Chương 6:
Tưởng Vân Thư tìm trong hộp thuốc nhưng không tìm được một loại thuốc giảm đau nào, mấy loại khác không phải không uống được nhưng tác dụng phụ rất lớn, anh đứng lên, "Bạch Đường, gần đây có tiệm thuốc nào không? Tôi đi mua thuốc giảm đau cho cậu."
Bạch Đường nghe vậy thì muốn dùng cái tay không bị thương chống dậy, bị Tưởng Vân Thư cản lại, cậu đành ngoan ngoãn ngồi trở về, "....... Trong tiểu khu có một tiệm, ra cửa quẹo trái."
"Được rồi," Tưởng Vân Thư đi thay đồ, rót một ly nước ấm đặt lên bàn nơi Bạch Đường có thể lấy tới, hỏi, "Muốn đi vệ sinh không?"
Bạch Đường mấp máy đôi môi trắng bệch, "Không muốn đâu tiên sinh........"
"Ừm, cậu cứ ngồi trên sô pha đi, đừng đè lên vết thương," Tưởng Vân Thư lấy chìa khóa, "tôi sẽ về nhanh thôi."
Ra khỏi cửa, bầu không khí tươi mát ập đến, rốt cuộc anh cũng có thể thoải mái hít thở.
Đợi đến khi về đến nhà, mùi pheromone trong phòng đã tản đi rất nhiều, anh đặt hai viên Ibuprofen (thuốc giảm đau) vào lòng bàn tay Bạch Đường, sau đó đi vào bếp quét dọn đống lộn xộn.
"Tiên sinh......" Bởi vì vừa mới khóc nên giọng Bạch Đường có hơi nghèn nghẹn, sợi tóc dài mướt mồ hôi dán lên cổ, cậu hoảng sợ nói, "Em, để em quét ạ....."
"Không cần đâu." Tưởng Vân Thư nói.
Cơm chiều còn chưa làm xong, vậy nên lúc nãy anh mới đặt cơm bên ngoài, là một quán ăn gần nhà.
Cơm còn chưa đến, Tưởng Vân Thư ngồi trên sô pha, giọng điệu bình tĩnh: "Bạch Đường, chúng ta tâm sự được không?"
Bạch Đường không nói được cũng không nói không, tay phải bị thương yếu ớt rút lại, cúi đầu co người ngồi bên sô pha, dáng vẻ cứng đờ, một hồi lâu mới gật đầu.
Tưởng Vân Thư lại hận sự ngu ngốc của mình, rõ ràng mỗi khi hai người ở cùng nhau, Bạch Đường đều cúi đầu ôm tay, dựa trên tâm lý học, tất cả đều là hành động tự bảo vệ bản thân.
Ánh mắt dừng trên tay trái của Bạch Đường, Tưởng Vân Thư phát hiện trên đó có vài vết thương nho nhỏ, anh khẽ hỏi: "Chúng ta nhận giấy kết hôn rồi à?"
Đôi tay đặt trên đầu gối chợt siết chặt lại, Bạch Đường sửng sốt một hồi rồi mới nhỏ giọng trả lời: "........ Dạ rồi."
Tưởng Vân Thư sắp xếp ngôn ngữ, cố gắng uyển chuyển: "Chúng ta đều tự nguyện sao?"
Đốt ngón tay của Bạch Đường bắt đầu trắng bệch, cậu lại gật đầu.
Tưởng Vân Thư không hề vòng vo, nhưng anh nói câu này vô cùng vất vả, hệt như mắc xương cá trong cổ họng, không thể lên cũng không thể xuống, "Lúc trước tôi đối xử tệ với cậu? Đánh cậu sao?"
Lần này Bạch Đường mới có phản ứng, cậu ngẩng đầu, sau đó nhanh chóng cúi xuống, mái tóc đung đưa, giọng nói không giấu được run rẩy: "Không, không có, em sai rồi tiên sinh....."
Chỉ một giây ngắn ngủi, Tưởng Vân Thư vẫn thấy được sự hoảng sợ trong mắt Bạch Đường.
Anh trầm mặc.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Bạch Đường càng dùng sức nắm chặt quần áo, phần cổ lộ ra càng trở nên trắng bệch.
Một lúc sau, Tưởng Vân Thư phá vỡ cục diện bế tắc, nói: "Xin lỗi cậu, cậu thấy đó, tôi bị mất trí nhớ, cho nên không biết trước đây tôi đã làm gì với cậu, nhưng tôi sẽ cố gắng bù đắp, nhưng cũng sẽ có khoảng cách, nếu cậu muốn....."
Tên đó đối xử độc ác với Bạch Đường như vậy, nhất định Bạch Đường sẽ rất căm hận anh, vậy thì chắc hẳn điều Bạch Đường muốn nhất chính là ly hôn.
"Chúng ta có thể ly hôn." Tưởng Vân Thư bình tĩnh nói, "Tôi sẽ cố hết sức để bồi thường cho cậu, bất kể là tài sản hay là......"
"Đừng mà!" Bạch Đường quỳ bịch xuống đất, mông chạm gót chân, không màng đến vết thương, vô cùng dè dặt nắm lấy ống quần của Tưởng Vân Thư, cậu ngẩng đầu, trên mặt đều là ý cầu xin, "Tiên sinh, tiên sinh em sai rồi, em không muốn ly hôn..... Em, em sẽ sửa mà....... Xin ngài, xin ngài, em sẽ sửa mà......"
Tưởng Vân Thư thực sự bị dọa rồi, hoảng tới mức đỡ Bạch Đường đứng dậy, nhưng Bạch Đường lại không muốn, trong miệng chỉ lặp đi lặp lại câu: "Sai rồi, em sai rồi tiên sinh...... Đừng ly hôn."
"Không ly hôn," Tưởng Vân Thư sợ vết thương lại bị rách, chỉ có thể đồng ý với cậu trước, anh ôm Bạch Đường trở lại sô pha, rút ra ba bốn tờ khăn giấy, giải thích, "Tôi không nói muốn ly hôn, quyền quyết định nằm ở cậu, tôi chỉ nói là nếu cậu muốn thì chúng ta có thể......"
Mắt thấy đầu gối Bạch Đường sắp chạm đất, Tưởng Vân Thư đè nén nỗi nghi hoặc, lập tức sửa miệng: "Chúng ta không ly hôn."
"Cảm ơn tiên sinh......" Bạch Đường run giọng, không dám dùng khăn giấy trong tay.
"Lau nước mắt đi." Tưởng Vân Thư nhắc nhở nói.
Lúc này Bạch Đường mới lấy khăn giấy lau mặt.
"Tôi thật sự xin lỗi cậu." Tưởng Vân Thư lặp lại một lần nữa, từng chữ rõ ràng, giọng điệu nghiêm túc, "Những việc lúc trước tôi đối xử tệ với cậu, sau này sẽ không như vậy nữa."
Thật ra Tưởng Vân Thư đối với Bạch Đường rất đơn giản.
Thứ nhất, anh là bác sĩ.
Thứ hai, bây giờ anh là "Tưởng Vân Tô", Bạch Đường là vợ trên danh nghĩa của anh, anh sẽ cố gắng chịu trách nhiệm, đền bù những việc làm sai trái của nguyên chủ.
Thứ ba, con người đều là động vật sống bằng thị giác, từ sâu tận đáy lòng, anh không nỡ nhìn một thiếu niên xinh đẹp như vậy biến thành bộ dáng bệnh tật, với lại, anh có thừa sức và tiền bạc để giúp đỡ cậu.
Một điều cuối cùng, Bạch Đường rất giống với một bệnh nhân tên Chu An của anh, bé trai đó...... Tưởng Vân Thư rũ mắt nhìn đỉnh đầu Bạch Đường, có lẽ sống không quá một năm nữa.
Chu An chuyển từ bệnh viện huyện lên bệnh viện thành phố vào lúc mới mười ba tuổi, Tưởng Vân Thư là bác sĩ điều trị chính cho nhóc.
Bé trai có đôi mắt biết cười, ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh, thấy Tưởng Vân Thư đến kiểm tra thì sẽ tươi cười nhìn anh: "Bác sĩ Tưởng đến rồi."
Chu An lạc quan dịu dàng như vậy, thế mà mỗi ngày đều phải chịu đựng cơn đau do ung thư xương mang lại, mồ hôi lạnh thấm ướt áo bệnh nhân, ra trải giường màu trắng cũng bị thấm ra thân hình mảnh khảnh ốm yếu.
Chu An cuộn tròn trên giường bệnh, cắn chặt lấy ngón tay của mình, nhìn thấy Tưởng Vân Thư, nhóc yếu ớt vươn tay bắt lấy một góc áo blouse trắng của anh, dùng hết sức lực mà nở nụ cười: "Bác sĩ Tưởng, con giỏi lắm phải không?"
"Ừm." Tưởng Vân Thư dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Chu An, "Bé An giỏi lắm."
Khi Chu An mười bốn tuổi, chữa bệnh lâu dài bằng phương pháp hóa trị đã lấy đi mái tóc đen của nhóc, nhưng bệnh tật vô tình, ung thư xương liên tục chuyển biến xấu, sau mái tóc, chân trái của Chu An cũng đã mất đi, nhưng cái này còn chưa đủ, cắt chân cũng không thể giúp bé trai nhặt về một cái mạng.
Trước khi Tưởng Vân Thư chết, sinh nhật mười lăm tuổi của Chu An vừa qua, ngày hôm sau kiểm tra thường lệ thì lại phát hiện khối u đã di chuyển đến phổi.
Tưởng Vân Thư là bác sĩ khoa u, đã gặp qua rất nhiều bệnh nhân, chứng kiến nhiều việc sinh tử, nhưng chưa bao giờ có một người lại làm anh đau lòng như vậy.
Lúc anh đi chùa cùng bà ngoại, chẳng hiểu sao mà anh cũng cầu một tấm bùa bình an cho Chu An.
Đây cũng là lý do khiến lần đầu gặp mặt, Tưởng Vân Thư lại hỏi Bạch Đường có tiền sử bệnh án gì không, lúc nghe thấy Bạch Đường hai mươi mốt tuổi thì đã thở phào nhẹ nhõm.
Cũng vì vậy mà khi Tưởng Vân Thư vừa bước vào thế giới này, anh đã nhanh chóng tin tưởng Bạch Đường, bởi vì trong ấn tượng ban đầu của anh, Bạch Đường có vẻ ngoài tương tự như Chu An sẽ không làm hại anh.
Chu An đã chịu đủ đau khổ hành hạ ở thế giới kia, là do anh vô dụng, thậm chí anh chẳng có cách nào giữ lại sinh mạng của nhóc.
Nhưng ở thế giới này, ở thế giới này...... Tưởng Vân Thư lặng lẽ siết chặt tay, tuy không biết vì sao Bạch Đường không muốn ly hôn, nhưng nếu đã chọn ở lại thì nhất định anh sẽ bảo vệ cậu.
—
Tác giả có chuyện nói:
Hy vọng mọi người biết, lôi của bạn không nhất định là lôi của người khác, lôi của bạn cũng không nhất định là lôi của tác giả.
Bạch Đường nghe vậy thì muốn dùng cái tay không bị thương chống dậy, bị Tưởng Vân Thư cản lại, cậu đành ngoan ngoãn ngồi trở về, "....... Trong tiểu khu có một tiệm, ra cửa quẹo trái."
"Được rồi," Tưởng Vân Thư đi thay đồ, rót một ly nước ấm đặt lên bàn nơi Bạch Đường có thể lấy tới, hỏi, "Muốn đi vệ sinh không?"
Bạch Đường mấp máy đôi môi trắng bệch, "Không muốn đâu tiên sinh........"
"Ừm, cậu cứ ngồi trên sô pha đi, đừng đè lên vết thương," Tưởng Vân Thư lấy chìa khóa, "tôi sẽ về nhanh thôi."
Ra khỏi cửa, bầu không khí tươi mát ập đến, rốt cuộc anh cũng có thể thoải mái hít thở.
Đợi đến khi về đến nhà, mùi pheromone trong phòng đã tản đi rất nhiều, anh đặt hai viên Ibuprofen (thuốc giảm đau) vào lòng bàn tay Bạch Đường, sau đó đi vào bếp quét dọn đống lộn xộn.
"Tiên sinh......" Bởi vì vừa mới khóc nên giọng Bạch Đường có hơi nghèn nghẹn, sợi tóc dài mướt mồ hôi dán lên cổ, cậu hoảng sợ nói, "Em, để em quét ạ....."
"Không cần đâu." Tưởng Vân Thư nói.
Cơm chiều còn chưa làm xong, vậy nên lúc nãy anh mới đặt cơm bên ngoài, là một quán ăn gần nhà.
Cơm còn chưa đến, Tưởng Vân Thư ngồi trên sô pha, giọng điệu bình tĩnh: "Bạch Đường, chúng ta tâm sự được không?"
Bạch Đường không nói được cũng không nói không, tay phải bị thương yếu ớt rút lại, cúi đầu co người ngồi bên sô pha, dáng vẻ cứng đờ, một hồi lâu mới gật đầu.
Tưởng Vân Thư lại hận sự ngu ngốc của mình, rõ ràng mỗi khi hai người ở cùng nhau, Bạch Đường đều cúi đầu ôm tay, dựa trên tâm lý học, tất cả đều là hành động tự bảo vệ bản thân.
Ánh mắt dừng trên tay trái của Bạch Đường, Tưởng Vân Thư phát hiện trên đó có vài vết thương nho nhỏ, anh khẽ hỏi: "Chúng ta nhận giấy kết hôn rồi à?"
Đôi tay đặt trên đầu gối chợt siết chặt lại, Bạch Đường sửng sốt một hồi rồi mới nhỏ giọng trả lời: "........ Dạ rồi."
Tưởng Vân Thư sắp xếp ngôn ngữ, cố gắng uyển chuyển: "Chúng ta đều tự nguyện sao?"
Đốt ngón tay của Bạch Đường bắt đầu trắng bệch, cậu lại gật đầu.
Tưởng Vân Thư không hề vòng vo, nhưng anh nói câu này vô cùng vất vả, hệt như mắc xương cá trong cổ họng, không thể lên cũng không thể xuống, "Lúc trước tôi đối xử tệ với cậu? Đánh cậu sao?"
Lần này Bạch Đường mới có phản ứng, cậu ngẩng đầu, sau đó nhanh chóng cúi xuống, mái tóc đung đưa, giọng nói không giấu được run rẩy: "Không, không có, em sai rồi tiên sinh....."
Chỉ một giây ngắn ngủi, Tưởng Vân Thư vẫn thấy được sự hoảng sợ trong mắt Bạch Đường.
Anh trầm mặc.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Bạch Đường càng dùng sức nắm chặt quần áo, phần cổ lộ ra càng trở nên trắng bệch.
Một lúc sau, Tưởng Vân Thư phá vỡ cục diện bế tắc, nói: "Xin lỗi cậu, cậu thấy đó, tôi bị mất trí nhớ, cho nên không biết trước đây tôi đã làm gì với cậu, nhưng tôi sẽ cố gắng bù đắp, nhưng cũng sẽ có khoảng cách, nếu cậu muốn....."
Tên đó đối xử độc ác với Bạch Đường như vậy, nhất định Bạch Đường sẽ rất căm hận anh, vậy thì chắc hẳn điều Bạch Đường muốn nhất chính là ly hôn.
"Chúng ta có thể ly hôn." Tưởng Vân Thư bình tĩnh nói, "Tôi sẽ cố hết sức để bồi thường cho cậu, bất kể là tài sản hay là......"
"Đừng mà!" Bạch Đường quỳ bịch xuống đất, mông chạm gót chân, không màng đến vết thương, vô cùng dè dặt nắm lấy ống quần của Tưởng Vân Thư, cậu ngẩng đầu, trên mặt đều là ý cầu xin, "Tiên sinh, tiên sinh em sai rồi, em không muốn ly hôn..... Em, em sẽ sửa mà....... Xin ngài, xin ngài, em sẽ sửa mà......"
Tưởng Vân Thư thực sự bị dọa rồi, hoảng tới mức đỡ Bạch Đường đứng dậy, nhưng Bạch Đường lại không muốn, trong miệng chỉ lặp đi lặp lại câu: "Sai rồi, em sai rồi tiên sinh...... Đừng ly hôn."
"Không ly hôn," Tưởng Vân Thư sợ vết thương lại bị rách, chỉ có thể đồng ý với cậu trước, anh ôm Bạch Đường trở lại sô pha, rút ra ba bốn tờ khăn giấy, giải thích, "Tôi không nói muốn ly hôn, quyền quyết định nằm ở cậu, tôi chỉ nói là nếu cậu muốn thì chúng ta có thể......"
Mắt thấy đầu gối Bạch Đường sắp chạm đất, Tưởng Vân Thư đè nén nỗi nghi hoặc, lập tức sửa miệng: "Chúng ta không ly hôn."
"Cảm ơn tiên sinh......" Bạch Đường run giọng, không dám dùng khăn giấy trong tay.
"Lau nước mắt đi." Tưởng Vân Thư nhắc nhở nói.
Lúc này Bạch Đường mới lấy khăn giấy lau mặt.
"Tôi thật sự xin lỗi cậu." Tưởng Vân Thư lặp lại một lần nữa, từng chữ rõ ràng, giọng điệu nghiêm túc, "Những việc lúc trước tôi đối xử tệ với cậu, sau này sẽ không như vậy nữa."
Thật ra Tưởng Vân Thư đối với Bạch Đường rất đơn giản.
Thứ nhất, anh là bác sĩ.
Thứ hai, bây giờ anh là "Tưởng Vân Tô", Bạch Đường là vợ trên danh nghĩa của anh, anh sẽ cố gắng chịu trách nhiệm, đền bù những việc làm sai trái của nguyên chủ.
Thứ ba, con người đều là động vật sống bằng thị giác, từ sâu tận đáy lòng, anh không nỡ nhìn một thiếu niên xinh đẹp như vậy biến thành bộ dáng bệnh tật, với lại, anh có thừa sức và tiền bạc để giúp đỡ cậu.
Một điều cuối cùng, Bạch Đường rất giống với một bệnh nhân tên Chu An của anh, bé trai đó...... Tưởng Vân Thư rũ mắt nhìn đỉnh đầu Bạch Đường, có lẽ sống không quá một năm nữa.
Chu An chuyển từ bệnh viện huyện lên bệnh viện thành phố vào lúc mới mười ba tuổi, Tưởng Vân Thư là bác sĩ điều trị chính cho nhóc.
Bé trai có đôi mắt biết cười, ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh, thấy Tưởng Vân Thư đến kiểm tra thì sẽ tươi cười nhìn anh: "Bác sĩ Tưởng đến rồi."
Chu An lạc quan dịu dàng như vậy, thế mà mỗi ngày đều phải chịu đựng cơn đau do ung thư xương mang lại, mồ hôi lạnh thấm ướt áo bệnh nhân, ra trải giường màu trắng cũng bị thấm ra thân hình mảnh khảnh ốm yếu.
Chu An cuộn tròn trên giường bệnh, cắn chặt lấy ngón tay của mình, nhìn thấy Tưởng Vân Thư, nhóc yếu ớt vươn tay bắt lấy một góc áo blouse trắng của anh, dùng hết sức lực mà nở nụ cười: "Bác sĩ Tưởng, con giỏi lắm phải không?"
"Ừm." Tưởng Vân Thư dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Chu An, "Bé An giỏi lắm."
Khi Chu An mười bốn tuổi, chữa bệnh lâu dài bằng phương pháp hóa trị đã lấy đi mái tóc đen của nhóc, nhưng bệnh tật vô tình, ung thư xương liên tục chuyển biến xấu, sau mái tóc, chân trái của Chu An cũng đã mất đi, nhưng cái này còn chưa đủ, cắt chân cũng không thể giúp bé trai nhặt về một cái mạng.
Trước khi Tưởng Vân Thư chết, sinh nhật mười lăm tuổi của Chu An vừa qua, ngày hôm sau kiểm tra thường lệ thì lại phát hiện khối u đã di chuyển đến phổi.
Tưởng Vân Thư là bác sĩ khoa u, đã gặp qua rất nhiều bệnh nhân, chứng kiến nhiều việc sinh tử, nhưng chưa bao giờ có một người lại làm anh đau lòng như vậy.
Lúc anh đi chùa cùng bà ngoại, chẳng hiểu sao mà anh cũng cầu một tấm bùa bình an cho Chu An.
Đây cũng là lý do khiến lần đầu gặp mặt, Tưởng Vân Thư lại hỏi Bạch Đường có tiền sử bệnh án gì không, lúc nghe thấy Bạch Đường hai mươi mốt tuổi thì đã thở phào nhẹ nhõm.
Cũng vì vậy mà khi Tưởng Vân Thư vừa bước vào thế giới này, anh đã nhanh chóng tin tưởng Bạch Đường, bởi vì trong ấn tượng ban đầu của anh, Bạch Đường có vẻ ngoài tương tự như Chu An sẽ không làm hại anh.
Chu An đã chịu đủ đau khổ hành hạ ở thế giới kia, là do anh vô dụng, thậm chí anh chẳng có cách nào giữ lại sinh mạng của nhóc.
Nhưng ở thế giới này, ở thế giới này...... Tưởng Vân Thư lặng lẽ siết chặt tay, tuy không biết vì sao Bạch Đường không muốn ly hôn, nhưng nếu đã chọn ở lại thì nhất định anh sẽ bảo vệ cậu.
—
Tác giả có chuyện nói:
Hy vọng mọi người biết, lôi của bạn không nhất định là lôi của người khác, lôi của bạn cũng không nhất định là lôi của tác giả.