Chương 1: Khái Quát
Tô Minh Viễn vốn xuất thân nghèo khó, vì thành tích học tập xuất sắc mà đã giúp hắn thay đổi cuộc đời.
Trước kia đi học hắn thường bị bắt nạt vì gia cảnh nghèo khó của mình, giờ đây những kẻ bắt nạt hắn lại phải co ro rụt rè lo sợ, ra sức lấy lòng hắn. Quả thật đúng với câu "vật chất quyết định ý thức".
Từ năm 4 tuổi hắn đã phải ra ngoài làm việc, đã nhìn rõ bộ mặt của cái xã hội này rồi. Giờ đây tuổi hắn cũng đã 32, đã đến lúc lập gia đình rồi, nhưng khổ nỗi là tiêu chuẩn hắn đặt ra lại không ai có thể đáp ứng được.
Bao nhiêu cô gái đứng trước mặt hắn từ minh tinh, hoa hậu, người mẫu... xinh đẹp hay xấu xí đều không lọt nổi vào mắt của hắn. Cái hắn cần chẳng qua chỉ là một cô nàng không ham tiền của thôi nhưng chẳng ai đáp ứng được điều ấy cả. Chỉ cần đặt một vali tiền lên bàn mọi bản chất của những người đó liền nổi dậy thi nhau giành lấy chúng.
Chọn đi chọn lại cuối cùng kết quả cũng như lúc đầu, cuối cùng Tô Minh Viễn đành phải mở rộng phạm vi từ thành phố xuống nông thôn, các vùng quê hẻo lánh.
"Anh Tô liệu có nhất thiết phải xuống tận nơi hẻo lánh này không vậy?"
"Phải đó, em thấy cưới ai mà chả như nhau, chỉ là khác chút ở tính cách thôi."
Ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng, giọng nói than vãn của hai người đàn ông đã phá vỡ bầu không khí chán nản vừa rồi.
"Mấy đứa không thích thì có thể về, không nhất thiết phải đi theo." Tô Minh Viễn lạnh nhạt nói lại hai cái con người đang không ngừng than vãn ở ghế lái kia. Chính là hai người họ đòi đi theo sau chứ có phải hắn ép buộc họ theo đâu.
Bạch Khải ngồi ở ghế lái phụ nghe xong liền nhanh chóng nói lại "Vì bọn em lo cho an nguy của anh thôi mà, nói chứ cái nghề tay trái của anh cũng có an toàn đâu."
"Đi với nhau nó mới vui mà." Bạch Quân ngồi ở ghế lái chính cũng nhảy vào nói theo. Cứ như vậy suốt quãng đường dài đến địa điểm xác định hai vị Bạch hướng linh tinh mỗi người đều một câu.
Tô Minh Viễn đã quá quen với điều này nên hắn cũng mặc kệ không quan tâm.
Địa điểm được chọn để đến tìm vợ của hắn phải mất gần 9 tiếng đi xe ô tô mới đến được, còn đi tàu thì cũng vào 8 tiếng thôi. Nhưng vì muốn có sự riêng tư và thoải mái nên hắn đã chọn tự lái xe đi.
Ngoài trời hiện mới vào chiều, chiếc xe vẫn lăn bánh đến địa điểm đã chỉ định ban đầu. Bởi vì là vùng quê nên phương tiện chính ở đây vẫn là xe buýt và một vài phương tiện bằng sức kéo của trâu bò, từng chiếc xe buýt nhỏ tồi tàn lâu lâu vẫn cứ thấy xuất hiện trên con đường nhỏ vắng tanh. Cứ đều đặn khoảng tầm 40 đến 50 phút là có một chiếc xuất bến, lặp đi lặp lại từ sáng sớm cho tới tối muộn.
Hai bên ven đường đều là rừng cây, chỗ thì có động vật nhỏ, chỗ thì có một vài căn nhà.
"Đúng là vùng quê có khác, không khí thật trong lành." Bạch Khải thò đầu ra cửa kính xe hít lấy bầu không khí tự nhiên trong lành mà anh chàng rất hiếm khi được trải nghiệm.
Cùng là một hành tinh, cùng là một quốc gia nhưng không khí mỗi nơi lại mỗi khác. Trên thành phố thì khó chịu, đôi lúc thì bịt mù do các phương tiện giao thông thải chất ra, còn ở nông thôn hay vùng quê thì trong lành, mát lạnh.
"Ước con gì cạp lấy đầu gã ta." Bạch Quân nhỏ giọng trù ẻo người anh em trí cốt / anh người yêu này của mình.
Bạch Khải nghe xong liền như con cá bị mắc cạn mà vùng vẫy phản đối lời nói đó của đối phương: "Bạch Quân hư quá, em nói như vậy thì mai sau sẽ không còn ai có thể yêu thương, sủng nịnh em như anh Khải đây đâu."
"Thiếu gì thằng."
"Aaaa, anh Tô."
Bạch Khải không muốn tranh cãi với em người yêu liền tìm đến người anh cả lớn để hỗ trợ mình. Tô Minh Viễn bị gọi tên vẫn im lặng chả nói gì bởi vì khung cảnh này hắn đã chứng kiến hơn 15 năm rồi.
Tô Minh Viễn từ 4 tuổi đã đi lao động chân tay bên ngoài để kiếm tiền lo cho bữa ăn qua ngày của mình cũng như là cho mẹ của hắn. Trong lúc lao động bên ngoài hắn đã gặp hai người Bạch Khải và Bạch Quân.
Hai người họ là anh em cùng cha khác mẹ, cuộc sống gia đình cũng rất hạnh phúc nhưng không lâu sau cha mẹ họ mất trong vụ cháy lớn để lại cho họ một số tiền kha khá đủ để dùng cho những năm tháng ăn học của cả hai.
Cứ như vậy Tô Minh Viễn và hai anh em họ Bạch quen biết nhau đến bây giờ, cả ba cùng với một vài người nữa trở thành anh em kết nghĩa. Do hoàn cảnh cũng tương đối xúc động nên quan hệ của bọn họ rất tốt.
Lúc biết mối quan hệ của hai anh em nhà họ Bạch không như bình thường bọn họ lúc đầu thì bất ngờ nhưng giây sau liền như đã quen rồi, như đã diễn ra từ rất lâu rồi.
Trước kia đi học hắn thường bị bắt nạt vì gia cảnh nghèo khó của mình, giờ đây những kẻ bắt nạt hắn lại phải co ro rụt rè lo sợ, ra sức lấy lòng hắn. Quả thật đúng với câu "vật chất quyết định ý thức".
Từ năm 4 tuổi hắn đã phải ra ngoài làm việc, đã nhìn rõ bộ mặt của cái xã hội này rồi. Giờ đây tuổi hắn cũng đã 32, đã đến lúc lập gia đình rồi, nhưng khổ nỗi là tiêu chuẩn hắn đặt ra lại không ai có thể đáp ứng được.
Bao nhiêu cô gái đứng trước mặt hắn từ minh tinh, hoa hậu, người mẫu... xinh đẹp hay xấu xí đều không lọt nổi vào mắt của hắn. Cái hắn cần chẳng qua chỉ là một cô nàng không ham tiền của thôi nhưng chẳng ai đáp ứng được điều ấy cả. Chỉ cần đặt một vali tiền lên bàn mọi bản chất của những người đó liền nổi dậy thi nhau giành lấy chúng.
Chọn đi chọn lại cuối cùng kết quả cũng như lúc đầu, cuối cùng Tô Minh Viễn đành phải mở rộng phạm vi từ thành phố xuống nông thôn, các vùng quê hẻo lánh.
"Anh Tô liệu có nhất thiết phải xuống tận nơi hẻo lánh này không vậy?"
"Phải đó, em thấy cưới ai mà chả như nhau, chỉ là khác chút ở tính cách thôi."
Ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng, giọng nói than vãn của hai người đàn ông đã phá vỡ bầu không khí chán nản vừa rồi.
"Mấy đứa không thích thì có thể về, không nhất thiết phải đi theo." Tô Minh Viễn lạnh nhạt nói lại hai cái con người đang không ngừng than vãn ở ghế lái kia. Chính là hai người họ đòi đi theo sau chứ có phải hắn ép buộc họ theo đâu.
Bạch Khải ngồi ở ghế lái phụ nghe xong liền nhanh chóng nói lại "Vì bọn em lo cho an nguy của anh thôi mà, nói chứ cái nghề tay trái của anh cũng có an toàn đâu."
"Đi với nhau nó mới vui mà." Bạch Quân ngồi ở ghế lái chính cũng nhảy vào nói theo. Cứ như vậy suốt quãng đường dài đến địa điểm xác định hai vị Bạch hướng linh tinh mỗi người đều một câu.
Tô Minh Viễn đã quá quen với điều này nên hắn cũng mặc kệ không quan tâm.
Địa điểm được chọn để đến tìm vợ của hắn phải mất gần 9 tiếng đi xe ô tô mới đến được, còn đi tàu thì cũng vào 8 tiếng thôi. Nhưng vì muốn có sự riêng tư và thoải mái nên hắn đã chọn tự lái xe đi.
Ngoài trời hiện mới vào chiều, chiếc xe vẫn lăn bánh đến địa điểm đã chỉ định ban đầu. Bởi vì là vùng quê nên phương tiện chính ở đây vẫn là xe buýt và một vài phương tiện bằng sức kéo của trâu bò, từng chiếc xe buýt nhỏ tồi tàn lâu lâu vẫn cứ thấy xuất hiện trên con đường nhỏ vắng tanh. Cứ đều đặn khoảng tầm 40 đến 50 phút là có một chiếc xuất bến, lặp đi lặp lại từ sáng sớm cho tới tối muộn.
Hai bên ven đường đều là rừng cây, chỗ thì có động vật nhỏ, chỗ thì có một vài căn nhà.
"Đúng là vùng quê có khác, không khí thật trong lành." Bạch Khải thò đầu ra cửa kính xe hít lấy bầu không khí tự nhiên trong lành mà anh chàng rất hiếm khi được trải nghiệm.
Cùng là một hành tinh, cùng là một quốc gia nhưng không khí mỗi nơi lại mỗi khác. Trên thành phố thì khó chịu, đôi lúc thì bịt mù do các phương tiện giao thông thải chất ra, còn ở nông thôn hay vùng quê thì trong lành, mát lạnh.
"Ước con gì cạp lấy đầu gã ta." Bạch Quân nhỏ giọng trù ẻo người anh em trí cốt / anh người yêu này của mình.
Bạch Khải nghe xong liền như con cá bị mắc cạn mà vùng vẫy phản đối lời nói đó của đối phương: "Bạch Quân hư quá, em nói như vậy thì mai sau sẽ không còn ai có thể yêu thương, sủng nịnh em như anh Khải đây đâu."
"Thiếu gì thằng."
"Aaaa, anh Tô."
Bạch Khải không muốn tranh cãi với em người yêu liền tìm đến người anh cả lớn để hỗ trợ mình. Tô Minh Viễn bị gọi tên vẫn im lặng chả nói gì bởi vì khung cảnh này hắn đã chứng kiến hơn 15 năm rồi.
Tô Minh Viễn từ 4 tuổi đã đi lao động chân tay bên ngoài để kiếm tiền lo cho bữa ăn qua ngày của mình cũng như là cho mẹ của hắn. Trong lúc lao động bên ngoài hắn đã gặp hai người Bạch Khải và Bạch Quân.
Hai người họ là anh em cùng cha khác mẹ, cuộc sống gia đình cũng rất hạnh phúc nhưng không lâu sau cha mẹ họ mất trong vụ cháy lớn để lại cho họ một số tiền kha khá đủ để dùng cho những năm tháng ăn học của cả hai.
Cứ như vậy Tô Minh Viễn và hai anh em họ Bạch quen biết nhau đến bây giờ, cả ba cùng với một vài người nữa trở thành anh em kết nghĩa. Do hoàn cảnh cũng tương đối xúc động nên quan hệ của bọn họ rất tốt.
Lúc biết mối quan hệ của hai anh em nhà họ Bạch không như bình thường bọn họ lúc đầu thì bất ngờ nhưng giây sau liền như đã quen rồi, như đã diễn ra từ rất lâu rồi.