Chương 10: Mua Đồ
Dạ An bị ánh sáng từ bên ngoài ảnh hưởng đến giấc ngủ, hai mắt to tròn khẽ chớp chớp đến khi quen dần mới tròn mắt nhìn xung quanh. Bộ não nhỏ hoạt động hết công suất suy nghĩ lý do vì sao bản thân lại xuất hiện ở nơi lạ lẫm như này.
Gương mặt ngơ ngác nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, tất cả đều là những vật dụng lạ lẫm trước giờ chưa từng xuất hiện ở vùng quê. Sự hiếu kỳ đã thôi thúc Dạ An, cậu mau chóng xuống giường chân không đi trên đất chạy đến tham thú kệ tủ đựng mấy món vật dụng điện tử, đồ sưu tập của hắn.
Chiếc đồng hồ mini chỉ to bằng bàn tay, thậm chí còn có cái rất mỏng và còn trong suốt nữa cơ, và những chiếc xe ô tô đồ chơi lên đến hàng chục triệu.... Tất cả đều là những món đồ kì lạ.
_Cạch_
Tô Minh Viễn mở cửa đi vào, nhìn thấy tiểu cưng của mình đang bị thu hút bởi mấy món đồ lặt vặt của mình đến mức không nhận ra đã có người vào phòng hắn liền khẽ nở nụ cười. Nhìn tiểu cưng mi nhon dễ thương của hắn kìa, dáng người nhỏ bé quấn chiếc áo tắm dài đến gần mắt cá chân, hai má phúng phính, đôi mắt to tròn xoe thích thú với những món đồ lạ.
"Cưng à." Hắn tiến đến ôm lấy người, chỉ với một cánh tay của hắn đã có thể ôm trọn lấy cơ thể cậu.
Nhìn thấy người gọi mình là Tô Minh Viễn gương mặt ngốc ngốc liền nở nụ cười tươi, tay nhỏ chỉ vào cái tủ cao thắc mắc hỏi "Viễn a, cái gì kia?"
"Đồng hồ, em thích không?" Tô Minh Viễn thơm nhẹ vào môi đối phương xong mới trả lời. Nghe thấy vậy Dạ An cũng gật gù như đã hiểu, không ngờ cái vậy nhỏ nhỏ hình thù kì lạ này lại là cái đồng hồ có khả năng xác định thời gian như trong lời mà bà Ái đã nói.
Thấy có vẻ thắc mắc của cậu đã được giải đáp nên hắn cũng không đứng lại nữa mà ôm người dẫn đi vệ sinh cá nhân, sau thay đồ dẫn ra ngoài ăn sáng rồi đi mua vận dụng thiết yếu.
Tô Minh Viễn dẫn tiểu cưng của mình đến quán ăn gần chỗ căn hộ, hiện giờ là 8 giờ rưỡi sáng nên quán ăn khá vắng khách, hắn cũng an tâm việc tiểu cưng sẽ không bị người lạ doạ sợ.
"Ngồi ngoan ở đây nào, tôi mở điện thoại cho em xem nha."
"Xem... xem mèo con."
"Ừ, tôi mở mèo cho em." Tô Minh Viễn lấy iPad ra mở video về mèo ra cho tiểu cưng xem. Tiểu cưng của hắn mềm mịn dễ thương đến cả sở thích cũng là động vật dễ thương thì bảo sao hắn không yêu thương cho được.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn ra Dạ An liền ngoan ngoãn ngồi ăn, khi thấy hắn chỉ đút cho mình mà không ăn miếng gì cũng rất biết điều mà yêu cầu hắn phải ăn "Viễn ăn aaa."
"Aa." Tô Minh Viễn nhận lấy thìa cơm từ tiểu cưng của mình, bạn nhỏ nhà hắn thật ngoan, rất biết quan tâm hắn, đã vậy lúc xúc thức ăn đút hắn cũng không có bị rơi vãi ra ngoài nữa, quả thật rất giỏi.
Ăn uống xong xuôi hắn dẫn người đến trung tâm thương mại, ngày hôm nay hắn sẽ phải mua cho đầy hết tủ đồ ở nhà mới thôi.
Tô Thị cũng góp một phần vốn vào trung tâm thương mại này và trở thành cổ đông lớn nên khi hắn xuất hiện liền được liền được đám người ra tiếp đón.
"Xin chào ngài Tô."
"Ngọn gió nào đã đưa ngài đích thân phải đến đây ạ."
"Thật vinh dự khi hôm nay tôi được tiếp đón ngài."
"Không biết hôm nay ngài muốn chọn mua sản phẩm nào ạ."
"Các người về làm việc đi, đừng phí thời gian." Nhìn thấy bé yêu của mình bị doạ sợ bởi nhóm người này Tô Minh Viễn liền lên tiếng đuổi đi, tự dưng đang đi bình thường bỗng lại bị bao vây như này bạn nhỏ của hắn không sợ mới lạ, đã vậy bạn nhỏ này còn là tiểu ngốc nghếch nữa hắn càng thương hơn.
Món đầu tiên hắn sẽ mua cho bạn nhỏ nhà mình là quần áo, hắn sẽ chọn lấy những kiểu được làm từ loại vải chất lượng cao dù đắt đến mấy hắn cũng mua. Tiếp đó là đến giày dép, thú nhồi bông...
"Đẹp đẹp." Dạ An ôm trong tay một con thú nhồi bông hình con thỏ, gương mặt tươi cười lâu lâu lại tỏ ý cảm ơn hắn bằng một vài nụ hôn vào má.
Nhìn tiểu cưng của mình vui vẻ hắn cũng rất vui, một ngày của hắn chỉ cần như vậy là đủ rồi, miễn sao bé cưng hắn luôn vui vẻ tươi cười như vậy.
Hành trình dẫn bạn nhỏ đi mua đồ của hắn kết thúc rất nhanh, gương mặt cau có trước đây từ khi gặp bạn nhỏ này liền biến mất, khiến một số anh em trước nay chơi chung khi vô tình nhìn cũng rất ngạc nhiên không tin vào mắt mình, một số liều hơn còn trực tiếp theo đuôi một lúc đến khi nhìn đủ mới thoả mãn mà quay đi.
Gương mặt ngơ ngác nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, tất cả đều là những vật dụng lạ lẫm trước giờ chưa từng xuất hiện ở vùng quê. Sự hiếu kỳ đã thôi thúc Dạ An, cậu mau chóng xuống giường chân không đi trên đất chạy đến tham thú kệ tủ đựng mấy món vật dụng điện tử, đồ sưu tập của hắn.
Chiếc đồng hồ mini chỉ to bằng bàn tay, thậm chí còn có cái rất mỏng và còn trong suốt nữa cơ, và những chiếc xe ô tô đồ chơi lên đến hàng chục triệu.... Tất cả đều là những món đồ kì lạ.
_Cạch_
Tô Minh Viễn mở cửa đi vào, nhìn thấy tiểu cưng của mình đang bị thu hút bởi mấy món đồ lặt vặt của mình đến mức không nhận ra đã có người vào phòng hắn liền khẽ nở nụ cười. Nhìn tiểu cưng mi nhon dễ thương của hắn kìa, dáng người nhỏ bé quấn chiếc áo tắm dài đến gần mắt cá chân, hai má phúng phính, đôi mắt to tròn xoe thích thú với những món đồ lạ.
"Cưng à." Hắn tiến đến ôm lấy người, chỉ với một cánh tay của hắn đã có thể ôm trọn lấy cơ thể cậu.
Nhìn thấy người gọi mình là Tô Minh Viễn gương mặt ngốc ngốc liền nở nụ cười tươi, tay nhỏ chỉ vào cái tủ cao thắc mắc hỏi "Viễn a, cái gì kia?"
"Đồng hồ, em thích không?" Tô Minh Viễn thơm nhẹ vào môi đối phương xong mới trả lời. Nghe thấy vậy Dạ An cũng gật gù như đã hiểu, không ngờ cái vậy nhỏ nhỏ hình thù kì lạ này lại là cái đồng hồ có khả năng xác định thời gian như trong lời mà bà Ái đã nói.
Thấy có vẻ thắc mắc của cậu đã được giải đáp nên hắn cũng không đứng lại nữa mà ôm người dẫn đi vệ sinh cá nhân, sau thay đồ dẫn ra ngoài ăn sáng rồi đi mua vận dụng thiết yếu.
Tô Minh Viễn dẫn tiểu cưng của mình đến quán ăn gần chỗ căn hộ, hiện giờ là 8 giờ rưỡi sáng nên quán ăn khá vắng khách, hắn cũng an tâm việc tiểu cưng sẽ không bị người lạ doạ sợ.
"Ngồi ngoan ở đây nào, tôi mở điện thoại cho em xem nha."
"Xem... xem mèo con."
"Ừ, tôi mở mèo cho em." Tô Minh Viễn lấy iPad ra mở video về mèo ra cho tiểu cưng xem. Tiểu cưng của hắn mềm mịn dễ thương đến cả sở thích cũng là động vật dễ thương thì bảo sao hắn không yêu thương cho được.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn ra Dạ An liền ngoan ngoãn ngồi ăn, khi thấy hắn chỉ đút cho mình mà không ăn miếng gì cũng rất biết điều mà yêu cầu hắn phải ăn "Viễn ăn aaa."
"Aa." Tô Minh Viễn nhận lấy thìa cơm từ tiểu cưng của mình, bạn nhỏ nhà hắn thật ngoan, rất biết quan tâm hắn, đã vậy lúc xúc thức ăn đút hắn cũng không có bị rơi vãi ra ngoài nữa, quả thật rất giỏi.
Ăn uống xong xuôi hắn dẫn người đến trung tâm thương mại, ngày hôm nay hắn sẽ phải mua cho đầy hết tủ đồ ở nhà mới thôi.
Tô Thị cũng góp một phần vốn vào trung tâm thương mại này và trở thành cổ đông lớn nên khi hắn xuất hiện liền được liền được đám người ra tiếp đón.
"Xin chào ngài Tô."
"Ngọn gió nào đã đưa ngài đích thân phải đến đây ạ."
"Thật vinh dự khi hôm nay tôi được tiếp đón ngài."
"Không biết hôm nay ngài muốn chọn mua sản phẩm nào ạ."
"Các người về làm việc đi, đừng phí thời gian." Nhìn thấy bé yêu của mình bị doạ sợ bởi nhóm người này Tô Minh Viễn liền lên tiếng đuổi đi, tự dưng đang đi bình thường bỗng lại bị bao vây như này bạn nhỏ của hắn không sợ mới lạ, đã vậy bạn nhỏ này còn là tiểu ngốc nghếch nữa hắn càng thương hơn.
Món đầu tiên hắn sẽ mua cho bạn nhỏ nhà mình là quần áo, hắn sẽ chọn lấy những kiểu được làm từ loại vải chất lượng cao dù đắt đến mấy hắn cũng mua. Tiếp đó là đến giày dép, thú nhồi bông...
"Đẹp đẹp." Dạ An ôm trong tay một con thú nhồi bông hình con thỏ, gương mặt tươi cười lâu lâu lại tỏ ý cảm ơn hắn bằng một vài nụ hôn vào má.
Nhìn tiểu cưng của mình vui vẻ hắn cũng rất vui, một ngày của hắn chỉ cần như vậy là đủ rồi, miễn sao bé cưng hắn luôn vui vẻ tươi cười như vậy.
Hành trình dẫn bạn nhỏ đi mua đồ của hắn kết thúc rất nhanh, gương mặt cau có trước đây từ khi gặp bạn nhỏ này liền biến mất, khiến một số anh em trước nay chơi chung khi vô tình nhìn cũng rất ngạc nhiên không tin vào mắt mình, một số liều hơn còn trực tiếp theo đuôi một lúc đến khi nhìn đủ mới thoả mãn mà quay đi.