Chương 7: Hôn thê là thần đồng
Có lẽ vì ngượng ngùng chuyện mình hổ báo cáo chồn bị vị hôn thê phát hiện, vậy nên hồi lâu sau đó Trần Ý chỉ có thể ngượng nghịu im lặng.
Nhìn chung khởi động buổi ra mắt hôm nay vẫn đạt được mức độ vừa ý của hai nhà. Đôi trẻ quen biết lẫn nhau, dù không tính là vừa gặp đã yêu, nhưng tốt xấu vẫn rất hài hòa ở chung. Hôn ước này không nhất định phải đơm hoa kết trái, vậy nên họ cũng không trông chờ gì nhiều.
Mẫn Sương nói vài câu, cuối cùng vẫn là dẫn dắt vào chuyện con trai nhỏ của nhà họ Trần. Tình trạng cậu nhóc hiện nay rất tệ, vì sinh ra thiếu tháng nên cực kỳ yếu ớt, không chỉ thể lực mà cả trí lực cũng chỉ bằng một nửa bạn bè đồng trang lứa. Điển hình là hiện tại cậu nhóc đã năm tuổi vậy mà vẫn đi đứng chưa vững, nói chuyện thì cũng chỉ bập bẹ được một hai từ.
Hơn hết cậu nhóc luôn phải nhờ đến khám chữa bệnh thường xuyên từ bệnh viện, mỗi tháng viện phí đều rất lớn.
Mẫn Sương liễm liễm mi, nói rằng viện nghiên cứu gần đây có thực nghiệm chữa trị cho những trẻ em bẩm sinh khiếm khuyết như vậy, hỏi mẹ Trần có muốn làm đơn xin xét tuyển làm ứng viên tình nguyện không. Cái gọi là trước khi trở thành phác đồ điều trị lâm sàng, nhất định phải qua khâu thử nghiệm sàng lọc, thử nghiệm trên người thật sẽ đòi hỏi tình nguyện viên.
Những tình nguyện viên sẽ được viện nghiên cứu chữa trị miễn phí, nhưng bù lại cũng phải chấp nhận rủi ro nếu xảy ra vạn nhất.
Mẹ Trần nghe xong Mẫn Sương phân tích cũng rối rắm hồi lâu. Trần Ý bên cạnh thì đôi mắt đã trở nên sắc bén, chậm rãi nói: "Về dự án nghiên cứu này cháu cũng có xem tin tức trên báo đài, có điều chỉ mới được chính phủ xét duyệt tiến hành vào năm ngoái. Thú thật với hoàn cảnh nhà cháu, cố gắng vượt qua cho em trai thêm hai ba năm vẫn là có thể. Chưa đến bước đường mạo hiểm như vậy.
Nếu ha ba năm sau, dự án này đã qua bước sàng lọc nguy hiểm. Nhà cháu sẽ cân nhắc thử ạ."
Trần Ý nói xong, Mẫn Sương không nổi giận mà còn tán thưởng.
Xác thực dự án mới tiến hành từ năm ngoái, năm nay đã thử nghiệm trên người thì vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm, càng huống hồ là đối với trẻ em thì càng phải thận trọng từng bước. Dự án này nhất định sẽ cần năm dài tháng rộng thử nghiệm, họa hoằng qua ba, bốn năm sau có lẽ sẽ từng bước thoát khỏi thời kì nguy cơ.
Trần Ý nói muốn chờ, cũng không phải là bỏ lỡ cơ hội được chữa trị miễn phí. Mà rõ ràng đặt mạng sống của em trai mình lên trên hơn, cô bé này vừa học vừa phải kiếm tiền trị bệnh cho em trai, không hề oán thán mà còn vì em trai suy nghĩ nhiều như vậy. Quả là một đứa trẻ tốt.
"Chính phủ quan tâm đến sức khỏe nhi đồng, dùng quỹ nhi đồng quốc gia cho dự án này. Có thể thấy nguồn vốn đầu tư cho dự án sẽ không đứt đoạn.
Dù rằng năm ngoái mới vừa tiến hành, năm nay đã thực nghiệm trên người, so với những dự án khác thì quá sớm. Nhưng với quy mô tập hợp rất nhiều bác sĩ khoa nhi toàn quốc tham gia, còn có các nhà khoa học uy tín trong nước và nước ngoái trực tiếp tham dự nghiên cứu. Có lẽ chẳng sớm thì muộn khoảng hai năm nữa thôi sẽ đưa ra phác đồ điều trị hiệu quả rơi vào 75-79%.
Chờ thêm hai năm, vẫn là không muộn."
Mẫn Uyên từ tốn nói, ngữ khí toàn bộ là trần thuật, đưa ra kết luận rất có ích. Thông qua lời nói có thể mức độ hiểu biết của nàng với dự án này không chỉ là trên bề mặt nước.
Trần Ý nghe xong không nhịn được kinh ngạc nhìn Mẫn Uyên, sau đó phát hiện ra gì đó, đôi mắt hồ ly nàng trở nên chăm chú hẳn lên.
Lúc này cô nhóc đang rũ mi hớp ngụm nước lọc. Cảm ứng được tầm mắt Trần Ý, bèn ngước mắt dậy, hữu lễ câu nhẹ khóe môi một cái. Tức thì không khí xung quanh tựa như trăm hoa đua nở.
Trần Ý lại không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp này, nàng càng nhìn Mẫn Uyên, chân mày càng vặn lấy nhau. Sau đó lẩm bẩm: "Nhìn rất quen mắt, dường như tôi thực sự đã gặp em ở đâu đó rồi."
Mẫn Uyên nhướn mày: "Lúc 9h34 phút ngày 24/6, cũng là ngày thứ ba tuần vừa rồi, trước căn hộ 21?"
"Không phải!" Trần Ý thiếu chút lật bàn. Đã cố tình quên rồi chớ, con nhóc chết tiệt này sao lại nhớ kỹ quá vậy!
Sau đó hồi lâu chợt tròn mắt, nhìn về phía Mẫn Uyên như phát hiện ra lục địa mới trên địa cầu, bật thốt lên: "Em có phải chính là thần đồng mười một tuổi được thủ tướng trao tặng huân chương cống hiến vì dự án khoa học nghiên cứu vật lý lượng tử và mối quan hệ với năng lượng mặt trời không?"
Mẫn Uyên nghe xong vẫn rất bình tĩnh, gật đầu thừa nhận: "Đúng là tôi."
Thế mà là nữ thần đồng nhỏ tuổi hai năm trước được tuyên dương trên truyền hình quốc gia thật kìa!
Má ơi, nàng bây giờ sốc có còn kịp không!
Trần Ý khiếp sợ và không thể tin rồi. Không nén được che miệng mình.
Bảo làm sao từ lúc nàng trông thấy con nhóc này, đã luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không rõ là ở đâu. Bảo làm sao con nhóc này có thể luôn trong trạng thái điềm đạm thản nhiên như vậy. Thì ra người ta là thần đồng thứ thiệt, sao có thể dùng logic người thường đánh giá chứ.
Thế mà nàng còn rối rắm, tại sao con nhóc dậy thì này không giống trong phim, bị phụ huynh bắt đi xem mắt thì phải một khóc hai nháo ba treo cổ. Hóa ra người ta bẩm sinh từ trong xương cốt đã không giống người thường, cách hành sự đương nhiên không thể giống đám trẻ trâu trẻ nghé kia rồi!
Mẹ Trần bên cạnh nghe xong cũng choáng hết đầu óc. Bất quá, nhớ tới năm đó Mẫn Sương cũng nhờ vào thành tích khoa học mà trở mình hóa rồng, vượt ra khỏi ao cạn thôn quê tiến tới Đế Đô lập nghiệp. Con gái nhà họ có thể phát triển tới mức này, âu cũng là điều có thể lý giải.
Nguyễn Đinh Đan thấy Trần Ý khiếp sợ tới vậy, vội vàng nói: "Cháu đừng tâng bốc nó quá. Uyên nhà cô tuy rằng bề ngoài có chút lạnh nhạt, kì thực nội tâm rất ấm áp. Trước giờ luôn rất điệu thấp thành tích bản thân, cháu đừng cảm thấy áp lực."
Trần Ý nghe xong chỉ muốn khóc ròng trong lòng. Cô à, cô thế này thật sự quá khiêm tốn rồi. Nếu nàng mà sinh ra được đứa con thần đồng như vậy, chắc nàng dù ăn cơm hay đi WC đều hài lòng đến mỉm cười đi.
Nghĩ tới đây, Trần Ý liền dùng ánh mắt ngập tràn hâm mộ nhìn Nguyễn Đinh Đan.
Cô Đan quả là một O vượng phúc khí, sinh ra được thiên tài, không thể nào người tầm thường được!
Nguyễn Đinh Đan như thầy tu không sờ được tóc. Chuyện con gái đột nhiên bị phát hiện là thần đồng không phải là loại chuyện lần đầu xảy ra. Những đứa trẻ khác sau khi biết chuyện, sáu phần sau đó sẽ nhìn Mẫn Uyên như vị thần, hai phần sẽ ghen ghét âm thầm, hai phần còn lại là vội vàng muốn cùng Mẫn Uyên... hẹn định chuyện tương lai.
Chỉ có Trần Ý sau khi biết, liền dùng gương mặt thành kính và sùng bái nhìn Nguyễn Đinh Đan. Khiến Nguyễn Đinh Đan trộm đổ mồ hôi lạnh. Nàng... cũng không có thông minh như vợ mình và con gái lớn a.
Đến cuối cùng hai nhà vẫn là ra về trong sự hài lòng nhất định. Mà chính xác cũng chỉ có nhà họ Mẫn còn bình tĩnh để đánh giá mức độ hài lòng. Còn hai mẹ con Trần Ý thì nào còn tâm trạng đánh giá buổi ra mắt hôm nay nữa. Mẹ Trần thì tâm tư rối bời, còn Trần Ý thì đầu óc như đi trên mây.
Tận đến khi trao đổi tài khoản xã hội với Mẫn Uyên rồi, nàng vẫn không tin được... hôn thê của mình, cư nhiên lại là đại nhân vật thần thánh tới vậy.
Móa nó, cái danh hôn thê của đệ nhất thần đồng nước V, nàng có cảm giác mình đang trộm bảo vật quốc gia!
...
Nhìn chung khởi động buổi ra mắt hôm nay vẫn đạt được mức độ vừa ý của hai nhà. Đôi trẻ quen biết lẫn nhau, dù không tính là vừa gặp đã yêu, nhưng tốt xấu vẫn rất hài hòa ở chung. Hôn ước này không nhất định phải đơm hoa kết trái, vậy nên họ cũng không trông chờ gì nhiều.
Mẫn Sương nói vài câu, cuối cùng vẫn là dẫn dắt vào chuyện con trai nhỏ của nhà họ Trần. Tình trạng cậu nhóc hiện nay rất tệ, vì sinh ra thiếu tháng nên cực kỳ yếu ớt, không chỉ thể lực mà cả trí lực cũng chỉ bằng một nửa bạn bè đồng trang lứa. Điển hình là hiện tại cậu nhóc đã năm tuổi vậy mà vẫn đi đứng chưa vững, nói chuyện thì cũng chỉ bập bẹ được một hai từ.
Hơn hết cậu nhóc luôn phải nhờ đến khám chữa bệnh thường xuyên từ bệnh viện, mỗi tháng viện phí đều rất lớn.
Mẫn Sương liễm liễm mi, nói rằng viện nghiên cứu gần đây có thực nghiệm chữa trị cho những trẻ em bẩm sinh khiếm khuyết như vậy, hỏi mẹ Trần có muốn làm đơn xin xét tuyển làm ứng viên tình nguyện không. Cái gọi là trước khi trở thành phác đồ điều trị lâm sàng, nhất định phải qua khâu thử nghiệm sàng lọc, thử nghiệm trên người thật sẽ đòi hỏi tình nguyện viên.
Những tình nguyện viên sẽ được viện nghiên cứu chữa trị miễn phí, nhưng bù lại cũng phải chấp nhận rủi ro nếu xảy ra vạn nhất.
Mẹ Trần nghe xong Mẫn Sương phân tích cũng rối rắm hồi lâu. Trần Ý bên cạnh thì đôi mắt đã trở nên sắc bén, chậm rãi nói: "Về dự án nghiên cứu này cháu cũng có xem tin tức trên báo đài, có điều chỉ mới được chính phủ xét duyệt tiến hành vào năm ngoái. Thú thật với hoàn cảnh nhà cháu, cố gắng vượt qua cho em trai thêm hai ba năm vẫn là có thể. Chưa đến bước đường mạo hiểm như vậy.
Nếu ha ba năm sau, dự án này đã qua bước sàng lọc nguy hiểm. Nhà cháu sẽ cân nhắc thử ạ."
Trần Ý nói xong, Mẫn Sương không nổi giận mà còn tán thưởng.
Xác thực dự án mới tiến hành từ năm ngoái, năm nay đã thử nghiệm trên người thì vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm, càng huống hồ là đối với trẻ em thì càng phải thận trọng từng bước. Dự án này nhất định sẽ cần năm dài tháng rộng thử nghiệm, họa hoằng qua ba, bốn năm sau có lẽ sẽ từng bước thoát khỏi thời kì nguy cơ.
Trần Ý nói muốn chờ, cũng không phải là bỏ lỡ cơ hội được chữa trị miễn phí. Mà rõ ràng đặt mạng sống của em trai mình lên trên hơn, cô bé này vừa học vừa phải kiếm tiền trị bệnh cho em trai, không hề oán thán mà còn vì em trai suy nghĩ nhiều như vậy. Quả là một đứa trẻ tốt.
"Chính phủ quan tâm đến sức khỏe nhi đồng, dùng quỹ nhi đồng quốc gia cho dự án này. Có thể thấy nguồn vốn đầu tư cho dự án sẽ không đứt đoạn.
Dù rằng năm ngoái mới vừa tiến hành, năm nay đã thực nghiệm trên người, so với những dự án khác thì quá sớm. Nhưng với quy mô tập hợp rất nhiều bác sĩ khoa nhi toàn quốc tham gia, còn có các nhà khoa học uy tín trong nước và nước ngoái trực tiếp tham dự nghiên cứu. Có lẽ chẳng sớm thì muộn khoảng hai năm nữa thôi sẽ đưa ra phác đồ điều trị hiệu quả rơi vào 75-79%.
Chờ thêm hai năm, vẫn là không muộn."
Mẫn Uyên từ tốn nói, ngữ khí toàn bộ là trần thuật, đưa ra kết luận rất có ích. Thông qua lời nói có thể mức độ hiểu biết của nàng với dự án này không chỉ là trên bề mặt nước.
Trần Ý nghe xong không nhịn được kinh ngạc nhìn Mẫn Uyên, sau đó phát hiện ra gì đó, đôi mắt hồ ly nàng trở nên chăm chú hẳn lên.
Lúc này cô nhóc đang rũ mi hớp ngụm nước lọc. Cảm ứng được tầm mắt Trần Ý, bèn ngước mắt dậy, hữu lễ câu nhẹ khóe môi một cái. Tức thì không khí xung quanh tựa như trăm hoa đua nở.
Trần Ý lại không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp này, nàng càng nhìn Mẫn Uyên, chân mày càng vặn lấy nhau. Sau đó lẩm bẩm: "Nhìn rất quen mắt, dường như tôi thực sự đã gặp em ở đâu đó rồi."
Mẫn Uyên nhướn mày: "Lúc 9h34 phút ngày 24/6, cũng là ngày thứ ba tuần vừa rồi, trước căn hộ 21?"
"Không phải!" Trần Ý thiếu chút lật bàn. Đã cố tình quên rồi chớ, con nhóc chết tiệt này sao lại nhớ kỹ quá vậy!
Sau đó hồi lâu chợt tròn mắt, nhìn về phía Mẫn Uyên như phát hiện ra lục địa mới trên địa cầu, bật thốt lên: "Em có phải chính là thần đồng mười một tuổi được thủ tướng trao tặng huân chương cống hiến vì dự án khoa học nghiên cứu vật lý lượng tử và mối quan hệ với năng lượng mặt trời không?"
Mẫn Uyên nghe xong vẫn rất bình tĩnh, gật đầu thừa nhận: "Đúng là tôi."
Thế mà là nữ thần đồng nhỏ tuổi hai năm trước được tuyên dương trên truyền hình quốc gia thật kìa!
Má ơi, nàng bây giờ sốc có còn kịp không!
Trần Ý khiếp sợ và không thể tin rồi. Không nén được che miệng mình.
Bảo làm sao từ lúc nàng trông thấy con nhóc này, đã luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không rõ là ở đâu. Bảo làm sao con nhóc này có thể luôn trong trạng thái điềm đạm thản nhiên như vậy. Thì ra người ta là thần đồng thứ thiệt, sao có thể dùng logic người thường đánh giá chứ.
Thế mà nàng còn rối rắm, tại sao con nhóc dậy thì này không giống trong phim, bị phụ huynh bắt đi xem mắt thì phải một khóc hai nháo ba treo cổ. Hóa ra người ta bẩm sinh từ trong xương cốt đã không giống người thường, cách hành sự đương nhiên không thể giống đám trẻ trâu trẻ nghé kia rồi!
Mẹ Trần bên cạnh nghe xong cũng choáng hết đầu óc. Bất quá, nhớ tới năm đó Mẫn Sương cũng nhờ vào thành tích khoa học mà trở mình hóa rồng, vượt ra khỏi ao cạn thôn quê tiến tới Đế Đô lập nghiệp. Con gái nhà họ có thể phát triển tới mức này, âu cũng là điều có thể lý giải.
Nguyễn Đinh Đan thấy Trần Ý khiếp sợ tới vậy, vội vàng nói: "Cháu đừng tâng bốc nó quá. Uyên nhà cô tuy rằng bề ngoài có chút lạnh nhạt, kì thực nội tâm rất ấm áp. Trước giờ luôn rất điệu thấp thành tích bản thân, cháu đừng cảm thấy áp lực."
Trần Ý nghe xong chỉ muốn khóc ròng trong lòng. Cô à, cô thế này thật sự quá khiêm tốn rồi. Nếu nàng mà sinh ra được đứa con thần đồng như vậy, chắc nàng dù ăn cơm hay đi WC đều hài lòng đến mỉm cười đi.
Nghĩ tới đây, Trần Ý liền dùng ánh mắt ngập tràn hâm mộ nhìn Nguyễn Đinh Đan.
Cô Đan quả là một O vượng phúc khí, sinh ra được thiên tài, không thể nào người tầm thường được!
Nguyễn Đinh Đan như thầy tu không sờ được tóc. Chuyện con gái đột nhiên bị phát hiện là thần đồng không phải là loại chuyện lần đầu xảy ra. Những đứa trẻ khác sau khi biết chuyện, sáu phần sau đó sẽ nhìn Mẫn Uyên như vị thần, hai phần sẽ ghen ghét âm thầm, hai phần còn lại là vội vàng muốn cùng Mẫn Uyên... hẹn định chuyện tương lai.
Chỉ có Trần Ý sau khi biết, liền dùng gương mặt thành kính và sùng bái nhìn Nguyễn Đinh Đan. Khiến Nguyễn Đinh Đan trộm đổ mồ hôi lạnh. Nàng... cũng không có thông minh như vợ mình và con gái lớn a.
Đến cuối cùng hai nhà vẫn là ra về trong sự hài lòng nhất định. Mà chính xác cũng chỉ có nhà họ Mẫn còn bình tĩnh để đánh giá mức độ hài lòng. Còn hai mẹ con Trần Ý thì nào còn tâm trạng đánh giá buổi ra mắt hôm nay nữa. Mẹ Trần thì tâm tư rối bời, còn Trần Ý thì đầu óc như đi trên mây.
Tận đến khi trao đổi tài khoản xã hội với Mẫn Uyên rồi, nàng vẫn không tin được... hôn thê của mình, cư nhiên lại là đại nhân vật thần thánh tới vậy.
Móa nó, cái danh hôn thê của đệ nhất thần đồng nước V, nàng có cảm giác mình đang trộm bảo vật quốc gia!
...