Chương 35
Khoảng 1 giờ sáng. Ánh trăng đã lên cao, chiếu rọi thẳng vào căn phòng của thiếu nữ.
Trên giường là một thiếu nữ gương mặt xinh đẹp thanh khiết. Nhưng trên gương mặt đó lại xanh xao, chảy từng giọt mồ hôi lạnh. Người thiếu nữ cơ cứng lại, bàn tay bám víu lên chiếc chăn mỏng. Liên tục kêu rên lên từng tiếng. Giọt nước mắt bỗng chảy ra.
Trong giấc mơ.
" Mau cút đi! Anh mau cút đi!!"
Kiều Khả hét lớn từng giọt lệ tuôn rơi, trên gương mặt cô thể hiện sự tức giận căm phẫn nhìn người trước mặt. Sự hận thù đau đớn thể hiện trong ánh mắt cô.
Tần Mặc không nói gì bước lại gần cô hơn, ngồi xuống khẽ chạm vào người cô, lau đi giọt nước mắt trên má. Giọng nói dịu dàng.
" Khả Khả! Đừng giận nữa, cũng đừng đau buồn thêm nữa. Mất rồi thì cũng sẽ có lại thôi mà!"
Kiều Khả tức giận tia ánh mắt căm ghét nhìn Tần Mặc. Hất cái tay của hắn ra.
" Ha! Có lại! Ý anh là dù con anh có chết thì cũng không quan trọng đúng không! "
" Anh coi tôi là cái gì! Anh coi đứa trẻ đó là cái gì! Muốn có là có được à. Muốn thay thế như thế nào cũng được sao. "
Tần Mặc bất lực cố gắng khuyên nhủ cô.
" Khả Khả, ý anh không phải như vậy! Anh chỉ là lo cho em. "
" Lo cho tôi! Anh bảo anh lo cho tôi " Kiều Khả cười trong đau khổ, ánh mắt đạm bạc xen lẫn đau đớn khó tả.
" Vậy anh sẽ bảo vệ tôi sao?"
" Tất nhiên rồi. Anh sẽ bảo vệ em cả đời!" Tần Mặc khẽ đưa lọm tóc cô lên hôn một cái, chắc nịt nói.
Kiều Khả cười nhạt đẩy Tần Mặc xuống, đè lên người anh. Hung hăng nắm lấy cổ áo anh, tức giận quát lớn.
" Vậy anh bảo vệ tôi Kiều gì vậy hả! Anh bảo vệ tôi Kiều gì mà để con tôi phải chết! Tại sao! Tại sao lại để chị ta hại chết con tôi!!! Anh mau nói đi. Hức hức hức.. hức... Mau nói đi!"
Cô khóc lớn, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô rất đau, đau lắm. Cô đã mất đi người con đầu lòng của mình. Mất đi thứ cô cực kì trân trọng. Sự đau đớn trong cô khó lòng mà miêu tả được.
Cô vẫn còn nhớ đứa trẻ đó cho đến hôm qua mới chỉ biết lật người. Vẫn còn nằm trong nôi khẽ để cô đung đưa ru ngủ. Vẫn chỉ là một đứa trẻ được quấn trong tã lót. Vậy mà, vậy mà cho đến sáng hôm nay đứa trẻ đó đã chết. Trái tim cô như chết lặng. Cô hận, hận không thể bảo vệ con của mình. Hận không thể làm gì được chị ta. Hận mình không có quyền lực. Và hận nhất chính là người đàn ông này. Người cô yêu. Cha của con cô.
" Khả Khả! Anh xin lỗi. Anh chắc chắn sẽ đền bù cho em."
" Đền bù! Tần Mặc! Anh tính đền bù cho tôi kiểu gì? Anh có trả lại con cho tôi được không!"
Ánh mắt cô nhìn Tần Mặc dường như không có chút tin tưởng nào. Chỉ có sự đau khổ chán ghét cùng ghê tởm.
Nếu giờ cô có thể bóp chết người đàn ông này thì thật tốt! Nhưng tiết thay cô không thể làm được. Bởi cô yêu người này. Đơn giản cũng chỉ bởi vì yêu. Vì yêu mà cô đã đánh mất đi tất cả. Giờ cô không còn gì ngoài tình yêu cô dành cho anh.
Thấy anh im lặng không nói gì, cô cười khẩy.
" Sao vậy? Anh không làm được đúng không! "
" Khả Khả, người chết không thể sống lại. Nên là con của chúng ta..." Tần Mặc ngập ngừng ngắt quãng nói. " Chúng ta vẫn còn có thể có một đứa con khác mà!"
" Ha! Tần Mặc. Sao tôi không thấy anh đau khổ chút nào vậy! Con anh chết, nhưng nhìn thái độ của anh khá dửng dưng nhỉ! Cũng phải thôi. Dù sao nó cũng không phải là đứa con chính thống gì. Nó chỉ là con của một tình nhân không hơn không kém sinh ra thôi mà! Làm sao bằng con của vợ chính thức được!"
Tần Mặc bật dậy khỏi cô, nắm bả vai cô giải thích.
" Không phải đâu. Con chúng ta chết anh cũng rất đau khổ! Chỉ là.."
Kiều Khả nghiến chặt răng tức giận.
" Chỉ là cái gì! Con tôi bị chị ta hại chết. Anh cũng đâu phải không biết. Anh còn biện giải cái gì cơ chứ!"
Cô đứng lên khỏi người Tần Mặc. Ánh mắt sắc lạnh giọng nói băng lãnh không cảm xúc, tay chỉ vào cánh cửa.
" Ra ngoài. Cút ra khỏi phòng tôi ngay!"
Tần Mặc đứng lên nắm lấy tay cô.
" Khả Khả, em nghe anh nói đã. Anh..."
" Tôi không muốn nghe anh nói gì hết!! Anh cút đi cho tôi! Đi đi!!!" Cô hét lớn. Giọng nói khàn đặc mang theo sự đau khổ tủi hờn.
Tần Mặc sợ cô kích động làm chuyện dại dột liền ra khỏi phòng.
" Khả Khả, tin anh. Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi! Chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi, mà không bị người khác làm phiền! Nên hãy đợi anh!"
Nói xong Tần Mặc đi khỏi phòng, đóng cánh cửa lại. Còn dặn người bên ngoài coi trừng cô tránh cô làm điều dại dột. Cũng như theo dõi cô.
Cô thất thần ở trong phòng với lấy tấm ảnh trên kệ. Đứa trẻ sơ sinh khoảng chừng 3 tháng tuổi, đáng yêu tươi cười ở trong đó. Càng khiến trái tim cô thêm dằn vặt đau khổ.
" Đợi! Tôi đợi anh nhiều năm như vậy! Rốt cuộc thì được cái gì chứ! "
Cô ngẩn đầu lên nhìn vào hư không cười nhạt nói.
" Cô nói đúng không! Khả Khả, quá khứ của tôi!"
Kiều Khả giật mình từ trong mơ tỉnh lại. Người cô ướt đẫm mồ hôi. Nước mắt từ trong hốc mắt không ngừng chảy ra. Trái tim cô co thắt lại đau đớn đến cùng cực.
Cô sờ lên trái tim không ngừng đập thình thịch của mình. Tự nhiên có một cảm giác đau đớn mất mát, còn có chút hận thù xen lẫn trong đó. Cô khó thở níu chặt chiếc chăn. Cảm xúc dâng trào liên hồi. Giọng nói không kìm được mà phát ra tiếng. Cô bịp chặt miệng mình không dám để tiếng khóc vang xa. Sợ người mẹ phòng bên cạnh nghe thấy.
Giờ lòng cô rất rối loạn. Cô đã không thể nhớ rõ giấc mơ đó như thế nào. Nhưng cô biết giấc mơ đó như một cơn ác mộng cắn xé tim gan cô. Đọng lại trong lòng cô chỉ có nỗi đau khó lòng mà miêu tả này!
Sau khi khóc xong cô cũng đã bình tĩnh lại. Cố gắng chìm vào giấc ngủ nhưng lại không thể ngủ được cứ thế cô thức đến sáng.
Trên giường là một thiếu nữ gương mặt xinh đẹp thanh khiết. Nhưng trên gương mặt đó lại xanh xao, chảy từng giọt mồ hôi lạnh. Người thiếu nữ cơ cứng lại, bàn tay bám víu lên chiếc chăn mỏng. Liên tục kêu rên lên từng tiếng. Giọt nước mắt bỗng chảy ra.
Trong giấc mơ.
" Mau cút đi! Anh mau cút đi!!"
Kiều Khả hét lớn từng giọt lệ tuôn rơi, trên gương mặt cô thể hiện sự tức giận căm phẫn nhìn người trước mặt. Sự hận thù đau đớn thể hiện trong ánh mắt cô.
Tần Mặc không nói gì bước lại gần cô hơn, ngồi xuống khẽ chạm vào người cô, lau đi giọt nước mắt trên má. Giọng nói dịu dàng.
" Khả Khả! Đừng giận nữa, cũng đừng đau buồn thêm nữa. Mất rồi thì cũng sẽ có lại thôi mà!"
Kiều Khả tức giận tia ánh mắt căm ghét nhìn Tần Mặc. Hất cái tay của hắn ra.
" Ha! Có lại! Ý anh là dù con anh có chết thì cũng không quan trọng đúng không! "
" Anh coi tôi là cái gì! Anh coi đứa trẻ đó là cái gì! Muốn có là có được à. Muốn thay thế như thế nào cũng được sao. "
Tần Mặc bất lực cố gắng khuyên nhủ cô.
" Khả Khả, ý anh không phải như vậy! Anh chỉ là lo cho em. "
" Lo cho tôi! Anh bảo anh lo cho tôi " Kiều Khả cười trong đau khổ, ánh mắt đạm bạc xen lẫn đau đớn khó tả.
" Vậy anh sẽ bảo vệ tôi sao?"
" Tất nhiên rồi. Anh sẽ bảo vệ em cả đời!" Tần Mặc khẽ đưa lọm tóc cô lên hôn một cái, chắc nịt nói.
Kiều Khả cười nhạt đẩy Tần Mặc xuống, đè lên người anh. Hung hăng nắm lấy cổ áo anh, tức giận quát lớn.
" Vậy anh bảo vệ tôi Kiều gì vậy hả! Anh bảo vệ tôi Kiều gì mà để con tôi phải chết! Tại sao! Tại sao lại để chị ta hại chết con tôi!!! Anh mau nói đi. Hức hức hức.. hức... Mau nói đi!"
Cô khóc lớn, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô rất đau, đau lắm. Cô đã mất đi người con đầu lòng của mình. Mất đi thứ cô cực kì trân trọng. Sự đau đớn trong cô khó lòng mà miêu tả được.
Cô vẫn còn nhớ đứa trẻ đó cho đến hôm qua mới chỉ biết lật người. Vẫn còn nằm trong nôi khẽ để cô đung đưa ru ngủ. Vẫn chỉ là một đứa trẻ được quấn trong tã lót. Vậy mà, vậy mà cho đến sáng hôm nay đứa trẻ đó đã chết. Trái tim cô như chết lặng. Cô hận, hận không thể bảo vệ con của mình. Hận không thể làm gì được chị ta. Hận mình không có quyền lực. Và hận nhất chính là người đàn ông này. Người cô yêu. Cha của con cô.
" Khả Khả! Anh xin lỗi. Anh chắc chắn sẽ đền bù cho em."
" Đền bù! Tần Mặc! Anh tính đền bù cho tôi kiểu gì? Anh có trả lại con cho tôi được không!"
Ánh mắt cô nhìn Tần Mặc dường như không có chút tin tưởng nào. Chỉ có sự đau khổ chán ghét cùng ghê tởm.
Nếu giờ cô có thể bóp chết người đàn ông này thì thật tốt! Nhưng tiết thay cô không thể làm được. Bởi cô yêu người này. Đơn giản cũng chỉ bởi vì yêu. Vì yêu mà cô đã đánh mất đi tất cả. Giờ cô không còn gì ngoài tình yêu cô dành cho anh.
Thấy anh im lặng không nói gì, cô cười khẩy.
" Sao vậy? Anh không làm được đúng không! "
" Khả Khả, người chết không thể sống lại. Nên là con của chúng ta..." Tần Mặc ngập ngừng ngắt quãng nói. " Chúng ta vẫn còn có thể có một đứa con khác mà!"
" Ha! Tần Mặc. Sao tôi không thấy anh đau khổ chút nào vậy! Con anh chết, nhưng nhìn thái độ của anh khá dửng dưng nhỉ! Cũng phải thôi. Dù sao nó cũng không phải là đứa con chính thống gì. Nó chỉ là con của một tình nhân không hơn không kém sinh ra thôi mà! Làm sao bằng con của vợ chính thức được!"
Tần Mặc bật dậy khỏi cô, nắm bả vai cô giải thích.
" Không phải đâu. Con chúng ta chết anh cũng rất đau khổ! Chỉ là.."
Kiều Khả nghiến chặt răng tức giận.
" Chỉ là cái gì! Con tôi bị chị ta hại chết. Anh cũng đâu phải không biết. Anh còn biện giải cái gì cơ chứ!"
Cô đứng lên khỏi người Tần Mặc. Ánh mắt sắc lạnh giọng nói băng lãnh không cảm xúc, tay chỉ vào cánh cửa.
" Ra ngoài. Cút ra khỏi phòng tôi ngay!"
Tần Mặc đứng lên nắm lấy tay cô.
" Khả Khả, em nghe anh nói đã. Anh..."
" Tôi không muốn nghe anh nói gì hết!! Anh cút đi cho tôi! Đi đi!!!" Cô hét lớn. Giọng nói khàn đặc mang theo sự đau khổ tủi hờn.
Tần Mặc sợ cô kích động làm chuyện dại dột liền ra khỏi phòng.
" Khả Khả, tin anh. Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi! Chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi, mà không bị người khác làm phiền! Nên hãy đợi anh!"
Nói xong Tần Mặc đi khỏi phòng, đóng cánh cửa lại. Còn dặn người bên ngoài coi trừng cô tránh cô làm điều dại dột. Cũng như theo dõi cô.
Cô thất thần ở trong phòng với lấy tấm ảnh trên kệ. Đứa trẻ sơ sinh khoảng chừng 3 tháng tuổi, đáng yêu tươi cười ở trong đó. Càng khiến trái tim cô thêm dằn vặt đau khổ.
" Đợi! Tôi đợi anh nhiều năm như vậy! Rốt cuộc thì được cái gì chứ! "
Cô ngẩn đầu lên nhìn vào hư không cười nhạt nói.
" Cô nói đúng không! Khả Khả, quá khứ của tôi!"
Kiều Khả giật mình từ trong mơ tỉnh lại. Người cô ướt đẫm mồ hôi. Nước mắt từ trong hốc mắt không ngừng chảy ra. Trái tim cô co thắt lại đau đớn đến cùng cực.
Cô sờ lên trái tim không ngừng đập thình thịch của mình. Tự nhiên có một cảm giác đau đớn mất mát, còn có chút hận thù xen lẫn trong đó. Cô khó thở níu chặt chiếc chăn. Cảm xúc dâng trào liên hồi. Giọng nói không kìm được mà phát ra tiếng. Cô bịp chặt miệng mình không dám để tiếng khóc vang xa. Sợ người mẹ phòng bên cạnh nghe thấy.
Giờ lòng cô rất rối loạn. Cô đã không thể nhớ rõ giấc mơ đó như thế nào. Nhưng cô biết giấc mơ đó như một cơn ác mộng cắn xé tim gan cô. Đọng lại trong lòng cô chỉ có nỗi đau khó lòng mà miêu tả này!
Sau khi khóc xong cô cũng đã bình tĩnh lại. Cố gắng chìm vào giấc ngủ nhưng lại không thể ngủ được cứ thế cô thức đến sáng.