô lệ, trong luống khoai trắng không có một cọng cỏ dại. Sức sống của khoai trắng vốn đã cực kỳ mạnh mẽ, lúc trước ở trong rừng tối thui cả năm khó thấy ánh mặt trời, chúng còn có khả năng tranh giành dưỡng chất với thực vật khác, chưa từng thua cuộc, sinh trưởng hoang dã cũng có thể đặc biệt tốt.
Hiện tại không chỉ được tắm ánh nắng, lại không phải giành dưỡng chất với thực vật khác, thỉnh thoảng còn có người tưới nước bón phân, đây chính là tiết tấu một giây từ nông phu biến thành thổ hào, nơi dây khoai thô nhất cũng sắp bằng cổ tay của một đứa trẻ sơ sinh.
Trên một số dây khoai, đóa hoa đỏ tím lớn bằng miệng chén đang mặc sức nở bung, tầng tầng lớp lớp cánh hoa dính đầy giọt sương, nhẹ nhàng lay động trong gió sớm, ong bướm bu quanh, đẹp hết chỗ nói.
Nhưng, phần lớn hoa đã tàn, cả đóa rơi xuống đất, phủ một tầng thật dày, dây khoai đã tàn hoa không còn mọc ra lá non tươi xanh nữa, màu lá đậm hơn dây khoai còn nở hoa, một phần lá dán lên mặt đất đã khô vàng, sắp rụng tới nơi.
Lẽ nào khoai trắng y trồng đã chín?
Ngô Nặc nhớ lại một chút, y trồng số khoai này sớm hơn khoai trong bộ lạc mười hai mươi ngày, tính thêm thời gian sau đó, bất tri bất giác, số khoai này đã trồng được chín mươi mốt chín mươi hai ngày rồi.
Chu kỳ sinh trưởng của khoai trắng là 90-110 ngày, không lẽ khoai trắng này đã chính rồi!
“Bạch, Bạch, giúp tôi lấy cuốc ra đây, mau lên!” Ngô Nặc xé họng la lớn, quá kích động, giọng hơi biến.
Bạch đã nấu cháo xong, đang dọn đồ trong nhà, chuẩn bị dọn sang nhà mới trong mấy ngày tới, nghe tiếng Ngô Nặc gọi, ném đồ trong tay xuống, xách cuốc ở góc tường chạy vào vườn.
“Sao vậy?”
“Khoai trắng chín rồi!”
Bạch: “…” Hắn còn tưởng tiểu sứ thần gặp rắn.
Ngô Nặc lôi kéo trong mặt đất nửa ngày, tìm được lùm dây khoai lá nhiều nhất, “Chính là nó, mau đưa cuốc cho tôi!”
“Cậu đứng sang một bên đi, để tôi.”
Ngô Nặc ngoan ngoãn đứng sang một bên, Bạch vung cuốc lên cao, mắt thấy sắp cuốc xuống, Ngô Nặc ở bên càm ràm: “Nhẹ chút nhẹ chút, đừng cuốc hư khoai trắng.”
Thế là cuốc rơi thật nhẹ, giơ cao rơi nhẹ, liên tục đào mấy cái, cuối cùng mới thấy một chút vỏ khoai trắng.
“Dừng lại dừng lại, đừng đào hư, tôi lấy tay đào!”
Nhìn ngón tay thon dài trắng nõn, cùng móng tay cắt gọt chỉnh tề của Ngô Nặc, Bạch nói: “… Vẫn là để tôi làm cho.”
Bạch ném cuốc sang một bên, hai tay lóe sáng, móng tay mọc ra một tấc, móng tay trong suốt trở nên đen kịt, đầu ngón tay mơ hồ có màu sắc kim loại chớp động, hàn quang sắc bén.
“… Tay cậu sao lại biến thành thế này?” Thú nhân khác hình như không thể biến như thế?
“Lần trước sau khi ăn thịt kho tàu, tay liền có thể biến thành thế này.”
“Thịt kho tàu?” Ngô Nặc lập tức hỏi hệ thống: [Hệ thống, chuyện này là sao? Lẽ nào thịt kho tàu bí chế còn có thuộc tính phụ trợ?] Lúc trước đi làm công, Ngô Nặc thường hay nghe bạn cùng phòng bàn luận trò chơi, sau đó lúc bán hàng rảnh rỗi, y cũng từng xem mấy quyển tiểu thuyết đạo võng văn, ít nhiều Ngô Nặc cũng biết mấy thuật ngữ võng du thường dùng.
Hệ thống: [Ký chủ không đủ quyền hạn, cự tuyệt trả lời.]
Ngô Nặc: […] (╯‵口′)╯︵┻━┻
Bạch gật đầu, thần sắc nghiêm túc: “Vật thần ban, khẳng định có chỗ đặc biệt.” Không chỉ thịt kho tàu, Bạch còn hoài nghi, hắn có thể hóa hình nhanh như thế, nói không chừng cũng không thoát khỏi liên hệ với cá cơm khô thần ban ăn lúc đó.
Ngô Nặc: … Vì cái lông gì ông đây cũng ăn, một chút chỗ đặc biệt cũng không cảm giác được vậy?
Hệ thống: Ha ha.
Móng tay Bạch rất sắc bén, bùn đất trở nên mềm nát như đậu hủ dưới tay hắn, rất nhanh, dưới đất đã bị hắn đào ra một hố lớn.
Chín củ khoai trắng như trẻ sơ sinh lớn dính trên dây khoai, ước tính nhỏ nhất không dưới hai cân, lớn nhất nói không chừng có ba cân hay nặng hơn nữa.
“Lớn, lớn quá.” Khoai trắng tìm được lúc trước, trọng lượng bình quân chỉ hơn một cân, củ lớn nhất mới có thể sánh kịp củ nhỏ nhất trên dây khoai này. Một ổ khoai trắng này, cộng lại chỉ sợ cũng có hai mươi bốn hai mươi lăm cân.
Nếu tất cả khoai trắng đều có thể mọc tốt thế này, đừng nói số nô lệ mới đổi về mùa đông này không cần chịu đói, dù có thêm một hai ngàn nô lệ nữa, cũng có thể đảm bảo no một ngày ba bữa!
Sư tử con và mấy ấu thú nhân khác chạy tới nhà Ngô Nặc cọ cơm sáng, nhìn thấy khoai trắng to lớn cỡ này, mắt trợn tròn lên hết.
“Nhà Vu Nặc đào ra khoai trắng siêu lớn!”
Tin tức nhanh chóng lan truyền cả bộ lạc như mọc cánh. Trừ những người không ở bộ lạc, còn lại đều ném chuyện đang làm chạy hết tới vây xem. Người tới thật sự quá nhiều, Ngô Nặc dứt khoát để Bạch treo khoai trắng trước cửa nhà mình.
Trừ tiếng thán phục không dứt bên tai, trong mắt mọi người đều lóe sáng hy vọng.
Mùa đông năm nay, thật sự không còn phải đói bụng nữa!
Đến giờ phút này, mọi người cuối cùng mới triệt để yên tâm.
Đáng vui là, các cư dân cuối cùng cũng có thêm mấy phần sắc mặt tốt đẹp cho các nô lệ cần cù chăm chỉ lo cho khoai trắng, trở nên vui vẻ hòa nhã hơn.
Ngô Nặc nhân cơ hội này biểu dương các nô lệ trước mặt mọi người, thủ lĩnh Kim Đồng cũng phụ họa vài câu, đối diện ánh mắt tán thưởng của mọi người, bờ lưng luôn cúi của các nô lệ đã thẳng hơn chút, tê dại trong mắt cũng tan đi, khóe môi không kìm được nhếch lên. Sau đó, họ làm việc càng thêm ra sức, hiệu suất công tác cũng tăng hơn trước không ít.
Đợi người xem náo nhiệt dần tán đi, Ngô Nặc và Bạch đơn giản ăn cháo đã nguội, Bạch dẫn Ngô Nặc đi lấy công cụ vào Hắc Sắc sâm lâm lần nữa.
Đi trong rừng hơn một tiếng, cuối cùng Bạch tìm được chỗ đất hoang trong ký ức.
“Là chỗ này sao?” Ngô Nặc nhìn xung quanh, so với mấy chỗ rậm rạp khác trong rừng, nơi bị lá cây che phủ ngay cả cọng cỏ cũng ít thấy này quả thật lộ ra đặc biệt.
“Ừ.” Bạch lấy cuốc quét đống cành lá mục cao qua đùi đi, mặt đất trụi lủi lộ ra, bổ cuốc xuống, lập tức xuất hiện tiếng vang giòn tan, chỉ thấy dưới một tầng đất đen mỏng, là nham thạch.
“Hay đổi chỗ khác thử xem?” Ngô Nặc nhíu mày đề nghị.
Bạch gật đầu, không nói gì, liên tục đổi mấy chỗ, mặt dưới đều là nham thạch cứng chắc.
“Lẽ nào nguyên nhân ở đây không mọc cỏ không phải vì mỏ muối tinh, mà là nham thạch?”
“Không, là vì mỏ muối tinh. Số bùn đất này có vị mặn.”
“Vậy sao?” Ngô Nặc học theo Bạch, chấm một chút đất liếm nhẹ, “Sao tôi không nếm được vị mặn?”
“Tôi nếm được, lưỡi cậu không tiện dụng bằng tôi.”
“…” Được rồi, có lẽ lưỡi thú nhân không giống người bình thường, mắt tai đều tốt hơn thuần nhân, lưỡi nhạy bén hơn chút, có gì kỳ lạ đâu?
“Vậy hiện tại nên làm sao? Không thì lại đổi một chỗ khác xa hơn?
“Không đổi nữa, nơi này rất ẩn mật.”
Bốn bên là núi, thế núi dốc đứng hiếm thấy, mà diện tích chỗ này vô cùng hẹp, chỉ chứa được mấy chục người đứng thẳng, lọt thõm trong khe núi, phía trên núi dốc đứng hầu như không tìm được đường đi vào, lại bị cây to chọc trời xung quanh và núi dốc nghiêng che chắn, hình thành một màn chắn thiên nhiên, tính ẩn mật cực mạnh.
Bạch ba năm trước vô ý rớt xuống, suýt nữa đói chết trong khe núi không có cọng cỏ này, mất nửa cái mạng mới bò ra khỏi đó được, bị đại vu rót thuốc đủ nửa tháng, có ấn tượng cực kỳ sâu với nơi này.
So với những chỗ khác trong rừng, nơi này quả thật là một điểm khai quật vô cùng lý tưởng, tiền đề là, có thể đục mở được cự thạch bên dưới hay không.
“Nhưng số nham thạch này…” Dựa vào sức người muốn đục mở nham thạch bên dưới, với công cụ thô sơ của bộ lạc trước mắt, nham thạch không lớn còn có chút hy vọng, nếu nham thạch quá lớn, trong thời gian ngắn căn bản không làm được.
“Tôi có biện pháp!”
Bạch lại lần nữa biến mười ngón tay thành vuốt sắc, nện cự thạch kêu cốp cốp, dưới vuốt sắc của Bạch, vậy mà trở nên mềm mại như bùn đất. Chỉ thấy đầu ngón tay Bạch lóe sáng, ngón tay cứ thế nhẹ nhàng đâm vào nham thạch cứng chắc, chớp mắt, hắn đã đào ra một tảng nham thạch lớn.
Này, này, này quá không thể tin!
Ngô Nặc nhìn đến tròn mắt, vô thức dùng tay sờ nham thạch bị Bạch đào ra, lạnh lẽo cứng ngắt, là đá, không sai!
Cái này không khoa học!
Không đến một tiếng, Bạch rất không khoa học đào được hai ba chục tảng đá lớn, đào sâu xuống tận hai ba mét, vẫn không thấy tung tích mỏ muối tinh.
“Tôi đói rồi.” Bạch mệt mỏi ngồi giữa đống đá, tơ tóc màu bạc ướt mồ hôi dán lên mặt, lên lưng, gợi cảm muốn chết.
Luồng sức mạnh thần bí ở trạng thái miêu thú đó, sau khi ăn xong thịt kho tàu Ngô Nặc chia cho hắn, đã tăng thêm không tít, hơn nữa cuối cùng có thể điều động. Nhưng tiêu hao trong quá trình sử dụng nó còn lớn hơn trạng thái dực hổ, mới không bao lâu, hắn đã mệt đến mức tay cũng không nâng nổi.
Nhưng, sức mạnh đó còn cường đại hơn, tiện dụng hơn hắn tưởng tượng.
Nếu hắn có thể vận dụng luồng sức mạnh này trong trạng thái dực hổ, vận dụng trong chiến đấu…
Bạch nhìn một cạnh nào đó của ngọn núi, màu mắt dần trầm, đáy mắt lấp lóe ánh sáng tối sáng không rõ.
Men theo hướng đó, chính là nơi ở của đám linh cẩu bộ lạc Hàn Nham.
“… À.” Ngô Nặc còn đang chìm trong chấn động, mất nửa ngày mới hoàn hồn, mặt tai đều hơi đỏ, nhìn thấy Bạch mang vẻ mệt mỏi hiếm thấy, “Hay là biến thành miêu thú đi, nghỉ ngơi một lúc?
Ý hay!
Bạch nhanh chóng biến thành mèo mập, tứ chi giang ra nằm trong đống đá, con mắt lam trong veo nhìn Ngô Nặc không xa, lỗ tai và đuôi vô lực rũ xuống, lông toàn thân đều lộ ra tin tức cầu vuốt ve.
Miêu tinh nhân lãnh diễm cao quý đã nói đâu?
Ngô Nặc cam chịu đi qua, ôm mèo mập lên, gãi cằm vuốt bụng, hôn lên trán một cái, Bạch đại miêu cảm thấy mình có thể một hơi đào ra mỏ muối tinh, cho dù mỏ muối tinh giấu sâu thế nào!
Nhưng vô ích.
Có vài chuyện không phải ý chí có thể xoay chuyển được!
Nghỉ ngơi đủ rồi, Bạch biến về hình người, ôm Ngô Nặc bay khỏi khe núi, giữa đường ăn đậu hủ khô. Đưa Ngô Nặc về bộ lạc, một mình hắn trở vào rừng tìm thức ăn, ăn no rồi tiếp tục đào nham thạch.
Cả một ngày, Bạch đều ngâm trong rừng, cho đến khi sắc trời tối đậm, hắn mới mang một túi da bò phồng to trở về.
Trong nhà tối thui, không có một tia sáng.
Tiểu sứ thần đâu rồi?
Lúc này, trời đã sáng hẳn, thú nuôi trong vườn đều được bộ lạc thu lại, do đám trẻ con thống nhất chăn thả quản lý, trong khu vườn thật lớn, chỉ còn lại một vườn dây khoai trắng dị thường khỏe mạnh.
Ngô Nặc và Bạch không ở nhà, khoai trắng trong nhà sẽ giao cho các nô lệ bộ lạc thay họ chăm sóc. Danh tiếng của Ngô Nặc trong nhóm nô lệ không tồi, các nô lệ đều tranh nhau đi tưới nước bón phân nhổ cỏ cho khoai trắng nhà y, nhờ sự chăm sóc tận tâm của nô lệ, trong luống khoai trắng không có một cọng cỏ dại. Sức sống của khoai trắng vốn đã cực kỳ mạnh mẽ, lúc trước ở trong rừng tối thui cả năm khó thấy ánh mặt trời, chúng còn có khả năng tranh giành dưỡng chất với thực vật khác, chưa từng thua cuộc, sinh trưởng hoang dã cũng có thể đặc biệt tốt.
Hiện tại không chỉ được tắm ánh nắng, lại không phải giành dưỡng chất với thực vật khác, thỉnh thoảng còn có người tưới nước bón phân, đây chính là tiết tấu một giây từ nông phu biến thành thổ hào, nơi dây khoai thô nhất cũng sắp bằng cổ tay của một đứa trẻ sơ sinh.
Trên một số dây khoai, đóa hoa đỏ tím lớn bằng miệng chén đang mặc sức nở bung, tầng tầng lớp lớp cánh hoa dính đầy giọt sương, nhẹ nhàng lay động trong gió sớm, ong bướm bu quanh, đẹp hết chỗ nói.
Nhưng, phần lớn hoa đã tàn, cả đóa rơi xuống đất, phủ một tầng thật dày, dây khoai đã tàn hoa không còn mọc ra lá non tươi xanh nữa, màu lá đậm hơn dây khoai còn nở hoa, một phần lá dán lên mặt đất đã khô vàng, sắp rụng tới nơi.
Lẽ nào khoai trắng y trồng đã chín?
Ngô Nặc nhớ lại một chút, y trồng số khoai này sớm hơn khoai trong bộ lạc mười hai mươi ngày, tính thêm thời gian sau đó, bất tri bất giác, số khoai này đã trồng được chín mươi mốt chín mươi hai ngày rồi.
Chu kỳ sinh trưởng của khoai trắng là 90-110 ngày, không lẽ khoai trắng này đã chính rồi!
“Bạch, Bạch, giúp tôi lấy cuốc ra đây, mau lên!” Ngô Nặc xé họng la lớn, quá kích động, giọng hơi biến.
Bạch đã nấu cháo xong, đang dọn đồ trong nhà, chuẩn bị dọn sang nhà mới trong mấy ngày tới, nghe tiếng Ngô Nặc gọi, ném đồ trong tay xuống, xách cuốc ở góc tường chạy vào vườn.
“Sao vậy?”
“Khoai trắng chín rồi!”
Bạch: “…” Hắn còn tưởng tiểu sứ thần gặp rắn.
Ngô Nặc lôi kéo trong mặt đất nửa ngày, tìm được lùm dây khoai lá nhiều nhất, “Chính là nó, mau đưa cuốc cho tôi!”
“Cậu đứng sang một bên đi, để tôi.”
Ngô Nặc ngoan ngoãn đứng sang một bên, Bạch vung cuốc lên cao, mắt thấy sắp cuốc xuống, Ngô Nặc ở bên càm ràm: “Nhẹ chút nhẹ chút, đừng cuốc hư khoai trắng.”
Thế là cuốc rơi thật nhẹ, giơ cao rơi nhẹ, liên tục đào mấy cái, cuối cùng mới thấy một chút vỏ khoai trắng.
“Dừng lại dừng lại, đừng đào hư, tôi lấy tay đào!”
Nhìn ngón tay thon dài trắng nõn, cùng móng tay cắt gọt chỉnh tề của Ngô Nặc, Bạch nói: “… Vẫn là để tôi làm cho.”
Bạch ném cuốc sang một bên, hai tay lóe sáng, móng tay mọc ra một tấc, móng tay trong suốt trở nên đen kịt, đầu ngón tay mơ hồ có màu sắc kim loại chớp động, hàn quang sắc bén.
“… Tay cậu sao lại biến thành thế này?” Thú nhân khác hình như không thể biến như thế?
“Lần trước sau khi ăn thịt kho tàu, tay liền có thể biến thành thế này.”
“Thịt kho tàu?” Ngô Nặc lập tức hỏi hệ thống: [Hệ thống, chuyện này là sao? Lẽ nào thịt kho tàu bí chế còn có thuộc tính phụ trợ?] Lúc trước đi làm công, Ngô Nặc thường hay nghe bạn cùng phòng bàn luận trò chơi, sau đó lúc bán hàng rảnh rỗi, y cũng từng xem mấy quyển tiểu thuyết đạo võng văn, ít nhiều Ngô Nặc cũng biết mấy thuật ngữ võng du thường dùng.
Hệ thống: [Ký chủ không đủ quyền hạn, cự tuyệt trả lời.]
Ngô Nặc: […] (╯‵口′)╯︵┻━┻
Bạch gật đầu, thần sắc nghiêm túc: “Vật thần ban, khẳng định có chỗ đặc biệt.” Không chỉ thịt kho tàu, Bạch còn hoài nghi, hắn có thể hóa hình nhanh như thế, nói không chừng cũng không thoát khỏi liên hệ với cá cơm khô thần ban ăn lúc đó.
Ngô Nặc: … Vì cái lông gì ông đây cũng ăn, một chút chỗ đặc biệt cũng không cảm giác được vậy?
Hệ thống: Ha ha.
Móng tay Bạch rất sắc bén, bùn đất trở nên mềm nát như đậu hủ dưới tay hắn, rất nhanh, dưới đất đã bị hắn đào ra một hố lớn.
Chín củ khoai trắng như trẻ sơ sinh lớn dính trên dây khoai, ước tính nhỏ nhất không dưới hai cân, lớn nhất nói không chừng có ba cân hay nặng hơn nữa.
“Lớn, lớn quá.” Khoai trắng tìm được lúc trước, trọng lượng bình quân chỉ hơn một cân, củ lớn nhất mới có thể sánh kịp củ nhỏ nhất trên dây khoai này. Một ổ khoai trắng này, cộng lại chỉ sợ cũng có hai mươi bốn hai mươi lăm cân.
Nếu tất cả khoai trắng đều có thể mọc tốt thế này, đừng nói số nô lệ mới đổi về mùa đông này không cần chịu đói, dù có thêm một hai ngàn nô lệ nữa, cũng có thể đảm bảo no một ngày ba bữa!
Sư tử con và mấy ấu thú nhân khác chạy tới nhà Ngô Nặc cọ cơm sáng, nhìn thấy khoai trắng to lớn cỡ này, mắt trợn tròn lên hết.
“Nhà Vu Nặc đào ra khoai trắng siêu lớn!”
Tin tức nhanh chóng lan truyền cả bộ lạc như mọc cánh. Trừ những người không ở bộ lạc, còn lại đều ném chuyện đang làm chạy hết tới vây xem. Người tới thật sự quá nhiều, Ngô Nặc dứt khoát để Bạch treo khoai trắng trước cửa nhà mình.
Trừ tiếng thán phục không dứt bên tai, trong mắt mọi người đều lóe sáng hy vọng.
Mùa đông năm nay, thật sự không còn phải đói bụng nữa!
Đến giờ phút này, mọi người cuối cùng mới triệt để yên tâm.
Đáng vui là, các cư dân cuối cùng cũng có thêm mấy phần sắc mặt tốt đẹp cho các nô lệ cần cù chăm chỉ lo cho khoai trắng, trở nên vui vẻ hòa nhã hơn.
Ngô Nặc nhân cơ hội này biểu dương các nô lệ trước mặt mọi người, thủ lĩnh Kim Đồng cũng phụ họa vài câu, đối diện ánh mắt tán thưởng của mọi người, bờ lưng luôn cúi của các nô lệ đã thẳng hơn chút, tê dại trong mắt cũng tan đi, khóe môi không kìm được nhếch lên. Sau đó, họ làm việc càng thêm ra sức, hiệu suất công tác cũng tăng hơn trước không ít.
Đợi người xem náo nhiệt dần tán đi, Ngô Nặc và Bạch đơn giản ăn cháo đã nguội, Bạch dẫn Ngô Nặc đi lấy công cụ vào Hắc Sắc sâm lâm lần nữa.
Đi trong rừng hơn một tiếng, cuối cùng Bạch tìm được chỗ đất hoang trong ký ức.
“Là chỗ này sao?” Ngô Nặc nhìn xung quanh, so với mấy chỗ rậm rạp khác trong rừng, nơi bị lá cây che phủ ngay cả cọng cỏ cũng ít thấy này quả thật lộ ra đặc biệt.
“Ừ.” Bạch lấy cuốc quét đống cành lá mục cao qua đùi đi, mặt đất trụi lủi lộ ra, bổ cuốc xuống, lập tức xuất hiện tiếng vang giòn tan, chỉ thấy dưới một tầng đất đen mỏng, là nham thạch.
“Hay đổi chỗ khác thử xem?” Ngô Nặc nhíu mày đề nghị.
Bạch gật đầu, không nói gì, liên tục đổi mấy chỗ, mặt dưới đều là nham thạch cứng chắc.
“Lẽ nào nguyên nhân ở đây không mọc cỏ không phải vì mỏ muối tinh, mà là nham thạch?”
“Không, là vì mỏ muối tinh. Số bùn đất này có vị mặn.”
“Vậy sao?” Ngô Nặc học theo Bạch, chấm một chút đất liếm nhẹ, “Sao tôi không nếm được vị mặn?”
“Tôi nếm được, lưỡi cậu không tiện dụng bằng tôi.”
“…” Được rồi, có lẽ lưỡi thú nhân không giống người bình thường, mắt tai đều tốt hơn thuần nhân, lưỡi nhạy bén hơn chút, có gì kỳ lạ đâu?
“Vậy hiện tại nên làm sao? Không thì lại đổi một chỗ khác xa hơn?
“Không đổi nữa, nơi này rất ẩn mật.”
Bốn bên là núi, thế núi dốc đứng hiếm thấy, mà diện tích chỗ này vô cùng hẹp, chỉ chứa được mấy chục người đứng thẳng, lọt thõm trong khe núi, phía trên núi dốc đứng hầu như không tìm được đường đi vào, lại bị cây to chọc trời xung quanh và núi dốc nghiêng che chắn, hình thành một màn chắn thiên nhiên, tính ẩn mật cực mạnh.
Bạch ba năm trước vô ý rớt xuống, suýt nữa đói chết trong khe núi không có cọng cỏ này, mất nửa cái mạng mới bò ra khỏi đó được, bị đại vu rót thuốc đủ nửa tháng, có ấn tượng cực kỳ sâu với nơi này.
So với những chỗ khác trong rừng, nơi này quả thật là một điểm khai quật vô cùng lý tưởng, tiền đề là, có thể đục mở được cự thạch bên dưới hay không.
“Nhưng số nham thạch này…” Dựa vào sức người muốn đục mở nham thạch bên dưới, với công cụ thô sơ của bộ lạc trước mắt, nham thạch không lớn còn có chút hy vọng, nếu nham thạch quá lớn, trong thời gian ngắn căn bản không làm được.
“Tôi có biện pháp!”
Bạch lại lần nữa biến mười ngón tay thành vuốt sắc, nện cự thạch kêu cốp cốp, dưới vuốt sắc của Bạch, vậy mà trở nên mềm mại như bùn đất. Chỉ thấy đầu ngón tay Bạch lóe sáng, ngón tay cứ thế nhẹ nhàng đâm vào nham thạch cứng chắc, chớp mắt, hắn đã đào ra một tảng nham thạch lớn.
Này, này, này quá không thể tin!
Ngô Nặc nhìn đến tròn mắt, vô thức dùng tay sờ nham thạch bị Bạch đào ra, lạnh lẽo cứng ngắt, là đá, không sai!
Cái này không khoa học!
Không đến một tiếng, Bạch rất không khoa học đào được hai ba chục tảng đá lớn, đào sâu xuống tận hai ba mét, vẫn không thấy tung tích mỏ muối tinh.
“Tôi đói rồi.” Bạch mệt mỏi ngồi giữa đống đá, tơ tóc màu bạc ướt mồ hôi dán lên mặt, lên lưng, gợi cảm muốn chết.
Luồng sức mạnh thần bí ở trạng thái miêu thú đó, sau khi ăn xong thịt kho tàu Ngô Nặc chia cho hắn, đã tăng thêm không tít, hơn nữa cuối cùng có thể điều động. Nhưng tiêu hao trong quá trình sử dụng nó còn lớn hơn trạng thái dực hổ, mới không bao lâu, hắn đã mệt đến mức tay cũng không nâng nổi.
Nhưng, sức mạnh đó còn cường đại hơn, tiện dụng hơn hắn tưởng tượng.
Nếu hắn có thể vận dụng luồng sức mạnh này trong trạng thái dực hổ, vận dụng trong chiến đấu…
Bạch nhìn một cạnh nào đó của ngọn núi, màu mắt dần trầm, đáy mắt lấp lóe ánh sáng tối sáng không rõ.
Men theo hướng đó, chính là nơi ở của đám linh cẩu bộ lạc Hàn Nham.
“… À.” Ngô Nặc còn đang chìm trong chấn động, mất nửa ngày mới hoàn hồn, mặt tai đều hơi đỏ, nhìn thấy Bạch mang vẻ mệt mỏi hiếm thấy, “Hay là biến thành miêu thú đi, nghỉ ngơi một lúc?
Ý hay!
Bạch nhanh chóng biến thành mèo mập, tứ chi giang ra nằm trong đống đá, con mắt lam trong veo nhìn Ngô Nặc không xa, lỗ tai và đuôi vô lực rũ xuống, lông toàn thân đều lộ ra tin tức cầu vuốt ve.
Miêu tinh nhân lãnh diễm cao quý đã nói đâu?
Ngô Nặc cam chịu đi qua, ôm mèo mập lên, gãi cằm vuốt bụng, hôn lên trán một cái, Bạch đại miêu cảm thấy mình có thể một hơi đào ra mỏ muối tinh, cho dù mỏ muối tinh giấu sâu thế nào!
Nhưng vô ích.
Có vài chuyện không phải ý chí có thể xoay chuyển được!
Nghỉ ngơi đủ rồi, Bạch biến về hình người, ôm Ngô Nặc bay khỏi khe núi, giữa đường ăn đậu hủ khô. Đưa Ngô Nặc về bộ lạc, một mình hắn trở vào rừng tìm thức ăn, ăn no rồi tiếp tục đào nham thạch.
Cả một ngày, Bạch đều ngâm trong rừng, cho đến khi sắc trời tối đậm, hắn mới mang một túi da bò phồng to trở về.
Trong nhà tối thui, không có một tia sáng.
Tiểu sứ thần đâu rồi?