Chương : 15
Thích Nam chỉ mới xuống lầu một chút, khi trở lại thì đã thấy phòng bệnh có thêm một người. Quay lưng lại với cô, bóng dáng của người ngồi bên cạnh giường bệnh của Dung Trình nhìn rất quen thuộc. Hiển nhiên người đó chính là Tô Yên tới thăm bệnh.
Có lẽ là bởi vì đột nhiên nhớ tới lời nói của Dương Hàng, lúc Thích Nam nhìn cô nàng một lần nữa, vẻ mặt không kìm được vẻ vi diệu. Cô nhìn chằm chằm sau lưng của cô ta, dường như muốn nhìn xuyên qua lưng để thấy rõ mặt, muốn phân biệt có phải khuôn mặt này có mấy phần tương tự với mình hay không.
Cô nhìn chằm chằm một hồi thì thấy Tô Yên giơ tay lên, sau đó chần chừ đặt tay mình vào bàn tay của Dung Trình đang để bên ngoài chăn, làm ra bộ dạng như bị đối phương cầm lấy…
Thích Nam không thấy được nét mặt của cô ta, nhưng tất cả động tác mờ ám này đều rơi vào trong mắt của cô. Cô hận không thể tự đâm mù cặp mắt của mình, bởi vì cô tuyệt đối không cố ý nhìn trộm tâm tư thiếu nữ của người ta.
Cô ngổn ngang một hồi, nghĩ mình nên thức thời lui xuống, hay là dậm chân mạnh thêm một chút để nhắc nhở cô nàng.
Đang do dự thì nghe tiếng bước chân vội vàng của y tá đi ngang qua truyền đến từ phía sau.
—— được rồi, đã có người làm việc cô muốn làm.
Tiếng bước chân là sự báo động rất tốt, đang si mê vuốt ve bàn tay của Dung Trình, Tô Yên giật mình cứng đờ, nhanh chóng rút tay về. Cô nàng quay đầu lại, nhìn thấy Thích Nam thò đầu vào từ cánh cửa.
Tầm mắt hai người chạm nhau, không nói tiếng nào.
Thích Nam là người đầu tiên phá vỡ im lặng, chỉ là đề tài lựa chọn luôn luôn không phù hợp tới tâm tư của Tô Yên.
“Còn biết xem cả chỉ tay à?” Cô mang theo vài phần hài hước.
Ánh mắt Tô Yên rõ ràng có chút ngượng ngùng: “…Tay của anh ấy lộ ra bên ngoài, tôi chỉ muốn nhét tay anh ấy vào trong thôi.”
Thích Nam gật đầu: “Tôi hiểu.”
Tô Yên: “……”
Ánh mắt Thích Nam lơ đãng nhìn về phía cửa sổ, thấy hoa trong bình đã bị đổi. Hoa hướng dương mà cô mang tới biến đâu mất tiêu, đổi thành mấy nhánh cẩm chướng. Cô thu hồi lại tầm mắt, có vài phần không vui.
Cô không có ý định vạch ra, chỉ nói: “Sao cô tới đây sớm vậy? Hôm nay không cần đi tổ kịch à?”
Tô Yên mím môi: “Tới thăm một chút rồi đi.”
Thích Nam cười cười, nói: “Dung Dung, anh phải sớm lành lại, có người lo lắng rất nhiều vì anh. Khiến con người ta lo lắng nhiều ngày như vậy, cô ấy mệt mỏi lắm rồi.”
Mặt Tô Yên hơi ửng hồng.
Chẳng biết Dung Trình đã tỉnh lại từ lúc nào, liếc nhìn Tô Yên. Người sau lại giành nói:
“Không có không có, đây là chuyện tôi nên làm!”
Thích Nam cười cười không rõ ý tứ.
Đúng lúc Dương Hàng mang đồ đi vào, cậu ta vừa cắm đầu đi vào vừa nói: “Thích tiểu thư, quần áo của cô, còn có…” Nói chưa hết câu thì nhìn thấy Tô Yên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, đương nhiên không ngờ mới sáng sớm cô nàng đã chạy tới đây.
Thích Nam đi tới lấy túi quần áo trên tay cậu ta, lại ghé đầu thăm dò: “Sữa tươi thêm bánh bao?” Nhìn thấy bữa ăn sáng của mình, cô ê răng hít vào một hơi, “Dương, cậu chả biết tình điệu với bạn gái gì cả!”
Bị phán định là không biết làm con gái vui vẻ, Dương Hàng nghẹn lời.
Mặc dù có chút ghét bỏ bữa ăn sáng kinh điển này, cũng như bắt đầu hối hận đã nói với cậu ta ‘mang chút đồ ăn gì cũng được’, mà không phải nói là cho cậu ta biết món ăn sáng ruột của mình, nhưng cô vẫn nhận lấy, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: “Cám ơn, người anh em!”
Cô cũng không quan tâm tới người trong phòng, đi vào gian phòng nhỏ thay quần áo. Mấy phút sau cô vừa cắn ống hút vừa đi ra.
Sau khi ra ngoài cô nhìn thấy Dung Trình vẫn nhìn cô, vì vậy đưa hộp sữa tươi qua cho anh: “Muốn uống không?”
Sau khi hỏi xong, cô cũng không nghĩ rằng anh sẽ trả lời.
Đến khi nghe Dung Trình nhỏ giọng ‘Ừ’ một tiếng, cô kinh ngạc đến nổi ống hút cũng muốn rớt xuống đất. Ngoài ngạc nhiên ra, cô còn có chút không yên lòng: “Anh có thể ăn được cái gì?”
“… Anh chỉ bị trầy da đầu.” Dung Trình nhấn mạnh, “Nhỏ thôi.”
Thích Nam nghe vậy suy nghĩ lung tung, có mười con ngựa cũng không kéo bộ dạng kia trở lại. Cô không biết suy nghĩ cao thâm gì, sau suy nghĩ thực tế trở lại, sắc mặt cô trở nên có chút quái dị, nhìn đầu anh bị băng bó chặt chẽ, dò hỏi: “Chỗ bị thương có lớn không?”
Nhan sắc có bị hủy hoại hay không?”
Dung Trình: “……”
Thích Nam thấy anh sắp tức giận với mình, lo lắng cái đầu bị thương của anh tức giận sẽ bệnh nặng thêm, cô vội vàng điều chỉnh thái độ nghiêm chỉnh, chủ động cầu hòa, cung kính dâng sữa tươi về phía anh.
“Em chỉ nói bậy! Dung, sữa của anh!”
Tô Yên đứng một bên nhìn hai người bọn họ tương tác với nhau, mấy lần muốn xen vào nói, vậy mà mở miệng như thế nào cũng nói không ra lời, thậm chí càng về sau càng thất thần. Không khí trong phòng khiến cô ta cảm thấy thật sự có chút khó chịu, sau khi đứng ngớ người một hồi, cô ta im lặng rời khỏi gian phòng.
Dương Hàng để ý đến hành động của cô ta, suy nghĩ một chút rồi đi theo cô ta ra ngoài. Sau khi ra ngoài nhìn thấy Tô Yên đang đứng trước cửa, cúi đầu nhìn mũi chân của mình. Từ góc độ này, cậu ta có thể nhìn thấy sự mất mác trên mặt của cô nàng.
Cậu ta rũ mắt xuống, tìm kiếm lời giải thích thích hợp, nhưng lúc này Tô Yên đã ngẩng đầu lên.
“Quan hệ của bọn họ rất tốt sao?” Cô ta hỏi.
—— quan hệ của các người rất tốt sao?
Mạc Dĩnh cũng từng hỏi qua như thế.
Nguyên nhân?
Mọi người không khó nhìn ra tâm tư có chút khác biệt của Dung Trình. Hai người bọn họ chung đụng hài hòa khiến người khác khó có thể chen vào, nhưng bọn họ là người trong cuộc nên không ý thức được mà thôi.
Ánh mắt Dương Hàng hơi lóe lên, hỏi ngược lại cô: “Cô cảm thấy thế nào?”
Tô Yên không trả lời, mặt lộ ra vẻ mất mác.
Sau khi im lặng một hồi, ngược lại với thái độ ân cần trước đây, thậm chí không nói lời tạm biệt với Dung Trình, cô nàng chỉ nói một câu với Dương Hàng rồi lặng lẽ rời đi. Cô mất hồn mất vía ra khỏi bệnh viện, nhìn dòng xe chạy qua lại không dứt, trong lúc mơ mơ màng màng nhận được một cú điện thoại.
Cú điện thoại rất ngắn, ngắn đến nổi cô còn chưa nói được một câu thì điện thoại đã cúp máy.
Cô hững hờ nhìn điện thoại di động của mình, lấy tay che mặt lại. Hồi lâu, cô buông tay ra, trong mắt chỉ còn lại vẻ kiên định.
Cô đón một chiếc xe, hướng đi không phải là SEC.
Sau khi bước xuống xe, cô đi vào một khu cao cấp, lấy thang máy đi tới trước cửa một căn phòng. Cửa phòng khép chặt như muốn từ tống cô ra ngoài. Cô mấp máy môi, giơ tay lên chuẩn bị bấm chuông cửa thì lúc này cửa phòng mở ra.
Cô sửng sốt, ngay sau đó nhìn thấy một cô gái diện mạo xinh đẹp.
Cô gái kia hờn dỗi nói lời từ biệt với người trong nhà. Cảnh tượng này rất quen thuộc đối với Tô Yên, quen thuộc đến nỗi hình như mắt cũng cay cay.
Sau khi nói chuyện với người trong nhà xong, cô gái quay đầu lại nhìn thấy cô thì ‘Ồ’ một tiếng, chưa kịp nói chuyện thì người bên trong đã đi ra.
Vừa thấy người trong phòng, Tô Yên gọi nhỏ một câu: “Tống Dịch.”
Chỉ cách mấy ngày ngắn ngủi, hình như đại thiếu gia Tống đã quên mất người này đã từng là người đàn bà của mình trong một đoạn thời gian, ngớ người ra một chút rồi mới nhớ tới cô là ai, nhíu mày: “Tô Yên?”
Sự khó hiểu tràn ngập trong mắt của anh ta, dường như không hiểu vì sao cô ta lại xuất hiện ở đây sau khi đã nói rõ quan hệ của bọn họ đã kết thúc.
Tô Yên cắn cắn môi dưới của mình.
Cho tới bây giờ, làm sao người con gái kia lại không nhận ra được thân phận của Tô Yên, có chút khiêu khích khoác lên tay Tống Dịch, cả người dính sát vào người anh ta: “Dịch, cô ta là ai?”
Tống Dịch lạnh lùng đẩy cô gái ra, giống như dịu dàng tối hôm qua chỉ là ảo giác của cô, anh ta ngước mặt nhìn cô nàng: “Còn không đi?”
“Em…”
Tống Dịch nhìn cô ta.
Cô gái dậm chân, không cam lòng không muốn bỏ đi.
Nhìn theo cô gái rời khỏi, lúc này ánh mắt của Tống Dịch mới chuyển lên người Tô Yên, khoanh tay nhìn cô ta.
Tô Yên ngập ngừng vài lần, dường như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta, cô nói: “Tống Dịch, em còn có thể ở lại bên cạnh anh không?”
“Phốc.” Tống Dịch bật cười, “Tôi cho rằng cô đã nhận được ‘quà tặng’ của tôi.”
Tô Yên vội vàng nói: “Em hối hận rồi.”
“À.” Gương mặt Tống Dịch hững hờ, giờ phút này, vẻ lạnh lùng hiện rõ trên mặt của anh ta. Giọng nói của anh ta bạc bẽo lạnh tanh, hỏi ngược lại, “Chuyện này có liên quan gì tới tôi?”
Tô Yên run người, trong mắt ngấn lệ: “Em… thật không thể được sao?”
Tống Dịch làm như không thấy nước mắt của cô ta: “Muốn tôi gọi xe dùm cô không?” Không cần nói cũng biết ý tứ của anh ta.
Mặc dù bị đuổi một cách vô tình, Tô Yên vẫn đứng yên bất động. Lúc này, cô ta nên cố chấp hơn bất cứ lúc nào. Dường như nếu phải nhường bước, cô ta sẽ thừa nhận điều gì đó mà cô ta không muốn thừa nhận.
Dĩ nhiên, đây không phải là đánh mất cái loại tình yêu hư vô mờ mịt nào đó.
Ngược lại, Tống Dịch không nghĩ tới cô nàng có thể đi tới bước này, trong bụng cảm thấy kỳ quái. Anh ta cũng không tin cô nàng yêu anh tới nổi chịu không được, cho nên… nhất định cô nàng có nguyên nhân nào đó muốn dựa vào anh?
Chẳng qua là mắc mớ gì tới anh chứ?
Nghĩ tới đây, một chút tò mò cuối cùng cũng tan biến mất, Tống Dịch không để ý đến cô ta nữa, quay mình lùi lại vào phòng.
Anh ta đóng cửa lại ngay trước mặt cô.
Xuyên qua khe cửa càng ngày càng thu hẹp, cuối cùng anh ta cũng nhìn cô một cái…
Có lẽ là vấn đề góc độ, anh ta cảm thấy ánh mắt kia khiến anh ta sinh ra một loại ảo giác ——
Anh ta cảm thấy ánh mắt của người trước mặt rất giống ánh mắt của người phụ nữ đã quấy nhiễu cuộc sống của anh ta mấy ngày trước.
Người phụ nữ liên tiếp khiến anh ta buồn bực!
Cánh cửa dừng lại một giây trước khi hoàn toàn khép lại.
Vốn đã tuyệt vọng, ánh mắt của Tô Yên lại lóe lên tia hi vọng nhàn nhạt, cô nàng nhìn thẳng vào anh ta.
Không biết suy nghĩ cái gì, Tống Dịch lại mở cửa ra một lần nữa. Anh ta quan sát cô mấy lần, vẻ mặt càng ngày càng trở nên kỳ quái. Cuối cùng ——
“Cô vào đi.” Không biết mắc phải chứng gì, anh ta nói với cô như vậy.
Rốt cuộc Tô Yên cũng mỉm cười.
Bên kia, Thích Nam và Dung Trình vừa nói chuyện, vừa quay đầu lại đã không còn bóng dáng của Tô Yên. Cô ngơ ngác hỏi Dung Trình: “Tô Yên đi đâu rồi?”
Ngược lại, Dung Trình nhìn thấy Tô Yên bỏ đi, tùy ý nói, “Đi rồi.”
Thích Nam trợn mắt: “Không nói với anh tiếng nào à? Người phụ nữ này thay đổi thật lẹ. Một giây trước còn bám dính anh không rời, một giây sau lại từ giã không nói tiếng nào?” Vừa nói xong lại giống như nghĩ ra điều gì, cười một cách lưu manh, “Có phải là biết đầu anh bị trầy một mảng thiệt lớn nên thất vọng không ta?”
Mặt mày Dung Trình không thay đổi, cắm ống hút sữa tươi vào miệng của cô, như muốn chận miệng cô lại.
Vậy mà trình độ thao tác của anh hơi thiếu sót, không chận được miệng của cô, sức lực trên tay hơi mạnh, tự bắn sữa lên mặt của mình.
Dung Trình duy trì bàn tay giơ lên không nhúc nhích, sữa trắng từ từ chảy xuống từ cằm của anh.
Yên lặng.
“Phốc, ha ha!”
Thích Nam bật cười một tràng dài.
Hiếm khi nhìn thấy người đàn ông tỉ mỉ kỹ càng chật vật như vậy, Thích Nam cười không ngừng được: “Dung Dung, em thật muốn chụp một bức hình làm kỷ niệm cho anh.”
Dung Trình rút khăn giấy ra muốn lau mặt, Thích Nam đưa tay ngăn lại. Anh dùng mắt ý bảo cô muốn làm gì, Thích Nam không trả lời, kề sát vào mặt anh, hôn một cái thật kêu lên đó, ngay sau đó lại liếm lấy sữa tươi dính trên môi anh.
Dung Trình để mặc cô thân mật với mình.
Thích Nam cũng lùi lại rất nhanh, đập mạnh lưỡi, ra vẻ trầm lặng: “Không biết tại sao, nhìn anh như vậy, trong lòng em ngứa ngáy không chịu được, rất rất muốn liếm anh… Em bị bệnh rồi.”
Nói xong, cô liếm liếm môi mình, giống như con mèo được thỏa mãn.
Có lẽ là bởi vì đột nhiên nhớ tới lời nói của Dương Hàng, lúc Thích Nam nhìn cô nàng một lần nữa, vẻ mặt không kìm được vẻ vi diệu. Cô nhìn chằm chằm sau lưng của cô ta, dường như muốn nhìn xuyên qua lưng để thấy rõ mặt, muốn phân biệt có phải khuôn mặt này có mấy phần tương tự với mình hay không.
Cô nhìn chằm chằm một hồi thì thấy Tô Yên giơ tay lên, sau đó chần chừ đặt tay mình vào bàn tay của Dung Trình đang để bên ngoài chăn, làm ra bộ dạng như bị đối phương cầm lấy…
Thích Nam không thấy được nét mặt của cô ta, nhưng tất cả động tác mờ ám này đều rơi vào trong mắt của cô. Cô hận không thể tự đâm mù cặp mắt của mình, bởi vì cô tuyệt đối không cố ý nhìn trộm tâm tư thiếu nữ của người ta.
Cô ngổn ngang một hồi, nghĩ mình nên thức thời lui xuống, hay là dậm chân mạnh thêm một chút để nhắc nhở cô nàng.
Đang do dự thì nghe tiếng bước chân vội vàng của y tá đi ngang qua truyền đến từ phía sau.
—— được rồi, đã có người làm việc cô muốn làm.
Tiếng bước chân là sự báo động rất tốt, đang si mê vuốt ve bàn tay của Dung Trình, Tô Yên giật mình cứng đờ, nhanh chóng rút tay về. Cô nàng quay đầu lại, nhìn thấy Thích Nam thò đầu vào từ cánh cửa.
Tầm mắt hai người chạm nhau, không nói tiếng nào.
Thích Nam là người đầu tiên phá vỡ im lặng, chỉ là đề tài lựa chọn luôn luôn không phù hợp tới tâm tư của Tô Yên.
“Còn biết xem cả chỉ tay à?” Cô mang theo vài phần hài hước.
Ánh mắt Tô Yên rõ ràng có chút ngượng ngùng: “…Tay của anh ấy lộ ra bên ngoài, tôi chỉ muốn nhét tay anh ấy vào trong thôi.”
Thích Nam gật đầu: “Tôi hiểu.”
Tô Yên: “……”
Ánh mắt Thích Nam lơ đãng nhìn về phía cửa sổ, thấy hoa trong bình đã bị đổi. Hoa hướng dương mà cô mang tới biến đâu mất tiêu, đổi thành mấy nhánh cẩm chướng. Cô thu hồi lại tầm mắt, có vài phần không vui.
Cô không có ý định vạch ra, chỉ nói: “Sao cô tới đây sớm vậy? Hôm nay không cần đi tổ kịch à?”
Tô Yên mím môi: “Tới thăm một chút rồi đi.”
Thích Nam cười cười, nói: “Dung Dung, anh phải sớm lành lại, có người lo lắng rất nhiều vì anh. Khiến con người ta lo lắng nhiều ngày như vậy, cô ấy mệt mỏi lắm rồi.”
Mặt Tô Yên hơi ửng hồng.
Chẳng biết Dung Trình đã tỉnh lại từ lúc nào, liếc nhìn Tô Yên. Người sau lại giành nói:
“Không có không có, đây là chuyện tôi nên làm!”
Thích Nam cười cười không rõ ý tứ.
Đúng lúc Dương Hàng mang đồ đi vào, cậu ta vừa cắm đầu đi vào vừa nói: “Thích tiểu thư, quần áo của cô, còn có…” Nói chưa hết câu thì nhìn thấy Tô Yên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, đương nhiên không ngờ mới sáng sớm cô nàng đã chạy tới đây.
Thích Nam đi tới lấy túi quần áo trên tay cậu ta, lại ghé đầu thăm dò: “Sữa tươi thêm bánh bao?” Nhìn thấy bữa ăn sáng của mình, cô ê răng hít vào một hơi, “Dương, cậu chả biết tình điệu với bạn gái gì cả!”
Bị phán định là không biết làm con gái vui vẻ, Dương Hàng nghẹn lời.
Mặc dù có chút ghét bỏ bữa ăn sáng kinh điển này, cũng như bắt đầu hối hận đã nói với cậu ta ‘mang chút đồ ăn gì cũng được’, mà không phải nói là cho cậu ta biết món ăn sáng ruột của mình, nhưng cô vẫn nhận lấy, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: “Cám ơn, người anh em!”
Cô cũng không quan tâm tới người trong phòng, đi vào gian phòng nhỏ thay quần áo. Mấy phút sau cô vừa cắn ống hút vừa đi ra.
Sau khi ra ngoài cô nhìn thấy Dung Trình vẫn nhìn cô, vì vậy đưa hộp sữa tươi qua cho anh: “Muốn uống không?”
Sau khi hỏi xong, cô cũng không nghĩ rằng anh sẽ trả lời.
Đến khi nghe Dung Trình nhỏ giọng ‘Ừ’ một tiếng, cô kinh ngạc đến nổi ống hút cũng muốn rớt xuống đất. Ngoài ngạc nhiên ra, cô còn có chút không yên lòng: “Anh có thể ăn được cái gì?”
“… Anh chỉ bị trầy da đầu.” Dung Trình nhấn mạnh, “Nhỏ thôi.”
Thích Nam nghe vậy suy nghĩ lung tung, có mười con ngựa cũng không kéo bộ dạng kia trở lại. Cô không biết suy nghĩ cao thâm gì, sau suy nghĩ thực tế trở lại, sắc mặt cô trở nên có chút quái dị, nhìn đầu anh bị băng bó chặt chẽ, dò hỏi: “Chỗ bị thương có lớn không?”
Nhan sắc có bị hủy hoại hay không?”
Dung Trình: “……”
Thích Nam thấy anh sắp tức giận với mình, lo lắng cái đầu bị thương của anh tức giận sẽ bệnh nặng thêm, cô vội vàng điều chỉnh thái độ nghiêm chỉnh, chủ động cầu hòa, cung kính dâng sữa tươi về phía anh.
“Em chỉ nói bậy! Dung, sữa của anh!”
Tô Yên đứng một bên nhìn hai người bọn họ tương tác với nhau, mấy lần muốn xen vào nói, vậy mà mở miệng như thế nào cũng nói không ra lời, thậm chí càng về sau càng thất thần. Không khí trong phòng khiến cô ta cảm thấy thật sự có chút khó chịu, sau khi đứng ngớ người một hồi, cô ta im lặng rời khỏi gian phòng.
Dương Hàng để ý đến hành động của cô ta, suy nghĩ một chút rồi đi theo cô ta ra ngoài. Sau khi ra ngoài nhìn thấy Tô Yên đang đứng trước cửa, cúi đầu nhìn mũi chân của mình. Từ góc độ này, cậu ta có thể nhìn thấy sự mất mác trên mặt của cô nàng.
Cậu ta rũ mắt xuống, tìm kiếm lời giải thích thích hợp, nhưng lúc này Tô Yên đã ngẩng đầu lên.
“Quan hệ của bọn họ rất tốt sao?” Cô ta hỏi.
—— quan hệ của các người rất tốt sao?
Mạc Dĩnh cũng từng hỏi qua như thế.
Nguyên nhân?
Mọi người không khó nhìn ra tâm tư có chút khác biệt của Dung Trình. Hai người bọn họ chung đụng hài hòa khiến người khác khó có thể chen vào, nhưng bọn họ là người trong cuộc nên không ý thức được mà thôi.
Ánh mắt Dương Hàng hơi lóe lên, hỏi ngược lại cô: “Cô cảm thấy thế nào?”
Tô Yên không trả lời, mặt lộ ra vẻ mất mác.
Sau khi im lặng một hồi, ngược lại với thái độ ân cần trước đây, thậm chí không nói lời tạm biệt với Dung Trình, cô nàng chỉ nói một câu với Dương Hàng rồi lặng lẽ rời đi. Cô mất hồn mất vía ra khỏi bệnh viện, nhìn dòng xe chạy qua lại không dứt, trong lúc mơ mơ màng màng nhận được một cú điện thoại.
Cú điện thoại rất ngắn, ngắn đến nổi cô còn chưa nói được một câu thì điện thoại đã cúp máy.
Cô hững hờ nhìn điện thoại di động của mình, lấy tay che mặt lại. Hồi lâu, cô buông tay ra, trong mắt chỉ còn lại vẻ kiên định.
Cô đón một chiếc xe, hướng đi không phải là SEC.
Sau khi bước xuống xe, cô đi vào một khu cao cấp, lấy thang máy đi tới trước cửa một căn phòng. Cửa phòng khép chặt như muốn từ tống cô ra ngoài. Cô mấp máy môi, giơ tay lên chuẩn bị bấm chuông cửa thì lúc này cửa phòng mở ra.
Cô sửng sốt, ngay sau đó nhìn thấy một cô gái diện mạo xinh đẹp.
Cô gái kia hờn dỗi nói lời từ biệt với người trong nhà. Cảnh tượng này rất quen thuộc đối với Tô Yên, quen thuộc đến nỗi hình như mắt cũng cay cay.
Sau khi nói chuyện với người trong nhà xong, cô gái quay đầu lại nhìn thấy cô thì ‘Ồ’ một tiếng, chưa kịp nói chuyện thì người bên trong đã đi ra.
Vừa thấy người trong phòng, Tô Yên gọi nhỏ một câu: “Tống Dịch.”
Chỉ cách mấy ngày ngắn ngủi, hình như đại thiếu gia Tống đã quên mất người này đã từng là người đàn bà của mình trong một đoạn thời gian, ngớ người ra một chút rồi mới nhớ tới cô là ai, nhíu mày: “Tô Yên?”
Sự khó hiểu tràn ngập trong mắt của anh ta, dường như không hiểu vì sao cô ta lại xuất hiện ở đây sau khi đã nói rõ quan hệ của bọn họ đã kết thúc.
Tô Yên cắn cắn môi dưới của mình.
Cho tới bây giờ, làm sao người con gái kia lại không nhận ra được thân phận của Tô Yên, có chút khiêu khích khoác lên tay Tống Dịch, cả người dính sát vào người anh ta: “Dịch, cô ta là ai?”
Tống Dịch lạnh lùng đẩy cô gái ra, giống như dịu dàng tối hôm qua chỉ là ảo giác của cô, anh ta ngước mặt nhìn cô nàng: “Còn không đi?”
“Em…”
Tống Dịch nhìn cô ta.
Cô gái dậm chân, không cam lòng không muốn bỏ đi.
Nhìn theo cô gái rời khỏi, lúc này ánh mắt của Tống Dịch mới chuyển lên người Tô Yên, khoanh tay nhìn cô ta.
Tô Yên ngập ngừng vài lần, dường như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta, cô nói: “Tống Dịch, em còn có thể ở lại bên cạnh anh không?”
“Phốc.” Tống Dịch bật cười, “Tôi cho rằng cô đã nhận được ‘quà tặng’ của tôi.”
Tô Yên vội vàng nói: “Em hối hận rồi.”
“À.” Gương mặt Tống Dịch hững hờ, giờ phút này, vẻ lạnh lùng hiện rõ trên mặt của anh ta. Giọng nói của anh ta bạc bẽo lạnh tanh, hỏi ngược lại, “Chuyện này có liên quan gì tới tôi?”
Tô Yên run người, trong mắt ngấn lệ: “Em… thật không thể được sao?”
Tống Dịch làm như không thấy nước mắt của cô ta: “Muốn tôi gọi xe dùm cô không?” Không cần nói cũng biết ý tứ của anh ta.
Mặc dù bị đuổi một cách vô tình, Tô Yên vẫn đứng yên bất động. Lúc này, cô ta nên cố chấp hơn bất cứ lúc nào. Dường như nếu phải nhường bước, cô ta sẽ thừa nhận điều gì đó mà cô ta không muốn thừa nhận.
Dĩ nhiên, đây không phải là đánh mất cái loại tình yêu hư vô mờ mịt nào đó.
Ngược lại, Tống Dịch không nghĩ tới cô nàng có thể đi tới bước này, trong bụng cảm thấy kỳ quái. Anh ta cũng không tin cô nàng yêu anh tới nổi chịu không được, cho nên… nhất định cô nàng có nguyên nhân nào đó muốn dựa vào anh?
Chẳng qua là mắc mớ gì tới anh chứ?
Nghĩ tới đây, một chút tò mò cuối cùng cũng tan biến mất, Tống Dịch không để ý đến cô ta nữa, quay mình lùi lại vào phòng.
Anh ta đóng cửa lại ngay trước mặt cô.
Xuyên qua khe cửa càng ngày càng thu hẹp, cuối cùng anh ta cũng nhìn cô một cái…
Có lẽ là vấn đề góc độ, anh ta cảm thấy ánh mắt kia khiến anh ta sinh ra một loại ảo giác ——
Anh ta cảm thấy ánh mắt của người trước mặt rất giống ánh mắt của người phụ nữ đã quấy nhiễu cuộc sống của anh ta mấy ngày trước.
Người phụ nữ liên tiếp khiến anh ta buồn bực!
Cánh cửa dừng lại một giây trước khi hoàn toàn khép lại.
Vốn đã tuyệt vọng, ánh mắt của Tô Yên lại lóe lên tia hi vọng nhàn nhạt, cô nàng nhìn thẳng vào anh ta.
Không biết suy nghĩ cái gì, Tống Dịch lại mở cửa ra một lần nữa. Anh ta quan sát cô mấy lần, vẻ mặt càng ngày càng trở nên kỳ quái. Cuối cùng ——
“Cô vào đi.” Không biết mắc phải chứng gì, anh ta nói với cô như vậy.
Rốt cuộc Tô Yên cũng mỉm cười.
Bên kia, Thích Nam và Dung Trình vừa nói chuyện, vừa quay đầu lại đã không còn bóng dáng của Tô Yên. Cô ngơ ngác hỏi Dung Trình: “Tô Yên đi đâu rồi?”
Ngược lại, Dung Trình nhìn thấy Tô Yên bỏ đi, tùy ý nói, “Đi rồi.”
Thích Nam trợn mắt: “Không nói với anh tiếng nào à? Người phụ nữ này thay đổi thật lẹ. Một giây trước còn bám dính anh không rời, một giây sau lại từ giã không nói tiếng nào?” Vừa nói xong lại giống như nghĩ ra điều gì, cười một cách lưu manh, “Có phải là biết đầu anh bị trầy một mảng thiệt lớn nên thất vọng không ta?”
Mặt mày Dung Trình không thay đổi, cắm ống hút sữa tươi vào miệng của cô, như muốn chận miệng cô lại.
Vậy mà trình độ thao tác của anh hơi thiếu sót, không chận được miệng của cô, sức lực trên tay hơi mạnh, tự bắn sữa lên mặt của mình.
Dung Trình duy trì bàn tay giơ lên không nhúc nhích, sữa trắng từ từ chảy xuống từ cằm của anh.
Yên lặng.
“Phốc, ha ha!”
Thích Nam bật cười một tràng dài.
Hiếm khi nhìn thấy người đàn ông tỉ mỉ kỹ càng chật vật như vậy, Thích Nam cười không ngừng được: “Dung Dung, em thật muốn chụp một bức hình làm kỷ niệm cho anh.”
Dung Trình rút khăn giấy ra muốn lau mặt, Thích Nam đưa tay ngăn lại. Anh dùng mắt ý bảo cô muốn làm gì, Thích Nam không trả lời, kề sát vào mặt anh, hôn một cái thật kêu lên đó, ngay sau đó lại liếm lấy sữa tươi dính trên môi anh.
Dung Trình để mặc cô thân mật với mình.
Thích Nam cũng lùi lại rất nhanh, đập mạnh lưỡi, ra vẻ trầm lặng: “Không biết tại sao, nhìn anh như vậy, trong lòng em ngứa ngáy không chịu được, rất rất muốn liếm anh… Em bị bệnh rồi.”
Nói xong, cô liếm liếm môi mình, giống như con mèo được thỏa mãn.