Chương : 12
Người xưa nói rằng cách duy nhất để tránh được cơn thịnh nộ xủa bọn họ là kiếm một nhành cỏ roi ngựa và buộc nó với một cây cỏ năm lá. Đây là phép thuật chống lại mọi tai họa.
—Trích từ Folk Tales of Brittany của Elsie Masson (1929)
Khi Donia bước vào thư viện, cô nhìn thấy Seth. Bạn của Aislinn, con người sống trong căn nhà với những bức tường thép. Chưa đến giờ để gặp Aislinn, nhưng nếu Seth ở đây, có thể Aislinn cũng sẽ lại đến gặp anh ta.
Anh ta có vẻ không để ý đến ai quanh mình, mặc dù mọi người và mọi con tinh đều đang để ý đến anh ta. Mà sao lại không cơ chứ?Anh ta rất đáng yêu, rất quyến rũ theo những cách rất khác với Keenan: tăm tối và tĩnh lặng, những cái bóng và sự nhợt nhạt. Đừng nghĩ đến Keenan. Hãy nghĩ đến con người kia. Mỉm cười với anh ta.
Cô di chuyển chầm chậm và thận trọng, một tay vô tình chống lên những chỗ bàn trống khi cô đi qua, ngừng lại một chút để lấy lại hơi ở chỗ giá trưng bày sách mới.
Anh ta quan sát.
Hãy để anh ta nói trước. Mình có thể làm được mà. Ánh mắt cô - giấu sau một cặp kính đen – lơ lửng ở anh trong một hai nhịp thở. Anh ta ngồi ở một trong số vài chiếc máy vi tính, bên cạnh là một tập bản in.
Khi cô đến cạnh bàn, cô mỉm cười với anh.
Anh gấp tập giấy của mình lại, giấu đi thứ mà anh đang tìm hiểu.
Cô nghiêng đầu, cố nhì xem anh đọc gì trên màn hình.
Anh bấm vào cái gì đó trên màn hình và tắt máy. Anh chỉ vào cô. "Donia phải không? Tối qua Aislinn không giới thiệu chúng ta với nhau. Chị là người đã giúp cô ấy?"
Cô gật đầu và chìa một tay ra.
Thay vì bắt tay, anh nhấc tay cô lên và hôn lên các khớp nhón tay. Anh ta cầm tay mình. Nó không gây cảm giác rát bỏng như sự đụng chạm của Keenan.
Cô đứng tê liệt, nhưng con mồi trước Cuộc Săn, và cảm thấy mình thật ngớ ngẩn.Không có ai chạm vào mình. Như thể mình vẫn thuo5c về Keenan. Một kiểu trái cấm. Liseli đã thề rằng việc này sẽ thay đổi khi Cô Gái Mùa Đông tiếp theo nắm lấy cây quyền trượng, nhưng đôi khi điều đó thật khó tin. Đã hang thế kỷ nay chẳng ai thật sự nắm tay cô.
"Tôi là Seth. Cảm ơn chị vì những gì chị đã làm. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy..." Trong một khoảnh khắc, trông anh ta đủ dữ tợn để đối địch với những cận vệ giỏi nhất của Keenan. "Vậy, cảm ơn chị".
Anh ta vẫn nắm tay cô; cô run run khi rút tay lại. Anh ta là của cô ấy, cũng như Keenan bây giờ. "Ash có ở đây không?"
"Không. Chắc cũng sắp từ trường về". Anh nhìn lướt qua cô, về phía cái đồng hồ treo tường phía sau cô.
Cô đứng đó, chợt lưỡng lự.
"Chị có cần gì không?" Anh ta nhìn cô chăm chú, nhưng thể muốn hỏi cô một câu khác.
Cô đẩy cặp kính lên cao trên sống mũi. Nhìn qua chỗ anh, đến nơi mà mấy cô gái của Keenan đang đứng nghe, cô mỉm cười chế giễu.
"Anh là người..." Cô vẫy tay vào không khí.
Anh nhắc bằng vẻ nghiêm túc, "Người gì?"
"Người thương của Ash?" cô nói, rồi nhăn mặt ngượng. Người thương. Chẳng ai còn dung từ đó nữa. Năm tháng đôi khi làm mờ ảo mọi thứ, từ ngữ và trang phục và âm nhạc. Cứ lộn xộn cả lên. "Bạn trai của cô ấy?"
"Người thương của cô ấy?" anh lặp lại. Anh đá lưỡi vào chiếc khoen ở môi dưới, rồi mỉm cười. "Không, không hẳn vậy".
"Ôi". Bắt được một mùi hương khác thường, Donia khịt mũi ngửi nhe. Không thể thế được.
Seth đứng dậy và nhấc túi. Anh bước đến gần cô hơn, cách nhau chỉ một bàn tay, nhưng thể đang cố buộc cô phải lùi lại, khẳng định một thế thống trị của nam giới. Chuyện này bao năm rồi vẫn không thay đổi.
Cô bước lùi – chỉ một bước- nhưng là sau khi cô ngửi được mùi hăng nhẹ của cỏ roi ngựa mới hái, không chế ngự nổi cô, nhưng rõ là có. Đúng là nó. Trong túi của anh ta. Bên dưới nó là mùi hương thoang thoảng của hoa cúc và cỏ Thánh John.
"Tôi để ý đến cô ấy, chị hiểu chứ? Cô ấy là một người tuyệt vời. Dịu dàng. Tốt bụng". Anh quàng túi lên vai và nhìn xuống cô.
"Nếu bất kì ai định làm hại cô ấy" – anh ta dừng lại, quắc mắc, và tiếp – "thì chẳng có gì mà tôi không dám làm để giữ cho cô ấy được an toàn".
"Phải. Tôi rất mừng vì đã giúp được một chút vào hôm trước". Cô gật đầu lơ đãng. Cỏ roi ngựa, cỏ Thánh John, anh ta đang làm gì với những thứ đó? Chúng đứng đầu trong danh sách những thứ thảo mộc mà người ta nghĩ rằng sẽ giúp người thường nhìn thấy những con tinh.
Rồi anh ta đi, mấy cô gái của Keenan theo đuôi. Liệu họ có thể thấy những thứ anh ta đang mang trong túi không. Cô không nghĩ vậy.
Khi cánh cửa đã đóng sập sau lưng Seth và những Cô Gái Mùa Hè, Donia ngồi xuống chỗ máy tính và lục lại những gì anh ta vừa tìm kiếm: Con tinh, Đôi lốt, Thảo mộc đến Nhìn thấy, Vua Mùa Hè.
"Ôi", cô thì thầm. Chuyện này không hay rồi.
Khi Keenan về tới nhà mình ở ngoại ô thành phố, Niall và Tavish đang đợi. Họ nằm ườn như thể đang thư giãn, nhưng những cái nhìn dó đoán của họ khi anh bước vào không qua được mắt anh.
"Sao?" Tavish hỏi và tắt tiếng TV, làm căm bặt bản tin đang dự báo về một cơn dông kèm mưa dữ dội.
Beira hẵn đã nghe tin rằng mình dành cả ngày ở bên Aislinn. Bà thường hằm hè trước bất kỳ một bước tiến nào của anh với những cô gái bình thường, nhưng bà không thể tích cực can thiệp – do những nguyên tắc của cuộc chơi.
"Không tốt lắm". Keenan không muốn phải thừa nhận, nhưng sự kháng cự của Aislinn khiến anh mệt mỏi. "Cô ấy không phản ứng như bọn họ vẫn thường làm".
Niall quăng phịch người xuống một chiếc ghế nhồi quá căng và chộp lấy tay cầm điều khiển của một trong những bộ trò chơi. "Cậu có mời cô ấy đi chơi không?"
"Chẳng lẽ đã mời ngay?" Keenan nhặt một chiếc bánh pizza đã bị ăn một nửa từ chiếc hộp trên một trong những chiếc bàn làm bằng khối đá rỗng đặt rải rác trong phòng. Anh ngửi thử và cắn một miếng. Không quá cũ. "Như thế có phải là quá sớm không? Cô gái lần trước..."
Niall rời mắt khỏi TV, ngước lên. "Thói quen của con người thay đổi nhanh hơn chúng ta. Hãy thử bước tiếp cậu 'bạn bè' bình thường ấy".
"Cậu ta không muốn làm bạn của cô ấy. Các cô gái không phải được cần đến để làm bạn". Tavish khăng khăng bằng thái độ cứng nhắc thường thấy. Ông quay sang và giơ một tay ra cầm chiếc hộp pizza thừa. "Cậu cần protein, không phải cái đó. Không thể hiểu được tai sao cả hai người nhất định đòi ăn thức ăn của con người".
Vì mình đã phải sống quá lâu cùng họ? Nhưng Keenan không nói ra. Anh đưa trả hộp pizza và ngồi xuống, cố thư giãn. Ở đây dễ thư giãn hơn hầu hết những chỗ khác mà họ từng sống.Nhưng cây cao nhiều lá che phủ tất cả mọi khoảng không có thể của khu chòi. Những chú chim vụt qua phòng, kêu quang quác khi thấy anh rồi rúc vào trú ẩn ở những góc yên tĩnh trong các cây cột đỡ trần nhà cao.Nó khiến căn phòng có vẻ rộng mở, giống như ở bên ngoài trời vậy. "Vậy là bây giờ thì học thích bình thường thôi?"
"Cứ thử xem, cũng đáng mà", Niall nói, vẫn chăm chú vào cái màn hình. Lầm bầm rủa một câu, ông nghiêng hết bên này đến bên kia ghế - như thể việc đó sẽ cho hình ảnh trên màn hình di chuyển. Thật khó tin đó là người nói được nhiều thứ tiếng hơn mức một con tinh cần thiết: cứ đưa cho ông một thứ gì để chơi là coi như chẳng trông mong gì được ở ông nữa. "Hoặc có thể thử tấn công hung hổ xem – bảo với cô ấy rằng cậu sẽ đưa cô ấy đi chơi. Một số cô lại thích thế đấy".
Tavish quay lại với một món đồ uống pha chế màu xanh lục mà ông luôn nài ép Keenan uống. Ông gật đầu đồng tình. "Như thế nghe hợp hơn".
"Rồi, vậy là cậu biết rồi nhé: biết rõ nên thử cách nào" – Niall ngừng và ném về phía Tavish một nụ cười đến mang tai - "bình thường và tự nhiên ấy".
"Rõ rồi". Keenan cười to.
"Chuyện này có gì buồn cười?" Tavish đặt món đồ uống màu xanh lên bàn. Bím tóc dài màu bạc của ông buông trên vai khi ông di chuyển; ông hất nó về phía sau bằng một động tác thiếu kiên nhẫn, một dấu hiệu rõ rang rằng ông bị kích động. Nhưng ông không để mất bình tĩnh. Ông không bao giờ để như thế nữa.
"Lần gần nhất ông hẹn hò là từ bao giờ?" Niall hỏi, vẫn dán mắt vào màn hình.
"Những cô gái còn hơn là những người đồng hành tương xứng..."
Niall ngắt lời, "Thấy không? Ông ấy lạc hậu rồi".
"Tôi là cố vấn lớn tuổi nhất của Vua Mùa Hè, và" – Tavish tự ngừng lại, thở dài khi nhận ra rằng mình chỉ đang nhấn mạnh cái quan điểm của Niall – "hãy thử lời khuyên của đàn ông trước, ông chủ của tôi ạ".
Và với một thái độ hoàn hảo không chê vào đâu được mà ông vẫn khoác lên như một chiếc áo dễ chịu, Tavish vào phòng đọc.
Keenan nhìn theo ông với vẻ buồn bã. "Rồi có ngày ông ấy sẽ nện ông vì trò gây chiến của ông đấy. Tavish vẫn là nam tinh mùa hè, Niall ạ".
"Tốt. Ông ta cần tìm được chút d8am mê trong cái bộ xương cũ kỹ của mình". Sự hài hước của Niall biến mất, thay vào đó là vẽ không ngoan khiến ông trở nên quan trọng không khác gì Tavish trong việc khuyên bảo Keenan suốt những thế kỉ vừa qua. "Những con tinh mùa hè phải có những đam mê mạnh mẽ. Nếu ông ta không thả lỏng, thì chúng ta sẽ mất ông ta cho Vương triều Tối Cao của Sorcha mất thôi".
"Cuộc tìm kiếm là quá khó khăn cho Tavish. Ông ấy mong mỏi một vương triều như dưới thời cha của tôi". Cảm thấy ủ rũ như Tavish, Keenan hướng mắt nhìn ra khu công viên bên kia phố.
Một trong những vệ binh thanh hương trà giơ tay chào.
Quay lại phía Niall, Keenan nói thêm, "Và thực ra vẫn nên như thế".
"Thế thì tán cô gái đó đi. Thay đổi đi".
Keenan gật đầu. "Tiếp cận tự và bình thường, ông nói thế phải không?"
Niall tiến lại cạnh anh ở cửa sổ, nhìn chăm chăm vào những cành cây đã trĩu nặng sương giá, thêm một bằng chứng rằng nếu họ không ngăn chặn sức mạng ngày càng tăng của Beira, thì sẽ chẳng còn nhiều thế kỉ nữa trước khi những con tinh mùa hè chết hết. "Và cho cô ấy một đêm hứng khởi, một điều gì đó khác biệt, một điều gì đó bất ngời".
"Nếu tôi không sớm tìm thấy cô ấy..."
"Cậu sẽ làm được", Niall trấn an anh, lặp lại những từ mà ông đã nói suốt gần một thiên niên kỉ nay.
"Tôi cần phải làm được. Nhưng tôi không biết liệu...". – Keenan hít một hơi thở sâu – "liệu tôi có tìm được cô ấy không. Có thể là lần này".
Niall chỉ mỉm cười.
Nhưng Keenan không chắc là có ai tin vào điều đó nữa không. Anh vẫn muốn tin, nhưng mỗi lần trò chơi khởi động, anh lại thấy nó trở nên khó khăn hơn.
Khi Nữ Hoàng Mùa Đông kiềm chế quyền lực của anh – khiến anh không thể tiếp cận được nhiều sức mạnh của mùa hè, dần dần làm đóng băng Trài Đất – và cũng đã bắt đầu nghiền nát hy vọng của nhiều con tinh dưới quyền anh. Anh có thể mạnh hơn hầu hết các con tinh, nhưng còn xa anh mới thành vị vua mà họ cần, còn xa mới trở thành vị vua như cha anh trước đây. Xin hãy để Aislinn đúng là người đó.
—Trích từ Folk Tales of Brittany của Elsie Masson (1929)
Khi Donia bước vào thư viện, cô nhìn thấy Seth. Bạn của Aislinn, con người sống trong căn nhà với những bức tường thép. Chưa đến giờ để gặp Aislinn, nhưng nếu Seth ở đây, có thể Aislinn cũng sẽ lại đến gặp anh ta.
Anh ta có vẻ không để ý đến ai quanh mình, mặc dù mọi người và mọi con tinh đều đang để ý đến anh ta. Mà sao lại không cơ chứ?Anh ta rất đáng yêu, rất quyến rũ theo những cách rất khác với Keenan: tăm tối và tĩnh lặng, những cái bóng và sự nhợt nhạt. Đừng nghĩ đến Keenan. Hãy nghĩ đến con người kia. Mỉm cười với anh ta.
Cô di chuyển chầm chậm và thận trọng, một tay vô tình chống lên những chỗ bàn trống khi cô đi qua, ngừng lại một chút để lấy lại hơi ở chỗ giá trưng bày sách mới.
Anh ta quan sát.
Hãy để anh ta nói trước. Mình có thể làm được mà. Ánh mắt cô - giấu sau một cặp kính đen – lơ lửng ở anh trong một hai nhịp thở. Anh ta ngồi ở một trong số vài chiếc máy vi tính, bên cạnh là một tập bản in.
Khi cô đến cạnh bàn, cô mỉm cười với anh.
Anh gấp tập giấy của mình lại, giấu đi thứ mà anh đang tìm hiểu.
Cô nghiêng đầu, cố nhì xem anh đọc gì trên màn hình.
Anh bấm vào cái gì đó trên màn hình và tắt máy. Anh chỉ vào cô. "Donia phải không? Tối qua Aislinn không giới thiệu chúng ta với nhau. Chị là người đã giúp cô ấy?"
Cô gật đầu và chìa một tay ra.
Thay vì bắt tay, anh nhấc tay cô lên và hôn lên các khớp nhón tay. Anh ta cầm tay mình. Nó không gây cảm giác rát bỏng như sự đụng chạm của Keenan.
Cô đứng tê liệt, nhưng con mồi trước Cuộc Săn, và cảm thấy mình thật ngớ ngẩn.Không có ai chạm vào mình. Như thể mình vẫn thuo5c về Keenan. Một kiểu trái cấm. Liseli đã thề rằng việc này sẽ thay đổi khi Cô Gái Mùa Đông tiếp theo nắm lấy cây quyền trượng, nhưng đôi khi điều đó thật khó tin. Đã hang thế kỷ nay chẳng ai thật sự nắm tay cô.
"Tôi là Seth. Cảm ơn chị vì những gì chị đã làm. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy..." Trong một khoảnh khắc, trông anh ta đủ dữ tợn để đối địch với những cận vệ giỏi nhất của Keenan. "Vậy, cảm ơn chị".
Anh ta vẫn nắm tay cô; cô run run khi rút tay lại. Anh ta là của cô ấy, cũng như Keenan bây giờ. "Ash có ở đây không?"
"Không. Chắc cũng sắp từ trường về". Anh nhìn lướt qua cô, về phía cái đồng hồ treo tường phía sau cô.
Cô đứng đó, chợt lưỡng lự.
"Chị có cần gì không?" Anh ta nhìn cô chăm chú, nhưng thể muốn hỏi cô một câu khác.
Cô đẩy cặp kính lên cao trên sống mũi. Nhìn qua chỗ anh, đến nơi mà mấy cô gái của Keenan đang đứng nghe, cô mỉm cười chế giễu.
"Anh là người..." Cô vẫy tay vào không khí.
Anh nhắc bằng vẻ nghiêm túc, "Người gì?"
"Người thương của Ash?" cô nói, rồi nhăn mặt ngượng. Người thương. Chẳng ai còn dung từ đó nữa. Năm tháng đôi khi làm mờ ảo mọi thứ, từ ngữ và trang phục và âm nhạc. Cứ lộn xộn cả lên. "Bạn trai của cô ấy?"
"Người thương của cô ấy?" anh lặp lại. Anh đá lưỡi vào chiếc khoen ở môi dưới, rồi mỉm cười. "Không, không hẳn vậy".
"Ôi". Bắt được một mùi hương khác thường, Donia khịt mũi ngửi nhe. Không thể thế được.
Seth đứng dậy và nhấc túi. Anh bước đến gần cô hơn, cách nhau chỉ một bàn tay, nhưng thể đang cố buộc cô phải lùi lại, khẳng định một thế thống trị của nam giới. Chuyện này bao năm rồi vẫn không thay đổi.
Cô bước lùi – chỉ một bước- nhưng là sau khi cô ngửi được mùi hăng nhẹ của cỏ roi ngựa mới hái, không chế ngự nổi cô, nhưng rõ là có. Đúng là nó. Trong túi của anh ta. Bên dưới nó là mùi hương thoang thoảng của hoa cúc và cỏ Thánh John.
"Tôi để ý đến cô ấy, chị hiểu chứ? Cô ấy là một người tuyệt vời. Dịu dàng. Tốt bụng". Anh quàng túi lên vai và nhìn xuống cô.
"Nếu bất kì ai định làm hại cô ấy" – anh ta dừng lại, quắc mắc, và tiếp – "thì chẳng có gì mà tôi không dám làm để giữ cho cô ấy được an toàn".
"Phải. Tôi rất mừng vì đã giúp được một chút vào hôm trước". Cô gật đầu lơ đãng. Cỏ roi ngựa, cỏ Thánh John, anh ta đang làm gì với những thứ đó? Chúng đứng đầu trong danh sách những thứ thảo mộc mà người ta nghĩ rằng sẽ giúp người thường nhìn thấy những con tinh.
Rồi anh ta đi, mấy cô gái của Keenan theo đuôi. Liệu họ có thể thấy những thứ anh ta đang mang trong túi không. Cô không nghĩ vậy.
Khi cánh cửa đã đóng sập sau lưng Seth và những Cô Gái Mùa Hè, Donia ngồi xuống chỗ máy tính và lục lại những gì anh ta vừa tìm kiếm: Con tinh, Đôi lốt, Thảo mộc đến Nhìn thấy, Vua Mùa Hè.
"Ôi", cô thì thầm. Chuyện này không hay rồi.
Khi Keenan về tới nhà mình ở ngoại ô thành phố, Niall và Tavish đang đợi. Họ nằm ườn như thể đang thư giãn, nhưng những cái nhìn dó đoán của họ khi anh bước vào không qua được mắt anh.
"Sao?" Tavish hỏi và tắt tiếng TV, làm căm bặt bản tin đang dự báo về một cơn dông kèm mưa dữ dội.
Beira hẵn đã nghe tin rằng mình dành cả ngày ở bên Aislinn. Bà thường hằm hè trước bất kỳ một bước tiến nào của anh với những cô gái bình thường, nhưng bà không thể tích cực can thiệp – do những nguyên tắc của cuộc chơi.
"Không tốt lắm". Keenan không muốn phải thừa nhận, nhưng sự kháng cự của Aislinn khiến anh mệt mỏi. "Cô ấy không phản ứng như bọn họ vẫn thường làm".
Niall quăng phịch người xuống một chiếc ghế nhồi quá căng và chộp lấy tay cầm điều khiển của một trong những bộ trò chơi. "Cậu có mời cô ấy đi chơi không?"
"Chẳng lẽ đã mời ngay?" Keenan nhặt một chiếc bánh pizza đã bị ăn một nửa từ chiếc hộp trên một trong những chiếc bàn làm bằng khối đá rỗng đặt rải rác trong phòng. Anh ngửi thử và cắn một miếng. Không quá cũ. "Như thế có phải là quá sớm không? Cô gái lần trước..."
Niall rời mắt khỏi TV, ngước lên. "Thói quen của con người thay đổi nhanh hơn chúng ta. Hãy thử bước tiếp cậu 'bạn bè' bình thường ấy".
"Cậu ta không muốn làm bạn của cô ấy. Các cô gái không phải được cần đến để làm bạn". Tavish khăng khăng bằng thái độ cứng nhắc thường thấy. Ông quay sang và giơ một tay ra cầm chiếc hộp pizza thừa. "Cậu cần protein, không phải cái đó. Không thể hiểu được tai sao cả hai người nhất định đòi ăn thức ăn của con người".
Vì mình đã phải sống quá lâu cùng họ? Nhưng Keenan không nói ra. Anh đưa trả hộp pizza và ngồi xuống, cố thư giãn. Ở đây dễ thư giãn hơn hầu hết những chỗ khác mà họ từng sống.Nhưng cây cao nhiều lá che phủ tất cả mọi khoảng không có thể của khu chòi. Những chú chim vụt qua phòng, kêu quang quác khi thấy anh rồi rúc vào trú ẩn ở những góc yên tĩnh trong các cây cột đỡ trần nhà cao.Nó khiến căn phòng có vẻ rộng mở, giống như ở bên ngoài trời vậy. "Vậy là bây giờ thì học thích bình thường thôi?"
"Cứ thử xem, cũng đáng mà", Niall nói, vẫn chăm chú vào cái màn hình. Lầm bầm rủa một câu, ông nghiêng hết bên này đến bên kia ghế - như thể việc đó sẽ cho hình ảnh trên màn hình di chuyển. Thật khó tin đó là người nói được nhiều thứ tiếng hơn mức một con tinh cần thiết: cứ đưa cho ông một thứ gì để chơi là coi như chẳng trông mong gì được ở ông nữa. "Hoặc có thể thử tấn công hung hổ xem – bảo với cô ấy rằng cậu sẽ đưa cô ấy đi chơi. Một số cô lại thích thế đấy".
Tavish quay lại với một món đồ uống pha chế màu xanh lục mà ông luôn nài ép Keenan uống. Ông gật đầu đồng tình. "Như thế nghe hợp hơn".
"Rồi, vậy là cậu biết rồi nhé: biết rõ nên thử cách nào" – Niall ngừng và ném về phía Tavish một nụ cười đến mang tai - "bình thường và tự nhiên ấy".
"Rõ rồi". Keenan cười to.
"Chuyện này có gì buồn cười?" Tavish đặt món đồ uống màu xanh lên bàn. Bím tóc dài màu bạc của ông buông trên vai khi ông di chuyển; ông hất nó về phía sau bằng một động tác thiếu kiên nhẫn, một dấu hiệu rõ rang rằng ông bị kích động. Nhưng ông không để mất bình tĩnh. Ông không bao giờ để như thế nữa.
"Lần gần nhất ông hẹn hò là từ bao giờ?" Niall hỏi, vẫn dán mắt vào màn hình.
"Những cô gái còn hơn là những người đồng hành tương xứng..."
Niall ngắt lời, "Thấy không? Ông ấy lạc hậu rồi".
"Tôi là cố vấn lớn tuổi nhất của Vua Mùa Hè, và" – Tavish tự ngừng lại, thở dài khi nhận ra rằng mình chỉ đang nhấn mạnh cái quan điểm của Niall – "hãy thử lời khuyên của đàn ông trước, ông chủ của tôi ạ".
Và với một thái độ hoàn hảo không chê vào đâu được mà ông vẫn khoác lên như một chiếc áo dễ chịu, Tavish vào phòng đọc.
Keenan nhìn theo ông với vẻ buồn bã. "Rồi có ngày ông ấy sẽ nện ông vì trò gây chiến của ông đấy. Tavish vẫn là nam tinh mùa hè, Niall ạ".
"Tốt. Ông ta cần tìm được chút d8am mê trong cái bộ xương cũ kỹ của mình". Sự hài hước của Niall biến mất, thay vào đó là vẽ không ngoan khiến ông trở nên quan trọng không khác gì Tavish trong việc khuyên bảo Keenan suốt những thế kỉ vừa qua. "Những con tinh mùa hè phải có những đam mê mạnh mẽ. Nếu ông ta không thả lỏng, thì chúng ta sẽ mất ông ta cho Vương triều Tối Cao của Sorcha mất thôi".
"Cuộc tìm kiếm là quá khó khăn cho Tavish. Ông ấy mong mỏi một vương triều như dưới thời cha của tôi". Cảm thấy ủ rũ như Tavish, Keenan hướng mắt nhìn ra khu công viên bên kia phố.
Một trong những vệ binh thanh hương trà giơ tay chào.
Quay lại phía Niall, Keenan nói thêm, "Và thực ra vẫn nên như thế".
"Thế thì tán cô gái đó đi. Thay đổi đi".
Keenan gật đầu. "Tiếp cận tự và bình thường, ông nói thế phải không?"
Niall tiến lại cạnh anh ở cửa sổ, nhìn chăm chăm vào những cành cây đã trĩu nặng sương giá, thêm một bằng chứng rằng nếu họ không ngăn chặn sức mạng ngày càng tăng của Beira, thì sẽ chẳng còn nhiều thế kỉ nữa trước khi những con tinh mùa hè chết hết. "Và cho cô ấy một đêm hứng khởi, một điều gì đó khác biệt, một điều gì đó bất ngời".
"Nếu tôi không sớm tìm thấy cô ấy..."
"Cậu sẽ làm được", Niall trấn an anh, lặp lại những từ mà ông đã nói suốt gần một thiên niên kỉ nay.
"Tôi cần phải làm được. Nhưng tôi không biết liệu...". – Keenan hít một hơi thở sâu – "liệu tôi có tìm được cô ấy không. Có thể là lần này".
Niall chỉ mỉm cười.
Nhưng Keenan không chắc là có ai tin vào điều đó nữa không. Anh vẫn muốn tin, nhưng mỗi lần trò chơi khởi động, anh lại thấy nó trở nên khó khăn hơn.
Khi Nữ Hoàng Mùa Đông kiềm chế quyền lực của anh – khiến anh không thể tiếp cận được nhiều sức mạnh của mùa hè, dần dần làm đóng băng Trài Đất – và cũng đã bắt đầu nghiền nát hy vọng của nhiều con tinh dưới quyền anh. Anh có thể mạnh hơn hầu hết các con tinh, nhưng còn xa anh mới thành vị vua mà họ cần, còn xa mới trở thành vị vua như cha anh trước đây. Xin hãy để Aislinn đúng là người đó.