Chương 59
Sau mười phút từ trên bầu trời xuất hiện ba chiếc trực thăng Bell 505 Jet Ranger X, tiếp giáp với mặt đường đua khoảng tám mét, người ở trong trực thăng mặc đồ bảo hộ mang thêm mặt nạ phòng độc sau đó cầm một bình chữa cháy phun xuống dẹp đường cho trực thăng hạ cánh.
Một chiếc trực thăng đã xác định được vị trí của Dương Niệm Tuyết và Đông Phương Hạo nên lập tức hạ cánh ở đó trước khi đám lửa lan đến, sau đó mang hai người họ đi. Ba người đàn ông kia phụ giúp những người khác tìm kiếm bóng dáng của hơn bảy người nữa.
Chỗ Kiều Khả và Dương Tử Triết tuy không bị lửa quấn lấy nhưng vẫn hít phải khói độc. Kiều Khả liên tục ho khan, Dương Tử Triết cũng không khấm khá hơn. Nhưng sức đề kháng vẫn tốt hơn Kiều Khả rất nhiều.
Kiều Khả chịu không nổi nữa gục xuống đất, Dương Tử Triết hốt hoảng ôm Kiều Khả vào lòng gọi mãi không tỉnh, Kiều Khả hoàn toàn chìm vào hôn mê. Dương Tử Triết sốt ruột không muốn tiếp tục ngồi đây chờ chết liền cõng Kiều Khả trên lưng, nhìn bốn phía xung quanh đâu đâu cũng là khói trắng dày đặc thấp thoáng phía xa là những ngọn lửa xanh cùng sức nóng của nó.
Tầm nhìn hạn chế cùng sức nóng hơn bốn mươi độ giống như tháng bảy của mùa hè khiến lòng Dương Tử Triết nôn nao, khó chịu. Sắc mặt đã chuyển sang một màu trắng, lăn dài trên trán là những giọt mồ hôi.
Dương Tử Triết nuốt một ngụm nước bọt, dựa theo sức nóng cùng những ngọn lửa xanh mờ ảo mà chọn hướng. Bên nào ít thấy lửa, độ nóng nhỏ nhất thì đi. Dù rằng không nhìn rõ đường nhưng Dương Tử Triết vẫn quyết đi.
Bước đi có chút nặng nề, chỉ vài bước đã thở không ra hơi. Trên đường liên tục vấp phải chướng ngại vật không cẩn thận liền ngã ra đất. Khắp cơ thể truyền đến một vạn cơn đau, tuy chỉ trong giây lát nhưng cũng đủ khiến Dương Tử Triết đau đớn mà nhíu mày. Khó khăn đứng dậy, lần này cẩn thận hơn một chút dùng chân từ từ chạm xuống đất. Cứ thế từng bước đều nhẹ nhàng tựa như chạm vào một thứ gì đó trông rất mỏng manh vậy.
Bước thêm vài bước thì chạm trúng một vật thể rất to lớn, nói cứng cũng không cứng mà nói mềm thì cũng đúng. Dương Tử Triết nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn kĩ vật thể lạ ở dưới chân mình đang bị khói trắng bao phủ.
Dương Tử Triết mở mắt lớn nhưng nhìn mãi cũng không ra hình thù. Vốn đang vội nên cũng không rảnh thắc mắc nữa liền bước qua vật thể lạ đó mà đi. Nhưng vừa hạ bước chân xuống thì chạm phải một thứ rất cứng. Dùng chân đạp mạnh một cái thì kêu lên một tiếng " cạch " nghe khá giống với âm thanh của sắt thép.
Dương Tử Triết dùng một tay phía sau nâng đỡ Kiều Khả trên lưng, tay còn lại vươn ra phía trước chạm vào vật thể cứng cáp đó. Sau một hồi lần mò thì phát hiện đây là một chiếc xe moto. Còn vật cản không xác định vừa bị Dương Tử Triết bước qua khả năng cao là con người.
Hiện tại Dương Tử Triết chưa lo cho thân mình xong còn mang theo Kiều Khả trên lưng nữa, nào có khả năng cứu giúp thêm người khác. Nhưng trong thâm tâm của Dương Tử Triết lại cảm thấy bứt rứt khó chịu không cho phép hắn rời đi, nghĩ đến người đang nằm ở đó có thể là người mà hắn quen biết. Cuối cùng Dương Tử Triết đành cắn răng mà quay lại.
Tạm đặt Kiều Khả xuống một bên sau đó ngồi xuống chạm vào vật thể kì lạ đó, xác định đúng là thân thể của con người và cũng là một tay đua. Liền muốn kiểm tra xem tay đua kia có còn sống không thì không biết từ đâu bừng lên ngọn lửa xanh nhanh chóng đốt cháy một mảng lớp bao tay bên ngoài. Dương Tử Triết hoảng hốt đứng bật dậy lột bỏ bao tay ra vứt xuống đất rồi dùng lực ở bàn chân dập tắt tia lửa nhỏ đó.
Chưa kịp thở phào, nhìn lại đã thấy trên vai tay đua kia đã bén lửa càng ngày càng lớn. Dương Tử Triết không nghĩ ngợi gì dùng đôi tay trần của mình cởi bỏ lớp áo đang cháy kia vứt qua một bên, muốn dùng chân dập lửa thêm lần nữa ai ngờ lửa lại bừng cháy lớn hơn. Sáng đến nỗi đủ để Dương Tử Triết nhìn rõ một khoảng xung quanh. Nhìn chiếc áo dần bị nuốt chửng bởi ngọn lửa mà thấy rùng mình.
Dương Tử Triết dời mắt nhìn lại đôi bàn tay đang run rẩy vì bị bỏng rát khi chạm vào lửa. Trong lòng thầm mắng cũng thật đau! Cảm thấy bản thân như một tên ngốc khi dùng tay trần chạm vào lửa. Thật vô dụng!
Dương Tử Triết vò đầu bứt tai không muốn nghĩ nhiều nữa. Lập tức ngồi lại gần tay đua kia. Muốn cởi bỏ mũ bảo hộ để kiểm tra hơi thở xem người có còn sống không thì bỗng nhớ lại những lời nói lúc nãy của Kiều Khả mà dừng tay. Sau đó chuyển dời tay xuống chạm nhẹ ở phần cổ phát hiện nhịp thở hơi yếu nhưng vẫn còn sống.
Dương Tử Triết vui mừng thở phào một hơi. Bờ môi cong cong.
Nhưng thực tại đã khiến Dương Tử Triết không cười tiếp được nữa.
Người còn sống thì đã sao chứ! Bản thân Dương Tử Triết một lúc cũng không thể mang theo hai người, bỏ lại một người đang sống sờ sờ ở đây cũng không được. Nếu hồi nãy Dương Tử Triết không vì một chút lòng chắc ẩn đó thì cũng không cần phải suy nghĩ đắn đo như bây giờ.
Muốn trách thì trách lòng con người không đủ nhẫn tâm để bỏ rơi người khác. Trách con người lo chuyện bao đồng quá nhiều, vì một dòng suy nghĩ vì cái gọi là lỡ như mà quay đầu. Nhưng nếu như không quay đầu đến khi biết cái kết quả được dự đoán, được coi là lỡ như đó thành hiện thực. Chắc chắn không khỏi mà oán trách bản thân, bức rức khó quên. Để lại trong lòng là sự dằn vặt khó chịu không yên. Tựa như một bóng ma tâm lý đen tối trong lòng người.
Nếu Dương Tử Triết không quay đầu, thành công đưa bản thân và Kiều Khả ra khỏi đây liền sẽ rất vui mừng, cảm thấy bản thân rất may mắn. Nhưng để đến lúc biết được bản thân Dương Tử Triết đã bỏ qua một mạng người đang sống sờ sờ để người đó chết trong biển lửa chắc chắn Dương Tử Triết sẽ ngủ không ngon, trong lòng bức rức sợ hãi, oán trách bản thân nhẫn tâm khi bỏ rơi một mạng người.
Vậy nên thà rằng quay lại kiểm tra một chút còn hơn lúc bước tiếp nghĩ ngợi thành đau thương.
Dương Tử Triết mệt mỏi ngồi bịch xuống không muốn quan tâm nữa, không muốn níu kéo sợi dây hi vọng mỏng manh đó nữa. Bởi Dương Tử Triết mệt rồi! Mệt đến bủn rủn tay chân, đã không còn sức lực để đứng dậy nữa rồi.
Khắp nơi đều là khói trắng, xung quanh là những ngọn lửa bùng cháy lan sang tứ phương tám hướng. Không có chỗ nào để trốn càng không có lối thoát để đi.
Ý trí lẫn sức lực đều cạn kiệt. Giờ đây hẳn chỉ có thể ngồi đợi cái chết.
Dương Tử Triết hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng không lối thoát.
Bỗng dưng có một tiếng lớn vang lên. Nghe như tiếng động cơ của một thứ gì đó rất lớn. Làn khói đang tan dần, ngọn lửa xanh cũng bị dập tắt vì một thứ gì đó. Trong khung cảnh mờ ảo xuất hiện bóng dáng của hai người mặc đồ bảo hộ liên tục xịt bình chữa cháy mở đường.
Sợ dây cứu mạng mỏng manh mà Dương Tử Triết vừa mới từ bỏ, bỗng chốc trở nên vững chắc bám vào bàn tay bỏng rát của Dương Tử Triết. Ánh sáng của hi vọng đã chiếu đến xóa đi nỗi tuyệt vọng trong lòng Dương Tử Triết.
Không biết từ lúc nào trong đôi mắt xanh lục ấy đã có một làn hơi nước lặng lẽ tích tụ rơi xuống gò má của Dương Tử Triết. Hiển nhiên đó là giọt nước mắt hạnh phúc.
Một chiếc trực thăng đã xác định được vị trí của Dương Niệm Tuyết và Đông Phương Hạo nên lập tức hạ cánh ở đó trước khi đám lửa lan đến, sau đó mang hai người họ đi. Ba người đàn ông kia phụ giúp những người khác tìm kiếm bóng dáng của hơn bảy người nữa.
Chỗ Kiều Khả và Dương Tử Triết tuy không bị lửa quấn lấy nhưng vẫn hít phải khói độc. Kiều Khả liên tục ho khan, Dương Tử Triết cũng không khấm khá hơn. Nhưng sức đề kháng vẫn tốt hơn Kiều Khả rất nhiều.
Kiều Khả chịu không nổi nữa gục xuống đất, Dương Tử Triết hốt hoảng ôm Kiều Khả vào lòng gọi mãi không tỉnh, Kiều Khả hoàn toàn chìm vào hôn mê. Dương Tử Triết sốt ruột không muốn tiếp tục ngồi đây chờ chết liền cõng Kiều Khả trên lưng, nhìn bốn phía xung quanh đâu đâu cũng là khói trắng dày đặc thấp thoáng phía xa là những ngọn lửa xanh cùng sức nóng của nó.
Tầm nhìn hạn chế cùng sức nóng hơn bốn mươi độ giống như tháng bảy của mùa hè khiến lòng Dương Tử Triết nôn nao, khó chịu. Sắc mặt đã chuyển sang một màu trắng, lăn dài trên trán là những giọt mồ hôi.
Dương Tử Triết nuốt một ngụm nước bọt, dựa theo sức nóng cùng những ngọn lửa xanh mờ ảo mà chọn hướng. Bên nào ít thấy lửa, độ nóng nhỏ nhất thì đi. Dù rằng không nhìn rõ đường nhưng Dương Tử Triết vẫn quyết đi.
Bước đi có chút nặng nề, chỉ vài bước đã thở không ra hơi. Trên đường liên tục vấp phải chướng ngại vật không cẩn thận liền ngã ra đất. Khắp cơ thể truyền đến một vạn cơn đau, tuy chỉ trong giây lát nhưng cũng đủ khiến Dương Tử Triết đau đớn mà nhíu mày. Khó khăn đứng dậy, lần này cẩn thận hơn một chút dùng chân từ từ chạm xuống đất. Cứ thế từng bước đều nhẹ nhàng tựa như chạm vào một thứ gì đó trông rất mỏng manh vậy.
Bước thêm vài bước thì chạm trúng một vật thể rất to lớn, nói cứng cũng không cứng mà nói mềm thì cũng đúng. Dương Tử Triết nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn kĩ vật thể lạ ở dưới chân mình đang bị khói trắng bao phủ.
Dương Tử Triết mở mắt lớn nhưng nhìn mãi cũng không ra hình thù. Vốn đang vội nên cũng không rảnh thắc mắc nữa liền bước qua vật thể lạ đó mà đi. Nhưng vừa hạ bước chân xuống thì chạm phải một thứ rất cứng. Dùng chân đạp mạnh một cái thì kêu lên một tiếng " cạch " nghe khá giống với âm thanh của sắt thép.
Dương Tử Triết dùng một tay phía sau nâng đỡ Kiều Khả trên lưng, tay còn lại vươn ra phía trước chạm vào vật thể cứng cáp đó. Sau một hồi lần mò thì phát hiện đây là một chiếc xe moto. Còn vật cản không xác định vừa bị Dương Tử Triết bước qua khả năng cao là con người.
Hiện tại Dương Tử Triết chưa lo cho thân mình xong còn mang theo Kiều Khả trên lưng nữa, nào có khả năng cứu giúp thêm người khác. Nhưng trong thâm tâm của Dương Tử Triết lại cảm thấy bứt rứt khó chịu không cho phép hắn rời đi, nghĩ đến người đang nằm ở đó có thể là người mà hắn quen biết. Cuối cùng Dương Tử Triết đành cắn răng mà quay lại.
Tạm đặt Kiều Khả xuống một bên sau đó ngồi xuống chạm vào vật thể kì lạ đó, xác định đúng là thân thể của con người và cũng là một tay đua. Liền muốn kiểm tra xem tay đua kia có còn sống không thì không biết từ đâu bừng lên ngọn lửa xanh nhanh chóng đốt cháy một mảng lớp bao tay bên ngoài. Dương Tử Triết hoảng hốt đứng bật dậy lột bỏ bao tay ra vứt xuống đất rồi dùng lực ở bàn chân dập tắt tia lửa nhỏ đó.
Chưa kịp thở phào, nhìn lại đã thấy trên vai tay đua kia đã bén lửa càng ngày càng lớn. Dương Tử Triết không nghĩ ngợi gì dùng đôi tay trần của mình cởi bỏ lớp áo đang cháy kia vứt qua một bên, muốn dùng chân dập lửa thêm lần nữa ai ngờ lửa lại bừng cháy lớn hơn. Sáng đến nỗi đủ để Dương Tử Triết nhìn rõ một khoảng xung quanh. Nhìn chiếc áo dần bị nuốt chửng bởi ngọn lửa mà thấy rùng mình.
Dương Tử Triết dời mắt nhìn lại đôi bàn tay đang run rẩy vì bị bỏng rát khi chạm vào lửa. Trong lòng thầm mắng cũng thật đau! Cảm thấy bản thân như một tên ngốc khi dùng tay trần chạm vào lửa. Thật vô dụng!
Dương Tử Triết vò đầu bứt tai không muốn nghĩ nhiều nữa. Lập tức ngồi lại gần tay đua kia. Muốn cởi bỏ mũ bảo hộ để kiểm tra hơi thở xem người có còn sống không thì bỗng nhớ lại những lời nói lúc nãy của Kiều Khả mà dừng tay. Sau đó chuyển dời tay xuống chạm nhẹ ở phần cổ phát hiện nhịp thở hơi yếu nhưng vẫn còn sống.
Dương Tử Triết vui mừng thở phào một hơi. Bờ môi cong cong.
Nhưng thực tại đã khiến Dương Tử Triết không cười tiếp được nữa.
Người còn sống thì đã sao chứ! Bản thân Dương Tử Triết một lúc cũng không thể mang theo hai người, bỏ lại một người đang sống sờ sờ ở đây cũng không được. Nếu hồi nãy Dương Tử Triết không vì một chút lòng chắc ẩn đó thì cũng không cần phải suy nghĩ đắn đo như bây giờ.
Muốn trách thì trách lòng con người không đủ nhẫn tâm để bỏ rơi người khác. Trách con người lo chuyện bao đồng quá nhiều, vì một dòng suy nghĩ vì cái gọi là lỡ như mà quay đầu. Nhưng nếu như không quay đầu đến khi biết cái kết quả được dự đoán, được coi là lỡ như đó thành hiện thực. Chắc chắn không khỏi mà oán trách bản thân, bức rức khó quên. Để lại trong lòng là sự dằn vặt khó chịu không yên. Tựa như một bóng ma tâm lý đen tối trong lòng người.
Nếu Dương Tử Triết không quay đầu, thành công đưa bản thân và Kiều Khả ra khỏi đây liền sẽ rất vui mừng, cảm thấy bản thân rất may mắn. Nhưng để đến lúc biết được bản thân Dương Tử Triết đã bỏ qua một mạng người đang sống sờ sờ để người đó chết trong biển lửa chắc chắn Dương Tử Triết sẽ ngủ không ngon, trong lòng bức rức sợ hãi, oán trách bản thân nhẫn tâm khi bỏ rơi một mạng người.
Vậy nên thà rằng quay lại kiểm tra một chút còn hơn lúc bước tiếp nghĩ ngợi thành đau thương.
Dương Tử Triết mệt mỏi ngồi bịch xuống không muốn quan tâm nữa, không muốn níu kéo sợi dây hi vọng mỏng manh đó nữa. Bởi Dương Tử Triết mệt rồi! Mệt đến bủn rủn tay chân, đã không còn sức lực để đứng dậy nữa rồi.
Khắp nơi đều là khói trắng, xung quanh là những ngọn lửa bùng cháy lan sang tứ phương tám hướng. Không có chỗ nào để trốn càng không có lối thoát để đi.
Ý trí lẫn sức lực đều cạn kiệt. Giờ đây hẳn chỉ có thể ngồi đợi cái chết.
Dương Tử Triết hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng không lối thoát.
Bỗng dưng có một tiếng lớn vang lên. Nghe như tiếng động cơ của một thứ gì đó rất lớn. Làn khói đang tan dần, ngọn lửa xanh cũng bị dập tắt vì một thứ gì đó. Trong khung cảnh mờ ảo xuất hiện bóng dáng của hai người mặc đồ bảo hộ liên tục xịt bình chữa cháy mở đường.
Sợ dây cứu mạng mỏng manh mà Dương Tử Triết vừa mới từ bỏ, bỗng chốc trở nên vững chắc bám vào bàn tay bỏng rát của Dương Tử Triết. Ánh sáng của hi vọng đã chiếu đến xóa đi nỗi tuyệt vọng trong lòng Dương Tử Triết.
Không biết từ lúc nào trong đôi mắt xanh lục ấy đã có một làn hơi nước lặng lẽ tích tụ rơi xuống gò má của Dương Tử Triết. Hiển nhiên đó là giọt nước mắt hạnh phúc.