Chương : 43
Mười một giờ sáng hôm sau, Diệp Kính Văn lái xe đến đón Lâm Vi.
Xe đua màu trắng chạy xé gió, vạt áo sơ mi màu trắng của Diệp Kính Văn bị gió thổi tung, có thể nhìn thấy một chút da thịt màu mật ong khỏe mạnh, còn lộ cả phần bụng dẻo dai.
Trên mặt đeo một cái kính mát màu đen thật to.
Lâm Vi nhìn phong cách mới của Diệp Kính Văn, khóe miệng
không khỏi nhếch lên một nụ cười.
“Cười cái gì?” Diệp Kính Văn bật nhạc lên, vẫn là giai điệu quen thuộc của bản nhạc the rain.
“Anh có thể đi làm siêu sao được đấy”
“A, siêu sao có gì hay, anh lười đi lắm” Giọng nói lớn lối như một Diệp Kính Văn lúc đầu gặp gỡ không để ai vào mắt.
Lâm Vi mỉm cười, gác tay ra sau đầu.
“Anh muốn đưa em đi đâu?”
“Anh đâu phải bọn bắt cóc, em sợ cái gì” Diệp Kính Văn cũng lộ ra một nụ cười “Đi với đoàn du lịch thì nhiều người quá, anh chỉ muốn hai chúng ta đi cùng nhau, đi đâu tùy thích”
Tốc độ xe càng nhanh, hai hàng cây xanh nhanh chóng tụt về phía sau, từng trận gió mát lạnh phả vào mặt.
“Sau này có lái xe thì phải cho anh biết” Diệp Kính Văn nhìn thẳng, bàn tay bất giác siết chặt vô lăng.
Lâm Vi nhắm mắt, thả lỏng thân thể tựa vào ghế.
“Anh đã biết rồi sao?” Dùng giọng nói bình thản nói chuyện.
“Có thể khiến em phát điên vì anh một lần thật khiến anh cao hứng, nhưng không phải đang khen em đâu”
Lâm Vi quay đầu sang nhìn Diệp Kính Văn, khóe miệng nhẹ nhàng gợn lên một nụ cười.
“Ừ”
Hai người không nói gì nữa, chỉ lắng nghe tiếng nhạc du dương truyền ra, hòa lẫn với tiếng gió xào xạc bên tai.
Lúc Lâm Vi tỉnh dậy, xe đã dừng trên một bãi biển, trên người đắp một cái áo khoác không phải của mình.
Biển xanh cùng bầu trời trên đầu nối với nhau một mảnh xanh ngắt, trên mặt biển có mấy con chim hải âu đang tự do bay lượn, sóng biển đập vào bờ cát từng đợt từng đợt rồi hòa lẫn vào nhau.
Bờ biển ẩm ướt, trong gió còn có thể ngửi thấy mùi biển.
Lâm Vi duỗi eo, nhìn thấy Diệp Kính Văn đang mỉm cười nhìn xa xăm.
Một mình hắn lẳng lặng đứng giữa bờ biển, áo sơ mi bị gió thổi tung, bay phần phật trong gió.
Đó là một loại tiêu sái bất kham, sánh cùng trời đất. Một Diệp Kính Văn như vậy có cảm giác như sẽ không bị bất cứ cái gì ràng buộc.
Lâm Vi lấy điện thoại ra, nhắm cái bóng lưng.
Vừa nhấn nút chụp hình thì Diệp Kính Văn quay lại như có linh cảm.
Một tấm hình vì quá xa mà không nhìn rõ mặt, nhưng Lâm Vi biết là hắn đang cười,
“Dậy rồi sao?” Diệp Kính Văn từng bước chạy đến.
Lâm Vi nhẹ nhàng gật đầu “Anh nói đi du lịch, chính là muốn đi ngắm biển sao?”
“Dĩ nhiên là không” Diệp Kính Văn chỉ vào cái biệt thự xa xa “Chúng ta ở lại đây 7 ngày, bồi đắp tình cảm cho thật tốt”
“Ở lại 7 ngày?”
“Ừ, ban ngày lái xe dạo phố, buổi tối trở lại đây, không phải rất tuyệt sao? Em không thích à?”
“Làm gì có”
Chẳng qua chỉ là ở một nơi như thiên đường thế này, cảm giác cứ mơ hồ không thật.
Nhưng sau đó, Diệp Kính Văn đã cho Lâm Vi cảm nhận được tình yêu rất “chân thật” của hắn.
Lúc hai người ôm ấp nhau, nhìn ra cửa sổ vẫn thấy từng đợt sóng đập mạnh vào vách đá.
Bờ biển ban đêm lạnh lẽo, nhưng thân thể hai người nóng đến đáng sợ, đặc biệt là nơi tương liên kia nóng rực như muốn dán cả hai lại với nhau.
Trong phòng, thân thể va chạm phát ra những âm thanh dâm mĩ, bên ngoài cửa sổ tiếng sóng cũng liên tiếp vang lên, cảm thấy thật hài hòa.
Một thế giới chỉ có hai người, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực.
“Kính Văn, nhẹ một chút…”
Vẫn luôn là thanh âm đạm mạc, bởi vì lây tình dục mà trở nên khàn khàn mê người.
“Em có nghe thấy tiếng sóng biển không?” Giọng nói Diệp Kính Văn đều đều bên tai, động tác phía dưới đột ngột dừng lại.
“Nghe… được” Vì đối phương đột ngột dừng lại nên Lâm Vi có chút khó chịu, thở hổn hển.
“Rất mạnh mẽ phải không” Diệp Kính Văn nhếch miệng cười gian xảo “Anh cũng yêu em mạnh mẽ như vậy nha”
Nói xong bên dưới lại bắt đầu một vòng chuyển động kịch liệt.
Lâm Vi ôm bả vai hắn siết chặt, hai tròng mắt mờ sương, bên tai vang lên từng đợt sóng biển mạnh mẽ.
Nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác được bao phủ bởi từng đợt sóng khổng lồ.
Làm tình kịch liệt và kết quả là toàn thân đều bủn rủn vô lực, ngày hôm sau Lâm Vi sẽ được nằm trên giường hưởng thụ sự chăm sóc của Diệp Kính Văn.
Diệp Kính Văn đưa cho Lâm Vi một ly sữa, Lâm Vi liền cầm tay hắn uống cạn, sau đó Diệp Kính Văn lại ra ngoài bận rộn.
Sau huyệt thật khoan khoái dễ chịu, nhất định là do hôm qua ngủ quên được hắn đem vào phòng tắm.
Sự tiếp xúc giữa da thịt và cái chăn mềm mại khiến Lâm Vi thoải mái rên rỉ.
Chỉ khi được ở bên nhau, mọi phiền não đều tan biến.
Lâm Vi khẽ cười, coi như chưa đọc tin nhắn Hà lão sư muốn cậu trở về làm nghiên cứu.
Điện thoại reo lên, Lâm Vi không muốn ngồi dậy, chẳng biết Diệp Kính Văn đi đâu mà quên mang điện thoại theo.
Điện thoại vẫn reo hết lần này đến lần khác.
Lâm Vi thở dài, móc điện thoại trong túi quần jean của Diệp Kính Văn ra nghe.
“A lô?”
Bên kia không trả lời lại.
Lâm Vi nhíu mày, nhìn dãy số xa lạ sau đó ngắt cuộc gọi.
Buổi trưa Diệp Kính Văn trở lại, toàn thân ướt nhẹp, áo sơ mi dính vào da, làm nổi bật những đường nét cơ thể.
Lâm Vi nằm trên giường, ấp áp nhìn Diệp Kính Văn.
“Ướt như chuột lột, mới đi đâu về?”
“Anh đến một thị trấn nhỏ mua đồ ăn, tối nay sẽ cho em nếm thử tay nghề” Diệp Kính Văn vẩy vẩy mái tóc ướt, nhìn vô cùng đẹp trai.
Nhìn Lâm Vi nhẹ nhàng cười, sau đó xoay người người thay đồ trước mặt Lâm Vi.
Mặc dù hai người đã có nhiều hành động thân mật, nhưng Lâm Vi rất ít khi nhìn vóc dáng của Diệp Kính Văn, mỗi khi làm chỉ lo ôm chặt hắn thả lỏng chính mình, lúc đến cao trào hai mắt mơ màng chẳng thấy rõ cái gì.
Diệp Kính Văn cởi quần áo rất chậm, chậm đến mức Lâm Vi nghe rõ tiếng tim mình đang đập thình thịch.
Do học khiêu vũ nên động tác nhìn rất bắt mắt, nhẹ nhàng nắm vạt áo sơ mi, sau đó tròng qua đầu, lộ ra da thịt khỏe mạnh, được nước mưa thấm vào càng bóng loáng như phát quang.
Lâm Vi chưa bao giờ nhìn chằm chằm thân thể người đồng giới, nhìn không chớp mắt.
Nhất định là do ở cùng Diệp Kính Văn quá lâu nên đầu óc bị nhiễm độc mất rồi.
Áo sơ mi rõ ràng có cài nút mà Diệp Kính Văn lại tròng lên đầu như cởi áo thun.
Nhìn những đường nét hoàn mĩ nửa thân trên, Lâm Vi đã muốn đổ mồ hôi lạnh, nhưng Diệp Kính Văn lại tiếp tục chậm rãi cởi quần.
Vẫn chậm chạp khiến người ta hít thở không thông.
Bờ mông dẻo dai cong vút, hai chân thon dài trắng noãn….
“Kính Văn, anh cởi quần áo chưa xong nữa hả…” Lâm Vi rốt cục nhịn không nổi phì cười “Ban ngày ban mặt mà muốn hấp dẫn người ta sao?”
“Cởi quần áo mà lâu gì? Tại quần áo dính vào người không chịu ra thôi, mệt quá đi” Lộ ra nụ cười vô tội khiến cho Lâm Vi bất đắc dĩ thở dài.
Tên sắc lang này, còn dám giả bộ.
“Anh tắm nhanh lên, coi chừng bị cảm bây giờ” Giọng nói ấm áp lộ sự ân cần.
“À, tốt thôi” Diệp Kính Văn cầm theo đồ ngủ, ưu nhã bước từng bước, vòng quanh cái giường xoay một vòng rồi bước ra ngoài, sau đó nhìn Lâm Vi cười một cái “Em muốn ôm anh sao?”
Lâm Vi sững sờ ngồi trên giường một lúc mới kịp phản ứng lại, thì đã thấy Diệp Kính Văn khuất khỏi tầm mắt.
Một lần nữa thở dài bất lực.
Diệp Kính Văn này, muốn thay đổi một Lâm Vi từ nhỏ dù gặp chuyện gì đều đeo một bộ mặt ung dung, không cảm xúc, không đổi sắc sao….
Tại sao chỉ nói một câu mà lập tức biến mình thành đứa nhóc ngây ngô thế này? Cách suy nghĩ của tên này thật khiến người ta vừa yêu vừa giận mà.
Nhưng cuộc sống thế này mới có ý nghĩa.
Đêm đó quả thật Diệp Kính Văn khiến Lâm Vi rất kinh ngạc.
Một bữa ăn tây đơn giản bày trước mặt.
Lâm Vi ngồi trên bàn, cắt một miếng thịt bò bỏ vào miệng.
“Tuyệt vời không?” Ánh mắt Diệp Kính Văn lộ ra một chút mong đợi.
“Không ngon” Lâm Vi bình tĩnh nhai thịt, nghe Diệp Kính Văn khẽ hừ một tiếng mới cười nói “Ý em là, ngon hơn bình thường”
Diệp Kính Văn ngẩng đầu nhìn khóe mắt cong cong của Lâm Vi.
“Em cũng bắt đầu học cách đùa bỡn anh rồi”
“Là anh dạy”
“À, vẫn còn nhớ cảnh đẹp buổi trưa chứ gì?” Diệp Kính Văn nâng lên khóe miệng tà ác, cắt nhanh một miếng thịt bò.
“Lúc ăn cơm không cần phải nói những vấn đề này, tránh để thức ăn bị nghẹn ở cổ họng, gây hậu quả nghiêm trọng”
Lâm Vi nghiêm túc gõ gõ mặt bàn.
“Nghe rồi, đàn anh” Diệp Kính Văn nhẹ gắp thịt bò cho Lâm Vi.
Một bữa cơm ngồi thật lâu, cả hai đều yên lặng không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho nhau, lộ ra sự ân cần.
Sau khi ăn xong, họ ngồi trên sofa xem tivi.
Hôm nay trời rơi tầm tã cả ngày, bờ biển càng thêm ẩm ướt, trong phòng cũng có chút lạnh lẽo.
Cũng may là mới mùa hè, hai người nằm trên ghế đắp chung một cái chăn lông, vô cùng ấm áp.
Trên tivi vẫn là là trận bóng đá, Diệp Kính Văn xem bóng đá có vẻ rất quả quyết.
Nhưng hắn xem bóng đá mà một chút kích động cũng không có, chỉ có những lúc đội hắn không thích ghi bàn, thì chân mày mới khẽ nhíu lại, sau đó lập tức đổi kênh khác.
10 phút sau lại quay lại xem tiếp.
Nhìn hành động “cá tính” như vậy, Lâm Vi lại cảm thấy thật đáng yêu.
Dù sao hắn vẫn nhỏ hơn mình hai tuổi mà.
Cho dù bình thường cười rất tà ác, làm mấy chuyện kia rất chuyên nghiệp, nhưng vẫn còn nhỏ, đôi khi vẫn lộ ra nét trẻ con.
Lâm Vi dựa vào Diệp Kính Văn mỉm cười.
“Đừng có hở một chút là cười, mỗi khi em cười, tim anh lại loạn nhịp” Diệp Kính Văn đột nhiên cúi đầu, dùng ngón trỏ nâng cằm Lâm Vi.
“Biết tại sao mắt lại nằm phía trước không?”
“Để nhìn về phía trước” Lâm Vi trả lời.
“Biết tại sao tim anh lại nằm bên trái không?”
Lâm Vi lắc đầu, chờ đợi một câu trả lời không tưởng tượng nổi của hắn.
“Là để yêu em”
Lâm Vi ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Kính Văn đang cười xấu xa, dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc nói với hắn.
“Diệp Kính Văn, suy nghĩ của anh vượt quá phạm vi hiểu biết của em”
“Hay là hai ta làm thí nghiệm tình yêu, xem tim đập có nhanh không?”
Lâm Vi mỉm cười đặt tay lên tim Diệp Kính Văn “Đập nhanh hơn bình thường”
“Động mạch đâu?” Diệp Kính Văn đưa tay chạm vào cổ tay Lâm Vi, Lâm Vi nắm tay hắn chạm vào một chỗ khác.
“Làm ơn đi Diệp đại bác sĩ, động mạch không phải ở đó”
“Trên tivi người ta đều bắt mạch ở đó”
“Bởi vì đạo diễn không học ngành Y”
Diệp Kính Văn sáp qua “Động mạch của em cũng đang đập rất nhanh nè”
Áp mũi vào nhau, cảm nhận từng hơi thở của đối phương.
“Nhanh thật” Diệp Kính Văn hôn chóp mũi Lâm Vi một cái, bốn mắt nhìn nhau sau đó rất tự nhiên mà hôn, sau khi hôn xong lại nhìn nhau có chút thẹn thùng, vì vậy lại dời mắt sang tivi.
“Kính Văn, nghiêm túc thì em vẫn là đàn anh” Lâm Vi nhìn ánh mắt của hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười hồ ly gian xảo.
“Đúng vậy, Lâm tiền bối” Diệp Kính Văn nhàn nhạt trả lời sau đó lại tiếp tục cắm đầu vào trận bóng đá.
Trên tivi lại vang lên tiếng cổ vũ thất thanh, đội kia lại ghi bàn.
“Cả tiếng vẫn chưa có điểm nào, hừ” Đổi kênh khác.
“Kính Văn”
“Vâng? Tiền bối có gì muốn chỉ giáo?”
“Hôm nay em nhận điện thoại của anh, bên kia không nói gì hết”
Diệp Kính Văn nhìn chằm chằm Lâm Vi như muốn đem đối phương nhốt vào lòng.
“Em muốn nói gì? Nghi ngờ anh có bồ nhí hả?”
“A, không có nghi, em chỉ muốn cho anh biết, em sợ bạn bè gọi tới mà không gặp lại trễ nãi công việc”
Diệp Kính Văn nhẹ nhàng cười “Không cần lấp lửng quanh co như vậy, cho dù em không hỏi, anh cũng sẽ nói cho em nghe”
Lâm Vi tìm một tư thế thoải mái dựa vào Diệp Kính Văn.
Phía ngoài trời vẫn mưa, vẫn lạnh, nên càng phải ôm chặt hơn một chút, đem chăn lông quấn quanh cơ thể.
Giọng nói Diệp Kính Văn nhẹ nhàng vang lên hòa vào tiếng sóng biển trở nên êm ái như đang kể chuyện.
“Cha mẹ anh đang định cư ở nước ngoài, vì công chuyện làm ăn bận rộn nên rất ít khi về nhà”
“Anh hai và anh ba là anh em sinh đôi, anh nhỏ hơn họ 8 tám, bởi vì ít khi gặp nhau nên tình cảm rất nhạt”.
“Ba anh làm ăn lớn nên có nhiều thù địch, từ nhỏ đến lớn anh không có một người bạn nào, vả lại ở trường học cũng có rất ít người thật lòng xem anh là bạn, một ít chỉ muốn lợi dụng, một ít cảm thấy sợ anh”
Diệp Kính Văn nhìn màn hình tivi chằm chằm, rốt cục đội bóng hắn thích cũng ghi điểm.
Nhưng sau đó lại phải đá phạt.
Vì vậy hắn đổi kênh khác, khóe miệng vẫn cười.
“Mẹ anh tên Văn Tích Tuệ, anh hai tên Diệp Kính Hi, anh ba tên Diệp Kính Huy, đến anh thì đặt tên Diệp Kính Văn”.
Diệp Kính Văn dừng một chút, cánh tay siết chặt Lâm Vi.
“Tên hai người anh đều rất đẹp, chỉ có anh, nếu mẹ anh họ Vương, chẳng lẽ sẽ đặt tên anh là Diệp Kính Vương sao?” Lâm Vi nở một nụ cười thản nhiên, Diệp Kính Văn lại sáp qua hôn cậu một hồi “Ba anh rất cố chấp, nếu như mẹ anh họ Vương thật thì thế nào ông ấy cũng đặt tên anh là Diệp Kính Vương”
“Ừ, cha anh đối xử với anh rất nghiêm khắc sao”
“Không phải nghiêm khắc, mà rất bạo lực” Diệp Kính Văn ngừng cười, ánh mắt lộ ra một một chút buồn.
“Hôn nhân của anh hai thất bại, sau khi ly hôn vợ thì một mình mang theo đứa con trai rời khỏi Diệp gia tự lập nên sự nghiệp, anh hai và cha nói chuyện không hợp lắm”
“Anh ba là một hoa hoa công tử nổi tiếng, anh ta tìm vui khắp nơi, nhưng chỉ vì không muốn kế thừa sản nghiệp của cha, anh ta cả ngày hái hoa bắt bướm vì muốn để cha hết hy vọng”
“Anh nhỏ nhất, cũng là niềm hy vọng cuối cùng của cha, nhưng anh giống họ, rất ghét bị cha mẹ tự ý sắp đặt tương lai của mình”
Ngón tay Diệp Kính Văn nhẹ nhàng vuốt mái tóc Lâm Vi, xúc cảm mềm mại khiến cho tâm tình hắn dần ổn định.
“Anh thật may mắn vì đã quyết tâm về nước học, như vậy mới được gặp em” Diệp Kính Văn mò mò chăn nắm tay Lâm Vi.
“Lâm Vi, anh sẽ không để họ làm em tổn thương, chỉ cần em đừng buông tay anh ra”
“Yên tâm đi, em sẽ luôn ở bên anh” Lâm Vi tặng cho người kia một nụ hôn khẳng định.
Hai người không hẹn mà cùng hướng mắt về tivi.
Từng đợt gió ngoài cửa sổ thổi vào, bên dưới tấm chăn, hai bàn tay vì nắm quá chặt mà có chút đau đớn.
Có lẽ sự đau đớn đó là một phần trách nhiệm.
Sau cơn mưa, bờ biển xinh đẹp khác thường.
Sáng sớm Lâm Vi chạy bộ dọc bờ biển, cao hứng đến mức dứt khoát không mang giầy.
Nước biển lạnh băng, cát mềm mịn, mỗi khi bàn chân chạm vào lại cảm thấy thoải mái như đang được xoa bóp.
Lâm Vi chạy một vòng lớn, sau đó vẩy vẩy cái chân ướt nhẹp, nhìn thấy xa xa, Diệp Kính Văn đang đeo tạp dề đứng một góc.
“Ồ, sáng sớm đã hăng hái đến mức chạy truồng sao?”
Diệp Kính Văn vẫn cười tà ác, nói chuyện vẫn đáng sợ như vậy.
Chẳng qua là Lâm Vi đã dần quen với cách nói chuyện đáng sợ của hắn.
“Anh mặc tạp dề rất ra dáng một người vợ hiền nha”
Lâm Vi ngẩng đầu, nhìn Diệp Kính Văn cười thâm thúy.
“Chuyện đó, nếu như đàn ông có thể sinh con, anh sẽ đẻ cho em một đứa đặt tên là Lâm Diệp, em nghĩ sao?”
Diệp Kính Văn cúi đầu nướng bánh mì, nói chuyện không mặn không nhạt.
“Lão công, tới ăn điểm tâm nào”
Lâm Vi ngượng ngùng gãi đầu, mang giầy vào. Sáng sớm tính chọc hắn một chút, ai ngờ bị hắn chọc lại.
Định lực của Diệp Kính Văn đúng là mạnh hơn mình nhiều.
Là do cha hắn giáo dục bằng bạo lực sao?
Sữa tươi và bánh mì đều được dọn ra, Lâm Vi nhìn Diệp Kính Văn đang cởi tạp dề.
“Kính Văn, sao hôm nay dậy sớm vậy?” Lâm Vi vừa ăn vừa cười.
“À, định dẫn em đi dạo xung quanh một chút, sáng sớm đã thấy em chạy truồng như vậy chắc là đằng sau đã hết đau rồi”
“Khụ…” Trước kia mà nghe vậy thế nào cũng phun hết cơm ra, bây giờ chỉ hơi sặc một chút thôi “Đừng có nói chạy truồng, cứ như em là biến thái vậy”
“Chân không mang gì chạy như điên thì gọi chạy truồng có gì sai?” Diệp Kính Văn nhíu lông mày.
“Không có sai” Lâm Vi gật đầu, lấy ngón tay xoa xoa khóe miệng Diệp Kính Văn “Cười nhìn ác quá, trông gian ghê”
Diệp Kính Văn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nụ cười càng thêm tà ác.
Lâm Vi thầm than, quả nhiên là Chủ tịch đương thời, định lực thật mạnh.
Mặc dù mình cũng từng là Chủ tịch, đáng tiếc đã về hưu rồi, khắp diễn đàn đều bảo bây giờ là thời đại của họ Diệp.
Mặt biển sóng sau xô sóng trước, cứ thế chết lãng nhách trên bờ cát.
Xe đua màu trắng chạy xé gió, vạt áo sơ mi màu trắng của Diệp Kính Văn bị gió thổi tung, có thể nhìn thấy một chút da thịt màu mật ong khỏe mạnh, còn lộ cả phần bụng dẻo dai.
Trên mặt đeo một cái kính mát màu đen thật to.
Lâm Vi nhìn phong cách mới của Diệp Kính Văn, khóe miệng
không khỏi nhếch lên một nụ cười.
“Cười cái gì?” Diệp Kính Văn bật nhạc lên, vẫn là giai điệu quen thuộc của bản nhạc the rain.
“Anh có thể đi làm siêu sao được đấy”
“A, siêu sao có gì hay, anh lười đi lắm” Giọng nói lớn lối như một Diệp Kính Văn lúc đầu gặp gỡ không để ai vào mắt.
Lâm Vi mỉm cười, gác tay ra sau đầu.
“Anh muốn đưa em đi đâu?”
“Anh đâu phải bọn bắt cóc, em sợ cái gì” Diệp Kính Văn cũng lộ ra một nụ cười “Đi với đoàn du lịch thì nhiều người quá, anh chỉ muốn hai chúng ta đi cùng nhau, đi đâu tùy thích”
Tốc độ xe càng nhanh, hai hàng cây xanh nhanh chóng tụt về phía sau, từng trận gió mát lạnh phả vào mặt.
“Sau này có lái xe thì phải cho anh biết” Diệp Kính Văn nhìn thẳng, bàn tay bất giác siết chặt vô lăng.
Lâm Vi nhắm mắt, thả lỏng thân thể tựa vào ghế.
“Anh đã biết rồi sao?” Dùng giọng nói bình thản nói chuyện.
“Có thể khiến em phát điên vì anh một lần thật khiến anh cao hứng, nhưng không phải đang khen em đâu”
Lâm Vi quay đầu sang nhìn Diệp Kính Văn, khóe miệng nhẹ nhàng gợn lên một nụ cười.
“Ừ”
Hai người không nói gì nữa, chỉ lắng nghe tiếng nhạc du dương truyền ra, hòa lẫn với tiếng gió xào xạc bên tai.
Lúc Lâm Vi tỉnh dậy, xe đã dừng trên một bãi biển, trên người đắp một cái áo khoác không phải của mình.
Biển xanh cùng bầu trời trên đầu nối với nhau một mảnh xanh ngắt, trên mặt biển có mấy con chim hải âu đang tự do bay lượn, sóng biển đập vào bờ cát từng đợt từng đợt rồi hòa lẫn vào nhau.
Bờ biển ẩm ướt, trong gió còn có thể ngửi thấy mùi biển.
Lâm Vi duỗi eo, nhìn thấy Diệp Kính Văn đang mỉm cười nhìn xa xăm.
Một mình hắn lẳng lặng đứng giữa bờ biển, áo sơ mi bị gió thổi tung, bay phần phật trong gió.
Đó là một loại tiêu sái bất kham, sánh cùng trời đất. Một Diệp Kính Văn như vậy có cảm giác như sẽ không bị bất cứ cái gì ràng buộc.
Lâm Vi lấy điện thoại ra, nhắm cái bóng lưng.
Vừa nhấn nút chụp hình thì Diệp Kính Văn quay lại như có linh cảm.
Một tấm hình vì quá xa mà không nhìn rõ mặt, nhưng Lâm Vi biết là hắn đang cười,
“Dậy rồi sao?” Diệp Kính Văn từng bước chạy đến.
Lâm Vi nhẹ nhàng gật đầu “Anh nói đi du lịch, chính là muốn đi ngắm biển sao?”
“Dĩ nhiên là không” Diệp Kính Văn chỉ vào cái biệt thự xa xa “Chúng ta ở lại đây 7 ngày, bồi đắp tình cảm cho thật tốt”
“Ở lại 7 ngày?”
“Ừ, ban ngày lái xe dạo phố, buổi tối trở lại đây, không phải rất tuyệt sao? Em không thích à?”
“Làm gì có”
Chẳng qua chỉ là ở một nơi như thiên đường thế này, cảm giác cứ mơ hồ không thật.
Nhưng sau đó, Diệp Kính Văn đã cho Lâm Vi cảm nhận được tình yêu rất “chân thật” của hắn.
Lúc hai người ôm ấp nhau, nhìn ra cửa sổ vẫn thấy từng đợt sóng đập mạnh vào vách đá.
Bờ biển ban đêm lạnh lẽo, nhưng thân thể hai người nóng đến đáng sợ, đặc biệt là nơi tương liên kia nóng rực như muốn dán cả hai lại với nhau.
Trong phòng, thân thể va chạm phát ra những âm thanh dâm mĩ, bên ngoài cửa sổ tiếng sóng cũng liên tiếp vang lên, cảm thấy thật hài hòa.
Một thế giới chỉ có hai người, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực.
“Kính Văn, nhẹ một chút…”
Vẫn luôn là thanh âm đạm mạc, bởi vì lây tình dục mà trở nên khàn khàn mê người.
“Em có nghe thấy tiếng sóng biển không?” Giọng nói Diệp Kính Văn đều đều bên tai, động tác phía dưới đột ngột dừng lại.
“Nghe… được” Vì đối phương đột ngột dừng lại nên Lâm Vi có chút khó chịu, thở hổn hển.
“Rất mạnh mẽ phải không” Diệp Kính Văn nhếch miệng cười gian xảo “Anh cũng yêu em mạnh mẽ như vậy nha”
Nói xong bên dưới lại bắt đầu một vòng chuyển động kịch liệt.
Lâm Vi ôm bả vai hắn siết chặt, hai tròng mắt mờ sương, bên tai vang lên từng đợt sóng biển mạnh mẽ.
Nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác được bao phủ bởi từng đợt sóng khổng lồ.
Làm tình kịch liệt và kết quả là toàn thân đều bủn rủn vô lực, ngày hôm sau Lâm Vi sẽ được nằm trên giường hưởng thụ sự chăm sóc của Diệp Kính Văn.
Diệp Kính Văn đưa cho Lâm Vi một ly sữa, Lâm Vi liền cầm tay hắn uống cạn, sau đó Diệp Kính Văn lại ra ngoài bận rộn.
Sau huyệt thật khoan khoái dễ chịu, nhất định là do hôm qua ngủ quên được hắn đem vào phòng tắm.
Sự tiếp xúc giữa da thịt và cái chăn mềm mại khiến Lâm Vi thoải mái rên rỉ.
Chỉ khi được ở bên nhau, mọi phiền não đều tan biến.
Lâm Vi khẽ cười, coi như chưa đọc tin nhắn Hà lão sư muốn cậu trở về làm nghiên cứu.
Điện thoại reo lên, Lâm Vi không muốn ngồi dậy, chẳng biết Diệp Kính Văn đi đâu mà quên mang điện thoại theo.
Điện thoại vẫn reo hết lần này đến lần khác.
Lâm Vi thở dài, móc điện thoại trong túi quần jean của Diệp Kính Văn ra nghe.
“A lô?”
Bên kia không trả lời lại.
Lâm Vi nhíu mày, nhìn dãy số xa lạ sau đó ngắt cuộc gọi.
Buổi trưa Diệp Kính Văn trở lại, toàn thân ướt nhẹp, áo sơ mi dính vào da, làm nổi bật những đường nét cơ thể.
Lâm Vi nằm trên giường, ấp áp nhìn Diệp Kính Văn.
“Ướt như chuột lột, mới đi đâu về?”
“Anh đến một thị trấn nhỏ mua đồ ăn, tối nay sẽ cho em nếm thử tay nghề” Diệp Kính Văn vẩy vẩy mái tóc ướt, nhìn vô cùng đẹp trai.
Nhìn Lâm Vi nhẹ nhàng cười, sau đó xoay người người thay đồ trước mặt Lâm Vi.
Mặc dù hai người đã có nhiều hành động thân mật, nhưng Lâm Vi rất ít khi nhìn vóc dáng của Diệp Kính Văn, mỗi khi làm chỉ lo ôm chặt hắn thả lỏng chính mình, lúc đến cao trào hai mắt mơ màng chẳng thấy rõ cái gì.
Diệp Kính Văn cởi quần áo rất chậm, chậm đến mức Lâm Vi nghe rõ tiếng tim mình đang đập thình thịch.
Do học khiêu vũ nên động tác nhìn rất bắt mắt, nhẹ nhàng nắm vạt áo sơ mi, sau đó tròng qua đầu, lộ ra da thịt khỏe mạnh, được nước mưa thấm vào càng bóng loáng như phát quang.
Lâm Vi chưa bao giờ nhìn chằm chằm thân thể người đồng giới, nhìn không chớp mắt.
Nhất định là do ở cùng Diệp Kính Văn quá lâu nên đầu óc bị nhiễm độc mất rồi.
Áo sơ mi rõ ràng có cài nút mà Diệp Kính Văn lại tròng lên đầu như cởi áo thun.
Nhìn những đường nét hoàn mĩ nửa thân trên, Lâm Vi đã muốn đổ mồ hôi lạnh, nhưng Diệp Kính Văn lại tiếp tục chậm rãi cởi quần.
Vẫn chậm chạp khiến người ta hít thở không thông.
Bờ mông dẻo dai cong vút, hai chân thon dài trắng noãn….
“Kính Văn, anh cởi quần áo chưa xong nữa hả…” Lâm Vi rốt cục nhịn không nổi phì cười “Ban ngày ban mặt mà muốn hấp dẫn người ta sao?”
“Cởi quần áo mà lâu gì? Tại quần áo dính vào người không chịu ra thôi, mệt quá đi” Lộ ra nụ cười vô tội khiến cho Lâm Vi bất đắc dĩ thở dài.
Tên sắc lang này, còn dám giả bộ.
“Anh tắm nhanh lên, coi chừng bị cảm bây giờ” Giọng nói ấm áp lộ sự ân cần.
“À, tốt thôi” Diệp Kính Văn cầm theo đồ ngủ, ưu nhã bước từng bước, vòng quanh cái giường xoay một vòng rồi bước ra ngoài, sau đó nhìn Lâm Vi cười một cái “Em muốn ôm anh sao?”
Lâm Vi sững sờ ngồi trên giường một lúc mới kịp phản ứng lại, thì đã thấy Diệp Kính Văn khuất khỏi tầm mắt.
Một lần nữa thở dài bất lực.
Diệp Kính Văn này, muốn thay đổi một Lâm Vi từ nhỏ dù gặp chuyện gì đều đeo một bộ mặt ung dung, không cảm xúc, không đổi sắc sao….
Tại sao chỉ nói một câu mà lập tức biến mình thành đứa nhóc ngây ngô thế này? Cách suy nghĩ của tên này thật khiến người ta vừa yêu vừa giận mà.
Nhưng cuộc sống thế này mới có ý nghĩa.
Đêm đó quả thật Diệp Kính Văn khiến Lâm Vi rất kinh ngạc.
Một bữa ăn tây đơn giản bày trước mặt.
Lâm Vi ngồi trên bàn, cắt một miếng thịt bò bỏ vào miệng.
“Tuyệt vời không?” Ánh mắt Diệp Kính Văn lộ ra một chút mong đợi.
“Không ngon” Lâm Vi bình tĩnh nhai thịt, nghe Diệp Kính Văn khẽ hừ một tiếng mới cười nói “Ý em là, ngon hơn bình thường”
Diệp Kính Văn ngẩng đầu nhìn khóe mắt cong cong của Lâm Vi.
“Em cũng bắt đầu học cách đùa bỡn anh rồi”
“Là anh dạy”
“À, vẫn còn nhớ cảnh đẹp buổi trưa chứ gì?” Diệp Kính Văn nâng lên khóe miệng tà ác, cắt nhanh một miếng thịt bò.
“Lúc ăn cơm không cần phải nói những vấn đề này, tránh để thức ăn bị nghẹn ở cổ họng, gây hậu quả nghiêm trọng”
Lâm Vi nghiêm túc gõ gõ mặt bàn.
“Nghe rồi, đàn anh” Diệp Kính Văn nhẹ gắp thịt bò cho Lâm Vi.
Một bữa cơm ngồi thật lâu, cả hai đều yên lặng không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho nhau, lộ ra sự ân cần.
Sau khi ăn xong, họ ngồi trên sofa xem tivi.
Hôm nay trời rơi tầm tã cả ngày, bờ biển càng thêm ẩm ướt, trong phòng cũng có chút lạnh lẽo.
Cũng may là mới mùa hè, hai người nằm trên ghế đắp chung một cái chăn lông, vô cùng ấm áp.
Trên tivi vẫn là là trận bóng đá, Diệp Kính Văn xem bóng đá có vẻ rất quả quyết.
Nhưng hắn xem bóng đá mà một chút kích động cũng không có, chỉ có những lúc đội hắn không thích ghi bàn, thì chân mày mới khẽ nhíu lại, sau đó lập tức đổi kênh khác.
10 phút sau lại quay lại xem tiếp.
Nhìn hành động “cá tính” như vậy, Lâm Vi lại cảm thấy thật đáng yêu.
Dù sao hắn vẫn nhỏ hơn mình hai tuổi mà.
Cho dù bình thường cười rất tà ác, làm mấy chuyện kia rất chuyên nghiệp, nhưng vẫn còn nhỏ, đôi khi vẫn lộ ra nét trẻ con.
Lâm Vi dựa vào Diệp Kính Văn mỉm cười.
“Đừng có hở một chút là cười, mỗi khi em cười, tim anh lại loạn nhịp” Diệp Kính Văn đột nhiên cúi đầu, dùng ngón trỏ nâng cằm Lâm Vi.
“Biết tại sao mắt lại nằm phía trước không?”
“Để nhìn về phía trước” Lâm Vi trả lời.
“Biết tại sao tim anh lại nằm bên trái không?”
Lâm Vi lắc đầu, chờ đợi một câu trả lời không tưởng tượng nổi của hắn.
“Là để yêu em”
Lâm Vi ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Kính Văn đang cười xấu xa, dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc nói với hắn.
“Diệp Kính Văn, suy nghĩ của anh vượt quá phạm vi hiểu biết của em”
“Hay là hai ta làm thí nghiệm tình yêu, xem tim đập có nhanh không?”
Lâm Vi mỉm cười đặt tay lên tim Diệp Kính Văn “Đập nhanh hơn bình thường”
“Động mạch đâu?” Diệp Kính Văn đưa tay chạm vào cổ tay Lâm Vi, Lâm Vi nắm tay hắn chạm vào một chỗ khác.
“Làm ơn đi Diệp đại bác sĩ, động mạch không phải ở đó”
“Trên tivi người ta đều bắt mạch ở đó”
“Bởi vì đạo diễn không học ngành Y”
Diệp Kính Văn sáp qua “Động mạch của em cũng đang đập rất nhanh nè”
Áp mũi vào nhau, cảm nhận từng hơi thở của đối phương.
“Nhanh thật” Diệp Kính Văn hôn chóp mũi Lâm Vi một cái, bốn mắt nhìn nhau sau đó rất tự nhiên mà hôn, sau khi hôn xong lại nhìn nhau có chút thẹn thùng, vì vậy lại dời mắt sang tivi.
“Kính Văn, nghiêm túc thì em vẫn là đàn anh” Lâm Vi nhìn ánh mắt của hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười hồ ly gian xảo.
“Đúng vậy, Lâm tiền bối” Diệp Kính Văn nhàn nhạt trả lời sau đó lại tiếp tục cắm đầu vào trận bóng đá.
Trên tivi lại vang lên tiếng cổ vũ thất thanh, đội kia lại ghi bàn.
“Cả tiếng vẫn chưa có điểm nào, hừ” Đổi kênh khác.
“Kính Văn”
“Vâng? Tiền bối có gì muốn chỉ giáo?”
“Hôm nay em nhận điện thoại của anh, bên kia không nói gì hết”
Diệp Kính Văn nhìn chằm chằm Lâm Vi như muốn đem đối phương nhốt vào lòng.
“Em muốn nói gì? Nghi ngờ anh có bồ nhí hả?”
“A, không có nghi, em chỉ muốn cho anh biết, em sợ bạn bè gọi tới mà không gặp lại trễ nãi công việc”
Diệp Kính Văn nhẹ nhàng cười “Không cần lấp lửng quanh co như vậy, cho dù em không hỏi, anh cũng sẽ nói cho em nghe”
Lâm Vi tìm một tư thế thoải mái dựa vào Diệp Kính Văn.
Phía ngoài trời vẫn mưa, vẫn lạnh, nên càng phải ôm chặt hơn một chút, đem chăn lông quấn quanh cơ thể.
Giọng nói Diệp Kính Văn nhẹ nhàng vang lên hòa vào tiếng sóng biển trở nên êm ái như đang kể chuyện.
“Cha mẹ anh đang định cư ở nước ngoài, vì công chuyện làm ăn bận rộn nên rất ít khi về nhà”
“Anh hai và anh ba là anh em sinh đôi, anh nhỏ hơn họ 8 tám, bởi vì ít khi gặp nhau nên tình cảm rất nhạt”.
“Ba anh làm ăn lớn nên có nhiều thù địch, từ nhỏ đến lớn anh không có một người bạn nào, vả lại ở trường học cũng có rất ít người thật lòng xem anh là bạn, một ít chỉ muốn lợi dụng, một ít cảm thấy sợ anh”
Diệp Kính Văn nhìn màn hình tivi chằm chằm, rốt cục đội bóng hắn thích cũng ghi điểm.
Nhưng sau đó lại phải đá phạt.
Vì vậy hắn đổi kênh khác, khóe miệng vẫn cười.
“Mẹ anh tên Văn Tích Tuệ, anh hai tên Diệp Kính Hi, anh ba tên Diệp Kính Huy, đến anh thì đặt tên Diệp Kính Văn”.
Diệp Kính Văn dừng một chút, cánh tay siết chặt Lâm Vi.
“Tên hai người anh đều rất đẹp, chỉ có anh, nếu mẹ anh họ Vương, chẳng lẽ sẽ đặt tên anh là Diệp Kính Vương sao?” Lâm Vi nở một nụ cười thản nhiên, Diệp Kính Văn lại sáp qua hôn cậu một hồi “Ba anh rất cố chấp, nếu như mẹ anh họ Vương thật thì thế nào ông ấy cũng đặt tên anh là Diệp Kính Vương”
“Ừ, cha anh đối xử với anh rất nghiêm khắc sao”
“Không phải nghiêm khắc, mà rất bạo lực” Diệp Kính Văn ngừng cười, ánh mắt lộ ra một một chút buồn.
“Hôn nhân của anh hai thất bại, sau khi ly hôn vợ thì một mình mang theo đứa con trai rời khỏi Diệp gia tự lập nên sự nghiệp, anh hai và cha nói chuyện không hợp lắm”
“Anh ba là một hoa hoa công tử nổi tiếng, anh ta tìm vui khắp nơi, nhưng chỉ vì không muốn kế thừa sản nghiệp của cha, anh ta cả ngày hái hoa bắt bướm vì muốn để cha hết hy vọng”
“Anh nhỏ nhất, cũng là niềm hy vọng cuối cùng của cha, nhưng anh giống họ, rất ghét bị cha mẹ tự ý sắp đặt tương lai của mình”
Ngón tay Diệp Kính Văn nhẹ nhàng vuốt mái tóc Lâm Vi, xúc cảm mềm mại khiến cho tâm tình hắn dần ổn định.
“Anh thật may mắn vì đã quyết tâm về nước học, như vậy mới được gặp em” Diệp Kính Văn mò mò chăn nắm tay Lâm Vi.
“Lâm Vi, anh sẽ không để họ làm em tổn thương, chỉ cần em đừng buông tay anh ra”
“Yên tâm đi, em sẽ luôn ở bên anh” Lâm Vi tặng cho người kia một nụ hôn khẳng định.
Hai người không hẹn mà cùng hướng mắt về tivi.
Từng đợt gió ngoài cửa sổ thổi vào, bên dưới tấm chăn, hai bàn tay vì nắm quá chặt mà có chút đau đớn.
Có lẽ sự đau đớn đó là một phần trách nhiệm.
Sau cơn mưa, bờ biển xinh đẹp khác thường.
Sáng sớm Lâm Vi chạy bộ dọc bờ biển, cao hứng đến mức dứt khoát không mang giầy.
Nước biển lạnh băng, cát mềm mịn, mỗi khi bàn chân chạm vào lại cảm thấy thoải mái như đang được xoa bóp.
Lâm Vi chạy một vòng lớn, sau đó vẩy vẩy cái chân ướt nhẹp, nhìn thấy xa xa, Diệp Kính Văn đang đeo tạp dề đứng một góc.
“Ồ, sáng sớm đã hăng hái đến mức chạy truồng sao?”
Diệp Kính Văn vẫn cười tà ác, nói chuyện vẫn đáng sợ như vậy.
Chẳng qua là Lâm Vi đã dần quen với cách nói chuyện đáng sợ của hắn.
“Anh mặc tạp dề rất ra dáng một người vợ hiền nha”
Lâm Vi ngẩng đầu, nhìn Diệp Kính Văn cười thâm thúy.
“Chuyện đó, nếu như đàn ông có thể sinh con, anh sẽ đẻ cho em một đứa đặt tên là Lâm Diệp, em nghĩ sao?”
Diệp Kính Văn cúi đầu nướng bánh mì, nói chuyện không mặn không nhạt.
“Lão công, tới ăn điểm tâm nào”
Lâm Vi ngượng ngùng gãi đầu, mang giầy vào. Sáng sớm tính chọc hắn một chút, ai ngờ bị hắn chọc lại.
Định lực của Diệp Kính Văn đúng là mạnh hơn mình nhiều.
Là do cha hắn giáo dục bằng bạo lực sao?
Sữa tươi và bánh mì đều được dọn ra, Lâm Vi nhìn Diệp Kính Văn đang cởi tạp dề.
“Kính Văn, sao hôm nay dậy sớm vậy?” Lâm Vi vừa ăn vừa cười.
“À, định dẫn em đi dạo xung quanh một chút, sáng sớm đã thấy em chạy truồng như vậy chắc là đằng sau đã hết đau rồi”
“Khụ…” Trước kia mà nghe vậy thế nào cũng phun hết cơm ra, bây giờ chỉ hơi sặc một chút thôi “Đừng có nói chạy truồng, cứ như em là biến thái vậy”
“Chân không mang gì chạy như điên thì gọi chạy truồng có gì sai?” Diệp Kính Văn nhíu lông mày.
“Không có sai” Lâm Vi gật đầu, lấy ngón tay xoa xoa khóe miệng Diệp Kính Văn “Cười nhìn ác quá, trông gian ghê”
Diệp Kính Văn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nụ cười càng thêm tà ác.
Lâm Vi thầm than, quả nhiên là Chủ tịch đương thời, định lực thật mạnh.
Mặc dù mình cũng từng là Chủ tịch, đáng tiếc đã về hưu rồi, khắp diễn đàn đều bảo bây giờ là thời đại của họ Diệp.
Mặt biển sóng sau xô sóng trước, cứ thế chết lãng nhách trên bờ cát.